Tang Tiểu Muội không kêu gào nữa, ngồi dậy lấy khăn tay ra lau bọt mép, cười khúc khích:

– Không giống làm sao mà lừa được bọn họ, thật may có xe Huệ Dân đường đi qua, muội nhận ra xe nhà họ, nên mới chạy tới tấn công, may mắn có ông ta chứng minh muội điên rồi, chàng tiện.

– Thuốc của tiểu lang trung thật hiệu nghiệm, có khi ta cũng xin một ít, lúc cần giả điên có thể tránh được khối việc.

Hoàng Cầm nói nửa đùa nửa thật:

Nghe thế Tang Tiểu Muội chợt ngẩn ra một lúc, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp cũng phai đi, vương chút sầu lo:

– Không biết huynh ấy có tới không?

– Có, không tới làm sao y yên tâm, ngay từ khi muội ra khỏi cửa ta đã chú ý thấy y trốn trong đám đông rồi, sau đó suốt dọc đường y vẫn theo sát kiệu hoa không rời, thấy muội nổi điên, mặt cũng khẩn trương lắm. Ôi, có được người yêu thương quan tâm tới mình thật tốt, ta thật hâm mộ muội, chẳng bù cho ta …

Hoàng Cầm nói tới đó nhận ra lỡ lời, vội ngưng lại:

Tang Tiểu Muội vẫn ngồi bần thần đó, không chú ý tới mấy câu sau Hoàng Cầm nó, mất một lúc rầu rĩ lẩm bẩm:

– Vậy thì sao chứ, huynh ấy biết muội giả điên, nhưng cha mẹ huynh ấy không biết, dù có biết, chỉ sợ họ có thành kiến với muội.

– Hi hi, vậy thì chuẩn bị làm bà cô già đi, cũng tốt, muội gả đi rồi ta sẽ buồn lắm.

Hoàng Cầm thu lại tâm tình trêu chọc, cũng có lẽ nàng lấy trêu chọc Tang Tiểu Muội để che dấu tâm sự của mình:

– Hừm, làm bà cô già còn tốt hơn làm di nương của lão béo đó, không gả đi thì sao, cùng lắm muội cạo đầu làm ni cô.

– Muội làm ni cô thì tiểu lang trung phải làm sao đây, chẳng lẽ cũng lên chùa làm hòa thượng? Hai cái đầu trọc hẹn hò với nhau, nghe cũng thú vị đấy …

– Muội xé mồm tẩu ra! Tang Tiểu Muội nhào tới người lên người Hoàng Cầm:

Hoàng Cầm vội giữ lấy hai tay Tang Tiểu Muội, hai cô gái lăn trên giường nô đùa một vòng, tóc tai tán loạn, y phục xộc xệch hết cả, chán chê rồi Hoàng Cầm mới nói:

– Suỵt, cẩn thận họ nghe thấy.

Tang Tiểu Muội sực tình, đưa tay bịt miệng, hai nàng nghiêng tai lắng nghe, phía dưới vẫn là tiếng Tang mẫu khóc gào, nhìn nhau thè lưỡi cười trộm.

Dưới tầng, Tang phụ khuyên can mãi Tang mẫu mới thôi kêu gào, bắt đầu thương lượng xem chuyện này phải làm sao, bằng hữu lâu năm, biết lão béo này trở mặt thì vô tình hơn bất kỳ ai, hơn nữa chuyện hôm nay e lan truyền khắp toàn thành rồi, mất hết thể diện, lão béo đó trở mặt là cái chắc.

Nhưng Tang mẫu không muốn trả tiền, tới 5 phân lợi kìa, lòng đau như cắt về phòng lấy giấy nợ.

Tang phụ thở vắn than dài, lòng nghĩ không biết có phải mấy ngày nay bức ép quá đáng, cho nên nữ nhi mới điên thế không, phần nào hối hận, giờ nữ nhi thành ra như thế, ai ai cũng biết cả, còn chẳng phải do mình hại, biết làm sao đây? Đúng lúc này nghe thấy Tang mẫu rú lên như heo chọc tiết, không hiểu chuyện gì, hoảng hồn chạy vào phòng ngủ, thấy thê tử hai tay múa may như điên, ném đồ đạc lung tung:

– Giấy cho vay đâu rồi, giấy cho vay đâu rồi?

……

Nghê đại phu quay về Huệ Dân Đường, cả nhà tụ tập hết ở đại sảnh đợi, biết đã lo lót được chuyện vào lao tù thăm người thì cũng nhẹ nhõm phần nào.

Nghê phu nhân biết trượng phu về, ở nhà trong đi ra, gấp gáp nói:

– Lão gia, bệnh Trí Nhi càng nặng.

Nghê đại phu giật mình bỏ ngay cốc trà còn chưa kịp đưa lên môi:

– Uống thuốc chưa?

– Uống rồi, chính thiếp thân cho Trí Nhi uống, hôm qua hai lần, sáng nay một lần.

Nghê phu nhân rơm rớm nước mắt nói:

– Đỡ hơn một chút, không sốt không tiêu chảy nữa, nhưng thành ngủ mê man không tỉnh, thi thoảng còn co giật, nói mơ nữa.

Nghê đại phu vội vội vàng vàng chạy vào phòng ngủ hậu đường, thấy nhi tử nằm ngủ trên giường, mặt xám như tro, ngồi xuống sờ trán nó, không nóng, gọi:

– Trí Nhi, nghe thấy cha nói không?

Đứa bé không đáp.

Nghê đại phu ghé sát tai nói lại lần nữa.

Đứa bé đột nhiên mở to mắt, hét lên :” Làm hỏng người tuyết của ta, ta đánh chết ngươi.” Tiếp đó lại nhắm mắt vào như chưa có chuyện gì xảy ra, mũi thở gấp, tay chân giật một cái.

Nghê đại phu vội bắt mạch, suy nghĩ một lúc, thêm linh dương giác, tê giác, lương can vào phương thuốc cũ ngăn co giật, dặn dò nha hoàn sắc thuốc.

Thuốc uống xong nhưng hiệu quả không thấy đâu, đứa bé vẫn mê man, nói mê, phu thê Nghê đại phu như ngồi trên chảo rán.

Nhi tử đã thế, Nghê đại phu vẫn phải chạy hai đầu, tối tới lao ngục, lao đầu bảo ông ta mặc y phục ngục tốt, còn dùng tro bôi mặt lem nhem, trước đó lao đầu cũng đã đổi người canh thành thân tín của mình, dẫn Nghê đại phu vào tử lao.

Nghê Nhị đeo một cái gông lớn, tay chân đều bị dùng xích sắt to bằng ngón tay cái trói lại, đang nằm co ro trong đống cỏ ở góc lao phòng bẩn thỉu.

Lao đầu mở khóa sắt, dặn:

– Chỉ được một tuần trà thôi, tuyệt đối không thể hơn.

Rồi tự mình đi ra canh cửa.

Nghê Nhị nghe thấy tiếng động mất một lúc mới đưa hai mắt đờ đẫn nhìn lên, bằng vào ánh đèn tờ mờ ở hành lang, miễn cưỡng nhìn ra được đại ca, mừng rỡ nghẹn ngào gọi:

– Đại ca, đại ca, cứu đệ với.

Nghê đại phu quỳ xuống, run run nắm lấy tay đệ đệ bị đeo xích nặng chích, kìm nén xúc động, tranh thủ thời gian hỏi:

– Rốt cuộc … Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Nghê Nhị nắm chặt tay đại ca, mặt đầy niềm vui thoát nạn:

– Đại ca, đại ca, nương tử đệ có khỏe không? Đệ vào đây, nàng ấy hẳn hoảng lắm.

– Lúc nào rồi còn hỏi cái này, mau nói xem chuyện là sao, ta còn tìm cách cứu đệ, mau lên thời gian không còn nhiều.

– Đại ca … Không phải vào đưa đệ ra sao?

– Mau lên, nói!

Nghê đại phu tức giận quát:

Nghê Nhị giật mình, run run nói:

– Hôm đó Tùy chưởng quầy phái người tới mời đệ đi khám bệnh cho …

– Cái đó ta biết hết rồi, nói vì sao lại dùng nhiều ô đầu như vậy? Có phải do có kẻ giở trò không?

– Không phải, tại đệ cả ..

Nghê Nhị khóc rống lên, vừa khóc vừa lấy tay đánh vào đầu mình, làm xích sắt kêu loảng xoảng:

Lao đầu chạy vào, rít giọng nói:

– Khe khẽ chứ, định để người ta biết cả sao?

Huynh đệ Nghê gia gật đầu, lao đầu đi rồi, Nghê Nhị mới nói:

– Tùy mẫu bị hán sán nhiều lần phát tác, trước kia dùng Đại ô đầu tiên có bốn miêng không hiệu quả, cho nên … Nên đệ dùng 8 miếng …

– Đồ ngu xuẩn này!

Nghê đại phụ vung tay định tát, giữa chừng bỏ tay xuống, tuy thiên hạ loạn lạc, nhưng Nghê gia được ông chống đỡ, xưa nay coi như sống trong ổn định, nhất là đứa đệ đệ này chưa từng trải qua gian khổ, nay đáng thương như thế, ông cũng không đành lòng:

– Đại ô đầu tiên vốn là thuốc cực hung mãnh, dùng năm miếng ô đầu là đã quá lắm rồi … Ta dạy đệ không biết bao lần, trị bệnh lấy chữ “ổn” đặt lên hàng đầu, trị không được thì thôi, tuyệt đối không được để xảy ra vấn đề. Đệ mạo hiểm như thế … Đệ … Đệ …

Ông ta giận không nói được nữa.

Nghê Nhị khóc lóc nói:

– Ngày hôm đó đệ gặp Chúc Dược Quỹ, thấy ông ta đi đứng thoải mái, không hề khó khăn như trước kia, hỏi ra mới biết dùng thuốc của tên tiểu lang trung của Quý Chi Đường, mà dùng tới 8 miếng ô đầu, cho nên …

– Láo toét, tới lúc này rồi còn lừa ta, cha y không cho y khám bệnh kê đơn, làm gì có chuyện đó, lại còn nói dùng 8 miếng ô đầu.

– Thật đấy, đệ cũng không tin, Chúc Dược Quỹ nói tiểu lang trung dùng phương thuốc như huynh, chỉ có ô đầu là khác. Đệ không tin, còn đi hỏi hỏa kế nhà bọn họ, mấy lần xác nhận …

Nghê Nhị mếu máo nói:

– Đệ sao dám nói dối chứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện