Tả Thiếu Dương mặt đen xì, y tận tâm tận lực nghĩ cách chữa trị, đối phương không thèm hỏi một câu, y chẳng phải thánh mà không biết giận, nhưng giận mấy cũng phải nén xuống, người bệnh không tin y sinh, y không thể dùng thuốc được, nếu không lòng tốt lại làm hỏng việc. Xem ra chỉ còn cách đợi cha mình về, rồi ngầm thay kèo đổi cột thôi.

Lại đợi thêm một lúc, nghe thấy con đường lát đá bên ngoài có tiếng lạch cạch, một lão giả râu dê tay vén vạt áo, tay cầm phướn vội vội vàng vàng chạy trước, chính là cha y, theo sau là Miêu Bội Lan đẩy một cái xe chất bàn ghế.

- Cha về rồi. Tả Thiếu Dương đi lên đón:

Lý Đại Tráng nghe vậy mừng quýnh chạy tới: - Tả lang trung cứu mang ..

Tả Quý gạt hắn sang một bên: - Khỏi rườm lời, bệnh nhân ra sao? Lý Đại Tráng đó kể lại lời khi nãy một lượt, Tả Quý liếc nhìn người bệnh, vuốt râu nhíu mày: - Tà nhập vào lạc, da thịt nhão, tà tới kinh, hơi thở yếu, tà nhập phủ, không nhận ra người, tà đã tới phế, lưỡi cứng không thể nói, trúng phong gây ra. Bệnh này, lão hủ không giúp được gì rồi.

Lý Đại Tráng vốn nghe Tả Quý nói một thôi hồi toàn lời lẽ cao siêu mà hắn chả hiểu gì cả, nhưng càng nghe càng thấy hi vọng bởi thế chứng tỏ lang trung này y thuật cao siêu, không ngờ cuối cùng lại phát ra một câu làm người ta thiếu chút nữa té dập mặt, thế là hoảng lên quỳ xuống khẩu đầu: - Cầu xin ngài, Tả lang trung, mọi người nói ngài hành y làm việc thiện, xin cứu mẹ ta.

Cả đống người đi cùng hắn quỳ xuống, phụ nhân kia cũng lồm cồm bò từ góc nhà ra khóc khóc mếu mếu, rộn cả nhà lên chẳng còn nghe rõ lời ai vào ai.

Quyết định của Tả Quý làm Hồi Hương thầm thở phào, đi tới đỡ mấy người kia lên: - Các vị đại ca nghe cha ta nói rồi đó, bệnh này cha ta không trị được, thật xin lỗi.

Mấy người ngơ ngẩn nhìn nhau, ngồi bệt xuống đất với ánh mắt thất thần. Miêu Bội Lan đứng dựa vào một bên cửa cũng thất vọng, nhìn Tả Thiếu Dương.

Từ khi biết Miêu Bội Lan tới nay, đều chỉ thấy nàng mỉm cười, nụ cười sáng lạn, hàm răng trắng đó hé ra như mặt trời xuyên qua mây mù, chưa bao giờ thấy nàng buồn bã như vậy, trái tim Tả Thiếu Dương bị người ta nắm lấy bóp mạnh, chẳng để ý được nhiều nữa, đi tới nói: - Cha, cha chữa cho lão nhân gia ấy đi.

- Chữa cái gì mà chữa. Thấy chuyện đã yên, đệ đệ mình lại làm rối lên, ghé mặt tới bên mặt Tả Thiếu Dương, răng siết lại rít nhỏ: - Đệ, một khi trị bệnh này là thuốc mén ném vào đó như đá ném xuống biển, trị được hay không lại không chắc, nhà chúng ta còn lo chưa nổi, năng lực đâu ra giúp người ta, phải biết bản thân trước khi lo cho người khác. Đệ cho rằng Nghê đại phu không trị nổi thật à? Nói cho đệ biết, khi nhà bọn họ rời Huệ Dân Đường, ta nghe thấy đám hỏa kế ở đó nói chuyện với nhau, họ biết nhà này không trả nổi tiền thuốc cho nên nói thác đi đấy, đệ đừng chuốc phiền phức vào người.

Tả Thiếu Dương lẩm bẩm: - Chẳng lẽ họ thấy chết không cứu?

Nói mãi không ăn thua, Hồi Hương đâm cáu, phất tay: - Đệ có bản lĩnh thì cứu đi.

- Cứu thì cứu, nhưng người ta không tin đệ, đệ cứu cái rắm ấy. Tả Thiếu Dương sôi máu, hầm hầm nói:

Lý Đại Tráng xấu hổ lắm, đang muốn giải thích thì Tả Quý thong thả nói: - Trung Nhi nói không sai, lão hủ kê đơn chữa trị vậy, chỉ là lão hủ nói trước, bệnh tình lão nhân gia đã hết sức nguy cấp, thuốc của lão hủ chữa được không không dám nói, nếu phương thuốc này vô hiệu, mọi người tìm người khác cao minh hơn.

- Vâng vâng, chỉ cần lão tiên sinh dốc lòng chữa trị, kết quả thế nào ta cũng nhận. Lý đại ca thực sự cõng mẹ đi khắp thành rồi, ai cũng nói không chữa nổi, chỉ biết mang tâm lý còn nước còn tát thôi.

Tả Quý đi tới bên bàn, nhắm mắt suy nghĩ rồi cầm bút viết, trước nay ông kê đơn vị đầu ắt dùng quế chi có điều lần này sửa chút trong đơn thuốc, dùng quế tâm, cây quế dùng cành non gọi là quế chi, nhục quế là bỏ đi lớp vỏ tho bên ngoài, còn lột thêm lớp vỏ nữa là quế chi. Ba thứ thuốc này hiệu quả không giống nhau.

Múa bút như bay, chẳng mấy chốc kê xong đơn, đến khi xem lại, Tả Quý chỉ biết thở dài đưa cho Tả Thiếu Dương: - Bốc thuốc đi .. Ài.

Tả Thiếu Dương nhận lấy đơn thuốc mà chấn kinh, chính là Tục mệnh thang trong ( Kim quỹ yếu lược), phương thuốc này sơ thông kinh lạc, điều hoa doanh vệ, giải biểu trừ tà, chuyên chưa chứng bệnh co quắp, trúng gió.

Vấn đề là ở chỗ, ( Kim quỹ yếu lược) phải tới triều Tống mới có, làm sao sơ Đường mà cha y đã biết rồi? Thoáng cái nghĩ ra, gõ đầu, mình lại mắc bệnh sách vở, dù ( Kim quỹ yếu lược) tới thời Tống mới in thành sách, nhưng nó chỉ là sách tổng kết thành tựu y học trước đó, nhiều phương thuốc đã lưu truyền rộng rãi rồi. Suýt nữa còn tưởng cha mình là nhân vật ghê gớm nào đó trong lịch sử y học ... Điều này tuyệt đối không có khả năng.

Trong đơn thuốc mà cha y kê, có một vị quan trọng là ba lạng nhân sâm, đa đổi thành ba lạng hoàng kỳ.

Nhìn phương thuốc là hiểu vì sao các hiệu thuốc khác từ chối chữa trị, suy từ sách ra thì nhận thức thời này hẳn từ góc độ "nội hư trúng tà", chưa trì bằng cách bồi bổ chính khí, mà nói tới thuốc bổ khí, nhân sâm là hàng đầu, nhân sâm là thứ đại bổ nguyên khí, dùng cấp cứu khi nguy nan. Nhưng nhân sâm cũng là thứ dược liệu quý giá, hàng thượng phẩm đắt hơn vàng, cái này đời nào cũng thế, Tả Thiếu Dương dám khẳng định như vậy, ba lạng nhân sâm là ba lạng bạc tức là 3.000 đồng, nhà này nghèo như vậy tiền đâu ra mà trả, nếu hiệu thuốc vì cứu người bệnh sắc thuốc dùng gấp coi như mất trắng rồi.

Tỷ tỷ nói cũng đúng, Quý Chi Đường tất nhiên không có nhân sâm, nếu không bán quách đi đã chả phải lo tiền thuê nhà.

Cha đổi nhân sâm thành hoàng kỳ, chỉ vì hoàng kỳ cũng là thuốc bổ khí, tác dụng thì chênh lệch như trời với đất, đổi được mà giữ nguyên công hiệu thì người ta cũng đổi rồi.

Trải qua nhiều đời nghiên cứu bởi các danh y Lưu Hà Gian, Chu Đan Khuê, Trương Cảnh Nhạc, Lý Trung Tử, Diệp Thiên Sĩ, nhận thức trị liệu trúng phong có bước tiến dài, phương pháp trị liệu đa dạng hóa, hiệu quả nâng cao, không cần nhân sâm cũng được.

Căn cứu vào chứng bệnh, Tả Thiếu Dương quyết định dùng " Linh giác câu đằng thang", bổ âm, tiêu đờm, an thuần, trị cả gốc lẫn ngọn, là đơn thuốc thời Thanh, sừng linh dương sau này vì bảo hộ quốc gia nên quý, thời này hiệu thuốc nào cũng có, thông thường vô cùng.

Do người bệnh tà nhiệt nội bế, hôn mê, nên phải làm tỉnh lại mới tiến hành trị liệu, Tả Thiếu Dương trước đó chế Tử Tuyết, dùng cứu đứa bé trúng kinh phong một lần, không ngờ mau chóng dùng rồi.

Tả Thiếu Dương theo thông lệ hỏi hán tử: - Mọi người muốn sắc ở đây hay mang về nhà? Đừng trách y hỏi thế, cả đời y làm bạn với sách, làm gì cũng rất là sách vở.

Lý Đại Tráng mặt nhăn như quả mướp đắng, còn nghĩ Tả Thiếu Dương giận vì nãy coi thường y, chắp tay thành khẩn: - Làm phiền tiểu huynh đệ sắc thuốc luôn, ta sợ mẹ ta không được bao lâu nữa, mau chóng dùng thuốc nhanh nhất có thể.

- Được, vậy sắc một thang đã, có hiệu quả bốc thuốc sau nhé.

- Vâng vâng. Lý Đại Tráng do dự một chút rồi hỏi nhỏ: - Tiểu huynh đệ, xin hỏi tiền thuốc ...

- Một thang thuốc 12 đồng.

Tiền này đương nhiên là tính dựa vào đơn của Tả Quý, đơn thuốc thực sự cộng thêm Tử Tuyết đắt hơn nhiều, nhưng Tả Thiếu Dương chẳng thể nói ra.

Lý Đại Tráng "ồ" một tiếng, thò tay trong lòng móc trái móc phải mới gom được năm đồng, không cần hắn nói, những hán tử còn lại đều lấy tiền ra góp, đủ 12 đồng, cẩn thận đặt lên bàn của Tả Quý.

Tả Quý cho tay vào ống tay áo, không nhìn tiền, ông biết phương thuốc của mình hiệu quả rất ít, gần như vộ vọng, chỉ là nỗ lực cho người nhà bệnh nhân yên lòng, cũng là để lương tâm không cắn rứt thôi.

Tất cả im lặng, cả Hồi Hương cũng không nói gì nữa, thuốc sắc xong, Tả Thiếu Dương mang thốc cùng Tử Tuyết tới, do lão phụ đã hôn mê không thể uống, chỉ đành dùng phễu mỏ hạc, chuyên môn dẫn thuốc tới yết hầu, từ từ đổ thuốc vào.

Tiếp theo đó không ai làm gì được nữa rồi, chỉ biết căng thẳng chờ đợi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện