Nhiễm Nhan cũng hiểu tính Nhiễm Vân Sinh, hắn là người rất có trách nhiệm, bề ngoài thoạt nhìn rất hiền hoà, nhưng nội tâm một khi đã nhận định chuyện gì đó, hay người nào đó, có lẽ cuộc đời này cũng sẽ không hề thay đổi. Nhĩ Đông có thể có được sự quan tâm, sự ôn nhu của hắn, nhưng chỉ sợ vĩnh viễn không thể có được tình yêu của hắn.



Mặc dù Đường triều kết hôn tự do, nhưng đại đa số người vẫn bị chuyện này chuyện kia chi phối, tỷ lệ lưỡng tình tương duyệt kết làm vợ chồng có thể có được bao nhiêu? Đặc biệt là đối với nữ tử như Nhĩ Đông chỉ có thể bị bàn tay vận mệnh đẩy về phía trước, theo ngọn sóng lên cao rồi trôi theo dòng chảy, nàng không thể nghi ngờ là đã cực kỳ may mắn. Ít nhất, nửa đời sau áo cơm vô ưu, Nhiễm Vân Sinh tất nhiên sẽ không bạc đãi nàng.



"Đại cữu ca tới rồi." Tiêu Tụng một thân thường phục màu tím bước vào. Hiển nhiên là biết được Nhiễm Vân Sinh tới, mới đi thay quan phục ra.



Nhiễm Vân Sinh đứng dậy thi lễ, lại bị Tiêu Tụng cản, "Đều là người một nhà, đại cữu ca ngàn vạn lần chớ có đa lễ như vậy."



Tiêu Tụng cùng Nhiễm Vân Sinh nhường nhau ngồi xuống, đảo mắt thấy cảm xúc Nhiễm Nhan không đúng lắm, không khỏi hỏi: "Sao vậy, ai chọc ngươi rồi?"



Nhiễm Nhan nói: "Việc này để đến tối ta thương lượng với ngươi, ngươi bồi thập ca trò chuyện trước đi, ta đi xem bọn nhỏ, thuận tiện phái người đi thỉnh Lưu y thừa cùng a Vận đến đây cùng nhau dùng cơm trưa."



Phủ đệ của Lưu Thanh Tùng chỉ cách Tiêu phủ một con phố, cưỡi ngựa đến cùng lắm chỉ mất thời gian chừng hai ngụm trà.



"Ừm." Tiêu Tụng nói.



Trước kia khi còn chưa cưới được Nhiễm Nhan, Tiêu Tụng cứ thích chạy tới Nhiễm phủ, khi đó phần lớn là Nhiễm Vân Sinh tiếp đãi, hai người một người ở trên thương trường như cá gặp nước, một người là lão bánh quẩy trên quan trường, lại thêm tài học, kiến thức đều không tầm thường, ngồi với nhau đương nhiên không lo xấu hổ tẻ ngắt.



Nhiễm Nhan phân phó người đi thỉnh Lưu Thanh Tùng, rồi đến cách vách bồi bọn nhỏ chơi đùa.



Trên mặt đất trải tịch, bốn hài tử ngồi trên đó chơi đồ chơi Lưu Thanh Tùng làm, vui vẻ vô cùng.



Tính tình Khanh nhi không khó chơi như hai tiểu tử nhà Nhiễm Nhan, thập phần an tĩnh ngoan ngoãn, rất có cảm giác cùng Nhược Nhược thưởng thức lẫn nhau, ngồi xếp gỗ với nhau, vô cùng hài hòa. Tiêu lão đại đang nhàm chán nằm ưỡn bụng chơi góc áo của Vãn Lục, Tiêu lão nhị thì không ngừng gây sự, Khanh nhi cùng Nhược Nhược vừa xếp lên được một chút, bé liền từ giữa 'ủi tới', thành một đống đổ nát.



Nhược Nhược miệng nhỏ mếu máo, hốc mắt bao một bao nước mắt, Khanh nhi tính tình tốt, một lần lại một lần không phiền hà mà xếp lại, thấy Nhược Nhược muốn khóc, liền kéo tay bé, để bé cùng xếp.



Nhiễm Nhan nhìn Khanh nhi, như thấy hình ảnh của Nhiễm Vân Sinh khi còn nhỏ, tính tình tốt như vậy, cũng chấp nhất y như vậy.



"Bọn nhỏ, thúc thúc tới!"



Còn chưa thấy người đã nghe tiếng, giọng nói trêu tức người khác như vậy, không phải Lưu Thanh Tùng thì ai.



Nhiễm Nhan ngẩng đầu liền thấy Lưu Thanh Tùng cõng bao lớn bao nhỏ mà tiến vào, không khỏi nói: "Các ngươi nhanh thật."



Lưu Thanh Tùng vui sướng đi đến bên cạnh Nhược Nhược, phát cho mấy hài tử mỗi đứa một cái bọc nhỏ. Mấy hài tử này đương nhiên là trưởng thành cùng trò hối lộ của Lưu Thanh Tùng, nhận được cái bọc, lập tức biết là phải mở ra.



Nhiễm Nhan nhìn đống xe ngựa nhỏ, động vật nhỏ tinh xảo, không khỏi nói: "Ngươi không phải y sinh sao? Cả ngày không cần làm việc?"



"Ta còn mấy ngày nữa mới kết thúc nghỉ kết hôn, nói nữa, Lưu mỗ thân mang sắc đẹp, gả cho một tức phụ biết kiếm tiền, ngươi quản ta sao." Lưu Thanh Tùng làm ngón tay thành hình hoa lan, cầm cái bao tay nải làm khăn lục mà vẫy vẫy về phía Nhiễm Nhan mấy cái.



Khóe miệng Nhiễm Nhan giật giật, thấy Nhiễm Vận bước vào mới nhẹ nhàng thở ra, định há miệng nói chuyện, liền bị Nhiễm Vận đoạt trước, "Thập Thất tỷ, ngươi nhìn xem mấy thứ phu quân ta làm này như thế nào? Quả nhiên hài tử rất thích đi ha, ta đã nói mà, đêm nay ta liền phân phó người đi làm, hai ngày nữa sẽ dọn hai cửa hàng ở chợ đông và chợ tay để bán, khẳng định có thể kiếm bộn...Tới đây, Khanh nhi, nói cho cô cô, có thích hay không?"



Nhiễm Vận bế Khanh nhi hỏi bé.



"Thích." Khanh nhi cầm xe ngựa nhỏ tinh xảo yêu thích đến không muốn buông tay.



Nhiễm Nhan vô ngữ, đôi phu thê này quả nhiên là tuyệt phối, không một người nào bình thường.



"Tức phụ ngươi yêu buôn bán kiếm tiền như vậy, ngươi sẽ không sợ ảnh hưởng đến tiền đồ làm quan của ngươi sao?" Nhiễm Nhan thấy bên kia chơi đến cuồng nhiệt, liền tranh thủ hỏi Lưu Thanh Tùng.



"Ngươi cho rằng ta thích làm Thái y thừa này a, Ngự Sử Đài mau buộc tội ta đi! Buộc tội ta đi!" Lưu Thanh Tùng xoa xoa thái dương, nhướng mày nói: "Cái gì cũng không làm, chuyện ăn không uống không Lưu mỗ thích nhất, nhưng chịu thôi, người như Lưu mỗ thật sự danh vọng quá cao, chú định là phải ở địa vị cao để chịu khổ, thôi vậy, hy sinh một mình ta, thành toàn cho mọi người."



"Ta phát hiện ngươi từ khi thành thân, tinh thần bắt đầu có chút thất thường." Nhiễm Nhan trước kia cảm thấy Lưu Thanh Tùng là Lưu Bào Thiên, chứ không cảm thấy người này không bình thường a.



Lưu Thanh Tùng mang vẻ mặt đưa đám, chồm sát vào nàng nói: "Ngươi cũng phát hiện rồi? Kỳ thật...a Vận nàng ấy ngược đãi ta."



"Nàng đánh ngươi?" Nhiễm Nhan giật mình nói.



"Cái đó thì không có, bất quá nàng không cho ta tiền tiêu vặt, lương tháng phải nộp lại, còn phải báo cáo hành tung, ở trên đường nhìn nữ tử trên 3 tuổi dưới 30 tuổi, về nhà phải cõng nàng chạy 20 vòng trong sân, sáng sớm trời còn chưa sáng liền túm ta dậy, giấu diếm tiền riêng là bị trừ đồ ăn, mỗi nửa năm chỉ phát mười hai bộ quần áo mới, mỗi ngày phải làm việc ba canh giờ, không được nằm không được ngồi..."



Nhiễm Nhan nghe hắn lải nhải một đống lớn xong, trầm mặc một lát nói: "Chẳng lẽ những cái đó không phải là ngươi vốn dĩ nên làm sao?"



Lưu Thanh Tùng há miệng thở dốc, vô cùng đau đớn nói: "Ta đã quên, ngươi cũng là ma quỷ, Cửu Lang cũng vất vả a."



Nhiễm Nhan nguýt hắn một cái nói: "Hắn tự giác hơn nhiều so với ngươi, ta thấy hắn rất vui vẻ."



Nữ nhân Đường triều sở dĩ sẽ hung hãn, ngoại trừ vì trong phương diện hôn nhân ở Đại Đường tương đối tự do bình đẳng ra, nữ nhân Đường triều cũng đều có cá tính độc lập, cũng không phải bình hoa chỉ dựa dẫm vào nam nhân mà sống, nói cách khác nếu không có nam nhân bình thường vẫn có thể sống ổn.



"Hôn nhân là phần mộ, quả nhiên là lời lẽ chí lý." Lưu Thanh Tùng thở dài.



Nhiễm Nhan cười nhẹ, thật ra nàng lại cảm thấy hôn nhân là khởi đầu cho tình cảm tiến xa hơn. Nàng ngay từ đầu đã không phải là người theo đuổi tình yêu thuần túy. Đối với thứ như tình yêu, có thể ôm mong đợi tốt đẹp, nhưng nếu coi nó như toàn bộ cuộc sống, yêu cầu nó thuần túy không tì vết, tất nhiên sẽ sớm lụi tàn, bởi vì thế giới hiện thực sẽ không để cho đóa hoa tình yêu nào cũng đều nở rộ rực rỡ.



Được thì ta may mắn, không được thì là số mệnh. Nhiễm Nhan vẫn luôn ôm tâm thái như vậy, nhưng nàng may mắn mà có được, dù cho phần tình cảm này cũng không chỉ có tình yêu thuần túy, nhưng chỉ cần trong lòng nàng vui vẻ, thì là nó không tì vết.



Tiêu Tụng và Nhiễm Vân Sinh nghe thấy bên này ồn ào nhốn nháo, cũng bước qua.



Nhiễm Vân Sinh thấy Nhiễm Vận đang chơi mê mải, cười nói: "A Vận vẫn giống một hài tử."



"Nàng chỗ nào giống hài tử, quả thực là ma quỷ." Lưu Thanh Tùng nhỏ giọng nói thầm, nhưng giây tiếp theo, liền đầy mặt nịnh nọt mà chào đón, "Đại cữu ca, Cửu ca, mấy ngày không thấy phong thái càng cao a."



"Gia gia! Gia gia!" Nhược Nhược thấy Tiêu Tụng, cao hứng gọi.



Tiêu Tụng cười cúi xuống sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Nhược Nhược, bên kia Tiêu lão đại và Tiêu lão nhị thừa lúc bà vú vừa lơ đãng liền đánh nhau, khóc đến kinh thiên động địa.



Hai bà vú cuống quít lên vội vàng đi dỗ.



Không biết là tiếng khóc hai đứa nó quá có sức cuốn hút, hay là hài tử thì thích ồn ào, Khanh nhi và Nhược Nhược cũng gào theo.



Một đám người ngã ngựa đổ, chờ cho bọn chúng nín khóc, mấy người Nhiễm Nhan đều đã kiệt sức.



Dùng xong cơm trưa, dỗ cho bọn nhỏ ngủ trưa, mọi người liền đi ra đình hóng gió uống trà chơi cờ.



Một buổi trưa quá rảnh rỗi thích ý.



Thẳng đến khi chân trời vạn dặm hoàng hôn ráng màu, mới ai về nhà nấy.



Nhiễm Nhan sau khi tắm gội xong, dựa vào giường ôm danh sách, nhìn xem đồ đạt cần mang đi đường đã đầy đủ hết hay chưa.



"Phu nhân hôm nay muốn nói cái gì?" Tiêu Tụng không biết khi nào cũng đã tắm gội xong rồi, tròng vào cái áo lụa tay rộng màu nguyệt bạch, tóc đen còn nhỏ nước.



Nhiễm Nhan sai Vãn Lục đưa vào một tấm khăn bố sạch sẽ, vừa giúp hắn lau khô tóc, vừa nói chuyện của Nhiễm Bình Dụ.



Tiêu Tụng lại không tức giận bao nhiêu, loại chuyện này có rất nhiều trong các gia tộc, cũng không hiếm lạ, chỉ là Nhiễm thị đến bây giờ đều không làm rõ mọi chuyện, tuy chỉ cần có quan hệ thông gia, căn bản là không cần Tiêu thị đặc biệt quan tâm, các thế gia khác cũng sẽ vì tầng quan hệ này mà nhìn bọn họ với con mắt khác, nhưng nếu không có sợi dây liên kết này từ Nhiễm Nhan, cũng đích xác là ngu xuẩn.



Trong lòng Tiêu Tụng nghĩ như vậy, nhưng Nhiễm Nhan có thể nói nhà mẹ đẻ nàng không đúng, hắn lại không thể, đây cũng coi như là cho Nhiễm Nhan mặt mũi.



"Ngươi tính toán cùng Nhiễm gia thoát ly quan hệ?" Tiêu Tụng rất hiểu biết thê tử mình.



Nhiễm Nhan đối với cái gia tộc kia không có một chút cảm tình nào, nhưng tận lực mà tìm từ uyển chuyển một chút, "Ừm, ngươi cảm thấy như thế nào, gia tộc như vậy ở sau lưng ta, ta không những không thể cảm thấy an toàn, mà còn thời thời khắc khắc lo sợ bọn họ truyền ra tin đồn không tốt nào đó, bọn họ đối xử với ta như thế nào, ngươi cũng nhìn rõ ràng, mấy năm nay quan tâm Tiêu thị cho bọn họ, cứ coi như là báo đáp ơn dưỡng dục đi."



"Dù sao cũng là một cái gia tộc, vẫn là có thể nắm vào tay để lợi dụng một chút." Tiêu Tụng trầm ngâm một chút nói: "Ta có thể giúp ngươi rải vài cái tin, nói Hiến Lương phu nhân vì nhà mẹ đẻ vô tình, thương tâm muốn chết. Lý do...nói là Nhiễm thị đã từng bạc đãi nhạc mẫu, mấy chuyện như nhạc mẫu qua đời không đến một năm, nhạc phụ liền cưới vợ kế cần phải nói ngay chỗ trọng điểm, mà hiện tại lại bạc đãi ngươi, hơn nữa còn không màng mặt mũi Tiêu gia. Trước hết đẩy bọn họ vào tuyệt cảnh, sau đó ngươi đúng lúc vươn tay cứu vớt, đem bọn họ khống chế ở trong tay."



"Như vậy thì tất nhiên là tốt, nhưng ta thật sự..." thật sự không muốn có nửa điểm quan hệ gì với cái gia tộc này nữa.



Tiêu Tụng quay đầu, cười nhìn nàng, "Phu nhân, có đôi khi, trả thù không phải cứ nhổ cỏ tận gốc mới thống khoái, mà phải nắm hết thảy trong tay. Đối với bên ngoài biểu hiện ra là khoan dung tha thứ, bên trong thì chèn ép, bọn họ muốn làm bất luận việc gì đều phải nhìn sắc mặt ngươi, vĩnh viễn sống đời phụ thuộc, ngay cả như vậy, cũng phải lợi dụng hoàn toàn, đến khi ngươi muốn buông tay, thì bọn họ đã không còn cơ hội xoay người nào nữa. Làm như vậy, người ngoài không chỉ tán dương ngươi khoan dung rộng lượng mỹ đức, còn sẽ cảm thấy ngươi có tình có nghĩa. Phu nhân cảm thấy như thế nào?"



Nhiễm Nhan thở dài, "So sánh với ngươi, ta cảm thấy bản thân mình vô cùng thiện lương chính nghĩa."



Nhiễm Nhan là người trực tiếp, làm bất cứ chuyện gì đều là dao sắc chặt đay rối, có ân thì trả, có thù oán thì báo, có bao giờ nghĩ tới loại chuyện cong cong vẹo vẹo này.



"Ta cũng chỉ là kiến nghị một chút thôi, hành động thực tiễn vẫn là phải xem phu nhân nghĩ như thế nào. Bất quá vì phu nhân bài ưu giải nạn, là chức trách của vi phu." Tiêu Tụng ôm eo nàng, ngược lại nói: "Ta cảm thấy, lần này sợ lại đi không được."



"Sao vậy? Ngươi nghe được tiếng gió gì sao?" Nhiễm Nhan nói.



"Sáng nay ta nhận được thư bổn gia gửi." Tiêu Tụng từ tay áo móc tin ra đưa cho Nhiễm Nhan, nói tiếp: "Hơn nữa hôm nay khi ta đi dặn dò công việc, không biết có phải bởi vì gần đây trong triều quá mức áp lực hay không, ta cứ cảm thấy không khí có một chút không bình thường."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện