Bận rộn hết chuyện thương binh, Phàn Mặt Đen mới ngại ngùng nói với Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan:
– Thật sự xin lỗi, tình hình có chút căng … Hắc hắc, là thế này, mọi khi tiếng nói Lão Phàn ta rất hiệu quả, một lời nói ra nặng tựa cửu đỉnh, nhưng mà lần này tiền lương không được dư dả lắm, nên quy định thắt chặt hơn, quan trên nói nhất định có lỗ tai mới được. Có điều muội tử đừng nản, hiện chiến loạn thế này, muội lại võ công cao cường, không thiếu cơ hội lập công, chỉ cần nhớ lần sau cắt tai là được.
Dù gì người ta cũng là đại cô nương rồi, hai bên không thân không quen, Lão Phàn cứ tự nhiên như ruồi, chả ý tứ gì, coi nàng như muội tử trong nhà vậy, Miêu Bội Lan rất không quen tiếp xúc với nam nhân kiểu này, cũng không thích người này mở miệng ra là nói chuyện giết chóc với cắt xẻo, cho nên càng ít nói, cơ bản chỉ lắc đầu.
Tả Thiếu Dương giải thích thay nàng:
– Bội Lan giết địch vì tự bảo vệ, không muốn cắt tai địch lập công.
– Ngốc, ngốc lắm, thế là ngốc vô cùng, muội không cắt thì kẻ khác cắt thôi …
Phàn Mặt đen hơi nóng, thấy Miêu Bội Lan tránh mặt mình thì hết cách:
– Tiểu lang trung, cậu thuyết phục Bội Lan muội, giết địch là phải cắt tai, mỗi cái một quan tiền, ít đâu, cùng lắm cậu cắt thay.
– Được, Phàn tướng quân yên tâm, ta không để muội ấy giết địch lại không được gì.
Tả Thiếu Dương vỗ ngực đảm bảo, cái này y chẳng ngại:
– Ta không phải tướng quân, sau này gọi là Phàn đội chính hay Phàn đại ca là được, đáng tiếc Bội Lan muội không cắt tai, không có bằng chứng để luận thưởng, còn cứu chữa thương binh thì lúc đó rất nhiều bách tính trong thành làm, nên không có thưởng gì.
Phàn Mặt Đen xoa tay liên hồi, điệu bộ ngập ngừng, Tả Thiếu Dương thắc mắc không hiểu chuyện gì mà khiến hán tử thẳng tuột như ruột ngựa này khó nói, mất một lúc vòng vo hắn nói ra được:
– Thế nên Bạch tiểu thư cũng không được thưởng gì cả … Ha ha ha.
Tả Thiếu Dương hiểu ra, tên mặt đen này bị Răng Thỏ hớp mất hồn rồi, cũng chả phải chuyện bất ngờ.
– Nói chung … À, tóm lại là ta thấy mất mặt lắm, cậu đừng nói lại với Bạch tiểu thư … Số huynh đệ này giao cho cậu nhé, ta đi đây.
Nói xong Phàn Mặt Đen dẫn hai tên thân binh đi như chạy.
Một đồn mười, mười đồn trăm, nhiều bách tính biết Quý Chi Đường chữa bỏng hiệu quả, lại rẻ, nên kéo nhau tới. Có kinh nghiệm trước đó, Tả Quý xử lý có chút thuần thục rồi, thêm Miêu Bội Lan nhanh nhẹn thế nên Tả Thiếu Dương mới có thời gian mà thở.
Bệnh nhân đến rất đông, có hôm kiếm được gần hai trăm đồng, Tả Quý hưng phấn lắm, dù mệt tới cơm nước chỉ ăn qua loa, nhưng thấy đáng giá. Tả Thiếu Dương thì chỉ thấy mệt, kiếm hơn trăm đồng nhưng không tính tiền khám bệnh, tiền thuốc lại chỉ được gần ba mươi đồng, chẳng bõ công, y không phải thánh, có lấy chữa khỏi bệnh cho người làm niềm vui thì cũng tương đối thôi, là người hiện đại, y coi trọng giá trị công sức mình bỏ ra, nhưng vừa đề nghị tăng giá thuốc với cha thì bị mắng không ngẩng đầu lên được, lòng âm thầm tính kiếm tiền bằng cách khác.
Do bệnh nhân quá đông, gây ảnh hưởng tới việc khám chữa bệnh, cho nên Tả Quý muốn tìm Triệu Tam Nương, hỏi thuê cửa hiệu tạp hóa đối diện làm phòng bệnh cho những bệnh nhân ở lại quan sát, hai cha con họ không dứt ra được nên Lương thị đi hỏi, xem có thể thuê theo ngày không.
Lương thị đi rồi trở về nói, Triệu Tam Nương đồng ý, hơn nữa cũng không lấy tiền, dù sao trong lúc đánh nhau thế này, nhà để trống chẳng ai thuê, có người dùng quét tước lau dọn cũng tốt, cho nó có hơi người.
Kể xong chuyện đi hỏi thuê nhà, Lương thị than thở:
– Nhà Tam Nương hết lương thực rồi, ài, chuyện xảy ra quá bất ngờ, cho nên không trở tay kịp, trong nhà có công bà, hai đứa bé cùng đám huynh đệ tỷ muội, tới mười mấy người. Không có lương thực thì làm sao mà sống, cả nhà đang khóc lóc … Thương lắm, hay là chúng ta bán cho họ ít lương thực.
Tả Quý lắc đầu:
– Không thể bán, tuyệt đối không thể bán.
– Lão gia, Tam Nương tuy một miệng chua ngoa, nhưng lòng dạ lại tốt, mấy năm qua giúp đỡ chúng ta nhiều nhất, giúp được thì nên giúp, khi đó Hồi Hương xuất giá không có tiền chuẩn bị của hồi môn, cô ấy nhiệt tình cho vay 5 quan tiền. Nhà ta kinh doanh không tốt, không có tiền trả tiền nhà cũng cho trì hoãn hết năm này tới năm khác, chỉ là nhà của nhà chồng, công bà bên đó ép quá, nên mới phải ra hạn cho chúng ta … Ài, mẹ góa con côi, sống cũng không dễ dàng.
Tả Thiếu Dương trầm ngâm:
– Mẹ, nhà Tam Nương có bao nhiêu người?
Lương thị đưa tay ra đếm:
– Gần 20 người, có điều Tam Nương ở với hai đứa bé, không ở cùng công bà.
– Mẹ, cuộc chiến này con thấy chỉ e phải đánh hai ba tháng mới xong, con cứ tính ít nhất là hai tháng đi, nhà ta, Miêu gia cùng với nhà tỷ tỷ cũng là 20 người, nhà tỷ tỷ tạm thời chưa cần, chúng ta hai tháng cũng ăn hết tới 80 đấu gạo rồi, chiếm một nửa số lương thực nhà ta.
Tả Thiếu Dương không vội ra ý kiến, mà phân tích cho mẹ nghe:
– Mấy hôm nay mẹ không nghe người ta nói chuyện sao, mấy tửu lâu đều bị nạn dân xông vào cướp bóc, thậm chí giết người cướp lương thực, nhà nào khá giả một chút đều đều nơm nớp đề phòng. Nhà Triệu Tam Nương nhiều người như thế, chúng ta bán lương thực cho họ để lộ ra ngoài, người khác biết nhà chúng ta còn lương thực rất có khả năng nhà tiếp theo gặp họa là nhà chúng ta đấy.
Hai người bọn họ đều sống qua những năm tháng chiến tranh, Tả Thiếu Dương chỉ cần nhắc một chút là hiểu ngay, thấy thê tử còn định nói, Tả Quý xua tay:
– Nhi tử nói đúng, hơn nữa không đơn giản như thế đâu, quan binh chưa vào thành đã phái người phong tỏa toàn bộ mễ hành, hạ lệnh trưng thu với giá rẻ, lương thực dự trữ của nha môn cũng bị họ mua phần lớn rồi. Hợp Châu chúng ta có nổi bao nhiêu lương thực chứ, tất nhiên quan binh không duy trì nổi bao lâu, tới lúc đó họ làm sao, tất nhiên là trưng thu lương thực của bách tính rồi.
Lương thị cuống lên:
– Thế không được, thiếp thân nghe nói quan binh mua gạo trả mỗi đấu có 200 đồng thôi, nhà ta mua với giá gấp đôi, họ mà biết chúng ta có lương thực … Tuyệt đối không được, tuyệt đối không thể cho ai biết.
– Nếu giúp người chẳng khác gì dẫn hỏa thiêu thân, không phải chúng ta không muốn giúp, mà không ai giúp được ai nữa.
Tả Quý dứt khoát nói:
– Đành vậy, không chỉ thế ngày mai nhà ta quay trở lại ăn bánh nhân rau, nhà có mấy đứa bé, chúng nó chưa hiểu chuyện, chẳng may đem khoe ra ngoài thì thành họa lớn, bắt đầu từ mai cả nhà giảm khẩu phần, bắt đầu ăn uống như trước kia. Nhà Tam Nương, ài, thi thoảng bà qua đó mang cho mẹ con Tam Nương một hai cái bánh, chúng ta cũng chỉ giúp được đến thế thôi.
Tả Thiếu Dương rên rỉ đau khổ, còn chưa ăn sung sướng được mấy bữa đã bắt đầu rồi.
Lương thị mượn được chìa khóa tiệm tạp hóa đối diện, mở cửa đưa bệnh nhân sang đó, Miêu mẫu chủ động đảm nhận công tác dọn dẹp và hộ lý căn bản của phòng bệnh. Miêu Bội Lan làm trợ thủ cho cha con Tả Quý, Đại Tử thì trông coi ba đứa tỷ muội, mọi việc coi như cũng ổn.
Mấy ngày sau phản quân không có thêm hành động gì, quan binh cũng ở nguyên trong thành không ra. Hầu Phổ tới tiết lộ ít tin tức nội bộ, nói ngày hôm đó phản quân đánh Hợp Châu, thành khắp nơi hỏa hoạn, không ít đại hộ bị gian tế phản quân đốt sạch lương thực, khóc chết cha chết mẹ. Thế là trong thành càng thêm thiếu thốn, nhưng đại quân chẳng hề có ý đột vây, không biết có tính toán gì?
– Thật sự xin lỗi, tình hình có chút căng … Hắc hắc, là thế này, mọi khi tiếng nói Lão Phàn ta rất hiệu quả, một lời nói ra nặng tựa cửu đỉnh, nhưng mà lần này tiền lương không được dư dả lắm, nên quy định thắt chặt hơn, quan trên nói nhất định có lỗ tai mới được. Có điều muội tử đừng nản, hiện chiến loạn thế này, muội lại võ công cao cường, không thiếu cơ hội lập công, chỉ cần nhớ lần sau cắt tai là được.
Dù gì người ta cũng là đại cô nương rồi, hai bên không thân không quen, Lão Phàn cứ tự nhiên như ruồi, chả ý tứ gì, coi nàng như muội tử trong nhà vậy, Miêu Bội Lan rất không quen tiếp xúc với nam nhân kiểu này, cũng không thích người này mở miệng ra là nói chuyện giết chóc với cắt xẻo, cho nên càng ít nói, cơ bản chỉ lắc đầu.
Tả Thiếu Dương giải thích thay nàng:
– Bội Lan giết địch vì tự bảo vệ, không muốn cắt tai địch lập công.
– Ngốc, ngốc lắm, thế là ngốc vô cùng, muội không cắt thì kẻ khác cắt thôi …
Phàn Mặt đen hơi nóng, thấy Miêu Bội Lan tránh mặt mình thì hết cách:
– Tiểu lang trung, cậu thuyết phục Bội Lan muội, giết địch là phải cắt tai, mỗi cái một quan tiền, ít đâu, cùng lắm cậu cắt thay.
– Được, Phàn tướng quân yên tâm, ta không để muội ấy giết địch lại không được gì.
Tả Thiếu Dương vỗ ngực đảm bảo, cái này y chẳng ngại:
– Ta không phải tướng quân, sau này gọi là Phàn đội chính hay Phàn đại ca là được, đáng tiếc Bội Lan muội không cắt tai, không có bằng chứng để luận thưởng, còn cứu chữa thương binh thì lúc đó rất nhiều bách tính trong thành làm, nên không có thưởng gì.
Phàn Mặt Đen xoa tay liên hồi, điệu bộ ngập ngừng, Tả Thiếu Dương thắc mắc không hiểu chuyện gì mà khiến hán tử thẳng tuột như ruột ngựa này khó nói, mất một lúc vòng vo hắn nói ra được:
– Thế nên Bạch tiểu thư cũng không được thưởng gì cả … Ha ha ha.
Tả Thiếu Dương hiểu ra, tên mặt đen này bị Răng Thỏ hớp mất hồn rồi, cũng chả phải chuyện bất ngờ.
– Nói chung … À, tóm lại là ta thấy mất mặt lắm, cậu đừng nói lại với Bạch tiểu thư … Số huynh đệ này giao cho cậu nhé, ta đi đây.
Nói xong Phàn Mặt Đen dẫn hai tên thân binh đi như chạy.
Một đồn mười, mười đồn trăm, nhiều bách tính biết Quý Chi Đường chữa bỏng hiệu quả, lại rẻ, nên kéo nhau tới. Có kinh nghiệm trước đó, Tả Quý xử lý có chút thuần thục rồi, thêm Miêu Bội Lan nhanh nhẹn thế nên Tả Thiếu Dương mới có thời gian mà thở.
Bệnh nhân đến rất đông, có hôm kiếm được gần hai trăm đồng, Tả Quý hưng phấn lắm, dù mệt tới cơm nước chỉ ăn qua loa, nhưng thấy đáng giá. Tả Thiếu Dương thì chỉ thấy mệt, kiếm hơn trăm đồng nhưng không tính tiền khám bệnh, tiền thuốc lại chỉ được gần ba mươi đồng, chẳng bõ công, y không phải thánh, có lấy chữa khỏi bệnh cho người làm niềm vui thì cũng tương đối thôi, là người hiện đại, y coi trọng giá trị công sức mình bỏ ra, nhưng vừa đề nghị tăng giá thuốc với cha thì bị mắng không ngẩng đầu lên được, lòng âm thầm tính kiếm tiền bằng cách khác.
Do bệnh nhân quá đông, gây ảnh hưởng tới việc khám chữa bệnh, cho nên Tả Quý muốn tìm Triệu Tam Nương, hỏi thuê cửa hiệu tạp hóa đối diện làm phòng bệnh cho những bệnh nhân ở lại quan sát, hai cha con họ không dứt ra được nên Lương thị đi hỏi, xem có thể thuê theo ngày không.
Lương thị đi rồi trở về nói, Triệu Tam Nương đồng ý, hơn nữa cũng không lấy tiền, dù sao trong lúc đánh nhau thế này, nhà để trống chẳng ai thuê, có người dùng quét tước lau dọn cũng tốt, cho nó có hơi người.
Kể xong chuyện đi hỏi thuê nhà, Lương thị than thở:
– Nhà Tam Nương hết lương thực rồi, ài, chuyện xảy ra quá bất ngờ, cho nên không trở tay kịp, trong nhà có công bà, hai đứa bé cùng đám huynh đệ tỷ muội, tới mười mấy người. Không có lương thực thì làm sao mà sống, cả nhà đang khóc lóc … Thương lắm, hay là chúng ta bán cho họ ít lương thực.
Tả Quý lắc đầu:
– Không thể bán, tuyệt đối không thể bán.
– Lão gia, Tam Nương tuy một miệng chua ngoa, nhưng lòng dạ lại tốt, mấy năm qua giúp đỡ chúng ta nhiều nhất, giúp được thì nên giúp, khi đó Hồi Hương xuất giá không có tiền chuẩn bị của hồi môn, cô ấy nhiệt tình cho vay 5 quan tiền. Nhà ta kinh doanh không tốt, không có tiền trả tiền nhà cũng cho trì hoãn hết năm này tới năm khác, chỉ là nhà của nhà chồng, công bà bên đó ép quá, nên mới phải ra hạn cho chúng ta … Ài, mẹ góa con côi, sống cũng không dễ dàng.
Tả Thiếu Dương trầm ngâm:
– Mẹ, nhà Tam Nương có bao nhiêu người?
Lương thị đưa tay ra đếm:
– Gần 20 người, có điều Tam Nương ở với hai đứa bé, không ở cùng công bà.
– Mẹ, cuộc chiến này con thấy chỉ e phải đánh hai ba tháng mới xong, con cứ tính ít nhất là hai tháng đi, nhà ta, Miêu gia cùng với nhà tỷ tỷ cũng là 20 người, nhà tỷ tỷ tạm thời chưa cần, chúng ta hai tháng cũng ăn hết tới 80 đấu gạo rồi, chiếm một nửa số lương thực nhà ta.
Tả Thiếu Dương không vội ra ý kiến, mà phân tích cho mẹ nghe:
– Mấy hôm nay mẹ không nghe người ta nói chuyện sao, mấy tửu lâu đều bị nạn dân xông vào cướp bóc, thậm chí giết người cướp lương thực, nhà nào khá giả một chút đều đều nơm nớp đề phòng. Nhà Triệu Tam Nương nhiều người như thế, chúng ta bán lương thực cho họ để lộ ra ngoài, người khác biết nhà chúng ta còn lương thực rất có khả năng nhà tiếp theo gặp họa là nhà chúng ta đấy.
Hai người bọn họ đều sống qua những năm tháng chiến tranh, Tả Thiếu Dương chỉ cần nhắc một chút là hiểu ngay, thấy thê tử còn định nói, Tả Quý xua tay:
– Nhi tử nói đúng, hơn nữa không đơn giản như thế đâu, quan binh chưa vào thành đã phái người phong tỏa toàn bộ mễ hành, hạ lệnh trưng thu với giá rẻ, lương thực dự trữ của nha môn cũng bị họ mua phần lớn rồi. Hợp Châu chúng ta có nổi bao nhiêu lương thực chứ, tất nhiên quan binh không duy trì nổi bao lâu, tới lúc đó họ làm sao, tất nhiên là trưng thu lương thực của bách tính rồi.
Lương thị cuống lên:
– Thế không được, thiếp thân nghe nói quan binh mua gạo trả mỗi đấu có 200 đồng thôi, nhà ta mua với giá gấp đôi, họ mà biết chúng ta có lương thực … Tuyệt đối không được, tuyệt đối không thể cho ai biết.
– Nếu giúp người chẳng khác gì dẫn hỏa thiêu thân, không phải chúng ta không muốn giúp, mà không ai giúp được ai nữa.
Tả Quý dứt khoát nói:
– Đành vậy, không chỉ thế ngày mai nhà ta quay trở lại ăn bánh nhân rau, nhà có mấy đứa bé, chúng nó chưa hiểu chuyện, chẳng may đem khoe ra ngoài thì thành họa lớn, bắt đầu từ mai cả nhà giảm khẩu phần, bắt đầu ăn uống như trước kia. Nhà Tam Nương, ài, thi thoảng bà qua đó mang cho mẹ con Tam Nương một hai cái bánh, chúng ta cũng chỉ giúp được đến thế thôi.
Tả Thiếu Dương rên rỉ đau khổ, còn chưa ăn sung sướng được mấy bữa đã bắt đầu rồi.
Lương thị mượn được chìa khóa tiệm tạp hóa đối diện, mở cửa đưa bệnh nhân sang đó, Miêu mẫu chủ động đảm nhận công tác dọn dẹp và hộ lý căn bản của phòng bệnh. Miêu Bội Lan làm trợ thủ cho cha con Tả Quý, Đại Tử thì trông coi ba đứa tỷ muội, mọi việc coi như cũng ổn.
Mấy ngày sau phản quân không có thêm hành động gì, quan binh cũng ở nguyên trong thành không ra. Hầu Phổ tới tiết lộ ít tin tức nội bộ, nói ngày hôm đó phản quân đánh Hợp Châu, thành khắp nơi hỏa hoạn, không ít đại hộ bị gian tế phản quân đốt sạch lương thực, khóc chết cha chết mẹ. Thế là trong thành càng thêm thiếu thốn, nhưng đại quân chẳng hề có ý đột vây, không biết có tính toán gì?
Danh sách chương