Tham tinh ở phía tây, Thương tinh ở phía đông, vĩnh bất tương kiến – trích dẫn



Năm Trinh Quán thứ Mười chín.



Tháng Mười Trường An, đúng là tháng mà sĩ tử tụ tập, khoa cử vừa mới kết thúc, các sĩ tử kết bạn đi chơi.



Gần chùa Từ Ân ở thành nam có khu rừng phong và rừng hạnh khá lớn, vào mùa này, phóng mắt nhìn cả vùng núi đều là đỏ rực hoặc vàng rực, những cảnh đẹp này làm lòng người thấy bao la, vì thế vùng phụ cận quanh đây liền trở thành nơi yêu thích nhất để các sĩ tử dừng chân.



"Tiến sĩ* tài hoa cao bác, nếu là tham gia khoa cử, nhất định có thể đoạt giải nhất, tiến sĩ lại phú một đầu thơ đi!" một đám người tuổi so le không đồng đều nâng chén sôi nổi kính rượu.



*raw là 'bác sĩ' aka Dr., thực ra những người hành nghề y thì trình độ đều phải Doctor cũng là bình thường



Trong một đám sĩ tử khác tụ tập cách đó không xa có người khinh thường nói: "Ngươi là ai a, Tang Tùy Viễn sao? Bất quá là kỹ lưu, còn dám mạnh miệng như vậy! Bọn ta xem thử ngươi như thế nào tự xử!"



Những người này cả đời đầu bạc cùng kinh, rất nhiều người chí hướng cao nhất cũng bất quá là có thể thi đậu đến tiến sĩ, một đám học sinh của Thái Y Thự lại dám ở trước mặt bọn họ nói ra là nhất cử trúng giải!



"Khinh Tùng tiến sĩ, bọn họ xem thường chúng ta!" có thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi cả giận nói.



Lưu Thanh Tùng bò ra từ đống lá khô, nhìn sĩ tử nói năng lỗ mãng ở đối diện kia, "Có ngon thì hãy xưng tên ra!"



"Tại hạ đi không đổi tên ngồi không đổi họ, họ Trần tên Huy, tự Minh Diệu!" người nọ nói.



Lưu Thanh Tùng vỗ tay cười, "Thật tốt quá, các vị đồng học Thái Y Thự, nhìn kỹ người này, nhớ kỹ diện mạo và tên của hắn."



Trần Huy không hề co rúm, thản nhiên tiếp thu ánh mắt của mọi người.



"Nhớ kỹ chưa! Về sau Thái Y Thự cự tuyệt trị liệu cho người này, người này vũ nhục tiến sĩ, tiến sĩ chúng ta cũng có tôn nghiêm, tuyệt không thấp hèn, lão tử hôm nay liền đi vào thành Trường An tuyên bố, y quán nhà ai về sau dám chữa bệnh cho người này, vĩnh viễn mất cơ hội tham gia hội giao lưu!" Lưu Thanh Tùng chống nạnh quát.



Trần Huy vừa nghe xong, mặt cũng tái đi, đây là tuyệt đường lui của hắn a! Mọi người nghĩ mà sợ, cũng may mới vừa rồi chưa nói ra lời gì quá đáng.



Cả Trường An không có ai không biết "Hội giao lưu Y học", đây là đề xuất của Hiến Lương phu nhân, do Thái Y Thự khởi xướng, mỗi năm mời toàn bộ y sinh có danh vọng của Đại Đường đến giao lưu y thuật với Thái Y Thự.



Sáng kiến này, hoàn toàn phá vỡ thói quen thích thu thập phương thuốc, tư tàng y thuật của y sinh Đại Đường.



Y sinh tham gia hội giao lưu cần phải đưa ra một phương thuốc, lý luận hoặc là kinh nghiệm chữa bệnh có giá trị, lúc đầu thì những y sinh kia muốn hướng về y thuật của Hoa Đà, cho nên cắn răng một cái rồi nhịn đau dứt bỏ một phương thuốc trân quý, kết quả là sau khi hội nghị kết thúc, phát hiện những phương thuốc đó đều được sửa sang lại thành sách, phân phát cho từng người, bọn họ không chỉ được học "Hoa Đà y thuật", còn có được thêm càng nhiều phương thuốc.



Sau này, Thái Y Thự lại tập trung hết toàn bộ phương thuốc lại, để Hiến Lương phu nhân biên soạn thành sách, bỏ đi thừa thãi chỉ lưu lại tinh túy, những gì được giữ lại đều là lý luận, kinh nghiệm, phương thuốc hữu dụng, chính xác có được đông đảo y sinh cùng kinh nghiệm phong phú từ những năm hành y. Quyển sách này gửi trong Thái Y Thự, mỗi kỳ hội nghị thì sẽ được đem ra, chỉ cần nhận được lời mời tham gia hội giao lưu, liền có thể mượn đọc, nhưng không thể mang đi cũng không được sao chép.



Không chỉ có như thế, bọn họ còn có thể tham quan khoa pháp y thần bí trong Thái Y Thự.



Hơn nữa các y sinh còn rõ ràng cảm giác được, người bệnh đối với tiến sĩ nào từng tham gia hội giao lưu thì càng thêm tín nhiệm, các y quán không chỉ có không vì phương thuốc nhà mình bị người khác biết được mà giảm bớt sinh ý, ngược lại càng thêm rực rỡ.



Bởi vậy hội giao lưu mới tổ chức ba lần, liền trở thành Đại Đường y học thịnh hội, toàn bộ y sinh đều lấy việc có thể tham gia hội nghị làm mục tiêu, không ngừng nâng cao y thuật, y đức của bản thân, mong năm sau có thể được mời.



Toàn bộ quy tắc của Hội giao lưu y học này đều được công khai, cũng không phải được mời một lần, thì năm tiếp theo sẽ tiếp tục được mời. Y sinh có đầy đủ Y thuật, y đức, nhân phẩm, thì sẽ trở thành hội viên, Thái Y Thự đem toàn bộ thành tựu, phương diện am hiểu trước đó của hội viên ghi chép xuống, dán đầy phố lớn ngõ nhỏ, cũng phân phát đến từng cơ sở hành y, thành thị, chân chính trở thành danh y khắp thiên hạ.



Cho tới hiện giờ, Thái Y Thự tổng cộng phát xuống tám văn kiện hội viên, hai Y lệnh của Thái Y Thự, Ngô Tu Hòa, Nhiễm Nhan, Lưu Thanh Tùng, một y sinh ở Trường An, một y sinh ở Hoài Nam, còn có dược thánh Tôn Tư Mạc.



Tôn Tư Mạc là cao nhân ẩn cư thế ngoại, chưa bao giờ tham gia hội giao lưu y học, nhưng thanh danh bên ngoài của vị thần y này, Thái Y Thự thương nghị là để cho ông vị trí vĩnh cửu, hơn nữa cũng phái người đi tìm ông khắp nơi, dâng thư mời.



"Khinh người quá đáng! Lấy thế áp người, ta không phục, ta không tin Đại Đường này không nói rõ lí lẽ!" sắc mặt Trần Huy biến thành màu đen. Người cả đời nào có ai không có tiểu bệnh tiểu tai? Về sau hắn sinh bệnh thì làm sao bây giờ?



Lưu Thanh Tùng còn chưa mở miệng, liền có người nói: "Đó là phân rõ phải trái, lý cũng là ở bên chúng ta! Ai biểu ngươi nói năng lỗ mãng trước!"



"Ngươi nói hắn bác học, nếu tham gia khoa cử, đương nhiên nhất cử đoạt giải nhất, vậy đem hạng người đầu bạc cùng kinh chúng ta đặt chỗ nào? Nếu hôm nay hắn có thể làm ra được văn chương mà chúng ta khâm phục, Trần Minh Diệu ta hôm nay hướng hắn dập đầu thỉnh tội!" Trần Huy cả giận nói.



Lưu Thanh Tùng nói: "Văn bát cổ gì đó ta không thích, không bằng ngâm một đầu thơ đi. Ngươi nếu nói làm thơ không coi là tài, ta đây liền không còn lời gì để nói."



Không có đầy bụng thi thư, rất khó làm ra thơ hay lệnh người kinh diễm, bởi vậy khó khăn cũng không thua gì viết văn chương, viết một thiên văn chương động một chút là phải mấy canh giờ, cho nên mọi người đều cảm thấy làm thơ cũng không tồi.



Trần Huy liền định ra đề mục, lấy người chung quanh hoặc cảnh trí để làm thơ.



Lưu Thanh Tùng nhìn xung quanh, vừa lục lọi trong đầu coi có thơ từ gì về lá phong, chùa miếu hay không, thì thấy một hình bóng quen thuộc ruổi ngựa đi đằng trước.



Mọi người thấy Lưu Thanh Tùng nhìn chuyên chú, cũng theo hắn ánh mắt nhìn qua đi.



Trên con đường xuyên rừng, lá cây bạch quả rơi lất phất, một nam tử đĩnh bạt cưỡi một con hắc mã đi ở phía trước, phía sau đi theo một chiếc xe ngựa không có xa phu.



Lưu Thanh Tùng bỗng nhiên vui vẻ, đối với người nọ lớn tiếng ngâm tụng lên:



"Nhân sinh bất tương kiến, động như Tham dữ Thương.



Kim tịch phục hà tịch, cộng thử đăng chúc quang.



Thiếu tráng năng kỉ thời, tấn phát các dĩ thương.



Phỏng cựu bán vi quỷ, kinh hô nhiệt trung trường.



Diên tri nhị thập tái, trùng thướng quân tử đường.



Tích biệt quân vị hôn, nhi nữ hốt thành hàng.



Di nhiên kính phụ chấp, vấn ngã lai hà phương.



Vấn đáp nãi vị dĩ, khu nhi la tửu tương.



Dạ vũ tiễn xuân cửu, tân xuy gián hoàng lương.



Chủ xưng hội diện nan, nhất cử lụy thập trường.



Thập trường diệc bất túy, cảm tử cố ý trường.



Minh nhật cách sơn nhạc, thế sự lưỡng mênh mang."*



*Đây là bài Tặng Vệ bát xử sĩ – tặng chàng xử sĩ họ Vệ - của Đỗ Phủ nha. Vệ Bát xử sĩ là Vệ Tân, xử sĩ là ẩn sĩ. Đỗ Phủ kết bạn với Lý Bạch, Cao Thích và Vệ Tân. Vệ Tân là con thứ tám trong nhà, ở ẩn không ra làm quan. Đây bài thơ về hai người bạn lâu năm, lâu lâu gặp lại rồi con cái đã đầy đàn, uống rượu với nhau rồi lại chia xa...Ai muốn thì tìm dịch thơ trên mạng ha.



Đầu thơ này một chút cũng không hoa lệ, nhưng khiêm tốn rõ ràng, cửu biệt gặp lại buồn vui đan xen, cảm khái sinh ly tử biệt, câu câu tả cảnh, lại câu câu trong thê lương hàm chứa chân tình.



Mọi người đầu tiên là bị đầu thơ này chấn động, sau khi phản ứng lại mới thấy đầu thơ này cùng với người và khung cảnh hiện tại không có quan hệ gì.



Người đang ruổi ngựa trên đường rừng lại dừng lại, quay đầu nhìn qua bên này. Lưu Thanh Tùng quăng chén rượu trong tay, nhấc bước chạy đi, vừa chạy vừa la: "Tô đại hiệp, đã lâu không thấy, uống một chén đi?"



"Uy! Sao hắn lại đi rồi, đây đến tột cùng là ai thắng?" Trần Huy vội la lên.



Người của Thái Y Thự lại tập mãi thành quen, cùng Lưu Thanh Tùng nói chuyện, ngàn vạn lần không thể quá nghiêm túc, bởi vì ngươi vĩnh viễn đoán không được trọng điểm của hắn là ở đâu.



Lưu Thanh Tùng chạy tới trước mặt Tô Phục, nhảy nhót nói: "Ngươi đã trở lại, Nhiễm Nhan nhớ ngươi muốn chết."



Tô Phục sắc mặt khẽ buông lỏng, tuy rằng trong lòng hắn biết câu này không phải là thật sự, nhưng nghe tới cảm giác cũng không tệ lắm. Hắn cùng Lưu Thanh Tùng nếu nói là quen thuộc lại rất ít nói chuyện, nói không quen thuộc, tính lên nhận thức nhau cũng có bảy tám năm, từ khi Tiêu Tụng bắt đầu đuổi bắt hắn, hai người đã có giao tế, trong đó có một lần nếu không phải Lưu Thanh Tùng quá không đáng tin cậy, làm chuyện tào lao, Tiêu Tụng nói không chừng đã thật sự tóm được hắn.



Nghĩ nghĩ, Tô Phục xuống ngựa.



"Tô đại hiệp, ngươi vẫn khốc như vậy. Ngươi không biết, mấy ngày ngươi không ở đây, cuộc đời của ta buồn tẻ cỡ nào, Cửu Lang không có tình địch nào mạnh, hai người bọn họ sống chung quá thuận lợi, ta có chút không quen, ngươi lần này trở về là tới gặp Nhiễm Nhan sao?" Lưu Thanh Tùng vừa nói chuyện, vừa nhìn dáo dát vào trong xe.



Tô Phục nói: "Ta đưa Hủy Tử về nhà."



Lưu Thanh Tùng cười ha ha, gật mạnh đầu nói: "Không nghĩ tới ngươi cái khối băng này, vậy mà rất có tình thú, chuyện tư bôn với công chúa như vậy cũng làm được, nhà thánh thượng nhiều công chúa như vậy, ngươi lại cướp ngay người chưa mọc hết răng, phẩm vị thật là quá giống ta a!"



Tô Phục lạnh lùng nhìn hắn một cái.



Lưu Thanh Tùng rụt rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Không bát quái không điên ma, không điên ma không thành hoạt. Đây là bản tính con người, cả Nhiễm Nhan cũng hỏi qua, huống chi là ta?"



"Nàng hỏi qua?" Tô Phục nói.



Lưu Thanh Tùng sáng mắt lên, thầm nghĩ, có cửa rồi! Vội vàng nói: "Đương nhiên, nàng biết ngươi đi, khóc lóc thảm thiết."



"Nàng sẽ không khóc." Tô Phục không chút do dự lật tẩy hắn.



"Đúng vậy, nàng đổ máu không đổ lệ, ngươi cũng biết nàng trong tràng cung biến kia thiếu chút nữa bị người chém chết đi, ta nói ngươi như thế nào lại thấy chết mà không cứu, té ra là mang theo công chúa..." Lưu Thanh Tùng cảm thấy hơi thở lạnh băng của Tô Phục, cho rằng hắn để ý chuyện bát quái, vội vàng sửa lời nói: "...mang theo công chúa ra xa nhà."



Tô Phục là ngay hôm mười lăm tháng tám đó, khi bách quan cùng mệnh phụ đều đang tham gia yến hội, mang Tấn Dương công chúa rời đi. Sau đó Lý Thế Dân sứt đầu mẻ trán, nổi cơn giận lôi đình làm chúng cung tì run sợ, bọn họ không dám bẩm báo, dù sao làm mất công chúa cũng là tử tội, bọn họ mới mạo hiểm thông đồng lời khai với nhau, chờ hỏa khí của Lý Thế Dân hơi dịu lại, mới đi bẩm báo là không thấy công chúa.



Đám người tự cho là thông minh này đương nhiên không có kết cục tốt, nhưng may mắn là để Tô Phục có thể nhẹ nhàng rời đi Trường An.



"Nàng..." Tô Phục muốn hỏi cái gì, lại cuối cùng không hỏi ra miệng.



Nhìn cuộc sống của Nhiễm Nhan cùng Tiêu Tụng sau thành hôn, Tô Phục bỗng nhiên hiểu ra, an ổn mà Nhiễm Nhan theo đuổi, không phải là cuộc sống an ổn, mà là một người có thể làm lòng nàng an ổn. Ở điểm này, Tô Phục biết mình so ra kém Tiêu Tụng, bởi vì Tiêu Tụng có thể cho nàng thứ nàng muốn, mà hắn thì chỉ có thể cho thứ mà hắn coi là tốt nhất.



"Lưu y thừa." Bên trong xe truyền ra một thanh âm suy yếu.



Lưu Thanh Tùng ngẩn ra một chút, "Tấn Dương công chúa!"



"Ngươi lên xe nói chuyện." Tấn Dương công chúa nói.



Tô Phục nghe vậy, đem xe ngựa ngừng lại một chút, Lưu Thanh Tùng bò lên trên xe ngựa, đi vào liền thấy một thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ, chỉ là sắc mặt nàng trắng bệch, mang vẻ bệnh trạng.



Tấn Dương công chúa khẽ cười nói: "Mời ngồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện