Dung Thiến nghe nói lại có chuyện như vậy, còn phát sinh sau khi tiệc mừng thọ ở Trịnh phủ kết thúc, có chút không thể tin tưởng, liền tự mình đưa băng đến.



Nhưng Nhiễm Nhan hiện tại đã thần chí không rõ, tình hình cụ thể cũng không ai biết, cho nên Thiến nương cũng chỉ có thể cùng hỗ trợ đem Nhiễm Nhan thả vào trong bồn tắm trước. Hình Nương sợ đột ngột thả vào trong nước lạnh sẽ tổn hại thân thể, nên lúc đầu không thả băng, để Nhiễm Nhan ở trong nước lạnh một lát, mới từ từ thêm băng vào.



Khí lạnh dần dần thấm qua làn da, cảm giác khô nóng trong thân thể bị đè ép xuống, Nhiễm Nhan chỉ cảm thấy bụng dưới của mình hơi đau nhức, không khỏi nhíu mày.



Hình Nương đau lòng mà sờ đầu Nhiễm Nhan, nước mắt đổ rào rào xuống dưới, "Tạo cái nghiệt gì a? Nương tử nhà ta luôn giữ khuôn phép, rốt cuộc là đã trêu chọc phải sát thần nào?"



Nói đến sát thần, mọi người đều bất giác nghĩ tới Tiêu Tụng, nhưng không ai nói ra.



"Ai lại to gan như vậy, vậy mà dám cả gan hành động trong Trịnh phủ?" Dung Thiến nói sang chuyện khác. Không chỉ có lớn mật, còn phải có địa vị nhất định.



Nóng lạnh cùng nhau công kích, mới vừa rồi lại nhẫn nhịn đến sức cùng lực kiệt, Nhiễm Nhan vừa khôi phục được một chút ý thức giờ đã hoàn toàn ngất đi trong bồn tắm.



Ngâm nửa canh giờ, Hình Nương duỗi tay sờ thử nhiệt độ trên cổ Nhiễm Nhan, sắc mặt đại biến, "Dược này quá mạnh, những người đó thật đáng bị sát ngàn đao!"



"Ngâm nước đá lâu như vậy, có thể có chuyện gì hay không?" Dung Thiến nhịn không được hỏi.



Thân thể nữ nhân kiều nhược, vạn nhất bị kích thích, sau này khó mang thai thì sẽ thành vấn đề lớn! Con nối dõi là điều mà nữ nhân cả đời trông cậy vào, Hình Nương cũng có chút lưỡng lự.



Trong phòng một mảnh trầm mặc, đây không phải là vấn đề nhỏ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, các nàng không dám dùng chuyện này để đánh cuộc.



Thật lâu sau.



"Tùy Viễn tiên sinh đã từng đề thân với nương tử, Tiêu Thị lang hình như cũng có ý đồ này..." thanh âm Vãn Lục vo ve như ruồi muỗi, nhưng trong phòng yên tĩnh, ai cũng đều nghe được.



Hình Nương cốc lên trán nàng một cái, "Nói bậy bạ gì đó!"



Chưa nói đến làm như vậy có thể bị người chỉ chỉ trỏ trỏ hay không, Nhiễm Nhan hiện tại thần chí không rõ, chẳng lẽ để mấy thị tỳ các nàng làm chủ chuyện chung thân cho chủ tử hay sao?



"Ngâm đi, không có việc gì đâu, năm đó mẫu thân ta vào ngày mùa đông còn bị rơi vào động băng, người cũng suýt nữa bị đông chết, sau đó không phải vẫn tốt sao?" Hình Nương nói đây là an ủi người khác, còn không bằng là đang tự an ủi mình.



Đúng lúc này, ngoài phòng có thị tỳ thông truyền: "Hình Nương, Tiêu Thị lang tới chơi, muốn gặp nương tử."



Người trong phòng hai mặt nhìn nhau, hay đây là duyên phận?



Lặng im giây lát, Hình Nương nói: "Chờ một chút, ta hỏi nương tử."



Người bên ngoài ứng tiếng.



Hình Nương lay lay Nhiễm Nhan, nhẹ giọng gọi: "Nương tử, nương tử?"



Loại chuyện này, các nàng sao có thể làm chủ thay cho chủ tử? Nếu Nhiễm Nhan không thể tỉnh lại, chỉ có thể để Tiêu Tụng quyết.



"ưm..." một tiếng rên rỉ ẩn nhẫn bật ra từ miệng Nhiễm Nhan.



"Nương tử, Tiêu Thị lang tới, muốn gặp ngài, ngài như bây giờ có muốn gặp hắn không?" Hình Nương chỉ thiếu nước hỏi là ngươi hiện tại khó chịu như vậy, ngâm nước đá một chốc một lát cũng không giảm bớt được, cần phải tìm Tiêu Tụng tới giải quyết một chút.



"Ai?" đầu Nhiễm Nhan lùng bùng, hỏi lại một lần.



"Tiêu Việt Chi, Tiêu Thị lang." Hình Nương nói từng chữ một.



Nhiễm Nhan khựng lại một lúc, lúc tất cả mọi người đều cho rằng thần trí nàng đã đi đâu mất, lại nghe nàng suy yếu nói: "Không gặp. Nói với hắn, ngày mai nếu có rảnh, thỉnh hắn tới tìm ta..."



Trong lòng Hình Nương đau đớn, nàng vốn cũng không chấp nhận loại chuyện như vậy phát sinh trong tình huống không có gì đảm bảo, đặc biệt đối phương còn là Tiêu Tụng, nàng hỏi Nhiễm Nhan một câu, cũng chỉ do mềm lòng, nhưng hiện giờ Nhiễm Nhan trong tình trạng như vậy còn có thể bảo trì lý trí, làm Hình Nương càng thêm đau lòng.



Bên ngoài sắc trời đã dần tối, Nhiễm Nhan ở trong nước ngâm hơn hai canh giờ, cảm giác rạo rực mới dần dần lui xuống.



Đám người Hình Nương nhanh chóng nâng nàng ra, lau khô người, thay y phục sạch sẽ rồi đưa về phòng ngủ.



Trong phòng ngủ đốt sáu chậu than, cả căn phòng ấm áp dễ chịu, trong chăn đã được ủ ấm. Nhiễm Nhan nằm ở bên trong, cảm giác khó chịu dần dịu xuống. Nhiễm Bình Dụ cùng La thị đều đã trở về, sai người tới hỏi mấy lần, nghe nói thân thể Nhiễm Nhan có bệnh nhẹ, La thị tới nhìn một lần.



Lăn lộn liên tục hơn bốn cái canh giờ, mới xác định Nhiễm Nhan đã khôi phục.



Đêm cũng đã khuya.



Nhiễm Nhan nằm mê mang, lúc đầu hơi không thoải mái, sau đó dần dần dịu lại, cuối cùng ngủ mê đi trong ổ chăn ấm áp.



Một đêm hôn hôn trầm trầm.



Hôm sau, Nhiễm Nhan mở mắt đã thấy sắc trời mông lung, không biết là còn sớm, hay là trời đầy mây, hay là đã chạng vạng.



Nàng xoa huyệt Thái Dương có chút đau đớn, nhớ tới chuyện hôm qua, lửa giận lại bùng lên trong lòng. Hôm qua trong cái tát nàng đánh Bùi Cảnh kia có thấm bột ăn mòn, nàng cố ý đánh vào cổ, bởi vì như vậy sẽ nhanh chóng ăn mòn đến động mạch. Bùi Cảnh đã bức nàng lên tuyệt lộ, nàng đương nhiên sẽ không cho hắn đường sống.



Đối với loại người này, Nhiễm Nhan không có kiên nhẫn đấu đi đấu lại, huống hồ quyền thế địa vị của hắn đối với nàng đều tạo thành tính áp đảo uy hiếp, biện pháp tốt nhất chính là nhổ cỏ tận gốc!



Chỉ là Nhiễm Nhan không rõ, Bùi Cảnh này rõ ràng là nhằm vào nàng, nàng mới đến Trường An không lâu, lại chưa từng gặp qua người này, sao có thể đắc tội hắn?



Khi Nhiễm Nhan nghe Dung Thiến kể chuyện về Thái Tử, thoáng đề cập tới Bùi Cảnh, hắn cùng Thái Tử giao hảo, thường xuyên tặng vài mỹ nhân cho Thái Tử chơi đùa, mà bản thân hắn đối với sưu tập mỹ nhân càng làm không biết mệt, chỉ cần không phải là hoàng thất, quyền quý, hoặc là môn phiệt thế gia, nương tử nào bị hắn nhìn trúng, thì không có ai thoát được tay hắn.



Nói như vậy, hắn đây là tính toán bắt nàng đem đi tặng cho Thái Tử?



Vậy lần trước những người đêm khuya xông vào phòng ngủ trói nàng, hơn phân nửa là Bùi Cảnh phái tới!



Trong mắt Nhiễm Nhan phát ra sát ý đậm đặc. Nhiễm Nhan dù gì cũng lớn lên trong xã hội pháp chế, lại là một pháp y, nếu như không phải bị bức tới cực điểm, nàng tuyệt đối sẽ không sinh ra ý niệm giết người, nhưng mà một khi đã sinh ra, thì không còn đường xoay chuyển.



Còn nữa, ở Trịnh phủ, nam khách cùng nữ khách đều được tách ra, Bùi Cảnh làm sao biết được nàng đến Trịnh phủ? Lại như thế nào có thể nắm rõ nhất cử nhất động của nàng như thế? Nếu là nhãn tuyến, cũng không phải tất cả mọi người đều nhận thức nàng, liên tưởng đến biểu hiện của Nhiễm Mỹ Ngọc...



Khi nghe Trịnh lão phu nhân muốn gặp mình, với tính ghen ghét mãnh liệt của Nhiễm Mỹ Ngọc, dù không mát mẻ vài câu, thì cũng sẽ dùng ánh mắt lăng trì một lần, nhưng lúc ấy nàng ta lại chột dạ mà quay đầu đi chỗ khác.



Nghĩ đến đây, Nhiễm Nhan rốt cuộc nằm không nổi nữa. Nàng đứng dậy lấy y phục từ trên bình phong xuống, từng kiện từng kiện mặc vào, vô cùng thong thả, phảng phất như đang mãi nghĩ đến chuyện gì đó, động tác trên tay lại không có một cái dư thừa.



Mặc xong y phục, Nhiễm Nhan tùy tiện túm một dải lụa trắng cột tóc lại, từ trong hòm thuốc lấy ra mấy cái bình sứ nhét vào tay áo, thuận tay cầm trường tiêu đặt bên cạnh giường lên, kéo cửa bước ra ngoài.



"Nương tử?" Vãn Lục thấy Nhiễm Nhan, mặt đầy vui mừng nói: "Ngài tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?"



"Không có." Thanh âm Nhiễm Nhan nghẹn ngào, vết thương ở đầu lưỡi đau buốt, "Ta đi ra ngoài dạo một chút, ngươi không cần đi theo ta."



Vãn Lục trong lòng lo lắng, lại thấy thần sắc Nhiễm Nhan trầm lãnh, không dám lên tiếng, nghĩ đến dù sao cũng là ở bên trong phủ, mà ban ngày ban mặt thì tuyệt đối cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.



Vãn Lục ứng tiếng, thấy Nhiễm Nhan xuyên guốc giày rồi chậm rãi đi ra ngoài, lại cảm thấy thần sắc Nhiễm Nhan có chút kỳ lạ, liền vội vàng đi báo cho Hình Nương và Ca Lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện