Miêu Bội Lan cố kiềm nén xấu hổ nâng người lên cho Tả Thiếu Dương từ từ kéo tấm vải bó ngực ra.

Tay Tả Thiếu Dương vừa rút khỏi áo nàng thì cảm thụ được rõ rành rành hai quả bóng bay đầy hơi đè lên má, vừa êm ái vừa đàn hồi, thế này mới đúng.

Thật không ngờ cô nương này người nho nhỏ xinh xinh lại có đôi hung khí quy mô như thế, hẳn là do từ nhỏ lao động thể lực, đặc biệt là chặt củi vận động mạnh ở thân trên. Tả Thiếu Dương cũng lấy làm lạ, thời khắc sinh tử thế này mà mình còn có tâm tư nghĩ chuyện đó, nên bảo dây thần kinh mình quá thô, hay là do máu sói tiềm ẩn trong cơ thể mà trước giờ mình không biết.

Miêu Bội Lan cẩn thận nhích người để ngực rời khỏi mặt Tả Thiếu Dương, nói lí nhí:

- Muội muốn...

- Hả?

Tả Thiếu Dương thất kinh, nhất thời đờ cả người, chẳng lẽ vừa rồi mình sờ soạng một hồi, khiến tiểu cô nương xuân tâm manh động, muốn cùng mình ấy ấy ấy? Lắp ba lắm bắp:

- Bây giờ... Chỗ này, sao được? - Vòng qua thắt lưng đưa cho muội là được mà.

Tả Thiếu Dương hiểu ra, người ta muốn lấy cái dây vải buộc ngực, giúp y bịt vết thương, y thì hay rồi, nghĩ bậy nghĩ bạ, vòng tay đưa cho nàng.

Miêu Bội Lan một tay cuộn dây vải lại, lần mò tìm vết thương của Tả Thiếu Dương, cẩn thận nhét vào, dùng tay áp chặt:

- Thế này... được chưa?

Tả Thiếu Dương thở nhẹ:

- Hẳn là vấn đề không lớn nữa.

- Vậy tiếp theo phải làm sao?

- Đợi kẻ địch đi rồi, chúng ta tìm rương cứu thương, băng bó, đợi về thành may lại...

- Ừm..

Miêu Bội Lan yên tĩnh lắng nghe, tiếng bước chân vẫn chưa hề ngừng lại, thi thoảng có địch chạy qua dẫm lên lá chắn trên người bọn họ, quân địch kế tiếp tiến tới truy kích, nhắm mắt cầu xin ông trời cho địch đi qua thật nhanh để nàng lấy rương thuốc.

Chỗ bọn họ đang nằm là một cái hố nông, nãy giờ tâm tư Tả Thiếu Dương đặt vào vết thương, tinh thần tập trung cao độ, giờ đây tình hình tạm thời không quá nguy cấp nữa, tinh thần thả lỏng, mí mắt mỗi lúc một nặng, đầu váng vất, mơ màng muốn ngủ.

Đây chính là hậu quả do mất máu nhiều khiến tinh thần kiệt quệ, Tả Thiếu Dương biết nếu ngủ, nhất định mình không thể tỉnh lại được nữa.

Miêu Bội Lan nãy giờ vừa chú ý tới tình hình bên ngoài song tâm tư phần lớn vẫn đặt lên người Tả Thiếu Dương, một lúc rồi không thấy y có bất kỳ phản ứng nào, làm nàng sốt ruột vạn phần:

- Tả đại ca, sao rồi?

Phải mất mấy lần Tả Thiếu Dương mới nghe thấy Miêu Bội Lan gọi mình, kinh hãi nhận ra vừa xong mình đã thiếp đi chốc lát, tay đang giữ huyết quản cũng đã buông lỏng, vội bóp chặt lấy, yếu ớt nói:

- Ta... Ta không sao... hơi lạnh...

Miêu Bội Lan nghiêng đầu, nhớ ra bọn họ đang nằm trong hố tuyết, lúc này không cách nào đổi tư thế được, cắn răng nắm lấy tay đặt lên lưng mình, nói nhỏ:

- Cho tay vào trong áo... Ôm chặt lấy muội.

Tả Thiếu Dương đưa một tay cứng ngắc từ từ luồn qua mép áo, tay y vừa chạm lên lưng, Miêu Bội Lan rùng mình một cái, tay tiếp tục vuốt dọc sống lưng của nàng, định dùng tình dục kích thích mình tỉnh táo, song mí mắt vẫn nặng ngàn cân, ngón tay thi thoảng lại buông lỏng, triệu chứng hôn mê do mất máu gây ra ngày càng lớn.

Không được rồi, cần phải kiếm thứ gì đó kích thích mạnh hơn nữa, tay rụt lại, vòng qua hông Miêu Bội Lan, từ từ hướng lên trên, chạm vào bầu ngực ấm nóng.

Miêu Bội Lan "á" một tiếng, toàn thân như bị điểm huyệt, tay Tả Thiếu Dương đã phủ kín hoàn toàn một bên ngực của nàng, còn không ngừng xoa nắn.

Kích thích do bầu ngực Miêu Bội Lan mang tới cũng chỉ làm Tả Thiếu Dương thoáng tỉnh táo, đầu óc mê muội, tay thì lạnh tới cử động khó khăn, cảm giác không nhiều, lại mơ mơ hồ hồ tay đặt trên ngực nàng cũng ngừng xoa bóp.

Nam nhân mà bóp ngực nữ nhân cũng không có cảm giác, giống như thú dữ chê mồi, đây là điểm sắp chết.

Tay Tả Thiếu Dương dừng lại, người Miêu Bội Lan đang cứng đờ cũng mềm ra, do tư thế này, nàng không nhìn thấy được mặt y, không biết tình hình thế nào, nhích người trườn xuống, thấy hai mắt y lờ đờ tựa ngủ, gọi:

- Tả đại ca..

Tả Thiếu Dương lại sực tình, thấy môi Miêu Bội Lan ngay trước mắt, hơi thở ẩm ẩm nong nóng của nàng phả lên mặt, ngửa đầu lên, hôn lên môi nàng.

Đây là lần thứ hai Tả Thiếu Dương hôn nữ nhân, hành động vụng về lóng ngóng, Miêu Bội Lan càng không biết trên đời có cái chuyện môi dính vào nhau thế này, nàng chưa nhìn thấy cũng chưa bao giờ nghe thấy, hoảng loạn quay đầu đi.

Nụ hôn chớp nhoáng đổi lại cho Tả Thiếu Dương chút tỉnh táo quý giá, thều thào nói:

- Làm ta thức... Bội Lan... Đừng, đừng để cho ta ngủ...

Giọng Tả Thiếu Dương càng lúc càng nhỏ, hơi thở cũng càng yếu, Miêu Bội Lan cảm thấy không lành, nhưng không hiểu làm sao để giữ cho y tỉnh được:

- Tả đại ca... Làm thế nào?

Tả Thiếu Dương nghe thấy rõ nàng hỏi, song giọng nàng phiêu diêu như ảo ảnh giữa sa mạc, muốn trả lời lại không trả lời được.

Miêu Bội Lan không nghe thấy Tả Thiếu Dương trả lời, hỏi lại, vẫn không có, hoảng lại, nhớ vừa rồi môi hai người ngậm lấy nhau, chắc huynh ấy định dùng cách này để tỉnh táo? Cô nương ngây thơ cúi xuống áp lên môi mình lên môi Tả Thiếu Dương, mắt thì vẫn mở to nhìn phản ứng của y, không thấy, mút, không được, cắn...

Đang cuống, Miêu Bội Lan cắn hơi mạnh, cơn đau làm thần chí Tả Thiếu Dương tỉnh táo hơn:

- Đúng... cứ thế... vết thương ta cháy máu... Chảy quá nhiều... Ngàn vạn lần, đừng... đừng để ta ngủ mất... Nói chuyện với ta...

Lời đến đó lại ngắt.

Miêu Bội Lan thấy hai mắt Tả Thiếu Dương khép lại, hoảng loạn gọi:

- Tả đại ca, đừng ngủ, đừng ngủ..

Trừ câu này, trong lúc rối bời, Miêu Bội Lan chẳng biết lấy chuyện gì để nói, Tả Thiếu Dương thì chẳng đáp lại, nàng cúi xuống, cắn môi y, lần này nàng còn cắn mạnh hơn, Tả Thiếu Dương "á" khẽ một tiếng tỉnh người, bóp lấy huyết quản.

Miêu Bội Lan nước mắt giàn dụa, vui mừng khôn siết:

- Tả đại ca, huynh tỉnh rồi, muội sợ quá.

- Đừng sợ... ta không chết được đâu.

Tả Thiếu Dương cố gắng mỉm cười trấn an nàng:

- Muội hát cho ta nghe đi,,, ta muốn nghe muội hát sơn ca, ta muốn...

- Được, được, muội hát cho huynh nghe, huynh nghe nhé, đừng ngủ.

Miêu Bội Lan ghé miệng vào sát bên tai Tả Thiếu Dương, hát khe khẽ:

- Tâm tương liên

Lời trong lòng khó nói ra

Muội muốn cùng ca kết bạn

Lại sợ không phải nhân duyên của mình.

Tả Thiếu Dương rất thích nghe Miêu Bội Lan hát, cảm giác nhìn thấu tâm linh của nàng, ở Quý Chi Đường không được nghe nàng hát, nàng không dám, cô nương này hợp với thiên nhiên, chỉ có đồng ruộng bao la, núi rừng bát ngát thì nàng mới thực sự là nàng được.

Thế nhưng y thấy mình như rơi vào trong giếng sâu đen ngòm không đáy, mắt vẫn mở ra mà không nhìn thấy được khuôn mặt nhỏ của nàng, e rằng thời khắc cuối cùng của mình đã tới, lòng thê lương, nói ra lời muốn nói từ lâu:

- Thật hay, Bội Lan, thực ra.. từ lần đầu tiên thấy muội, ta đã thích muội rồi, cái bánh bao muội ăn dở, ta để bên gối rất lâu, bên tai hay văng vẳng tiếng sơn ca của muội... thường nhớ tới muội...

Miêu Bội Lan run rẩy, sao nàng không biết, song nàng không dám suy nghĩ sa vời, chỉ lúc này mới dám thổ lộ lòng mình:

- Tả đại ca, muội, muội cũng thường nhớ tới huynh.

- Ta, ta muốn nghe muội hát nữa, được không?

- Được, muội sẽ mãi hát cho huynh nghe, huynh tỉnh lại đi...

Miêu Bội Lan có linh cảm rất không lành, hai hàng nước mắt tự nhiên tuôn ra:

- Muội nhớ ca

Ca nhớ muội

Nhớ tới nước mắt chảy thành hàng

Đưa gối cho ca xem

Nước mắt mọc mầm dài hai tấc...

Tả Thiếu Dương cười, nghiêng đầu đi, hôn lên má nàng, cảm giác nó lạnh ngắt, toàn nước mắt mằn mặn, lấy tinh thần nói:

- Lan Nhi, đừng khóc, ta.. không sao, hát nữa đi, ta vẫn muốn nghe.

Nước mắt Miêu Bội Lan nhỏ từng giọt lên mặt Tả Thiếu Dương, tiếng hát nghẹn ngào:

- Ca là trăng sáng, muội là sao

Ca lạc vào trong mây, muội cũng theo

Ca đi nơi đâu, muội theo đó

Sinh sinh tử tử, không chia lìa.

Hát tới đó Miêu Bội Lan phát hiện tay Tả Thiếu Dương ôm lưng mình không còn sức nữa, vội cúi xuống, mút lấy môi y, cắn mạnh. Tả Thiếu Dương rùng mình, mắt mở ra, nói ngắt quãng:

- Lan Nhi... hứa với ta... ôm ta, đừng... đừng rời đi... hát cho ta nghe.

Miêu Bôi Lan rút tay về, bất chấp tất cả ngồi dậy, ôm lấy mặt Tả Thiếu Dương, ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt dần mất đi sinh khí, nàng biết rất nhiều bài sơn ca, nàng biết những bài hát đó nói về chàng trai cô gái yêu nhau, song nàng không biết yêu là cái gì, nàng chỉ hát mà thôi, bây giờ nàng biết rồi, nàng biết thế nào là yêu thương vô hạn một người, lưu luyến vô hạn một người, nhưng khi nàng biết thì đó cũng là lúc bọn họ sắp chia lìa, lòng quặn đau, tim như bị xé thành muôn mảnh, tiếng ca phát ra từ tận đáy lòng, vang vọng cả chiến trường máu lửa:

- Muốn cùng ca đi tới tận non cao

Muốn cùng ca đi tới hết rừng sâu

Có chết cùng ca chết

Dù gặp diêm vương không cúi đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện