Khấu Trọng bước chầm chậm, ra hiệu cho Vương Huyền Thứ cùng gã sóng vai đi đến Hoa Ngạc Lâu, tranh thủ hỏi:
- Thục Ny đã nói gì với ngươi rồi? Vương Huyền Thứ hơi lừng khừng, đáp khẽ:
- Nàng hỏi về chuyện cha ta, rồi hỏi những chuyện khi thành Lạc Dương bị vây hãm, cuối cùng còn hỏi việc Thiếu Soái tới Trường An.
Khấu Trọng dừng lại trước cửa hỏi tiếp:
- Huyền Thứ trả lời nàng như thế nào?
Vương Huyền Thứ lộ vẻ phẫn nộ:
- Nàng chỉ muốn nói tốt cho Dương Hư Ngạn, ta căn bản không muốn nói nhiều với nàng, quan hệ giữa ta và nàng cũng không còn gì nữa.
Khấu Trọng cũng hiểu, phì cười nói:
- Nàng làm thuyết khách cho Dương Hư Ngạn à? Hy vọng chỉ là nàng tự mình làm như vậy, nếu là chủ ý của Dương tiểu tử, vậy thì Dương tiểu tử đó quả là ngu trên mức ta tưởng tượng.
Vương Huyền than:
- Thục Ny từ nhỏ đã rất ích kỷ, chỉ thích những nam nhân cường đại, chứ không phải vì chung tình. Theo ta đoán, nàng cũng mượn việc nói chuyện với ta để hiểu rõ ràng thêm về Thiếu Soái. Thiếu Soái phải cẩn thận một chút, nói gì thì nói, nàng cũng là ái phi đang được Lý Uyên rất sủng ái.
Khấu Trọng chấn động:
- Cũng nhờ Huyền Thứ cảnh tỉnh. Đúng! Đây rất có thể là âm mưu của Dương Hư Ngạn, muốn chọc cho Lý Uyên nổi sát khí. Từ đó có thể nói: Lý Uyên xem ra chưa có ý muốn giết ta, nếu không cần gì phải dùng đến Đổng quý phi tiếp xúc với chúng ta.
Khấu Trọng toát mồ hôi lạnh, gã vì chuyện với Thượng Tú Phương, mãi đến lúc vừa rồi vẫn còn mơ hồ, suy nghĩ không được thanh tỉnh. May mà có Vương Huyền Thứ cảnh tỉnh lại.
Vương Huyền Thứ gật đầu đồng ý nói:
- Xin Thiếu Soái cẩn thận! Nàng ở trên lầu cao nhất ở tầng thứ ba, đang đợi đại giá Thiếu Soái.
Khấu Trọng vừa bước vào cảnh giới sau khi được đao thì quên đao, cả người lập tức trở nên thoải mái, dứt bỏ những phiền não về tư tình nam nữ, vỗ vỗ vai Huyền Thứ, rồi tiến vào đại sảnh rộng rãi của Hoa Ngạc Lâu, gã nói với Vương Huyền Thứ:
- Có rất nhiều việc chúng ta không thể trông vào Lý Thần Thông, do đó phải cố thiết lập mối liên hệ giữa chúng ta và Lôi đại ca, việc này phải cẩn thận gấp bội. Ta tự mình lên lầu, ngươi đi làm việc đi!
Vương Huyền Thứ tuân lệnh ra đi.
o0o
Hoa Ngạc Lâu bố trí rất tao nhã, thể hiện hết quyền thế của Lý Uyên, tầng dưới là đại sảnh có thể để hơn mười bàn tiệc, để rất nhiều bàn ghế, chỗ nào cũng vẽ rồng vẽ phượng, vách tường được trang trí rất nhiều những tranh chữ quý báu. Lầu hai là nơi làm việc, nên biết Lý Uyên dù cùng các phi tần đến đó hóng mát nhưng vẫn phải xử lý công vụ. Lầu ba có bình phong ngăn ra làm hai, một bên là một cái sảnh nhỏ, bên kia là phòng ngủ. Đổng Thục Ny đang ở lầu ba chờ gã, càng làm gã sinh ra nghi ngờ hơn.
Vừa lên tới lầu hai, hơn mười cấm vệ đang đứng gác ở cầu thang làm bằng gỗ lim đi lên lầu ba, nhìn thấy Khấu Trọng, đều đứng nghiêm cúi chào.
Khấu Trọng liếc mắt qua, vừa xem đã hiểu ngay công lực sâu cạn của đám này, chỉ có một người mà gã nhìn không thấu, bèn mỉm cười đi thẳng tới trước mặt gã.
Người gã nhìn không thấu là một tráng hán to lớn, gương mặt chất phác hào phóng, rất có khí phách, vóc người tương đương với Khấu Trọng, ánh mắt thu liễm giấu giếm, mới nhìn qua cũng không khác quá nhiều so với những cấm vệ cạnh gã, chỉ là có thần khí hơn một chút, nhưng sao có thể qua mặt được Khấu Trọng?
Người nọ tỏ ra mình đã thủ lĩnh cấm vệ, tiến lên một bước nói:
- Mời Thiếu Soái di giá lên lầu, Đổng quý phi đang đợi Thiếu Soái.
Khấu Trọng hỏi nhỏ:
- Không thể tưởng được thủ hạ của Phiệt chủ lại có người được như lão huynh, xin hỏi cao tính đại danh?
Người nọ hai mắt thần quang lóe lên, lắc người một cái, cả người lập chuyển biến, sinh ra khí thế làm người ta cảm thấy là một con rồng bị tù túng, nổi lên thần sắc cao ngạo, nhìn thẳng vào Khấu Trọng:
- Thiếu Soái đã quá khen, tại hạ đã Nhan Lịch, được lệnh Hoàng Thượng chịu trách nhiệm bảo vệ cho Đổng quý phi.
Trong lòng Khấu Trọng cảm thấy hơi kinh ngạc, người này chính là một trong những cao thủ trẻ tuổi ngoài “Thần Tiên Quyến Thuộc” Ninh Quân Minh và Hoa Anh được Lý Uyên mời về. Là con trai của “Mâu yêu” Nhan Bình Chiếu, Nhan Lịch. Lúc này trên người Nhan Lịch không mang theo thiết mâu mà lại cài yêu đao ở lưng, râu cạo nhẵn nhụi, mặc vào quần áo cấm vệ quân, thiếu chút nữa gã đã nhìn lầm.
Gã làm bộ chưa bao giờ nghe thấy cái tên Nhan Lịch, để tránh cho Lý Uyên hiểu lầm là Lý Thế Dân đã tiết lộ tin tức, mỉm cười:
- Nếu Nhan huynh trở lại hành tẩu giang hồ, chắc chắn sẽ thành một nhân vật có thể khai tông lập phái đó.
Hai mắt Nhan Lịch ánh lên nét cười giễu cợt, có thể thấy được gã căn bản không e ngại gì Khấu Trọng, lạnh lùng nói:
- Thiếu Soái, mời!
Khấu Trọng thấy hắn có vẻ khinh thường không muốn nói chuyện với mình, cũng không thèm so đo, cười ha ha, đi xuyên qua đám hộ vệ, theo bậc tam cấp lên lầu.
o0o
Từ Tử Lăng vẫn làm như không hề phát sinh việc gì trên đường, vẫn thong thả đi tới. Nhưng sự thật trong đầu gã vẫn quanh quẩn những câu hỏi về cuộc ám sát sinh tử trên đường vừa mới xảy ra.
Gã có thể thoát thân, đầu tiên chính là nhờ vào linh giác hơn người. Cũng như ngày đó thắng mà rời khỏi sòng bạc, gã tuy bị Bạch Thanh Nhi làm cho phân tâm, nhưng linh giác gã vẫn của có thể cảnh báo gã ngay cả khi bị phân tâm tới việc khác, chuyên tâm giám sát xung quanh, cho dù là tình huống nguy hiểm đột nhiên xuất hiện, cũng từ thế bị động hạ phong giành lại được chủ động thượng phong, nếu không bây giờ gã đã chết trên đường rồi.
Người tập kích từ trong xe là Triệu Đức Ngôn, người lái xe là đệ đệ của Tất Huyền, Đôn Dục Cốc, hai đại cao thủ phối hợp với năm tên tử sĩ, đích xác có đủ sức đưa gã vào chỗ chết.
May mà gã lúc đó trong nguy cấp vẫn nhanh trí, trước hết dùng cương châm đánh ngược lại Triệu Đức Ngôn đang ngồi trong xe, tranh thủ một giây không bị tấn công, đột nhiên thi triển thủ ấn tương tự như thiên thủ Quan Âm, dùng kình khí xoay tròn sinh ra một bức tường khí hình xoắn ốc cùng loại với hộ thể chân khí của Bất Tử Ấn Pháp, kháng cự lại công kích của năm tên tử sĩ ở sát bên mình, khi gã đỡ một roi của Đôn Dục Cốc, gã đã mượn một bộ phận chân khí để đánh sang mũi mâu sắc bén của Triệu Đức Ngôn, vẫn còn có thừa lực để tung người lên thoát thân. Nhưng bất kỳ một khâu nào lầm lỗi, hậu quả sẽ là vạn kiếp bất phục, ngẫm lại cũng còn hoảng sợ.
Cuộc ám sát này nhìn như hành động đơn giản, nhưng sau đó bao hàm những tinh toán rất tỉ mỉ cẩn thận, chính là kế của người Đột Quyết nhằm phá quyết tâm hợp tác giữa họ và Lý Uyên.
Ngọc Hạc Am đã hiện ra phía trước, ánh mặt trời sau trưa, chiếu lấp loáng trên những tàn cây, làm gã cảm thấy trong trời đất đằng sau cánh cửa kia chính là nơi an toàn duy nhất trong cái thành Trường An mỗi bước đều kinh tâm này, gã chợt sinh ra ý muốn cảm thụ, chủ yếu là vì hai vị tiên tử trong Am, ai nấy siêu trần thoát tục, căn bản không bị cuốn vào cuộc đời hiểm ác này.
- Lách cách!
Tiếng chân vang lên, cửa gỗ mở ra kẽo kẹt, lộ ra gương mặt từ bi của chủ trì Thường Thiện Ni.
Từ Tử Lăng cảm thấy bất ngờ, vội vàng chắp tay lễ bái vấn an.
Thường Thiện Ni nói khẽ:
- A di đà phật, mời Từ thí chủ theo bần ni tới đây.
Từ Tử Lăng cung kính đi theo sau bà, tiến vào sảnh tiếp khách. Vừa ngồi xuống, Thường Thiện Ni đã bình tĩnh nói:
- Phi Huyên sau khi biết được Từ thí chủ đã tới Trường An an toàn, bây giờ đã lên đường phản hồi Tĩnh Trai, nhờ bần ni chuyển cáo cho Từ thí chủ.
Tâm trí Từ Tử Lăng chợt chấn động mãnh liệt, cả người ngây ngất. Từ cái lần “thí nghiệm ly biệt” ở Long Tuyền tới nay, gã cũng hiểu được lịch sử sẽ có một ngày tái diễn, bây giờ rốt cục đã phát sinh rồi, cũng như lần trước từ trên trời đột nhiên giáng xuống, gã vẫn trở tay không kịp như thường.
Ánh mắt gã mờ mịt nhìn vào mảnh vườn tắm dưới ánh nắng xế sau trưa ngoài cửa sổ, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn quên mất mục đích mình tới Ngọc Hạc Am này, gã cũng quên cả nguyên nhân vì sao mình ngồi ở chỗ này.
Thanh âm Thường Thiện Ni lại vang lên bên tai:
- Thanh Tuyền…
Từ Tử Lăng chỉ nghe tới hai chữ “Thanh Tuyền”, ngoài ra chẳng nghe được gì khác, như muốn hỏi Thường Thiện Ni, rồi hỏi bản thân mình, lẩm bẩm nói:
- Thanh Tuyền?
- Cốc!
Tiếng mõ lọt vào tai, giống như một bát nước lạnh đổ vào đầu gã, Từ Tử Lăng giật mình tỉnh lại, ánh mắt lặng đi, nhìn vào cái mõ trong tay Thường Thiện Ni.
Tiếng mõ như đánh sâu vào tâm hồn gã, đụng tới tận đáy, đánh thức linh trí gã.
Đúng vậy! Phi Huyên đích xác đã rời xa gã, vĩnh viễn không đặt chân vào trần thế nữa. Gã cùng với nàng cũng không còn cơ hội gặp mặt, cũng tỏ ý rất rõ ý muốn thành toàn cho gã và Thạch Thanh Tuyền, làm cho gã phải dứt bỏ tất cả để chỉ yêu một mình Thạch Thanh Tuyền.
Ý nghĩ này chẳng những không thể giảm bớt lòng thương nhớ của gã với Sư Phi Huyên, mà ngược lại càng làm gã sinh ra nỗi đau như gan ruột bị vò xé.
- Cốc!
Thường Thiện Ni gõ tiếng mõ thứ hai, âm thanh mênh mang như trống chiều chuông sớm, khiến người ta phải tỉnh ngộ!
Từ Tử Lăng cả người như bị nhúng vào thùng nước lạnh, tinh thần đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn đột nhiên vượt qua Ngọc Hạc Am, nghĩ đến những hiểm nguy và nhiệm vụ, vừa rồi còn thiếu chút nữa đổ máu ở ngoài đường. Trên trung thổ rộng lớn, cả tòa thành Trường An to lớn này chỉ như một hột cát lớn mà thôi, nhưng nó lại điều khiển cả vận mệnh thiên hạ, chỉ một lầm lẫn sơ thất, sẽ làm gã phụ lòng chờ mong tin tưởng của Sư Phi Huyên.
Nghĩ vậy, gã chợt toát mồ hôi lạnh, nói:
- Đa tạ Thường Thiện sư.
Thường Thiện Ni điềm nhiên như không:
- Từ thí chủ không trách bần ni phạm vào tội sân si, bần ni đã rất cảm kích rồi.
Từ Tử Lăng im lặng ngẫm nghĩ, rồi nói:
- Xin Thường Thiện sư chỉ đường cho tôi đến gặp Thanh Tuyền.
o0o
Khấu Trọng và Đổng Thục Ny ngồi xuống cách nhau một cái bàn, Đổng Thục Ny chợt hiện lên thần sắc ngưng trọng, trầm giọng hỏi:
- Thật sự là ai làm?
Đây là lần đầu tiên Khấu Trọng thấy nàng một vẻ đẹp khác của nàng ngoài cái vẻ điêu ngoa lúc trước, nói như không nghĩ gì:
- Đổng quý phi muốn nói về việc gì?
Đổng Thục Ny nói thẳng:
- Đương nhiên là nói về việc Đại cữu ngộ hại. Ta nói phải nói biết bao lời tốt đẹp, bỏ bao nhiêu công phu, mới thuyết phục được Hoàng Thượng không truy cứu Đại cữu, nào ngờ lại có người nhẫn tâm…
Nói xong lời cuối cùng, hai mắt chợt đổ lệ như mưa, rồi đưa tay áo lau, xem ra rất đau đớn, thần thái động lòng người.
Khấu Trọng cũng không rõ đây là tình thật hay là giả ý, hỏi:
- Những lời ta nói nàng có tin không?
Đổng Thục Ny buồn bã:
- Không tin thì sao ta hỏi ngươi, nói mau đi nào. Coi như người ta cầu ngươi đi!
Khấu Trọng quan sát thật kỹ xem nàng nói thật hay giả, gã thong dong nói:
- Những việc này không phải người bình thường là có thể làm được, ít nhất cần phải có ba điều kiện. Đầu tiên là có thực lực này. Tiếp theo là có tin tình báo chính xác và bố trí mai phục ở gần sông rất kỹ lưỡng, cái cuối cùng là có nhu cầu cần phải giết. Nếu không làm sao có thể dưới sự bảo vệ của quân đội mà vẫn giở được thủ đoạn ác độc, diệt sạch cả nhà, giết đến cả chó gà cũng không tha, không có đến nửa người còn sống?
Đổng Thục Ny trầm giọng:
- Nói đến cùng là ai làm?
Khấu Trọng đáp:
- Người có thể hoàn toàn phù hợp với ba điều kiện đó, chỉ có đám người của Dương Hư Ngạn và Dương Văn Can thôi, do đó họ là người bị hiềm nghi lớn nhất.
Đổng Thục Ny sắc mặt trầm xuống:
- Ngươi và nhị biểu ca nói y như nhau, Hư Ngạn làm sao làm những việc như thế này với ta chứ?
Khấu Trọng nhún vai nói:
- Nàng không tin ta cũng không còn cách nào, Dương tiểu tử sợ nàng không để hắn khống chế, càng sợ mối quan hệ thân mật giữa nàng và hắn trước kia bị phơi ra ánh sáng, đó chính là đại tội khi quân. Không cần ta nói, nàng cũng hiểu Dương tiểu tử vô cùng ích kỷ, vì ích lợi của mình cũng có thể bán đứng cả cha mẹ, ấy này ta giả thiết cha mẹ hắn vẫn còn sống.
Đổng Thục Ny cả giận nói:
- Ngươi ngậm máu phun người, lúc ta khuyên Hoàng Thượng buông tha cho cả nhà đại cữu, Hư Ngạn còn bỏ rất nhiều công giúp cho ta, thuyết phục thái tử, hung thủ tuyệt không phải là y.
Khấu Trọng nói:
- Đây chính là chỗ cao minh của hắn, bề ngoài thì làm người tốt, nhưng ngầm bên trong thì làm việc xấu, Đổng quý phi về ngẫm lại mà xem, những lời của ta có đạo lý không.
Đổng Thục Ny thở dồn dập, bộ ngực phập phồng, nhưng hiển nhiên không thể chấp nhận chỉ trích nghiêm trọng của Khấu Trọng đối với Dương Hư Ngạn, lắc đầu vô thức:
- Không đâu! Là ngươi hiểu lầm thôi! Ngươi có chứng cứ rõ ràng gì không?
Khấu Trọng buông tay cười khổ:
- Nếu ta có chứng cớ thì chẳng cần tốn nhiều nước bọt như vậy, gã chỉ muốn lợi dụng nàng, nếu như gã thật sự yêu nàng, sao lại đem nàng tặng cho người khác chứ?
Đổng sự Thục Ny phẫn nộ nói:
- Ngươi chỉ là suy đoán vu vơ, chỉ muốn nói xấu Hư Ngạn, cũng chỉ vì ngươi hận gã để Đậu Kiến Đức chết vào tay Tề Vương, ngươi nghĩ rằng ta không rõ về ân oán giữa các ngươi à? Năm đó Đại cữu của ta nhập quan, không phải là chính ngươi tới ngăn cản sao. Ngươi có tư cách gì mà chỉ trích Hư Ngạn?
Khấu Trọng cười khổ nói:
- Nếu nàng nghĩ như vậy thì ta còn gì có thể nói đây?
Đổng Thục Ny im lặng một lát, rồi đứng dậy, lãnh đạm nói:
- Niệm vào ân tình năm đó, ta cho ngươi một lời khuyên, muốn sống thì lập tức mang theo nhị biểu ca đi càng xa càng tốt, Hoàng Thượng và thái tử sớm nhận định là ngươi và Tần Vương cấu kết với nhau làm việc xấu, nhưng cũng vì thấy ngươi còn có chút giá trị lợi dụng, nên mới tạm thời khoan dung cho ngươi. Ở Trường An ta đã học được rất nhiều thứ, những đấu tranh trong cung, người lương thiện nhất cũng sẽ biến thành tàn nhẫn vô tình, không từ một thủ đoạn nào.
Khấu Trọng đỡ nàng đứng dậy rồi nói:
- Làm phiền quý phi lo lắng, tiểu đệ không phải là ngày đầu tiên lăn lộn trong giang hồ, những người muốn giết ta đâu có ít. Hắc! Nhưng đến giờ ta vẫn còn sống.
Đổng Thục Ny đột nhiên xìu xuống, than dài một hơi, ngẩng đầu nhìn gã với ánh mắt u oán, thấp giọng:
- Năm đó nếu Thục Ny theo Thiếu Soái Khấu Trọng, nghe lời ngươi nói, bây giờ tình cảnh của ta sẽ ra sao nhỉ?
Khấu Trọng cũng xúc động nói:
- Ta còn hy vọng có thể lấy lại được những gì đã mất nhiều hơn nàng nữa! Đáng tiếc tất cả đã xảy ra, đành phải đem mọi hy vọng ký thác vào tương lai thôi. Cuộc sống của nàng bây giờ cũng không tệ mà!
Đổng Thục Ny nhìn gã, lộ vẻ sầu thảm:
- Ngươi có biết mỗi ngày rời giường, đều sợ có một ngày ta sẽ mất đi sự sủng ái của Hoàng Thượng, làm người như vậy thì còn gì là vui thú? Càng sợ có những lời đồn bất lợi, phá hỏng danh dự của ta.
Khấu Trọng đồng tình nói:
- Đây đích xác không phải là cuộc sống của người bình thường.
Đổng Thục Ny đi đến trước người Khấu Trọng, khựng lại một chút rồi vùi đầu vào ngực gã, nói vẻ ôn nhu:
- Bây giờ ngoài nhị biểu ca ra, người ta không quen người nào nữa, Khấu Trọng có thể dẫn người ta đi không?
Khấu Trọng cảm thấy đầu lớn như cái đấu.
Gã đã sớm đề phòng về sự giảo hoạt của nàng, đâu thể chỉ bằng vào mấy câu của nàng mà tin ngay được. Nói không chừng tất cả những gì nàng những bây giờ, cũng chính là do Dương Hư Ngạn đứng sau lưng sai khiến, nên gã căn bản không muốn dây dưa bất kỳ quan hệ gì với nàng, nói gì đến những chuyện xấu mù mờ này, cười khổ:
- Không phải nàng đã sinh cho Lý Uyên một nhi tử mập mạp trắng trẻo rồi sao? Nàng nhẫn tâm không quan tâm đến nhi tử của mình thế à?
Đổng Thục Ny quả quyết:
- Đứa con này có cũng như không, vài ngày mới cho ta gặp nó một lần, ta hết chịu nổi cuộc sống cung đình này rồi! Bây giờ chỉ có ngươi là có thể cứu ta. Khấu Trọng ơi! Ngươi là nam nhân có bản lãnh nhất mà Thục Ny biết.
Khấu Trọng thở dài:
- Ta bây giờ không phải muốn chống lại Lý Uyên, mà là kết minh với lão cùng nhau kháng ngoại địch. Thục Ny sớm biết như vậy, hà tất lúc trước lại làm thế?
Đổng Thục Ny lui về phía sau hai bước, gương mặt lại đanh lại, đôi mắt đẹp bắn ra thần sắc phẫn nộ, giận dữ:
- Ta sẽ vĩnh viễn nhớ những lời này của Khấu Trọng ngươi, không thể tưởng được ngươi lại là người vô tình vô nghĩa như thế, ta nhìn lầm ngươi rồi!
Nói xong, nàng xoay người phất tay áo bỏ đi. Đi được vài bước, bỗng lại quay lưng nói với gã:
- Ngươi nếu cứ khăng khăng một mực, khẳng định không có kết quả tốt đâu. Ta cũng đã hết lòng quan tâm tới ngươi rồi, sau này phát sinh chuyện gì chớ có trách ta.
Dứt lời phẫn nộ bỏ đi.
Khấu Trọng thiếu chút nữa vò đầu bứt tóc, không rõ nàng “hết lòng quan tâm” tới mình là như thế nào, một câu cuối cùng hàm ý đe dọa, nhưng gã cũng không lấy làm lạ. Thượng Tú Phương vừa rồi đã nói, mặt trái của yêu chính là hận, còn có gì mà phải giận chứ.
Khấu Trọng chán nản ngồi xuống, nghe thấy tiếng bọn người Đổng Thục Ny và Nhan Lịch đi xuống lầu, trong lòng cảm thấy mờ mịt.
Gã tình nguyện đối mặt với thiên quân vạn mã, cũng không muốn đối mặt với những sự tình dây dưa nan giải này. Vừa tới Trường An, đã gặp phải những chuyện oái oăm như thế này, thời gian sau này làm sao mà vượt qua được đây?
o0o
Từ Tử Lăng xuyên qua rừng trúc của Ngọc Hạc Am, rẽ phải ngoặt trái trên con đường rải đầy đá vụn, đi theo Thường Thiện Ni chỉ tới tịnh xá Thạch Thanh Tuyền ở tạm.
Mỗi bước đi đã lại đến gần Thạch Thanh Tuyền một bước.
Trong sinh mạng ngắn ngủi này sinh ly tử biệt có thể xảy ra trong nháy mắt, thời gian trôi nhanh như chớp, gã cũng không phụ lòng Thạch Thanh Tuyền, càng không thể phụ lòng kỳ vọng và hảo ý của Sư Phi Huyên, nếu không ba người họ sẽ trở thành người bị hại cả.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng gã chợt nóng bừng, trái tim đầy hình ảnh động lòng người của Thạch Thanh Tuyền, bước đi nhanh hơn, rảo bước tiến về phía mục đích của mình.
Cuộc đời gã đã tới đến một giai đoạn mới, một thời điểm chấm dứt cái cũ, bắt đầu một ngày mới.
(
- Thục Ny đã nói gì với ngươi rồi? Vương Huyền Thứ hơi lừng khừng, đáp khẽ:
- Nàng hỏi về chuyện cha ta, rồi hỏi những chuyện khi thành Lạc Dương bị vây hãm, cuối cùng còn hỏi việc Thiếu Soái tới Trường An.
Khấu Trọng dừng lại trước cửa hỏi tiếp:
- Huyền Thứ trả lời nàng như thế nào?
Vương Huyền Thứ lộ vẻ phẫn nộ:
- Nàng chỉ muốn nói tốt cho Dương Hư Ngạn, ta căn bản không muốn nói nhiều với nàng, quan hệ giữa ta và nàng cũng không còn gì nữa.
Khấu Trọng cũng hiểu, phì cười nói:
- Nàng làm thuyết khách cho Dương Hư Ngạn à? Hy vọng chỉ là nàng tự mình làm như vậy, nếu là chủ ý của Dương tiểu tử, vậy thì Dương tiểu tử đó quả là ngu trên mức ta tưởng tượng.
Vương Huyền than:
- Thục Ny từ nhỏ đã rất ích kỷ, chỉ thích những nam nhân cường đại, chứ không phải vì chung tình. Theo ta đoán, nàng cũng mượn việc nói chuyện với ta để hiểu rõ ràng thêm về Thiếu Soái. Thiếu Soái phải cẩn thận một chút, nói gì thì nói, nàng cũng là ái phi đang được Lý Uyên rất sủng ái.
Khấu Trọng chấn động:
- Cũng nhờ Huyền Thứ cảnh tỉnh. Đúng! Đây rất có thể là âm mưu của Dương Hư Ngạn, muốn chọc cho Lý Uyên nổi sát khí. Từ đó có thể nói: Lý Uyên xem ra chưa có ý muốn giết ta, nếu không cần gì phải dùng đến Đổng quý phi tiếp xúc với chúng ta.
Khấu Trọng toát mồ hôi lạnh, gã vì chuyện với Thượng Tú Phương, mãi đến lúc vừa rồi vẫn còn mơ hồ, suy nghĩ không được thanh tỉnh. May mà có Vương Huyền Thứ cảnh tỉnh lại.
Vương Huyền Thứ gật đầu đồng ý nói:
- Xin Thiếu Soái cẩn thận! Nàng ở trên lầu cao nhất ở tầng thứ ba, đang đợi đại giá Thiếu Soái.
Khấu Trọng vừa bước vào cảnh giới sau khi được đao thì quên đao, cả người lập tức trở nên thoải mái, dứt bỏ những phiền não về tư tình nam nữ, vỗ vỗ vai Huyền Thứ, rồi tiến vào đại sảnh rộng rãi của Hoa Ngạc Lâu, gã nói với Vương Huyền Thứ:
- Có rất nhiều việc chúng ta không thể trông vào Lý Thần Thông, do đó phải cố thiết lập mối liên hệ giữa chúng ta và Lôi đại ca, việc này phải cẩn thận gấp bội. Ta tự mình lên lầu, ngươi đi làm việc đi!
Vương Huyền Thứ tuân lệnh ra đi.
o0o
Hoa Ngạc Lâu bố trí rất tao nhã, thể hiện hết quyền thế của Lý Uyên, tầng dưới là đại sảnh có thể để hơn mười bàn tiệc, để rất nhiều bàn ghế, chỗ nào cũng vẽ rồng vẽ phượng, vách tường được trang trí rất nhiều những tranh chữ quý báu. Lầu hai là nơi làm việc, nên biết Lý Uyên dù cùng các phi tần đến đó hóng mát nhưng vẫn phải xử lý công vụ. Lầu ba có bình phong ngăn ra làm hai, một bên là một cái sảnh nhỏ, bên kia là phòng ngủ. Đổng Thục Ny đang ở lầu ba chờ gã, càng làm gã sinh ra nghi ngờ hơn.
Vừa lên tới lầu hai, hơn mười cấm vệ đang đứng gác ở cầu thang làm bằng gỗ lim đi lên lầu ba, nhìn thấy Khấu Trọng, đều đứng nghiêm cúi chào.
Khấu Trọng liếc mắt qua, vừa xem đã hiểu ngay công lực sâu cạn của đám này, chỉ có một người mà gã nhìn không thấu, bèn mỉm cười đi thẳng tới trước mặt gã.
Người gã nhìn không thấu là một tráng hán to lớn, gương mặt chất phác hào phóng, rất có khí phách, vóc người tương đương với Khấu Trọng, ánh mắt thu liễm giấu giếm, mới nhìn qua cũng không khác quá nhiều so với những cấm vệ cạnh gã, chỉ là có thần khí hơn một chút, nhưng sao có thể qua mặt được Khấu Trọng?
Người nọ tỏ ra mình đã thủ lĩnh cấm vệ, tiến lên một bước nói:
- Mời Thiếu Soái di giá lên lầu, Đổng quý phi đang đợi Thiếu Soái.
Khấu Trọng hỏi nhỏ:
- Không thể tưởng được thủ hạ của Phiệt chủ lại có người được như lão huynh, xin hỏi cao tính đại danh?
Người nọ hai mắt thần quang lóe lên, lắc người một cái, cả người lập chuyển biến, sinh ra khí thế làm người ta cảm thấy là một con rồng bị tù túng, nổi lên thần sắc cao ngạo, nhìn thẳng vào Khấu Trọng:
- Thiếu Soái đã quá khen, tại hạ đã Nhan Lịch, được lệnh Hoàng Thượng chịu trách nhiệm bảo vệ cho Đổng quý phi.
Trong lòng Khấu Trọng cảm thấy hơi kinh ngạc, người này chính là một trong những cao thủ trẻ tuổi ngoài “Thần Tiên Quyến Thuộc” Ninh Quân Minh và Hoa Anh được Lý Uyên mời về. Là con trai của “Mâu yêu” Nhan Bình Chiếu, Nhan Lịch. Lúc này trên người Nhan Lịch không mang theo thiết mâu mà lại cài yêu đao ở lưng, râu cạo nhẵn nhụi, mặc vào quần áo cấm vệ quân, thiếu chút nữa gã đã nhìn lầm.
Gã làm bộ chưa bao giờ nghe thấy cái tên Nhan Lịch, để tránh cho Lý Uyên hiểu lầm là Lý Thế Dân đã tiết lộ tin tức, mỉm cười:
- Nếu Nhan huynh trở lại hành tẩu giang hồ, chắc chắn sẽ thành một nhân vật có thể khai tông lập phái đó.
Hai mắt Nhan Lịch ánh lên nét cười giễu cợt, có thể thấy được gã căn bản không e ngại gì Khấu Trọng, lạnh lùng nói:
- Thiếu Soái, mời!
Khấu Trọng thấy hắn có vẻ khinh thường không muốn nói chuyện với mình, cũng không thèm so đo, cười ha ha, đi xuyên qua đám hộ vệ, theo bậc tam cấp lên lầu.
o0o
Từ Tử Lăng vẫn làm như không hề phát sinh việc gì trên đường, vẫn thong thả đi tới. Nhưng sự thật trong đầu gã vẫn quanh quẩn những câu hỏi về cuộc ám sát sinh tử trên đường vừa mới xảy ra.
Gã có thể thoát thân, đầu tiên chính là nhờ vào linh giác hơn người. Cũng như ngày đó thắng mà rời khỏi sòng bạc, gã tuy bị Bạch Thanh Nhi làm cho phân tâm, nhưng linh giác gã vẫn của có thể cảnh báo gã ngay cả khi bị phân tâm tới việc khác, chuyên tâm giám sát xung quanh, cho dù là tình huống nguy hiểm đột nhiên xuất hiện, cũng từ thế bị động hạ phong giành lại được chủ động thượng phong, nếu không bây giờ gã đã chết trên đường rồi.
Người tập kích từ trong xe là Triệu Đức Ngôn, người lái xe là đệ đệ của Tất Huyền, Đôn Dục Cốc, hai đại cao thủ phối hợp với năm tên tử sĩ, đích xác có đủ sức đưa gã vào chỗ chết.
May mà gã lúc đó trong nguy cấp vẫn nhanh trí, trước hết dùng cương châm đánh ngược lại Triệu Đức Ngôn đang ngồi trong xe, tranh thủ một giây không bị tấn công, đột nhiên thi triển thủ ấn tương tự như thiên thủ Quan Âm, dùng kình khí xoay tròn sinh ra một bức tường khí hình xoắn ốc cùng loại với hộ thể chân khí của Bất Tử Ấn Pháp, kháng cự lại công kích của năm tên tử sĩ ở sát bên mình, khi gã đỡ một roi của Đôn Dục Cốc, gã đã mượn một bộ phận chân khí để đánh sang mũi mâu sắc bén của Triệu Đức Ngôn, vẫn còn có thừa lực để tung người lên thoát thân. Nhưng bất kỳ một khâu nào lầm lỗi, hậu quả sẽ là vạn kiếp bất phục, ngẫm lại cũng còn hoảng sợ.
Cuộc ám sát này nhìn như hành động đơn giản, nhưng sau đó bao hàm những tinh toán rất tỉ mỉ cẩn thận, chính là kế của người Đột Quyết nhằm phá quyết tâm hợp tác giữa họ và Lý Uyên.
Ngọc Hạc Am đã hiện ra phía trước, ánh mặt trời sau trưa, chiếu lấp loáng trên những tàn cây, làm gã cảm thấy trong trời đất đằng sau cánh cửa kia chính là nơi an toàn duy nhất trong cái thành Trường An mỗi bước đều kinh tâm này, gã chợt sinh ra ý muốn cảm thụ, chủ yếu là vì hai vị tiên tử trong Am, ai nấy siêu trần thoát tục, căn bản không bị cuốn vào cuộc đời hiểm ác này.
- Lách cách!
Tiếng chân vang lên, cửa gỗ mở ra kẽo kẹt, lộ ra gương mặt từ bi của chủ trì Thường Thiện Ni.
Từ Tử Lăng cảm thấy bất ngờ, vội vàng chắp tay lễ bái vấn an.
Thường Thiện Ni nói khẽ:
- A di đà phật, mời Từ thí chủ theo bần ni tới đây.
Từ Tử Lăng cung kính đi theo sau bà, tiến vào sảnh tiếp khách. Vừa ngồi xuống, Thường Thiện Ni đã bình tĩnh nói:
- Phi Huyên sau khi biết được Từ thí chủ đã tới Trường An an toàn, bây giờ đã lên đường phản hồi Tĩnh Trai, nhờ bần ni chuyển cáo cho Từ thí chủ.
Tâm trí Từ Tử Lăng chợt chấn động mãnh liệt, cả người ngây ngất. Từ cái lần “thí nghiệm ly biệt” ở Long Tuyền tới nay, gã cũng hiểu được lịch sử sẽ có một ngày tái diễn, bây giờ rốt cục đã phát sinh rồi, cũng như lần trước từ trên trời đột nhiên giáng xuống, gã vẫn trở tay không kịp như thường.
Ánh mắt gã mờ mịt nhìn vào mảnh vườn tắm dưới ánh nắng xế sau trưa ngoài cửa sổ, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn quên mất mục đích mình tới Ngọc Hạc Am này, gã cũng quên cả nguyên nhân vì sao mình ngồi ở chỗ này.
Thanh âm Thường Thiện Ni lại vang lên bên tai:
- Thanh Tuyền…
Từ Tử Lăng chỉ nghe tới hai chữ “Thanh Tuyền”, ngoài ra chẳng nghe được gì khác, như muốn hỏi Thường Thiện Ni, rồi hỏi bản thân mình, lẩm bẩm nói:
- Thanh Tuyền?
- Cốc!
Tiếng mõ lọt vào tai, giống như một bát nước lạnh đổ vào đầu gã, Từ Tử Lăng giật mình tỉnh lại, ánh mắt lặng đi, nhìn vào cái mõ trong tay Thường Thiện Ni.
Tiếng mõ như đánh sâu vào tâm hồn gã, đụng tới tận đáy, đánh thức linh trí gã.
Đúng vậy! Phi Huyên đích xác đã rời xa gã, vĩnh viễn không đặt chân vào trần thế nữa. Gã cùng với nàng cũng không còn cơ hội gặp mặt, cũng tỏ ý rất rõ ý muốn thành toàn cho gã và Thạch Thanh Tuyền, làm cho gã phải dứt bỏ tất cả để chỉ yêu một mình Thạch Thanh Tuyền.
Ý nghĩ này chẳng những không thể giảm bớt lòng thương nhớ của gã với Sư Phi Huyên, mà ngược lại càng làm gã sinh ra nỗi đau như gan ruột bị vò xé.
- Cốc!
Thường Thiện Ni gõ tiếng mõ thứ hai, âm thanh mênh mang như trống chiều chuông sớm, khiến người ta phải tỉnh ngộ!
Từ Tử Lăng cả người như bị nhúng vào thùng nước lạnh, tinh thần đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn đột nhiên vượt qua Ngọc Hạc Am, nghĩ đến những hiểm nguy và nhiệm vụ, vừa rồi còn thiếu chút nữa đổ máu ở ngoài đường. Trên trung thổ rộng lớn, cả tòa thành Trường An to lớn này chỉ như một hột cát lớn mà thôi, nhưng nó lại điều khiển cả vận mệnh thiên hạ, chỉ một lầm lẫn sơ thất, sẽ làm gã phụ lòng chờ mong tin tưởng của Sư Phi Huyên.
Nghĩ vậy, gã chợt toát mồ hôi lạnh, nói:
- Đa tạ Thường Thiện sư.
Thường Thiện Ni điềm nhiên như không:
- Từ thí chủ không trách bần ni phạm vào tội sân si, bần ni đã rất cảm kích rồi.
Từ Tử Lăng im lặng ngẫm nghĩ, rồi nói:
- Xin Thường Thiện sư chỉ đường cho tôi đến gặp Thanh Tuyền.
o0o
Khấu Trọng và Đổng Thục Ny ngồi xuống cách nhau một cái bàn, Đổng Thục Ny chợt hiện lên thần sắc ngưng trọng, trầm giọng hỏi:
- Thật sự là ai làm?
Đây là lần đầu tiên Khấu Trọng thấy nàng một vẻ đẹp khác của nàng ngoài cái vẻ điêu ngoa lúc trước, nói như không nghĩ gì:
- Đổng quý phi muốn nói về việc gì?
Đổng Thục Ny nói thẳng:
- Đương nhiên là nói về việc Đại cữu ngộ hại. Ta nói phải nói biết bao lời tốt đẹp, bỏ bao nhiêu công phu, mới thuyết phục được Hoàng Thượng không truy cứu Đại cữu, nào ngờ lại có người nhẫn tâm…
Nói xong lời cuối cùng, hai mắt chợt đổ lệ như mưa, rồi đưa tay áo lau, xem ra rất đau đớn, thần thái động lòng người.
Khấu Trọng cũng không rõ đây là tình thật hay là giả ý, hỏi:
- Những lời ta nói nàng có tin không?
Đổng Thục Ny buồn bã:
- Không tin thì sao ta hỏi ngươi, nói mau đi nào. Coi như người ta cầu ngươi đi!
Khấu Trọng quan sát thật kỹ xem nàng nói thật hay giả, gã thong dong nói:
- Những việc này không phải người bình thường là có thể làm được, ít nhất cần phải có ba điều kiện. Đầu tiên là có thực lực này. Tiếp theo là có tin tình báo chính xác và bố trí mai phục ở gần sông rất kỹ lưỡng, cái cuối cùng là có nhu cầu cần phải giết. Nếu không làm sao có thể dưới sự bảo vệ của quân đội mà vẫn giở được thủ đoạn ác độc, diệt sạch cả nhà, giết đến cả chó gà cũng không tha, không có đến nửa người còn sống?
Đổng Thục Ny trầm giọng:
- Nói đến cùng là ai làm?
Khấu Trọng đáp:
- Người có thể hoàn toàn phù hợp với ba điều kiện đó, chỉ có đám người của Dương Hư Ngạn và Dương Văn Can thôi, do đó họ là người bị hiềm nghi lớn nhất.
Đổng Thục Ny sắc mặt trầm xuống:
- Ngươi và nhị biểu ca nói y như nhau, Hư Ngạn làm sao làm những việc như thế này với ta chứ?
Khấu Trọng nhún vai nói:
- Nàng không tin ta cũng không còn cách nào, Dương tiểu tử sợ nàng không để hắn khống chế, càng sợ mối quan hệ thân mật giữa nàng và hắn trước kia bị phơi ra ánh sáng, đó chính là đại tội khi quân. Không cần ta nói, nàng cũng hiểu Dương tiểu tử vô cùng ích kỷ, vì ích lợi của mình cũng có thể bán đứng cả cha mẹ, ấy này ta giả thiết cha mẹ hắn vẫn còn sống.
Đổng Thục Ny cả giận nói:
- Ngươi ngậm máu phun người, lúc ta khuyên Hoàng Thượng buông tha cho cả nhà đại cữu, Hư Ngạn còn bỏ rất nhiều công giúp cho ta, thuyết phục thái tử, hung thủ tuyệt không phải là y.
Khấu Trọng nói:
- Đây chính là chỗ cao minh của hắn, bề ngoài thì làm người tốt, nhưng ngầm bên trong thì làm việc xấu, Đổng quý phi về ngẫm lại mà xem, những lời của ta có đạo lý không.
Đổng Thục Ny thở dồn dập, bộ ngực phập phồng, nhưng hiển nhiên không thể chấp nhận chỉ trích nghiêm trọng của Khấu Trọng đối với Dương Hư Ngạn, lắc đầu vô thức:
- Không đâu! Là ngươi hiểu lầm thôi! Ngươi có chứng cứ rõ ràng gì không?
Khấu Trọng buông tay cười khổ:
- Nếu ta có chứng cớ thì chẳng cần tốn nhiều nước bọt như vậy, gã chỉ muốn lợi dụng nàng, nếu như gã thật sự yêu nàng, sao lại đem nàng tặng cho người khác chứ?
Đổng sự Thục Ny phẫn nộ nói:
- Ngươi chỉ là suy đoán vu vơ, chỉ muốn nói xấu Hư Ngạn, cũng chỉ vì ngươi hận gã để Đậu Kiến Đức chết vào tay Tề Vương, ngươi nghĩ rằng ta không rõ về ân oán giữa các ngươi à? Năm đó Đại cữu của ta nhập quan, không phải là chính ngươi tới ngăn cản sao. Ngươi có tư cách gì mà chỉ trích Hư Ngạn?
Khấu Trọng cười khổ nói:
- Nếu nàng nghĩ như vậy thì ta còn gì có thể nói đây?
Đổng Thục Ny im lặng một lát, rồi đứng dậy, lãnh đạm nói:
- Niệm vào ân tình năm đó, ta cho ngươi một lời khuyên, muốn sống thì lập tức mang theo nhị biểu ca đi càng xa càng tốt, Hoàng Thượng và thái tử sớm nhận định là ngươi và Tần Vương cấu kết với nhau làm việc xấu, nhưng cũng vì thấy ngươi còn có chút giá trị lợi dụng, nên mới tạm thời khoan dung cho ngươi. Ở Trường An ta đã học được rất nhiều thứ, những đấu tranh trong cung, người lương thiện nhất cũng sẽ biến thành tàn nhẫn vô tình, không từ một thủ đoạn nào.
Khấu Trọng đỡ nàng đứng dậy rồi nói:
- Làm phiền quý phi lo lắng, tiểu đệ không phải là ngày đầu tiên lăn lộn trong giang hồ, những người muốn giết ta đâu có ít. Hắc! Nhưng đến giờ ta vẫn còn sống.
Đổng Thục Ny đột nhiên xìu xuống, than dài một hơi, ngẩng đầu nhìn gã với ánh mắt u oán, thấp giọng:
- Năm đó nếu Thục Ny theo Thiếu Soái Khấu Trọng, nghe lời ngươi nói, bây giờ tình cảnh của ta sẽ ra sao nhỉ?
Khấu Trọng cũng xúc động nói:
- Ta còn hy vọng có thể lấy lại được những gì đã mất nhiều hơn nàng nữa! Đáng tiếc tất cả đã xảy ra, đành phải đem mọi hy vọng ký thác vào tương lai thôi. Cuộc sống của nàng bây giờ cũng không tệ mà!
Đổng Thục Ny nhìn gã, lộ vẻ sầu thảm:
- Ngươi có biết mỗi ngày rời giường, đều sợ có một ngày ta sẽ mất đi sự sủng ái của Hoàng Thượng, làm người như vậy thì còn gì là vui thú? Càng sợ có những lời đồn bất lợi, phá hỏng danh dự của ta.
Khấu Trọng đồng tình nói:
- Đây đích xác không phải là cuộc sống của người bình thường.
Đổng Thục Ny đi đến trước người Khấu Trọng, khựng lại một chút rồi vùi đầu vào ngực gã, nói vẻ ôn nhu:
- Bây giờ ngoài nhị biểu ca ra, người ta không quen người nào nữa, Khấu Trọng có thể dẫn người ta đi không?
Khấu Trọng cảm thấy đầu lớn như cái đấu.
Gã đã sớm đề phòng về sự giảo hoạt của nàng, đâu thể chỉ bằng vào mấy câu của nàng mà tin ngay được. Nói không chừng tất cả những gì nàng những bây giờ, cũng chính là do Dương Hư Ngạn đứng sau lưng sai khiến, nên gã căn bản không muốn dây dưa bất kỳ quan hệ gì với nàng, nói gì đến những chuyện xấu mù mờ này, cười khổ:
- Không phải nàng đã sinh cho Lý Uyên một nhi tử mập mạp trắng trẻo rồi sao? Nàng nhẫn tâm không quan tâm đến nhi tử của mình thế à?
Đổng Thục Ny quả quyết:
- Đứa con này có cũng như không, vài ngày mới cho ta gặp nó một lần, ta hết chịu nổi cuộc sống cung đình này rồi! Bây giờ chỉ có ngươi là có thể cứu ta. Khấu Trọng ơi! Ngươi là nam nhân có bản lãnh nhất mà Thục Ny biết.
Khấu Trọng thở dài:
- Ta bây giờ không phải muốn chống lại Lý Uyên, mà là kết minh với lão cùng nhau kháng ngoại địch. Thục Ny sớm biết như vậy, hà tất lúc trước lại làm thế?
Đổng Thục Ny lui về phía sau hai bước, gương mặt lại đanh lại, đôi mắt đẹp bắn ra thần sắc phẫn nộ, giận dữ:
- Ta sẽ vĩnh viễn nhớ những lời này của Khấu Trọng ngươi, không thể tưởng được ngươi lại là người vô tình vô nghĩa như thế, ta nhìn lầm ngươi rồi!
Nói xong, nàng xoay người phất tay áo bỏ đi. Đi được vài bước, bỗng lại quay lưng nói với gã:
- Ngươi nếu cứ khăng khăng một mực, khẳng định không có kết quả tốt đâu. Ta cũng đã hết lòng quan tâm tới ngươi rồi, sau này phát sinh chuyện gì chớ có trách ta.
Dứt lời phẫn nộ bỏ đi.
Khấu Trọng thiếu chút nữa vò đầu bứt tóc, không rõ nàng “hết lòng quan tâm” tới mình là như thế nào, một câu cuối cùng hàm ý đe dọa, nhưng gã cũng không lấy làm lạ. Thượng Tú Phương vừa rồi đã nói, mặt trái của yêu chính là hận, còn có gì mà phải giận chứ.
Khấu Trọng chán nản ngồi xuống, nghe thấy tiếng bọn người Đổng Thục Ny và Nhan Lịch đi xuống lầu, trong lòng cảm thấy mờ mịt.
Gã tình nguyện đối mặt với thiên quân vạn mã, cũng không muốn đối mặt với những sự tình dây dưa nan giải này. Vừa tới Trường An, đã gặp phải những chuyện oái oăm như thế này, thời gian sau này làm sao mà vượt qua được đây?
o0o
Từ Tử Lăng xuyên qua rừng trúc của Ngọc Hạc Am, rẽ phải ngoặt trái trên con đường rải đầy đá vụn, đi theo Thường Thiện Ni chỉ tới tịnh xá Thạch Thanh Tuyền ở tạm.
Mỗi bước đi đã lại đến gần Thạch Thanh Tuyền một bước.
Trong sinh mạng ngắn ngủi này sinh ly tử biệt có thể xảy ra trong nháy mắt, thời gian trôi nhanh như chớp, gã cũng không phụ lòng Thạch Thanh Tuyền, càng không thể phụ lòng kỳ vọng và hảo ý của Sư Phi Huyên, nếu không ba người họ sẽ trở thành người bị hại cả.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng gã chợt nóng bừng, trái tim đầy hình ảnh động lòng người của Thạch Thanh Tuyền, bước đi nhanh hơn, rảo bước tiến về phía mục đích của mình.
Cuộc đời gã đã tới đến một giai đoạn mới, một thời điểm chấm dứt cái cũ, bắt đầu một ngày mới.
(
Danh sách chương