Nhiễm Nhan bận bận rộn rộn chuẩn bị gả đi, chỉ một kiện giá y đã nuốt mất của nàng bảy tám ngày, kế tiếp là học tập các lễ nghi kết hôn, còn có quy củ của đại tộc. Nàng còn bớt chút thời giờ đi nghiên cứu phương án trị bệnh suyễn, mỗi ngày trôi qua thập phần phong phú, bất tri bất giác đã tới mùa hoa đào tháng Ba.
So ra, Tiêu Tụng thì đáng thương hơn nhiều, bởi vì sắp đại hôn, cho nên trong phủ đang không phân biệt trắng đen đêm ngày gì mà đẩy nhanh tốc độ tu sửa phòng ở, Tiêu đại Thị Lang đành phải tạm thời dọn qua phủ của huynh trưởng, trải qua cuộc sống 'ăn nhờ ở đậu'. Phòng ở tốn hơn một tháng mới sửa xong, lại phải trang trí mất hai tháng, Tiêu Tụng có nhà mà không thể về. Lại mới qua năm mới, toàn bộ công văn cần xét duyệt đều đã xét duyệt xong từ cuối năm trước, phân phát hết xuống dưới, so sánh với sự bận rộn của Tiêu gia, Trịnh gia và Nhiễm Nhan, Tiêu đại Thị Lang có vẻ đặc biệt ăn không ngồi rồi, thế cho nên cảm thấy sống một ngày bằng một năm, vài lần thiếu chút nữa nhịn không được định đi leo tường Trịnh phủ.
Thật vất vả lếch tới ngày 18 tháng Ba, hoa đào nở rộ khắp nơi trong thành Trường An, giống như yên hà, xen lẫn giữa liễu rủ xanh biếc, theo gió đu đưa, mấy dặm đường từ phường Bình Khang đến phường An Hưng được treo đầy lụa màu, hỉ khí dương dương.
Tộc nhân Nhiễm thị cũng đã sớm đến đây từ nửa tháng trước.
Quá ngọ không lâu, biển người tấp nập đã vây chặt ở cửa Trịnh phủ, giờ lành nghênh thú đã sắp tới, mỗi người đều duỗi dài cổ nhìn xung quanh. Mọi người đối với bộ dáng đầy người sát khí của Trường An Quỷ Kiến Sầu kia thật sự không thể nào cảm thấy hứng thú, người bọn họ muốn nhìn chính là tân nương, còn muốn nhìn xem vị tân nương này đến tột cùng có giống như hai vị trước, chết bất đắc kỳ tử trên đường đưa gả hay trong tân phòng hay không, tuy rằng nghĩ như vậy có chút tổn hại âm đức, nhưng...thật sự tò mò không chịu nổi a!
"Tới rồi! Xe đón dâu tới rồi!" không biết ai rống lớn từ xa, đám người lập tức bắt đầu xôn xao.
Theo tiếng hỉ nhạc tới gần, đội ngũ đón dâu dần dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người, nhưng ngay sau đó ai cũng đều ngơ ngẩn, trên con tuấn mã màu trắng đang đi đằng trước, một lang quân mặc công phục viên lãnh màu đỏ sẫm, viền tay áo và hai bên thân áo là hoa văn hình tròn nhỏ giao nhau màu vàng và bạc, đai lưng màu đen, ngọc bội bạch ngọc bên hông, đầu đội bộc đầu màu đen, khí vũ hiên ngang, tư thế oai hùng phi phàm, nhưng điều làm mọi người kinh ngạc không phải là vẻ tuấn mỹ của hắn, mà là nụ cười sáng lạn trên mặt hắn kia...
Hắn dung sắc tuấn mỹ, xưa nay cả khi không cười toàn thân cũng đều mang sát khí như có như không, hai hàng lông mày như kiếm, ánh mắt sắc bén, mặc dù khi cười hòa ái, cũng vẫn mang một khí thế làm người run sợ, bá tánh bình thường rất ít người dám nhìn thẳng hắn, nhưng lúc này hắn mắt đen lóng lánh, ý cười như tràn ra từ đuôi lông mày khóe mắt, làm toàn thân nhu hòa xuống, nụ cười tươi như ánh mặt trời, dung nhan tuấn mỹ làm người không khỏi thầm khen thì ra Tiêu Thị lang lại là một nam nhi đĩnh bạt tuấn vĩ đến như vậy!
Nhất thời, không biết đã làm mê mẩn bao nhiêu trái tim.
Cũng không phải Tiêu Tụng có mị lực vô địch, mà là một nam nhân năm này qua tháng nọ chỉ đi soát nhà người ta chặt đầu người ta, bỗng nhiên bày ra một mặt ôn nhu thân thiết, thật sự làm người kinh diễm.
Xe thơm của Trịnh phủ đã ngừng ở đại môn từ lâu, chỉ chờ tân nương bước ra.
Đại môn Trịnh phủ mở rộng ra, thì lại thấy con cháu Trịnh thị nắm côn bổng trong tay đứng ngay cửa, che kín cửa, đây gọi là lễ cản môn.
"Huuuraaaahhhh, xài gậy a, các vị huynh đệ Trịnh thị vất vả rồi!" Lưu Thanh Tùng vui sướng khi người gặp họa chắp tay với đám nam nhi Trịnh thị, quay người lại quơ quơ nắm tay với Tiêu Tụng, "Cố gắng a Cửu Lang, ta bỗng nhiên có chút mót, cáo từ trước, không phải huynh đệ không trượng nghĩa a."
Tiêu Tụng không kiên nhẫn phất phất tay, dù sao hắn cũng không gửi gắm hi vọng gì vào Lưu Thanh Tùng, chỉ là nghĩ, đến lúc tên tiểu tử thúi này nghênh thú Nhiễm Vận, hắn tất nhiên sẽ tìm tới 180 tên tráng hán đem đại môn phá nát luôn.
"Thành Mẫn huynh, ta tới nghênh thú Thập Thất Nương, thỉnh nhường đường." Tuy Tiêu Tụng lõi đời khéo đưa đẩy, giờ phút này cũng không biết nên nói gì mới tốt, đơn giản nói thẳng.
Trịnh Thành Mẫn là đích tử thứ hai của Trịnh Nhân Thái, tuy không thân với Nhiễm Nhan, nhưng lễ cản môn này cần phải có, hơn nữa có thể quang minh chính đại mà "đùa giỡn" Tiêu Tụng, đây chính là chuyện tốt trăm năm khó gặp a! Vì thế hắn liền kêu hết bạn bè thân thích, chuẩn bị hung hăng ngăn cản Tiêu Tụng một lần.
Trịnh Thành Mẫn cầm đầu múa may cây gậy lớn trong tay, cười ha ha nói: "Biểu muội mới đến nhà ngoại, anh em bà con chúng ta luyến tiếc nàng gả ra ngoài nhanh như vậy, muốn nàng ở lâu thêm một chút, ngươi sang năm lại đến đi!"
"Chờ sau khi ta cưới nàng quá môn, nhất định thường xuyên đưa nàng trở về." Tiêu Tụng nói giọng khẩn thiết.
Trịnh Thành Mẫn còn chưa nói gì, những người còn lại đã hét lớn: "Không được không được!" trong đó một người cao giọng nói: "Ở ngắn không được, trừ phi biểu tỷ quá môn ba ngày sau, ngươi đem nàng đưa về Trịnh phủ ở chừng nửa năm, rõ như ban ngày, trời đất chứng giám, phụ lão hương thân đông đảo ở đây cũng làm chứng, ngươi thề với trời đất xong, huynh đệ chúng ta liền để ngươi đi vào!"
Mọi người đang vây xem náo nhiệt lập tức cảm thấy muốn tham dự vào, sôi nổi kêu to, "Thề đi! Thề đi!"
Tiêu Tụng cười nhẹ, ấm áp nói: "Nếu chúng ta không thể thỏa thuận, ta hôm nay lại một hai phải cưới được phu nhân, vậy Tiêu mỗ đành phải xông vào."
Dứt lời, xoay người nói: "Các huynh đệ, lên."
Tiêu thị con cháu phía sau hắn đã sớm xoa tay hầm hè, ai không biết Tiêu thị nhiều người văn võ toàn tài, Huỳnh Dương Trịnh thị lại là sĩ tộc tiêu chuẩn của Ngũ tính Thất gia, thành tựu về võ nghệ đã trăm năm rồi chưa có ai, lập tức Trịnh Thành Mẫn duỗi cổ la lên, "Cướp tân nhân a! Lan Lăng Tiêu thị cướp tân nhân a!"
Mắt thấy hai bên muốn xông vào nhau, sôi nổi lôi vải bông đỏ từ tay áo ra quấn lên đầu gậy, để tránh thật sự ngộ thương.
Tiêu Tụng thừa dịp bọn họ đang quấn đầu gậy, nhanh chóng phi thân ra trước, Trịnh Thành Mẫn múa may cây gậy trong tay nói: "Đừng tới đây a! Côn bổng không có mắt."
"Thành Mẫn huynh, chúng ta như vậy thật là tổn thương hòa khí, không bằng chúng ta thương lượng một chút, như thế nào?" Tiêu Tụng không động thủ, mà cười tủm tỉm thỏa hiệp.
Trịnh Thành Mẫn cảm thấy cũng không sai biệt lắm, lễ cản môn vẫn phải làm, nhưng cũng phải có mức độ, không thể thật sự làm ảnh hưởng đến giờ lành bái đường, liền nói: "Được thôi, bất quá ta không tiếp thu ơn huệ nhỏ."
"Aizz, thư pháp của Ngu bí giam, sao có thể là ân huệ nhỏ chứ?" thanh âm dễ nghe của Tiêu Tụng vang lên mê hoặc.
Trịnh Thành Mẫn há mồm, hảo gia hỏa, vừa ra tay đã dụ hoặc như vậy! Không được, phải kiềm chế! Trịnh Thành Mẫn vẫn vững vàng canh giữ ở cửa, rất có tiết tháo mà nhỏ giọng nói: "Nghe nói ngươi còn có bản thảo thơ Vương Tích, cho ta mượn xem ba tháng."
"Không thành vấn đề" Tiêu Tụng đồng ý ngay.
Mọi người không ngờ hắn hào phóng như vậy, lời nói đã xuất khẩu, tuyệt không thể đổi ý, Trịnh Thành Mẫn cao giọng nói: "Đi! Ha ha!" hắn cười bí ẩn mà đắc ý với Tiêu Tụng.
Tiêu Tụng hơi rùng mình, trong lòng biết gia hỏa này còn có hậu chiêu.
Con cháu Trịnh thị ào ào tản ra, ngay phía sau liền có toàn bộ thị tỳ chặn lại, thị tỳ cầm đầu là Bình U bên người lão phu nhân, "Nương tử đang trang điểm, Tiêu Thị lang ngài hãy chờ một lát đi!"
Thấy thời gian còn sớm, Tiêu Tụng đành phải kiên nhẫn chờ đợi, cũng không thể để con cháu Tiêu thị cứng rắn đẩy mấy thị tỳ nũng nịu này đi.
"Còn chưa xong sao? Làm phiền cô nương đi thúc giục một chút." Tiêu Tụng nói rồi đưa ra bao lì xì, những người trước cửa đều có phần.
Bình U cười tủm tỉm thu bao lì xì, lại không làm hết phận sự mà đi thúc giục, chỉ nói: "Thời gian còn sớm, Tiêu Thị lang kiên nhẫn đi."
Tân nương xuất giá đương nhiên lưu luyến nhà mẹ đẻ, lấy cớ trang điểm chưa xong để chậm chạp không ra khỏi cửa, vì muốn kịp giờ lành, lúc này thì phải đọc thơ thúc trang.
Đối mặt mấy 'tiểu nhân' lấy tiền rồi không làm việc này, Tiêu Tụng thật đúng là không còn cách nào, ở cửa đi qua đi lại vài vòng, cảm thấy không thể đợi nữa, liền kêu gã sai vặt đưa bút mực lên, vung bút viết xuống một bài thơ, đưa cho Bình U.
Toàn bộ thị tỳ đều thò đầu qua nhìn, Bình U cao giọng đọc, cho mọi người đang vây xem đều nghe thấy,
"Truyền văn chúc hạ điêu hồng phấn,
Minh kính đài tiền biệt tác xuân
Bất tu mãn diện hỗn trang khuyết
Lưu trảo song mi đẳng họa nhân"
Có vẻ mang ý là, trang dung không cần vẽ quá tinh xảo hoàn mỹ, không bằng giữ lại hai hàng lông mày, ta tới vẽ cho ngươi!
Bài thơ vừa đọc lên, đám người ầm ầm trầm trồ khen ngợi, thỉnh thoảng còn có người cao giọng nói: "Không ngờ Tiêu Thị lang thiết huyết nhu tình a! Tân nương mau ra đây đi, phu quân nhà ngươi muốn giúp ngươi vẽ mày!"
Lời này vừa dứt, đám người đã cười ầm lên.
Lang quân Tiêu thị lập tức nắm chặt thời gian đồng thanh đọc diễn cảm bài thơ thúc trang này.
Trong tiếng ngâm thơ lặp đi lặp lại, Nhiễm Nhan trong trang phục lộng lẫy tha thướt yêu kiều bước ra, một thân thoa điền lễ y, tay áo trong cùng màu đỏ thẫm, từng lớp từng lớp áo phủ bên ngoài, từ màu đỏ đến màu vàng, xanh lục, mà lớp hoa phục ngoài cùng là lụa y màu bích lục dệt hoa văn bảo tương, cổ áo vạt áo thêu hoa văn cát tường màu sắc diễm lệ, chỗ làn váy là lụa và sa mỏng kết hợp, thoạt nhìn trang trọng lại không mất vẻ bay bổng, dải sa mỏng màu bích nhạt choàng lên khuỷu tay, rũ xuống tản ra thành một cái đuôi dài phía sau, phi thường hoa lệ.
Tân nương mỹ lệ yểu điệu như vậy làm người ta vô cùng muốn trộm nhìn dung sắc của nàng, nhưng đã bị cây quạt nàng cầm trong tay che khuất.
Kết hôn ở Đường triều có chút khác biệt, tân nương cũng không phải đội khăn voan đỏ, mà là cầm quạt trong tay che mặt lại, động tác này phải luôn giữ cho tới khi đến nhà trai, trước khi bái đường, tân lang phải niệm "Tước phiến thơ" để chọc mỹ nhân cười, dung nhan của tân nương mới có thể lộ ra.
Tiêu Tụng vui mừng qua đón, tuy biết rõ là Nhiễm Nhan nhìn không thấy, nhưng vẫn không tự giác cười với nàng.
Đang lúc hắn chuẩn bị dẫn Nhiễm Nhan về nhà, Trịnh Nhân Thái và Nhiễm Văn lại xông ra, lôi kéo hắn lải nhải dặn dò một lúc lâu, toàn là cần phải hảo hảo chiếu cố Nhiễm Nhan linh tinh, thao thao bất tuyệt những lời sách vở, nói một hồi khá lâu, Nhiễm Văn lại bắt đầu dặn dò Nhiễm Nhan, gả vào Tiêu gia phải hảo hảo phụng dưỡng phu quân, hiếu kính cha mẹ chồng, hiền lương thục đức vân vân.
Khó khăn lắm mới nói xong, Nhiễm Nhan được Vãn Lục cùng mấy thị tỳ được gọi đến giúp trong lễ cưới đỡ lên xe.
Tiêu Tụng thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhìn thoáng qua xe ngựa màu đỏ màn lụa tung bay thơm ngát, sau khi từ biệt mọi người ở Trịnh thị rồi lập tức xoay người lên ngựa đi ở đằng trước.
Từ phường An Hưng đến phường Bình Khang cũng không xa, nhưng Tiêu Tụng lúc nãy vừa bị cản đến tàn nhẫn, thời gian hơi khẩn trương, cho nên đi đường cũng tăng tốc độ một chút.
Nhiễm Nhan ngồi trên xe rốt cuộc có thể tạm thời thả cây quạt xuống một lát, thoa điền trên đầu nàng có hơn 10 cân, thêm bộ lễ y tầng tầng lớp lớp, làm cho động tác đơn giản như nâng quạt lên che mặt cũng mệt muốn chết, cũng may Nhiễm Nhan thường ngày có rèn luyện thân thể, nếu không thật sự ăn không tiêu.
"Nương tử, thơ thúc trang của Tiêu lang quân thật hay đó!" Vãn Lục cười hì hì nhìn chằm chằm khuôn mặt sau khi trang điểm có thể nói là tuyệt diễm của Nhiễm Nhan, trêu ghẹo: "Sớm biết vậy thì không vẽ mày cho nương tử, phu thê vẽ mày mới có tình thú a!"
Nhiễm Nhan trừng mắt nhìn nàng một cái, "Huyên thuyên!"