Gió nhẹ nổi lên, có vài trang giấy bị thổi rơi xuống bên chân Nhiễm Nhan, nàng khom lưng nhặt lên hai trang, nhìn thoáng qua. Quả nhiên không ngoài sở liệu của nàng, những gì viết bên trên đều là chuyện đám người Đậu Trình Phong gây tai họa cho Sài Huyền Ý ra sao, lại muốn khinh bạc Văn Hỉ Huyện chủ như thế nào.



Đêm qua Nhiễm Nhan trằn trọc khó ngủ, nằm suy nghĩ tỉ mỉ về toàn bộ vụ án.



Trong vụ án này có một kẽ hở rất lớn: Lý Uyển Bình biết người là do Sài Huyền Ý giết chết, cho nên mới ôm tội danh, tự sát để cầu giữ lấy tính mạnh cho hắn. Như vậy thì làm một người có ký ức chỉ dài một ngày đêm, Sài Huyền Ý sao lại biết được cừu hận giữa mình và đám người Đậu Trình Phong?



Đây có hai khả năng, một là hắn trước đó đã có thói quen ghi chép, sau khi mất trí nhớ có lúc vô ý nhìn thấy thứ mình viết xuống từ trước, bởi vậy cừu hận lại nổi lên. Hai là có người nhắc nhở và kích động hắn đi báo thù.



Nhiễm Nhan cảm thấy, chỉ bằng một tờ giấy với vài dòng văn tự rất khó gợi lên sát niệm của một người. Cho nên nàng tin vào khả năng thứ hai hơn.



"Chữ rất đẹp." Nhiễm Nhan tán thưởng một tiếng, rồi đem trang giấy xếp gọn lại bỏ vào tay áo mình. Vãn Lục thấy Nhiễm Nhan thu đồ vật, liền vội vàng nhặt hết số giấy còn lại trên mặt đất lên.



Viên Tử tái mặt, môi không khỏi run rẩy, nhìn Nhiễm Nhan một lúc, 'phịch' một tiếng quỳ gối trên mặt đất, khóc nói: "Phu nhân, nô tỳ thật sự không biết sẽ hại chết ngài...nô tỳ không muốn hại ngài..."



Trong lòng nàng ta đang kinh sợ, nên không chú ý tới việc Nhiễm Nhan gọi Sài Huyền Ý là "Sài lang quân" mà không phải "Phu quân".



Nhiễm Nhan vẫn chú ý xưng hô một chút, lạnh lùng nói: "Giết người chính là tử tội, ngươi kích động hắn giết người, không phải là muốn đem hắn đẩy vào chỗ chết sao?"



Nghe thấy những lời này, Viên Tử ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẫm nước mắt đầy vẻ kinh sợ lại lộ ra vẻ âm ngoan, bộ mặt trở nên hơi dữ tợn, cả người nàng ta cứng đơ, bả vai run nhè nhẹ, trong mắt tràn đầy oán độc, "Mấy người đó đáng chết! Bọn họ còn không bằng súc sinh! Bọn họ dụ dỗ ép bức A Lang hút A phù dung, thời điểm bọn họ ở thư phòng hút A phù dung, ta đã nghe thấy Đậu Trình Phong muốn A Lang kêu ngài đến..."



A phù dung có tác dụng thúc tình nhất định, ngay lúc đó lại muốn gọi Văn Hỉ Huyện chủ đến, có mục đích gì thì không cần nói cũng biết.



Viên Tử thở hổn hển, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Còn có Hà Ngạn cùng Du Lang kia, bọn chúng đem thôi tình dược trộn lẫn với A phù dung, ép A Mãn ăn, gạt A Lang tùy ý đùa bỡn nàng ấy. A Mãn là thân nhân duy nhất của ta, đúng vậy, chúng ta là tiện tì, mạng của tiện tì không đáng tiền, nhưng mạng của A Mãn trong mắt ta là quý giá nhất! Ta hận bọn chúng, A Lang muốn giết bọn chúng, ta nhắc nhở hắn, có cái gì không đúng?"



A Mãn đẹp hơn so với Viên Tử, cho nên gặp rất nhiều tra tấn.



Nhiễm Nhan trầm mặc, vụ án này vốn dĩ rất đơn giản, sơ hở đều bày rõ ràng ra đó, có điều ngay từ đầu, không ai để ý đến tính mạng của một thị tỳ nhỏ bé, cũng không nghĩ tới ai sẽ vì một thị tỳ nhỏ bé mà làm ra những chuyện điên cuồng như vậy.



Nhiễm Nhan cũng không phải không chú ý đến thị tỳ này, nhưng nàng dựa theo logic mà tự vấn, theo bản năng liền nhìn vụ án này với quan niệm tôn ti ở Đại Đường, quan hệ gút mắt của một số người lại lấy đi phần lớn sự chú ý, cho nên phải đến khi Lý Uyển Bình tự sát, Nhiễm Nhan mới lội ngược dòng mà chú ý điểm này.



Chỉ là, Tiêu Tụng từ lúc bắt đầu đã tra xét thân thế mọi người, bao gồm cả thị tỳ đã chết A Mãn, nhưng không có tra ra cái gì đặc biệt, cũng chưa từng tra ra A Mãn có quan hệ huyết thống gì với Viên Tử.



Mặc kệ như thế nào, hiện giờ chân tướng đã sáng tỏ. Nhưng nếu đem việc này phơi bày ra, Sài Huyền Ý hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, Lý Uyển Bình tự sát sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Nơi này là Đại Đường, không có pháp luật nào quy định người mất trí nhớ bị xúi giục giết người thì không cần đền mạng, huống chi ngoại trừ Hà Ngạn và Du Lang, hắn giết Bạch Như trong trạng thái tỉnh táo.



Trong lòng Nhiễm Nhan hơi nghẹn, Viên Tử này vừa đáng giận vừa đáng thương, Sài Huyền Ý thì thật đáng buồn và đáng tiếc, làm người ta tiếc hận nhất là Lý Uyển Bình, nàng ta hiểu rõ sự tồn tại của mình là một loại gánh nặng cho tất cả mọi người, vì yêu Sài Huyền Ý, cho nên mới giải thoát cho hắn.



Sài Huyền Ý cưới Văn Hỉ Huyện chủ, một mặt là vì nhân cách phân liệt của nàng ta mà bối rối, một mặt là buồn bực vì thất bại, hắn thậm chí còn không bằng Lưu Ứng Đạo, ít nhất, thời gian nhân cách chủ xuất hiện lâu nhất, bọn họ có thể có rất nhiều thời gian bên nhau, nhưng mà Sài Huyền Ý tiền đồ vốn đã hủy sạch, lại chỉ có thể chăm chăm mà chờ Lý Uyển Bình xuất hiện, chờ đến tim hắn cũng khô cạn, nên mới có thể bị Đậu Trình Phong nhân cơ hội thừa nước đục thả câu đi!



Không có ai đúng ai sai, chỉ là vận mệnh trêu người.



Chuyện này, Tiêu Tụng chỉ sợ cũng đã sớm đoán được kết quả, nên hắn lựa chọn sáng sớm tiến cung diện thánh, mà không đến đây xác nhận, sợ là bởi vì trong vụ án này, cái chết của Văn Hỉ Huyện chủ đã giải quyết hết toàn bộ.



"Ngươi đứng lên đi." Nhiễm Nhan nhẹ nhàng nói: "Nếu biết sai rồi, thì dùng quãng đời còn lại để đền bù đi."



Giờ này khắc này, nàng cũng chỉ có thể nói một câu vô thưởng vô phạt như vậy. Nhiễm Nhan xoay người, vừa lúc thấy Sài Huyền Ý ôm đàn từ cổng vòm đi vào, hắn mặc một bộ áo bào tay rộng viên lãnh màu xanh nhạt, phiêu phiêu đãng đãng, sang sảng nhẹ nhàng.



Nhiễm Nhan hơi khom người với hắn, dẫn Vãn Lục rời đi.



Khi đi ngang qua nhau, lại nghe Sài Huyền Ý nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Uyển Bình."



Bước chân Nhiễm Nhan cứng lại, quay đầu nhìn hắn, một câu "Sài lang quân" tới bên miệng lại bị cứng rắn nuốt xuống, ngược lại nói: "Ngươi nhớ ra rồi?"



Sài Huyền Ý thấy nàng hỏi như vậy, ánh mắt sáng lên, biểu tình rất cao hứng, lại có chút ngượng ngùng nói: "Không có...ta chỉ là...cảm giác."



Nhìn dáng vẻ này của hắn, Nhiễm Nhan thấy rất khó hạ ngoan tâm nói cho hắn là ngươi nhận sai người rồi.



Chứng mất trí nhớ từng phần, ngoại trừ thói quen đã khắc vào xương cốt, tất cả những gì còn lại đều sẽ không nhớ rõ, Sài Huyền Ý hiện giờ lại còn có thể gọi hai chữ "Uyển Bình", còn có thể dùng cảm giác để nhận ra dung mạo của nàng, vậy tình yêu kia...có phải cũng đã khắc vào xương cốt hay không?



Nhiễm Nhan gỡ xuống tạo sa trên mặt, giương mắt hơi cười với hắn, "Vừa mới đánh đàn?"



"Ừm." Sài Huyền Ý cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh, cũng không dại ra như lúc trước, "Viên Tử nói ngươi tiến cung, ổn chứ?"



Nhiễm Nhan nhàn nhạt liếc nhìn Viên Tử mặt đầy kinh ngạc một cái, gật đầu nói: "Đều ổn."



"Ngươi vừa rồi đàn là khúc gì vậy?" Nhiễm Nhan chỉ cảm thấy tiếng đàn sâu kín, như gió luồn qua dây đàn, bỏ đi mọi huyên náo.



Sài Huyền Ý cười nói: "Ta cũng không nhớ rõ, chỉ là tiện tay đàn, nếu phu nhân thích, ta đàn lại cho ngươi nghe."



Nhiễm Nhan đón ánh mắt tràn ngập ý cười của hắn, chần chờ một chút, nói: "Được."



Sài Huyền Ý dừng một chút, giơ tay cầm lấy tay Nhiễm Nhan. Vãn Lục quýnh lên, kêu: "Nương tử!"



Nhiễm Nhan ra hiệu bảo nàng an tâm. Trong mắt Nhiễm Nhan, dắt tay cũng không phải chuyện gì to tát, gặp mặt bắt tay, một buổi hội thảo học thuật, nàng không biết còn phải nắm tay bao nhiêu người, cứ cho là thương hại cũng được, hoặc là cảm động tình cảm của Sài Huyền Ý vẫn còn nhớ rõ Lý Uyển Bình, dù cho chỉ là cảm giác mơ hồ.



Hai người cầm tay đi vào thư phòng.



Sài Huyền Ý đặt đàn lên bàn, chà xát đầu ngón tay đã đông lạnh, quỳ ngồi trên tịch yên lặng một chút, rồi bắt đầu đàn. Ngón tay thon dài của hắn phẩy, móc, vân vê đều hết sức vui mắt, cùng với tiếng đàn, Nhiễm Nhan cũng thấy được chút mỹ cảm.



Một khúc kết thúc, Nhiễm Nhan vỗ tay khen: "Rất hay."



Ngoại trừ hai chữ này, nàng cũng không nói nổi bình luận có trình độ nào. Sài Huyền Ý vốn cũng chỉ là vì làm nàng vui vẻ, cũng không để ý đến lời bình chẳng ra gì này.



"Ta nghe Viên Tử nói, ta mỗi ngày đều sẽ quên đi vài chuyện, ta sợ ngày mai lại quên mất phu nhân, muốn vẽ một bức cho phu nhân." Sài Huyền Ý áy náy nhìn Nhiễm Nhan, như cảm thấy mình quên mất, rất xin lỗi nàng.



Nhiễm Nhan chần chờ một chút, nàng tuy khá giống Văn Hỉ Huyện chủ, nhưng cũng bất quá là năm sáu phần mà thôi, nàng không muốn Sài Huyền Ý về sau mỗi ngày đều nhầm lẫn. Nhưng nghĩ lại, bức họa này dù có vẽ xong rồi lén hủy đi, ngày mai Sài Huyền Ý cũng sẽ không nhớ rõ.



Nghĩ đến đây, nàng liền vui vẻ đáp ứng, "Được."



Vãn Lục tiến lên tìm một tờ giấy Tuyên Thành trải ra, quỳ ngồi một bên mài mực, nàng đối với chuyện của Sài Huyền Ý cũng biết sơ qua, hơn nữa Sài Huyền Ý vừa rồi ngoại trừ nắm tay Nhiễm Nhan ra, cũng không có hành vi gì quá phận, nàng cảm thấy Sài Huyền Ý cũng coi như chính nhân quân tử, nên cũng vui vẻ để cho hắn dệt một giấc mộng đẹp, cho dù chỉ là nhất thời.



Nhiễm Nhan dựa vào ghế cong, nàng không muốn đối diện ánh mắt mang tình ý kia của Sài Huyền Ý, đành phải nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.



Lẳng lặng ngồi, Nhiễm Nhan suy nghĩ rất nhiều, chuyện này bất quá là một sự đan xen giữa tình cảm và ham muốn, là tình yêu len lỏi qua kẽ hở quyền lợi, nam nhân đối diện kia, là hung thủ giết người, thị tỳ bên ngoài kia là kẻ lợi dụng đê tiện, nhưng Nhiễm Nhan vô pháp chán ghét bọn họ. Phảng phất như mỗi người về tình cảm đều có thể tha thứ, phảng phất như mỗi người đều không có tội, đây là vụ tình sát duy nhất mà nàng sau nhiều năm làm người chấp pháp, không thể thừa nhận.



Nhiễm Nhan gặp qua nhiều vụ ở đời sau, vì tiền tài mà mưu sát tình nhân, vì quyền lợi mà hy sinh ái nhân, mọi người vì hết thảy dục niệm mà giẫm đạp lên tình cảm không chút lưu tình, giống như Đậu Trình Phong, nhưng trước nay chưa gặp qua nữ tử nào như Lý Uyển Bình, dù cho nàng ta chẳng qua là một nhân cách Văn Hỉ Huyện chủ phân liệt ra mà thôi.



Nhiễm Nhan phục hồi lại tinh thần, quay đầu lại thấy Đậu Trình Phong cầm bút, nhìn bức họa vừa vẽ phát ngốc, nàng liền đứng dậy đi qua nhìn xem.



Trong bức họa, một nữ tử nhàn tản dựa trên ghế cong, thân mình hơi nghiêng về bên phải, chân mày thon dài, mắt sáng như thu thủy, rõ ràng là tư thế của Nhiễm Nhan, diện mạo lại có vài phần khác với Nhiễm Nhan.



"Vẽ không giống, để ta vẽ lại bức khác đi?" Sài Huyền Ý nói nhỏ.



Hắn nói xong duỗi tay định xé bức họa đi, lại bị Nhiễm Nhan ngăn lại, "Ta cảm thấy rất giống!"



Nhiễm Nhan cười rạng rỡ, khi nàng cười rộ lên đôi mắt đen kịt cũng có thêm một chút thần thái, lại giống với Lý Uyển Bình hơn một chút. Sài Huyền Ý nhìn lại bức họa kia, thì cảm thấy hình như cũng rất giống.



"Nương tử, chúng ta còn có việc." Vãn Lục thấy sắc trời không còn sớm, liền lên tiếng nhắc nhở.



Sài Huyền Ý nhìn nhìn sắc trời, không khỏi có chút nghi hoặc. Vãn Lục đang lo tìm không thấy cớ, thanh âm Viên Tử ở bên ngoài đúng lúc vang lên, "Phu nhân, bệ hạ triệu kiến."



Nhiễm Nhan cùng Vãn Lục đều ngơ ngẩn, Sài Huyền Ý nói: "Đã là bệ hạ triệu kiến, ta đưa ngươi đến ngoài cửa cung đi!"



Nhiễm Nhan bỗng nhiên có cảm giác tội ác, vốn dĩ là xuất phát từ hảo tâm, như bây giờ lại lừa gạt hắn, cảm thấy cả người khó chịu, rốt cuộc giả vẫn là giả, hắn cũng sẽ không nhờ vậy mà có thêm một đoạn hồi ức viên mãn.



Cửa phòng mở ra, Nhiễm Nhan liếc mắt một cái liền thấy một bộ quan phục màu đỏ, cùng một khuôn mặt tuấn tú đang biến thành màu đen, thanh âm từ tính của hắn vang lên: "Thánh thượng phái bản quan tự mình tới đón phu nhân!"



Hắn hung tợn mà đem hai chữ "Phu nhân" gằn từng tiếng.



Editor: =]]]] Tiêu Tiêu ba tủi chính thức lên sàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện