Muốn hoàn thành nhiệm vụ kiếm thuốc này không phải Hằng Xương dược hành thì không thể đảm nhiệm được, Tả Thiếu Dương tính đi tìm Chúc Dược Quỹ thương lượng, ông già này suốt ngày nhàn nhã uống trà, nhưng lúc cần hành động cực quyết đoán, như ngày đầu phản quân bị chiêu an, lập tức thông qua dịch trạm nha môn phát cấp lệnh cho phân hiệu của Hằng Xương ở huyện xung quanh, điều lương thực tới tổng hiệu, tạm thời chuyển từ kinh doanh thuốc sang lương thực.

Ở thời Đường, lương thực không phải chuyên doanh, có thể tự do mua bán trao đổi, quan phủ còn cổ vũ dân gian buôn bán lương thực đường dài, để tiến hành điều hòa, song so giao thông không thuận tiện, chi phí vận chuyển thứ hàng hóa lớn này rất cao, cho nên thường chỉ buôn bán ở phạm vi trăm dặm xung quanh, ngoài trăm dặm thì trừ khi dùng thuyền lớn vận chuyển, chứ thông qua lừa ngựa thì chi phí quá kinh người, bán chả ai mua, chẳng kiếm nổi.

Có điều Chúc Dược Quỹ hạ cấp lệnh chuyển lương thực tới Hợp Châu cũng không phải vì kiếm tiền, mà vì biết lương thực nha môn không nhiều, muốn bình ổn lại giá lương thực, nếu chẳng phải như thế thì một thương nhân xếp bét trong sĩ nông công thương đã chẳng được người dân huyện Thạch Kính tôn trọng như thế.

Lúc này quán trà Tang gia còn chưa mở nên Tả Thiếu Dương tới Hằng Xương dược hành, nhìn bên ngoài vô cùng náo nhiệt, bọn họ đã gọi lại những hỏa kế cũ, đang bận rộn bán lương thực, y tới nơi chẳng cần thông báo trước, được Chúc Hùng dẫn ngay vào hậu viện, ở Chúc gia, Tả Thiếu Dương tất nhiên được đối đãi như thượng khách.

Chúc Dược Quỹ đang nằm trên cái giường mềm ở đình giữa ao nước, bên cạnh đặt cái cần câu, nhìn thấy Tả Thiếu Dương tới, câu đầu tiên là:

- Đại lang à, cậu cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm chưa được, đó là không biết tận hưởng cuộc sống gì cả, lại có việc gì mới tới tìm lão bá phải không? Tả Thiếu Dương cười:

- Lão bá, không phải các bậc trưởng bối thường có bảo con cháu tuổi trẻ nên chịu khổ nhiều một chút, sau này mới an nhàn ạ? Giống như lão bá đó.

- Đừng nghe mấy kẻ đó dạy vớ vẩn, cái gì cũng có mức độ thôi, còn nói giống ta? Thấy đồ ăn ngon chẳng còn răng mà ăn, thấy nha hoàn trẻ đẹp chẳng.... Khụ khụ khụ...

Chúc Dược Quỹ ngồi thẳng dậy đánh trống lảng:

- Nói đi, rốt cuộc là vì chuyện gì?

Toát mồ hôi với ông già này, tóc đã bạc, con cháu thì đầy đàn rồi vẫn muốn gặm cỏ non, Tả Thiếu Dương cũng phải vờ như không nghe thấy câu đó:

- Lão bá, cháu muốn nhờ mua một ít tân dược, hiệu thuốc khác ở Hợp Châu không có.

Chúc Dược Quỹ ngáp dài nằm xuống:

- Chuyện này lần sau bảo Tiểu Tam tới nói một tiếng là được, cần gì tốn công đi, lão bá cho người nhập hàng về, rốt cuộc là loại tân dược gì?

- Cháu muốn mua rễ điện thanh và phiền hà.

Rễ Điện Thanh là cách gọi của rễ Bản Lam, còn phiền hà chính là bạc hà, Tả Thiếu Dương từng một thời đau đầu vì cách xưng hô thay đổi này.

Hai vị thuốc này tuy mới, nhưng Chúc Dược Quỹ buôn thuốc lâu năm vẫn biết, nghe là hiểu ngay, vuốt râu trầm ngâm:

- Hai loại thuốc này ở phân hiệu khác cũng không có đâu, đoán chừng phải tới hiệu buôn lớn ở kinh thành.

- Vậy nếu mua ở kinh thành thì mất bao lâu ạ?

- Đi một chuyến mất mười ngày, cả về thì hơn nửa tháng.

- Lâu vậy sao?

Tả Thiếu Dương thất vọng lắm:

- Đại lang, cậu đang cần gấp à?

- Vâng, lão bá, hiện giờ nhiều bách tính bị bệnh sưng phù, đầu rất to, cần hai vị thuốc này đều chữa bệnh.

- A, lão bá cũng nghe nói rồi, hôm nay nhiều người đột nhiên phát bệnh, còn nói là ma ám, nhiều người đi tìm đạo sĩ về trừ tà ma, thật ngu xuẩn. Đại lang nói vậy tức là cậu có cách trị loại bệnh này?

Chúc Dược Quỹ lần nữa ngồi thẳng lên, vẻ mặt nghiêm túc hơn lúc nãy:

Tả Thiếu Dương phiền não nói:

- Vâng, nhưng mà thiếu mất ba vị thuốc, trừ hai vị cháu đã nói ra thì một vị có thể tìm được trên núi gần đây. Nhưng mà đi về tới hai chục ngày thì lâu quá, bệnh này không giám sát tốt, tuy không nguy hiểm tới tính mạng song vô cùng đau đớn.

- Ra thế à?

Chúc Dược Quỹ ngẫm nghĩ:

- Cần hiều không?

- Người bệnh rất nhiều, cháu tính phải chừng vài chục cân mới đủ, còn dự phòng người khác bị bệnh.

- Chỉ thế thôi à?

Chúc Dược Quỹ tay chống đùi đứng dậy:

- Được, ta đi tới nha môn một chuyến.

Tả Thiếu Dương không hiểu, nha môn thì có liên quan gì:

- Để làm gì ạ?

- Tìm Thang bác sĩ, nói với ông ấy có hai vị thuốc cần dùng gấp, để ông ta phái tín sứ hỏa tốc, hai ngày là tới được kinh thành, quay trở về nữa là bốn ngày, đó là tính nhanh nhất, nhưng không quá năm ngày.

Tả Thiếu Dương mừng rỡ:

- Chỉ sợ ông ấy không chịu.

- Ha ha ha, nếu là cậu đi thì ông ấy không chịu là cái chắc rồi, nhưng lão bá đây vẫn có chút thể diện, cứ giao cho ta được rồi.

Tả Thiếu Dương hâm mộ vô cùng, mọi người sống tới mức như Chúc Dược Quỹ thật đáng tự hào lắm, cứ không phải quan to chức lớn mới là thành công:

- Lão bá, vậy có thể tìm giúp cháu thuốc khác không, tuy không gấp, nhưng số lượng khá nhiều, khả năng khó tìm lắm.

- Yên tâm, khó tới mấy lão bá cũng tìm được, về liệt kê danh sách thứ cậu cần ra, có tên thì viết tên, không có tên thì vẽ tranh, lão bá sai người đi mua giúp.

Vẽ? Tả Thiếu Dương gãi đầu:

- Lão bá, cháu vẽ sợ người ta không nhận ra đâu.

- Dễ thôi, ở gần nha môn có một hiệu văn mực, tên là "Tường Vân Hiên", chưởng quầy họ Văn là một họa sư không tệ, không giống mấy tao nhân mặc khách, ông ta chuyên vẽ những thứ thực, nha môn cần tranh hải bố đều mời ông ta vẽ. Có điều ông ta sở trường nhất vẫn là hoa cỏ, tới nhờ ông ta vẽ cho.

Quả nhiên là đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ, Tả Thiếu Dương mừng rỡ:

- Cám ơn lão bá.

- Với lão bá còn cần khách khí thế sao, hơn nữa trị bệnh cứu người là tích âm đức mà, thôi đi đi, chúng ta chia hai đường hành động.

Chuyện gấp nên Tả Thiếu Dương không khách khí, rời nhà Chúc Dược Quỹ chạy tới Tường Vân Hiên, Văn chưởng quầy đang ngồi ỉu xìu trong hiệu, cái nghề này khi cuộc sống dư dả người ta mới cần tới chứ lúc lo chạy ăn từng bữa này thì chỉ có ế, nhưng ông ta chỉ biết nghề này thôi, không mở cửa hiệu không được, nên có khách tới là nhiệt tình nhận lời ngay.

Tả Thiếu Dương quyết định mai leo núi hái dược liệu ở xung quanh cho Văn chưởng quầy vẽ, rồi giao Chúc Dược Quỹ thu mua hộ, tương lai những loại thuốc này sử dụng rộng rãi, để Hằng Xương dược hành kinh doanh, hình thành vòng tuần hoàn tốt đẹp.

Với những thứ cây thuốc bản địa không có, Văn chưởng quầy căn cứ vào miêu tả mà vẽ ra, một người vẽ một người sửa, Tả Thiếu Dương thi thoảng còn vẽ minh họa, tới tận khi thật chuẩn xác mới thôi.

Sáng hôm sau Tả Thiếu Dương khám lại cho người bệnh, thuốc tạm thời của y khá hiệu quả, những người bệnh nhẹ đỡ nhiều, chỉ là hơi tức ngực. Người bệnh nặng chỉ khống chế được bệnh tình, song vẫn có trường hợp diễn biến xấu, Tả Thiếu Dương nói người bệnh và gia quyến kiên nhẫn, thuốc chữa bệnh đang được đi mua, chừng năm ngày nữa sẽ có.

Ở nhà không giúp gì được nữa rồi, nếu có người bệnh diễn biến xấu hơn thì cha y sẽ xử lý, Tả Thiếu Dương đeo gùi thuốc cùng Bi Vàng, Miêu Bội Lan và Bạch Chỉ Hàn lên núi, vì giờ không cần làm đất, lại đang cho nước vào ngâm ruộng, mà cái này bốn huynh đệ Lý Đại Tráng đang hết sức nhiệt tình hoàn thiện guồng nước nên Miêu Bội Lan không phải làm gì, thậm chí nàng còn nói chưa bao giờ làm ruộng nhàn như lần này, còn đùa sợ sau này Tả Thiếu Dương làm ra cái gì thay nàng mất.

Cái đó không thể rồi, hơn nghìn năm sau làm ruộng vẫn cần nhiều sức người lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện