Phong Đức Di một mình tự lên lầu. Sau một hồi hàn huyên, lão ngồi xuống vui vẻ nói:
- Lần này ta…
Khấu Trọng cười ngắt ngang lời lão, nói:
- Nếu tiểu tử đoán không sai, vua Đường sai Phong công đến truyền đạt việc khẳng định kết minh, nghi thức kết minh sẽ cử hành vào sớm mai đúng không? Phong Đức Di vô cùng ngạc nhiên nói:
- Thiếu Soái quả là liệu sự như thần, khiến người ta không thể tin nổi. Vừa rồi Hoàng thượng triệu tập Thái Tử, Tần Vương, Tề Vương và một đám đại thần, công bố ngày mai sẽ long trọng cử hành nghi thức kết minh với Thiếu Soái bên ngoài điện Thái Cực, lại lệnh cho ta đến báo cho Thiếu Soái, sáng mai xe ngựa sẽ đến đón
Lão lại thấp giọng nói:
- Xem ra là lão quyết định vội vã sau khi quyết liệt với Tất Huyền, các ngươi làm sao mà biết trước thế?
Hai mắt Khấu Trọng sáng bừng, nói:
- Nếu bọn tôi đến âm mưu của Lý Uyên cũng nhìn không ra thì chỉ còn cách cuốn gói về quê mà thôi. Sau này có thể hưởng thụ thành quả thắng lợi hay không phải xem vào sáng ngày mai. Giờ bọn ta lập tức vào ở cung Dịch Đình với Tần Vương, sớm mai cùng với Tần Vương nhập cung. Xin Phong công thông báo cho lão hồ đồ chấp mê bất ngộ như vậy
Phong Đức Di ngơ ngác hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì?’
Sau khi Từ Tử Lăng giải thích một hồi, Phong Đức Di hiểu ra, tâm trạng thoải mái mất sạch, nhíu mày hỏi:
- Các ngươi nắm chắc không? Nếu Lý Uyên hoàn toàn đứng về phía Kiến Thành, Nguyên Cát, binh cường tướng mạnh, cao thủ như mây, có ưu thế binh lực mang tính áp đảo, lại thêm bọn Tất Huyền cao thủ Đột Quyết giúp, phòng ngự của cung thành càng không thể phá. Bằng lực lượng hiện tại của các ngươi, nếu dùng kế kỳ binh thì hoặc giả có cơ hội thắng lợi, nhưng đường đường chính chính đánh trận như vậy, ta thấy không có may mắn gì đâu
Khấu Trọng ung dung nói:
- Chỉ cần địch nhân không nghĩ tới chính là kỳ binh. Trước tiên ta cần làm đối phương sinh lòng khinh địch, tối nay âm thầm tới cung Dịch Đình của Tần Vương có thể khiến người ta tin tưởng sâu sắc Tử Lăng bị trọng thương mà không nghi ngờ gì. Vì bọn Hương Ngọc Sơn biết Khấu Trọng ta chỉ vì Tử Lăng mới làm những việc hèn nhát tìm chỗ dựa như vậy, Càng quan trọng hơn là sớm mai bọn ta sẽ theo cổng Huyền Vũ tiến vào cung Thái Cực tham gia lễ kết minh. Đại nghiệp thống nhất thiên hạ, đánh lùi ngoại bang của Tần Vương sẽ bắt đầu từ cổng Huyền Vũ
Phong Đức Di biến sắc:
- Cổng Huyền Vũ?
Từ Tử Lăng nói:
- Phong công yên tâm, Thường Hà là người bên ta
Phong Đức Di vơi bớt lo lắng, lại nhíu mày:
- Bốn đại thống lĩnh cổng Huyền Vũ luân phiên đảm nhiệm, nếu cổng Huyền Vũ do Thường Hà làm chủ đương nhiên không có vấn đề, nhưng nếu Lý Uyên điều động thay đổi lâm thời thì chẳng phải ưu thế bọn ta mất hết sao?
Khấu Trọng cười nhẹ:
- Thường Hà luôn là người thuộc phái Thái tử, do Kiến Thành đặt lên vị trí quan trọng đó. Hơn nữa, khi đến kỳ hắn chủ trì cổng Huyền Vũ mà lại tuỳ ý thay đổi tất sẽ khiến người của Tần Vương vốn hiểu rõ sự vận hành của cung đình cảnh giác cho nên việc thay đổi sẽ không phát sinh
Phong Đức Di cười nhăn nhó:
- Khống chế cổng Huyền Vũ quả có thể chống cự chống cự đại quân ở tây uyển của Đường Kiệm. Nhưng nếu Lý Uyên huy động hết cấm vệ, từ cung Thái Cực đánh ngược lại cổng Huyền Vũ, trong ngoài đánh mạnh thì cổng Huyền Vũ cũng không giữ được bao lâu đâu. Nói cho cùng, Lý Uyên là chủ nhân Đại Đường, bộ tướng của Tần Vương có thể liều chết vì chủ nhưng binh tướng dưới quyền chỉ huy của Thường Hà lại khó mà kiên trì, ta chẳng lạc quan đối với chuyện này
Khấu Trọng thản nhiên:
- Tình hình đó tuyệt sẽ không phát sinh. Quan trọng ở chỗ đối phương cho rằng Từ Tử Lăng đang nằm dưỡng thương, tính mạng khó mà giữ được nên lòng cảnh giác không còn, chính lúc đánh giặc trước hết phải bắt chủ tướng. Mục tiêu sớm mai không chỉ là Kiến Thành, Nguyên Cát mà còn có Lý Uyên
Phong Đức Di ngưng thần nhìn Khấu Trọng, một lúc sau gật đầu:
- Xem ra Thiếu Soái quả có kế hoạch chu toàn, phía quân trong thành sẽ ứng phó thế nào?
Khấu Trọng nói:
- Lưu Hoằng Cơ mới đầu về với Tần Vương, đến lúc đó hắn sẽ án binh bất động, xem xét tình hình mới hành sự
Phong Đức Di cuối cùng cũng bị thuyết phục, trầm giọng:
- Vậy ta phối hợp với các ngươi thế nào?
Khấu Trọng đáp:
- Phong công cần có một bài thuyết hoàn mỹ làm Lý Uyên tin tưởng chắc chắn bọn ta đối với việc kết minh không hề nghi ngờ. Việc này Phong công chắc không có vấn đề gì. Sau khi sự việc phát sinh, nhờ Phong công phát tán tin tức giúp chúng ta, làm các đại thần, tướng lĩnh tụ tập ở Cung Thái Cực đều nghe ra Kiến Thành, Nguyên Cát ý đồ mưu phản, sát hại bọn ta và Tần Vương, phá hỏng kết minh phải chịu tội chết, Tần Vương kế vị Thái tử. Lời do chính miệng Phong công nói ra ai dám không tin là ý chỉ của Lý Uyên, mà Lý Uyên sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội phủ nhận
Từ Tử Lăng hỏi:
- Mỗi buổi triều sáng, Lý Uyên thường đi đâu?
Phong Đức Di nói:
- Thông thường lão trước tiên sẽ đến ngự thư phòng, phê duyệt tấu chương quan trọng. Nhưng sáng mai tình hình khác thường, ta không dám khẳng định
Từ Tử Lăng nói:
- Vì để khiến người khác không nghi ngờ lão tham gia hành động phục kích nên chắc mọi việc vẫn như thường
Phong Đức Di đứng lên, bốn gã vội vàng đứng lên tiễn lão.
Phong Đức Di nói:
- Không sợ nhất vạn, mà sợ vạn nhất. Nếu tình hình phát triển không như Thiếu Soái dự đoán, các ngươi nên giữ mạng chạy trốn mới có cơ hội lại đứng lên, đừng có sính cường ỷ sức
Từ Tử Lăng nhớ lại nguyên nhân đằng sau khiến Thạch Chi Hiên truyền Bất Tử Ấn pháp cho gã, chính là muốn gã trong trường hợp biết rõ là không thể thì dùng Ấn pháp chạy trốn để có thể cùng Thạch Thanh Tuyền sống đến bạc đầu.
Khấu Trọng cười nhẹ:
- Đa tạ Phong công chỉ điểm. Nhưng tình hình đó sẽ không xuất hiện. Trường An ngày mai sẽ là Trường An của Lý Thế Dân, cũng là Trường An của chúng ta
Xe ngựa rời khỏi cung Hưng Khánh. Vương Huyền Thứ dẫn Phi Vân vệ đi xung quanh hộ giá, tiến về phía cung Dịch Đình.
Hầu Hi Bạch đi trước đến Lăng Yên Các, thông báo Phó Quân Du dời ước hẹn sang tối ngày hôm sau. Ma Thường bí mật lẻn đi, y theo kế hoạch mà an bài các hành động khởi sự. Hai thị vệ lưu lại cung Hưng Khánh đợi Bạt Phong Hàn ra ngoài vẫn chưa về.
Trong xe, Khấu Trọng nhìn qua rèm ra bên ngoài, nói:
- Mặt trời xuống núi rồi! hy vọng bọn Tống nhị ca, tiểu Tuấn ra đi một cách bình an, không có gì bất trắc
Từ Tử Lăng nói:
- Biết thân phận bọn họ chỉ có Thạch Chi Hiên, Loan Loan. Lúc này, bọn họ không muốn sinh chuyện rắc rối, khiến chúng ta cảnh giác. Ta tin tưởng bọn Tống nhị ca có thể an toàn rời đi, lại phối hợp với Lôi đại ca đối phó Hương Quý
Khấu Trọng quay lại liếc gã một cái rồi lại nhìn ra bên ngoài, hỏi:
- Loan Loan đối với ngươi như vậy, ngươi có đau lòng không?
Từ Tử Lăng thản nhiên:
- Nói thật, nàng tuy muốn đặt ta vào đất chết, nhưng ta không hề trách nàng. Nguyện vọng chấn hưng Ma Môn đã thâm căn cố đế trong lòng nàng rồi, khó mà thay đổi. Tình hình Thạch Chi Hiên cũng như vậy, cho tới lúc này Thạch Chi Hiên vẫn không buông bỏ lý tưởng, chỉ vì Thanh Tuyền mà mới tha cho ta một mạng
Khấu Trọng cười khổ:
- Nghĩ tới Thạch Chi Hiên ta liền thấy đau đầu. Ngươi nói xem sớm mai lão có thân chinh xuát thủ không?
Từ Tử Lăng nói:
- Lý Uyên căm thù lão đến tận xương tuỷ, bọn Doãn Tổ Văn sẽ không để Lý Uyên biết quan hệ với Thạch Chi Hiên, còn giấu cả thân phận mình cũng là người thuộc Ma Môn. Cho nên Thạch Chi Hiên hoặc Loan Loan tuy có thể tạm thời âm thầm ra sức cho Lý Uyên nhưng sẽ không trực tiếp tham gia việc này. Huống chi Thạch Chi Hiên còn phải bảo vệ Thanh Tuyền để nàng sống mà gặp lại ta
Khấu Trọng thở ra một hơi nói:
- Ta có thể hỏi ngươi một câu, phần thắng của bọn ta thế nào?
Từ Tử Lăng cười nhẹ:
- Khấu Trọng giỏi công, Lý Thế Dân giỏi thủ, tổ hợp như vậy thiên hạ khó kiếm. Huyền Giáp tinh kỵ lại là bộ đội tinh nhuệ nhất trong quân Đại Đường, ba ngàn quân của Ma Thường tập trung nhân tài giỏi nhất của Thiếu Soái và Tống Phiệt, một đội chính một đội kỳ binh, càng tuyệt diệu là Thường Hà và Lưu Hoằng Cơ một trong một ngoài, phối hợp với bọn ta như áo trời không vết vá, cuộc chiến này tất thắng không nghi ngờ gì nữa
Khấu Trọng nghe xong duỗi thẳng tay chân thư giãn trong xe, nhìn ra bên ngoài nói:
- Có lời này của Tử Lăng, lập tức ta lòng tin của ta tăng mạnh. Ngươi nói Loan Loan có tiết lộ bí mật Dương Công Bảo Khố với bọn Doãn Tổ Văn, Triệu Đức Ngôn không?
Từ Tử Lăng chậm rãi nói:
- Ta có ý nghĩ rất kỳ dị, người duy nhất có thể khiến Loan Loan tiết lộ bảo khố là Thạch Chi Hiên vì nàng cần tranh thủ sự ủng hộ toàn lực của Thạch Chi Hiên. Việc này là không phải là không thể. Hơn nữa, vì nàng biết Thạch Chi Hiên thích nhất nàng, lại biết mâu thuẫn giữa Thạch Chi Hiên và Triệu Đức Ngôn chỉ tạm thời bị ép xuống chứ vĩnh viễn không mất đi. Huống chi bất kể là Thạch Chi Hiên hay Loan Loan đều chắc chắn sẽ không bằng lòng để Lương Sư Đô thuộc phái Triệu Đức Ngôn ngồi lên Hoàng vị. Loan Loan đã xuất thủ với ta, Dương Công Bảo Khố khó mà phát huy tác dụng với bọn ta nữa. Với con người Loan Loan, ắt sẽ để bảo khố lại dùng riêng. Sau này khi Ma Môn tự tàn sát hoặc giả có thể phát huy hiệu dụng ngoài ý liệu
Khấu Trọng nói:
- Có lời phân tích thấu triệt này của lão ca ngươi, ta có thể an tâm rồi! Con bà nó là con gấu, thật hy vọng thời gian có thể trôi nhanh hơn một chút vì tiểu đệ ngứa tay lắm rồi
Từ Tử Lăng cười:
- Tiểu tử ngươi từ nhỏ đã chẳng có tính nhẫn nại. Ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong phủ Tần Vương cho ta, dưỡng sức để ứng phó sáng mai. Khi đó đủ bận rộn cho ngươi đó!
Sau khi dừng lại một chút, xe ngựa vượt qua Chu Tước đại môn, tiếp tục hành trình.
Khấu Trọng nhắm mắt lại, nói:
- Ngươi đoán bọn Cái Tô Văn có thông đồng phối hợp với bọn Kiến Thành, Nguyên Cát tham gia hành động đối phó bọn ta sáng mai không?
Từ Tử Lăng than:
- Việc này rất khó nói. Cái Tô Văn và Hàn Triều An đã liên thủ với Dương Hư Ngạn phục kích ta bên ngoài Ngọc Hạc Am thì đương nhiên có thể trực tiếp tham gia việc này
Xe ngựa tăng tốc độ chạy về phía cung Dịch Đình.
Khấu Trọng bỗng ngồi bật dậy, tinh thần phấn chấn nói:
- Ta nghĩ ra một trò vui, ngoan ngoãn đến phủ Tần Vương nghỉ ngơi là ngươi chứ không phải ta
Từ Tử Lăng nhíu mày:
- Ngươi lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì? Đừng có gây thêm rắc rối, làm hỏng đại sự
Khấu Trọng nói:
- Đừng quên ta là truyền nhân thứ ba của Bất Tử Ấn pháp, không bao giờ chầu trời đâu
Từ Tử Lăng không vui nói:
- Ngồi xuống cho ta!
Khấu Trọng nói:
- Ngươi có nghĩ đến một khả năng khác là dì Tường sẽ giấu sư công, cùng bọn Cái Tô Văn sớm mai đến xem náo nhiệt. Đao kiếm vô tình, có người lỡ tay làm thịt nàng ấy thì bọn ta làm sao ăn nói với mẹ?
Từ Tử Lăng muốn nói mà chẳng biết nói sao, một lúc mới thở dài:
- Ta đầu hàng rồi! Ngươi đi sớm về sớm!
Khấu Trọng ngang nhiên rời khỏi Chu Tước đại môn, rẽ sang trái đi về phía cổng Thông Hoá.
Trời bỗng mưa lất phất, thành Trường An chìm trong màn mưa mờ mịt như một tấm màn mỏng trùm lên mắt người ta khiến người đi đường không thể phát hiện người vừa đi qua bên mình chính là người làm chủ sự vinh nhục của trung thổ, danh lừng thiên hạ Thiếu Soái Khấu Trọng.
Tinh thần gã tiến vào cảnh giới Tỉnh Trung Nguyệt, được đao quên đao, thiên địa nhân hợp nhất, không thắng không bại, nhưng bất kỳ nhân vật đều phải thần phục dưới chân gã.
Sau trận chiến với Tất Huyền, những lợi ích thu được khi tận mắt chứng kiến cuộc chiến giữa Ninh Đạo Kỳ và Tống Khuyết đã trở thành kinh nghiệm thực tế. Đến nỗi gã có chút oán hận Lý Uyên đã cắt đứt cuộc quyết chiến giữa hai người, không thể thua đủ với Tất Huyền.
Lương Viên đã hiện ra phía trước.
Khấu Trọng nhớ lại hào tình tráng khí khi Tống Khuyết bước lên Tịnh Niệm Thiền viện, ung dung đại độ, gã liền cười rộ, đến bên ngoài cổng hét lớn:
- Khấu Trọng ở đây, Cái đại soái mau lăn ra đây cho ta!
Tỉnh Trung Nguyệt rời vỏ, chém xuống như thiểm điện, ngập vào cánh cổng như chém vào tờ giấy, phá ra một khe hở, tiếp đó gã giơ chân đá vào cổng.
Cổng lớn Lương Viên lập tức mở rộng, lộ ra mấy khuôn mặt hoảng hốt.
(
- Lần này ta…
Khấu Trọng cười ngắt ngang lời lão, nói:
- Nếu tiểu tử đoán không sai, vua Đường sai Phong công đến truyền đạt việc khẳng định kết minh, nghi thức kết minh sẽ cử hành vào sớm mai đúng không? Phong Đức Di vô cùng ngạc nhiên nói:
- Thiếu Soái quả là liệu sự như thần, khiến người ta không thể tin nổi. Vừa rồi Hoàng thượng triệu tập Thái Tử, Tần Vương, Tề Vương và một đám đại thần, công bố ngày mai sẽ long trọng cử hành nghi thức kết minh với Thiếu Soái bên ngoài điện Thái Cực, lại lệnh cho ta đến báo cho Thiếu Soái, sáng mai xe ngựa sẽ đến đón
Lão lại thấp giọng nói:
- Xem ra là lão quyết định vội vã sau khi quyết liệt với Tất Huyền, các ngươi làm sao mà biết trước thế?
Hai mắt Khấu Trọng sáng bừng, nói:
- Nếu bọn tôi đến âm mưu của Lý Uyên cũng nhìn không ra thì chỉ còn cách cuốn gói về quê mà thôi. Sau này có thể hưởng thụ thành quả thắng lợi hay không phải xem vào sáng ngày mai. Giờ bọn ta lập tức vào ở cung Dịch Đình với Tần Vương, sớm mai cùng với Tần Vương nhập cung. Xin Phong công thông báo cho lão hồ đồ chấp mê bất ngộ như vậy
Phong Đức Di ngơ ngác hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì?’
Sau khi Từ Tử Lăng giải thích một hồi, Phong Đức Di hiểu ra, tâm trạng thoải mái mất sạch, nhíu mày hỏi:
- Các ngươi nắm chắc không? Nếu Lý Uyên hoàn toàn đứng về phía Kiến Thành, Nguyên Cát, binh cường tướng mạnh, cao thủ như mây, có ưu thế binh lực mang tính áp đảo, lại thêm bọn Tất Huyền cao thủ Đột Quyết giúp, phòng ngự của cung thành càng không thể phá. Bằng lực lượng hiện tại của các ngươi, nếu dùng kế kỳ binh thì hoặc giả có cơ hội thắng lợi, nhưng đường đường chính chính đánh trận như vậy, ta thấy không có may mắn gì đâu
Khấu Trọng ung dung nói:
- Chỉ cần địch nhân không nghĩ tới chính là kỳ binh. Trước tiên ta cần làm đối phương sinh lòng khinh địch, tối nay âm thầm tới cung Dịch Đình của Tần Vương có thể khiến người ta tin tưởng sâu sắc Tử Lăng bị trọng thương mà không nghi ngờ gì. Vì bọn Hương Ngọc Sơn biết Khấu Trọng ta chỉ vì Tử Lăng mới làm những việc hèn nhát tìm chỗ dựa như vậy, Càng quan trọng hơn là sớm mai bọn ta sẽ theo cổng Huyền Vũ tiến vào cung Thái Cực tham gia lễ kết minh. Đại nghiệp thống nhất thiên hạ, đánh lùi ngoại bang của Tần Vương sẽ bắt đầu từ cổng Huyền Vũ
Phong Đức Di biến sắc:
- Cổng Huyền Vũ?
Từ Tử Lăng nói:
- Phong công yên tâm, Thường Hà là người bên ta
Phong Đức Di vơi bớt lo lắng, lại nhíu mày:
- Bốn đại thống lĩnh cổng Huyền Vũ luân phiên đảm nhiệm, nếu cổng Huyền Vũ do Thường Hà làm chủ đương nhiên không có vấn đề, nhưng nếu Lý Uyên điều động thay đổi lâm thời thì chẳng phải ưu thế bọn ta mất hết sao?
Khấu Trọng cười nhẹ:
- Thường Hà luôn là người thuộc phái Thái tử, do Kiến Thành đặt lên vị trí quan trọng đó. Hơn nữa, khi đến kỳ hắn chủ trì cổng Huyền Vũ mà lại tuỳ ý thay đổi tất sẽ khiến người của Tần Vương vốn hiểu rõ sự vận hành của cung đình cảnh giác cho nên việc thay đổi sẽ không phát sinh
Phong Đức Di cười nhăn nhó:
- Khống chế cổng Huyền Vũ quả có thể chống cự chống cự đại quân ở tây uyển của Đường Kiệm. Nhưng nếu Lý Uyên huy động hết cấm vệ, từ cung Thái Cực đánh ngược lại cổng Huyền Vũ, trong ngoài đánh mạnh thì cổng Huyền Vũ cũng không giữ được bao lâu đâu. Nói cho cùng, Lý Uyên là chủ nhân Đại Đường, bộ tướng của Tần Vương có thể liều chết vì chủ nhưng binh tướng dưới quyền chỉ huy của Thường Hà lại khó mà kiên trì, ta chẳng lạc quan đối với chuyện này
Khấu Trọng thản nhiên:
- Tình hình đó tuyệt sẽ không phát sinh. Quan trọng ở chỗ đối phương cho rằng Từ Tử Lăng đang nằm dưỡng thương, tính mạng khó mà giữ được nên lòng cảnh giác không còn, chính lúc đánh giặc trước hết phải bắt chủ tướng. Mục tiêu sớm mai không chỉ là Kiến Thành, Nguyên Cát mà còn có Lý Uyên
Phong Đức Di ngưng thần nhìn Khấu Trọng, một lúc sau gật đầu:
- Xem ra Thiếu Soái quả có kế hoạch chu toàn, phía quân trong thành sẽ ứng phó thế nào?
Khấu Trọng nói:
- Lưu Hoằng Cơ mới đầu về với Tần Vương, đến lúc đó hắn sẽ án binh bất động, xem xét tình hình mới hành sự
Phong Đức Di cuối cùng cũng bị thuyết phục, trầm giọng:
- Vậy ta phối hợp với các ngươi thế nào?
Khấu Trọng đáp:
- Phong công cần có một bài thuyết hoàn mỹ làm Lý Uyên tin tưởng chắc chắn bọn ta đối với việc kết minh không hề nghi ngờ. Việc này Phong công chắc không có vấn đề gì. Sau khi sự việc phát sinh, nhờ Phong công phát tán tin tức giúp chúng ta, làm các đại thần, tướng lĩnh tụ tập ở Cung Thái Cực đều nghe ra Kiến Thành, Nguyên Cát ý đồ mưu phản, sát hại bọn ta và Tần Vương, phá hỏng kết minh phải chịu tội chết, Tần Vương kế vị Thái tử. Lời do chính miệng Phong công nói ra ai dám không tin là ý chỉ của Lý Uyên, mà Lý Uyên sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội phủ nhận
Từ Tử Lăng hỏi:
- Mỗi buổi triều sáng, Lý Uyên thường đi đâu?
Phong Đức Di nói:
- Thông thường lão trước tiên sẽ đến ngự thư phòng, phê duyệt tấu chương quan trọng. Nhưng sáng mai tình hình khác thường, ta không dám khẳng định
Từ Tử Lăng nói:
- Vì để khiến người khác không nghi ngờ lão tham gia hành động phục kích nên chắc mọi việc vẫn như thường
Phong Đức Di đứng lên, bốn gã vội vàng đứng lên tiễn lão.
Phong Đức Di nói:
- Không sợ nhất vạn, mà sợ vạn nhất. Nếu tình hình phát triển không như Thiếu Soái dự đoán, các ngươi nên giữ mạng chạy trốn mới có cơ hội lại đứng lên, đừng có sính cường ỷ sức
Từ Tử Lăng nhớ lại nguyên nhân đằng sau khiến Thạch Chi Hiên truyền Bất Tử Ấn pháp cho gã, chính là muốn gã trong trường hợp biết rõ là không thể thì dùng Ấn pháp chạy trốn để có thể cùng Thạch Thanh Tuyền sống đến bạc đầu.
Khấu Trọng cười nhẹ:
- Đa tạ Phong công chỉ điểm. Nhưng tình hình đó sẽ không xuất hiện. Trường An ngày mai sẽ là Trường An của Lý Thế Dân, cũng là Trường An của chúng ta
Xe ngựa rời khỏi cung Hưng Khánh. Vương Huyền Thứ dẫn Phi Vân vệ đi xung quanh hộ giá, tiến về phía cung Dịch Đình.
Hầu Hi Bạch đi trước đến Lăng Yên Các, thông báo Phó Quân Du dời ước hẹn sang tối ngày hôm sau. Ma Thường bí mật lẻn đi, y theo kế hoạch mà an bài các hành động khởi sự. Hai thị vệ lưu lại cung Hưng Khánh đợi Bạt Phong Hàn ra ngoài vẫn chưa về.
Trong xe, Khấu Trọng nhìn qua rèm ra bên ngoài, nói:
- Mặt trời xuống núi rồi! hy vọng bọn Tống nhị ca, tiểu Tuấn ra đi một cách bình an, không có gì bất trắc
Từ Tử Lăng nói:
- Biết thân phận bọn họ chỉ có Thạch Chi Hiên, Loan Loan. Lúc này, bọn họ không muốn sinh chuyện rắc rối, khiến chúng ta cảnh giác. Ta tin tưởng bọn Tống nhị ca có thể an toàn rời đi, lại phối hợp với Lôi đại ca đối phó Hương Quý
Khấu Trọng quay lại liếc gã một cái rồi lại nhìn ra bên ngoài, hỏi:
- Loan Loan đối với ngươi như vậy, ngươi có đau lòng không?
Từ Tử Lăng thản nhiên:
- Nói thật, nàng tuy muốn đặt ta vào đất chết, nhưng ta không hề trách nàng. Nguyện vọng chấn hưng Ma Môn đã thâm căn cố đế trong lòng nàng rồi, khó mà thay đổi. Tình hình Thạch Chi Hiên cũng như vậy, cho tới lúc này Thạch Chi Hiên vẫn không buông bỏ lý tưởng, chỉ vì Thanh Tuyền mà mới tha cho ta một mạng
Khấu Trọng cười khổ:
- Nghĩ tới Thạch Chi Hiên ta liền thấy đau đầu. Ngươi nói xem sớm mai lão có thân chinh xuát thủ không?
Từ Tử Lăng nói:
- Lý Uyên căm thù lão đến tận xương tuỷ, bọn Doãn Tổ Văn sẽ không để Lý Uyên biết quan hệ với Thạch Chi Hiên, còn giấu cả thân phận mình cũng là người thuộc Ma Môn. Cho nên Thạch Chi Hiên hoặc Loan Loan tuy có thể tạm thời âm thầm ra sức cho Lý Uyên nhưng sẽ không trực tiếp tham gia việc này. Huống chi Thạch Chi Hiên còn phải bảo vệ Thanh Tuyền để nàng sống mà gặp lại ta
Khấu Trọng thở ra một hơi nói:
- Ta có thể hỏi ngươi một câu, phần thắng của bọn ta thế nào?
Từ Tử Lăng cười nhẹ:
- Khấu Trọng giỏi công, Lý Thế Dân giỏi thủ, tổ hợp như vậy thiên hạ khó kiếm. Huyền Giáp tinh kỵ lại là bộ đội tinh nhuệ nhất trong quân Đại Đường, ba ngàn quân của Ma Thường tập trung nhân tài giỏi nhất của Thiếu Soái và Tống Phiệt, một đội chính một đội kỳ binh, càng tuyệt diệu là Thường Hà và Lưu Hoằng Cơ một trong một ngoài, phối hợp với bọn ta như áo trời không vết vá, cuộc chiến này tất thắng không nghi ngờ gì nữa
Khấu Trọng nghe xong duỗi thẳng tay chân thư giãn trong xe, nhìn ra bên ngoài nói:
- Có lời này của Tử Lăng, lập tức ta lòng tin của ta tăng mạnh. Ngươi nói Loan Loan có tiết lộ bí mật Dương Công Bảo Khố với bọn Doãn Tổ Văn, Triệu Đức Ngôn không?
Từ Tử Lăng chậm rãi nói:
- Ta có ý nghĩ rất kỳ dị, người duy nhất có thể khiến Loan Loan tiết lộ bảo khố là Thạch Chi Hiên vì nàng cần tranh thủ sự ủng hộ toàn lực của Thạch Chi Hiên. Việc này là không phải là không thể. Hơn nữa, vì nàng biết Thạch Chi Hiên thích nhất nàng, lại biết mâu thuẫn giữa Thạch Chi Hiên và Triệu Đức Ngôn chỉ tạm thời bị ép xuống chứ vĩnh viễn không mất đi. Huống chi bất kể là Thạch Chi Hiên hay Loan Loan đều chắc chắn sẽ không bằng lòng để Lương Sư Đô thuộc phái Triệu Đức Ngôn ngồi lên Hoàng vị. Loan Loan đã xuất thủ với ta, Dương Công Bảo Khố khó mà phát huy tác dụng với bọn ta nữa. Với con người Loan Loan, ắt sẽ để bảo khố lại dùng riêng. Sau này khi Ma Môn tự tàn sát hoặc giả có thể phát huy hiệu dụng ngoài ý liệu
Khấu Trọng nói:
- Có lời phân tích thấu triệt này của lão ca ngươi, ta có thể an tâm rồi! Con bà nó là con gấu, thật hy vọng thời gian có thể trôi nhanh hơn một chút vì tiểu đệ ngứa tay lắm rồi
Từ Tử Lăng cười:
- Tiểu tử ngươi từ nhỏ đã chẳng có tính nhẫn nại. Ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong phủ Tần Vương cho ta, dưỡng sức để ứng phó sáng mai. Khi đó đủ bận rộn cho ngươi đó!
Sau khi dừng lại một chút, xe ngựa vượt qua Chu Tước đại môn, tiếp tục hành trình.
Khấu Trọng nhắm mắt lại, nói:
- Ngươi đoán bọn Cái Tô Văn có thông đồng phối hợp với bọn Kiến Thành, Nguyên Cát tham gia hành động đối phó bọn ta sáng mai không?
Từ Tử Lăng than:
- Việc này rất khó nói. Cái Tô Văn và Hàn Triều An đã liên thủ với Dương Hư Ngạn phục kích ta bên ngoài Ngọc Hạc Am thì đương nhiên có thể trực tiếp tham gia việc này
Xe ngựa tăng tốc độ chạy về phía cung Dịch Đình.
Khấu Trọng bỗng ngồi bật dậy, tinh thần phấn chấn nói:
- Ta nghĩ ra một trò vui, ngoan ngoãn đến phủ Tần Vương nghỉ ngơi là ngươi chứ không phải ta
Từ Tử Lăng nhíu mày:
- Ngươi lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì? Đừng có gây thêm rắc rối, làm hỏng đại sự
Khấu Trọng nói:
- Đừng quên ta là truyền nhân thứ ba của Bất Tử Ấn pháp, không bao giờ chầu trời đâu
Từ Tử Lăng không vui nói:
- Ngồi xuống cho ta!
Khấu Trọng nói:
- Ngươi có nghĩ đến một khả năng khác là dì Tường sẽ giấu sư công, cùng bọn Cái Tô Văn sớm mai đến xem náo nhiệt. Đao kiếm vô tình, có người lỡ tay làm thịt nàng ấy thì bọn ta làm sao ăn nói với mẹ?
Từ Tử Lăng muốn nói mà chẳng biết nói sao, một lúc mới thở dài:
- Ta đầu hàng rồi! Ngươi đi sớm về sớm!
Khấu Trọng ngang nhiên rời khỏi Chu Tước đại môn, rẽ sang trái đi về phía cổng Thông Hoá.
Trời bỗng mưa lất phất, thành Trường An chìm trong màn mưa mờ mịt như một tấm màn mỏng trùm lên mắt người ta khiến người đi đường không thể phát hiện người vừa đi qua bên mình chính là người làm chủ sự vinh nhục của trung thổ, danh lừng thiên hạ Thiếu Soái Khấu Trọng.
Tinh thần gã tiến vào cảnh giới Tỉnh Trung Nguyệt, được đao quên đao, thiên địa nhân hợp nhất, không thắng không bại, nhưng bất kỳ nhân vật đều phải thần phục dưới chân gã.
Sau trận chiến với Tất Huyền, những lợi ích thu được khi tận mắt chứng kiến cuộc chiến giữa Ninh Đạo Kỳ và Tống Khuyết đã trở thành kinh nghiệm thực tế. Đến nỗi gã có chút oán hận Lý Uyên đã cắt đứt cuộc quyết chiến giữa hai người, không thể thua đủ với Tất Huyền.
Lương Viên đã hiện ra phía trước.
Khấu Trọng nhớ lại hào tình tráng khí khi Tống Khuyết bước lên Tịnh Niệm Thiền viện, ung dung đại độ, gã liền cười rộ, đến bên ngoài cổng hét lớn:
- Khấu Trọng ở đây, Cái đại soái mau lăn ra đây cho ta!
Tỉnh Trung Nguyệt rời vỏ, chém xuống như thiểm điện, ngập vào cánh cổng như chém vào tờ giấy, phá ra một khe hở, tiếp đó gã giơ chân đá vào cổng.
Cổng lớn Lương Viên lập tức mở rộng, lộ ra mấy khuôn mặt hoảng hốt.
(
Danh sách chương