Hôm sau Tả Thiếu Dương lại ra ruộng, Bạch Chỉ Hàn đi được một ngày không chịu đi nữa, chỉ nó buổi trưa sẽ mang cơm nóng cho y, không cần mang lương khô, Tả Thiếu Dương hoàn toàn tán đồng, nhìn bàn chân trắng nõn nà của nàng dẫm trên ruộng, người xót xa là y.

Ai ngờ hôm nay ra ruộng rồi Miêu Bội Lan thì nhất định không cho y xuống cầy, nói một mình nàng cày là đủ, giờ có trâu lại có lưỡi cày mới rồi, làm rất nhanh lại nhẹ nhàng, cày xong sớm nàng chẳng biết làm gì, đoán chừng nguyên nhân thực sự cũng giống như y không muốn Bạch Chỉ Hàn xuống ruộng vậy.

Thế là Tả Thiếu Dương dành thời gian nghiên cứu địa hình khu ruộng nhà mình, cùng cải tiến cái guồng nước, mới đầu chỉ cần nó quay được, dẫn nước được vào đồng là đã hài lòng, nhưng dần dần các vấn đề xuất hiện, bánh xe hay dừng bất chợt, ma sát giữ trục chính và giá đỡ làm gỗ mòn nhanh, khung cũng không được chắc chắn, phải giải quyết những vấn đề này mới nhân rộng được, một cái hỏng còn đỡ, mười hai mươi cái hỏng thì phiền to... Tóm lại đủ cho y vất vả.

- Tả đại ca, Tả đại ca.

Tả Thiếu Dương đang lắp lại ống trúc dẫn nước thì đằng xa một nữ tử chạy tới, mặc váy xam lam nhạt viền hoa, mái tóc đen buộc bởi sợi lụa vàng tươi, thân hình có chút mảnh dẻ, vừa chạy vừa gọi:

- Tả đại ca, Tả đại ca.

- Tiểu Muội, ta ở đây.

Tả Thiếu Dương nhảy từ dưới mương lên:

Tiểu Muội chạy gấp, tay ôm ngực, gập người xuống vừa thở, vừa nói:

- Tả đại ca, huynh … huynh về cứu mẹ muội với.

- Sao vậy? - Mẹ, mẹ muội sắp chết rồi?

- Bệnh nặng thêm à?

Tả Thiếu Dương vừa thay giày cỏ vừa hỏi:

- Ừ, Tiết lang trung nói không chữa được nữa, bảo đưa về nhà chuẩn bị hậu sự. Cầu xin huynh, muội biết huynh ghét mẹ muội, muội cũng hận bà ấy, nhưng dù sao đó cũng là mẹ muội...

Tiểu Muội nói tới mi cụp xuống, hai hàng nước mắt trong veo trào ra, đau thương như muốn chết lịm cả cõi lòng:

- Huynh, cứu mẹ muội đi, sau này, sau này muội không làm phiền huynh nữa.

Tả Thiếu Dương có chút xấu hổ nhìn Miêu Bội Lan đang bĩu môi làm mặt giận quay đi, làm ra vẻ thản nhiên nhún vai:

- Nói gì thế, bá mẫu bệnh nặng, chúng ta đi thôi... Bội Lan, ta về trước nhé.

Tả Thiếu Dương sải bước đi như chạy về thành, Tiểu Muội khóc hu hu chạy theo, giống như đôi phu thê trẻ cãi nhau vậy. Đi men theo đường nhỏ ven sông đi một đoạn, quay đầu không thấy Miêu Bội Lan nữa, xung quanh không có ai, Tả Thiếu Dương dừng lại, đợi Tiểu Muội tới nơi nắm lấy tay nàng:

- Tiểu Muội, muội hiểu lầm rồi, ta không hề có ý ghét muội, chỉ là, ta... Ta thực lòng rất thích muội, nhưng cha ta lại muốn ta cưới thê tử môn đăng hộ đối làm thê tử, nếu không nghe theo sẽ từ ta...

- Muội biết rồi...

Tiểu Muội cúi đầu xuống, nhìn thấy cái cổ thanh tao trắng trẻo của nàng.

Tả Thiếu Dương kéo nàng vào lòng:

- Cha ta nói, cưới thê tử xong có thể nạp thiếp, nạp ai cũng được. Ta chỉ có thể cưới muội về làm tiểu thiếp thôi, ta thấy như thế thiệt thòi cho muội quá, cho nên thời gian qua không biết phải nói với muội thế nào, thật đấy. Muội là cô gái xinh đẹp, đáng yêu, vui tươi, tốt bụng, ta rất thích muội.

Nói thế khác nào ép nàng làm tiểu thiếp cho mình, nhưng việc này nếu không mặt dày không giải quyết được.

Tiểu Muội run run, nếu nói nàng không để ý tới danh phận là không thể, nhưng Tả Thiếu Dương ôm vào trong lòng, toàn thân như bao phủ bởi hạnh phúc vô bờ, thân hình nhỏ nhắn như con chim nhỏ chơi vơi trong gió lạnh bất chợt tìm được chỗ trú an toàn.

- Tình cảm của muội giành cho ta, ta biết. Lần này bị kẹt trên đỉnh núi, ta nghĩ tới rất nhiều chuyện, nghĩ tới muội, nghĩ tới những lúc chúng ta bên nhau, muội chải đầu cho ta, chúng ta cùng lấy nước.

Tiểu Muội vẫn khóc, nhưng là khóc trong hạnh phúc, nàng tin dù có là tiểu thiếp, Tả Thiếu Dương vẫn cứ hết lòng yêu thương và che chở nàng, Tả Thiếu Dương chấp nhận nàng rồi, sự bạo dạn tinh nghịch trước kia biến mất, thay vào đó trở nên bẽn lẽn rụt rè:

- Chỉ cần trong lòng ca có muội, muội chết cũng cam tâm rồi.

Tả Thiếu Dương cúi đầu xuống khẽ hôn lên tóc nàng:

- Nha đầu ngốc, không được nói linh tinh, muội phải sống thật tốt, muội có vui thì mới vui vẻ được, nhớ chưa?

- Ừm.

- Còn nữa, sau này có thể có những người nói những lời không hay, như cha ta, như mẹ muội, nhưng đừng để trong lòng, mọi chuyện để ta giải quyết, muội chỉ cần biết rằng trong lòng ta cũng luôn có muội, sẽ không bao giờ bỏ rơi muội là được.

Tiểu Muội chớp mắt cho nước mắt rơi hết, gật mạnh đầu:

- Muội nhớ.

Thực sự muốn âu yếm nàng một phen, chỉ là không phải lúc, hai người vội vã trở về Quý Chi Đường, toàn bộ Tang gia đã tới rồi, còn có mấy người hàng xóm nhiệt tình, bao gồm cả Vương bà từng làm mai cho bọn họ.

Ngoài ra còn có ba sư đồ Tiết lang trung, đang cùng Tả Quý trao đổi gì đó. Tả gia giờ có tiền rồi, bệnh nhân cũng nhiều hơn, Lương thị mua thêm vài cái ghế mới, không còn phải ngồi trên mấy cái ghế lung lay chân nữa.

Trong góc phòng, Tang mẫu nằm co quắp trên giường bệnh, họng khò khè, hai tay sưng múp bóp ngực, như muốn moi thứ tắc trong lồng ngực ra vậy, hai mắt vô thần, thở ồ ồ như kéo bễ.

Thấy Tả Thiếu Dương về, Tiết lang trung đứng dậy đi tới:

- Tả công tử, lão hủ vô năng, tìm mọi cách rồi không thể làm bệnh Tang gia lão mẫu khởi sắc, lại còn nặng thêm, hôm nay đã nguy trong sớm tối, đành tới đây cầu viện.

Tả Thiếu Dương không có thời gian khách sáo, gật đầu một cái đi tới bên giường:

- Bá mẫu, cảm giác thế nào?

Tang mẫu vất vả quay cái đầu như lợn chết nhúng nước sôi, nói không rõ lời:

- Khó, khó chịu lắm... Ngực như có đá đè vậy... Cứu, cứu ta với...

Tả Thiếu Dương cầm tay bắt mạch xong, thở dài, nói với người Tang gia:

- Bệnh này của bá mẫu, đã.. đã... Ài...

Tang phụ lảo đảo, đi tới quỳ bên giường, bà nương này tính tình khắc bạc, tham lam, nhưng tình cảm phu thê bọn họ xưa nay luôn vô cùng tốt, những người còn lại cũng bật khóc tại chỗ.

- Đương gia, ta chưa chết mà, ta chưa muốn rời ông đâu, đừng lo, ta còn nhiều việc chưa làm...

Tang mẫu thở khó nhọc, nước mắt chảy ra, an ủi trượng phu một hồi, mắt hướng về phía Tả Thiếu Dương:

- Công tử, cứu, cứu ta với, nếu cậu cứu ta.. Ta gả Tiểu Muội cho cậu, sính lễ chỉ cần... cần 50 lượng thôi...

Tả Thiếu Dương không biết nên bực mình hay nên cười nữa, sắp chết tới nơi rồi mà còn như thế này, Tang mẫu đúng là số một.

Tiểu Muội mím môi, nếu không phải được Tả Thiếu Dương dặn dò lúc nãy đã đi tới phản ứng rồi, mắt lấm lét nhìn Tả Quý, quả nhiên thấy ông nhăn mày vô cùng khó chịu, lòng lại nặng nề.

Tang phụ mặt như đưa đám, khuyên can thê tử:

- Bà nó, hay là sính lễ tính sau đi, trước tiên để Tả công tử chữa bệnh đã.

- Phải rồi, Tả công tử, cứu ta... Đợi lão thân khỏe lại rồi chúng ta hẵng thương lượng sính lễ.

Tả Thiếu Dương lắc đầu:

- Bá mẫu, bệnh này của bá mẫu ta cũng không chữa nổi.

Tang mẫu khóc, lần này khóc thật, chỉ là khóc cũng khó nghe vô cùng, khặc khặc như mèo hóc xương vậy:

- Công tử, lão bà tử này biết.. Biết cậu vẫn hận ta... hận ta đòi tiền sính lễ quá cao, hận ta ăn bánh bao của Tam nha đầu khi nó sắp chêt... cậu cậu hận ta... Ta biết tội rồi... cậu cứu ta... ta không cần tiền nữa, một xu cũng không cần.

- Bá mẫu là mẹ của Tiểu Muội thì cũng như mẹ ta vậy, hơn nữa chỉ cần là người bệnh, ta đều tận lực.

Tả Thiếu Dương vẫn lắc đầu:

- Nhưng bệnh này, ta thực sự không chữa được nữa.

Tang mẫu khóc càng lớn:

- Ối dời ơi là dời... Tả công tử.. Chẳng lẽ, ta gả khuê nữ cho cậu... cậu còn muốn đòi ta trả tiền cho cậu nữa à... Ối trời ơi... lý, lý đâu lại thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện