Ngày đề danh bảng vàng, cũng là hôm động phòng hoa chúc, đó mới là nguyên bản của từ song hỉ lâm môn, chứ không phải dùng tùy tiện như sau này ra đường dẫm phải hai đống phân cũng hô lên hôm nay song hỉ lâm môn rồi.

Bởi thế lời đề nghị kia với Tả Thiếu Dương bất ngờ, song với Kiều Quan, hắn đưa ra vào lúc thích hợp nhất rồi.

Đáng lẽ về lý chuyện này phải do Kiều lão gia đặt vấn đề với Tả Quý mới đúng, nhưng trường hợp này không được.

Kiều Quan rất ăn chắc, từ khi hắn để muội muội tới chỗ Tả Thiếu Dương khám bệnh, dần dà tìm hiểu thấu tình hình đặc thù của Tả gia, đó là Tả gia tuyển nhi tức phụ, phải được sự đồng ý của Tả Thiếu Dương, còn có điều kiện quan trọng, đó là sau khi thành thân một năm nạp ba nữ nhân làm thiếp, chuyện này rất nhiều nhà ở kinh thành đã biết, thậm chí coi đó là trò cười.

Hắn biết Bạch Chỉ Hàn là hồng nhan tri kỷ của Tả Thiếu Dương, được y yêu thương nhất, Kiều Quan liền cố ý tạo điều kiện cho muội muội và Bạch Chỉ Hàn thêm thân mật, Tả Thiếu Dương chắc chắn sẽ trưng cầu ý kiến của Bạch Chỉ Hàn, cô gái thông minh như Bạch Chỉ Hàn sẽ lựa chọn ai đây, một tỷ muội thân thiết với mình, hay một người xa lạ chưa quen biết nào đó? Thậm chí hắn chỉ cần gieo mầm ý tưởng này, Bạch Chỉ Hàn sẽ tự thúc đẩy, cho tới nay nhìn Bạch Chỉ Hàn chủ động thân thiết với muội muội mình, Kiều Quan nắm chắc mình thành công.

Kiều Xảo Nhi hoàn toàn chẳng hề biết tính toán của ca ca, nàng chỉ là cô bé mới lớn, được chiều chuộng, ngây thơ vô tư lự, thậm chí với chuyện cưới gả chỉ như hiểu như không, lúc này đang bắt chước vẻ mặt buồn cười của những khảo sinh đỗ hoặc trượt cho Bạch Chỉ Hàn xem, Tả Thiếu Dương đứng xa xa, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hai cô gái nói cười.

Buổi tối nhi tử còn có bữa tiệc xã giao quan trọng, cho nên Tả Quý kịp thời tuyên bố tửu yến kết thúc.

Bọn họ ngồi xe ngựa trở về Cù gia, ở ngõ bắt gặp Lữ gia cũng vừa về, Lữ công tử đỗ thứ mười ba khoa minh kinh, còn chưa kịp chào hỏi nhau thì một đám phụ nhân chạy tới ríu rít chúc mừng Lữ gia, không ngờ toàn là bà mai, lại hoàn toàn không nhìn tới người Tả gia.

Những tiến sĩ đề danh bảng vàng đều là nhân vật được đại hộ và nhà đạt quan hiển quý nhắm vào, sớm nhờ bà mai theo sát, hoàn thành vụ làm mai thế này, không chỉ tiền tạ ơn nhiều, mà còn có lợi cho danh tiếng, cho nên bà mai lớn nhỏ trong kinh thành tuyệt đối không bỏ qua thời điểm trọng yếu này. Bọn họ thậm chí móc nối quan hệ với quan lại của khảo công ti lại bộ, nghe ngóng rõ vị nào chưa hôn phối, địa chỉ ở đâu, chuyện làm mai càng sớm càng tốt, muộn một cái là mất phần.

Tả Quý nhìn cảnh này càng hận Vu gia, bây giờ đừng nói không ai dám gả khuê nữ cho nhà họ, tới tìm bà mai cũng khó.

Tối hôm đó Khúc Minh mời khách, có tới mười mấy người, Tả Thiếu Dương trong lòng có tâm sự, càng không hứng thú gì với bữa tiệc này, như lần trước y uống cầm chừng, đợi đám người kia say khướt cả, liền về nhà.

Tả Thiếu Dương về tới nhà cũng chân nam đá chân xiêu, còn đứng ở cửa ca hát, khiến chó trong ngõ thi nhau sủa ăng ẳng, Bạch Chỉ Hàn hết sức gian nan mới dìu được y về giường, chạy đi lấy nước, tới khi quay lại thì Tả Thiếu Dương đã ngáy khò khỏ rồi, liền để nước đó, cởi giày, áo ngoài, ôm hai chân y đặt lên giường, chỉnh lại tư thế nằm cho ngay ngắn, đắp chăn, mỗi động tác ôn nhu tỉ mỉ, ngồi bên giường vuốt ve khuôn mặt y, đợi y ngủ say rồi mới thổi đèn ra ngoài, bọn họ tuy ngủ cùng phòng nhưng số lần cùng giường rất ít, cả hai đều sợ không giữ mình được.

Nửa đêm, họng khát khô, Tả Thiếu Dương lọ mọ tỉnh dậy, đưa tay mò đầu giường, Bạch Chỉ Hàn luôn để sẵn cho y nước ở đó, nước không thấy, lại đẩy đổ cái ổ của Bi Vàng, làm nó tưởng bị tấn công, dựng đuôi ngoạm ngay một cái, Tả Thiếu Dương bị đau kêu lên.

- Thiếu gia tìm nước à? Đợi Chỉ Nhi một chút.

Bạch Chỉ Hàn nghe tiếng động, vội vén rèm đi vào cầm theo cái đen, nàng thức dậy vội, chỉ kịp choàng cái áo ngoài, chưa cài kỹ, ái yếm đỏ ẩn hiện bên trong, thấy Tả Thiếu Dương thổi tay, hỏi:

- Thiếu gia, làm sao?

- Không sao, bị Bi Vàng nó cắn, may chưa chảy máu.

Bi Vàng ngồi trên người Tả Thiếu Dương, lúc cắn thì nó nhận ra mùi y, nên không cắn hết sức, nếu không Tả Thiếu Dương khâu vài mũi là ít, lúc này đang thè lưỡi liếm láp lấy lòng.

Có đèn rồi, Tả Thiếu Dương vươn tay lấy cái ấm nước trên bàn, Bạch Chỉ Hàn cản lại:

- Thiếu gia say, uống nước lạnh hại người.

Rồi nhặt cái giỏ lót bông tơ làm ổ cho Bi Vàng lên, không cho Tả Thiếu Dương có ý kiến, đẩy y nằm xuống, kéo chăn lên tận cổ:

- Thiếu gia đợi chút, Chỉ Nhi lấy nước nóng cho, biết thế nào thiếu gia ban đêm cũng khát nước, cho nên nô tỳ để sẵn ấm nước ủ trên bếp rồi.

Phát hiện Tả Thiếu Dương nãy giờ không nói cứ ngây ra nhìn mình, cúi đầu xuống, thấy áo chưa cài kỹ, đỏ mặt cài lại.

Thật ra nãy giờ Tả Thiếu Dương không hề phát hiện nàng để lộ cảnh xuân, nhìn nàng, đầu theo đuổi ý nghĩ khác, một lúc sau Bạch Chỉ Hàn mang đèn quay lại, đặt đèn lên bàn, rót cho y bát nước.

Tả Thiếu Dương nhận lấy, không cần kiểm tra đủ ấm không, ngửa đầu uống cạn, trà nước nàng chuẩn bị, luôn vừa vặn, có thể dùng ngay không cần suy nghĩ, sự chu đáo đó hôm nay làm y nhói lòng, chuyện này vẫn phải nói:

- Chỉ Nhi, nàng thấy Xảo Nhi thế nào?

Tay Bạch Chỉ Hàn đưa ra nhận bát nước hơi khựng lại, chỉ một thoáng, nhỏ nhẹ nói:

- Nô tỳ thấy rất thích hợp.

- Nha đầu, đừng có thông minh quá mức như vậy được không, nam nhân không thích nữ nhân quá thông minh đâu.

- Vậy Chỉ Nhi nói không nhé … á…

Chưa nói hết bị Tả Thiếu Dương tung chăn, xoay vai ấn xuống giường, kéo đổ vào lòng, lấp kín môi thơm, tay có chút thô bạo giật tung áo ngoài của nàng, luồn vào trong vuốt ve bầu ngực mềm mại, nàng đoán được tâm trạng y lúc này, nàng cũng thế, không xót xa sao được, nhắm mắt lại như muốn lấy dục vọng ấy tạm xoa dịu nổi đau trong lòng, cánh mũi phập phồng, bất chợt nhận ra tay Tả Thiếu Dương đã mò vào trong quần lót của mình, mục tiêu không phải là cặp mông tròn trịa luôn bị y kiếm cớ dày vò, mà là vườn hoa đã có chút ướt át kia, vội ngăn cản:

- Thiếu gia, đừng … đừng mà! Đừng mà!

Còn tưởng sẽ phải vất vả ngăn cản y như mọi lần, không ngờ Tả Thiếu Dương dừng lại ngay, nhưng vẫn nằm đè lên người nàng, bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngừng chuyển động, khoảnh khắc đó cả hai như nhìn thấu tình cảm của nhau, có buồn bã, có áy náy, nhưng phần nhiều là nhu tình vô hạn …

Bạch Chỉ Hàn mặt nóng bỏng, hơi thở cũng nóng bỏng, ánh mắt lập lờ xuân ý, mùi hương thoang thoảng từ thân thể thiếu nữ tỏa ra, dưới ánh đèn mông long càng tôn thêm làn da mịn màng non mịn, cơ thể chỉ còn chiếc áo lót trắng ôm lấy bầu vú tròn trịa, trong tình cảnh này ở nàng chẳng toát lên chút dâm tục nào, vẫn như đóa sen trắng cô ngạo giữa ao nước, nhưng sự thanh nhã của nàng còn khiến nam nhân điên cuồng hơn cả phóng đãng.

Tả Thiếu Dương cúi xuống, hôn từ cái trán trơn bóng, tới cái mũi xinh dinh, hôn nhẹ cái miệng nhỏ khiêu khích, lướt qua cái cằm thon thả, say sưa ngậm lấy nụ hoa săn cứng nãy giờ dưới bàn tay chăm sóc của y, một tay tiến tới nơi mà lúc nãy y bị ngăn cản.

Bạch Chỉ Hàn môi thơm hé mở, cổ thiên nga rướn cao, bụng dưới khó chịu, như bị ngứa lại chỉ được gãi qua loa, nàng chủ động ưỡn người lên như muốn được âu yếm nhiều hơn.

Tả Thiếu Dương tách đùi ngọc khép chặt của nàng, đầu trượt xuống, Bạch Chỉ Hàn không ức chế được tiếng kêu khoan khoái phát ra từ tận cổ họng, tay bất giác nắm chặt đầu Tả Thiếu Dương, cuối cùng trong tiếng rên kéo dài, đạt tới cao trào đầu tiên trong đời …
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện