Nhìn một đám quân tốt bưu hãn lại nhu thuận như mèo con, Đỗ Hà khó hiểu sờ sờ dưới cằm không một sợi râu, có chút xấu hổ.
- Làm sao vậy!
Vừa mới bắt đầu Lý Kính Nghiệp đã cảm thấy Đỗ Hà rất quái lạ, giống như đang chờ đợi chuyện gì đó.
Không phải nói những binh lính này đều tâm cao khí ngạo vô cùng, những tân thống soái mới đến đều bị họ chọc giận.
- Nhưng đám người trước mặt ta lại chẳng khác gì những con mèo nhu thuận a!
Đỗ Hà kéo Lý Kính Nghiệp vụng trộm nói.
Trên mặt Lý Kính Nghiệp lộ ra chút xấu hổ, lúc trước tân nhiệm Tả Uy Vệ trung lang tướng đúng là từng bị binh lính dưới trướng càn quấy khi dễ, nhưng cũng may nhờ một tay bắn cung trấn trụ bọn họ, bằng không thật đúng là bị đám binh lính làm xấu hổ mất hết mặt mũi.
Lý Kính Nghiệp thấp giọng giải thích.
Đến bây giờ Đỗ Hà mới hiểu được.
- Cũng không phải đám quân tốt này hiền lành nhu thuận, ngược lại mỗi một quân tốt đều ngạo khí còn hơn ai hết, vì là một trong những lão quân tốt dưới trướng Lý Tích, đi theo Lý Tích thân kinh bách chiến, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Tiền nhiệm Tả Uy Vệ trung lang tướng cùng những tiền tiền nhiệm Tả Uy Vệ trung lang tướng đều bị họ làm xấu hổ mà rời đi. Bởi vì năng lực của người đảm nhiệm chức Tả Uy Vệ trung lang tướng còn không bằng cả một lữ suất hay đội trưởng của bọn họ, căn bản không đủ năng lực chấn nhiếp những lão binh thân kinh bách chiến kia.
Nhưng Đỗ Hà khác hẳn, có lẽ do sự tình có trùng hợp, lúc trước Đỗ Hà vì cứu Trường Nhạc công chúa nên xông thẳng hoàng cung, ngày ấy vừa vặn đến phiên Vũ Lâm quân đang trực ban, trên đường đi phần lớn thủ binh đều là Vũ Lâm quân dưới trướng Lý Tích.
Đỗ Hà trong tay ôm thêm một người lại gặp phải vòng vây trùng trùng điệp điệp, nhưng vẫn có thể ra vào như chỗ không người.
Nhất là ở ngay cửa Vĩnh Yên Môn, ngày đó tướng quân trấn thủ Vĩnh Yên Môn là Vương Đức, Đỗ Hà chính là bay vọt ngay trên đầu hắn mà vượt qua.
Đối với những tinh nhuệ trong tinh nhuệ mà nói, cử động của Đỗ Hà giống như tát hai bạt tai trên mặt họ, có thể nói là vô cùng nhục nhã, nhưng cùng lúc đó đối với biểu hiện bản lĩnh kinh thế hãi tục của Đỗ Hà cũng ẩn ẩn bội phục.
Bọn hắn không quên được nhục nhã kia, cũng ý nghĩa không quên được Đỗ Hà từng biểu hiện ra tư thế oai hùng trong vòng vây trùng trùng điệp điệp của bọn họ.
Cường giả ở trong quân đội vĩnh viễn đều được tôn kính.
Nghe được tin Đỗ Hà đến nhậm chức thống lĩnh bọn họ, những lão binh này đều hoan hô ầm ĩ.
Bởi vì Đỗ Hà đã sớm nhận được sự tán thành của họ, mặc dù tuổi hắn không lớn, nhưng thực lực biểu hiện bên ngoài đã chấn nhiếp họ.
Đốm lửa này, Đỗ Hà đã sớm đốt cháy từ lâu, chẳng qua không phải lúc nhậm chức mà thôi.
Biết được nguyên do, lòng nghi hoặc của Đỗ Hà liền biến mất, cao giọng nói:
- Chư vị luyện tập như thường lệ, hôm nay bổn tướng muốn nhìn xem thực lực của các ngươi như thế nào?
Hắn ra lệnh một tiếng, ngàn tên quân tốt mỗi người đều đi vào vị trí cùng cương vị riêng, y theo bổn phận từng người trở lại giáo trường huấn luyện.
Việt kỵ chính là cung kỵ binh, bọn họ đi qua bên phải giáo trường, khi thì chạy chậm, khi thì giương cung kích xạ, khi thì nhìn trời phao xạ, hiện ra kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung cực kỳ cao minh.
Bộ binh, vũ kỵ, bài thủ, bộ xạ đều đang tiến hành huấn luyện, từng cử động, từng chiêu thức hiển thị rõ phong thái oai hùng của cấm quân Đại Đường.
- Đại Đường kính lữ, quả nhiên danh bất hư truyền!
Đỗ Hà đứng trên giáo đài âm thầm tán thưởng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng. Những quân tốt trước mắt hắn so với chút ít thân binh của Đỗ Như Hối chỉ có hơn chứ không kém.
Lý Kính Nghiệp ê ẩm nói:
- Đây là tự nhiên, những quân tốt này là kính lữ nhất nhì dưới trướng gia gia của ta, ngoại trừ thân vệ của hắn cùng mấy ngàn binh mã do hắn tự thân thống lĩnh, chỉ có chi phân đội này là mạnh nhất. Lúc trước ta nhìn trúng chi bộ đội này, nhưng gia gia nói tính tình của ta vô cùng cứng nhắc, dùng binh không đủ linh hoạt, không đủ sức thống soái đội kính lữ này. Không thể tưởng được gia gia vậy mà chịu đưa bọn họ giao cho ngươi!
Đỗ Hà nghe được lời ấy, lại lần nữa cảm khái mình có được một thủ trưởng tốt, thân mật vỗ bả vai Lý Kính Nghiệp cười nói:
- Đừng rầu rĩ không vui như vậy, về sau ta tráo ngươi là được.
Nhìn một đám quân tốt thiện chiến dũng mãnh, tâm tư Đỗ Hà cũng hưng phấn lên, triển khai cùng Vũ Lâm quân huấn luyện.
Hắn đã hẹn La Thông đến quân doanh, vốn định cho hắn làm một tiểu binh tốt, lại để cho hắn bằng vào chính thực lực của mình bước lên trên. Dù sao chính hắn cũng mới đến nhậm chức chưa lâu, cũng không nên trực tiếp đề bạt thân tín.
Nhưng hành động của hắn cũng không được tướng sĩ trong quân đồng ý, danh tiếng Tiểu Bá Vương của La Thông truyền khắp Trường An, trong quân ngũ ai có thực lực người đó có thể đứng trên địa vị cao, vừa vặn trong quân có chức vị lang tướng còn trống, La Thông biểu hiện vũ lực đã hoàn toàn đầy đủ tư cách, đương nhiên đã danh chính ngôn thuận trở thành hữu lang tướng.
Đỗ Hà đem phương thức luyện binh mà hắn cùng Phạm Nguyên Thần sửa sang lại vận dụng vào trong quân, đối với những cường binh mà nói mang theo vật nặng chạy căn bản không xem là huấn luyện, nhưng nếu liên tục đứng nghiêm mà nhảy, hít đất, nằm ngửa ngồi dậy, xà đơn xà kép… đủ loại huấn luyện lực lượng, hạng mục vận động cùng sức bật vẫn rất có trợ giúp.
Nhất là áp dụng trên người những lão binh càng tăng thêm hiệu quả ngoài dự đoán mọi người.
Lão binh luôn có đặc điểm chính là hiếu thắng, bởi vì bọn họ là tinh nhuệ, cho nên có cá tính thích cạnh tranh rất mạnh.
Nói tỷ dụ như lão binh giáp làm ba trăm lần hít đất, thành tích ưu tú toàn quân, những lão binh khác lập tức không phục, vì vậy nguyên một đám người hì hục huấn luyện, phải cạnh tranh lẫn nhau phân chia thắng bại.
Tỷ dụ như đứng nghiêm nhảy, nằm ngửa đưa tay sau gáy lại ngồi dậy, xà đơn xà kép…nguyên một đám lão binh nỗ lực phấn đấu, toàn lực huấn luyện, không mệt tới mức gục xuống nhất định không chịu bỏ qua, nguyên một đám đều dốc hết sức lực huấn luyện, không phân biệt ban ngày hay trong đêm.
Chỉ sau một tháng ngắn ngủi, thực lực của họ đã đề cao thật rõ rệt.
Rõ ràng nhất chính là xạ thủ, xạ thủ xem trọng nhất chính là lực cánh tay, một tháng khổ luyện hít đất cùng ngồi dậy, xà đơn lại làm lực tay của họ phát triển tới một độ cao hoàn toàn mới, dĩ vãng lực tay kéo cung chỉ có thể bắn xa được hai trăm bảy hoặc hai trăm tám bước, trải qua một tháng luyện tập, lại tăng thêm hai ba mươi bước, xem như là một sự tiến bộ rất cao minh.
Còn có kỵ binh, trang bị của kỵ binh Đường triều là hai loại binh khí, một loại là trường thương, một loại là mã đao, là một loại chiến đao rất thích hợp cho kỵ binh bổ chém. Trường thương dùng khi công kích đâm tới, mã đao dùng khi chém giết trong khoảng cách gần.
Bởi vì lực lượng cánh tay tăng cường, sức bật tăng cường, dĩ vãng khi chạy nước rút kỵ binh đều có thể dùng trường thương đâm thủng hai cỗ áo giáp, hôm nay lại có thể đâm thủng hai áo giáp rưỡi thậm chí là ba áo giáp.
Bộ tốt cùng việt kỵ cũng thế, lực lượng đều được tăng lên rõ rệt.
Hiệu quả như vậy cả đám lão binh dù nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Cổ đại đối với phương thức huấn luyện quân tốt phần lớn chỉ luyện trận pháp, kỹ xảo giết địch cùng sự phối hợp ăn ý lẫn nhau, đối với lực lượng cá nhân nhu cầu lại không quá lớn, dù sao trên chiến trường tác dụng của một binh sĩ cũng không bao nhiêu.
Cho nên cơ hồ cũng không có phương thức gì để họ rèn luyện lực lượng cá nhân, khí giới duy nhất chỉ có khóa đá, nhưng khóa đá dù sao không sánh bằng đứng nghiêm nhảy, hít đất, xà đơn… liên tục, vừa vận động thuận tiện vừa hữu hiệu. Cho nên lần đầu tiếp nhận cách luyện tập này, đã làm lực lượng bọn họ tăng lên rõ rệt trong phạm vi lớn.
Loại phương thức luyện binh kiểu mới như vậy lại làm lão tướng quân như Lý Tích phải thán phục, liền dâng biểu cho Lý Thế Dân hy vọng có thể mở rộng trong quân đội.
Vì thế Lý Thế Dân còn đặc biệt gọi Đỗ Hà đến khiển trách một trận, nói hắn có đồ tốt như vậy lại đem tư tàng, không chịu nói sớm cho mình biết.
Nghe lời oán trách làm Đỗ Hà cảm thấy ủy khuất như oán phụ.
- Tiểu tử thúi ngươi thật không biết trong đầu vì sao chứa nhiều đồ vật kỳ lạ quý hiếm cổ quái như vậy, lại thật hữu dụng, một ngày nào đó trẫm phải đem đầu của ngươi khai mở ra để nhìn xem!
Lý Thế Dân cười nói.
Đỗ Hà làm ra biểu lộ như sợ hãi.
- Được rồi, đừng khoe mã! Nói tới chuyện chính sự khẩn cấp, như ngươi đoán trước, Thổ Phiên đã đánh bại Đảng Hạng, Bạch Lan, Thổ Cố Hồn, theo ta đoán cũng sắp tiến binh rồi.
Sắc mặt Lý Thế Dân nghiêm túc, đối với cuộc chiến sắp diễn ra cũng thật xem trọng.
Đỗ Hà cười nói:
- Người của Thổ Phiên vốn ở tại cao nguyên, đã có thói quen rét lạnh nơi đó, cho nên bọn hắn rất sợ nóng! Vào cuối thu là thời khắc khí trời mát mẻ, cũng là lúc tiến binh tốt nhất, trong vòng mười ngày chắc chắn có dị động!
Còn đang nói chuyện, Tùng Châu đô đốc Hàn Uy truyền đến tin tức Thổ Phiên tiến binh đánh Tùng Châu!
Đại chiến đã đến!
- Làm sao vậy!
Vừa mới bắt đầu Lý Kính Nghiệp đã cảm thấy Đỗ Hà rất quái lạ, giống như đang chờ đợi chuyện gì đó.
Không phải nói những binh lính này đều tâm cao khí ngạo vô cùng, những tân thống soái mới đến đều bị họ chọc giận.
- Nhưng đám người trước mặt ta lại chẳng khác gì những con mèo nhu thuận a!
Đỗ Hà kéo Lý Kính Nghiệp vụng trộm nói.
Trên mặt Lý Kính Nghiệp lộ ra chút xấu hổ, lúc trước tân nhiệm Tả Uy Vệ trung lang tướng đúng là từng bị binh lính dưới trướng càn quấy khi dễ, nhưng cũng may nhờ một tay bắn cung trấn trụ bọn họ, bằng không thật đúng là bị đám binh lính làm xấu hổ mất hết mặt mũi.
Lý Kính Nghiệp thấp giọng giải thích.
Đến bây giờ Đỗ Hà mới hiểu được.
- Cũng không phải đám quân tốt này hiền lành nhu thuận, ngược lại mỗi một quân tốt đều ngạo khí còn hơn ai hết, vì là một trong những lão quân tốt dưới trướng Lý Tích, đi theo Lý Tích thân kinh bách chiến, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Tiền nhiệm Tả Uy Vệ trung lang tướng cùng những tiền tiền nhiệm Tả Uy Vệ trung lang tướng đều bị họ làm xấu hổ mà rời đi. Bởi vì năng lực của người đảm nhiệm chức Tả Uy Vệ trung lang tướng còn không bằng cả một lữ suất hay đội trưởng của bọn họ, căn bản không đủ năng lực chấn nhiếp những lão binh thân kinh bách chiến kia.
Nhưng Đỗ Hà khác hẳn, có lẽ do sự tình có trùng hợp, lúc trước Đỗ Hà vì cứu Trường Nhạc công chúa nên xông thẳng hoàng cung, ngày ấy vừa vặn đến phiên Vũ Lâm quân đang trực ban, trên đường đi phần lớn thủ binh đều là Vũ Lâm quân dưới trướng Lý Tích.
Đỗ Hà trong tay ôm thêm một người lại gặp phải vòng vây trùng trùng điệp điệp, nhưng vẫn có thể ra vào như chỗ không người.
Nhất là ở ngay cửa Vĩnh Yên Môn, ngày đó tướng quân trấn thủ Vĩnh Yên Môn là Vương Đức, Đỗ Hà chính là bay vọt ngay trên đầu hắn mà vượt qua.
Đối với những tinh nhuệ trong tinh nhuệ mà nói, cử động của Đỗ Hà giống như tát hai bạt tai trên mặt họ, có thể nói là vô cùng nhục nhã, nhưng cùng lúc đó đối với biểu hiện bản lĩnh kinh thế hãi tục của Đỗ Hà cũng ẩn ẩn bội phục.
Bọn hắn không quên được nhục nhã kia, cũng ý nghĩa không quên được Đỗ Hà từng biểu hiện ra tư thế oai hùng trong vòng vây trùng trùng điệp điệp của bọn họ.
Cường giả ở trong quân đội vĩnh viễn đều được tôn kính.
Nghe được tin Đỗ Hà đến nhậm chức thống lĩnh bọn họ, những lão binh này đều hoan hô ầm ĩ.
Bởi vì Đỗ Hà đã sớm nhận được sự tán thành của họ, mặc dù tuổi hắn không lớn, nhưng thực lực biểu hiện bên ngoài đã chấn nhiếp họ.
Đốm lửa này, Đỗ Hà đã sớm đốt cháy từ lâu, chẳng qua không phải lúc nhậm chức mà thôi.
Biết được nguyên do, lòng nghi hoặc của Đỗ Hà liền biến mất, cao giọng nói:
- Chư vị luyện tập như thường lệ, hôm nay bổn tướng muốn nhìn xem thực lực của các ngươi như thế nào?
Hắn ra lệnh một tiếng, ngàn tên quân tốt mỗi người đều đi vào vị trí cùng cương vị riêng, y theo bổn phận từng người trở lại giáo trường huấn luyện.
Việt kỵ chính là cung kỵ binh, bọn họ đi qua bên phải giáo trường, khi thì chạy chậm, khi thì giương cung kích xạ, khi thì nhìn trời phao xạ, hiện ra kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung cực kỳ cao minh.
Bộ binh, vũ kỵ, bài thủ, bộ xạ đều đang tiến hành huấn luyện, từng cử động, từng chiêu thức hiển thị rõ phong thái oai hùng của cấm quân Đại Đường.
- Đại Đường kính lữ, quả nhiên danh bất hư truyền!
Đỗ Hà đứng trên giáo đài âm thầm tán thưởng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng. Những quân tốt trước mắt hắn so với chút ít thân binh của Đỗ Như Hối chỉ có hơn chứ không kém.
Lý Kính Nghiệp ê ẩm nói:
- Đây là tự nhiên, những quân tốt này là kính lữ nhất nhì dưới trướng gia gia của ta, ngoại trừ thân vệ của hắn cùng mấy ngàn binh mã do hắn tự thân thống lĩnh, chỉ có chi phân đội này là mạnh nhất. Lúc trước ta nhìn trúng chi bộ đội này, nhưng gia gia nói tính tình của ta vô cùng cứng nhắc, dùng binh không đủ linh hoạt, không đủ sức thống soái đội kính lữ này. Không thể tưởng được gia gia vậy mà chịu đưa bọn họ giao cho ngươi!
Đỗ Hà nghe được lời ấy, lại lần nữa cảm khái mình có được một thủ trưởng tốt, thân mật vỗ bả vai Lý Kính Nghiệp cười nói:
- Đừng rầu rĩ không vui như vậy, về sau ta tráo ngươi là được.
Nhìn một đám quân tốt thiện chiến dũng mãnh, tâm tư Đỗ Hà cũng hưng phấn lên, triển khai cùng Vũ Lâm quân huấn luyện.
Hắn đã hẹn La Thông đến quân doanh, vốn định cho hắn làm một tiểu binh tốt, lại để cho hắn bằng vào chính thực lực của mình bước lên trên. Dù sao chính hắn cũng mới đến nhậm chức chưa lâu, cũng không nên trực tiếp đề bạt thân tín.
Nhưng hành động của hắn cũng không được tướng sĩ trong quân đồng ý, danh tiếng Tiểu Bá Vương của La Thông truyền khắp Trường An, trong quân ngũ ai có thực lực người đó có thể đứng trên địa vị cao, vừa vặn trong quân có chức vị lang tướng còn trống, La Thông biểu hiện vũ lực đã hoàn toàn đầy đủ tư cách, đương nhiên đã danh chính ngôn thuận trở thành hữu lang tướng.
Đỗ Hà đem phương thức luyện binh mà hắn cùng Phạm Nguyên Thần sửa sang lại vận dụng vào trong quân, đối với những cường binh mà nói mang theo vật nặng chạy căn bản không xem là huấn luyện, nhưng nếu liên tục đứng nghiêm mà nhảy, hít đất, nằm ngửa ngồi dậy, xà đơn xà kép… đủ loại huấn luyện lực lượng, hạng mục vận động cùng sức bật vẫn rất có trợ giúp.
Nhất là áp dụng trên người những lão binh càng tăng thêm hiệu quả ngoài dự đoán mọi người.
Lão binh luôn có đặc điểm chính là hiếu thắng, bởi vì bọn họ là tinh nhuệ, cho nên có cá tính thích cạnh tranh rất mạnh.
Nói tỷ dụ như lão binh giáp làm ba trăm lần hít đất, thành tích ưu tú toàn quân, những lão binh khác lập tức không phục, vì vậy nguyên một đám người hì hục huấn luyện, phải cạnh tranh lẫn nhau phân chia thắng bại.
Tỷ dụ như đứng nghiêm nhảy, nằm ngửa đưa tay sau gáy lại ngồi dậy, xà đơn xà kép…nguyên một đám lão binh nỗ lực phấn đấu, toàn lực huấn luyện, không mệt tới mức gục xuống nhất định không chịu bỏ qua, nguyên một đám đều dốc hết sức lực huấn luyện, không phân biệt ban ngày hay trong đêm.
Chỉ sau một tháng ngắn ngủi, thực lực của họ đã đề cao thật rõ rệt.
Rõ ràng nhất chính là xạ thủ, xạ thủ xem trọng nhất chính là lực cánh tay, một tháng khổ luyện hít đất cùng ngồi dậy, xà đơn lại làm lực tay của họ phát triển tới một độ cao hoàn toàn mới, dĩ vãng lực tay kéo cung chỉ có thể bắn xa được hai trăm bảy hoặc hai trăm tám bước, trải qua một tháng luyện tập, lại tăng thêm hai ba mươi bước, xem như là một sự tiến bộ rất cao minh.
Còn có kỵ binh, trang bị của kỵ binh Đường triều là hai loại binh khí, một loại là trường thương, một loại là mã đao, là một loại chiến đao rất thích hợp cho kỵ binh bổ chém. Trường thương dùng khi công kích đâm tới, mã đao dùng khi chém giết trong khoảng cách gần.
Bởi vì lực lượng cánh tay tăng cường, sức bật tăng cường, dĩ vãng khi chạy nước rút kỵ binh đều có thể dùng trường thương đâm thủng hai cỗ áo giáp, hôm nay lại có thể đâm thủng hai áo giáp rưỡi thậm chí là ba áo giáp.
Bộ tốt cùng việt kỵ cũng thế, lực lượng đều được tăng lên rõ rệt.
Hiệu quả như vậy cả đám lão binh dù nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Cổ đại đối với phương thức huấn luyện quân tốt phần lớn chỉ luyện trận pháp, kỹ xảo giết địch cùng sự phối hợp ăn ý lẫn nhau, đối với lực lượng cá nhân nhu cầu lại không quá lớn, dù sao trên chiến trường tác dụng của một binh sĩ cũng không bao nhiêu.
Cho nên cơ hồ cũng không có phương thức gì để họ rèn luyện lực lượng cá nhân, khí giới duy nhất chỉ có khóa đá, nhưng khóa đá dù sao không sánh bằng đứng nghiêm nhảy, hít đất, xà đơn… liên tục, vừa vận động thuận tiện vừa hữu hiệu. Cho nên lần đầu tiếp nhận cách luyện tập này, đã làm lực lượng bọn họ tăng lên rõ rệt trong phạm vi lớn.
Loại phương thức luyện binh kiểu mới như vậy lại làm lão tướng quân như Lý Tích phải thán phục, liền dâng biểu cho Lý Thế Dân hy vọng có thể mở rộng trong quân đội.
Vì thế Lý Thế Dân còn đặc biệt gọi Đỗ Hà đến khiển trách một trận, nói hắn có đồ tốt như vậy lại đem tư tàng, không chịu nói sớm cho mình biết.
Nghe lời oán trách làm Đỗ Hà cảm thấy ủy khuất như oán phụ.
- Tiểu tử thúi ngươi thật không biết trong đầu vì sao chứa nhiều đồ vật kỳ lạ quý hiếm cổ quái như vậy, lại thật hữu dụng, một ngày nào đó trẫm phải đem đầu của ngươi khai mở ra để nhìn xem!
Lý Thế Dân cười nói.
Đỗ Hà làm ra biểu lộ như sợ hãi.
- Được rồi, đừng khoe mã! Nói tới chuyện chính sự khẩn cấp, như ngươi đoán trước, Thổ Phiên đã đánh bại Đảng Hạng, Bạch Lan, Thổ Cố Hồn, theo ta đoán cũng sắp tiến binh rồi.
Sắc mặt Lý Thế Dân nghiêm túc, đối với cuộc chiến sắp diễn ra cũng thật xem trọng.
Đỗ Hà cười nói:
- Người của Thổ Phiên vốn ở tại cao nguyên, đã có thói quen rét lạnh nơi đó, cho nên bọn hắn rất sợ nóng! Vào cuối thu là thời khắc khí trời mát mẻ, cũng là lúc tiến binh tốt nhất, trong vòng mười ngày chắc chắn có dị động!
Còn đang nói chuyện, Tùng Châu đô đốc Hàn Uy truyền đến tin tức Thổ Phiên tiến binh đánh Tùng Châu!
Đại chiến đã đến!
Danh sách chương