Đúng là đại đội kỵ binh, không thứ gì ở thời đại này tạo ra được sự chấn động như vậy, Tả Thiếu Dương chạy nhanh ra ngoài, he hé cửa sổ nhìn, thấy trong bóng đêm chỉ thấy từng đội binh sĩ đi ngang qua hiệu thuốc, không phải đường chính nên không thấy được đại đội kỵ binh, y cũng không có kinh nghiệm, nên không đánh giá được tình hình thắng bại thế nào.

Hầu Phổ ghé mặt vào một cửa sổ khác, nói:

– Có lẽ ban ngày địch đánh thành là ép đại quân quay về.

Tả Quý cũng gật đầu:

– Đánh không đánh nổi, chỉ có thể thủ, cứ mãi thế này biết làm sao?

Tả Thiếu Dương không hiểu sao họ nhìn ra, song không có tâm trạng mà hỏi, mọi người đều nặng nề, sắp tới giờ giới nghiêm, phu thê Hầu Phổ chào về nhà.

Lương thị sang Cù gia, uyển chuyển nói Tả Thiếu Dương không đồng ý hôn sự này, bọn họ cũng hết cách, e rằng chỉ có thể định đoạt như vậy. Cù lão thái thái im lặng hồi lâu, rơi nước mắt, nói đợi lão thái gia tỉnh lại, bẩm báo một câu rồi trả lời họ.Lương thị gật đầu, trong lòng không dễ chịu gì, hi vọng nho nhoi thêm một hai ngày, có khi chuyện có thể thay đổi.

Tả Thiếu Dương nghe mẹ nói thì thở phào, người nhẹ nhõm hẳn, vứt chuyện này ra sau đầu, hôm nay quá vất vả rồi, leo lên phòng ngủ liền một lèo.

Hôm sau dậy chỉ hơi muộn một chút mà Miêu Bội Lan đã lấy nước đầy chum, còn lau dọn hiệu thuốc sạch sẽ, nha đầu này rõ ràng cố tình dậy sớm tranh việc với y, còn cười rất thích thú.

Nhìn nụ cười của nàng, tâm trạng của Tả Thiếu Dương cũng trở nên tươi sáng hơn, chưa tới giờ mở hiệu, liền nói:

– Chúng ta ra ngoài đi một vòng xem tình huống thế nào.

Hai người họ tới quán trà Thanh Hương trước, cả dãy nhà dài cháy quá nửa, chỉ còn lại đống đổ nát nham nhở, một ít người đang bới móc lung tung, tựa hồ xem còn thứ gì chưa cháy có thể tận dụng được không, người thì ngồi ở khoảng đất đối diện, khóc sưng húp mắt.

Quán trà Thanh Hương đã mở, Tả Thiếu Dương đứng xa xa nhìn, không có khách, đây là điều hiển nhiên, cũng không muốn tới gần hơn, dẫn Miêu Bội Lan tới cổng thành đông.

Những khu nhà gần tường thành đã cháy sạch, binh sĩ đang thu dọn, ngẩng đầu lên thấy tường thành tinh kỳ phấp phới, binh sĩ đứng canh, đi lại tuần tra đông hơn thường ngày gấp bội, bên cạnh dựng tấm biển :” Người không liên quan, không được lên thành.”

Dọc đường đi thấy không ít nạn dân dựng lều bạt tạm bợ hai bên đường, quần áo không đủ, nhặt nhạnh đủ thứ đốt từng đống lửa, chẳng tị hiềm gì nam hay nữ lớn hay bé, tụ tập quanh ngồi co ro cả với nhau, mắt nhìn đống lửa thất thần, như mất hết hi vọng vào tương lai.

Đi lang thang thế nào lại tới trước Kim Ngọc tửu lâu, chính là sản nghiệp của Chu chưởng quầy muốn cưới Tang Tiểu Muội làm tiểu thiếp, cửa có rất đông người quây quanh, mặt đất có máu loang lổ, chẳng ưa gì lão béo đó, Tả Thiếu Dương không muốn hỏi chuyện gì.

Tóm lại không có lấy chuyện nào dù nhỏ nhặt khiến người ta vui lên được, cả hai không nói gì về hiệu thuốc.

Vừa tới cửa liền nghe thấy tiếng cười váng đầu của một nam tử:

– Ha ha ha, Tiểu Tam, thì ra tên tiểu tử nhà ngươi trốn ở đây, hại lão tử đi tìm mãi, ngươi làm sao, lão tử sau này có xuống suối vàng cũng không dám nhìn mặt cha mẹ ngươi, muốn chết để lại vài thằng nhóc đã, lúc đó lão tử hết trách nhiệm.

Tả Thiếu Dương bước nhanh vào, thấy viên quan quân mặt đen xì, cao lớn lừng lững, vai hùm lưng gấu và hai binh sĩ đứng bên cạnh giường của binh sĩ trẻ bị gãy chân. Quan quân kia râu xồm xoàm, mày rậm mắt to, vai hùm lưng gấu, cao lớn lừng lững, hông đeo hai thanh đao to bản, trông quen quen mà không nhớ là gặp ở đâu.

Viên quan quân đó nhìn Tả Thiếu Dương có hơi ngờ ngợ, đến khi nhìn Miêu Bội Lan, tức thì sáng mắt lên, hớn hở đi tới:

– Trùng hợp trùng hợp quá, không ngờ cô nương cũng ở đây, ta tìm cô nương đến khổ.

Tả Thiếu Dương nhớ ra, chính là viên quan quân khen chùy pháp của Miêu Bội Lan trên thành, chắp tay nói:

– Thì ra là tướng quân.

Người ta chỉ khẽ gật đầu, không để ý tới Tả Thiếu Dương, đi vòng qua y, tới trước mặt Miêu Bội Lan, ngoạc miệng cười tới tận mang tai, chủ động giới thiệu:

– Ta họ Phàn, vì mặt đen nên người ta hay gọi là Phàn Mặt Đen, là đội chính đội thứ ba quân đoàn một báo kỵ quân. Cô nương tên là gì?

Năm Trinh Quan thời Đường, biên chế quân đội về tổng thể chia làm cấp bậc quân, đoàn, lữ, đội hỏa. Một quân có sáu đoàn, một đoàn có hai lữ, một lữ có hai đội, một đội có năm hỏa, mỗi hỏa có 20 người. Nên một đội chừng một trăm người, Phàn Mặt Đen là đội chính, tương đương đại đội trưởng hiện giờ.

Miêu Bội Lan không đến mức sợ người lạ, nhưng cũng không quen có nam nhân xa lạ tự dưng sấn sổ hỏi tên mình như thế, trốn ra sau lưng Tả Thiếu Dương, không trả lời hắn.

Phàn Mặt Đen rối rít xua tay, nở nụ cười thân thiện, hắn không cười còn đỡ, mồm hắn như mồm sói, răng thì lởm chởm, thái độ thô bỉ hết chỗ nói, làm người ta ghê rợn. Áng chừng bản thân hắn không biết điều đó, mà cũng chẳng ai đủ gan dạ nói với hắn điều đó, nên Phàn Mặt Đen vẫn trưng ra nụ cười kinh dị của mình:

– Cô nương, không phải sợ, hôm qua trên tường thành cô nương giết liền bốn tên phản quân, lợi hại vô cùng, ta bội phục. Hôm nay đại tướng quân luận công, ta muốn thỉnh công cho cô nương, chùy pháp của cô nương rất hợp khẩu vị lão Phàn này, chúng ta lại còn có dung mạo giống nhau, mặt chúng ta đều đen, có khi năm trăm năm trước là người nhà, ha ha ha.

Ngất mất, hai tên binh sĩ phía sau lè lưỡi nhìn nhau, cô nương người ta da chỉ hơi đen một chút thôi, song mặt mũi xinh xắn đáng yêu, còn thứ như đội trưởng nhà mình, dù nhà có bán than cũng khó đen được tới độ đó, điều này chỉ dám nghĩ trong đầu, đó ai dám nói ra.

Lão Phàn nghĩ mình nói thế tỏ ra thân thiết, nhưng cô nương nhà nào thích nam nhân thô kệch như thế nói giống mình, kể cả xưa nay Miêu Bội Lan vốn chẳng để ý tới dung mạo hay cách ăn mặc gì hết, nàng đâu có rảnh mà để ý mấy thứ đó, kể cả lúc chớm nở tình cảm với Tả Thiếu Dương cũng thế, nàng vẫn vô tư, chỉ tới khi gặp Bạch Chỉ Hàn, nàng vô cùng tự ti.

Hơn nữa nữ nhân cầm đao giết người chẳng phải hay ho gì, nàng không muốn cha mẹ Tả Thiếu Dương biết.

Lão Phàn oang oang cái miệng đã đành, Tả Thiếu Dương cũng chẳng hiểu cho lòng nàng, còn cười hớn hở hưởng ứng:

– Tướng quân, cô ấy tên là Miêu Bội Lan, là muội tử kết nghĩa của ta … hôm qua trên tường thành ta nghe có quan quân hô lớn giết địch có thưởng gì đó, muội tử ta tuy không phải quân sĩ, song giết không ít địch, có phần thưởng không?

Miêu Bội Lan liếc nhìn về phía trong nhà, Tả Quý cũng đang nghe bọn họ nói chuyện, nàng gấp tới độ cuống lên, muốn Tả Thiếu Dương đừng nói chuyện này nữa, giật áo y. Tả Thiếu Dương quay lại nói nhỏ “yên tâm, thế nào ta cũng đòi được tiền cho muội!”, làm Miêu Bội Lan chỉ muốn ôm mặt chạy đi chỗ khác.

Phàn Mặt Đen một hồi cố gắng “kết thân” không thành với Miêu Bội Lan mới chịu chú ý tới thanh niên tuấn tú trước mặt:

– Tiểu huynh đệ là?

Binh sĩ trẻ bị thương giới thiệu:

– Phàn đội chính, huynh ấy là lang trung ở đây, chính là người trị bệnh cho đệ, y thuật rất cao minh, lấy tên mà không đau chút nào, thần kỳ cực.

– A? Phàn Mặt Đen nhìn lại Tả Thiếu Dương một lượt:

– Thì ra ngươi là lang trung chữa cho Cẩu Tử, trẻ như vậy mà y thuật cao minh, bội phục bội phục, đám quân y ăn hại, hôm qua cũng lấy tên ra, thế mà làm đội của lão tử chết mất hai người, đúng là vô dụng, không biết chúng cứu người hay giết người.

Cẩu Tử nóng mặt đính chính:

– Đội chính, ta tên là Đinh Tiểu Tam, không phải Cẩu Tử.

– Lão tử gọi ngươi là Cẩu Tử từ nhỏ, tự dưng lại giở quẻ là sao?

Phàn Mặt Đen theo thói quen giơ chân đá, nửa đường mới nhớ hắn bị thương, kịp thu chân lại:
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện