Ngồi trên xe ngựa về phủ, Nhiễm Vận vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi: "A huynh, ngươi có phải có tâm sự gì hay không?"



Nhiễm Vân Sinh than một tiếng, hắn quả nhiên ngụy trang còn chưa đủ tốt, "Ừm, khi còn ở Lạc Dương chọc phải chút phiền toái."



Nhiễm Nhan cũng ngồi thẳng dậy, nàng nhớ rất rõ ràng, khi còn ở huyện Tụ Thủy, Nhiễm Vân Sinh đi Lạc Dương bốc thuốc trở về, thần sắc đã có chút không đúng, không khỏi bật thốt lên: "Có kẻ quyền quý nào nhìn trúng Thập ca rồi sao? Là lang quân hay là nương tử?"



Nhiễm Vận trong lòng sốt ruột, không chú ý cách dùng từ của Nhiễm Nhan, thấy Nhiễm Vân Sinh cứ ấp a ấp úng, liền vội nàng lên tiếng: "A huynh ngươi nói đi a, lang quân hay là nương tử nhà ai?"



Hỏi xong, Nhiễm Vận cũng chợt sửng sốt, sắc mặt Nhiễm Vân Sinh đỏ bừng, xấu hổ buồn bực nói: "Ta là lang quân, đối phương đương nhiên là một nương tử."



Nhiễm Nhan không có nửa điểm ngượng ngùng, bởi vì diện mạo của Nhiễm Vân Sinh thật sự làm người ta quá dễ dàng nghĩ lệch lạc, lại nói bị một nương tử nhìn trúng thì có gì phải trốn? Hay là vị nương tử kia quyền cao chức trọng nhưng bộ dạng quá xấu xí hay là tính tình quá kém?



Nhiễm Nhan cảm thấy Nhiễm Vân Sinh đến cả tính cách lãnh ngạnh như mình đây mà còn chịu đựng được, còn có cái gì chịu không được?



"Là...Ba Lăng công chúa." Nhiễm Vân Sinh suy sụp nói.



Nhiễm Vận há miệng thở dốc, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.



"Ba Lăng công chúa? Nàng ta..." Nhiễm Nhan cẩn thận nhớ lại, Ba Lăng công chúa là phong hào lúc đầu, phong hào sau này là Bắc Cảnh công chúa, trong lịch sử vị công chúa này được gả thấp cho Sài Lệnh Võ, sau này vì dính dáng vào án mưu phản của Cao Dương công chúa mà bị ban chết, phu quân nàng ta thì sau khi tự sát còn bị phanh thây, mà Bắc Cảnh công chúa cũng mất đi tư cách được táng nhập hoàng lăng.



Nhiễm Vận hòa hoãn cảm xúc nói: "Ba Lăng công chúa có một đam mê đặc thù, chính là thích sưu tập mỹ thiếu niên, nghe nói nàng ta xây riêng một tòa biệt viện bên ngoài cung, bên trong dưỡng cả trăm lang quân dung nhan tuấn mỹ."



Nhiễm Nhan càng nghe càng nhíu mày, "Nàng ta vì sao dám làm càn như vậy?"



Thái Tông ngoại trừ sủng ái nhất là Tấn Dương tiểu công chúa, thì tiếp theo là Trường Nhạc công chúa, Thành Dương công chúa, Cao Dương công chúa, Tân Thành công chúa, nhưng chưa từng nghe nói còn có Ba Lăng công chúa, cả cái phong hào này, "Ba Lăng" nghe giống như tên địa phương, hiển nhiên địa vị cũng không tôn quý lắm.



Lại nói, trong những năm Trinh Quán thần tử có lá gan can gián thẳng thắn như Ngụy Chinh cũng không phải chỉ có một người, ngay cả Cao Dương công chúa tai tiếng nhiều nhất lúc đầu cũng không dám manh động như vậy.



Nhiễm Vân Sinh nói: "Mẫu thân của Ba Lăng công chúa là Thôi tài tử, xuất thân từ Thanh Hà Thôi Thị, sau lưng có gia tộc khổng lồ hậu thuẫn. Thôi tài tử vào năm Trinh Quán đầu tiên đã qua đời, nghe nói là bị độc hại, bởi vì vô pháp công đạo với Thôi thị, nên đối với hành động của Ba Lăng công chúa bệ hạ cũng đều mở một mắt nhắm một mắt."



"Cầm tù nam tử, hành vi phóng đãng như thế, cả triều trên dưới sao có thể chịu đựng?" Nhiễm Nhan lạnh lùng hỏi.



"Cũng có quan viên triều đình thượng tấu, nhưng nghe nói mấy lang quân đó đều là tự nguyện tiến vào hầu hạ trong biệt viện, hơn nữa Ba Lăng công chúa vẫn là thân hoàn bích, cho nên cả triều trên dưới cũng chỉ coi như nàng thu mỹ thiếu niên về làm sai vặt mà thôi, không coi là ghê gớm, nhưng ta nghe nói nội tình lại không phải như thế." Nhiễm Vân Sinh nhăn mày. Hắn lăn lộn trong giới làm ăn cũng một thời gian, đương nhiên nghe nói đủ loại tân bí, tỷ như Ba Lăng công chúa, nàng ta cũng không giao h.o.a.n cùng các lang quân, nhưng lại đam mê chơi đùa thân thể họ, còn thích xem những lang quân đó và các thị tỳ tằng tịu với nhau, mức độ d*m loạn trong đó một lời khó mà nói hết, nên không dám nói cho Nhiễm Vận và Nhiễm Nhan nghe.



Nhiễm Nhan từ thần sắc của Nhiễm Vân Sinh cũng nhìn ra một chút manh mối, hơn nữa nàng suy đoán, mấy mỹ nam tử Ba Lăng công chúa bắt được đó, cũng không phải như mặt ngoài nói là tự nguyện phụng dưỡng nàng ta, nếu không, Nhiễm Vân Sinh cũng không có khả năng lo lắng sốt ruột đến thế.



"Thập ca chớ có lo lắng, theo như lời ngươi nói, Ba Lăng công chúa này thật ra có thủ đoạn có đầu óc, tam thúc ở Trường An cũng không phải là một hai ngày, sao có thể tùy ý để người ta tính toán! Việc này phải thương lượng với tam thúc sớm một chút." Nhiễm Nhan khuyên giải.



Nhiễm Vận liên thanh phụ họa: "Đúng đó, đúng đó!"



Nói thì nói vậy, nhưng tình hình thực tế lại không quá lạc quan, Ba Lăng công chúa sao có thể ngu ngốc đến mức công khai động thủ? Hơn phân nửa là sẽ lặng lẽ bắt người đi, rồi mang đi cầm tù. Nhiễm Nhan bổ sung: "Thập ca sắp tới đừng ra cửa, chuyện làm ăn cứ để Tam thúc quyết định."



Nhiễm Vân Sinh gật gật đầu, trong lòng lại cười khổ, ở nhà cũng không thấy an toàn. Số lượng hộ viện và phó tì đều phải theo quy định giai cấp khá nghiêm khắc, dù cho Nhiễm phủ đã đem số hộ viện đưa vào thân phận phó tì, nhưng cũng không thể chống đỡ được nếu gặp phải cao thủ chân chính đánh lén.



Không khí trong xe nặng nề, cả người thích nói móc như Nhiễm Vận cũng cảm giác được tính nghiêm trọng của chuyện này, không đùa giỡn như thường ngày nữa.



Trở lại trong phủ, Nhiễm Vân Sinh nghe nói Nhiễm Bình Dụ không ở trong phủ, liền trở về phòng nghỉ ngơi.



Nhiễm Nhan và Nhiễm Vận cũng ai về phòng người đó.



"Nương tử đã về rồi." Hình Nương cùng Huyễn Không ra đón.



Nhiễm Nhan ừ một tiếng, thấy Huyễn Không, mới nhớ tới là phải tìm một ngày đưa nàng ta đến Thanh Âm am, bất quá nàng hiện giờ không có tâm tình đi lên kế hoạch cho chuyện này, liền để Vãn Lục mang nàng ta đi chơi trước, đi dạo chợ đông cũng được.



"Trường An chơi vui không?" Huyễn Không lẻn đến bên cạnh Vãn Lục, nhỏ giọng hỏi.



"Cũng bất quá là náo nhiệt hơn chút so với Lạc Dương thôi." Vãn Lục còn chưa thấy được Hồ cơ, trong lòng có chút tiếc nuối.



"Sư phụ ta đi đâu rồi?" Nhiễm Nhan nhớ là vẫn chưa thấy Ngô Tu Hòa.



Hình Nương duỗi tay đỡ nàng đi vào phòng, "Nghe tam phu nhân nói, sau khi hắn đến Trường An, chân còn chưa chạm đất, đã đi đến chùa Từ Ân, nói là đi bái kiến bạn cũ."



Bái kiến bạn cũ là thứ yếu, chỉ sợ mục đích chính vẫn là vì cọ ăn cọ uống cọ chỗ ở.



"Thanh Âm am cách chùa Từ Ân bất quá vài dặm đường, hôm nào đưa Huyễn Không trở về, nương tử có thể thuận đường đi thăm hắn." Hình Nương kiến nghị.



Nhiễm Nhan gật đầu, lại nói, Ngô Tu Hòa đối với đồ đệ là nàng đây thật ra rất tận tâm tận lực, hơn nữa còn giúp nàng giấu diếm nhiều việc, đáy lòng Nhiễm Nhan rất cảm kích lão, cũng chân chính coi lão như sư phụ, tuy rằng môn phái của Ngô Tu Hòa cứ một chốc một lát lại biến hóa.



Thời gian còn lâu mới đến tối, Nhiễm Nhan tìm Dung Thiến, nhờ nàng lúc rảnh thì sai phó tì giúp bắt vài con chuột, hơn nữa nếu bắt được thì nhốt vào lồng sắt, đưa đến nơi này cho nàng. Dung thiến sảng khoái đáp ứng.



Vì thế toàn bộ Nhiễm phủ cả buổi chiều liền oanh oanh liệt liệt mà tiến hành một trận bắt chuột. Có lẽ là Nhiễm phủ làm vệ sinh quá tốt, đến lúc chạng vạng mới bắt được ba con. Như vậy đối với Nhiễm Nhan mà nói cũng đã đủ rồi.



Bữa tối qua đi, Nhiễm Nhan giam mình trong một gian nhà kề nhỏ, gian nhà này nguyên bản là dùng để chứa tạp vật, hiện tại bỏ không, dài rộng chỉ khoảng một trượng, lại vừa đủ để Nhiễm Nhan lấy làm phòng thí nghiệm lâm thời.



Trong nhà chỉ có một cái bàn bày đầy chai lọ vại bình.



Nhiễm Nhan mang khẩu trang và bao tay lên, từ trong lồng sắt bắt ra một con chuột béo múp, rút một ít chất kịch độc nàng mới nghiên cứu chế tạo ra gần đây vào trong ống tiêm, cứng rắn rót vào miệng con chuột, sau đó bỏ nó vào hộp, ngồi xổm dưới đèn nhìn quá trình nó tử vong.



Chờ đến lúc con chuột bắt đầu co giật, Nhiễm Nhan liền xách nó ra đặc lên trên một tấm ván gỗ, rồi cầm dao phẫu thuật lên, nhanh chóng mổ ra, quan sát trình độ thương tổn trong nội tạng của con vật.



Đối với chuyện rót độc cho chuột này, Nhiễm Nhan đã cảm thấy thư thái hơn nhiều so với trước kia, ít nhất con chuột xám xịt này nhìn một chút cũng không đáng yêu, trước kia lúc học khóa lý thuyết độc tố trong pháp y, lúc mới bắt đầu là rót axit vào miệng chuột bạch, sau đó quan sát quá trình tử vong của nó, rồi giải phẫu, quan sát trạng thái thương tổn trong nội tạng.



Trước kia Nhiễm Nhan còn cảm thấy, sinh viên y học người ta lấy chuộc bạch làm thí nghiệm sinh lý hay dược lý, dù gì cũng là xử tử nhân đạo, còn dân pháp y thì biến thái như vậy, nếu thật sự có thế giới bình đẳng, vậy lũ chuột bạch có oán niệm hay không? Có điều làm nhiều lần rồi cũng không còn cảm giác nữa.



Sau khi giải phẫu xong, Nhiễm Nhan lại tóm lấy một con nữa. Có lẽ là thấy tử trạng của đồng bạn, con chuột này giãy giụa còn dữ hơn, nhưng vẫn không thắng nổi đôi tay đã giết qua vô số chuột bạch của Nhiễm Nhan, cuối cùng vẫn bị tưới độc dược.



Lần này, nàng chờ đến khi xác con chuột bắt đầu hơi cứng đờ, mới bắt đầu giải phẫu.



Người bên ngoài cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng là đưa vào trong phòng chỉ có ba con chuột, hiện giờ nghe tiếng chuột kêu khóc như là mấy chục con. Nhưng Nhiễm Nhan đã dặn dò qua là không ai được phép tiến vào, nên mọi người chỉ còn nước nhìn nhau.



"Không được a..." Nhiễm Nhan lẩm bẩm nói với cái xác chuột bị mổ banh bụng. Loại độc nàng nghiên cứu chế ra này, lúc thi thể còn chưa xuất hiện thi cương, thì cũng không có dấu vết gì, nhưng sau đó thì tạng phủ sẽ nhanh chóng xuất hiện hiện tượng thối rữa.



Còn cần phải tiếp tục cải tiến.



Bất quá, Ba Lăng công chúa luôn ở trong cung, phải như thế nào mới có thể nghĩ ra cách để hạ độc chứ!



Nhiễm Nhan hôm nay sau khi nghe nói đến việc này, lập tức cảm thấy, cánh tay vươn không qua khỏi đùi, nếu là công khai đoạt người, Nhiễm phủ có chứng có cứ, hiện giờ triều đình chủ lưu thanh liêm, không lo ko lật được Ba Lăng công chúa! Nhưng nếu nàng ta trầm ổn, phái người âm thầm bắt đi Nhiễm Vân Sinh bất cứ lúc nào thì sao? Có thể phòng được nhất thời, cũng không thể phòng cả đời. Biện pháp tốt nhất chính là cho nàng sớm xuống mồ an nghỉ, như vậy mọi người đều an tâm.



Loại độc Nhiễm Nhan nghiên cứu chế tạo ra này có thể thấm vào bất cứ loại vật chất gì, qua 20 canh giờ thì sẽ tự động tiêu tán, với kỹ thuật hiện giờ, căn bản nghiệm không ra dấu vết lưu lại.



Nhiễm Nhan nghĩ nghĩ, túm lấy con chuột cuối cùng, cột móng nó lại, rồi dùng tơ lụa ngâm qua độc dược trước đó bao quanh nó, sau đó đặt lên tấm ván giải phẫu chăm chú quan sát.



Con vật dần dần trở nên uể oải, đến khi không hề giãy giụa, cả quá trình chậm hơn so với uống thuốc, thời gian ước chừng hai khắc, con vật mới hoàn toàn tử vong.



"Nhưng với cơ thể người thì sẽ có cảm giác gì?" Nhiễm Nhan ngửa đầu suy nghĩ một lúc lâu, rồi đem thành phần lọc ra từng cái từng cái một, suy đoán cảm giác của người chết trước khi chết vì trúng độc này là gì.



Chuyện này rất quan trọng, trong cung có ngự y, một khi Ba Lăng công chúa có cảm giác không khoẻ, thì có thể sẽ lập tức gọi ngự y chẩn trị, nếu quá trình độc phát này bị ngăn chặn, có khả năng sẽ xuất hiện một vài sơ hở khó lường!



Trong lòng Nhiễm Nhan đã đem vị Ba Lăng công chúa chưa từng gặp mặt này coi như chuột bạch, cứ lần lượt làm thí nghiệm, bản thân lại không cảm thấy giết một công chúa là chuyện khó tưởng tượng cỡ nào, bởi vì ngay khi biết nàng ta đánh chủ ý lên Nhiễm Vân Sinh, trong lòng Nhiễm Nhan nàng ta đã không khác gì chuột bạch.



Lửa giận của Nhiễm Nhan, vô thanh vô tức mà bùng lên như thế, lan tràn lặng lẽ như bóng tối. Chuyện của Tần Vân Lâm, đã trở thành mảnh nghịch lân không được chạm vào của nàng, vì bảo vệ thân nhân bằng hữu, nàng chuyện gì cũng có thể làm ra, chuyện gì cũng dám làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện