Theo ý Tả Quý thì không thành vấn đề, lệnh trưng thu lương thực mà hạ xuống thì số lương thực trong nhà là củ khoai nóng, ông chỉ muốn bán đi cho bớt lo, chỉ cần bảo mật được là yên tâm, chuyện này ông muốn nghe ý nhi tử thế nào đã:
- Lương thực do nhi tử lão phu kiếm được, do nó định đoạt, bán hay không là ở nó, lão phu không quản.
Triệu lão đầu nhìn sang Tả Thiếu Dương, vừa thấy y nhíu mày thì lật đật chạy tới, quỳ xuống ôm chân y khóc lóc:
- Tả công tử, xin hãy thương tình, đó đều là nô bộc theo nhà ta mấy chục năm trời... Hu hu hu... Cầu xin cậu bán thêm cho ít lương thực nữa, ta vẫn còn ít trạch viện, ruộng đất, mang hết ra đổi đều được,,, mong cậu nhủ lòng tư bi..
Tả Thiếu Dương không ngờ còn gặp chuyện phiền phức này, gỡ tay ông ta ra không được, khuyên nhủ cũng không xong, ông ta càng lúc càng khóc tợn, ướt cả y phục Tả Thiếu Dương, Tả Quý nói cũng không ích gì, Triệu Tam Nương thì chỉ cúi đầu.
Chịu không nổi, cuối cùng Tả Thiếu Dương đành nói:
- Được nhưng ta không cần trạch viện của ông, không muốn mùa đông lạnh giá thế này đuổi nhà ông ra đường. Mà tối đa ta chỉ có thể bán thêm năm đấu..
- Hả, chỉ năm đấu...
Triệu lão đầu chưa hài lòng:
- Tả công tử nếu lo người nhà lão hán không có chỗ ở thì cứ yên tâm, chúng tôi mua viện tử nhỏ ở là được, thực ra ở trạch viện lớn như thế cũng phí. Cậu bán thêm nữa đi... Nếu không có người phải chết mất thôi.
- Chỉ còn năm đấu thôi, ta cũng không lấy đâu ra nhiều lương thực nữa, nhà ta cũng phải sống.
Triệu lão đầu thấy nói không ăn thua nữa, vội gật đầu đồng ý.
Giao hẹn trước khi giới nghiêm sẽ giao dịch lần nữa, ba người Tả Thiếu Dương trở về.
Lúc này Triệu Tam Nương mới ngập ngừng lên tiếng:
- Cha, nhà chúng ta làm gì còn ruộng, bao nhiêu đã đổi lấy mười một đấu lương thực này rồi, hơn nữa cũng không có nhiều nô phó như vậy.
Trượng phu nàng phân gia đã lâu, không còn ở trong đại trạch viện Triệu gia nữa, song nói thế nào vẫn là tức phụ Triệu gia, đây là công công nàng, ở thời đại phong kiến này, ông ta có uy quyền tuyệt đối bởi vậy lúc nãy dù biết ông ta nói dối nhưng lại không thể vạch trần tại chỗ.
Triệu lão đầu phủi bụi trên quần áo, chẳng còn bóng dáng ông lão đáng thương khi nãy, đôi mắt tinh nhanh, hừm một tiếng:
- Nghe nói Tả gia có phương pháp chữa thương hiệu quả, rất nhiều binh sĩ tới đó chữa bệnh, ta đoán Tả gia có tin tức ngầm nào đó từ chỗ quan binh rồi, rất có thể là viện quân triều đình cùng lương thực tiếp tế sắp tới nơi, phản tặc chỉ vài ngày nữa là dẹp được, lúc đó giá lương thực sẽ giảm mạnh, nên bọn chúng mới bán vội đi như thế để kiếm lời, nếu không thời buổi này ai ngu dại gì mà bán lương thực, còn đổi lấy ruộng đất, chẳng phải có vấn đề sao. Ruộng đất thời nào mới có giá, là thời bình, an cư lạc nghiệp, càng chứng tỏ rằng phản quân sắp hết thời rồi. Nếu ta đoán không sai, lương thực này là của quan binh tuồn ra, Tả gia chẳng qua là kẻ trung gian mà thôi, tốt đẹp gì bọn chúng.
Phải nói ông ta phân tích cũng có lý lắm, chỉ tiếc không chỉ sai, mà còn sai lớn.
Triệu Tam Nương nghe ông ta nói thế thì cũng bán tín bán nghi, nếu không khó lý giải vì sao Tả gia vốn nghèo đói thoáng cái nhiều lương thực như vậy, có giàu lên cũng không thể nhanh như thế được, đồng thời đoán ra ý định của công công mình:
- Nói thế cha định đi vay ruộng nơi khác.
- Tất nhiên, ruộng đất bây giờ khác gì của nợ đâu, ai chả muốn sang tay cho nhanh. Ài tiếc rằng chỉ thêm được năm đấu, bán đi mỗi đấu mười lăm tới hai mươi quan thì lãi lớn đủ bù lại khoản thiếu hụt trước đó...
Triệu lão đầu đắc ý tính toán một hồi rồi quay sang nghiêm khắc cảnh cáo Triệu Tam Nương:
- Không được nói lại cho chúng biết, ngoài ra tranh thủ nài nỉ chúng bán cho thêm chút nào hay chút đó, năm xưa con giúp chúng nhiều như vậy rồi, giờ xem như lấy chút phúc lợi. Còn nữa chuyển về đại viện ở đi, chúng nó là máu thịt Triệu gia ta, thời loạn như vậy, để chúng ở ngoài ta không yên tâm, hay ngươi muốn ở riêng để tiện làm chuyện bại hoại gia phong Triệu gia?..
……….
Lại nói ba người Tả Thiếu Dương từ nhà Triệu Tam Nương ra về, Tả Quý thắc mắc:
- Trung Nhi, chúng ta nên dùng lương thực đổi lấy bạc thôi, đừng lấy ruộng nữa, bây giờ ruộng không sản xuất được mà thuế vẫn phải nộp, chẳng phải càng nhiều ruộng càng lỗ sao.
- Cha, ruộng sớm muộn gì cũng tăng giá.
Tả Thiếu Dương đánh cược một phen, nếu trận chiến này quân Đường thắng lợi, ruộng sẽ có giá, nếu phản quân vào thành, để bạc trong nhà còn nguy hiểm hơn:
- Năm nay chắc chắn là lỡ xuân canh rồi, không kịp gieo mầm nữa, với lòng nhân ái của hoàng thượng, chắc chắn sẽ miễn thuế cho Hợp Châu, bây giờ mua ruộng tuy lỗ, nhưng tương lai sẽ có lợi.
- Tương lai là đến khi nào? Đừng để chưa kiếm được tiền đã lỗ vốn sạch.
- Cái đó phải xem vận khí thế nào, nguy hiểm càng cao thì lợi ích càng lớn mà cha.
Tả Quý mỉm cười:
- Con lập tự rồi, đã trưởng thành, sớm muộn cũng là trụ cột Tả gia, cho tùy con. Song đừng nói thì hay, làm lại chẳng ra sao, dù phản quân bị đánh bại, nhưng sức lao động không có, để xem con làm thế nào.
Tả Thiếu Dương hơi xấu hổ, lần này mạo hiểm hơi lớn, tốt nhất là bây giờ nhân lúc đang khó khăn, tìm lấy điền hộ cố định, ký hiệp ước cho thuê, vậy đảm bảo phần nào, y, quay lại hỏi Miêu Bội Lan:
- Bội Lan, nhà Lý đại nương bây giờ ra sao, gần đây muội có gặp họ không? Miêu Bội Lan nãy giờ đi sau cha con Tả gia, chưa nói đó là phép tắc, nàng cũng hơi sợ Tả Quý, nghe Tả Thiếu Dương hỏi mới đáp:
- Sau khi Giả lão gia bán ruộng, nhà họ cũng trả tô vào thành, từ sau lần cứu hỏa đó muội cũng chưa gặp lại. Tả đại ca, có chuyện gì vậy?
- Ừm, ta muốn lấy lương thực làm khoản vay nợ cho bọn họ, giúp bọn họ vượt qua giai đoạn khó khăn này, điều kiện là bọn họ phải giúp ta làm ruộng, tương lai trả dần. Muội thấy liệu họ có đồng ý không?
Miêu Bội Lan đi nhanh tới, rối rít hỏi:
- Tả đại ca, huynh nói... Nói thật chứ?
- Nếu được như thế thì tốt quá, huynh cứu tính mạng của họ, muội nghĩ nếu biết tin này bọn họ sẽ đồng ý lập tức, không chỉ nhà Lý đại nương, những người khác ở Mai thôn cung thế.
Miêu Bội Lan thông minh nhanh chóng đoán ý Tả Thiếu Dương, Tả gia giờ nhiều ruộng như thế, tất nhiên cần nhiều người làm:
- Ta không có nhiều lương thực như vậy, nhiều lắm chỉ có thể bỏ chừng hai mươi đấu cho những người sẵn sàng giúp ta làm ruộng thôi, đảm bảo không lỗ vốn là được..
Tả Thiếu Dương luôn nghĩ tới là muốn làm ngay, lại hỏi:
- Muội có thể canh tác được bao nhiêu mẫu ruộng?
- Muội à?
Miêu Bội Lan gập từng ngón tay một:
- Bảy tới tám mẫu không vấn đề, nếu có trâu cày càng được nhiều hơn.
- Muội khỏe hơn người thường, vậy ta đoán người khác tối đa chỉ được ba bốn mẫu phải không?
Miêu Bội Lan xấu hổ, Tả Thiếu Dương lại phạm vào bệnh ngốc rồi, có cô gái nào thích được khen là khỏe gấp đôi nam nhân như thế.
Tả Quý ở bên chỉ mỉm cười không xen vào câu chuyện này.
- Vậy nếu có trâu cày thì sao?
Tả Thiếu Dương lại hỏi:
Miêu Bội Lan rất không muốn trả lời lúc này, nhưng Tả Thiếu Dương tỏ ra nhiệt tình như vậy, hơn nữa có thể ảnh hưởng tới Lý gia, đành đáp:
- Nếu có trâu cày, một mình muội tối đa trồng được mười mẫu, nhiều hơn nữa thì không cố nổi rồi. Chủ yếu là xuân canh và thu hoạch, không chiếu cố xuể.
Tả Thiếu Dương tiếp tục bô bô cái mồm:
- Vậy người khác nhiều lắm chỉ được năm mẫu, chỉ là trâu quá đắt.
Chợt nghĩ tới một vấn đề:
- Mà không có trâu thì sao cày được?
- Thì tự cày, mẹ muội và Đại Tử ở sau giúp muội giữ cày là được.
Miêu Bội Lan đáp nhỏ xíu:
- Oa, muội khỏe thật đấy, người khác chắc không làm được vậy đâu nhỉ.
Miêu Bội Lan dở khóc dở cười:
- Trong thôn đa phần không có trâu, mọi người đều tự cày cả, thường thì ba bốn người giúp nhau cũng có thể cày xong, chỉ hơi mệt một chút.
- Theo như muội nói thì ta cần mười người, Bội Lan, muội tìm giúp ta được không?
- Huynh bỏ lương thực ra thì bao nhiêu chẳng tìm được.
Miêu Bội Lan ngần ngừ:
- Muội tất nhiên cũng hi vọng huynh giúp được bọn họ vượt qua khó khăn này, thế nhưng, bây giờ huynh cho họ vay lương thực... Không có lãi đâu...
- Lương thực do nhi tử lão phu kiếm được, do nó định đoạt, bán hay không là ở nó, lão phu không quản.
Triệu lão đầu nhìn sang Tả Thiếu Dương, vừa thấy y nhíu mày thì lật đật chạy tới, quỳ xuống ôm chân y khóc lóc:
- Tả công tử, xin hãy thương tình, đó đều là nô bộc theo nhà ta mấy chục năm trời... Hu hu hu... Cầu xin cậu bán thêm cho ít lương thực nữa, ta vẫn còn ít trạch viện, ruộng đất, mang hết ra đổi đều được,,, mong cậu nhủ lòng tư bi..
Tả Thiếu Dương không ngờ còn gặp chuyện phiền phức này, gỡ tay ông ta ra không được, khuyên nhủ cũng không xong, ông ta càng lúc càng khóc tợn, ướt cả y phục Tả Thiếu Dương, Tả Quý nói cũng không ích gì, Triệu Tam Nương thì chỉ cúi đầu.
Chịu không nổi, cuối cùng Tả Thiếu Dương đành nói:
- Được nhưng ta không cần trạch viện của ông, không muốn mùa đông lạnh giá thế này đuổi nhà ông ra đường. Mà tối đa ta chỉ có thể bán thêm năm đấu..
- Hả, chỉ năm đấu...
Triệu lão đầu chưa hài lòng:
- Tả công tử nếu lo người nhà lão hán không có chỗ ở thì cứ yên tâm, chúng tôi mua viện tử nhỏ ở là được, thực ra ở trạch viện lớn như thế cũng phí. Cậu bán thêm nữa đi... Nếu không có người phải chết mất thôi.
- Chỉ còn năm đấu thôi, ta cũng không lấy đâu ra nhiều lương thực nữa, nhà ta cũng phải sống.
Triệu lão đầu thấy nói không ăn thua nữa, vội gật đầu đồng ý.
Giao hẹn trước khi giới nghiêm sẽ giao dịch lần nữa, ba người Tả Thiếu Dương trở về.
Lúc này Triệu Tam Nương mới ngập ngừng lên tiếng:
- Cha, nhà chúng ta làm gì còn ruộng, bao nhiêu đã đổi lấy mười một đấu lương thực này rồi, hơn nữa cũng không có nhiều nô phó như vậy.
Trượng phu nàng phân gia đã lâu, không còn ở trong đại trạch viện Triệu gia nữa, song nói thế nào vẫn là tức phụ Triệu gia, đây là công công nàng, ở thời đại phong kiến này, ông ta có uy quyền tuyệt đối bởi vậy lúc nãy dù biết ông ta nói dối nhưng lại không thể vạch trần tại chỗ.
Triệu lão đầu phủi bụi trên quần áo, chẳng còn bóng dáng ông lão đáng thương khi nãy, đôi mắt tinh nhanh, hừm một tiếng:
- Nghe nói Tả gia có phương pháp chữa thương hiệu quả, rất nhiều binh sĩ tới đó chữa bệnh, ta đoán Tả gia có tin tức ngầm nào đó từ chỗ quan binh rồi, rất có thể là viện quân triều đình cùng lương thực tiếp tế sắp tới nơi, phản tặc chỉ vài ngày nữa là dẹp được, lúc đó giá lương thực sẽ giảm mạnh, nên bọn chúng mới bán vội đi như thế để kiếm lời, nếu không thời buổi này ai ngu dại gì mà bán lương thực, còn đổi lấy ruộng đất, chẳng phải có vấn đề sao. Ruộng đất thời nào mới có giá, là thời bình, an cư lạc nghiệp, càng chứng tỏ rằng phản quân sắp hết thời rồi. Nếu ta đoán không sai, lương thực này là của quan binh tuồn ra, Tả gia chẳng qua là kẻ trung gian mà thôi, tốt đẹp gì bọn chúng.
Phải nói ông ta phân tích cũng có lý lắm, chỉ tiếc không chỉ sai, mà còn sai lớn.
Triệu Tam Nương nghe ông ta nói thế thì cũng bán tín bán nghi, nếu không khó lý giải vì sao Tả gia vốn nghèo đói thoáng cái nhiều lương thực như vậy, có giàu lên cũng không thể nhanh như thế được, đồng thời đoán ra ý định của công công mình:
- Nói thế cha định đi vay ruộng nơi khác.
- Tất nhiên, ruộng đất bây giờ khác gì của nợ đâu, ai chả muốn sang tay cho nhanh. Ài tiếc rằng chỉ thêm được năm đấu, bán đi mỗi đấu mười lăm tới hai mươi quan thì lãi lớn đủ bù lại khoản thiếu hụt trước đó...
Triệu lão đầu đắc ý tính toán một hồi rồi quay sang nghiêm khắc cảnh cáo Triệu Tam Nương:
- Không được nói lại cho chúng biết, ngoài ra tranh thủ nài nỉ chúng bán cho thêm chút nào hay chút đó, năm xưa con giúp chúng nhiều như vậy rồi, giờ xem như lấy chút phúc lợi. Còn nữa chuyển về đại viện ở đi, chúng nó là máu thịt Triệu gia ta, thời loạn như vậy, để chúng ở ngoài ta không yên tâm, hay ngươi muốn ở riêng để tiện làm chuyện bại hoại gia phong Triệu gia?..
……….
Lại nói ba người Tả Thiếu Dương từ nhà Triệu Tam Nương ra về, Tả Quý thắc mắc:
- Trung Nhi, chúng ta nên dùng lương thực đổi lấy bạc thôi, đừng lấy ruộng nữa, bây giờ ruộng không sản xuất được mà thuế vẫn phải nộp, chẳng phải càng nhiều ruộng càng lỗ sao.
- Cha, ruộng sớm muộn gì cũng tăng giá.
Tả Thiếu Dương đánh cược một phen, nếu trận chiến này quân Đường thắng lợi, ruộng sẽ có giá, nếu phản quân vào thành, để bạc trong nhà còn nguy hiểm hơn:
- Năm nay chắc chắn là lỡ xuân canh rồi, không kịp gieo mầm nữa, với lòng nhân ái của hoàng thượng, chắc chắn sẽ miễn thuế cho Hợp Châu, bây giờ mua ruộng tuy lỗ, nhưng tương lai sẽ có lợi.
- Tương lai là đến khi nào? Đừng để chưa kiếm được tiền đã lỗ vốn sạch.
- Cái đó phải xem vận khí thế nào, nguy hiểm càng cao thì lợi ích càng lớn mà cha.
Tả Quý mỉm cười:
- Con lập tự rồi, đã trưởng thành, sớm muộn cũng là trụ cột Tả gia, cho tùy con. Song đừng nói thì hay, làm lại chẳng ra sao, dù phản quân bị đánh bại, nhưng sức lao động không có, để xem con làm thế nào.
Tả Thiếu Dương hơi xấu hổ, lần này mạo hiểm hơi lớn, tốt nhất là bây giờ nhân lúc đang khó khăn, tìm lấy điền hộ cố định, ký hiệp ước cho thuê, vậy đảm bảo phần nào, y, quay lại hỏi Miêu Bội Lan:
- Bội Lan, nhà Lý đại nương bây giờ ra sao, gần đây muội có gặp họ không? Miêu Bội Lan nãy giờ đi sau cha con Tả gia, chưa nói đó là phép tắc, nàng cũng hơi sợ Tả Quý, nghe Tả Thiếu Dương hỏi mới đáp:
- Sau khi Giả lão gia bán ruộng, nhà họ cũng trả tô vào thành, từ sau lần cứu hỏa đó muội cũng chưa gặp lại. Tả đại ca, có chuyện gì vậy?
- Ừm, ta muốn lấy lương thực làm khoản vay nợ cho bọn họ, giúp bọn họ vượt qua giai đoạn khó khăn này, điều kiện là bọn họ phải giúp ta làm ruộng, tương lai trả dần. Muội thấy liệu họ có đồng ý không?
Miêu Bội Lan đi nhanh tới, rối rít hỏi:
- Tả đại ca, huynh nói... Nói thật chứ?
- Nếu được như thế thì tốt quá, huynh cứu tính mạng của họ, muội nghĩ nếu biết tin này bọn họ sẽ đồng ý lập tức, không chỉ nhà Lý đại nương, những người khác ở Mai thôn cung thế.
Miêu Bội Lan thông minh nhanh chóng đoán ý Tả Thiếu Dương, Tả gia giờ nhiều ruộng như thế, tất nhiên cần nhiều người làm:
- Ta không có nhiều lương thực như vậy, nhiều lắm chỉ có thể bỏ chừng hai mươi đấu cho những người sẵn sàng giúp ta làm ruộng thôi, đảm bảo không lỗ vốn là được..
Tả Thiếu Dương luôn nghĩ tới là muốn làm ngay, lại hỏi:
- Muội có thể canh tác được bao nhiêu mẫu ruộng?
- Muội à?
Miêu Bội Lan gập từng ngón tay một:
- Bảy tới tám mẫu không vấn đề, nếu có trâu cày càng được nhiều hơn.
- Muội khỏe hơn người thường, vậy ta đoán người khác tối đa chỉ được ba bốn mẫu phải không?
Miêu Bội Lan xấu hổ, Tả Thiếu Dương lại phạm vào bệnh ngốc rồi, có cô gái nào thích được khen là khỏe gấp đôi nam nhân như thế.
Tả Quý ở bên chỉ mỉm cười không xen vào câu chuyện này.
- Vậy nếu có trâu cày thì sao?
Tả Thiếu Dương lại hỏi:
Miêu Bội Lan rất không muốn trả lời lúc này, nhưng Tả Thiếu Dương tỏ ra nhiệt tình như vậy, hơn nữa có thể ảnh hưởng tới Lý gia, đành đáp:
- Nếu có trâu cày, một mình muội tối đa trồng được mười mẫu, nhiều hơn nữa thì không cố nổi rồi. Chủ yếu là xuân canh và thu hoạch, không chiếu cố xuể.
Tả Thiếu Dương tiếp tục bô bô cái mồm:
- Vậy người khác nhiều lắm chỉ được năm mẫu, chỉ là trâu quá đắt.
Chợt nghĩ tới một vấn đề:
- Mà không có trâu thì sao cày được?
- Thì tự cày, mẹ muội và Đại Tử ở sau giúp muội giữ cày là được.
Miêu Bội Lan đáp nhỏ xíu:
- Oa, muội khỏe thật đấy, người khác chắc không làm được vậy đâu nhỉ.
Miêu Bội Lan dở khóc dở cười:
- Trong thôn đa phần không có trâu, mọi người đều tự cày cả, thường thì ba bốn người giúp nhau cũng có thể cày xong, chỉ hơi mệt một chút.
- Theo như muội nói thì ta cần mười người, Bội Lan, muội tìm giúp ta được không?
- Huynh bỏ lương thực ra thì bao nhiêu chẳng tìm được.
Miêu Bội Lan ngần ngừ:
- Muội tất nhiên cũng hi vọng huynh giúp được bọn họ vượt qua khó khăn này, thế nhưng, bây giờ huynh cho họ vay lương thực... Không có lãi đâu...
Danh sách chương