Từ thành nam trở về, Nhiễm Nhan liền bắt đầu cẩn thận nhớ lại tất cả thông tin có liên quan tới bệnh suyễn, còn kỹ càng tỉ mỉ ghi chép lại. Riêng Lưu Thanh Tùng thì chủ yếu phụ trách tìm kiếm người bệnh suyễn ở trên phố.



Độc dược mà Nhiễm Nhan nghiên cứu chế thành, sau khi không ngừng được cải tiến hoàn thiện, cùng với thí nghiệm nhiều lần trên chuột sống, rốt cuộc cũng đạt tới một hiệu quả tương đối lý tưởng. Đem quá trình phát bệnh và dấu vết trên thi thể giảm đến mức tối thiểu, nếu dùng kỹ thuật hiện đại như cắt lát tế bào ra quan sát, khẳng định có thể phát hiện được manh mối, còn ở Đại Đường này, ngay cả chính Nhiễm Nhan cũng không có phương pháp nghiệm chứng nào tốt hơn.



Còn con đường để hạ độc...Nhiễm Nhan cũng đã suy nghĩ rất nhiều.



Nhiễm Bình Dụ lúc bắt đầu là làm giàu nhờ muối thương, sau này triều đình khống chế tiêu thụ muối, không cho phép tư nhân tồn muối, mới đổi nghề qua buôn bán gạo thóc, sau nữa thì mở rộng qua các loại ngành nghề khác. Nhiễm thị tuy không phải hoàng thương, nhưng có rất nhiều con đường có thể thẩm thấu, giành được quyền lợi sản xuất cống phẩm, tỷ như Nhiễm thị vẫn luôn phụ trách thu mua tơ sống dệt ra từ Giang Nam, đây cũng không phải là mối kiếm nhiều tiền nhất, nhưng có lợi cho việc củng cố địa vị của Nhiễm thị ở Trường An.



Nói theo cách khác, nếu Nhiễm Nhan muốn hạ độc, có rất nhiều biện pháp có thể lựa chọn, chỉ cần làm mà không lưu lại dấu vết là được. Nhưng hiện tại Tiêu Tụng đã nhúng tay vào việc này, cũng dặn dò nàng không cần xúc động, cho nên độc dược Nhiễm Nhan chuẩn bị cũng chỉ là để đề phòng cho bất cứ tình huống nào.



Nhiễm Nhan ngồi trong "Phòng thí nghiệm", yên lặng đem dược cất đi.



"Nương tử, Thập Lang tới." Ngoài cửa, thanh âm Vãn Lục truyền vào.



Động tác của Nhiễm Nhan khựng lại, ngay sau đó tăng tốc, đem vật dụng dọn dẹp cất đi, đẩy cửa đi ra ngoài, vừa lúc thấy Nhiễm Vân Sinh cởi guốc giày, bước lên hành lang gấp khúc.



"Thập ca?" Nhiễm Nhan thấy kỳ quái, hắn vì sao nhanh như vậy đã trở lại.



Gương mặt xinh đẹp của Nhiễm Vân Sinh mang một tia u sầu, nhìn thấy Nhiễm Nhan mới miễn cưỡng cười cười.



"Phát sinh chuyện gì vậy?" Nhiễm Nhan thấy bộ dạng hắn như vậy, không khỏi có chút lo lắng.



Nhiễm Vân Sinh thở dài, vừa đi vào phòng, vừa nói: "Lần này thật sự là đã hại Tiêu lang quân rồi."



"Sao vậy?" Nhiễm Nhan đi theo vào phòng.



"Trên phố đồn ầm ĩ, lời đồn đều rất bất lợi cho Tiêu lang quân, hiện tại quan hệ giữa Hình Bộ và Ngự Sử Đài khá vi diệu, bọn họ đang lo là chưa tóm được đuôi của Hình Bộ, việc này vừa ra, sớ buộc tội sợ cũng đã trình lên đến ngự án của Thánh thượng rồi." Lúc Nhiễm Vân Sinh và Nhiễm Bình Dụ quyết định phải dựa vào cây đại thụ Tiêu Tụng này, cũng không phải không nghĩ tới các loại tình huống, nhưng hoàn toàn không ngờ được cư nhiên lại xuất hiện lời đồn đãi làm người khó chấp nhận như vậy.



"Đến tột cùng là chuyện gì?" Nhiễm Nhan khẽ nhíu mày.



Nhiễm Vân Sinh bất đắc dĩ nói: "Hiện tại trên phố đồn, nói Tiêu lang quân bởi vì mang mệnh khắc thê...cưới không được phu nhân, cho nên bắt đầu hảo nam phong, còn ẩn dấu một người ở trong phủ."



Người được dấu kia, đương nhiên chỉ Nhiễm Vân Sinh.



Xuất hiện lời gièm pha này, Ngự Sử Đài không tránh được sẽ tham hắn một quyển là sinh hoạt cá nhân không biết kiềm chế, không có đức hạnh gì gì đó, ảnh hưởng của việc này tới con đường làm quan không thể nói là nhỏ.



"Vậy...Thập ca trở về, hắn có biết không?" Nhiễm Nhan hỏi.



Nhiễm Vân Sinh gật đầu, "Biết, vẫn là Tiêu Thị lang phái người bí mật hộ tống ta hồi phủ. Trên phố tuy rằng đã truyền đến ồn ào huyên náo, nhưng thân phận của ta lại không có bại lộ..."



Có thể thấy được việc bảo mật Tiêu Tụng làm được rất tốt, nửa điểm cũng không có làm hỏng thanh danh của Nhiễm Vân Sinh, nhưng bản thân hắn lại gặp rắc rối. Cũng chính bởi vì vậy, Nhiễm Vân Sinh mới cảm thấy vô cùng áy náy, dù gì lúc đầu bọn họ chỉ mang tâm tư lợi dụng.



Nhiễm Nhan nhẹ nhàng thở ra, khuyên nhủ: "Thập ca chớ có lo lắng, Tiêu lang quân trà trộn trong quan trường nhiều năm, sao lại không biết lợi hại trong đó. Theo ta thấy, hành động này của hắn tất nhiên là có thâm ý."



Người trên phố không biết thân phận của Nhiễm Vân Sinh, cũng không có nghĩa là tất cả mọi người đều không biết, ít nhất Ba Lăng công chúa kia khẳng định là đã nghe được tiếng gió, mục đích đã đạt được, cho nên Tiêu Tụng cũng không ngăn cản Nhiễm Vân Sinh hồi phủ.



"Cho dù Ngự Sử Đài không làm gì được hắn, nhưng tộc quy và gia pháp của Tiêu thị vô cùng nghiêm khắc, truyền ra lời đồn như vậy, nhục nhã danh dự gia đình..." thanh âm Nhiễm Vân Sinh dần nhỏ xuống. Chưa nói đến tộc quy gia pháp, chỉ riêng tính tình khắc nghiệt cũ kỹ của Tống Quốc Công, nếu biết được việc này, cũng đủ cho Tiêu Tụng ăn mệt một thời gian.



"Hắn nếu đã ôm vào thân, tất nhiên là có tính toán, Thập ca không cần quá lo lắng." Nhiễm Nhan thập phần khẳng định.



Ánh mắt Nhiễm Vân Sinh hơi chớp động, nhìn Nhiễm Nhan một lúc lâu, mới nhịn không được nói: "Ta cũng thoáng biết con người Tiêu Thị lang, hắn làm việc từ trước đến nay luôn ổn trọng, nhưng chuyện nhi nữ tình trường, dễ dàng làm cho người ta choáng váng đầu óc, cứ nhìn lần trước hắn tình nguyện chậm trễ việc báo cáo công tác, cũng phải chạy về trấn Tụ Thủy...nếu không, ta cũng sẽ không nghĩ nhiều."



Hơn nữa, lần này Tiêu Tụng ra tay tương trợ, Nhiễm Vân Sinh cũng không thể nghĩ ra được nguyên nhân gì khác.



Nói xong những lời này, Nhiễm Vân Sinh không khỏi có chút hối hận, nói như vậy chẳng phải là để Nhiễm Nhan đi nhận cái ân tình này? Nên vội vàng chữa lời: "Cũng là ta mấy ngày nay tâm thần không yên, buồn lo vô cớ thôi, A Nhan ngàn vạn lần chớ có đem những gì ta nói để ở trong lòng."



Nhiễm Nhan hơi mỉm cười, "Thập ca cũng không phải là xem thường ta sao? Những lời này ngươi dù không nói, ta chẳng lẽ không nghĩ ra? Yên tâm đi, ta sẽ chú ý đúng mực."



Nhiễm Vân Sinh trên mặt cũng cười, đáy lòng cũng nhẹ nhõm một chút.



Hắn mấy ngày này thật sự là sống trong lo lắng hãi hùng, cũng không phải là lá gan nhỏ, mà bởi vì đã nghe quá nhiều lời đồn về cái tư viên kia của Ba Lăng công chúa. Nghe nói Ba Lăng công chúa dùng "A phù dung" để khống chế những lang quân trẻ bị cầm tù, khi cơn nghiện tái phát, tôn nghiêm lý trí gì đó đều không màng đến, mặc kệ để nàng ta tùy ý dâm loạn.



A phù dung, cũng chính là cần sa và nha phiến, đã sớm được truyền vào Trung Quốc từ đầu đời nhà Hán khi Trương Khiên đi sứ Tây Vực, mà vào thời Đường, đặc biệt là bao gồm toàn bộ Đại Đường, trong đám thế gia ăn chơi trác táng đó, không thiếu mấy kẻ nghiện.



Nhiễm Vân Sinh không phải là chưa tiếp xúc qua loại người này, thậm chí còn có một lần từng đi qua một nơi tụ tập bí mật của đám nghiện, những tên đó khi hưng phấn lên rồi thì căn bản là mấy kẻ điên, tình huống muốn thối nát bao nhiêu thì sẽ thối nát bất nhiêu, hắn đời này không muốn dính tới thứ đồ kia. Bởi vậy ở trong tình hình không có bất luận sự bảo đảm an toàn gì, Nhiễm Vân Sinh thậm chí đã có thể tưởng tượng đến tương lai đen tối của mình, làm một người bình thường, sao có thể không sợ?



"Thập ca, ngươi chờ một chút." Nhiễm Nhan đứng dậy, bước nhanh vào trong nhà kề nhỏ nàng thường ngày vẫn dùng để phối dược, lấy ra một lọ độc dược rồi quay lại phòng.



Nhiễm Nhan dúi một bình sứ nhỏ màu đỏ sậm hơi lạnh lẽo vào tay Nhiễm Vân Sinh, "Đây là độc dược ta tự mình phối."



"A Nhan, ngươi..." trên mặt Nhiễm Vân Sinh tràn đầy kinh ngạc, nhưng chợt trở nên thoải mái, hắn cho rằng đây bất quá là độc bình thường, cũng nửa đùa nửa thật: "Biện pháp này của ngươi rất tốt, hôm nào ta pha thành một ít rượu độc giấu ở trên người, mặc dù không thể giết người, để tự sát cũng được."



Nhiễm Nhan biết hắn không để tâm, cho nên mới trịnh trọng nói: "Độc này vô sắc vô vị, có thể hòa tan vào đại đa số vật chất, hơn nữa sau khi tiếp xúc với không khí hai ngày đêm sẽ tự động biến mất, người sau khi chết cũng sẽ không có dấu hiệu trúng độc."



Nhiễm Vân Sinh trợn mắt cứng lưỡi, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Nhiễm Nhan, hắn thật sự không dám cho rằng nàng nói đùa.



Lần trước ở trên thuyền Nhiễm Vân Sinh đã nghe Nhiễm Nhan nói qua chuyện phối độc dược, lúc ấy hắn bất quá cho rằng Nhiễm Nhan là đối với phương diện này tương đối cảm thấy hứng thú mà thôi, vẫn chưa để tâm, nhưng hiện tại xem ra, tài nghệ của Nhiễm Nhan ở phương diện này thật sự không thấp.



"Thập ca!" Nhiễm Nhan cầm lấy tay Nhiễm Vân Sinh, nói: "Đáp ứng ta nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, vạn nhất Ba Lăng công chúa kia vẫn không chịu dừng tay, ngươi ngàn vạn lần đừng nương tay."



"Nàng ta là công chúa, làm như vậy bất quá là ngọc nát đá tan, Nhiễm gia ta..."



Nhiễm Vân Sinh lời còn chưa dứt, liền bị Nhiễm Nhan ngăn lại, "Chỉ cần ngươi dùng thỏa đáng, độc này sẽ không có ai có thể phát hiện, ta dám thề với trời. Ta chỉ cần ngươi an toàn, dù toàn bộ công chúa trên đời này có chết sạch, thì có quan hệ gì với ta đâu?"



Trong lòng Nhiễm Vân Sinh cảm động, không trách nàng nói lời đại nghịch bất đạo, duỗi tay xoa xoa đầu Nhiễm Nhan, trong mắt có sương mù, cười nói: "A Nhan của chúng ta đã trưởng thành, cũng có thể bảo hộ Thập ca rồi."



Bộ dáng đôi mắt thủy quang liễm diễm, môi đỏ ngậm cười của hắn như vậy, tựa như mưa bụi mông lung ở Giang Nam, hoa nở trên đường ruộng, khoảnh khắc vô cùng mỹ lệ, kinh diễm làm người ta hít thở không thông.



Nhiễm Nhan trong lòng thở dài, cái bộ dáng này, cả nàng cũng nhịn không được mà thất thần, đừng nói đến vị Ba Lăng công chúa vốn yêu thích mấy mỹ thiếu niên kia!



Nói chuyện với Nhiễm Vân Sinh một lát, sắc trời đã tối mịt.



Nhiễm Nhan rửa mặt xong, nằm ở trên giường nhưng rất lâu không thể đi vào giấc ngủ. Tiêu Tụng vì nàng mà làm quá nhiều, nói không cảm động là gạt người, nhưng mà, chuyện tương lai ai có thể nói được rõ ràng? Hắn hiện tại bên người không có nữ nhân, là bởi vì không thể, một khi hắn mất cái danh khắc thê kia đi thì sao?



Cảm động là một chuyện, nhưng mình đến tột cùng có động tâm với hắn không? Nhiễm Nhan trở mình, lấy một ống tiêu dài từ bên giường ra, cảm giác băng lạnh từ dây tua, làm tim nàng bình tĩnh lại rất nhiều, đồng thời trong đầu cũng hiện lên gương mặt tuấn mỹ gần như yêu nghiệt kia.



Không biết ngủ lúc nào, khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, Nhiễm Nhan phát hiện ống tiêu nằm trong ổ chăn, đã bị ủ đến ấm áp.



Sắc trời vừa mới tảng sáng, trong phòng có đốt chậu than, không chút lạnh lẽo, Nhiễm Nhan khoác áo lụa bước xuống giường, thấy giá thêu đặt ở bên cửa sổ, đứng lặng yên trong chốc lát, rồi cầm lấy kéo cắt bạch điệp bố ra thành từng tấm, sau đó ngồi cạnh chậu than, cầm kim chỉ, tỉ mỉ khâu lại mép vải.



Thẳng đến khi sắc trời sáng rỡ, Vãn Lục vén mành bước vào, thấy Nhiễm Nhan hơi cong người, tư thái rất là thả lỏng mà khâu đồ, vạt áo lụa thật dài trải ra trên tịch đằng sau lưng, phần chân để trần lộ ra ngoài bị lạnh đến đỏ ửng lên, lại thêm làn da trắng nõn, trông rất đẹp mắt.



"Nương tử như vậy có phải là được rồi không!" Vãn Lục cười nói. Tư thế này tuy có chút tản mạn, nhưng tốt xấu gì vẫn đẹp hơn rất nhiều so với bộ dáng dĩ vãng cứ cầm kim chỉ lên là cả người nghiêm nghị.



Lúc này Nhiễm Nhan đã khâu xong một tấm khăn, quay đầu nói với Vãn Lục: "Ta hôm nay muốn đi Tiêu phủ, ngươi giúp ta chải đầu đi."



Vãn Lục ứng tiếng, rồi định ra ngoài múc nước, lại bị Nhiễm Nhan gọi lại, "Không được nói cho Hình Nương."



"Aizzz, biết rồi." Vãn Lục chớp chớp mắt, nhưng chợt thấy tấm khăn thêu kia, nói: "Nương tử, ngươi định dùng cái này làm tạ lễ cho Tiêu lang quân? Có phải hơi khó coi hay không?"



Mặt Nhiễm Nhan đen lại, cầm khăn lên ngắm nghía, "Thêu rất khá mà?"



Đời trước nàng có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến mình có thể thêu ra được sản phẩm thêu cao cấp như vậy.



"Tiêu lang quân quyền cao chức trọng, lại xuất thân từ môn phiệt thế gia, nô tỳ cảm thấy, cái lễ này hơi nhẹ, nương tử không bằng nghĩ lại xem?" Vãn Lục nói xong đi ra cửa múc nước.



Nhiễm Nhan nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng không có gì tốt để tặng, đúng như lời Vãn Lục, Tiêu Tụng xuất thân từ môn phiệt thế gia, có thứ gì tốt mà chưa thấy qua? Cái này tốt xấu gì cũng là chính mình tự tay làm, tuy rằng không đáng tiền, nhưng tương đối có thành ý.



Nghĩ xong, Nhiễm Nhan lôi một tấm lụa từ trong rương ra, định bọc tấm khăn lại.



Vừa lúc Vãn Lục tiến vào, thấy hành động của Nhiễm Nhan, phì cười, "Thật là chưa thấy qua ai như nương tử, dùng tơ lụa cực phẩm đi gói bạch điệp bố."



Lời editor: haizz, *ôm ngực lép* lão phải đi làm một ly trà đen đậm đặc rồi quậy đường đỏ vô để mà cảm nhận vừa đắng vừa chát vừa ngọt, nói nghe, ống tiêu là của Tô Tô gửi nuôi, mà chữ TIÊU trong 'trường tiêu' và họ của ai kia là cùng một chữ nghe, rồi đó, tự cảm nhận đi...thêm cái màn tặng quà từ đầu đến cuối không phải cute bình thường đâu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện