Tô Phục giơ tay chém xuống vài cái, một cái chân dê đã nhanh chóng được róc hết thịt, mà Nhiễm Nhan thì vẫn đang thong thả ung dung cắt.
Trước kia từng có người nói qua, cùng ăn cơm Tây với Nhiễm Nhan là một chuyện khủng bố, tư thế cầm dao của nàng rõ ràng rất ưu nhã, chỉ là nhìn thì luôn có cảm giác quái quái.
"Tô lang quân biết ta?" Nhiễm Nhan vẫn luôn thấy kỳ quái, vừa rồi khi mới ở trong rừng, nàng chỉ nói một câu, Tô Phục vậy mà lại nhận ra thân phận của nàng.
Tô Phục đem đĩa thả lên bàn, lẳng lặng nhìn nàng một cái, thanh âm lạnh lẽo nói: "Cửu ngưỡng đại danh."
Đáy lòng Nhiễm Nhan hơi căng thẳng, hắn nói "đại danh" chắc là chuyện giải phẫu nghiệm thi đi! Phủ đệ của Dương phán tư ở gần chợ đông, vào đêm mưa hắn chết, Tô Phục cũng xuất hiện ở chợ đông, căn cứ thời gian mà suy đoán, Nhiễm Nhan có lý do hoài nghi Dương phán tư là bị Tô Phục giết chết. Như vậy, hắn có thể cũng biết nàng từng nghiệm qua thi thể Dương phán tư hay không?


Tô Phục dùng mũi chủy thủ cắm vào một miếng thịt rồi cho vào miệng, chậm rãi nhai.
Nhiễm Nhan cắt xong thịt, cũng bắt đầu ăn, hương vị tươi ngon làm nàng sửng sốt một chút, cảm thấy trong bụng còn đói hơn, lập tức không khách khí nữa.
"Nhiễm nương tử đối với ta chắc cũng rất quen thuộc mới đúng." Động tác của Tô Phục thập phần ưu nhã, tốc độ ăn lại cực nhanh, chỉ trong chốc lát phần chân dê bị cắt xong để trước mặt đã bị hắn tiêu diệt một nửa.


Động tác Nhiễm Nhan khựng lại, nàng gặp qua Tô Phục rất nhiều lần, một lần mang mịch li, một lần âm thầm nhìn trộm ở lều hoa mộc hương, còn có một lần mang mặt nạ. Lần hắn xông vào xe ngựa bắt con tin đó, trên mặt Nhiễm Nhan lại không có bất luận cái gì che đậy, chỉ là hắn thì che mặt.
Nếu Tô Phục nói là lần kia, hẳn cũng coi như không quá quen thuộc, chẳng lẽ...
"Ta vẫn luôn suy nghĩ, có nên giết luôn ngươi hay không." Tô Phục móc khăn ra, lau miệng, ánh mắt u lãnh nhàn nhạt dừng ở trên mặt Nhiễm Nhan, phảng phất như hắn vừa nói ra một câu thăm hỏi ân cần.



Nhiễm Nhan ăn một miếng thịt dê, cũng suy nghĩ cẩn thận, một sát thủ không đơn giản chỉ dựa vào dung mạo để nhận ra người, hơi thở, cảm giác, còn có những tiêu chí rất nhỏ khác, đều có thể giúp cho bọn họ nhạy bén mà phân biệt ra sự khác biệt giữa người với người.
"Vậy vì sao không giết?" Nhiễm Nhan nhàn nhạt hỏi.
Ánh mắt Tô Phục không gợn sóng, không trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Ăn xong thì trở về đi, về sau chớ có làm ta thấy ngươi tiến vào cánh rừng này."
Dứt lời đứng dậy đi vào trong viện, đến trước cánh cổng trúc thì dừng chân, quay đầu nói: "Ngày mai đem dù ném vào trong rừng."
Tiếng cánh cửa kẽo kẹt, Nhiễm Nhan thu hồi ánh mắt, lại yên lặng mà ăn thêm hai miếng, bỗng nhiên phát hiện, chỗ vừa rồi Tô Phục quỳ ngồi có một bãi máu.
Phải bị thương rất nghiêm trọng mới có thể trong thời gian ngắn ngủi mà chảy ra nhiều máu như vậy. Đối với Tô Phục, Nhiễm Nhan thật đúng là không biết nên nói cái gì cho phải, một sát thủ nửa đêm bị thương cũng không kỳ quái, nhưng bị thương nặng như vậy mà còn tỉnh bơ ngồi nướng thịt ăn, loại tính cách này nàng thực không có cách nào hiểu nổi.
Nhiễm Nhan có chút do dự, nên quản hay không?
Nàng nghĩ chưa xong thì người đã đứng lên, đẩy ra cánh cổng trúc. Trong viện tràn ngập một mảnh hoa mào gà màu huyết hồng, ở dưới ánh trăng tựa như một bãi máu khô cạn, đỏ sậm đến ghê người.
Trúc viện không lớn, ba mặt đều có phòng ở, Nhiễm Nhan đi theo vết máu trên hành lang đến gần trúc ốc phía đông.



Cánh cửa đóng chặt, Nhiễm Nhan hít sâu một hơi, vừa định duỗi tay đẩy, cửa bỗng mở ra, trong gió lạnh có mùi tanh ngọt nhàn nhạt, thanh âm lạnh lùng cuốn tới trước mặt, "Lá gan của ngươi đích xác không nhỏ."
Khi định thần lại Nhiễm Nhan tinh tường nhìn thấy vạt áo nửa mở rộng của Tô Phục, phần ngực bụng tinh tráng giống như một tác phẩm nghệ thuật không chút tì vết, vết sẹo trên ngực cũng như gãi đúng chỗ ngứa, bổ trợ cho vẻ ngoài tuấn mỹ tuyệt tục của hắn, nhìn không chê vào đâu được.
"Ta nếu ăn thịt dê của ngươi, thì sẽ lại đây nhìn xem ngươi có gì cần yêu cầu trợ giúp hay không." Nhiễm Nhan làm lơ thanh kiếm đang đặt trên cổ mình, ánh mắt vô che vô cản mà ở trước ngực hắn lượn một vòng, mới ngẩng đầu nhàn nhạt mà nhìn thẳng hắn.
Đôi mắt phiếm u lam của Tô Phục tiến tới gần Nhiễm Nhan, phảng phất như muốn từ trong mắt nàng nhìn ra chút cảm xúc gì đó, đáng tiếc phí công.
"Không cần nhìn, ta nghĩ gì đều nói ra hết rồi." Ánh mắt Nhiễm Nhan dừng ở phần eo đang chảy máu của hắn, thản nhiên nói: "Đều nói mắt thấy là thật tai nghe là giả, nhưng cố tình lại có rất nhiều người giống như ngươi, cũng không tin tưởng những gì chính mắt mình thấy."
Trường kiếm trong tay Tô Phục từ từ thả xuống, cắm trên mặt đất chống đỡ thân mình hắn.
Nhiễm Nhan cảm giác được sát khí trên người hắn biến mất, liền nói: "Cần ta giúp ngươi xử lý miệng vết thương không?"
Làm một sát thủ, Tô Phục đã mất đi năng lực tin tưởng, chỉ là không biết tại sao, nhìn đôi mắt gợn sóng bất kinh kia của Nhiễm Nhan, hắn lại gật đầu.
Nhiễm Nhan đỡ hắn tới ngồi trên giường, thấy trên bàn con có vải trắng, còn có một ít thuốc trị thương, vật phẩm đầy đủ hết, liền duỗi tay đi cởi y phục hắn.



Tô Phục nhìn y phục mình bị một nương tử nhanh chóng lột bỏ, dung nhan như hàn băng vạn năm càng thêm cứng đờ, mím môi, ánh mắt dừng trên mặt Nhiễm Nhan, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, cơ bắp căng chặt mới dần dần thả lỏng một chút.
Nhiễm Nhan lưu loát rửa sạch máu dính xung quanh miệng vết thương, rắc thuốc cầm máu lên, rồi ngẩng đầu nói: "Miệng vết thương này quá sâu, cần phải khâu lại một chút mới được, có kim không?"
"Ở hòm thuốc." Tô Phục hất hất cằm.
Nhiễm Nhan theo chỉ dẫn của hắn, nhìn về phía cái rương gỗ đang đóng nắp gần đó. Mở cái rương ra, Nhiễm Nhan thấy bên trong có một mớ chai lọ vại bình lớn nhỏ khác nhau, nhiều nhất là mấy cái bình sứ nhỏ nhỏ màu xanh bích nhạt.
Trong phòng không có đốt đèn, chỉ có ánh trăng từ khe hở cửa sổ chiếu vào, Nhiễm Nhan thật vất vả mới mò ra món đồ cần dùng, nên thật sự là không có bản lĩnh nhắm mắt mà xỏ chỉ qua kim, liền đứng dậy mở cửa sổ ra, ánh trăng tràn vào như nước, tầm nhìn tốt hơn một chút.
Nương theo ánh sáng của ánh trăng mà xâu kim, sau một lúc lâu cũng không thành công, đành phải bất đắc dĩ nói: "Có đèn dầu không?"
Tô Phục im lặng không lên tiếng mà tiếp nhận kim chỉ trong tay nàng, dễ như trở bàn tay mà đem chỉ xỏ vào, hỏi nàng: "Muốn dài bao nhiêu?"
"Ba thước." Nhiễm Nhan nói.
Tô Phục cắt chỉ, đem kim đưa lại cho Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan tiếp nhận kim chỉ, ngồi xổm xuống dùng hai ngón tay ép kéo hai bên mép vết thương lại, thành thạo khâu lại.
Bắt đầu từ thời Hoa Đà đã có giải phẫu rồi khâu lại vết thương, cách xử lý ngoại thương kiểu này trong trung y cũng không thua kém Tây y, tuy rằng hiện giờ Đại Đường có trình độ y thuật thấp hơn so với đời sau, nhưng chuyện Hoa Đà mọi người đều biết, cầm kim chỉ khâu miệng vết thương cũng không bị coi là chuyện đặc biệt mới lạ gì, ít nhất là trong hòm thuốc của Tô Phục có sẵn kim chỉ, Nhiễm Nhan tuyệt đối sẽ không cho là hắn dùng để vá áo.



Tô Phục cũng rất phối hợp, động tác của Nhiễm Nhan cũng cực nhanh.
"Ngươi..." Nhiễm Nhan đứng thẳng dậy, lời đến bên miệng lại thay đổi, "Chúng ta huề nhau đi."
Nàng không phải là sợ hãi, nhưng cũng không muốn làm chuyện hy sinh vô nghĩa, đối với người như Tô Phục, vẫn là không cần biết quá nhiều.
Thanh âm Tô Phục lạnh lùng, "Vẫn còn một cây dù."
Nhiễm Nhan gật gật đầu, "Ngày mai khi trời tối, ta liền đem dù ném vào trong rừng."
Nhiễm Nhan cảm thấy cây dù kia đối với Tô Phục nhất định có ý nghĩa quan trọng nào đó, nếu không thì sao hắn vứt đi mấy cái đao kiếm quí giá cũng không chút đau lòng, nhưng lại rất để ý một cây dù, có lẽ hắn cũng không phải quá máu lạnh.


Ra khỏi rừng đã là cuối giờ Hợi, Nhiễm Nhan rửa sạch tay ở cái bồn gỗ trong sân, rồi lặng lẽ trở về phòng ngủ.
Dưới ánh trăng yên tĩnh, hết thảy quy về yên lặng.



Ngày kế, Nhiễm Nhan bị một tiếng thét chói tai đánh thức, nàng từ trong chăn bò ra, mặc áo lụa trắng ngáp dài đi vào viện, nhíu mày hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"
Tiểu Mãn sắc mặt trắng bệch nói: "Nô tỳ đáng chết, đánh thức nương tử, chỉ là...chỉ là nô tỳ phát hiện chậu nước đặt ở trong viện tối hôm qua sáng nay lại biến thành một chậu máu loãng."
Nhiễm Nhan ngẩn ra một chút, mới nhớ tới đêm qua mình trở về gấp, trên tay còn dính chút máu, liền rửa luôn ở trong chậu.
"Vậy...đổ sạch đi." Nhiễm Nhan nói.
Hình Nương bất an nói: "Nương tử, chúng ta vừa mới vào ở cái viện này, liền xảy ra chuyện như vậy, có phải nên để am chủ lại đây nhìn một cái hoặc là đổi viện khác hay không?"
Không khí trong núi mát lạnh, cơn buồn ngủ của Nhiễm Nhan nhanh chóng bị tiêu tán sạch sẽ. Chuyện này đã không thể giải thích rõ ràng, lại không thể nháo đến chỗ am chủ đi! Nhiễm Nhan đành phải lấy ra khí thế chủ tử, âm thanh lạnh lùng nói: "Đổ bỏ, bên ngoài hiện tại đã đem chuyện của ta truyền đến ồn ào huyên náo, các ngươi định quạt gió thêm củi thì cần gì nói cho am chủ, trực tiếp đem xuống chân núi thị chúng chẳng phải nhanh hơn sao!"



Vãn Lục cảm thấy Nhiễm Nhan nói rất có đạo lý, vạn nhất bị mấy người bụng dạ khó lường biết việc này, không chừng sẽ bị truyền đến hung hiểm cỡ nào, lập tức nhanh nhanh mà bưng chậu nước kia lên, ra cửa, đổ vào bìa rừng phía nam.
Vốn máu cũng không nhiều, chẳng qua là xen lẫn trong trong nước nhìn có vẻ có chút đáng sợ mà thôi, đổ trên mặt đất thì cái gì nhìn cũng không thấy.
"Chuyện này không ai được phép nói ra." Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói.
Hình Nương biết được lợi hại trong đó, cũng đem việc này ép xuống tới đáy lòng, thấy sắc mặt Tiểu Mãn tái nhợt, Hình Nương cười nhẹ, cầm tay nàng trấn an: "Chớ có kinh hoảng, bất quá là chậu nước mà thôi, không chừng tiểu ni cô nào đó bị nguyệt tín làm bẩn y phục, da mặt mỏng, trộm chạy tới viện của chúng ta mà giặt sạch."
Nhiễm Nhan khóe miệng giật giật, trong lòng cảm thán, sức tưởng tượng của Hình Nương thật đúng là người bình thường theo không kịp, đến kỳ...sao có thể không nhớ tới?



Vãn Lục đổ nước xong, cùng Tiểu Mãn tiến vào hầu hạ Nhiễm Nhan rửa mặt chải đầu thay y phục.
Vừa mới thu thập thỏa đáng, liền có một tiểu ni cô bưng hộp cơm đứng ở cửa, xướng phật hiệu, nói: "Trong viện có ai không? Sư phụ phái ta đến đưa đồ ăn sáng cho Nhiễm nương tử!"
Hình Nương ra ngoài đón, tiếp nhận hộp đồ ăn, "Làm phiền tiểu sư phó."
"A di đà phật, am chủ vào giữa giờ Mẹo có khóa sớm, đến giờ Thìn kết thúc, sư phụ thỉnh Nhiễm nương tử đến lúc đó lại đi gặp am chủ." Tiểu ni cô nói.
"Tôn sư là..." Hình Nương nghe ý tứ nàng, am chủ và sư phụ hình như không phải cùng một người.
Tiểu ni cô cũng rất hiền lành, trên khuôn mặt nhỏ mang theo nụ cười nhẹ, giải thích: "Sư phụ pháp danh là Tịnh Huệ. Trong am có tổng cộng bốn vị chủ sự, một vị là am chủ, một vị đó là sư phụ ta, còn có một vị sư thúc, pháp danh Tịnh Tuyết. Một vị khác là Tịnh Viên sư thúc xưa nay không quản chuyện gì hết, am chủ cũng thích thanh tu, Nhiễm nương tử nếu có yêu cầu gì, đi tìm sư phụ ta hoặc Tịnh Tuyết sư thúc là được."
"Đa tạ tiểu sư phó đề điểm." Hình Nương hơi khom người.
Tiểu ni cô hành Phật lễ, lại nhìn nhìn vào trong viện, Hình Nương hỏi: "Tiểu sư phó có việc tìm nương tử nhà ta?"
"Không có việc gì! Không có việc gì!" Tiểu ni cô liên tục xua tay phủ nhận, rồi vội vã cáo từ rời đi.
Hình Nương kỳ quái mà nhìn theo bóng dáng nàng, rồi mới lẩm bẩm xách theo hộp đồ ăn vào trong viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện