Miêu Bội Lan cứng người, mặc dù rất lâu rồi nàng biết mình không thể làm thê tử của Tả Thiếu Dương, phu thê Tả Quý cũng sang nói chuyện với mẹ nàng, muốn đợi sau khi Tả Thiếu Dương cưới chính thê xong tầm một năm sẽ nạp nàng làm thiếp, song đột ngột nghe tin này nàng thấy có chút bàng hoàng, hơn nữa lại ở trước mặt cả Tả Thiếu Dương và Bạch Chỉ Hàn, nàng không biết mình phải biểu hiện ra sao cho phù hợp, ấp úng nói:

- Chúc mừng tỷ tỷ.

Giờ tới lượt Bạch Chỉ Hàn ngượng ngùng, cười gượng gạo đáp:

- Cám ơn muội.

Nói xong lườm Tả Thiếu Dương một cái.

Tả Thiếu Dương nói ra khỏi miệng là đã thấy mình ngốc rồi, chuyện này đáng lẽ mình nên tìm lúc chỉ có hai người họ nói thì hơn, ít nhất y cũng có thể an ủi Miêu Bội Lan, gãi đầu gãi tai:

- Cái này, cái này … không phải do thiếu kinh nghiệm sao? Hai cô gái nghe vậy đều phì cười, câu ngây ngô như thế mà y cũng nói ra được, thiếu kinh nghiệm? Y định làm vài lần cho có kinh nghiệm chắc? Thật là hết nói.

Cười là tốt rồi, ít nhất hóa giải được bầu không khí lúng túng giữa ba người, Tả Thiếu Dương chớp thời cơ chuyển chủ đề:

- Lan Nhi, ruộng nhà ta đã trừ hết cỏ chưa?

- Còn chưa.

Miêu Bội Lan lắc đầu:

- Ca, lo không kịp sao, vậy thì mai trừ cỏ... mấy hôm vừa rồi muội cùng bốn huynh đệ Lý đại ca xới đất bón phân cho mảnh đất hoang trồng thuốc. Lý đại ca gần đây suốt ngày chế guồng nước, như bị ma nhập, đến khi ăn cơm thi thoảng nhớ ra cái gì bỏ cả bát đó chạy mất.. đằng nào cũng không gấp, nhà họ cũng chưa trừ cỏ.

Rõ ràng nàng chưa bình tĩnh lại nói năng có phần lộn xộn.

- Chưa làm thì tốt, phải rồi, nhà ta trừ cỏ thế nào? Có phải là cũng cắt cả cỏ lẫn lúa, sau đó cho nước vào ngâm không?

- Đúng rồi, ca cũng biết à?

Miêu Bội Lan tròn mắt ngạc nhiên, vẻ mặt nàng hết sức tự nhiên, không hề có chút làm bộ nào khiến Bạch Chỉ Hàn lần nữa không nhịn nổi cười, ai bảo Tả Thiếu Dương cứ hay khoe khoang mình giỏi làm ruộng, lần trước còn chế nhạo nàng nữa.

Tả Thiếu Dương có hơi đỏ mặt:

- Đừng làm thế, sản lượng không cao, ta sẽ dạy muội cách làm cỏ mới, tuy mất thời gian hơn một chút, nhưng hiệu quả tốt hơn nhiều, không ảnh hưởng tới sản lượng, dù sao nhà ta không tốn công lấy nước, bỏ thêm công sức trừ cỏ cũng được.

Cứ là chuyện liên quan tới đồng áng là Miêu Bội Lan thích, mắt sáng lên:

- Cách gì thế?

- Không vội, còn phải làm vài thứ nông cụ nữa, giờ chúng ta về nhà.

- Ca và Bạch tỷ tỷ về nhà trước đi, muội còn có chút việc phải làm cho xong đã.

- Hôm nay nghỉ sớm đi, ta mang rất nhiều thứ ở Long Châu về, tối nay mấy nhà chúng ta liên hoan.

Tả Thiếu Dương không cho Miêu Bội Lan ý kiến, tay trái nắm tay nàng, tay phải nắm tay Bạch Chỉ Hàn đi lên xe trâu.

Con trâu không ai canh khoan khoái gặm lúa tươi ngọt, dù sao lúa nhiều nó ăn một chút hề gì, Tả Thiếu Dương nhảy lên càng xe, lớn tiếng ra lệnh:

- Về nhà thôi Đại Hoàng.

Đây tên hay đặt cho chó, Tả Thiếu Dương mặc kệ, y thích gọi thì cứ gọi, cho hợp với Bi Vàng, nhắc tới con sóc lưu manh đó, rất thích nhìn y và Bạch Chỉ Hàn âu yếm nhau, nó thường hay nhảy lên lưng Đại Hoàng ngồi, không thì trên nóc xe, nhưng khi hai bọn họ thân mật là y như rằng thấy nó đứng hai chân, mở to mắt nhìn không chớp, không ngượng cũng phải ngượng với nó, lúc này đang xà vào lòng Miêu Bội Lan ngoáy đuôi làm trò.

Xe bò đủng đỉnh đi qua cổng thành, phố xá Hợp Châu đã tấp nập như ngày nào, thậm chí còn hơn xưa, có điều vài cửa hàng cửa hiệu quen thuộc thay bằng gương mặt lạ, làm Tả Thiếu Dương cảm xúc lẫn lộn, nửa vui nửa buồn.

Song Trí Không đại sư, con sông hôm nay không giống con sông ngày hôm qua được, nước sông luôn luôn chảy về phía trước, con người cũng phải thế.

Theo cùng khoảng cách tới nhà càng gần, Bạch Chỉ Hàn càng căng thẳng, suốt đường đi không nói thêm lời nào nữa.

Tới đầu phố, có mấy đứa bé đang chơi đùa, trong đó có cả Nhị Thảo, thấy Tả Thiếu Dương, bỏ bạn đó quay đầu chạy luôn, la chói tai:

- Tả đại ca về rồi, Tả đại ca về rồi.

Những người khác gần đó nghe thấy quay sang nhìn, chẳng mấy chốc những tiếng chào hỏi “Tả công tử”, “ Tả Mẫu Mực” vang lên khắp phố, Tả Thiếu Dương phải xuống xe vừa đi vừa chào hỏi đáp lại, đồng thời quay đầu háy mắt với Bạch Chỉ Hàn trên xe:

- Chỉ Nhi đã thấy đủ vinh diệu chưa?

Bạch Chỉ Hàn mặt đỏ dừ, biết y ám chỉ chuyện mình bảo làm quan thì vinh diệu tổ tiên.

Cha mẹ y, Miêu mẫu, Thảo Nhi, đám Đại Tử đều đã ra trước cửa đón, cả Bạch Chỉ Hàn và Miêu Bội Lan đều xuống xe, Tả Thiếu Dương chào hỏi xong mang đủ các loại đặc sản, bánh trái, cùng ít đồ chơi chia, mấy đứa trẻ con nhận quà xong là chạy biến đi khoe, Lương thị thấy nhi tử phung phí như thế cũng tiệc, mọi người đang vui nên không trách.

Phân phát quà cho cả hàng xóm nữa mà còn rất nhiều, tay xách nách mang vào nhà, Tả Thiếu Dương lấy ba mươi quan tiền ra giao cho mẹ giữ, cha mẹ y vô cùng kinh ngạc, không ngờ nhi tử chỉ đi hai tháng mà kiếm nhiều tiền đến thế, đấy là y còn dấu riêng 20 quan tiền rồi, không phải sợ khó giải thích, mà sắp thành hôn, cần chủ động một chút trong chi tiêu, nếu không chả lẽ mua quà gì đó cho các nàng cũng đi hỏi mẹ à? Nghe đã thấy thất bại.

Miêu mẫu và Miêu Bội Lan ở lại một lúc rồi về nhà, trong cửa hiệu lúc này cũng không còn khách hàng, Tả Thiếu Dương bảo:

- Cha mẹ, vào trong nói chuyện một lúc được không ạ, con và Chỉ Nhi có điều muốn nói.

- Được, được, vào phòng cũ của cha mẹ.

Lương thị mới nhớ Bạch Chỉ Hàn từ lúc về tới giờ mặt cúi gằm, nói rất ít, mắt sáng lên, rối rít bảo:

- Tiểu Tam, nếu có bệnh nhân tới thì bảo đợi lão gia một chút.

- Vâng ạ.

Đinh Tiểu Tam lớn tiếng đáp, mặt rất tí tởn, hắn cũng có quà mà:

Tả Quý đứng lên đủng đỉnh vào phòng.

Bạch Chỉ Hàn càng hồi hộp, thậm chí còn định đánh trống lui quân:

- Thiếu gia nói là được rồi, Chỉ Nhi đi cất đồ.

- Không được, hai chúng ta cùng vào.

Tả Thiếu Dương nhanh tay giữ lấy nàng đi vào phòng, đóng cửa lại cùng Bạch Chỉ Hàn quỳ xuống, trịnh trọng nói cha mẹ ngồi ở trên giường:

- Cha mẹ, con và Chỉ Nhi quyết định sẽ kết thành phu thê, mong cha mẹ cho phép.

- Được, được tất nhiên là được.

Ngay từ lúc hai người họ trở về phu thê Tả Quý đã có linh cảm rồi, quả nhiên không sai, cuối cùng mọi việc có kết quả viên mãn, mặc dù xưa nay luôn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, họ chưa từng chứng kiến thậm chí nghe thấy chuyện tương tự, song không ảnh hưởng tới niềm vui của phu thê Tả Quý.

- Đứng lên, đứng lên nào.

Lương thị vừa cười vừa khóc, đi tới đỡ Bạch Chỉ Hàn lên, nhìn nàng từ trên xuống dưới cứ như mới gặp lần đầu, làm Bạch Chỉ Hàn xấu hổ lung túng hết sức, cứ cúi gằm mặt xuống, chẳng hề giống nàng thường ngày. Lương thị thì cứ vừa nắm nhi tức phụ tương lai, vừa cười híp mắt:

- Chỉ Nhi, Trung Nhi tính nó bướng bỉnh lắm, sau này con phải quản nó cho tốt.

- Mẹ, mẹ nói gì thế, con đâu phải trẻ con mà mẹ bảo con bướng bỉnh, con cũng không cần ai quản.

Tả Thiếu Dương oan ức, y quỳ nãy giờ mà chả ai để ý, tự đứng dậy kêu oan:

Bạch Chỉ Hàn nén cười, nhỏ giọng nói:

- Thiếu gia rất có chủ kiến, không cần nô tỳ góp ý.

Tả Quý vuốt râu xua tay:

- Chỉ cần con nói đúng là được, nếu nó không nghe cứ bảo ta, ta quản giáo nó.

- Nô tỳ không dám.

- Có gì mà không dám, cứ mạnh dạn mà nói, nếu như rõ ràng nó làm không đúng, con còn để mặc nó, để nó phạm sai lầm là hại nó! Hiểu chưa?

- Nô tỳ hiểu.

Bạch Chỉ Hàn mặt đỏ dừ, cúi đầu nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện