Chúc chưởng quầy kiến nghị Tả Thiếu Dương tới khách sạn nghỉ ngơi, tắm rửa cho hết bụi bặm trên đường, nếu không kịp, mai đi khám bệnh cũng không muộn, nhưng Tà Thiếu Dương từ chối, bảo hắn dẫn mình tới thẳng nhà viên ngoại có nhi tử bị gãy chân kia.

Viên ngoại đó họ Điền, Điền gia ở bắc thành, nơi tập trung phú thương đại hộ, đường xá không rộng hơn, song không có hàng quán bày tùy tiện, qua lại trên đường không phải nha hoàn gia đinh thì những người y phục hoa lệ là lượt.

Chu chưởng quầy đi đầu dẫn đường, tới trước một trạch viện, báo danh với trông cửa, chẳng mấy chốc cửa chính rộng mở, đích thân Điền viên ngoại ra đón đoàn người của Hằng Xương dược hành.

Điền viên ngoại tuần chừng năm mươi, người thấp đậm, trông trầm ổn vững vàng, vốn nghe Chúc chưởng quầy nói vị lang trung này rất trẻ những rất có bản lĩnh, vốn nghĩ cũng phải trên ba mươi, râu dài nghiêm nghị, phong thái hơn người, không ngờ Tả Thiếu Dương chỉ trên hai mươi, mày râu nhẵn nhụi, gương mặt tuấn tú rắn rỏi, song chẳng có gì đặc biệt hết, mồm miệng khách khí song không dấu nổi thất vọng.

Tả Thiếu Dương thấy quá nhiều rồi, chẳng để bụng, khách sáo vài câu cho có lệ rồi bảo Điền viên ngoại dẫn mình tới chỗ nhi tử ông ta ở.

Phong cách nhà ở nơi này cũng khác với Hợp Châu, cũng hành lang chòi nghỉ giả sơn, cũng hoa viên suối nước ao sen, song đều quy mô nhỏ, không có không gian rộng rãi bằng, có điều được cái cảm giác ấm cúng, cho nên cũng khó nói là bên nào hơn bên nào kém.

Điền thiếu gia sống trong tiểu viện độc lập ba gian, sân trồng ít trúc trông rất u nhã, tới thư phòng của hắn, bên trong treo nhiều thư họa, Tả Thiếu Dương không biết đánh giá mấy tác phẩm này lắm, nhưng cũng cảm thấy những bức tranh rất có khí thế, không phải hoa cỏ mà toàn núi non hùng vì, thác lớn sông rộng, hẳn chủ nhân phải là người có hoài bão lớn, có điều gặp được chính chủ lại tới y thất vọng.

Vị Điền thiếu gia này tuổi chừng hai mươi, có thể chưa tới, vóc người thấp nhỏ, còn nhỏ hơn cha hắn, đôi mắt đỏ kè, ai không biết còn tưởng hắn khóc, nhưng Tả Thiếu Dương chỉ quan sát là biết hắn uống rượu quá nhiều mà ra thế này, trước đó qua nói chuyện cũng biết rồi, sau khi gãy tay không thể cầm bút viết, không thể thi lấy công danh, nếu luyện chữ tay trái không biết ngày tháng năm nào mới đạt được trình độ hiện nay, sinh ra hận đời chán nản, suốt ngày lấy rượu giải sầu.

Điền viên ngoại đã mới không ít lang trung tới xem bệnh cho hắn, toàn là người có danh có tiếng, khi tới bộ dạng cao nhân như nắm cả càn khôn trong tay, rốt cuộc làm đủ trò mà tay vẫn không thể nâng lên được, lần này vừa nghe giới thiệu Tả Thiếu Dương là lang trung, liếc qua mặt y, hừ một tiếng, bỏ đi không nói không rằng.

- Nghiệt chướng, đây là lang trung do Chúc lão bá ngươi đích thân tiến cử đấy có biết không hả? Điền viên ngoại nổi giận quát.

- Thế thì Chúc lão bá già cả lẩn thẩn rồi.

Điền thiếu gia chẳng quay đầu lại:

- Kiếm tên tiểu lang trung còn chưa xuất sư tới xem bệnh làm gì? Cha để con yên.

- Điền thiếu gia đợi đã.

Tả Thiếu Dương thong thả gọi:

- Tả mỗ có lời muốn nói, người từ xa tới là khách, công tử gặp khách không nói một câu đã bỏ đi, hình như đâu phải đạo đãi khách của người đọc sách.

Điền thiếu gia đứng lại, xoay người nhìn Tả Thiếu Dương:

- Muốn nói gì thì nói gì, bản thiếu gia không có tâm trạng nói chuyện lễ nghĩa với ngươi.

Chúc chưởng quầy vội đi tới giới thiệu:

- Điền thiếu gia, đây chính là Tả Mẫu Mực của Hợp Châu ta, nếu nói tới ba chữ này ở Hợp Châu thì không ai không biết, không ai không giơ ngón cái khen ngợi. Trước đây ta từng nối xương cho rất nhiều người, đại bộ phận là quan quân trú ở Hợp Châu, vì thế mà được Đại tướng quân ban thưởng tấm biển "Ủng Quân Giai Mô", y thuật của Tả công tử ngay chính Nghê đại phu cũng tự than mình không bằng.

Chuyện này Điền viên ngoại đã biết, nhưng Điền thiếu gia này chưa nghe, thấy Tả Thiếu Dương không hơn mình bao tuổi lại được Đại tướng quân phong thưởng thì có chút ghen tị cùng không phục:

- Ngươi biết nối xương sao?

- Biết?

Tả Thiếu Dương còn kiêu ngạo hơn hắn mấy lần, thường ngày y luôn hòa nhã không phải y nhu nhược, mà một khi con người ý thức được giá trị bản thân thì đó là sự ung dung bình thản, sự kiêu ngạo đó còn hơn nhiều lần những người luôn vênh mặt lên trời:

- Gần đây ta có chữa cho hai người, cả hai đều bị thương nặng hơn ngươi rất nhiều, một bị quan quân hành hình, đánh nát chân giữa đường, một chân quá nghiêm trọng ta không chữa trị được, nhưng chân khác tuy gãy mấy đoạn cũng được ta khôi phục lại như thường. Một người khác là cô nương vì cứu lương thực nhảy từ tầng cao xuống, xương đâm lòi ra ngoài thịt, hiện cũng có thể đi lại được. Nhìn thương thế của ngươi, không là gì so với họ.

Điền viên ngoại vốn nghe kể qua thư rồi, bây giờ nhìn thần thái Tả Thiếu Dương bất giác tin thêm vài phần, đó là sự kiêu ngạo của người có tài hoa:

- Tả công tử được Chúc lão chưởng quầy tiến cử, những lời này tất nhiên không cần nghi ngờ. Xin công tử chữa trị cho tiểu nhi.

- Điền viên ngoại cứ thong thả, ta còn vài lời muốn nói với lệnh lang.

Tả Thiếu Dương đi tới trước mặt Điền thiếu gia:

- Ta nói những lời này không phải là để khoe khoang, mà để chứng minh ta có năng lực chữa được cho ngươi, ta không phải tới đây lừa tiền, Quý Chi Đường ta không phải nhà đại phú, song cũng có nhà có ruộng, có nha hoàn có điền hộ, không cần vì ít tiền này mà phải vất vả đi từ Hợp Châu tới đây, ở Hợp Châu chữa bệnh còn kiếm hơn nhiều. Ta tới đây là vì Chúc lão bá và Điền gia có giao tình, không nỡ thấy tương lai ngươi bị hủy hoại chỉ vì một tai nạn đáng tiếc, chỉ gãy một tay thôi, đừng nghĩ cuộc đời mình đã thảm lắm rồi, với suy nghĩ này nếu ngươi ở Hợp Châu ta mấy tháng qua thì đã thành bộ xương khô rồi, ý chí không đủ dù có thi cử cũng chẳng đỗ đạt nổi đâu, ta sẽ về nói với Chúc lão bá, không cần tiếc cho ngươi, cáo từ. Chỉ Nhi đi nào, dạo quanh xem Long Châu này có món ăn nào ngon không, chơi vài ngày rồi về.

Nói xong chắp tay sau lưng, đi thẳng ra ngoài.

Điền viên ngoại sải bước đuổi theo:

- Công tử xin dừng bước.

Quay lại mắng nhi tử:

- Thằng nghiệt chướng, còn không mau bồi tội với Tả công tử, mày muốn tàn tật cả đời phải không?

Điền công tử bị mắng một hồi, mặt lúc xanh lúc trắng, không phải không tin lời Tả Thiếu Dương, Chúc Dược Quỹ đã nói thì không thể sai được, chỉ là bị Tả Thiếu Dương nói như thế, nhất thời không thể mở miệng ra xin lỗi ngay được, chạy theo song không nói không rằng.

- Công tử, khuyển tử vừa rồi vô lễ, xin bồi tội, mong công tử rộng lượng tha thứ.

Điền viên ngoại ấn đầu nhi tử xuống.

Điền thiếu gia cắn răng nói một câu:

- Thứ lỗi.

- Không cần xin lỗi, ta là tiểu lang trung, không có thể diện to lớn gì cần người khác tôn trọng.

Tả Thiếu Dương đứng lại:

- Nhưng là lang trung, nếu người bệnh không muốn ta không chữa. Vì thế ta chỉ hỏi một câu thôi, Điền công tử trả lời cho rõ ràng, có muốn ta trị thương cho không?

Điền thiếu gia nói cho cùng là người có học, không phải thứ lỗ mãng, biết cân nhắc hơn thiệt, có hi vọng thì hắn không từ bỏ, vì thế dằn lòng bỏ sĩ diện xuống, nói:

- Thương thế này của bỉ nhân, xin công tử lưu lại chữa trị, nếu nó có thể cầm bút viết chữ bình thường trở lại, xin kết cỏ ngầm vành cảm tạ ơn đức.

Cả đời kiêu ngạo chưa từng cúi đầu với ai, giờ vì cái tay này mà phải cúi đầu, cảm thấy đã chịu đủ tủi nhục.

Tả Thiếu Dương không nói nhiều:

- Vậy Điền thiếu gia ngồi xuống cho ta kiểm tra vết thương đã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện