- Cuộc chiến loạn này khiến dân chúng Hợp Châu dày vò quá đủ rồi, theo phủ nha thống kê có hơn vạn người dân chết đói, đúng là tai họa.

Đại tướng quân thở dài:

- Tiểu lang trung, cậu có công lớn trong cuộc chiến này, cứu chữa thương binh không màng sinh tử bản thân, đem lương thực ủng hộ quan quân, khiến bách tính trên dưới một lòng mới đi tới ngày hôm nay, lần này còn kịp thời cứu tín sứ, bản tướng vốn muốn gặp cậu từ lâu, có điều quân vụ quá bận rộn, lần này phải thưởng lớn cho cậu.

Hả? Tả Thiếu Dương còn đang đầy một đầu thắc mắc thì Đại tướng quân đã đổi chủ đề rồi, ví như chiêu hàng thế nào, Đại tướng quân ngươi đâm bị thóc chọc bị gậy ra sao mà tên nọ tên kia nối nhau đầu hàng, lại còn đánh cả huynh đệ cũ, cơ mà cũng không hi vọng gì, mình chỉ là một tiểu lang trung, một bách tính chân trắng, người ta tất nhiên chẳng đem quân tình ra kể với người chẳng liên quan như mình, vả lại đầu hàng thế nào cũng không phải chuyện vinh dự gì, người ta không muốn nói ra cũng là phải thôi.

Phó Cung đi tới lấy ra một tấm thiệp màu đỏ, đưa:

- Tả công tử, đây là Đại tướng quân ban thưởng.

Tả Thiếu Dương nhận lấy mở ra xem, vừa thấy danh sách tức thì mấy nghi vấn bên trên bay biến sạch, chỉ thấy trên thiệp ghi thành từng hàng rõ ràng:" Gạo trắng 50 đấu, gà vịt 50 cặp, cá tươi 50 con, lợn 5 con, trâu cầy 5 đầu.", nhìn mà tưởng hoa mắt, tay run run, phần thưởng này lúc thiên hạ thái bình không lo cơm ăn áo mặc thì chẳng đáng gì, nhưng ở Hợp Châu đói kém này thì giá trị vô cùng.

Đại tướng quân có chút áy náy nói:

- Khao thưởng thế này hơi ít, nhưng do cần cứu tế nạn dân, bản tướng không có nhiều hơn nữa... Được vậy bản tướng cho cậu nói ra một yêu cầu, cứ thoải mái nói ra.

- Không có, Đại tướng quân ban thưởng nhiều như vậy, tiểu nhân còn tưởng mình đang mơ, nào còn dám yêu cầu gì? Tả Thiếu Dương nói thật lòng, y hoàn toàn không ngờ tới phần thưởng thế này, quá nhiều rồi:

- Tả công tử đừng khách khí, có gì cứ nói với Đại tướng quân.

Phó Cung nhắc nhở:

Câu này cổ vũ Tả Thiếu Dương không ít, người ta là vương gia, chắc cũng mang tâm lý giống tỷ phú cho tiền ăn mày, cho ít bản thân còn thấy hổ thẹn, tội gì không xin thêm ít nữa:

- Vậy tiểu nhân lớn gan xin Đại tướng quân ban thưởng thêm có ít lúa giống.

- Lúa giống?

- Vâng là lúa giống, để kịp gieo mạ cho vụ xuân.

Đại tướng quân nhìn sang Phó Cung, Phó Cung cười khổ gật đầu, xác định mình không lầm phá lên cười:

- Cái này là bản tướng sơ xuất, Tiểu Cung, nhớ lát nữa bảo thêm vào năm mươi đấu lúa giống nữa … Lúa giống, thật đúng là ha ha ha … Tả Mẫu Mực không còn gì sao?

Tiền huyện lệnh và viên quan kia cũng tủm tỉm cười, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ tán thưởng.

Bị cười nhạo rồi, Tả Thiếu Dương nhìn thái độ bọn họ mà nóng rát mặt, không thể trách y được, nghèo sinh hèn là thế đó, mấy hôm vừa rồi mình đường đường thanh niên ưu tú thời đại mới, hơn cái đám lạc hậu này cả nghìn năm kiến thức, thế quái nào bây giờ như bà nội trợ tính từng cây rau cọng hành thế này, tự ái trỗi dậy, nói:

- Đại tướng quân, Hợp Châu vốn nhiều ruộng ít người, lại thêm lần binh tai đói kém này, chết thêm vô số người, không ai cày cấy nữa, giờ xuân canh sắp qua, sẽ nhiều người lỡ nông vụ, năm nay không có thu hoạch, mà thuế lại cao, tương lai không biết lấy gì để nộp.

Đại tướng quân không cười nữa, nghiêm túc gật đầu:

- Ừ, đây là vấn đề thực tế.

Tả Thiếu Dương vững tin hơn, nói tiếp:

- Đại tướng quân phát cháo tế dân chỉ e không kéo dài được lâu, bách tính trong thành không còn lương thực dự trữ, chắc chắn phải dời quê chạy nạn. Không chỉ làm bách tính khổ thêm mà nạn dân tới châu huyện khác, sẽ tăng thêm gánh nặng dân chúng đương địa.

- Nói không sai, tiểu lang trung cậu không ngờ ngoài chữa bệnh cứu người còn có kiến thức bậc này.

Đại tướng quân gật gù:

- Vậy nói xem, cậu có biện pháp nào hay không?

- Nếu đại tướng quân có thể phái binh sĩ giúp bách tính xuân canh thì quá tốt, không cần nhiều, chỉ hai ngày là đủ rồi, giúp bách tính xới đất, vỡ đất, cày bừa để thuận tiện gieo mạ là được, đó là những công việc nặng nhọc nhất. Đồng thời cấp lúa giống cho bách tính, đất đai mọc được hoa màu, cùng với cứu tế thích đáng, sẽ giữ được mọi người ở lại...

- Không tệ.

Đại tướng quân lấy lệnh tiễn đưa Phó Cung:

- Truyền lệnh của ta, lấy liên đội ở lại, đem toàn bộ ruộng tốt của Hợp Châu cầy xới làm đất một lượt, chuyện này còn mong hai vị đại nhân phối hợp cho hiệu quả, không được để bách tính lưu ly thất tán, xa quê kiếm sống, bản tướng về triều cũng sẽ quan tâm hỏi tới, làm tốt ta sẽ bẩm báo lên hoàng thượng.

Hai viên quan mừng quá nỗi, nếu được Đại tướng quân nói một câu với hoàng thượng có khi còn hơn cả đời vất vả phấn đấu, quỳ xuống tạ ơn, luôn mồm đảm bảo:

- Đại tướng quân yên tâm, nha môn ngay hôm nay sẽ lập kế hoạch tường tận.

Tả Thiếu Dương cũng vui mừng, y có hơn trăm mẫu ruộng, tất nhiên là người hưởng lợi lớn:

- Thật tốt quá, năm nay mùa đông liên tục mấy trận tuyết lớn, có câu tuyết rơi báo được mùa, đất đai đã được tưới ướt, không cần lo nước nữa, nếu được Đại tướng quân cho quân sĩ giúp bách tính làm đất, thật sự là phúc của toàn thể Hợp Châu, tiểu nhân thay mặt mọi người đa tạ đại tướng quân.

- Bản tướng quả nhiên không ban thưởng nhầm người, tiểu lang trung cậu xứng với cái tên Tả Mẫu Mực, không xin cho bản thân, lại nghĩ tới bách tính, đáng kính phục.

Đại tướng quân tán thưởng:

- Trận chiến này mang tới khổ nạn cho bách tính Hợp Châu, bản tướng ban sư về triều nhất định bẩm báo hoàng thượng, nhanh chóng điều lương thảo các nơi tới cứu tế, đồng thời miễn giảm phú thế cho bách tính. Âu Dương thứ sử, Tiền huyện lệnh, hai vị đồng tâm hiệp lực giúp bách tính khôi phục cuộc sống thường nhật.

Âu Dương thứ sử và Tiền huyện lệnh vội đứng dậy tuân lệnh.

Đại tướng quân rút trong giày ống cao ra một thanh đoán kiếm:

- Thanh kiếm này theo bản tướng nhiều năm, không ít lần giúp bản tướng giữ mạng, giờ tặng cho cậu, sau này nếu có khó khăn không giải quyết được, mang nó tới tìm bản tướng. Được rồi, tiểu lang trung cậu bận rộn nông vụ, bản tướng không làm phiền nữa.

Người ta hạ lệnh tiễn khách, Tả Thiếu Dương nhận lấy thanh đoản kiếm thi lễ lui ra.

Vị đại tướng quân này luôn làm việc sấm nổ chớp giật, Tả Thiếu Dương sớm lĩnh giáo rồi, ra tới bên ngoài thì có mấy cái xe lớn chờ sẵn, trên xe đều là thứ trong danh sách ban thưởng, mỗi lúa giống chưa có, mấy binh sĩ dắt năm con trâu lớn, Tả Thiếu Dương không biết nhìn trâu, song chắc chắn đám này ăn uống no đủ khỏe mạnh.

Trên đường về Tả Thiếu Dương mới rút thanh đoản kiếm ra xem, nó chỉ dài như cây trùy thủ, không được bóng loáng như làm bằng inox sau này, hơi ngả màu xám, phần giữa khá dày, chẳng có gì đặc biệt lắm, ngó nghiêng mãi mới thấy ở một mặt lưỡi kiếm có khắc bốn chữ Triện "Nguyên Cảnh chi kiếm", thế là yên tâm rồi, nếu không sau này cầm kiếm tới nhờ giúp đỡ, chẳng có gì chứng minh nó là đồ xịn.

Nghe đồn bảo kiếm thổi tóc qua cũng đứt, Tả Thiếu Dương nhổ một sợi tóc, đặt lên mũi kiếm thổi một cái, không ăn thua, thổi mạnh thêm phát nữa, sợi tóc bay mất, thật là... Trừ bốn chữ kia, Tả Thiếu Dương không thấy khác gì đồ làm ở chợ.

Chỉ có điều dù sao nó cũng là của Đại tướng quân tặng cho, bấy nhiêu đủ khiến nó ăn đứt không ít bảo kiếm trên đời, cho nên về nhà rồi phải giao cho mẹ, để cất cùng với đề tự kia, cho con cháu sau này nó cúng, giữ tốt nghìn năm nữa chúng nó túng thiếu mang đi cầm đồ cũng được kha khá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện