Sài Huyền Ý cũng phối hợp, rất sảng khoái đáp ứng thỉnh cầu của Nhiễm Nhan, tự mình dẫn bọn họ đi thư phòng.
Lượng sách được cất giữ trong thư phòng của Sài phủ rất lớn, không ít hơn so với phủ của Tiêu Tụng. Trên một cái kệ sách bằng gỗ hoa lê cao cỡ thân người dựa vào tường phía nam, có rất nhiều bức họa được cuộn tròn lại cùng với mấy tập ghi chép.
Sài Huyền Ý bị té xuống núi từ tám tháng trước, mới bị mất trí nhớ, số lượng nhiều như vậy, có thể thấy được là liên tục ghi chép trong thời gian dài, hơn nữa còn tương đối kỹ càng tỉ mỉ.
Nhiễm Nhan tìm quyển ghi chép gần đây nhất để xem.
Sài Huyền Ý nói: "Nhị vị sau khi xem xong tự rời đi là được."
Nhiễm Nhan hiểu suy nghĩ của hắn, chờ lát nữa khi gặp lại, hắn cũng không nhất định sẽ nhận ra bọn họ.
Sài Huyền Ý chỉ là ẩn ẩn suy đoán hắn bị mất trí nhớ, lại không biết tình hình cụ thể của bản thân, mà Nhiễm Nhan chưa bao giờ tiến hành quan sát và chẩn trị cho hắn, đương nhiên cũng không thể xác định ký ức của hắn có thể tồn lại bao lâu, nhưng căn cứ những hiểu biết của nàng đối với chứng bệnh này, hẳn là sẽ không vượt quá hai ngày.
"Bệnh của hắn còn chữa được không?" Lưu Thanh Tùng nhìn Sài Huyền Ý rời đi, rồi hỏi.
Nhiễm Nhan lắc đầu, "Chứng bệnh của hắn cùng Văn Hỉ Huyện chủ đều rất hiếm gặp, Văn Hỉ Huyện chủ thì còn đỡ một chút, chỉ cần hoàn cảnh sinh hoạt ổn định, cũng sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng Sài Huyền Ý thì rất phiền toái, theo thời gian trôi qua, hắn sẽ quên mất càng ngày càng nhiều việc, thậm chí có thể cả thường thức cơ bản cũng sẽ không biết, chỉ số thông minh cũng sẽ chịu ảnh hưởng."
Lần này gặp Sài Huyền Ý, rõ ràng cùng với thời gian trước tươi tắn vui vẻ, tiêu sái sảng khoái đã khác rất nhiều.
"Sẽ là Văn Hỉ Huyện chủ giết người sao?" Lưu Thanh Tùng lẩm bẩm, cũng tiện tay lấy một quyển ghi chép xuống xem, "Nếu thật sự là nàng ta, động cơ là cái gì? Từ ghi chép ngày hôm qua của Sài Huyền Ý xem ra, quan hệ phu thê của bọn họ cũng không tệ lắm, nếu không Văn Hỉ Huyện chủ cũng sẽ không ỷ lại vào hắn như thế."
Nhiễm Nhan cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ngươi lúc này lại nói được vài câu đứng đắn. Không phải ở ngoại ô thành đông lại phát hiện thi thể sao? Sáng ngày hôm đó Sài Huyền Ý gặp Văn Hỉ Huyện chủ một lần, thẳng đến buổi tối mới gặp lại, cả ngày này, nàng ta cũng đủ thời gian gây án."
Từ ngoại ô thành đông đến phường Vĩnh Hưng không xa, cho dù đi bộ, qua lại cũng bất quá bốn năm cái canh giờ, nhưng thời gian giết người có thể dài hoặc ngắn. Văn Hỉ Huyện chủ có một nhân cách dã thú, nếu muốn đánh lén một người trong nháy mắt, có lẽ cũng không cần quá lâu.
"Có điều, nàng ta có lý do gì để giết người chứ?" Nhiễm Nhan vừa lật xem mấy bức họa và ký lục của Sài Huyền Ý, vừa lẩm bẩm tự hỏi.
Có tổng cộng 12 bức họa, toàn bộ đều là của một mình Văn Hỉ Huyện chủ. Có bức nàng xinh đẹp tươi cười như hoa, có bức nàng tĩnh lặng dựa trước cửa sổ xuất thần, cũng có bức khi nàng nhàn nhã đánh đàn...bên cạnh mỗi một bức đều đề một bài thơ.
Trình độ thưởng thức văn học của Nhiễm Nhan hữu hạn, nhưng từ bút pháp nước chảy mây trôi này, từ những hàng chữ này, cũng có thể hiểu biết một chút tâm tình người vẽ tranh lúc ấy.
Lưu Thanh Tùng móc khăn ra lau lau nước mắt, "Quá cảm động!"
Nhiễm Nhan mím môi không nói, đem mấy bức họa trải theo ngày trên mặt đất, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên bức gần đây nhất. Cũng không phải bởi vì phát hiện ra cái gì, mà là trong tất cả các bức họa, chỉ có bức này có kết cấu trống trải nhất, màu sắc cực kỳ nhạt nhòa.
Đây là một bức 'Đông tuyết mạn hành đồ', trong bức họa một mảnh trắng xoá, người rất nhỏ, hầu như chỉ là một điểm đen, nhưng nhìn kỹ còn có thể phân biệt được là một nữ tử áo lam, nàng cầm một cây dù màu thiên thanh, che đi hơn nửa thân mình, trong gió tuyết, bước đi có vẻ rất gian nan. Nơi xa xa là một cánh rừng.
Cổ nhân vẽ tranh, rất chú ý kết cấu dày mỏng, tuy Sài Huyền Ý vẽ chủ yếu là tự sự, có vẻ rất ít coi trọng chuyện đó, nhưng nhìn qua rất sinh động, cũng rất có ý cảnh.
"Toàn bộ họa của Sài Huyền Ý, đều là ghi chép về Văn Hỉ Huyện chủ, như vậy bức họa này cũng là nàng?" Nhiễm Nhan ra hiệu cho Lưu Thanh Tùng nhìn bức 'Đông tuyết mạn hành đồ' kia.
Lưu Thanh Tùng không chút do dự nói: "Nhất định là vậy, ngươi nói hắn mất trí nhớ, người thân cận nhất bên cạnh chính là thê tử, hơn nữa mấy bức họa đều là nàng, một bức này tất nhiên cũng không ngoại lệ."
Nhiễm Nhan nhíu mày, "Một khi đã như vậy, Sài Huyền Ý phải đứng ở chỗ nào mới có thể thấy được cảnh này?"
Toàn bộ những bức họa này đều là sinh hoạt hàng ngày của Văn Hỉ Huyện chủ, Sài phủ so với Nhiễm phủ còn nhỏ hơn nhiều, bức họa này rõ ràng không có khả năng là ở bên trong phủ, Nhiễm Nhan đoán nơi đây hơn phân nửa là ngoại ô.
"Hắn vì cái gì sẽ thấy được cảnh tượng như vậy? Là theo dõi hay là vì nguyên nhân nào khác?" Nhiễm Nhan suy đoán, duỗi tay lật quyển ghi chép.
Lưu Thanh Tùng cũng ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới nói: "Có rất nhiều chỗ có khả năng thấy được cảnh này, đứng ở trên thành lâu, đứng trên sườn núi...chỉ là, Sài Huyền Ý đi theo ra ngoại ô, rồi lại không đi cùng Văn Hỉ..." Quả thật là khá giống suy đoán của Nhiễm Nhan, là theo dõi?
Nhìn ghi chép của Sài Huyền Ý, trong đầu Nhiễm Nhan bỗng nhiên trào ra toàn bộ tư liệu, những chuyện và người rải rải rác rác, phải dùng sợi dây nào mới có thể xâu chuỗi lại được đây? Đôi mẹ con thần bí, Đậu Trình Phong, Hà Ngạn, Du Lang, Sài Huyền Ý cùng một thị tỳ bên người hắn, mặt khác còn có Văn Hỉ Huyện chủ bộ dạng khả nghi.
Thị tỳ tạm thời có thể bỏ qua, là cái gì có thể liên hệ những người này lại với nhau?
A phù dung...trong đầu Nhiễm Nhan đột nhiên xẹt qua chữ này. Đậu Trình Phong là một tên nghiện, trong thi thể Du Lang được phát hiện sáng hôm đó cũng có A phù dung tàn lưu, vậy Hà Ngạn và Sài Huyền Ý có phải cũng nghiện hay không?
Nhiễm Nhan hơi run rẩy, bởi vì cho dù Sài Huyền Ý bị thương mất trí nhớ, nàng cũng không nghĩ một lang quân đã từng phong lưu tiêu sái như vậy lại có một quá khứ bất kham đến thế.
"Hình như trước kia danh sĩ ăn ngũ thạch tán cũng được coi là sở thích bình thường?" Nhiễm Nhan hỏi Lưu Thanh Tùng.
Thần sắc Lưu Thanh Tùng khựng lại, lập tức minh bạch ý tứ của Nhiễm Nhan, "Ngươi là nói bọn họ đều ăn A phù dung?"
Nhiễm Nhan lắc đầu, "Chỉ là suy đoán mà thôi."
"Nếu thi thể lần trước là Du Lang, lần này có thể là Hà Ngạn hay không?" Lưu Thanh Tùng cảm thấy vô cùng có khả năng, lập tức vỗ đùi nói: "Sài Huyền Ý hiện tại bị chứng mất trí nhớ, hắn căn bản không có khả năng giết người đi! Văn Hỉ Huyện chủ có thời gian gây án, cũng có năng lực gây án..."
"Vậy còn động cơ?" Nhiễm Nhan xen lời hắn.
Nếu nắm được động cơ giết người, thì sẽ nắm được thân phận hung thủ. Nhiễm Nhan vẫn luôn tin tưởng điểm này, còn thời gian gây án, năng lực gây án gì đó, đều chỉ là chứng cứ phụ trợ mà thôi.
"Có lẽ...nguyên bản Sài Huyền Ý không chơi thuốc, nhưng lại bị những người này dụ dỗ cho lạc lối, gia đình tốt đẹp bị tan nát, cho nên Văn Hỉ Huyện chủ ghi hận trong lòng, giết sạch bọn họ?" Lưu Thanh Tùng bắt đầu phát huy sức tưởng tượng của hắn, hắn nghĩ như vậy liền càng thêm hăng hái, phân tích: "Ngươi xem a, Văn Hỉ Huyện chủ có nhân cách phân liệt, hành sự cực đoan, hơn nữa căn cứ vào việc nàng đã trải qua thơ ấu bơ vơ không nơi nương tựa, nàng hiện tại có nhà, có lẽ quan hệ phu thê cùng với Sài Huyền Ý cũng không tệ lắm, nhưng hoàn cảnh ổn định này bị những người kia phá hư, ngươi nói nàng có thể bị kích phát lửa giận, sau đó giết người hay không? Hơn nữa Du Lang là ăn A phù dung quá liều đến chết, có thể là Văn Hỉ Huyện chủ giết người cho hả giận hay không?"
Tay Nhiễm Nhan đang lật xem tư liệu dừng lại, gật đầu nói: "Ngươi phân tích cũng có đạo lý, nhưng chỗ bị thương ở hậu đình của Du Lang cùng với thứ dính ở đó thì giải thích như thế nào?"
Lưu Thanh Tùng mắt trợn trắng, "Giết người cũng không nhất định phải tự mình động thủ a, nói không chừng Văn Hỉ Huyện chủ đem hắn ném vào tụ điểm xì ke thì sao?" hắn nói xong, còn thần thần bí bí mà hạ giọng: "Về chuyện này a, Cửu Lang biết rõ nhất, nếu không phải thấy nhiều thủ đoạn loại này, ta thật đúng là nhất thời nghĩ không ra."
"Tuy rằng ngươi phân tích như vậy cũng rất có đạo lý..." Nhiễm Nhan vẫn cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ không thể giải thích, "Đậu Trình Phong vì sao không chết, chỉ bị ném vào trong rừng? Mà nữ tử cùng hắn có gian tình lại bị giết? Vì cái gì tám tháng trước những người này đều không sao, mà lại ngay lúc tra án lần nữa, những người này lại gặp chuyện không may? Ngươi không cảm thấy trùng hợp sao?"
Lưu Thanh Tùng không phục nói: "Tục ngữ nói, vô xảo bất thành thư, trên thế giới những chuyện ly kỳ cổ quái đều có thể dùng logic để giải thích sao? Vậy ngươi vì cái gì lại xuyên qua, ngươi vì cái gì lại gặp ta cũng xuyên qua? Sài Huyền Ý vì cái gì sẽ bị chứng mất trí nhớ với tỉ lệ bị mắc phải là một phần ngàn vạn, Văn Hỉ Huyện chủ vì cái gì lại có đa nhân cách khi tỉ lệ cũng là một phần ngàn vạn? Hai người bọn họ vì cái gì lại trùng hợp kết thành phu thê? Nhiễm nữ sĩ, thỉnh ngươi giải thích một chút."
Đúng vậy, chuyện trên thế gian chính là như thế, có một số việc quá mức ly kỳ mà trùng hợp, người bình thường thì cảm thấy không chân thật, hoặc là có ẩn tình khác, nhưng mà trên thực tế, tình huống này vẫn có tỷ lệ phát sinh. Vận mệnh là thứ thần kỳ, cho nên mới nói, có một số việc vốn dĩ rất đơn giản, chỉ là nghĩ quá nhiều, thì sẽ cảm thấy không hiểu rõ ràng lắm.
"Ngươi nói rất đúng." Nhiễm Nhan gật đầu đồng ý, Lưu Thanh Tùng còn chưa kịp đắc ý, nàng ngược lại nói tiếp: "Nhưng đây là một vụ án giết người, ta không thể không dùng logic để tự hỏi, cũng không thể không nhìn vấn đề bằng cặp mắt nghi ngờ. Bất quá...vẫn cảm ơn ngươi đã nhắc nhở."
Lưu Thanh Tùng trố mắt, sau một lúc lâu mới nói: "Nhiễm pháp y, câu cuối cùng ngươi nói cái gì?"
Nhiễm Nhan ngẩng đầu nặng nề nhìn hắn một cái, lại cắm đầu vào bút ký của Sài Huyền Ý.
Lưu Thanh Tùng ho khan một tiếng, bởi vì ngày thường Nhiễm Nhan mang một gương mặt bài Poker, đối với người khác hay đối với chính mình đều yêu cầu rất cao, cho nên không hay khen ngợi người khác, cũng không thường nghe lời cảm ơn từ miệng nàng, Lưu Thanh Tùng trước kia kỳ thật rất chán ghét loại người này, cảm giác họ luôn cao cao tại thượng, nhưng hiện tại mới phát hiện, kỳ thật Nhiễm Nhan chỉ là người hơi quái gở, không phải người không có lễ phép.
Bắt đầu đọc từ những ghi chép gần đây nhất, từng câu từng chữ đều không buông tha.
Ước chừng xem một canh giờ, Lưu Thanh Tùng có chút không kiên nhẫn, bởi vì nội dung ghi chép của Sài Huyền Ý phần nhiều đều khá giống nhau, vì mỗi một ngày đều phải bắt đầu lại từ đầu, cho nên nếu không có sự tình gì đặc biệt phát sinh, nội dung ghi chép không nằm ngoài chuyện sinh hoạt hằng ngày, rất tỉ mỉ.
"Nhân sinh như vậy quá không thú vị." Lưu Thanh Tùng cảm thán một câu, nói tiếp: "Nhiễm pháp y, chúng ta cứ theo tốc độ này mà xem tiếp, muốn xem xong chỗ này mất ít nhất cũng năm cái canh giờ, chỉ sợ phải qua đêm ở Sài phủ."
Nhiễm Nhan cũng cảm thấy thời gian rất cấp bách, nói: "Ngươi đi thông tri cho Tiêu Tụng đi, cho hắn đem mấy thứ này chở về phủ nha."
Lưu Thanh Tùng vừa nghe thì có chút phát hỏa,"Làm như vậy cũng quá tàn nhẫn rồi! Sài Huyền Ý mỗi ngày chỉ nhờ vào mấy thứ này để nhớ nhất tần nhất tiếu của thê tử hắn, ngươi còn muốn tàn nhẫn mà cướp đoạt sao?"