Tả Thiếu Dương đổi lấy quán trà này đâu phải vì lợi nhuận, một phần để có cớ chu cấp cho Tiểu Muội, sau xa nữa là muốn nàng có thu nhập có chỗ dựa để tự chủ hơn trong cuộc đời của mình, hỏi:

- Chúc lão bá có đây không? - Có, ông ấy đang ngồi ở hậu viện.

Tả Thiếu Dương đi vào hậu viện, qua cái sân nhỏ liền thấy bên cái bàn đá gần sông có ba lão đầu ngồi tán gẫu, một béo lùn, chính là Chu chưởng quầy.

Chúc Dược Quỹ thấy y lên tiếng trước, trêu:

- Chà, tân lão bản tới kìa, cái quán trà nhỏ tẹo này thì ngày kiếm được mấy đồng chứ, hẳn tới vì nguyên nhân khác rồi.

Tả Thiếu Dương chắp tay chào hỏi:

- Cháu tới tìm lão bá có chút việc.

- Được, có gì ngồi xuống nói, uống già lão bá mời...

Chúc Dược Quỹ vỗ trán:

- À, xem kìa, vừa nói khỏi miệng mà đã quên, lý nào khách đi đãi chủ, cậu tự gọi đi.

Tả Thiếu Dương chẳng mê trà, bảo Tiểu Muội:

- Muội cứ tùy tiện cho ta cốc trà nóng là được.

- Sao thế được, cậu là lão bản, phải uống Mông đính vạn xuân trà cực phẩm mới hợp với thân phận, mà cần gì ta nói chứ, Tiểu Muội tất nhiên sẽ chuẩn bị cho cậu thứ tốt nhất. Tam nha đầu, cho ta thêm một cốc trà giống của đại lang nhé.

Tiểu Muội bị trêu tới mặt đỏ dừ, lòng vừa thẹn vừa vui, đáp một tiếng, nhanh chóng đi pha trà.

Tả Thiếu Dương quen tính Chúc Dược Quỹ rồi, cũng hiểu tâm tư ông muốn vun vào cho mình và Tiểu Muội, chỉ cười:

- Lão bá hôm nay tâm tình thật tốt.

Chúc Dược Quỹ xua tay:

- Tìm vui trong đau khổ thôi, đã không còn cách nào thì tội gì đầy đọa mình. Vui cũng chết, buồn cũng chết, tội gì phải trưng ra cái mặt câu có, sao không sảng khoái đối diện đi.

- Lão bá tâm cảnh thật cao, cháu thụ giáo rồi, có điều chắc phải mấy chục năm nữa mới học được.

Tả Thiếu Dương ngồi xuống ghế đá, lạnh tới tê cả mông, biết trước sẽ lạnh, cũng không thể đứng nói chuyện được:

Chúc Dược Quỹ trừng mắt:

- Đương nhiên rồi nếu không lão phu đây sống uống mấy chục năm à, cứ thong thả mà tu luyện.

Lão trà khách bên cạnh lắc đầu thở dài:

- Đừng nói tiểu lang trung cậu, ta cũng không học nổi Chúc lão quỷ, bây giờ chỉ có mấy chục đấu lương thực trong nhà mới cười nổi mà thôi.

Tả Thiếu Dương tiếp ngay lấy đề tài này:

- Nói vậy là trong nhà lão bá có lương thực dư dả rồi.

- Đâu ra chứ, dược hành vốn cũng tích trữ ít lương thực, song chỉ đủ ăn thôi, chúng ta kinh doanh, tiền để xoay vòng không thể đem cả ra mua lương thực để mốc dấy được. Giờ thì hay ho rồi, tiền thì có, nhưng không một ai bán lương nữa...

Chúc Dược Quỹ nói tới đó lại trêu Tả Thiếu Dương:

- Đương nhiên trừ Tả lão bản của chúng ta, ài, ta biết cậu thương Tam nha đầu, sợ nó bị đói, vậy cưới nó về nhà mà cưng chiều chẳng phải là xong sao? Rườm rà bày ra cái cách này, nuôi cả Tang gia, thực sự dư thừa lòng tốt.

Chu chưởng quầy cười lạnh:

- Thế nào gọi là hồng nhan là mầm tai họa, tới khi người nhà y lần lượt chết đói từng người một là y hiểu thôi.

Tả Thiếu Dương chẳng buồn đối đáp ông ta, loại người này lơ đi là tốt nhất.

Lão trà khách kia tặc lưỡi:

- Những năm đấu gạo, bây giờ ta mà mang năm đấu gạo ra giữa đường hô một tiếng bán, lập tức kiếm được cái khách sạn to hơn cả Kim Ngọc tửu lâu.

- Thử xem, ông mà mang một cái bánh bao ra giữa đường hô bán thôi cũng bị đám đói khát kia xô tới dẫm chết, ở đó mà đòi mua với bán.

- Lão tử nói ví von thế, lão Chu ngươi ngứa vảy à, gặp chuyện không vui ở đâu cũng đừng lấy lão tử làm chỗ trút giận nhé.

Chúc Dược Quỹ đặt cốc trà xuống:

- Phải rồi quên không hỏi, lão Chu ngươi làm sao mà tay băng bó thế kia?

Chu chưởng quầy chẳng dấu diếm, da mặt lão ta cực dày:

- Có gì đâu, nãy thấy tiểu cô nương kháu khỉnh ưa nhìn, cho nó cái bánh bao, muốn vui vẻ một chút, ai ngờ nha đầu này đáo để, cắn lão tử một cái rồi chạy mất... Ài bánh bao chẳng tiếc, nha đầu đó lão tử ưng, trông giống Tam Nha đầu vài năm trước, yêu yêu là...

Tả Thiếu Dương liên tưởng tới tình cảnh nhà Thảo Nhi, lạnh lùng nói:

- Người ta chạy nạn đã khó khăn lắm rồi, ông không tích đức được một chút à?

- Im mồm, ngươi dựa vào cái gì mà nói lão tử? Đừng tưởng học được ít chữ nghĩa là có quyền giao giảng đạo đức... Ít nhất lão tử còn cho nha đầu đó cái bánh bao, giúp nó sống được vài ngày, thời buổi này chả ai cho không ai cái gì được, nha đầu đó chiều chuộng lão tử là trao đổi công bằng thôi. Ngươi nói mồm hay đấy, song không giúp cho người ta sống được, nếu ngươi mang lương thực trong nhà ra tiếp tế cho chúng thì quay lại đây giáo huấn lão tử, lão tử quỳ xuống nhận sai.

Chu chưởng quầy không vừa, phản kích ngay:

Ông ta nói khó nghe nhưng là sự thực, Tả Thiếu Dương đành phải im lặng.

- Lão Chu ngươi tuổi cả đống rồi mà không biết giữ gìn.

Chúc Dược Quý quay đầu sang:

- Nhà ông cũng chẳng đủ lương thực nữa đâu, vậy mà còn đem lương thực ra làm chuyện không đứng đắn đó, dám nói ra câu hồng nhan họa thủy, háo sắc như ông chẳng sống nổi tới lúc nhìn Tả gia chết đói.

Tình trạng Chu gia đúng là không khả quan hơn ai, nhà ông ta kinh doanh tửu lâu, thứ nhiều nhất không phải là lương thực mà là rượu, đồ nhắm rượu không phải là gạo hay bột mì mà giữ được lâu, không ăn sớm chỉ còn nước vứt đi. Lương thực trong nhà không có nhiều nữa, bản tính ông ta lại háo sắc, nuôi cả đống thê thiếp, còn cả mười mấy hỏa kế, ban đầu ông ta vẫn có rượu có thịt ăn không để ý, về sau phát hiện ngồi không ăn mòn núi, mới đuổi việc gần hết hỏa kế, nha hoàn nô bộc cũng đuổi nốt, đám tiểu thiếp của ông ta phải luân phiên nấu ăn, kêu than dậy đất, ông ta phiền lòng nên không muốn ở nhà.

- Lươn ngắn chê trạch dài, Chúc lão quỷ, nhà ông còn tệ hơn nhà ta, ngoài trừ mấy sư phó bào chế thuốc thì đám hỏa kế cho giải tán rồi đúng không, nếu làm ngay từ đầu còn đỡ, bây giờ mới đuổi thì muộn rồi, lương thực bị người ta ăn gần hết, nhiều lắm cầm cự được mười ngày nửa tháng thôi.

- Thôi bỏ đi, ngồi kêu cả cũng quanh quẩn vài câu đó, chẳng sinh ra lương thực được.

Chúc Dược Quỹ xua tay:

- Đại lang, vừa rồi cậu nói tìm ta có việc, việc gì vậy? Không phải còn lương thực định bán cho ta chứ?

Vừa nghe câu này, Chu chưởng quầy và lão trà khách lập tức nhìn Tả Thiếu Dương chằm chằm, y dùng tới năm đấu lương thực đổi quán trà, biết đâu trong nhà còn dư dả thì sao?

Tả Thiếu Dương cười khổ:

- Lương thực nhà cháu chỉ đủ chục ngày thôi, đang phát sầu đây.

Chúc Dược Quỹ cười ha hả:

- Đại lang cậu và Lão Chu cùng một giuộc, một sắp chết đói còn đem bánh bao đi dụ dỗ một tiểu cô nương, một nhà không còn cái ăn mà lại đem nguyên cả tháng lương thực đi đổi lấy nụ cười của mỹ nhân. Ta thấy hai người nên kết bái làm huynh đệ, nơi này cảnh đẹp có lấy trà thay rượu thực hiện luôn đi, hai người không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, song khả năng được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm cao lắm đấy ha ha ha...

Tỉ lệ cho hai người này một thanh kiếm quyết đấu sinh tử có khi còn cao hơn, lão trà khách thấy trò đùa này thú vị hùa theo, còn cầm cốc trà đưa cho hai người, Chu chưởng quầy bực mình gạt đi.

Tả Thiếu Dương hiển nhiên không muốn kết bái huynh đệ với lão Chu, nơi này có người ngoài không thể bàn chuyện mua bán lương thực được, y không muốn bán cho người lạ, sợ dẫn lửa thiêu thân, còn lão sắc quỷ họ Chu kia thì y không thích, nên cũng không muốn bán lương thực cho lão ta, ở đây thêm cũng không thể giải quyết được việc gì, kiếm ra một cái cớ nói:

- Chúc lão bá, nếu có thời gian đợi lát nữa uống trà xong mời lão bá tới hiệu thuốc nhà cháu một chút, cháu vừa bào chế một loại dược liệu mới, có lẽ lão bá sẽ thích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện