Viện bên cạnh có một cái hầm băng, thi thể được đặt trong phòng phía trên hầm băng.



Ra khỏi trà thất, từ hành lang gấp khúc đi thông qua viện bên cạnh.



Trong viện đã sớm có hai dược sư đứng chờ, "Tham kiến thánh thượng."



Lý Thế Dân hơi giơ tay, hoạn quan bên cạnh thấy thế lập tức nói: "Hai vị miễn lễ, dẫn đường đi."



Hai người thắp đèn, dẫn đường đằng trước. Nhiễm Nhan thấy kỳ quái, ban ngày ban mặt thắp đèn cái gì a! Nhưng chợt nghĩ đến có thể là tập tục ở cổ đại, dù sao cũng không ảnh hưởng gì.



Đi trên hành lang gấp khúc về phía trước, càng đi, Nhiễm Nhan phát hiện kiến trúc hai bên càng lúc càng dày đặc, tầm mắt cũng càng hẹp, khi đi đến cuối, đã có thể cảm giác được khí lạnh nhè nhẹ, nơi này căn bản không thấy ánh mặt trời.



Cẩn thận ngẫm lại, dường như mỗi một tòa kiến trúc chung quanh ít nhất cũng có thể hấp thụ ánh mặt trời đến ba bốn canh giờ, mà chỗ này vừa lúc là nơi bóng râm giao thoa của hai bên, một năm bốn mùa, không có ngày nào có thể phơi dưới ánh nắng, mà dưới nơi này, đúng là một cái hầm băng.



Trên cửa có khóa, một dược sư trong đó móc chìa khóa mở cửa ra, hai dược sư xách đèn lồng đi vào trước.



Hoạn quan thấy Lý Thế Dân sắp nâng bước, lập tức nói: "Thánh thượng, để nô tỳ đi vào trước đi."



Lý Thế Dân lại không dừng chân, lập tức đi vào, ông đời này đã giết người nhiều đến không kể xiết, sao có thể chưa thấy qua thi thể.



Ngay sau đó là Nhiễm Nhan, Lưu Thanh Tùng cùng các ngự y nối đuôi nhau đi vào.



Vừa vào phòng liền có cảm giác lạnh buốt, khí vị tràn ngập trong phòng không chỉ là hôi thối, mà còn có một mùi hủ bại, cũng may bọn họ đều mang khẩu trang, trong miệng lại ngậm lát gừng, nên cảm thấy còn có thể chịu đựng.



"Đem tấm che cửa sổ chung quanh kéo hết ra." Nhiễm Nhan nói.



"Chuyện này..." dược sư trông coi phòng có chút chần chờ.



Lý Thế Dân lạnh lùng nói: "Không nghe thấy sao?"



"Dạ!" hai dược sư đều cảm giác được tâm tình Hoàng Thượng không tốt, cũng quản không được cái gì quy củ với không quy củ, lập tức bắt đầu kéo hết vải bạt trùm ở trên cửa sổ xuống.



Hết thảy có Hoàng Thượng chống, bọn họ sợ cái gì.



Lưu Thanh Tùng cũng giở xuống tấm vải bố trắng phủ trên thi thể.



Trong phòng đột nhiên sáng lên, mọi người nhìn về thi thể trên đài, không khỏi lần lượt hút khí lạnh, lui về sau mấy bước.



Thi thể trên đài đã hiện ra đốm xanh lục, phần mặt sưng to tái nhợt lộ ra màu xanh đen, búi tóc lỏng lẻo rất mất tự nhiên, móng tay cũng có chiều dài mà nam nhân bình thường không nên có.



"A, ta rõ ràng là đã cột tóc hắn lại đàng hoàng!" dược sư hoảng sợ nói.



"Kêu cái gì, đều là hiện tượng bình thường." Nhiễm Nhan thanh âm bình bình nói.



Nhiễm Nhan tuy động đao trên thi thể, nhưng đó là để giúp bọn họ, trong lòng nàng đối với người chết vẫn có đủ tôn trọng.



"Người sau khi chết, vì da thịt héo rút, tóc cùng móng tay đều sẽ có vẻ như mọc dài ra." Nhiễm Nhan nói, lần nữa kiểm tra hết bên ngoài thi thể, sau khi xác định không để sót gì, mới ngẩng đầu nói: "Thánh thượng, thiếp bắt đầu giải phẫu thi thể, trong lúc này sẽ có Lưu y thừa hỗ trợ giải thích, thỉnh thánh thượng cùng các vị ngự y chứng kiến."



"Ừm. Bắt đầu đi." Lý Thế Dân đại mã kim đao mà ngồi trên Hồ sàng ở gần đó, chuẩn bị bắt đầu quan sát giải phẫu, đối với tình trạng hủ bại đáng sợ của thi thể, chân mày thậm chí cũng chưa nhăn một cái.



Nhiễm Nhan dùng kéo cắt ra y phục trên thi thể, lộ ra một thân thể trần trụi. Mọi người nhìn thủ pháp nhanh nhẹn này, cảm thấy nàng đã làm chuyện này không phải chỉ một hai lần. Trong lòng các ngự y lũ lượt tìm lý do, khi cứu trị người bị trọng thương, cũng cần phải cắt mở y phục ra, không thể để người bị trúng tên mà còn phải giơ tay cởi đồ đi?



Thi thể này đã ở mức độ thối rữa tầm trung, dưới háng đã xuất hiện mạng lưới mạch máu hư thối, hủ thi khí kết hợp với máu loãng trong tĩnh mạch dưới da hình thành một mạng lưới rằn ri màu lục sẫm. Nhìn thi thể này, thật sự rất khó tưởng tượng đây đã từng là một nam nhân sống sờ sờ.



Lúc này tâm tình của các ngự y thập phần phức tạp, hỗn độn giữa các loại ngạc nhiên cùng hình ảnh đáng sợ, lại thêm mong muốn bức thiết muốn quan sát thuật giải phẫu, làm bọn họ không biết là nên lui về phía sau hay là quay đi, nhất thời đều cứng đơ tại chỗ.



Có vài y chính gan lớn bước hai bước về phía trước, cũng như Nhiễm Nhan, ngồi quỳ ở bên cạnh thi thể, mấy ngự y còn lại cũng không cam lòng đứng đằng sau, vội vàng chồm đến trước.



Hai vị y lệnh Chu Xư và Trương Tùng Hạc rất nhanh đã tập trung tinh thần quan sát.



Chu Xư hỏi: "Tình trạng màu xanh lục ở phần chân là sao?"



Đây xem như tri thức pháp y học, cho nên để Nhiễm Nhan tới giải đáp, nàng cũng học cách của Lưu Thanh Tùng, dùng điển hình thâm nhập thiển xuất hơi thiên về trung y để giải thích, "Người sau khi chết, trong thân thể sẽ xuất hiện hủ thi khí và máu thối*. Nơi xuất hiện thi khí đầu tiên là phần đầu, tiếp theo là ngực bụng, lồng ngực cùng khoang bụng không chứa nổi lượng thi khí lớn như vậy, thì sẽ tạo ra áp lực cực lớn, đem máu thối đẩy qua mạch máu tới tứ chi, dần dần chảy lan ra toàn thân. Chúng ta hiện tại nhìn thấy phần vằn vện này là máu thối chảy ra từ mạch máu."



*nguyên gốc là 'hủ bại huyết', lão dịch là máu thối chỉ là gần nghĩa, đại loại là gì thì mọi người tự hiểu



"Thì ra là thế!" Trương Tùng Hạc cả đời say mê y đạo, tuy chưa bao giờ nghe nói qua việc này, nhưng ông kết hợp tri thức y học đã biết, lập tức liền nghĩ thông suốt. Hơn nữa cũng nhờ vậy mà được lợi không nhỏ, bắt đầu chịu đựng ghê tởm để tinh tế quan sát phân bố của những hoa văn màu xanh lục kia.



Nhiễm Nhan đem dụng cụ đã rửa sạch sẽ đặt lên bàn, mọi người lập tức bị những lưỡi dao phẫu thuật có kích cỡ lớn nhỏ không đồng đều hấp dẫn.



"Xin hỏi, mấy dụng cụ này có hình dạng lớn nhỏ bất động, có lý do gì không?" một y chính trẻ tuổi hỏi.



Chu Xư thấp giọng mắng: "Không hiểu quy củ! Đây là Hoa Đà nhất mạch thần kỹ, sao có thể hỏi lung tung!"



Ông nói thì nói vậy, trong lòng lại thầm khen, tiểu tử tốt, hỏi rất hay a!



Lưu Thanh Tùng cũng không giấu diếm, nói ra thì càng có thể giành được hảo cảm của những người này, nhưng chuyện như giải phẫu, không phải ngươi biết là có thể làm, ở đời sau còn như thế, nói chi là Đại Đường. Hắn cầm lấy cán của dao phẫu thuật số 7, "Như cái này, gọi là dao cán dài, phối hợp với mấy lưỡi dao này..."



Lưu Thanh Tùng chỉ lên mấy con dao khác trên khay, nói: "...dùng để cắt rạch xuống, nếu cần cắt sâu hơn nữa, thì phải dùng lưỡi dao này. Mà dao ngắn nhỏ thì dùng để cắt da."



Lưu Thanh Tùng còn chưa nói xong, liền bị Nhiễm Nhan xen ngang, "Giúp ta lật thi thể lại."



"Trước hết ta nói qua trạng huống của thi thể một lần." Nhiễm Nhan nhìn Lưu Thanh Tùng cùng một dược sư hỗ trợ lật thi thể, liền tranh thủ nói: "Phần lưng người chết có rất nhiều vết roi, miệng vết thương có hiện tượng khép lại, có thể suy đoán là vết thương sinh ra khi còn sống. Phần eo gần mông, có năm vết bầm lớn nhỏ, nhưng mới cũ chồng lên, trước mắt căn cứ vào trình độ khôi phục của các vết bầm có thể phỏng đoán, người chết lúc còn sống trong vòng hai tháng, bị độn khí nặng đánh vào eo mông ít nhất ba lần, vì phần lưng bị vết roi bao trùm hoàn toàn, tạm thời không thể phân rõ có bị độn khí đánh lên hay không."



Thi thể bị lật úp mặt lại, mông lộ ra, ở phần hậu môn đã sinh ra rất nhiều giòi bọ, có thể là vì trong phòng nhiệt độ không khí tương đối thấp, giòi bọ đã thôi nhúc nhích. Các ngự y lại có người bắt đầu xanh cả mặt, nhưng không có ai quên thánh thượng gọi bọn họ tới để làm gì, đành phải căng da đầu đang tê dại mà nhìn vết thương trên eo mông thi thể.



Chứng thực lời Nhiễm Nhan là đúng, sôi nổi gật đầu tán thành. Hoạn quan bên cạnh đã nâng bút ghi chép nội dung xuống.



Nhiễm Nhan dừng một chút, dùng chổi lông quét ra vật dính trên ngón chân thi thể, tiếp tục nói: "Chân trái người chết lòng bàn chân có vật bẩn, vật dính có lẽ là một loại thổ nhưỡng màu đen có dạng viên tròn cực mịn, chân phải sạch sẽ, đế giày sạch sẽ, không có vết đất đen."



Nhiễm Nhan dùng nước rửa qua phần lưng thi thể, rồi lựa chọn cỡ dao phẫu thuật để dùng và bắt đầu mổ.



Giờ phút này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Nhiễm Nhan đã biến thành kinh hãi cùng thán phục, làm y sinh, có thể thời khắc bảo vệ cho tâm thần là một loại cảnh giới, cho dù cảnh giới của Nhiễm Nhan có chút dọa người.



Lý Thế Dân nhìn chằm chằm đôi mắt lộ ra bên ngoài của Nhiễm Nhan trong chốc lát, ngoại trừ chuyên chú nghiêm túc, không còn biểu tình khác, trong lòng nghi hoặc đồng thời cũng tự đáy lòng thưởng thức biểu hiện của nàng.



Cắt mở mông của thi thể ra, phần cơ thịt lớn của mông bị bầm tím đã hoàn toàn bại lộ ra, điều này không hề ra ngoài dự kiến của Nhiễm Nhan, nàng tiếp tục nói: "Cơ thịt mông từ bên ngoài vào sâu bên trong, đều bị bầm tím nghiêm trọng."



Nhiễm Nhan nhờ Lưu Thanh Tùng giải thích một chút, cơ bắp khỏe mạnh là như thế nào, cơ bắp bầm tím là như thế nào, để mọi người nhìn thử một cái, đợi cho các ngự y mờ mịt tán đồng xong, dao mổ trong tay liền bắt đầu theo vết bầm ở phần eo mổ sâu xuống.



Nàng chọn là một khối cơ nằm gần xương sống nhất, theo dao mổ từng bước cắt sâu xuống, Nhiễm Nhan vừa dùng bạch điệp bố lau bớt máu đen thối, vừa tách ra tầng tầng lớp lớp cơ bắp, xương sống bắt đầu lộ ra.



"Cơ thịt phần eo cũng như phần mông, cũng đã chịu nghiêm trọng bầm tím, xương sống bị độn khí nặng đánh lên, đã xuất hiện vết rạn nhỏ." Nhiễm Nhan chỉ phần xương sống lộ ra cho mọi người nhìn, vết rạn kia không lớn, nhưng vì bị máu đen chảy vào, trên nền xương trắng hếu, phản chiếu bởi máu me nhầy nhụa hai bên, nhìn có vẻ ghê người.



Lý Thế Dân cũng nhìn thấy, chân mày ông dần dần nhíu lại, tay đặt trên đùi không tự giác co lại thành nắm đấm.



Đối với một văn nhân, lại hạ thủ nặng như vậy! Làm gì đến nỗi phải hạ thủ nặng như vậy! Thật sự quá mất nhân tính!



Ông càng nghĩ, gân xanh trên mu bàn tay càng nổi lên. Các ngự y cũng cảm giác được ông đang nổi giận, bởi vậy không dám mở miệng hỏi Nhiễm Nhan nữa, Lưu Thanh Tùng cũng không nói tiếp.



Nhiễm Nhan sửa sang lại vết cắt ở hai nơi này xong, lại sai người lật thi thể nằm thẳng lại, bắt đầu giải phẫu lồng ngực, mục đích cuối cùng của nàng chính là tìm đoạn động mạch bị tắc nghẽn làm người chết đột ngột kia.



Nhiễm Nhan cũng có chút áp lực, vì nàng dù sao cũng là căn cứ kinh nghiệm mà phỏng đoán, không thể trăm phần trăm khẳng định, nàng không có tự tin đến trình độ này.



Phần ngực bụng tuy đã hủ bại đến lợi hại, nhưng ít ra còn chưa xuất hiện mấy thứ ghê tởm như giòi bọ linh tinh, các ngự y vừa hồi hồn từ hình ảnh ghê tởm vừa rồi, thấy hình ảnh huyết tinh tiếp theo lại bình tĩnh hơn nhiều.



Mổ ngực ra, Nhiễm Nhan tìm được động mạch phổi, liền đổi qua kéo, bắt đầu cắt dọc theo động mạch phổi. Ở trong mắt mọi người, thần sắt Nhiễm Nhan bất biến mà mổ thi thể, bộ dáng cực kỳ giống đồ tể, không, cảm giác so với đồ tể còn thành thạo hơn.



Cuối cùng, Nhiễm Nhan dừng động tác, lập tức đổ iqua cái nhíp gắp ra thứ gây tắc mạch kia. Trong lòng nàng cũng hơi nhẹ nhàng thởra, "Chính là thứ nhỏ bé này, chặn trong động mạch phổi, khiến người bị hại chết đột ngột."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện