Ẩn nấp giữa phố hẻm, một bộ hắc y vô thanh vô tức mà đứng trong bóng râm ở đầu tường, mặc dù trên đường ngẫu nhiên có người lui tới, lại không ai có cảm giác gì.



Thật lâu sau, đến khi trên đường không còn người đi đường, Tô Phục mới từ trên đầu tường nhảy xuống, chậm rãi đi đến Tiêu phủ.



Lúc này đây, hắn định quang minh chính đại mà gặp nàng một lần, coi như đến bái kiến một bằng hữu cũ nhiều năm không thấy, cho dù có bị cự ngoài cửa cũng không sao.



Người gác cổng thấy một nam tử áo đen đứng ở ngoài cửa, lại không tiến lên gõ cửa, tuy chỉ mặc áo vải, nhưng toàn thân khí độ bất phàm, liền đi ra, chắp tay hỏi: "Khách quý là tới tìm lang quân hay là phu nhân của chúng ta?"



Gần hai năm nay, cũng có không ít người là đặc biệt tới bái phỏng Nhiễm Nhan, hoặc là tìm thầy trị bệnh, hoặc là vì chuyện của hội giao lưu y thuật.



"Tại hạ đến bái phỏng Hiến Lương phu nhân." Tô Phục nói.



Người gác cổng hỏi: "Không biết cao danh quý tánh của khách quý là gì để ta dễ bẩm báo với phu nhân."



Tô Phục trầm ngâm một chút, xoay người định rời đi. Hắn bỗng nhiên nhớ ra mình hiện tại vẫn mang thân phận bị truy nã, tới cửa bái phỏng như vậy có chút không ổn.



Người gác cổng kỳ quái nhìn bóng dáng hắn, một thân người nho nhỏ chen ra từ kẹt cửa, nãi thanh nãi khí hỏi: "Hắn cũng là tìm mẫu thân trị bệnh sao?"



Nghe thanh âm này, Tô Phục dừng bước chân, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một đứa bé nhỏ xíu như cái đinh, mặc áo váy màu vàng nhạt, búi hai búi tóc trên đầu, đôi mắt tròn xoe, mũi nho nhỏ, giống như tiểu tiên đồng.



Tấn Dương công chúa đã là hài tử nhỏ nhất mà Tô Phục từng gặp, không nghĩ tới lại còn có tiểu gia hỏa nhỏ đến như vậy, cái đầu đại khái chỉ cao tới đầu gối hắn đi?



"Tiểu nương tử, ngài như thế nào lại chạy ra rồi." Người gác cổng hoảng sợ.



Tô Phục lại thấy có hai nam hài trắng trắng tròn tròn từ trong cổng lủi ra, chậm rãi dịch dần ra cửa, động tác vụng về đáng yêu, Tô Phục nhịn không được khóe miệng lại hơi nhếch lên.



Tuy biểu tình cực kỳ nhỏ, nhưng bộ dạng hắn nhu hòa xuống lại làm Nhược Nhược hơi có hảo cảm, bước từng bước nhỏ tới trước mặt Tô Phục, nhón chân lên muốn kéo tay hắn, lại có chút cố sức.



Tô Phục hơi khom lưng, rũ tay xuống thấp hơn.



Tay nhỏ mềm mụp của Nhược Nhược chỉ có thể nắm lấy ngón trỏ của hắn, "Đừng sợ, ta dẫn ngươi đi xem bệnh."



Nói rồi lôi kéo Tô Phục vào trong nhà.



Người gác cổng đầy mặt kinh ngạc, tiểu nương tử nhát gan, bình thường thấy người xa lạ đều sợ hãi trốn đằng sau người khác, hôm nay lại lớn mật đến khó hiểu như vậy, chẳng lẽ tuổi còn nhỏ đã thích tuấn mỹ lang quân?



Nghĩ nghĩ, người gác cổng quay người lại mới thấy hai tiểu gia hỏa đang dán chân tường lủi ra, vội vàng nói: "Hai vị tiểu lang quân như thế nào cũng chạy ra rồi?"



Gần một tháng qua, ba tiểu chủ tử càng ngày càng thông minh, cũng làm cho nhiệm vụ gác cổng của hắn đây càng ngày càng gian khổ, ba tiểu gia hỏa ba ngày hai đầu tìm đủ cách lủi ra bên ngoài.



Tiêu lão nhị ngước lên, nhíu mày, bỉu môi nói: "Ngươi không phát hiện không được hả?"



"Ai u, tiểu tổ tông của ta, hôm nay ta không phát hiện ra ngài, ngày mai ngài có thể nhìn không thấy ta nữa." Người gác cổng đau đầu, nếu làm hài tử đi lạc, Tiêu phủ còn có thể tha cho hắn?



"Tiểu lang quân, tiểu nương tử." Ba thị tỳ vội vàng chạy ra.



Người gác cổng nhẹ nhàng thở ra, cũng không quản hai cái tiểu gia hỏa kia nữa, xoay người vội vàng đưa Tô Phục vào trong phòng ngồi xuống, sau khi rót trà, nói: "Thỉnh khách quý chờ một chút, ta đây liền sai người đi bẩm báo phu nhân."



"Tiểu nương tử, cùng nô tỳ trở về đi." Một thị tỳ dỗ Nhược Nhược.



Nhược Nhược lại không để ý tới nàng ta, chỉ nghiêng đầu hỏi Tô Phục: "Ngươi không thoải mái ở đâu vậy?"



Hai tiểu gia hỏa kia thấy muội muội còn ở chỗ người gác cổng, lập tức cũng đòi đi đến chỗ người gác cổng, Tiêu lão nhị đã gân cổ gào lên, Tiêu lão đại hốc mắt đã hồng hồng, mắt thấy mưa gió sắp tới, hai thị tỳ sợ tới mức không dám không cho, vội vàng ôm bọn họ vào phòng.



"Thỉnh khách quý thứ lỗi, mấy tiểu lang quân có lẽ là thích ngài, một hai phải vào tìm ngài chơi." Một thị tỳ trong đó khom người thỉnh tội.



"Không sao." Tô Phục nói.



Ba thị tỳ ngồi quỳ ở một bên, thường xuyên nhìn trộm Tô Phục, ngoại trừ lang quân, các nàng thật sự chưa từng gặp qua nam nhân nào tuấn mỹ như thế.



"Ngươi biết bắt ếch xanh sao?" Tiêu lão nhị bước từng bước tới trước mặt Tô Phục, xếp bằng ngồi xuống bên cạnh hắn, ngửa đầu hỏi.



Tô Phục do dự một chút, gật gật đầu.



"Vậy ngươi tới tìm mẫu thân ta là xem bệnh sao?" Tiêu lão nhị tiếp tục hỏi.



Tô Phục không giỏi nói chuyện, huống chi trước mặt lại là mấy đứa nhóc con, đành phải lên tiếng, "Ừm."



"Ngươi không thoải mái chỗ nào vậy?" Nhược Nhược hỏi, đề tài rốt cuộc lại vòng về điểm bắt đầu.



Tiêu lão đại ở một bên vẫn luôn không nói chuyện, quay đầu hỏi thị tỳ bên cạnh: "Hắn đẹp, hay là a gia ta đẹp?"



Ngay trước mặt Tô Phục, thị tỳ nói đẹp cũng không phải, không đẹp cũng không phải, ậm ừ một hồi lâu, chỉ phải nói: "Mỗi người đẹp mỗi kiểu."



Tiêu lão đại bắt đầu rối rắm, nhìn Tô Phục, nước mắt lóng lánh như muốn rơi ra, mếu máo nói: "Ngươi thích chúng ta sao?"



Đối mặt với ba cái tiểu khả ái phấn điêu ngọc trác, Tô Phục có thể nói không sao? Hắn chỉ có thể gật gật đầu.



"Khinh Tùng thúc nói, mẫu thân đang chờ một lang quân đẹp hơn a gia, sau đó sẽ mang theo chúng ta tái giá." Tiêu lão đại một câu kinh người, làm ba thị tỳ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.



Trong đó một thị tỳ vội vàng tiến lên giải thích với Tô Phục, "Khách quý thứ lỗi, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ!" rồi cầu xin Tiêu lão đại, "Đại lang quân, chúng ta trở về đi!"



Nhược Nhược lại khóc òa lên, nhìn Tô Phục nói: "Ta không thích ngươi! Hu hu, ca ca, chúng ta về sau sẽ không còn được gặp lại gia gia sao?"



Tiêu lão nhị xoa xoa mặt bánh bao, mê mang hỏi: "Tái giá là cái gì?"



Tô Phục cực kỳ quẫn bách, hắn trước kia khi còn cùng Tấn Dương công chúa ở chung rất nhẹ nhàng, bởi vì lúc ấy tuổi của Tấn Dương công chúa lớn hơn ba đứa này một chút, hơn nữa bản thân nàng ta là một tiểu cô nương rất văn tĩnh hiểu chuyện, làm gì có nhiều ý nghĩ kỳ kỳ quái quái như vậy!



"Tái giá chính là về sau hắn là a gia của chúng ta." Bản thân Tiêu lão đại có lẽ cũng không phải hiểu rõ hàm nghĩa của tái giá, cho rằng tái giá chính là đổi lão cha đi.



Tiêu lão nhị hiểu rõ gật gật đầu, chuyển hướng Tô Phục hỏi: "Vậy ngươi thích mẫu thân sao?"



"Tiểu lang quân, cầu ngài cùng nô tỳ hồi hậu viện đi." Thị tỳ nhịn không được bật khóc.



Mới một giây đã đổi một cái cha, không biết đợi lát nữa còn sẽ kéo ra chuyện gì nữa, đến lúc đó ngày lành của các nàng liền chấm dứt, các nàng có thể không khóc sao.



Nhìn mấy thị tỳ khóc như hoa lê dính hạt mưa sau một lúc lâu, Tiêu lão đại mới gật gật cái đầu tự phụ của bé, bò dậy kéo tay Nhược Nhược, nói: "Muội muội đừng khóc, về sau ca ca bắt ếch xanh cho ngươi."



Nhược Nhược thút tha thút thít đi theo hắn ra ngoài, nghẹn ngào nói: "Nhưng ta vẫn muốn gia gia."



Tiêu lão nhị vội vàng chạy theo sau, túm lấy bàn tay khác của Tiêu lão đại, nói: "Ca ca, bỏ mặc a gia mới của chúng ta sao?"



Mặt Tô Phục ngàn năm hàn băng đã tan vỡ, biểu tình vạn phần xuất sắc, ba đứa này thật sự là hài tử sao? Tuổi còn nhỏ đã biết nhiều như vậy thì thôi đi, nhưng chúng toàn biết cái gì vậy?



Ba đứa nhóc vừa làm ầm ĩ vừa chạy mất, trong phòng tức khắc mang vẻ an tĩnh dị thường.



Tô Phục rũ mắt nhìn chằm chằm nước trà đã không còn bốc hơi trước mặt, vươn tay bưng lên. Hắn không biết đã bao lâu không bao giờ ăn đồ qua tay người khác nữa, không uống nước người khác đưa nữa! Lúc đầu chỉ là cẩn thận sợ bản thân có một ngày bị qua cầu rút ván, cho tới bây giờ đã biến thành một loại thói quen vô thức.



Hắn buộc chính mình nhấp một ngụm.



Bỗng nhiên lỗ tai hơi động, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc kia, tay bưng chén hơi run lên, nước vẩy ra vài giọt.



Bước chân kia, quá quen thuộc, trước kia hắn mỗi ngày đều dựa bên ngoài bờ tường Tiêu phủ, muốn nghe thấy một lần mới có thể an tâm.



Tiếng bước chân dừng ngoài chỗ người gác cổng.



"Tô dược sư." Thanh âm thanh lãnh, vẫn như trước kia.



Tô Phục bỗng nhiên cảm thấy chỗ trống trong lòng mình tràn đầy, rời đi mấy năm nay, thứ phảng phất bị thiếu đi, chỉ là ba chữ mà nàng nhẹ giọng gọi ra này.



Ngược sáng, Tô Phục nhìn thấy một phụ nhân thành thục mỹ lệ, nàng càng động lòng người hơn so với trước kia, biểu tình trên mặt vẫn không phong phú, nhưng nàng cười nhẹ, vẫn có thể trêu chọc được tiếng lòng của hắn như vậy.



"Hiến Lương phu nhân." Tô Phục đứng dậy, hơi chắp tay.



Nhiễm Nhan cười tươi hơn, "Vừa mới sửa trị hai tiểu tử kia, mới đến chậm, vào trong sảnh nói chuyện đi"



Tô Phục gật đầu.



Con đường trong vườn nhỏ hẹp, hắn cùng nàng cách nhau bất quá một thước, có thể ngửi được hỗn hợp hương sữa cùng hương bội lan nhàn nhạt trên người nàng.



"Nghe nói ngươi năm ấy bị thương, có nghiêm trọng không?" Tô Phục khó được chủ động mở miệng khơi mào đề tài.



Nhiễm Nhan nói: "Không phải tổn thương gì ghê gớm, hơn nữa ta trời xui đất khiến mà cứu năm đó Cửu hoàng tử, hiện giờ hắn thành Thái Tử, ta cũng được quan tâm."



Tô Phục không có nghĩa vụ nhất định phải bảo hộ nàng, Nhiễm Nhan biết nếu nói tình hình thực tế, hắn nhất định sẽ áy náy, cho nên mới giấu đi vài chuyện. Cùng Tiêu Tụng ở bên nhau lâu rồi, nàng cũng dần dần học được nên xử sự như thế nào.



Hai người một đường không nói chuyện, vẫn như trước kia, an tĩnh lại không xấu hổ.



Vào trong sảnh ngồi xuống, Nhiễm Nhan hỏi: "Nghe nói ngươi cùng Tấn Dương công chúa..."



"Ta hôm nay đưa nàng về, ta chỉ là thấy nàng không còn bao nhiêu thời gian, mang nàng đi xem danh sơn đại xuyên." Tô Phục ngắt lời Nhiễm Nhan. Nhiễm Nhan đã làm vợ người ta, hắn cũng không biết giải thích những chuyện này có lợi gì, chỉ là đơn thuần không muốn làm nàng hiểu lầm.



Hai người đối thoại lại lần nữa kết thúc.



Trước kia, Tô Phục rất thích cảm giác yên tĩnh mà an tâm như vậy, hiện giờ vẫn thích, chỉ là không biết vì cái gì, cứ muốn nói gì đó với nàng, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, lại chỉ có trầm mặc.



Nhiễm Nhan nhìn nhìn sắc trời, nói: "Sắp trưa rồi, trước kia ăn thịt nướng của ngươi, ngươi còn không có ăn qua đồ ăn ta làm đi? Nhiều năm không thấy, để ta chiêu đãi một lần."



Tô Phục thấy nàng đứng dậy, cũng đứng dậy ngăn cản: "Không cần, ta có chút việc gấp."



Đôi mắt trầm tĩnh của Nhiễm Nhan phảng phất như trong khoảnh khắc liền biết rõ hắn nói dối.



Nàng đến gần Tô Phục, "Ngươi hình như chưa bao giờ thay đổi, nhưng ta mấy năm nay lại thay đổi rất nhiều, ngươi vẫn không biết nói dối, ta biết mà."



Tô Phục nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc, trừ một lần tới gần như thế trong Ảnh Mai am ở Tô Châu, đã không có lần khác, hắn cảm thấy tim mình đập như sấm, oanh oanh đến trong đầu trống rỗng.



Hắn khó khăn lắm mới kéo được thần hồn mình về, ngay sau đó trên eo đã có thêm một đôi tay. Hắn hơi mở lớn mắt, không thể tin tưởng mà cúi đầu nhìn Nhiễm Nhan đang ôm lấy hắn, hơi chần chờ một chút, cũng vươn đôi tay khẽ run ra nhẹ nhàng đặt lên lưng nàng.



Đây là một cái ôm không chút ái muội, thời gian cũng không dài, chỉ rất nhẹ nhàng, tự nhiên như vậy, phảng phất như chỉ là bạn cũ rất nhiều năm không gặp, đến khi gặp thì ôm nhau một cái.



"Cảm ơn ngươi, A Nhan." Thanh âm Tô Phục khàn khàn rất êm tai.



Giờ khắc này, hắn cảm thấy mình đã viên mãn. Nàng vẫn ở chỗ này, vẫn là Nhiễm Thập Thất kia. Hắn cũng đã hiểu rõ, bản thân cùng Nhiễm Nhan không chỉ có hơi thở tương tự nhau, cả thứ muốn truy tìm cũng tương tự như nhau.



Nơi tâm an này là chốn ngô hương.



Có điều Tô Phục chưa bao giờ hiểu được lòng mình, mà Nhiễm Nhan thì có mục tiêu minh xác mà thôi.



"Mặc kệ ngươi ở nơi nào, ta đều ở Trường An." Hốc mắt Nhiễm Nhan hơi cay, trên mặt mỉm cười với Tô Phục, đây là hứa hẹn và ước định giữa bằng hữu với nhau.



Tô Phục hiểu được, trong lòng một nửa trống rỗng, một nửa tràn đầy.



Ra khỏi Tiêu phủ, Tô Phục lần đầu tiên đi chậm như tản bộ ra hướng ngoại ô, hắn làm sao không muốn ở lại ăn một bữa cơm do chính tay Nhiễm Nhan làm? Nhưng hắn không dám, sợ lưu luyến, sợ nhớ mong.



Cái ôm nhẹ nhàng, cùng với câu nói kia, là nhiều nhất mà Nhiễm Nhan có thể cho hắn. Hắn bỗng nhiên nhớ bài thơ Lưu Thanh Tùng ngâm lúc ở trong rừng kia.



Nhân sinh bất tương kiến, động như Tham dữ Thương.



Nhân sinh biệt ly, ngươi và ta a, cũng như Tham hành và Thương tinh kia, một đông một tây, một hiện một ẩn, không thể gặp nhau.



Kim nhật cách sơn nhạc, thế sự lưỡng mang mang.



Hôm nay từ biệt, lại bị núi cao sông dài cách trở, thế sự mênh mang, tương lai không biết sẽ ra sao.



Vô luận thế sự thay đổi như thế nào, cho dù núi cao sông dài, vĩnh bất tương phùng, nhưng mà A Nhan, có câu kia của ngươi, ta an lòng rồi!



Tô Phục lên ngựa, chậm rãi ra khỏi thành.



Liếc mắt nhìn lại thành lâu cao lớn của Trường An,trên mặt tràn ra một nụ cười rạng rỡ, giục ngựa rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện