Mặc dù lửa cháy chiếu rực trời, nhưng dù sao cũng là ban đêm, ở chỗ thấp ánh sáng không tốt, mặt đất người nằm ngổn ngang lẫn lộn cả địch lẫn ta, phải cẩn thận đề phòng quân địch chưa chết ám sát. Hơn nữa ai nấy đều máu me dính toàn thân, nằm không nhúc nhích, phân biệt được đâu là thương tích đâu là máu người khác, đâu là thương binh, đâu là người chết vô cùng tốn công.

Bạch Chỉ Hàn nhanh trí dắt đao vào bên hông, nhặt cây đuốc cháy lên soi, có cây đuốc này, công việc của Tả Thiếu Dương thuận tiện hơn không ít, không ngừng băng bó, cầm máu, lệnh dân tráng chuyển người, tốc độ lẫn hiệu quả gấp đôi y quan khác.

- Lang trung, cứu... Ta là quan binh triều đình, cứu ta... Ta sắp chết rồi...

Tiếng kêu này yêu ớt, Tả Thiếu Dương theo âm thanh đi tới, thấy dưới một cái cây khô, có binh sĩ ngồi ngoẹo đầu một bên, người gầy gò, mặt còn chưa tan hết nét trẻ con, chỉ chừng mười bốn tới mười lăm tuổi, bị chém mất một tay và hai chân, kiên cường sống tới mức này không dễ.

Tả Thiếu Dương sống mũi cay cay, còn trẻ như vậy mà tương lai coi như hết rồi, vẫn dốc hết sức sơ cứu, tránh nghĩ nhiều, nếu không sẽ suy sụp tinh thần rất nhanh, do hiệu suất của y quá cao, dân tráng đi theo sai phái hết rồi, đành bảo Bạch Chỉ Hàn đi gọi người.

Vừa mới xử lý xong thì nghe thấy tiếng khóc trong bụi cây, Tả Thiếu Dương đi tới, binh sĩ này chỉ khóc, không kêu cứu, thì ra hắn bị thương ở bụng, một đoạn ruột lòi ra ngoài, hắn tuyệt vọng vừa cố gắn nhét đống ruột vào vừa khóc nức nở.

Tả Thiếu Dương vội giữ lấy tay hắn:

- Nằm im, nhét vào sẽ bị nhiễm trùng, để ta xử lý... Đúng rồi, cứ nằm như thế, đừng cử động, tốt lắm... Có bát không?

Binh sĩ ra trận đều mang theo bát đùa, hắn cắn răng gật đầu. Bạch Chỉ Hàn không cần đợi bảo, đặt lá chắn xuống, lục ba lô đeo lưng, lấy ra một cái bát gỗ.

Tả Thiếu Dương bọc vải tiêu độc lên miệng bát, úp vào vết thương, sau đó xé áo hắn buộc cố định cái bát.

Tả Thiếu Dương cùng hai cô gái khiêng hắn lên cáng, hỏi dân trang khiêng cáng:

- Không có thừng sao?

Hai dân tráng lắc đầu.

- Sau này khiêng cáng cứu người phải có thừng hoặc là vải để cố định thương binh, hiểu không, rất nhiều thương binh nếu không cố định trốt trong quá trình di chuyển sẽ xảy ra sự cố.

Hai dân tráng vội kiểm tra thi thể gần đó, lấy đai lưng cố định thương binh.

Đi một quãng, không còn bất kỳ người nào sống sót, tới khi tìm thấy một quan binh, tay cầm một thanh đại đao chống trên mặt đất, tay cầm bó đuốc, hai mắt không còn tiêu điểm, miệng vẫn hô hào:

- Mẹ, con sẽ sẽ về.. Con sẽ giết địch trở về.

Tả Thiếu Dương chạy tới gần, nhìn một cái tức thì giật mình, đùi trái người này máu thịt bầy nhầy, còn có mùi thơm của thịt nướng, hiển nhiên vì thấy bị thương, máu chảy quá nhiều, hắn rất hung hãn, tự lấy đuốc đốt cháy vết thương cầm máu.

Nghe hắn hò hét, Tả Thiếu Dương không dám tới gần, người này đã không còn thần trí, tùy tiện tới sẽ vô cùng nguy hiểm, đứng cách một đoạn hô:

- Ta là lang trung theo quân, tới trị thương cho ngươi, mau buông đao ra, nghe rõ không?

Quan binh đó nghe thấy tiếng người, tức thì rút đại đao khỏi mặt đất, gầm lớn:

- Giết!

Tả Thiếu Dương hoảng sợ giơ lá chắn lên đỡ, Miêu Bội Lan ở bên cạnh nhanh hơn, tay phải cầm đao xoay ngược lại, tung một chiêu Phong hồi lộ chuyển.

Nàng thực sự còn dấu Tả Thiếu Dương một chút, vì tên đao pháp nàng học là Cuồng phong đao pháp, nghe tên đã biết độ bá đạo của nó rồi, đây là tuyệt học giữ mạng của vị tiêu sư dạy võ công cho nàng, ông ta vốn là huynh đệ thân thiết với cha Miêu Bội Lan, thậm chí còn hẹn nhau nếu sinh một trên một gái sẽ kết làm thông gia, tên nàng cũng là do vị tiêu sư đó đặt cho, vì thế mới khác đám Đại Tử, Nhị Tử, Nhị Thảo, Tam Thảo. Có điều về sau vị tiêu sư đó chỉ có một nữ nhi đã gả đi xa, ông ta cũng vì thương tích thời trẻ phát tác mà mất sớm.

Đao pháp này Miêu Bội Lan chỉ luyện tổng cộng có ba chiêu, lần lượt là, Phong tiêu thiên sát thích hợp nhất khi dùng song đao, liên tục lợi dụng đà xoay người giết địch, dùng khi bị bao vây. Chiêu thứ hai là Phong hành vô cực, đổi hưởng bất ngờ, chuyên phá vây đào thoát. Chiêu thứ ba Phong hồi lộ chuyển, một chiêu phản chiêu, khống chế diệt địch.

Cho dù là lúc đối mặt lúc tỉnh táo khỏe mạnh, chắc gì quan quân kia đã là đối thủ của Miêu Bội Lan, huống hồ thần trí đã hôn mê, bị sống đao của nàng lướt từ dưới lên đánh banh đơn đao, thuận thế bổ xuống như cầu vồng đánh xuống vai hắn, đây là điểm yếu của Cuồng phong đao, mỗi khi ra đòn là địch chết hoặc ta chết, Miêu Bội Lan càng không có cơ bản của võ học, nàng chỉ biết đánh ra không thiêu thu chiêu, nếu chẳng phải nàng dùng sống đao khiến tốc độ và lực đạo giảm bớt, đao này sẽ phạt một vai của hắn.

Đại hán này là một quan quân, giáp có cầu vai bảo vệ nên không bị chém đứt, có điều hắn kiệt sức rồi, trúng đòn là ngã gục ngay xuống.

Tả Thiếu Dương kêu một tiếng hay, ném lá chắn đi, lấy bó đuốc trong tay Bạch Chỉ Hàn soi mặt hắn, thấy sắc mặt tái nhợt, trán đẫm mồ hôi lành, lòng bàn tay lạnh băng, mũi không ngừng thở dốc, nhãn thần đã tản mác, bệnh nhất xuất hiện triệu chứng choáng nghiêm trọng, nãy giờ cầm cự được hoàn toàn tinh thần cầu sinh dữ dội.

Nhanh chóng lấy kéo cắt giáp của hắn, bên hông có một vết thương sâu hoắm, máu ồng ộc tuôn ra, nhưng tốc độ chậm dần, lấy băng cầm máu, ấn vào, đại hán người nhũn như bún, miệng lẩm bẩm:

- Ta muốn về nhà.. Mẹ, con phải về nhà.

Vết thương quá rộng, một phần ba thịt đã mất, máu chảy quá nhiều, huyết quản đã rụt vào bên trong vết thương, ánh sáng khoongn tốt, nhất thời không tìm được, Tả Thiếu Dương chỉ dựa vào cảm giác, lấy kìm kéo nó ra, gọi:

- Chỉ Nhi, mau lấy chỉ khâu chỗ này cho ta.

Thế nhưng Bạch Chỉ Hàn nhìn đại hán mắt mở to nhìn bầu trời, khẽ nói:

- Thiếu gia, để hắn đi đi...

Tả Thiếu Dương nhìn lại, nhận ra không ích gì nữa, vuốt mắt hắn, thất thần đứng dậy, đây không phải thương bình đầu tiên y không thể cứu, làm người hành y đã quá quen với sống chết, nói thẳng ra là có phần trơ lỳ, nếu mỗi lần có người bệnh không chữa được mà tinh thần sa sút thì nên bỏ nghề sớm, chỉ là bị không khí chiến trường cùng những lời quan quân này nói trước khi chết cảm nhiễm thôi, nhưng y cần phải lấy lại tinh thần, còn nhiều người khác nữa. Nhanh chóng tìm kiếm trong đống người chết chồng chất, chẳng mấy chốc thấy thương binh bị chém vỡ đầu, hôn mê bất tỉnh, ngồi xuống bở mũ trụ của hắn ra, tiến hành băng bó.

Ngay lúc ấy, ở ngọn đồi nhỏ đằng xa xuất hiện mấy chục phản quân cổ buộc khăn đỏ, nhìn thấy bọn họ lập tức giương cung bắn.

- Mọi người cẩn thận.

Binh sĩ cảnh giới xung quanh hô to, cảnh báo, giơ khiên lên che chắn.

Miêu Bội Lan và Bạch Chỉ Hàn mỗi người một phía cầm khiên hợp lại với nhau, bảo vệ Tả Thiếu Dương, chỉ nghe coong một tiếng, có mũi trên trúng vào khiên, âm thanh khủng bố đó làm người ta lạnh gáy.

Ba người bọn họ may mắn thoát nạn, nhưng binh sĩ vừa được Tả Thiếu Dương băng bó thì không, phụt phụt phụt, ba mũi tên trúng vào đùi, ngực hắn.

Tiểu đội phản quân vừa bắn tên vừa xông tới bên này, cũng may phía quan quân có mười mấy chiến mã xông lên, tay vung đao tay giơ khiên tròn, xông vào giữa quân địch.

Phản quân không hoảng loạn, bọn chúng lập tức xoay người bỏ chạy vào rừng, chúng quen tập kích đánh lén, đây là sở trường của bọn chúng.

Miêu Bội Lan thở phào bỏ khiên xuống, Bạch Chỉ Hàn nhìn quanh, nói:

- Thiếu gia, chúng ta đi hơi xa rồi, quay lại thôi, nguy hiểm lắm.

Tả Thiếu Dương gật đầu, chỉ qua ngọn đồi này sẽ tới chiến trường chính, có nguy cơ gặp phải phản quân lọt lưới như vừa rồi. Còn chưa quay về thì chợt nghe phía thành lâu tiếng trống rung trời, ba người giật mình quay đầu, thấy ở phía cổng thành, từng hàng quân rời cổng thành sắp xếp đội hinh, chuẩn bị tiến lên.

Đây hẳn là đội quân mai phục ở hai bên thành, rốt cuộc cũng tham gia chiến đấu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện