Phu thê ân ái là chuyện rất hao tốn thể lực, huống hồ cả hai đều lần đầu hưởng tư vị hoan lạc, càng chỉ không làm một lần, đến khi mặt trời lên rất cao, vẫn ôm nhau ngủ say sưa, đến khi Kiều Xảo Nhi cái gì đó ngưa ngứa cọ mũi, gạt đi, chưa mở mắt ra đã làu bàu:
- Phu phân thật xấu, hôm qua không cho người ta ngủ yên, mới sáng sớm ngày ra đã nghịch rồi.
Gạt mấy lần không được, Kiều Xảo Nhi mở mắt ra, đập ngay vào mắt mình là đôi mắt to tròn, giật mình một cái mới nhận ra là Bi Vàng, xấu hổ đẩy đầu nó ra, nàng chưa mặc quần áo, chợt nghĩ ra cái gì, quay đầu nhìn cửa sổ, mặt trờ đã leo lên đỉnh núi, ánh sáng xuyên qua khe cửa chiếu tới nửa phòng, kinh hãi hét lên một tiếng.
Tả Thiếu Dương nghe tiếng nàng hét mở mắt ra, thấy Kiều Xảo Nhi đang cuống cuồng mặc y phục, đưa tay ra kéo nàng vào lòng:
- Bảo bối, dậy sớm thế làm gì, vào đây ngủ thêm chút nữa.
Kiểu Xảo Nhi không sống được nữa rồi, tân hôn tức phụ ngủ tới tận gần trưa mới dậy, đánh bôm bốp lên người Tả Thiếu Dương:
- Dậy thôi phu quân, nhanh lên nhanh lên, thế này, thế này thiếp bị mọi người coi là dâm đãng mất, làm sao bây giờ? - Đúng là dâm đãng còn gì, hôm qua ai nằm lẩm bẩm nói chẳng trách người ta tư bôn với nhau.
Tả Thiếu Dương ngã vật xuống chăn:
- Ra đó chạy một vòng cho cha ta thấy là được rồi.
Một lúc không thấy nha đầu đó phản ứng, quay đầu sang hoảng hồn, thấy Kiều Xảo Nhi tay lăm lăm kéo chạy tới:
- Bỏ xuống ngay, ta dậy rồi, dậy rồi, có gì bình tĩnh nói, không được cắt, ảnh hưởng tới hạnh phúc cả đời nàng đó.
Kiều Xảo Nhi lờ y đi, nhảy lên giường lấy kéo cắt tấm khăn trải giường lấm chấm máu, rơm rớm nước mắt, làm sao bây giờ, hôm qua nàng để khăn trắng ở dưới rồi, nhưng ai ngờ chuyện đó khó khăn như thế, đến lúc hoàn thành lễ phu thê thì cái khăn bay mất từ bao giờ.
Tả Thiếu Dương cũng không trêu nàng nữa, mau chóng mặc y phục vào, ôm Kiều Xảo Nhi an ủi một hồi, một lúc mới bình tâm lại, ra tới bàn nhìn bình rượu giao bôi vẫn còn nguyên, Kiều Xảo Nhi lại khóc, vừa uống rượu, vừa an ủi, hôm qua quên không uống, hôm nay uống gấp đôi là được chứ gì, nếu thích đêm nay uống lần nữa rồi động phòng lại, có gì to tát đâu cơ chứ.
Hà Tử ở ngoài nói đã chuẩn bị nước nóng, muốn vào hầu hạ bọn họ tắm rửa, nhưng Tả Thiếu Dương đuổi ra, chuyện riêng tư của phu thê, y không quen người ngoài phục vụ.
Tắm rửa xong mới để Hà Tử vào giúp chải tóc, Kiều Xảo Nhi chuyển từ kiều tóc thiếu nữ sang thiếu phụ, chỉ đổi mỗi kiểu tóc mà dáng vẻ bớt đi chút non nớt, thêm vài phần thành thục.
Ra tới ngoài dương quang vạn dặm, nắng xuân chan hòa, hôm nay là ngày rất tốt, chợt thấy Bạch Chỉ Hàn tựa cười tựa không nhìn bọn họ, Tả Thiếu Dương có chút quẫn bách, Kiều Xảo Nhi mặt đỏ như ráng chiều chỉ muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng có việc phải làm, cúi gằm mặt đi tới đưa cho Bạch Chỉ Hàn cái hộp:
- Tỷ tỷ...
Vật này đáng lẽ phải giao cho bà bà, nhưng bà bà không có ở đây, thấy giao cho công công không thích hợp lắm, nên đành giao cho Bạch Chỉ Hàn.
Bạch Chỉ Hàn nhất thời không hiểu ra, thấy Kiều Xảo Nhi đưa cho mình cái hộp to tướng, còn tưởng tặng quà mình cơ, mở ra xem đỏ bừng mặt, đóng vội lại, trừng mắt Tả Thiếu Dương một cái:
- Lão gia đang đợi, để nô tỳ đi hâm lại bữa sáng.
Tả Quý đang ngồi giữa sân bên cạnh chum nước lớn, vừa tắm nắng vừa uống trà, Tả Thiếu Dương dẫn Kiều Xảo Nhi tới chào.
Tả Quý chỉ khẽ gật đầu, mặt không có nụ cười, giọng có chút nghiêm túc:
- Nhi tức, nhớ lấy, phu quân con hiện giờ là quan lão gia rồi, con là nương tử, phải đốc thúc phu quân chuyên cần chính sự, không thể tham luyến chuyện nữ nhi thường tình, làm quan phải có dáng vẻ của quan, không thể tùy tùy tiện tiện như trước kia ngủ tới tận giờ này. Hôm qua là đêm tân hôn của hai đứa, thế cũng thôi, sau này không thể để mặc nó làm bừa, nghe rõ chưa?
Kiều Xảo Nhi vừa thẹn vừa sợ, mặt cúi gằm tới sắp chạm vào ngực rồi, ta mân mê váy:
- Nhi tức nghe rồi ạ.
Tả Thiếu Dương cười khì:
- Cha, là do hôm qua con uống say nên mới ngủ tới tận bây giờ.
Tả Quý lườm nhi tử một cái, công công với nhi tức phụ, nhiều điều không thích hợp:
- Đi ăn sáng đi, ta muốn yên tĩnh một chút.
Hôm qua Tả Thiếu Dương uống là nhiều, ăn chẳng mấy, Kiều Xảo Nhi cũng không khác gì, nếu không có ít bánh lót dạ trong phòng chắc nửa đêm phải đi ăn vụng rồi. Tiệc hôm qua còn thừa một ít cá thịt, Bạch Chỉ Hàn đem nấu cháo, mỗi người ăn một bát to.
Ăn xong Kiều Xảo Nhi đề nghị:
- Phu quân, thiếp mời Dao Dao, nhưng tỷ ấy lại không tới, muốn đến thăm tỷ ấy, được không?
Chân thị huynh đệ đã bị bắt vào thiên lao, không rõ sống chết thế nào, tuy nghe nói hoàng đế đích thân hạ chiếu, tội này không liên lụy tới thân quyến, nhưng nói không ảnh hưởng chút nào là không thể, Chân Dao là cô nương nhiệt tâm hào sảng, nếu lần trước lấy chép sách tổ phụ cho mình xem thì đã không biết mưu đồ của huynh đệ bọn họ với Đỗ Yểm, nói ra không biết có nên gọi là Chân Dao vô tình hại tổ phụ mình không đây? Nhưng nếu Tả Thiếu Dương không biết gì, bây giờ người gặp họa rất có thể chính là y, cuộc đời lắm lúc tréo ngoe vậy đấy.
Tả Thiếu Dương tất nhiên là đồng ý, gọi cả Bạch Chỉ Hàn theo cùng, không muốn nàng nghĩ mình vừa qua đêm tân hôn đã có mới nới cũ, Bạch Chỉ Hàn mỉm cười gật đầu.
Ba người ra ngoài cửa, tới điểm đỗ xe thuê, nói địa chỉ muốn tới, giá cũng rẻ, chỉ mất có 10 đồng.
Chân thị huynh đệ đã phân gia từ lâu, Chân Quyền mở Chân thị y quán đã bị đóng cửa, còn phủ của Chân Lập Ngôn thì ở phường khác.
Gõ cửa nửa ngày trời mới có một ông già mắt mờ chân chậm đi ra mở cửa, Tả Thiếu Dương thì không quen, Kiều Xảo Nhi đã vấn tóc, thay trang phục thiếu phụ, ông ta nheo mắt hồi lâu ồ lên:
- Úi chà, là Kiều tiểu thư, mau mau mời vào.
- Ta và phu quân và tỷ tỷ tới thăm Dao Dao, tỷ ấy có nhà không?
- Có, có ạ.
Ông lão khom người xuống:
- Lão nô dẫn mọi người vào, ài, nhà đã lâu rồi không có khách, đang yên đang lành vậy mà, cái lão thất phu Đỗ Yểm giá họa nhà ta, nhất định sẽ không có kết quả tốt.
Tả Thiếu Dương nghe thấy ông ta trước mặt người ngoài ngang nhiên chửi mắng Đỗ Yểm thì giật mình, Kiều Xảo Nhi lại không bất ngờ, có vẻ hiểu tính ông ta, hiểu vì sao ông ta phẫn hận như vậy.
Ông lão cứ vừa đi vừa nói không ngừng, kể hai vị tằng lão thái thái vẫn khỏe, hôm qua còn ngồi với nhau chửi bới Đỗ Yểm, quanh đi quẩn lại cũng chỉ mấy câu đó, toàn là nói xấu Đỗ Yểm, cũng chẳng nói ra được xấu ở chỗ nào, chỉ nói đang yên đang lành làm hai lão thần y phải vảo ngục, thê ly tử tán, nhà chẳng ra nhà. Tả Thiếu Dương thì biết rõ vì sao Chân thị huynh đệ gặp họa, không chỉ dự mưu giết người từ trước, Chân Lập Ngôn còn đích thân ra tay, không cho Đỗ Yểm cơ hội sống sót nào, chỉ riêng điểm này thôi bọn họ có bị chặt đầu cũng đáng tội.
Xuyên qua đình đài lầu gác vắng vẻ, tuyết trắng phủ trên cây cối mái hiên chẳng có chút cảm giác đẹp đẽ nào, chỉ thêm phần thê lương.
Hậu viện nhà phú quý không thể tùy tiện ra vào, dù Kiều Xảo Nhi là khuê hữu của Chân Dao nhưng Tả Thiếu Dương là nam nhân trưởng thành, chẳng phải thân thích, cho nên chỉ có thể đợi ở hoa sảnh, chẳng mấy chốc Chân Dao và nha hoàn đi ra.
Chân Dao nhún eo thi lễ, nắm tay Kiều Xảo Nhi nói:
- Xảo Nhi, hôm qua muội thành thân, ta không tới chúc mừng được, thật xin lỗi, cả nhà bây giờ suốt ngày bôn ba chuyện gia gia, ta là phận nữ nhi không giúp gì được, chỉ có thể trông nhà.
Kiều Xảo Nhi lắc đầu an ủi một hồi, quan tâm hỏi:
- Chuyện có gì tiến triển không?
- Không có, cha mẹ ta đi tìm những người có thể lên tiếng, nhưng người ta dùng mọi cớ tránh mặt không gặp, kể cả những nhà trước kia thân thiết ra sao, bây giờ cũng tránh không kịp, cứ như nhà ta là độc xà mãnh thú, người chịu gặp mặt thì đều nói không giúp được.
Khó trách được người ta, theo lợi tránh hại là bản năng của con người, lần trước Đỗ Yểm diễn trò người chết phục sinh, nhìn thấu không ít kẻ thù giấu mặt, cho nên quan lại rụng như sung, người khác thà cẩn trọng, thêm một việc chẳng bằng bớt một việc.
- Tuy nói cởi chuông cần người buộc chuông, ta nghĩ...
Chân Dao mới nghe tới đó đã đứng bật dậy:
- Cho dù có chết, Chân gia cũng không quỵ lụy lão thất phu họ Đỗ ấy.
Tả Thiếu Dương giật mình, không ngờ Chân Dao phản ứng mạnh như vậy, y cũng không định bảo Chân Dao tới Đỗ gia, muốn Đỗ Yểm tha cho kẻ muốn giết mình là không thể, sợ nhà họ không biết chân tướng lại đi cầu cứu lo lót Đỗ Yểm không những tốn tiền lại chẳng được việc gì.
Kiều Xảo Nhi vội giàn hòa:
- Dao tỷ, phu quân muội chỉ có ý tốt thôi, huynh ấy mới tới kinh thành, nhiều chuyện không biết.
Chân Dao tỉnh ngộ, tạ lỗi:
- Tả công tử, thất lễ rồi.
- Không có gì.
Tả Thiếu Dương muốn hỏi thêm vài việc nữa, nhưng Chân Dao tâm trạng thất thường như thế, không muốn kích động nào.
Nói chuyện một hồi, chỉ qua loa mỗi chuyện vài câu, thi cử, hôn lễ, cuộc sống, liền cáo từ rời Chân gia.
Lên xe ngựa rồi, Tả Thiếu Dương mới hỏi Kiều Xảo Nhi:
- Hình như Chân Dao có ấn tượng rất xấu với Đỗ đại nhân, ông ấy là ngự sử đại phu, nói tới giám sát tấu đối tội trạng bách quan là trong phận sự, không thể vì thế mà hận người ta chứ.
Kiều Xảo Nhi nhỏ giọng nói:
- Thiếp cũng chỉ nghe Dao Dao kể thôi, nói ông ta trên triều kéo bè kết phái, tham ô hối lộ, mua quan bán chức, lòng dạ độc ác, nắm được sai lầm của người ta là dồn vào chỗ chết, quan viên trong triều vừa hận vừa sợ. Nhưng hoàng đế lại đối đãi với ông ta cực tốt, có lần bị bệnh còn tới nhà thăm hỏi, thêm vào cháu ruột ông ta là thượng thư hữu phó xạ Đỗ Như Hối, không ai dám chọc vào.
Tả Thiếu Dương bẹo má Kiều Xảo Nhi:
- Tiểu nha đầu, không cần làm bộ mặt căm phẫn như thế, mười quan viên thì hết tám là bị bách tính nói như thế rồi, toàn là những lời chung chung.
Kiều Xảo Nhi không phục, cưới nhau rồi mà Tả Thiếu Dương vẫn coi mình như cô bé con, cố bảo vệ ý kiến của mình:
- Thật đó, rất nhiều người nói thế, ông ta rất xấu, rất ngang ngược.
Tả Thiếu Dương quay đầu hỏi Bạch Chỉ Hàn:
- Chỉ Nhi, nàng thấy sao?
Bạch Chỉ Hàn mỉm cười:
- Thiếp không biết vị Đỗ đại nhân này, nhưng ông ấy là ngự sử đại phu, công việc của ngự sử là nghe đồn tấu sự, củ sát bách quan, đây là việc rất dễ đắc tội với người khác, đắc tội với một người thì thân thích bằng hữu cũng chẳng thể nói tốt về ông ta.
- Không thể đúng hơn được nữa.
Tả Thiếu Dương vỗ đùi, y là người biết rõ chân tướng hơn ai hết, nói thật là y thầm nghiêng về Đỗ Yểm trong việc này.
- Phu phân thật xấu, hôm qua không cho người ta ngủ yên, mới sáng sớm ngày ra đã nghịch rồi.
Gạt mấy lần không được, Kiều Xảo Nhi mở mắt ra, đập ngay vào mắt mình là đôi mắt to tròn, giật mình một cái mới nhận ra là Bi Vàng, xấu hổ đẩy đầu nó ra, nàng chưa mặc quần áo, chợt nghĩ ra cái gì, quay đầu nhìn cửa sổ, mặt trờ đã leo lên đỉnh núi, ánh sáng xuyên qua khe cửa chiếu tới nửa phòng, kinh hãi hét lên một tiếng.
Tả Thiếu Dương nghe tiếng nàng hét mở mắt ra, thấy Kiều Xảo Nhi đang cuống cuồng mặc y phục, đưa tay ra kéo nàng vào lòng:
- Bảo bối, dậy sớm thế làm gì, vào đây ngủ thêm chút nữa.
Kiểu Xảo Nhi không sống được nữa rồi, tân hôn tức phụ ngủ tới tận gần trưa mới dậy, đánh bôm bốp lên người Tả Thiếu Dương:
- Dậy thôi phu quân, nhanh lên nhanh lên, thế này, thế này thiếp bị mọi người coi là dâm đãng mất, làm sao bây giờ? - Đúng là dâm đãng còn gì, hôm qua ai nằm lẩm bẩm nói chẳng trách người ta tư bôn với nhau.
Tả Thiếu Dương ngã vật xuống chăn:
- Ra đó chạy một vòng cho cha ta thấy là được rồi.
Một lúc không thấy nha đầu đó phản ứng, quay đầu sang hoảng hồn, thấy Kiều Xảo Nhi tay lăm lăm kéo chạy tới:
- Bỏ xuống ngay, ta dậy rồi, dậy rồi, có gì bình tĩnh nói, không được cắt, ảnh hưởng tới hạnh phúc cả đời nàng đó.
Kiều Xảo Nhi lờ y đi, nhảy lên giường lấy kéo cắt tấm khăn trải giường lấm chấm máu, rơm rớm nước mắt, làm sao bây giờ, hôm qua nàng để khăn trắng ở dưới rồi, nhưng ai ngờ chuyện đó khó khăn như thế, đến lúc hoàn thành lễ phu thê thì cái khăn bay mất từ bao giờ.
Tả Thiếu Dương cũng không trêu nàng nữa, mau chóng mặc y phục vào, ôm Kiều Xảo Nhi an ủi một hồi, một lúc mới bình tâm lại, ra tới bàn nhìn bình rượu giao bôi vẫn còn nguyên, Kiều Xảo Nhi lại khóc, vừa uống rượu, vừa an ủi, hôm qua quên không uống, hôm nay uống gấp đôi là được chứ gì, nếu thích đêm nay uống lần nữa rồi động phòng lại, có gì to tát đâu cơ chứ.
Hà Tử ở ngoài nói đã chuẩn bị nước nóng, muốn vào hầu hạ bọn họ tắm rửa, nhưng Tả Thiếu Dương đuổi ra, chuyện riêng tư của phu thê, y không quen người ngoài phục vụ.
Tắm rửa xong mới để Hà Tử vào giúp chải tóc, Kiều Xảo Nhi chuyển từ kiều tóc thiếu nữ sang thiếu phụ, chỉ đổi mỗi kiểu tóc mà dáng vẻ bớt đi chút non nớt, thêm vài phần thành thục.
Ra tới ngoài dương quang vạn dặm, nắng xuân chan hòa, hôm nay là ngày rất tốt, chợt thấy Bạch Chỉ Hàn tựa cười tựa không nhìn bọn họ, Tả Thiếu Dương có chút quẫn bách, Kiều Xảo Nhi mặt đỏ như ráng chiều chỉ muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng có việc phải làm, cúi gằm mặt đi tới đưa cho Bạch Chỉ Hàn cái hộp:
- Tỷ tỷ...
Vật này đáng lẽ phải giao cho bà bà, nhưng bà bà không có ở đây, thấy giao cho công công không thích hợp lắm, nên đành giao cho Bạch Chỉ Hàn.
Bạch Chỉ Hàn nhất thời không hiểu ra, thấy Kiều Xảo Nhi đưa cho mình cái hộp to tướng, còn tưởng tặng quà mình cơ, mở ra xem đỏ bừng mặt, đóng vội lại, trừng mắt Tả Thiếu Dương một cái:
- Lão gia đang đợi, để nô tỳ đi hâm lại bữa sáng.
Tả Quý đang ngồi giữa sân bên cạnh chum nước lớn, vừa tắm nắng vừa uống trà, Tả Thiếu Dương dẫn Kiều Xảo Nhi tới chào.
Tả Quý chỉ khẽ gật đầu, mặt không có nụ cười, giọng có chút nghiêm túc:
- Nhi tức, nhớ lấy, phu quân con hiện giờ là quan lão gia rồi, con là nương tử, phải đốc thúc phu quân chuyên cần chính sự, không thể tham luyến chuyện nữ nhi thường tình, làm quan phải có dáng vẻ của quan, không thể tùy tùy tiện tiện như trước kia ngủ tới tận giờ này. Hôm qua là đêm tân hôn của hai đứa, thế cũng thôi, sau này không thể để mặc nó làm bừa, nghe rõ chưa?
Kiều Xảo Nhi vừa thẹn vừa sợ, mặt cúi gằm tới sắp chạm vào ngực rồi, ta mân mê váy:
- Nhi tức nghe rồi ạ.
Tả Thiếu Dương cười khì:
- Cha, là do hôm qua con uống say nên mới ngủ tới tận bây giờ.
Tả Quý lườm nhi tử một cái, công công với nhi tức phụ, nhiều điều không thích hợp:
- Đi ăn sáng đi, ta muốn yên tĩnh một chút.
Hôm qua Tả Thiếu Dương uống là nhiều, ăn chẳng mấy, Kiều Xảo Nhi cũng không khác gì, nếu không có ít bánh lót dạ trong phòng chắc nửa đêm phải đi ăn vụng rồi. Tiệc hôm qua còn thừa một ít cá thịt, Bạch Chỉ Hàn đem nấu cháo, mỗi người ăn một bát to.
Ăn xong Kiều Xảo Nhi đề nghị:
- Phu quân, thiếp mời Dao Dao, nhưng tỷ ấy lại không tới, muốn đến thăm tỷ ấy, được không?
Chân thị huynh đệ đã bị bắt vào thiên lao, không rõ sống chết thế nào, tuy nghe nói hoàng đế đích thân hạ chiếu, tội này không liên lụy tới thân quyến, nhưng nói không ảnh hưởng chút nào là không thể, Chân Dao là cô nương nhiệt tâm hào sảng, nếu lần trước lấy chép sách tổ phụ cho mình xem thì đã không biết mưu đồ của huynh đệ bọn họ với Đỗ Yểm, nói ra không biết có nên gọi là Chân Dao vô tình hại tổ phụ mình không đây? Nhưng nếu Tả Thiếu Dương không biết gì, bây giờ người gặp họa rất có thể chính là y, cuộc đời lắm lúc tréo ngoe vậy đấy.
Tả Thiếu Dương tất nhiên là đồng ý, gọi cả Bạch Chỉ Hàn theo cùng, không muốn nàng nghĩ mình vừa qua đêm tân hôn đã có mới nới cũ, Bạch Chỉ Hàn mỉm cười gật đầu.
Ba người ra ngoài cửa, tới điểm đỗ xe thuê, nói địa chỉ muốn tới, giá cũng rẻ, chỉ mất có 10 đồng.
Chân thị huynh đệ đã phân gia từ lâu, Chân Quyền mở Chân thị y quán đã bị đóng cửa, còn phủ của Chân Lập Ngôn thì ở phường khác.
Gõ cửa nửa ngày trời mới có một ông già mắt mờ chân chậm đi ra mở cửa, Tả Thiếu Dương thì không quen, Kiều Xảo Nhi đã vấn tóc, thay trang phục thiếu phụ, ông ta nheo mắt hồi lâu ồ lên:
- Úi chà, là Kiều tiểu thư, mau mau mời vào.
- Ta và phu quân và tỷ tỷ tới thăm Dao Dao, tỷ ấy có nhà không?
- Có, có ạ.
Ông lão khom người xuống:
- Lão nô dẫn mọi người vào, ài, nhà đã lâu rồi không có khách, đang yên đang lành vậy mà, cái lão thất phu Đỗ Yểm giá họa nhà ta, nhất định sẽ không có kết quả tốt.
Tả Thiếu Dương nghe thấy ông ta trước mặt người ngoài ngang nhiên chửi mắng Đỗ Yểm thì giật mình, Kiều Xảo Nhi lại không bất ngờ, có vẻ hiểu tính ông ta, hiểu vì sao ông ta phẫn hận như vậy.
Ông lão cứ vừa đi vừa nói không ngừng, kể hai vị tằng lão thái thái vẫn khỏe, hôm qua còn ngồi với nhau chửi bới Đỗ Yểm, quanh đi quẩn lại cũng chỉ mấy câu đó, toàn là nói xấu Đỗ Yểm, cũng chẳng nói ra được xấu ở chỗ nào, chỉ nói đang yên đang lành làm hai lão thần y phải vảo ngục, thê ly tử tán, nhà chẳng ra nhà. Tả Thiếu Dương thì biết rõ vì sao Chân thị huynh đệ gặp họa, không chỉ dự mưu giết người từ trước, Chân Lập Ngôn còn đích thân ra tay, không cho Đỗ Yểm cơ hội sống sót nào, chỉ riêng điểm này thôi bọn họ có bị chặt đầu cũng đáng tội.
Xuyên qua đình đài lầu gác vắng vẻ, tuyết trắng phủ trên cây cối mái hiên chẳng có chút cảm giác đẹp đẽ nào, chỉ thêm phần thê lương.
Hậu viện nhà phú quý không thể tùy tiện ra vào, dù Kiều Xảo Nhi là khuê hữu của Chân Dao nhưng Tả Thiếu Dương là nam nhân trưởng thành, chẳng phải thân thích, cho nên chỉ có thể đợi ở hoa sảnh, chẳng mấy chốc Chân Dao và nha hoàn đi ra.
Chân Dao nhún eo thi lễ, nắm tay Kiều Xảo Nhi nói:
- Xảo Nhi, hôm qua muội thành thân, ta không tới chúc mừng được, thật xin lỗi, cả nhà bây giờ suốt ngày bôn ba chuyện gia gia, ta là phận nữ nhi không giúp gì được, chỉ có thể trông nhà.
Kiều Xảo Nhi lắc đầu an ủi một hồi, quan tâm hỏi:
- Chuyện có gì tiến triển không?
- Không có, cha mẹ ta đi tìm những người có thể lên tiếng, nhưng người ta dùng mọi cớ tránh mặt không gặp, kể cả những nhà trước kia thân thiết ra sao, bây giờ cũng tránh không kịp, cứ như nhà ta là độc xà mãnh thú, người chịu gặp mặt thì đều nói không giúp được.
Khó trách được người ta, theo lợi tránh hại là bản năng của con người, lần trước Đỗ Yểm diễn trò người chết phục sinh, nhìn thấu không ít kẻ thù giấu mặt, cho nên quan lại rụng như sung, người khác thà cẩn trọng, thêm một việc chẳng bằng bớt một việc.
- Tuy nói cởi chuông cần người buộc chuông, ta nghĩ...
Chân Dao mới nghe tới đó đã đứng bật dậy:
- Cho dù có chết, Chân gia cũng không quỵ lụy lão thất phu họ Đỗ ấy.
Tả Thiếu Dương giật mình, không ngờ Chân Dao phản ứng mạnh như vậy, y cũng không định bảo Chân Dao tới Đỗ gia, muốn Đỗ Yểm tha cho kẻ muốn giết mình là không thể, sợ nhà họ không biết chân tướng lại đi cầu cứu lo lót Đỗ Yểm không những tốn tiền lại chẳng được việc gì.
Kiều Xảo Nhi vội giàn hòa:
- Dao tỷ, phu quân muội chỉ có ý tốt thôi, huynh ấy mới tới kinh thành, nhiều chuyện không biết.
Chân Dao tỉnh ngộ, tạ lỗi:
- Tả công tử, thất lễ rồi.
- Không có gì.
Tả Thiếu Dương muốn hỏi thêm vài việc nữa, nhưng Chân Dao tâm trạng thất thường như thế, không muốn kích động nào.
Nói chuyện một hồi, chỉ qua loa mỗi chuyện vài câu, thi cử, hôn lễ, cuộc sống, liền cáo từ rời Chân gia.
Lên xe ngựa rồi, Tả Thiếu Dương mới hỏi Kiều Xảo Nhi:
- Hình như Chân Dao có ấn tượng rất xấu với Đỗ đại nhân, ông ấy là ngự sử đại phu, nói tới giám sát tấu đối tội trạng bách quan là trong phận sự, không thể vì thế mà hận người ta chứ.
Kiều Xảo Nhi nhỏ giọng nói:
- Thiếp cũng chỉ nghe Dao Dao kể thôi, nói ông ta trên triều kéo bè kết phái, tham ô hối lộ, mua quan bán chức, lòng dạ độc ác, nắm được sai lầm của người ta là dồn vào chỗ chết, quan viên trong triều vừa hận vừa sợ. Nhưng hoàng đế lại đối đãi với ông ta cực tốt, có lần bị bệnh còn tới nhà thăm hỏi, thêm vào cháu ruột ông ta là thượng thư hữu phó xạ Đỗ Như Hối, không ai dám chọc vào.
Tả Thiếu Dương bẹo má Kiều Xảo Nhi:
- Tiểu nha đầu, không cần làm bộ mặt căm phẫn như thế, mười quan viên thì hết tám là bị bách tính nói như thế rồi, toàn là những lời chung chung.
Kiều Xảo Nhi không phục, cưới nhau rồi mà Tả Thiếu Dương vẫn coi mình như cô bé con, cố bảo vệ ý kiến của mình:
- Thật đó, rất nhiều người nói thế, ông ta rất xấu, rất ngang ngược.
Tả Thiếu Dương quay đầu hỏi Bạch Chỉ Hàn:
- Chỉ Nhi, nàng thấy sao?
Bạch Chỉ Hàn mỉm cười:
- Thiếp không biết vị Đỗ đại nhân này, nhưng ông ấy là ngự sử đại phu, công việc của ngự sử là nghe đồn tấu sự, củ sát bách quan, đây là việc rất dễ đắc tội với người khác, đắc tội với một người thì thân thích bằng hữu cũng chẳng thể nói tốt về ông ta.
- Không thể đúng hơn được nữa.
Tả Thiếu Dương vỗ đùi, y là người biết rõ chân tướng hơn ai hết, nói thật là y thầm nghiêng về Đỗ Yểm trong việc này.
Danh sách chương