Trong phòng im ắng, lư hương tỏa mùi hoa lan nhàn nhạt, Nhiễm Nhan đang định ngồi xuống tịch, thì thấy buồng trong có một người bước ra.



Khi Nhiễm Nhan thấy rõ người tới, không khỏi kinh ngạc nói: "Thập ca?"



Nhiễm Vân Sinh hiển nhiên cũng rất kỳ quái, "A Nhan? Ngươi sao lại ở chỗ này?"



Nhiễm Nhan chợt thấy trong lòng căng thẳng, đứng phắc dậy, trong nháy mắt trong đầu nàng toát ra rất nhiều khả năng, nhưng cái nào cũng đều thập phần không ổn, "Lát nữa giải thích sau, chúng ta có thể đã rơi vào bẫy rập, mau đi ra ngoài rồi nói!"



"Cái gì?" Nhiễm Vân Sinh hơi nhíu mày, hắn uống hơi nhiều rượu, nên cùng hai bằng hữu uống trà nói chuyện phiếm ở đây, bọn họ vừa ra ngoài đi nhà xí, mới vừa rồi khi Nhiễm Nhan bước vào, hắn còn tưởng là bọn họ quay lại...



Nghĩ nghĩ, hắn cũng loáng thoáng cảm giác là không ổn, lập tức liền cùng Nhiễm Nhan đi ra ngoài, nhưng mà đi đến cửa, mới phát hiện cửa chính không biết khi nào đã bị người đóng lại! Từ bên trong không thể mở ra!



Nhiễm Nhan có chút sốt ruột, dùng tay đâm thủng lớp giấy Cao Ly trên cửa sổ nhìn ra ngoài, mấy thị tỳ vốn đang đứng dưới hành lang giờ không biết đã đi nơi nào. Trên sống lưng nàng toát mồ hôi lạnh, đây rõ ràng chính là một cái bẫy được kế hoạch tỉ mỉ, là ai mà muốn hại nàng như vậy?



Nhiễm Nhan cố bám víu lấy một tia may mắn, kiểm tra hết tất cả cửa sổ trong phòng, không phát hiện được bất kỳ đường ra nào.



"A Nhan!" Nhiễm Vân Sinh bỗng nhiên nói: "Ta có chút không đúng..."



Thanh âm hắn khi nói đến chữ cuối cùng, lại có chút khàn khàn cùng nhẫn nại. Nhiễm Nhan quay đầu lại, thấy gò má Nhiễm Vân Sinh ửng hồng mất tự nhiên, hai tròng mắt long lanh, trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi, gương mặt tuấn mỹ càng thêm mị hoặc nhân tâm.



Mới vừa rồi lực chú ý của Nhiễm Nhan vẫn luôn ở chỗ khác, giờ ngưng lại, cũng cảm thấy trong thân thể mình có một ngọn lửa dần dần bốc lên, hơi nóng từ bụng dưới đang dần dần lan tràn ra toàn thân.



Trong đầu Nhiễm Nhan lập tức hiện lên cảnh trong một bộ phim truyền hình võ hiệp nào đó, ca ca cùng muội muội bị hạ thôi tình dược, rồi bị nhốt ở một gian phòng chất củi, cuối cùng bị mọi người bắt quả tang trong tình trạng quần áo bất chỉnh...



Nàng không hay xem mấy cái này, nhưng bộ phim truyền hình này thật sự quá nổi, hầu như mùa hè nào cũng có những phiên bản khác nhau được chiếu đi chiếu lại.



Nghĩ đến đây, cơn giận của Nhiễm Nhan tức khắc vọt lên tới não, hai mắt đều đỏ lên, mối thù này, không đem người nọ lột da hủy xương nàng quyết không bỏ qua!



Nhiễm Vân Sinh nhận thấy được bản thân khác thường, vội vã lùi về phía sau hai bước, dựa vào cạnh cửa, thấy Nhiễm Nhan đi về phía hắn, vội vàng nói: "Đừng tới đây! A Nhan, đừng tới đây!"



Hạ thân trướng đau, làm Nhiễm Vân Sinh xấu hổ muốn chết, người đối diện hắn kia, là muội muội cùng hắn từ nhỏ lớn lên a! Dù cho hắn hiện tại vẫn còn duy trì thanh tỉnh, đối nàng không có ý tưởng xấu xa, nhưng việc lộ ra bộ dáng này ở trước mặt nàng đã là điều quá sức chịu đựng.



Y phục cổ đại không quá bó buộc, bởi vậy một khi nơi đó có phản ứng, thì có thể thấy đặc biệt rõ ràng. Nhiễm Vân Sinh vừa xấu hổ vừa giận dữ lại kinh sợ, nếu đây là do người khác thiết kế, chờ đến khi hắn không chịu đựng nổi nữa, bọn họ sẽ cho người lại đây bắt gian...



Nghĩ đến đây, Nhiễm Vân Sinh lập tức vọt vào trong nội thất, lục lọi tìm kiếm một hồi, mới tìm ra giấy và bút mực, nhịn xuống khó chịu trong người, nhanh chóng viết gì đó bên trên.



Hắn vừa viết vừa nói: "Kế hoạch của đối phương chu toàn như thế, chúng ta khẳng định không thể ra ngoài, nếu thanh danh tẫn hủy, chỉ sợ..." chỉ sợ cho dù có sống mà ra được bên ngoài, cũng sẽ bị lời đồn đãi bức tử.



"Độc dược lần trước ngươi cho ta, ta vẫn luôn mang ở trên người, ta viết di thư xuống." gân xanh trên trán Nhiễm Vân Sinh dần dần nhô lên, sắc đỏ ửng trên gò má càng lúc càng sẫm.



Nhiễm Nhan nghe mà kinh hãi, Nhiễm Vân Sinh vậy mà lại tình nguyện chết để bảo hộ danh tiết cho nàng!



Nàng bước vài bước xông tới, hung hăng chụp lấy bút trong tay hắn.



"A Nhan!" Nhiễm Vân Sinh ngẩng đầu, rất muốn trách cứ, biểu tình lại bắt đầu hơi hoảng hốt, nhìn ánh mắt của nàng đã mị như tơ, môi nàng trơn bóng như lau mật trong suốt, chỉ là không biết có ngọt hay không ngọt?



Hầu kết Nhiễm Vân Sinh cũng động đậy...



Nhan sắc mị hoặc của hắn cũng làm thân thể Nhiễm Nhan thêm khô nóng, càng lúc càng không thể tự khống chế.



............................



Bên ngoài phòng, một thân hồ phục màu xanh ngọc đang ngồi trên lan can hành lang, cây quạt nhẹ nhàng chống lên hàm dưới, khóe môi cong lên, một đôi mắt thon dài mỉm cười nhìn chằm chằm cửa phòng.



Bên cạnh hắn có năm lang quân hoa phục, tư thế khác nhau dựa vào bên hành lang, trong đó một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi ghé vào trên lan can oán giận nói: "Vì cái gì không đem ta nhốt cùng với vị nương tử kia? Ta tình nguyện mang danh hư hỏng!"



Bùi Cảnh dùng cây quạt gõ lên đầu hắn một cái, "An tĩnh đi!"



Một lang quân thiếu niên khác hơi lớn tuổi hơn một chút, ngồi xổm bên cạnh nhẹ giọng nói: "Ngươi thì tình nguyện, đến lúc đó sợ cũng chỉ còn là tuyết địa một mảnh tàn hồng, người bị ngươi ăn đến lông tóc cũng không dư thừa."



Thiếu niên tà tà cười, "Ngươi nếu là nguyện ý, đàn ông cũng có thể biến ngươi thành tuyết địa một mảnh tàn hồng, đến lông tóc cũng không dư thừa."



"Tiểu tử thúi!" người nọ nhỏ giọng mắng một tiếng.



Bùi Cảnh nghe trong phòng truyền ra thanh âm ly tách rơi xuống đất, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, "Dược này hiệu quả rất nhanh!"



Lang quan thiếu niên tinh thần tỉnh táo, xoay người lại, cười nói: "Đó là đương nhiên, dược này gọi là 'Hồng trần tán', ngươi nghe nói qua tên tuổi ngọc diện thần y đi, đây chính là bút tích của hắn, ta tốn 500 quán đó!"



Bùi Cảnh nhướng mày, "Vậy mỹ nhân trước đó để cho ngươi."



Ánh mắt lang quân thiếu niên sáng lên, "Một lời đã định!"



Bùi Cảnh tính toán thời gian không sai biệt lắm, liền sai thị tỳ đi gọi các vị nương tử, lang quân qua bên này chơi ném hồ. Qua khoảng nửa nén hương, đã nghe thấy tiếng bước chân cùng thanh âm người trò chuyện, Bùi Cảnh dùng mắt ra hiệu, rất nhanh liền có người bước tới mở cửa.



Bên trong phòng không có bao nhiêu động tĩnh, lang quân thiếu niên kia nói: "Không xong, sẽ không phải nhịn không nổi mà Vu Sơn mây mưa đi!"



"Con người Nhiễm Vân Sinh ngươi còn không biết sao? Hắn sao có thể làm mấy chuyện kia với muội tử của mình?! Bất quá bộ dạng thì chưa chắc đã đẹp" Bùi Cảnh cười nói.



"Không bằng trước khi đem Vân Sinh đưa cho Ba Lăng công chúa, thì để ta khai thác trước một chút? Dù sao nàng ta chỉ nhìn mặt, mấy chuyện khác sợ cũng không biết." Thiếu niên lang cười hồn nhiên.



Bùi Cảnh trừng mắt nhìn hắn một cái, "Ai nói ta sẽ đem hắn đưa cho Ba Lăng công chúa, ta còn không muốn đắc tội Trường An quỷ kiến sầu..."



Bùi Cảnh có được tin tức bí mật, mỹ lang quân thân mật với Tiêu Tụng chính là Nhiễm Vân Sinh, làm hắn hiểu lầm lần trước phái người đi bắt Nhiễm Nhan bị hộ vệ Tiêu phủ ngăn trở là do Tiêu Tụng để lại để bảo hộ Nhiễm Vân Sinh.



Mà mấy tên ác bá đầu đường kia hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo tâm lý du hiệp, sợ bị người khác biết là bọn họ thua vào tay một tiểu nương tử, nên đem toàn bộ trách nhiệm đẩy hết lên người hộ vệ Tiêu phủ, còn thổi phồng nhân số cùng thực lực.



Đang nói, thì một đám lang quân kết bạn đi đến, mấy người Bùi Cảnh cũng làm bộ như vừa đến nơi, cùng mọi người nhường nhau bước vào trong phòng để chờ những người còn chưa đến.



Một đám người vừa hàn huyên với nhau vừa đi vào, mới vừa vào trong liền nhìn thấy chén trà bị rơi vỡ trên mặt đất.



Phòng trong truyền ra một thanh âm nữ tử nôn nóng, "Thập ca, thập ca!"



Trong lòng Bùi Cảnh vui vẻ, liền đi vào trong. Chỉ cần huỷ hoại thanh danh hai người họ, sau đó đúng lúc đề xuất một cái đường ra, bọn họ khẳng định sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, đến lúc đó dù là Tiêu Tụng cũng không có cách nào che chở cái tội danh huynh muội tư thông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện