Lý Hiếu Cung vô cùng tức giận quát:
- Các ngươi có ý gì đây? Thiếu Soái và Từ tiên sinh là khách quý của Đại Đường chúng ta, là đồng minh của Hoàng thượng, ai dám mạo phạm? Hai tay Nhan Lịch giao nhau trước ngực, đứng dựa vào cửa phía sau Vũ Văn Thương, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Đại lễ kết minh còn hơn hai giờ nữa mới được cử hành. Một khi chưa kết minh thì Đại Đường của chúng ta và Thiếu Soái quốc vẫn ở trong trạng thái chiến tranh, là địch chứ không phải bạn
Lý Hiếu Cung hai mắt trợn trừng nhìn Nhan Lịch, trầm giọng:
- To gan lắm! Ngươi có thân phận gì mà dám phạm thượng, nói năng với bản vương như vậy?
Độc Cô Phượng cất tiếng cười như chuông ngân, nói:
- Gan của Hà Gian Vương mới thật là to đó! Lại dám cấu kết với kẻ địch bên ngoài, ý đồ hành thích Hoàng thượng
Lý Hiếu Cung biến sắc:
- Ngươi ăn nói cho cẩn thận chút, đừng có ngậm máu phun người. Bản Vương có lòng trung thành hay không thì Hoàng thượng là người rõ hơn ai hết
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chỉ xét thần thái, giọng điệu của Nhan Lịch và Độc Cô Phượng là biết đối phương đã nắm chắc trong tay, chiếm hết chủ động và thượng phong, lập tức biết là không hay.
Vũ Văn Sĩ Cập đang đứng bên cạnh Vũ Văn Thương cười nhẹ nói:
- Nếu Hà Gian Vương đã trung thành tuyệt đối với Hoàng thượng thì hãy dùng hành động chứng minh cho bọn ta thấy
Tiếp đó, hắn giơ cao tay phải, quát lớn:
- Long phù của Hoàng thượng ở đây, thấy long phù như thấy Hoàng thượng, Lý Hiếu Cung ngươi hãy quỳ xuống tiếp lệnh cho ta!
Ánh mắt ba người bất chợt đều hướng về phía bàn tay giơ cao của hắn, thấy chiếc long phù vàng rực được tạo hình đặc biệt, phản chiếu ánh đèn lửa lấp lánh, đại biểu cho quyền lực tối cao có thể điều động sai khiến toàn bộ hệ thống cấm quân ngự vệ trong Hoàng thành, Hoàng cung.
Ngực Lý Hiếu Cung như bị sét đánh, nét mặt không ngừng biến hóa trở thành trắng bệch không còn chút huyết sắc. Hắn loạng choạng lùi lại, nếu không được Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đỡ hai bên thì đảm bảo hắn đã ngồi phệt xuống đất rồi.
Khấu Trọng cao giọng nói:
- Ta dám dùng cái đầu của mình để đánh cược một ván với Vũ Văn Sĩ Cập ngươi là chiếc lệnh phù đó là do Vi công công giao cho ngươi chứ không phải là đích thân Hoàng thượng đưa
Từ Tử Lăng thầm than trong lòng. Những người đương trường, bất kể là địch hay bạn chỉ có gã hiểu tại sao Khấu Trọng lại nói như vậy. Tối nay, bọn gã vốn nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng hiện giờ không còn nắm chắc nữa. Cờ sai một nước thì thua cả bàn, đó là đã không thể nhìn ra Vi công công là đội kỳ binh mai phục trong cung của Âm Quý phái, lại không thể hoàn toàn nắm được nội dung đối thoại giữa Vi công công và Doãn Tổ Văn trong đường hầm bí mật.
Hai món binh phù cực kỳ quan trọng mà Lý Uyên luôn mang theo người là Long phù có thể chỉ huy cấm quân trong cung, Hổ phù để chỉ huy hệ thống quân đội ngoài thành. Có được hai lệnh phù Long, Hổ cũng như khống chế được hai hệ thống quân đội lớn trong và ngoài Hoàng cung của Lý Uyên tại thành Trường An.
Kế hoạch của Ma môn hoàn mĩ hơn nhiều so với kế hoạch tùy cơ ứng biến của bọn gã, mà sự thật cũng bày ra trước mắt, Vi công công không mất chút sức lực nào đã đạt được ưu thế tuyệt đối thay mặt thiên tử ra lệnh cho chư hầu. Nếu Long phù đã có thể giao cho Vũ Văn Sĩ Cập cầm tới đối phó ba người bọn gã thì Hổ phù tự nhiên cũng đã rơi vào tay Vi công công. Một vạn năm ngàn đại quân của Đường Kiệm nói không chừng chính là do Vi công công triệu vào cung, cũng là một phần kế hoạch do Vi công công và Loan Loan nghĩ ra. Từ Tử Lăng gã tuy chưa nắm được rõ tác dụng việc Lâm Sĩ Hoành theo đường hầm bí mật âm thầm vào cung làm gì, nhưng có thể khẳng định là nhằm củng cố ưu thế của Vi công công. Hiện giờ, binh quyền của Trường An rơi vào tay Ma môn, còn các hệ phái khác, kể cả đám Kiến Thành và Nguyên Cát đều chỉ còn cách lo giữ mạng, bọn gã và Khấu Trọng càng không cần nói cũng biết.
Đại họa của bọn gã phát sinh ngay trước mắt, một khi bị đám Vũ Văn Thương, Vưu bà tử quấn lấy, lại thêm thân vệ cao thủ của Lý Uyên thì cho dù với năng lực của gã và Khấu Trọng cũng vẫn nguy hiểm phi thường.
Nếu động thủ, trong tình thế địch đông ta ít, bọn gã không chiếm được tiện nghi gì.
Theo tình theo lý, người cầm Long phù chỉ huy các cao thủ hộ giá và quân thân vệ đối phó bọn gã đúng ra phải là Vi công công chứ không phải Vũ Văn Sĩ Cập, nhưng vì Vũ Văn Thương có giao tình sâu đậm với Lý Uyên nên Vũ Văn Sĩ Cập sau khi về với nhà Đường liền trở thành đại tướng được Lý Uyên yêu quý, đương nhiên có tư cách và hợp với quy củ trong việc nhận lệnh hơn lão thái giám Vi công công. Nhưng chắc chắn đó không phải là nguyên nhân Vi công công đem Long phù giao cho hắn.
Theo Từ Tử Lăng suy đoán, trước hết, Vi công công cho rằng Từ Tử Lăng vẫn bị nội thương nghiêm trọng, chỉ là gánh nặng cho Khấu Trọng chứ không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào. Tiếp đó, Vi công công còn có việc khác quan trọng hơn cần lão phải đích thân đi làm, không thể giao vào tay người khác, mà nhiều khả năng là Vi công công phải trực tiếp khống chế một vạn năm ngàn đại quân của Đường Kiệm.
Chính vì thế, Khấu Trọng nói tới nguyên nhân, trước hết là để xoa dịu Vũ Văn Sĩ Cập, mà mục tiêu là Long phù trong tay hắn. Chỉ cần Long phù rơi vào tay Lý Hiếu Cung thì ngoài Lý Uyên, hơn ai hết Lý Hiếu Cung dễ dàng nắm hết cấm vệ quân vào trong tay.
Bọn gã không phải hoàn toàn không có cơ hội vì sự chú ý của địch nhân tập trung hết vào Khấu Trọng nên Từ Tử Lăng gã bị hiểu nhầm là mình mang trọng thương sẽ có cơ hội lợi dụng.
Hai gã rất hiểu ý nhau, Khấu Trọng nói mấy câu làm Từ Tử Lăng hiểu rõ cơ hội duy nhất để chuyển bại thành thắng. Đương nhiên, sau khi lấy được Long phù, muốn đánh giết thoát khỏi Duyên Gia hợp vẫn khó hơn lên trời, nhưng đây là lựa chọn duy nhất của bọn gã.
Nhan Lịch rõ ràng chưa hề quên nỗi nhục Khấu Trọng đã gây ra đối với hắn tối qua. Lúc này, hắn lợi dụng cơ hội tát nước theo mưa lật tay cầm cây trường mâu giấu sau lưng, quát lớn:
- Ai mà có hứng thú nói chuyện nhảm nhí với ngươi!
Hắn bước lên, trường mâu múa một vòng, đợi khi thế mâu đủ lực mới đánh về phía Khấu Trọng như quét, như đập, thẳng thắn đánh ra với uy thế mạnh mẽ vô cùng.
Trong đám người, năm người của họ Vũ Văn và họ Độc Cô đều làm như không thấy việc Nhan Lịch xuất thủ trước, không những không hành động phối hợp mà Độc Cô Phượng còn cười cợt khinh thường, thể hiện thân phận cao ngạo của thế gia đại tộc, vốn không ưa gì Nhan Lịch xuất thân giặc cướp nên họ đều muốn để tự hắn lòi cái xấu ra.
Chỉ hai vợ chồng Chử Quân Minh, Hoa Anh được thiên hạ đặt cho mỹ danh là Thần Tiên Quyến thuộc từ bên trái áp tới gần Khấu Trọng, áp trận cho Nhan Lịch.
Từ Tử Lăng trong lòng chợt động, dắt Lý Hiểu Cung vẫn chưa hồi phục tinh thần lùi lại phía sau. Gã dùng động tác rất tinh tế để cho đối thủ thấy gã đúng là bị nội thương chưa khỏi.
Xoảng!
Khấu Trọng rút Tỉnh Trung Nguyệt ra, không thèm nhìn mà tiện tay chém một đao vào cây trường mâu thanh thế mạnh mẽ của Nhan Lịch đang đánh tới, miệng gã vẫn nói:
- Không những không phải chuyện nhảm nhí, mà liên quan đến sinh tử, vinh nhục của các ngươi đó…
Choang!
Nằm ngoài ý liệu mọi người, một đao hoàn toàn không chú tâm của Khấu Trọng lại đánh trúng mũi cây trường mâu đã nhiều lần biến hóa của Nhan Lịch, biến thành cục diện hai bên giao đấu trực diện một chiêu.
Loa Hoàn kình phát ra, thân hình Nhan Lịch chấn động kịch liệt, cả người lẫn mâu bị Khấu Trọng đánh bật lùi trở lại vị trí cũ. Bình một tiếng va vào cửa, loạng choạng lùi lại hơn mười bước. Tuy hắn không ói máu, nhưng sắc mặt lập tức trắng bệch, có thể thấy một đao tùy tiện của Khấu Trọng đã khiến hắn bị nội thương không nhẹ.
Đến hai cao thủ tiền bối cấp đại tông sư là Vũ Văn Thương và Vưu bà tử cũng hơi biến sắc. Họ vốn định để mặc Nhan Lịch thăm dò Khấu Trọng trước, sau khi nhận rõ năng lực Khấu Trọng mới cùng nhau xông lên, đánh chết Khấu Trọng. Nào ngờ sự tình không như mong muốn, hơn nữa lại cảm thấy Khấu Trọng giấu khéo trong vụng, thâm sâu không thể dò, đao pháp đã đạt tới cảnh giới tối cao, thuần thục tột độ. Nhìn thì tưởng là một đao, nhưng lại là hai đao, đao thứ nhất dùng thủ pháp tinh xảo tuyệt luân hóa giải kình lực trong mâu của đối thủ, và một đao không hề phát ra âm thanh sau đó mới thực sự là hung thủ làm nhục Nhan Lịch.
Vợ chồng Chử Quân Minh vô cùng bất ngờ, nhất thời không dám mạo hiểm tiến lên. Nhan Lịch thì càng không phải nói.
Độc Cô Phượng nhìn Khấu Trọng yêu kiều cười nói:
- Con người ngươi thật là đến chết cái nết vẫn không chừa. Tự thân mình khó giữ, còn muốn nói hươu nói vượn.
Khấu Trọng biết đối phương chuẩn bị động thủ đến nơi, gã càng vẽ rắn thêm chân. Sợ người khác không biết Từ Tử Lăng bị thương, gã giơ ngang đao bảo vệ phía trước Từ Tử Lăng và Lý Hiếu Cung, lắc đầu nói:
- Nếu các ngươi biết thân phận thực sự của Vi công công là sư bá của Loan Loan, Doãn Tổ Văn là sư đệ của Thiên Quân Tịch Ứng, mà Loan Loan hiện giờ đang ở trong tẩm cung của Hoàng thượng thì sẽ không dám bảo ta là nói hươu nói vượn nữa
Vũ Văn Thương hừ lạnh:
- Những lời đó ngươi giữ lại đợi khi xuống âm ty mà nói với Diêm Vương đi!
Khí lạnh dồn tới.
Khấu Trọng biết Băng Huyền công đã đạt tới mức tối cao của lão đã sẵn sàng phát động, vội nói:
- Chậm đã! Trước hết hãy để ta dặn dò hậu sự có liên quan đến lão nhân gia ngươi đã
Độc Cô Phượng thích chí nói:
- Khấu Trọng à! Cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay rồi!
Vũ Văn Sĩ Cập lại nhíu mày suy nghĩ về lời nói của Khấu Trọng, thấy thế bèn giục:
- Nói mau!
Khấu Trọng thở dài:
- Bọn ta không những không giết chết Vũ Văn Hóa Cập, mà còn để cho ông ấy tự sát để vẹn tình với Trinh tẩu, rồi hợp táng hai người vào một nơi bí mật mà chỉ có bọn ta biết. Vật bồi táng còn có bức hình Trinh tẩu do Hầu Hi Bạch vẽ
Vũ Văn Thương ngạc nhiên thốt:
- Ngươi nói nhăng gì vậy?
Vũ Văn Sĩ Cập vô cùng ngạc nhiên:
- Trinh tẩu! Người và các ngươi nói phải chăng là Trinh phi?
Khấu Trọng khổ sở than dài, đáp:
- Trinh tẩu trước đây bán bánh bao nhân thịt ở Dương Châu, là ân nhân của ta và tiểu Lăng, là người mẹ thứ nhất của bọn ta. Ài! Nghĩ tới bà ta thì cừu hận gì cũng đều tiêu tan hết. Nếu không vì bà ta thì làm sao chúng tôi lại chọc giận tiểu sư di Phó Quân Tường, làm sư công tức giận. Phượng tiểu thư quen biết dì Tường nên chắc biết lời ta là thật
Độc Cô Phong cười lạnh:
- Thì ra anh hùng một đời như Khấu Trọng cũng vẫy đuôi cầu xin thương xót, khi sắp chết tới nơi liền xin xỏ ân tình. Giờ là lúc liên quan tới sự hưng vong của nước Đại Đường chúng ta, dù miệng lưỡi ngươi có nở hoa vẫn khó thoát khỏi chết
Lý Hiếu Cung định nói gì đó, nhưng bị Từ Tử Lăng ngăn lại.
Giọng Khấu Trọng bỗng biến đổi, biến thành thần thái, giọng điệu thần y xấu xí Mạc Nhất Tâm, nói:
- Bệnh hen xuyễn của lão phu nhân chính là do không điều hòa giữa mười hai chính kinh và kỳ kinh bát mạch, họa tới phế kinh, qua nhiều năm vất vả nên mới thành tật bệnh thế này.
Đây là câu gã nói khi chẩn bệnh cho Vưu Sở Hồng, chỗ khó là gã không quên một từ, lặp lại nguyên văn.
Độc Cô Phượng kêu thét lên, mặt hoa trắng bệch, trừng trừng nhìn Khấu Trọng, lộ vẻ không thể tin nổi. Nàng lại không ngừng lắc đầu, dường như muốn bắt mình phải tin chuyện này không phải là sự thật.
Độc Cô Phong và Vưu bà tử kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Nhan Lịch miễn cưỡng đứng vững lại, chỉ tay vào mặt Khấu Trọng quát lớn:
- Đừng nghe lời yêu tà mê hoặc của hắn. Hụ hụ!
Khấu Trọng cười lớn nói:
- Lo sợ rồi sao! Tên tiểu tử ngươi nếu đã câu kết với Dương Hư Ngạn và Liệt Hà thì không phải là người tốt. Ngươi biết ta vừa nói gì không? Làm gì đến lượt ngươi nói leo?
Chử Quân Minh lộ vẻ nặng nề, trầm giọng:
- Thiếu Soái liệu có thể giải thích rõ ràng hơn không. Long phù trong tay Vũ Văn tướng quân quả thực là do Vi công công giao cho
Khấu Trọng nhìn Vũ Văn Sĩ Cập nói:
- Ta thắng rồi! Đầu cũng giữ được rồi. Ta dám dùng đầu mình để đảm bảo vì không ai hiểu rõ Ma Môn hơn ta. Nếu có ai còn chưa tin, có thể sai người đi cầu kiến hoàng thượng, ta có thể dùng đầu mình đánh cược một ván khác, đảm bảo không thể gặp được mặt rồng
Vũ Văn Thương nói:
- Thiếu Soái đừng có nói bừa dọa người ta!
Giọng lão trở nên rất khách sáo, rõ ràng vì biết hai gã Khấu, Từ không phải là người giết chết Vũ Văn Hóa Cập, lại có ơn chôn cất nên lòng thù hận đã giảm mạnh. Khấu Trọng lại dùng lời lẽ khẩn thiết nói về quan hệ với Trinh tẩu, thêm vào đó, Vũ Văn Thương và Vũ Văn Sĩ Cập biết rõ xuất thân lai lịch của Trinh tẩu, biết Khấu Trọng không mượn chuyện đó để cầu tình nên càng tăng thêm lòng tin đối với Khấu Trọng.
Lúc này, Từ Tử Lăng chen vào:
- Người của Đường Kiệm vào cung thay đổi phòng vệ phải chăng là do Vi công công thay mặt Hoàng thượng truyền chiếu thư?
Lý Hiếu Cung đáp:
- Đúng là như vậy
Khấu Trọng nói:
- Giờ sự việc đã trở nên vô cùng đơn giản, chúng ta chế ngự tên tiểu tử Nhan Lịch, rồi các vị phái một người đi gặp Hoàng thượng, sự tình sẽ lộ rõ như ban ngày. Ta không nói hoang để dọa người, nhưng nếu để gian kế của Ma môn thành công thì các vị không những không còn chỗ đứng ở Trường An nữa, mà hậu quả còn không thể tưởng tượng. Với tác phong nhất quán lạnh lùng tàn độc của Ma môn, tất sẽ ép bức Hoàng thượng, sau đó nhổ tận gốc rễ những thế lực phản đối. Nhà Độc Cô và họ Vũ Văn chính là cái đinh trong mắt chúng
Độc Cô Phượng nhíu mày hỏi:
- Làm như vậy thì có gì tốt cho Khấu Trọng ngươi?
Khấu Trọng ung dung cười đáp:
- Cái tốt nhiều vô kể, trước hết, ta không cần phải khổ sở làm Hoàng đế gì cả, mọi việc do tiểu tử Thế Dân làm thay. Thứ hai là ta sẽ có cơ hội xuất lĩnh cánh quân chính nghĩa hùng mạnh nhất thiên hạ quyết một trận thư hùng với tên gian tặc Hiệt Lợi. Không giấu gì các vị, các vị không nên cho rằng có thể dễ dàng nuốt sống bọn ta. Thật ra, Lăng thiếu gia không hề bị thương, nếu hắn tấn công các vị trong lúc không phòng bị, rồi phối hợp với tiểu đệ thì rất có cơ hội đoạt được Long phù trên tay Sĩ Cập huynh. Không tin thì Lăng thiếu gia sẽ biểu diễn một chút
Nói chưa dứt lời, Từ Tử Lăng đã lướt qua bên người Khấu Trọng, triển khai Huyễn Ma Thân pháp kiểu Từ Tử Lăng, trong chớp mắt đã xuất hiện bên trái Vũ Văn Sĩ Cập, thò tay chộp về phía Vũ Văn Sĩ Cập.
Vũ Văn Sĩ Cập nào ngờ thân pháp Từ Tử Lăng mau lẹ đến thế, trong lúc kinh hãi vội vàng né sang ngang, không còn sức phản kích.
Vũ Văn Thương dù sao cũng là chủ nhân của một Phiệt, lâm nguy không loạn. Song chưởng lão đẩy ra, Băng Huyền Kình bộc phát, mắt thấy đánh trúng Từ Tử Lăng rồi, ai ngờ Từ Tử Lăng nghịch chuyển chân khí, thay đổi sinh tử, xoay người một vòng đã tới trước mặt Nhan Lịch. Nhan Lịch giật mình kinh hãi, miễn cưỡng giơ mâu lên đỡ. Gã và Nhan Lịch vừa chạm vào nhau đã lập tức phân khai, khi gã lùi lại bên cạnh Khấu Trọng thì Nhan Lịch ngã lăn ra vì bị gã điểm trúng huyệt đạo.
Mọi người ai nấy đều chấn động, kể cả Khấu Trọng.
Vũ Văn Thương càng không thể tin nổi. Rõ ràng lão đánh trúng Từ Tử Lăng, nhưng lại bị gã xoay người một vòng hóa giải hoàn toàn. Võ công như vậy quả là khiến người nghe kinh hãi.
Khấu Trọng tinh thần bay bổng, nói:
- Thấy chưa! Bọn ta vốn giữ lập trường dĩ hòa vi quý nên mới nói nhiều với các vị như vậy. Nếu Tần Vương lên ngôi, không những lập tức khiến thiên hạ thống nhất, đem lại hòa bình, xuất hiện cục diện yên ổn lâu dài. Người hai họ Vũ Văn và Độc Cô các vị lập được công to, sẽ tiếp tục hưng thịnh. Hãy cho ta biết thời thế hiện tại ai có tư cách làm Hoàng đế hơn Tần Vương?
Lý Hiếu Cung nghiêm mặt nói:
- Lần này Thiếu Soái cầu kiến Hoàng thượng là muốn khuyên hoàng thượng kìm cương trước bờ vực thẳm, tránh một cuộc thảm biến cung đình ngày mai đó
Khấu Trọng ngầm hổ thẹn. Cho tới lúc này, gã vẫn một lòng muốn dẹp tan Kiến Thành, Nguyên Cát nên suy nghĩ của Lý Hiếu Cung chỉ là hiểu nhầm.
Vưu bà tử hắng giọng, nói:
- Không phải lão thân hoài nghi lời Thiếu Soái, nhưng cho dù Vi công công có Loan Loan giúp đỡ nhưng nếu muốn chế ngự Hoàng thượng mà không gây ra tiếng động như hiện nay thì vẫn không thể nào. Tình hình tối nay đặc biệt, Hoàng thượng và chúng tôi đều đề cao cảnh giác. Thân vệ sử đao một bước không rời, họ là những người Vi công công không thể mua chuộc. Chỉ cần có tiếng đánh đấm thì thân vệ phòng thủ bốn phía sẽ kéo tới chi viện, Vi công công không hề có cơ hội
Khấu Trọng hỏi:
- Hoàng thượng đã lên giường đi ngủ rồi sao?
Vũ Văn Thương đáp:
- Ta đích thân đưa Hoàng thượng tới cửa phòng ngủ, sau đó thân vệ bảo vệ tầng tầng lớp lớp. Nếu như không được Hoàng thượng triệu kiến, Vi công công lại không phải là người thần, không phải muốn gặp là được. Thủ lĩnh thân vệ là Lý Phàm, là người tinh minh cẩn thận, không dễ bị gạt.
Khấu Trọng gãi đầu nói:
- Việc này thật khiến người ta khó mà hiểu được!
Thái độ của gã được vợ chồng Chử Quân Minh rất thích thú. Hoa Anh đoán thay cho gã:
- Tối nay ngủ với Hoàng thượng không phải là Doãn Đức Phi nên bọn họ không cách gì lấy được quân phù
Chỉ nghe câu này của bà ta là biết tấm lòng bà đã hướng về phía Khấu Trọng.
Tối nay, Khấu Trọng có thể nói đã thể hiện hết toàn bộ khả năng của gã, dùng tình cảm làm cảm động, phân tích lợi hại, dùng uy khiếp phục. Sự phối hợp của Từ Tử Lăng đương nhiên là quan trọng, càng quan trọng hơn là người tốt sẽ gặp kết quả tốt, những việc tốt ngày trước đã làm, giờ này, chỗ này đã được báo đáp.
Từ Tử Lăng chợt suy nghĩ, hỏi:
- Đêm nay vị quý phi nào hầu hạ Hoàng thượng vậy?
Độc Cô Phượng vẫn ngây ngẩn nhìn Khấu Trọng, nói như mộng mị:
- Là Thanh quý nhân, sủng phi mà Hoàng thượng mới chiêu nạp. Ta từng điều tra triệt để nàng ta, hoàn toàn không có vấn đề gì. Ài! Hôm nay ngươi nói gì thì người ta cũng tin ngươi!
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đồng thời thất thanh thốt:
- Bạch Thanh Nhi!
Bọn Vũ Văn Thương, Vưu bà tử, Độc Cô Phong đều biến sắc.
Khấu Trọng vỗ trán than:
- Tính toán mọi đường nhưng vẫn tính sót ả. Tiếp đó, gã đem hình dáng ả miêu tả lại, giải thích rõ ràng xuất thân lai lịch của ả.
Vưu bà tử đứng bật dậy, quát lớn:
- Ta lập tức đi xem sao!
Vũ Văn Thương can:
- Chậm đã!
Mọi người ngạc nhiên nhìn Vũ Văn Thương.
Vũ Văn Thương trầm giọng:
- Sĩ Cập, giao Long phù cho Thiếu Soái!
Vũ Văn Sĩ Cập do dự nói:
- Việc này…
Vưu bà tử nhìn Vũ Văn Thương, giơ ngón tay cái lên khen:
- Làm hay lắm! Thiếu Soái lấy đức báo oán, chúng ta còn gì mà không tin tưởng hắn. Hà Gian Vương lại trung thành hết mức đối với Hoàng thượng, tuyệt không có điều gì khả nghi
Đoạn, bà quay sang Vũ Văn Sĩ Cập quát:
- Còn không làm theo ý cha ngươi đi!
Vũ Văn Sĩ Cập hạ quyết tâm, bước mau lên phía trước, hai tay đưa Long phù cho Khấu Trọng.
Khấu Trọng cười rộ, nhận lấy Long phù, không thèm nhìn qua mà đưa cho Hà Gian Vương, nói:
- Thay mặt Tần Vương thành thực cảm ơn các vị. Chúng ta làm là vì thiên hạ thương sinh, vinh nhục của trung thổ. Trước tiên, chúng ta cần nắm rõ tình hình hiện nay, sau đó lựa chọn sách lược thích hợp nhất, đến tẩm cung cứu giá. Xin Hà Gian Vương chủ trì mọi việc
Hà Gian Vương nghiêm mặt đáp:
- Tiếp lệnh!
Vũ Văn Thương nói:
- Cứu người như cứu hỏa. Bằng thực lực của chúng ta, làm gì đến lượt Ma môn vọng tưởng diễu võ dương oai
Khấu Trọng cười rộ:
- Được Phiệt chủ nhắc nhở, kế hoạch của ta lập tức hoàn thành. Trước tiên chúng ta lặng lẽ trùng trùng vây chặt tẩm cung, lại liên hệ với Lý Phàm rồi mới tiến vào có được không?
(
- Các ngươi có ý gì đây? Thiếu Soái và Từ tiên sinh là khách quý của Đại Đường chúng ta, là đồng minh của Hoàng thượng, ai dám mạo phạm? Hai tay Nhan Lịch giao nhau trước ngực, đứng dựa vào cửa phía sau Vũ Văn Thương, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Đại lễ kết minh còn hơn hai giờ nữa mới được cử hành. Một khi chưa kết minh thì Đại Đường của chúng ta và Thiếu Soái quốc vẫn ở trong trạng thái chiến tranh, là địch chứ không phải bạn
Lý Hiếu Cung hai mắt trợn trừng nhìn Nhan Lịch, trầm giọng:
- To gan lắm! Ngươi có thân phận gì mà dám phạm thượng, nói năng với bản vương như vậy?
Độc Cô Phượng cất tiếng cười như chuông ngân, nói:
- Gan của Hà Gian Vương mới thật là to đó! Lại dám cấu kết với kẻ địch bên ngoài, ý đồ hành thích Hoàng thượng
Lý Hiếu Cung biến sắc:
- Ngươi ăn nói cho cẩn thận chút, đừng có ngậm máu phun người. Bản Vương có lòng trung thành hay không thì Hoàng thượng là người rõ hơn ai hết
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chỉ xét thần thái, giọng điệu của Nhan Lịch và Độc Cô Phượng là biết đối phương đã nắm chắc trong tay, chiếm hết chủ động và thượng phong, lập tức biết là không hay.
Vũ Văn Sĩ Cập đang đứng bên cạnh Vũ Văn Thương cười nhẹ nói:
- Nếu Hà Gian Vương đã trung thành tuyệt đối với Hoàng thượng thì hãy dùng hành động chứng minh cho bọn ta thấy
Tiếp đó, hắn giơ cao tay phải, quát lớn:
- Long phù của Hoàng thượng ở đây, thấy long phù như thấy Hoàng thượng, Lý Hiếu Cung ngươi hãy quỳ xuống tiếp lệnh cho ta!
Ánh mắt ba người bất chợt đều hướng về phía bàn tay giơ cao của hắn, thấy chiếc long phù vàng rực được tạo hình đặc biệt, phản chiếu ánh đèn lửa lấp lánh, đại biểu cho quyền lực tối cao có thể điều động sai khiến toàn bộ hệ thống cấm quân ngự vệ trong Hoàng thành, Hoàng cung.
Ngực Lý Hiếu Cung như bị sét đánh, nét mặt không ngừng biến hóa trở thành trắng bệch không còn chút huyết sắc. Hắn loạng choạng lùi lại, nếu không được Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đỡ hai bên thì đảm bảo hắn đã ngồi phệt xuống đất rồi.
Khấu Trọng cao giọng nói:
- Ta dám dùng cái đầu của mình để đánh cược một ván với Vũ Văn Sĩ Cập ngươi là chiếc lệnh phù đó là do Vi công công giao cho ngươi chứ không phải là đích thân Hoàng thượng đưa
Từ Tử Lăng thầm than trong lòng. Những người đương trường, bất kể là địch hay bạn chỉ có gã hiểu tại sao Khấu Trọng lại nói như vậy. Tối nay, bọn gã vốn nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng hiện giờ không còn nắm chắc nữa. Cờ sai một nước thì thua cả bàn, đó là đã không thể nhìn ra Vi công công là đội kỳ binh mai phục trong cung của Âm Quý phái, lại không thể hoàn toàn nắm được nội dung đối thoại giữa Vi công công và Doãn Tổ Văn trong đường hầm bí mật.
Hai món binh phù cực kỳ quan trọng mà Lý Uyên luôn mang theo người là Long phù có thể chỉ huy cấm quân trong cung, Hổ phù để chỉ huy hệ thống quân đội ngoài thành. Có được hai lệnh phù Long, Hổ cũng như khống chế được hai hệ thống quân đội lớn trong và ngoài Hoàng cung của Lý Uyên tại thành Trường An.
Kế hoạch của Ma môn hoàn mĩ hơn nhiều so với kế hoạch tùy cơ ứng biến của bọn gã, mà sự thật cũng bày ra trước mắt, Vi công công không mất chút sức lực nào đã đạt được ưu thế tuyệt đối thay mặt thiên tử ra lệnh cho chư hầu. Nếu Long phù đã có thể giao cho Vũ Văn Sĩ Cập cầm tới đối phó ba người bọn gã thì Hổ phù tự nhiên cũng đã rơi vào tay Vi công công. Một vạn năm ngàn đại quân của Đường Kiệm nói không chừng chính là do Vi công công triệu vào cung, cũng là một phần kế hoạch do Vi công công và Loan Loan nghĩ ra. Từ Tử Lăng gã tuy chưa nắm được rõ tác dụng việc Lâm Sĩ Hoành theo đường hầm bí mật âm thầm vào cung làm gì, nhưng có thể khẳng định là nhằm củng cố ưu thế của Vi công công. Hiện giờ, binh quyền của Trường An rơi vào tay Ma môn, còn các hệ phái khác, kể cả đám Kiến Thành và Nguyên Cát đều chỉ còn cách lo giữ mạng, bọn gã và Khấu Trọng càng không cần nói cũng biết.
Đại họa của bọn gã phát sinh ngay trước mắt, một khi bị đám Vũ Văn Thương, Vưu bà tử quấn lấy, lại thêm thân vệ cao thủ của Lý Uyên thì cho dù với năng lực của gã và Khấu Trọng cũng vẫn nguy hiểm phi thường.
Nếu động thủ, trong tình thế địch đông ta ít, bọn gã không chiếm được tiện nghi gì.
Theo tình theo lý, người cầm Long phù chỉ huy các cao thủ hộ giá và quân thân vệ đối phó bọn gã đúng ra phải là Vi công công chứ không phải Vũ Văn Sĩ Cập, nhưng vì Vũ Văn Thương có giao tình sâu đậm với Lý Uyên nên Vũ Văn Sĩ Cập sau khi về với nhà Đường liền trở thành đại tướng được Lý Uyên yêu quý, đương nhiên có tư cách và hợp với quy củ trong việc nhận lệnh hơn lão thái giám Vi công công. Nhưng chắc chắn đó không phải là nguyên nhân Vi công công đem Long phù giao cho hắn.
Theo Từ Tử Lăng suy đoán, trước hết, Vi công công cho rằng Từ Tử Lăng vẫn bị nội thương nghiêm trọng, chỉ là gánh nặng cho Khấu Trọng chứ không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào. Tiếp đó, Vi công công còn có việc khác quan trọng hơn cần lão phải đích thân đi làm, không thể giao vào tay người khác, mà nhiều khả năng là Vi công công phải trực tiếp khống chế một vạn năm ngàn đại quân của Đường Kiệm.
Chính vì thế, Khấu Trọng nói tới nguyên nhân, trước hết là để xoa dịu Vũ Văn Sĩ Cập, mà mục tiêu là Long phù trong tay hắn. Chỉ cần Long phù rơi vào tay Lý Hiếu Cung thì ngoài Lý Uyên, hơn ai hết Lý Hiếu Cung dễ dàng nắm hết cấm vệ quân vào trong tay.
Bọn gã không phải hoàn toàn không có cơ hội vì sự chú ý của địch nhân tập trung hết vào Khấu Trọng nên Từ Tử Lăng gã bị hiểu nhầm là mình mang trọng thương sẽ có cơ hội lợi dụng.
Hai gã rất hiểu ý nhau, Khấu Trọng nói mấy câu làm Từ Tử Lăng hiểu rõ cơ hội duy nhất để chuyển bại thành thắng. Đương nhiên, sau khi lấy được Long phù, muốn đánh giết thoát khỏi Duyên Gia hợp vẫn khó hơn lên trời, nhưng đây là lựa chọn duy nhất của bọn gã.
Nhan Lịch rõ ràng chưa hề quên nỗi nhục Khấu Trọng đã gây ra đối với hắn tối qua. Lúc này, hắn lợi dụng cơ hội tát nước theo mưa lật tay cầm cây trường mâu giấu sau lưng, quát lớn:
- Ai mà có hứng thú nói chuyện nhảm nhí với ngươi!
Hắn bước lên, trường mâu múa một vòng, đợi khi thế mâu đủ lực mới đánh về phía Khấu Trọng như quét, như đập, thẳng thắn đánh ra với uy thế mạnh mẽ vô cùng.
Trong đám người, năm người của họ Vũ Văn và họ Độc Cô đều làm như không thấy việc Nhan Lịch xuất thủ trước, không những không hành động phối hợp mà Độc Cô Phượng còn cười cợt khinh thường, thể hiện thân phận cao ngạo của thế gia đại tộc, vốn không ưa gì Nhan Lịch xuất thân giặc cướp nên họ đều muốn để tự hắn lòi cái xấu ra.
Chỉ hai vợ chồng Chử Quân Minh, Hoa Anh được thiên hạ đặt cho mỹ danh là Thần Tiên Quyến thuộc từ bên trái áp tới gần Khấu Trọng, áp trận cho Nhan Lịch.
Từ Tử Lăng trong lòng chợt động, dắt Lý Hiểu Cung vẫn chưa hồi phục tinh thần lùi lại phía sau. Gã dùng động tác rất tinh tế để cho đối thủ thấy gã đúng là bị nội thương chưa khỏi.
Xoảng!
Khấu Trọng rút Tỉnh Trung Nguyệt ra, không thèm nhìn mà tiện tay chém một đao vào cây trường mâu thanh thế mạnh mẽ của Nhan Lịch đang đánh tới, miệng gã vẫn nói:
- Không những không phải chuyện nhảm nhí, mà liên quan đến sinh tử, vinh nhục của các ngươi đó…
Choang!
Nằm ngoài ý liệu mọi người, một đao hoàn toàn không chú tâm của Khấu Trọng lại đánh trúng mũi cây trường mâu đã nhiều lần biến hóa của Nhan Lịch, biến thành cục diện hai bên giao đấu trực diện một chiêu.
Loa Hoàn kình phát ra, thân hình Nhan Lịch chấn động kịch liệt, cả người lẫn mâu bị Khấu Trọng đánh bật lùi trở lại vị trí cũ. Bình một tiếng va vào cửa, loạng choạng lùi lại hơn mười bước. Tuy hắn không ói máu, nhưng sắc mặt lập tức trắng bệch, có thể thấy một đao tùy tiện của Khấu Trọng đã khiến hắn bị nội thương không nhẹ.
Đến hai cao thủ tiền bối cấp đại tông sư là Vũ Văn Thương và Vưu bà tử cũng hơi biến sắc. Họ vốn định để mặc Nhan Lịch thăm dò Khấu Trọng trước, sau khi nhận rõ năng lực Khấu Trọng mới cùng nhau xông lên, đánh chết Khấu Trọng. Nào ngờ sự tình không như mong muốn, hơn nữa lại cảm thấy Khấu Trọng giấu khéo trong vụng, thâm sâu không thể dò, đao pháp đã đạt tới cảnh giới tối cao, thuần thục tột độ. Nhìn thì tưởng là một đao, nhưng lại là hai đao, đao thứ nhất dùng thủ pháp tinh xảo tuyệt luân hóa giải kình lực trong mâu của đối thủ, và một đao không hề phát ra âm thanh sau đó mới thực sự là hung thủ làm nhục Nhan Lịch.
Vợ chồng Chử Quân Minh vô cùng bất ngờ, nhất thời không dám mạo hiểm tiến lên. Nhan Lịch thì càng không phải nói.
Độc Cô Phượng nhìn Khấu Trọng yêu kiều cười nói:
- Con người ngươi thật là đến chết cái nết vẫn không chừa. Tự thân mình khó giữ, còn muốn nói hươu nói vượn.
Khấu Trọng biết đối phương chuẩn bị động thủ đến nơi, gã càng vẽ rắn thêm chân. Sợ người khác không biết Từ Tử Lăng bị thương, gã giơ ngang đao bảo vệ phía trước Từ Tử Lăng và Lý Hiếu Cung, lắc đầu nói:
- Nếu các ngươi biết thân phận thực sự của Vi công công là sư bá của Loan Loan, Doãn Tổ Văn là sư đệ của Thiên Quân Tịch Ứng, mà Loan Loan hiện giờ đang ở trong tẩm cung của Hoàng thượng thì sẽ không dám bảo ta là nói hươu nói vượn nữa
Vũ Văn Thương hừ lạnh:
- Những lời đó ngươi giữ lại đợi khi xuống âm ty mà nói với Diêm Vương đi!
Khí lạnh dồn tới.
Khấu Trọng biết Băng Huyền công đã đạt tới mức tối cao của lão đã sẵn sàng phát động, vội nói:
- Chậm đã! Trước hết hãy để ta dặn dò hậu sự có liên quan đến lão nhân gia ngươi đã
Độc Cô Phượng thích chí nói:
- Khấu Trọng à! Cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay rồi!
Vũ Văn Sĩ Cập lại nhíu mày suy nghĩ về lời nói của Khấu Trọng, thấy thế bèn giục:
- Nói mau!
Khấu Trọng thở dài:
- Bọn ta không những không giết chết Vũ Văn Hóa Cập, mà còn để cho ông ấy tự sát để vẹn tình với Trinh tẩu, rồi hợp táng hai người vào một nơi bí mật mà chỉ có bọn ta biết. Vật bồi táng còn có bức hình Trinh tẩu do Hầu Hi Bạch vẽ
Vũ Văn Thương ngạc nhiên thốt:
- Ngươi nói nhăng gì vậy?
Vũ Văn Sĩ Cập vô cùng ngạc nhiên:
- Trinh tẩu! Người và các ngươi nói phải chăng là Trinh phi?
Khấu Trọng khổ sở than dài, đáp:
- Trinh tẩu trước đây bán bánh bao nhân thịt ở Dương Châu, là ân nhân của ta và tiểu Lăng, là người mẹ thứ nhất của bọn ta. Ài! Nghĩ tới bà ta thì cừu hận gì cũng đều tiêu tan hết. Nếu không vì bà ta thì làm sao chúng tôi lại chọc giận tiểu sư di Phó Quân Tường, làm sư công tức giận. Phượng tiểu thư quen biết dì Tường nên chắc biết lời ta là thật
Độc Cô Phong cười lạnh:
- Thì ra anh hùng một đời như Khấu Trọng cũng vẫy đuôi cầu xin thương xót, khi sắp chết tới nơi liền xin xỏ ân tình. Giờ là lúc liên quan tới sự hưng vong của nước Đại Đường chúng ta, dù miệng lưỡi ngươi có nở hoa vẫn khó thoát khỏi chết
Lý Hiếu Cung định nói gì đó, nhưng bị Từ Tử Lăng ngăn lại.
Giọng Khấu Trọng bỗng biến đổi, biến thành thần thái, giọng điệu thần y xấu xí Mạc Nhất Tâm, nói:
- Bệnh hen xuyễn của lão phu nhân chính là do không điều hòa giữa mười hai chính kinh và kỳ kinh bát mạch, họa tới phế kinh, qua nhiều năm vất vả nên mới thành tật bệnh thế này.
Đây là câu gã nói khi chẩn bệnh cho Vưu Sở Hồng, chỗ khó là gã không quên một từ, lặp lại nguyên văn.
Độc Cô Phượng kêu thét lên, mặt hoa trắng bệch, trừng trừng nhìn Khấu Trọng, lộ vẻ không thể tin nổi. Nàng lại không ngừng lắc đầu, dường như muốn bắt mình phải tin chuyện này không phải là sự thật.
Độc Cô Phong và Vưu bà tử kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Nhan Lịch miễn cưỡng đứng vững lại, chỉ tay vào mặt Khấu Trọng quát lớn:
- Đừng nghe lời yêu tà mê hoặc của hắn. Hụ hụ!
Khấu Trọng cười lớn nói:
- Lo sợ rồi sao! Tên tiểu tử ngươi nếu đã câu kết với Dương Hư Ngạn và Liệt Hà thì không phải là người tốt. Ngươi biết ta vừa nói gì không? Làm gì đến lượt ngươi nói leo?
Chử Quân Minh lộ vẻ nặng nề, trầm giọng:
- Thiếu Soái liệu có thể giải thích rõ ràng hơn không. Long phù trong tay Vũ Văn tướng quân quả thực là do Vi công công giao cho
Khấu Trọng nhìn Vũ Văn Sĩ Cập nói:
- Ta thắng rồi! Đầu cũng giữ được rồi. Ta dám dùng đầu mình để đảm bảo vì không ai hiểu rõ Ma Môn hơn ta. Nếu có ai còn chưa tin, có thể sai người đi cầu kiến hoàng thượng, ta có thể dùng đầu mình đánh cược một ván khác, đảm bảo không thể gặp được mặt rồng
Vũ Văn Thương nói:
- Thiếu Soái đừng có nói bừa dọa người ta!
Giọng lão trở nên rất khách sáo, rõ ràng vì biết hai gã Khấu, Từ không phải là người giết chết Vũ Văn Hóa Cập, lại có ơn chôn cất nên lòng thù hận đã giảm mạnh. Khấu Trọng lại dùng lời lẽ khẩn thiết nói về quan hệ với Trinh tẩu, thêm vào đó, Vũ Văn Thương và Vũ Văn Sĩ Cập biết rõ xuất thân lai lịch của Trinh tẩu, biết Khấu Trọng không mượn chuyện đó để cầu tình nên càng tăng thêm lòng tin đối với Khấu Trọng.
Lúc này, Từ Tử Lăng chen vào:
- Người của Đường Kiệm vào cung thay đổi phòng vệ phải chăng là do Vi công công thay mặt Hoàng thượng truyền chiếu thư?
Lý Hiếu Cung đáp:
- Đúng là như vậy
Khấu Trọng nói:
- Giờ sự việc đã trở nên vô cùng đơn giản, chúng ta chế ngự tên tiểu tử Nhan Lịch, rồi các vị phái một người đi gặp Hoàng thượng, sự tình sẽ lộ rõ như ban ngày. Ta không nói hoang để dọa người, nhưng nếu để gian kế của Ma môn thành công thì các vị không những không còn chỗ đứng ở Trường An nữa, mà hậu quả còn không thể tưởng tượng. Với tác phong nhất quán lạnh lùng tàn độc của Ma môn, tất sẽ ép bức Hoàng thượng, sau đó nhổ tận gốc rễ những thế lực phản đối. Nhà Độc Cô và họ Vũ Văn chính là cái đinh trong mắt chúng
Độc Cô Phượng nhíu mày hỏi:
- Làm như vậy thì có gì tốt cho Khấu Trọng ngươi?
Khấu Trọng ung dung cười đáp:
- Cái tốt nhiều vô kể, trước hết, ta không cần phải khổ sở làm Hoàng đế gì cả, mọi việc do tiểu tử Thế Dân làm thay. Thứ hai là ta sẽ có cơ hội xuất lĩnh cánh quân chính nghĩa hùng mạnh nhất thiên hạ quyết một trận thư hùng với tên gian tặc Hiệt Lợi. Không giấu gì các vị, các vị không nên cho rằng có thể dễ dàng nuốt sống bọn ta. Thật ra, Lăng thiếu gia không hề bị thương, nếu hắn tấn công các vị trong lúc không phòng bị, rồi phối hợp với tiểu đệ thì rất có cơ hội đoạt được Long phù trên tay Sĩ Cập huynh. Không tin thì Lăng thiếu gia sẽ biểu diễn một chút
Nói chưa dứt lời, Từ Tử Lăng đã lướt qua bên người Khấu Trọng, triển khai Huyễn Ma Thân pháp kiểu Từ Tử Lăng, trong chớp mắt đã xuất hiện bên trái Vũ Văn Sĩ Cập, thò tay chộp về phía Vũ Văn Sĩ Cập.
Vũ Văn Sĩ Cập nào ngờ thân pháp Từ Tử Lăng mau lẹ đến thế, trong lúc kinh hãi vội vàng né sang ngang, không còn sức phản kích.
Vũ Văn Thương dù sao cũng là chủ nhân của một Phiệt, lâm nguy không loạn. Song chưởng lão đẩy ra, Băng Huyền Kình bộc phát, mắt thấy đánh trúng Từ Tử Lăng rồi, ai ngờ Từ Tử Lăng nghịch chuyển chân khí, thay đổi sinh tử, xoay người một vòng đã tới trước mặt Nhan Lịch. Nhan Lịch giật mình kinh hãi, miễn cưỡng giơ mâu lên đỡ. Gã và Nhan Lịch vừa chạm vào nhau đã lập tức phân khai, khi gã lùi lại bên cạnh Khấu Trọng thì Nhan Lịch ngã lăn ra vì bị gã điểm trúng huyệt đạo.
Mọi người ai nấy đều chấn động, kể cả Khấu Trọng.
Vũ Văn Thương càng không thể tin nổi. Rõ ràng lão đánh trúng Từ Tử Lăng, nhưng lại bị gã xoay người một vòng hóa giải hoàn toàn. Võ công như vậy quả là khiến người nghe kinh hãi.
Khấu Trọng tinh thần bay bổng, nói:
- Thấy chưa! Bọn ta vốn giữ lập trường dĩ hòa vi quý nên mới nói nhiều với các vị như vậy. Nếu Tần Vương lên ngôi, không những lập tức khiến thiên hạ thống nhất, đem lại hòa bình, xuất hiện cục diện yên ổn lâu dài. Người hai họ Vũ Văn và Độc Cô các vị lập được công to, sẽ tiếp tục hưng thịnh. Hãy cho ta biết thời thế hiện tại ai có tư cách làm Hoàng đế hơn Tần Vương?
Lý Hiếu Cung nghiêm mặt nói:
- Lần này Thiếu Soái cầu kiến Hoàng thượng là muốn khuyên hoàng thượng kìm cương trước bờ vực thẳm, tránh một cuộc thảm biến cung đình ngày mai đó
Khấu Trọng ngầm hổ thẹn. Cho tới lúc này, gã vẫn một lòng muốn dẹp tan Kiến Thành, Nguyên Cát nên suy nghĩ của Lý Hiếu Cung chỉ là hiểu nhầm.
Vưu bà tử hắng giọng, nói:
- Không phải lão thân hoài nghi lời Thiếu Soái, nhưng cho dù Vi công công có Loan Loan giúp đỡ nhưng nếu muốn chế ngự Hoàng thượng mà không gây ra tiếng động như hiện nay thì vẫn không thể nào. Tình hình tối nay đặc biệt, Hoàng thượng và chúng tôi đều đề cao cảnh giác. Thân vệ sử đao một bước không rời, họ là những người Vi công công không thể mua chuộc. Chỉ cần có tiếng đánh đấm thì thân vệ phòng thủ bốn phía sẽ kéo tới chi viện, Vi công công không hề có cơ hội
Khấu Trọng hỏi:
- Hoàng thượng đã lên giường đi ngủ rồi sao?
Vũ Văn Thương đáp:
- Ta đích thân đưa Hoàng thượng tới cửa phòng ngủ, sau đó thân vệ bảo vệ tầng tầng lớp lớp. Nếu như không được Hoàng thượng triệu kiến, Vi công công lại không phải là người thần, không phải muốn gặp là được. Thủ lĩnh thân vệ là Lý Phàm, là người tinh minh cẩn thận, không dễ bị gạt.
Khấu Trọng gãi đầu nói:
- Việc này thật khiến người ta khó mà hiểu được!
Thái độ của gã được vợ chồng Chử Quân Minh rất thích thú. Hoa Anh đoán thay cho gã:
- Tối nay ngủ với Hoàng thượng không phải là Doãn Đức Phi nên bọn họ không cách gì lấy được quân phù
Chỉ nghe câu này của bà ta là biết tấm lòng bà đã hướng về phía Khấu Trọng.
Tối nay, Khấu Trọng có thể nói đã thể hiện hết toàn bộ khả năng của gã, dùng tình cảm làm cảm động, phân tích lợi hại, dùng uy khiếp phục. Sự phối hợp của Từ Tử Lăng đương nhiên là quan trọng, càng quan trọng hơn là người tốt sẽ gặp kết quả tốt, những việc tốt ngày trước đã làm, giờ này, chỗ này đã được báo đáp.
Từ Tử Lăng chợt suy nghĩ, hỏi:
- Đêm nay vị quý phi nào hầu hạ Hoàng thượng vậy?
Độc Cô Phượng vẫn ngây ngẩn nhìn Khấu Trọng, nói như mộng mị:
- Là Thanh quý nhân, sủng phi mà Hoàng thượng mới chiêu nạp. Ta từng điều tra triệt để nàng ta, hoàn toàn không có vấn đề gì. Ài! Hôm nay ngươi nói gì thì người ta cũng tin ngươi!
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đồng thời thất thanh thốt:
- Bạch Thanh Nhi!
Bọn Vũ Văn Thương, Vưu bà tử, Độc Cô Phong đều biến sắc.
Khấu Trọng vỗ trán than:
- Tính toán mọi đường nhưng vẫn tính sót ả. Tiếp đó, gã đem hình dáng ả miêu tả lại, giải thích rõ ràng xuất thân lai lịch của ả.
Vưu bà tử đứng bật dậy, quát lớn:
- Ta lập tức đi xem sao!
Vũ Văn Thương can:
- Chậm đã!
Mọi người ngạc nhiên nhìn Vũ Văn Thương.
Vũ Văn Thương trầm giọng:
- Sĩ Cập, giao Long phù cho Thiếu Soái!
Vũ Văn Sĩ Cập do dự nói:
- Việc này…
Vưu bà tử nhìn Vũ Văn Thương, giơ ngón tay cái lên khen:
- Làm hay lắm! Thiếu Soái lấy đức báo oán, chúng ta còn gì mà không tin tưởng hắn. Hà Gian Vương lại trung thành hết mức đối với Hoàng thượng, tuyệt không có điều gì khả nghi
Đoạn, bà quay sang Vũ Văn Sĩ Cập quát:
- Còn không làm theo ý cha ngươi đi!
Vũ Văn Sĩ Cập hạ quyết tâm, bước mau lên phía trước, hai tay đưa Long phù cho Khấu Trọng.
Khấu Trọng cười rộ, nhận lấy Long phù, không thèm nhìn qua mà đưa cho Hà Gian Vương, nói:
- Thay mặt Tần Vương thành thực cảm ơn các vị. Chúng ta làm là vì thiên hạ thương sinh, vinh nhục của trung thổ. Trước tiên, chúng ta cần nắm rõ tình hình hiện nay, sau đó lựa chọn sách lược thích hợp nhất, đến tẩm cung cứu giá. Xin Hà Gian Vương chủ trì mọi việc
Hà Gian Vương nghiêm mặt đáp:
- Tiếp lệnh!
Vũ Văn Thương nói:
- Cứu người như cứu hỏa. Bằng thực lực của chúng ta, làm gì đến lượt Ma môn vọng tưởng diễu võ dương oai
Khấu Trọng cười rộ:
- Được Phiệt chủ nhắc nhở, kế hoạch của ta lập tức hoàn thành. Trước tiên chúng ta lặng lẽ trùng trùng vây chặt tẩm cung, lại liên hệ với Lý Phàm rồi mới tiến vào có được không?
(
Danh sách chương