Người nắm kiến thức thực sự không phải là người nói ra những lời cao vời sâu xa, mà là người biết biến thứ xâu xa thành đơn giản dễ hiểu, Tả Thiếu Dương không chỉ khám bệnh bốc thuốc, mà còn giảng giải chi tiết về bệnh tình, đơn giản dễ hiểu, người bệnh chỉ cần nghe y phân tích bệnh tình, không ai không tin.
Kỳ thực Tả Thiếu Dương cũng lâu rồi không làm thế, nhưng hôm nay lấy danh tiếng, gần như có thể nói là y khoe kiến thức rồi.
Buổi sáng khám cho mười người bệnh, buổi chiều có bảy người, vừa hết giờ làm nghênh ngang về trước, không đứng lại nhường đường cho Liêu y giám vừa từ phòng đi ra, ông coi ta như không tồn tại, ta cũng coi ông như cục cứt, không tôn trọng người ta đừng mong người ta tôn trọng mình.
Thực ra chuyện hôm nay Tả Thiếu Dương làm rất dễ đắc tội với người khác, vì không lang trung nào thích người khác bình phẩm về đơn thuốc của mình, nhưng ở y quán này, y còn sợ đắc tội với người ta sao? Tiếp theo cứ như vậy mà làm, nhưng cũng không thể quá đáng, không thể hôm nào cũng làm thế, vừa đủ để người khác khó chịu thôi, mấy y sư liền bảo hỏa kế nếu có người bệnh đúng như tờ giấy kia thì dắt vào cho Tả đại nhân, không ai muốn đơn thuốc của mình bị y đánh giá nữa, chẳng may kê đơn sai bị y nói thẳng ra trước mặt bao người thì dấu mặt vào đâu.
Thế nên tới ngày thứ ba thì Tả Thiếu Dương không cần ra đại sảnh chào hàng nữa, có hỏa kế đưa người bệnh tới cho y rồi, bệnh nặng rất ít, toàn là thương phong, do trời lạnh mà ra, ở cái thời một trận ốm có thể giết người ấy, trong mắt bách tính thì bệnh cực nghiêm trọng rồi, nhưng trong mắt Tả Thiếu Dương hiển nhiên chẳng là gì.
Có việc để làm, thời gian trôi qua rất nhanh, tâm trạng cũng vui vẻ, về nhà còn kể lại chuyện ở y quán, cả nhà thấy thế đều yên lòng.
Mấy hôm sau cả nhà lão phụ tới khám lại, khí sắc lão phụ đã tốt hơn, Lưu y chính tình cờ nhìn thấy, vẻ mặt không tệ, hỏi:
- Lão nhân gia, bệnh tình thế nào rồi?
- Khỏe nhiều rồi, người thoải mái lắm, cám ơn đại nhân quan tâm.
- Thế thì tốt, thế thì tốt.
Dù sao không phải bệnh nhân của mình, chỉ là người bệnh cũ thôi, Lưu y chính dẫn lão phụ tới phòng của Tả Thiếu Dương nhờ khám lại.
Tả Thiếu Dương đang vừa đọc sách, vừa cắn hạt dưa, thi thoảng cho Bi Vàng một hạt, hạt dưa đã rang, vỏ giòn, cứ cắn là nát, Bi Vàng không ăn được, cứ cuống lên, nó thích thứ hạt bùi bùi ngậy ngậy này lắm, thi thoảng Tả Thiếu Dương mải đọc sách mà quên phần mình là nó lấy đuôi đập vào mặt bôm bốp.
Tuy có hỏa kế dẫn bệnh nhân cho rồi, nhưng vẫn có người nghi ngại y còn quá trẻ, nên một ngày cũng chỉ có vài người bệnh thôi, Tả Thiếu Dương cũng biết chuyện này cần thong thả, không dễ lấy được lòng tin người bệnh, ung dung ngồi đọc sách giải khuây.
Lão phu không cần dìu đỡ nữa, đi vào thi lễ:
- Đa tạ đại nhân, mấy hôm nay uống thuốc của ngài, người đã tốt hơn nhiều rồi.
Hôm tới đây, lão phụ thậm chí môt tay cầm khăn ôm mũi, mặt mày nhợt nhạt như ma, giờ ai nhìn cũng biết khỏi rồi.
Tả Thiếu Dương bỏ sách xuống, bắt mạch cho lão phụ nói:
- Lão nhân gia tuy đã qua nguy hiểm, nhưng tuổi cao sức yếu, nhất thời khó khôi phục hoàn toàn, cần bồi bổ điều dưỡng, nếu không bệnh lại tái phát.
- Vâng, đa tạ Tả đại nhân.
Lần này Tả Thiếu Dương kê đơn Tứ nghịch thang thêm vào thuốc ích khí, Lão phụ nhận lấy đơn thuốc lại hỏi:
- Tả đại nhân, hôm đó nghe mọi người bàn tán, nói tấm biển của đại nhân ghi chữa trúng phong, giá còn rẻ, đúng thế không?
- Đúng thế.
- Vậy, vậy rẻ là bao nhiêu tiền?
Triều Đường chữa trúng phong cơ bản đều dùng nhân sâm, hơn nữa lượng còn rất lớn, mà nhân sâm là đồ hiếm, chỉ có nhà phú quý mới dùng nổi, chứ nhà bách tính bình thường, chỉ có cách nhận mệnh chờ chết.
- Cũng tùy, song mỗi đơn dao động từ hai mươi tới ba mươi đồng, đắt lắm cũng khó hơn năm mươi đồng.
- Cái gì?
Lưu y chính kinh ngạc:
Lão phụ thì mừng vô cùng:
- Thế thì tốt quá, nam nhân của lão thân trúng phong nằm giường nhiều năm, liệu có thể trị được không?
- Trúng phong càng lâu càng khó chữa, thế này, để ta tới nhà lão nhân gia xem sao.
Lão phụ và đôi phu thê kia rơi nước mắt, quỳ cả xuống tạ ơn.
Theo thông lệ, những y quan có phẩm trật chỉ tới nhà chữa bệnh cho quan viên, còn bách tính muốn mời người tới nhà chữa bệnh, chỉ có cách tới y quán bình thường, ai ngờ vị đại nhân mới tới này còn chưa mời đã chủ động tới nhà chữa bệnh, sao không mừng.
Lưu y chính không tin một đơn thuốc vài chục đồng chữa được trúng phong, ông ta mà kê đơn thì ít nhát phải ba quan, cao hơn gấp trăm lần, có điều Tả Thiếu Dương trước đó dùng phụ tử vượt giới hạn trị được bệnh rồi, nên đề nghị đi cùng.
Người nhà bệnh nhân càng mừng rỡ, không ngờ liền một lúc mời được hẳn hai vị đại nhân tới nhà chữa bệnh, vinh dự này có khi quan lão gia bình thường không có.
Mặc dù đã khai xuân, nhưng xuân sớm tháng hai trời vẫn lạnh căm, Tả Thiếu Dương lúc này đã khác năm ngoái, bên trong mặc áo kép bông tơ, ngoài mặc quan bào hai lớp, chân đi giày ống cao, chẳng sợ lạnh.
Con ngựa rất hiền, nghe lời, phi nước kiệu gì đó không làm được, chứ cưỡi đi thong thả thì không thành vấn đề, làm Tả Thiếu Dương nhớ tới con trâu Đại Hoàng, không biết ở nhà thế nào, bây giờ đã bắt đầu cày cấy gieo mạ, Miêu Bội Lan chắc bận lắm, còn Tiểu Muội nữa, hôm tiễn chân nha đầu ấy cứ tỏ ra cứng cỏi, nhưng khi mình khuất bóng rồi, nhất định sẽ khóc rất thương tâm, nhớ các nàng cồn cào, chỉ muốn bỏ hết mọi việc về Hợp Châu ngay lập tức.
Nhà cửa hai bên đường thấp lè tè, thi thoảng còn thấy những căn nhà lợp mái bằng cỏ, kém xa phường Thanh Long nhà y.
Trò chuyện trên đường mới biết trượng phu của lão phụ họ Ngưu, trước kia đánh xe cho nên người quen đều gọi là Ngưu bả thức.
*** thức là cái đòn ngang ở xe hồi xưa.
Bọn họ đi tới trước căn nhà gần ngõ, chỉ có ba gian, chính giữa đại đường, hai bên để ở, nhà đơn sơ, không có mấy đồ gia dụng, trống vắng, song rất sạch sẽ.
Ngưu lão thái sai nhi tức phụ pha trà, Tả Thiếu Dương xua tay nói khám bệnh quan trọng hơn, liền được dẫn tới sương phòng trái.
Vừa đi qua đã ngửi thấy một mùi thối, mùi này Tả Thiếu Dương quá quen, là mùi cứt đái và da thịt hoại tử trộn vào nhau, những người bị bệnh nằm giường lâu ngày ít nhiều đều có, chỉ cần ngửi mùi đậm nhạt là biết mức độ người đó trong nhà được quan tâm ra sao, mùi này ở Ngưu gia khá nhẹ, nói lên Ngưu bả thức được chăm sóc tốt.
Cái giường đất đặt sát tường có một lão giả đang nằm, mặt phù, da trắng, nhưng từ cổ trở xuống lại gầy như người phơi khô, trừ da ra chẳng thấy thịt đâu, đắp không chỉ có chăn vải sắn, còn có quần áo, đoán chừng có cái gì đắp được là đắp hết lên rồi.
Ngưu lão thái đến bên giường gọi:
- Cha bọn trẻ, có mấy vị đại lão gia y quán tới khám bệnh cho ông đó, nghe thấy không?
Ngưu bả thức cổ họng ọ ẹ, rất nhỏ, hai cái đục ngầu từ từ di chuyển qua, nhìn về phía Tả Thiếu Dương, như đông cứng tại đó, không quay được nữa, âm thanh phát ra từ cổ không biết là muốn nói hay là ho hen.
Nhi tử mang tới hai cái ghế ra hồn duy nhất trong nhà cho Tả Thiếu Dương và Lưu y chính, lấy cái ghế dài cho các y công.
Thần trí Ngưu bả thức còn tỉnh táo, điều này làm Tả Thiếu Dương yên tâm hơi, vừa đưa tay bắt mạch vừa hỏi:
- Lão bá bệnh mấy năm rồi.
- Bẩm đại nhân, hai năm rồi ạ.
Ngưu lão thái mũi cay cay, nhưng không còn nước mắt, hai năm qua khóc quá nhiều.
- Lão bá đổ bệnh ra sao?
- Hôm đó ông ấy được khiêng về nhà thì đã ngất xỉu rồi, lão thân hoảng quá, bảo hài tử mời lang trung tới, hết uống thuốc lại châm cứu, mãi mới tỉnh lại, kết quả bên trái liệt rồi, miệng méo đi, nước dãi chảy suốt. Lang trung châm cứu, cũng có chút tiến triển, khi trời ấm có thể đứng ở đầu giường một chút, nhưng đến mùa đông là nằm liệt giường, mới đầu còn hàm hồ nói được, về sau không nói ra lời nữa.
Kỳ thực Tả Thiếu Dương cũng lâu rồi không làm thế, nhưng hôm nay lấy danh tiếng, gần như có thể nói là y khoe kiến thức rồi.
Buổi sáng khám cho mười người bệnh, buổi chiều có bảy người, vừa hết giờ làm nghênh ngang về trước, không đứng lại nhường đường cho Liêu y giám vừa từ phòng đi ra, ông coi ta như không tồn tại, ta cũng coi ông như cục cứt, không tôn trọng người ta đừng mong người ta tôn trọng mình.
Thực ra chuyện hôm nay Tả Thiếu Dương làm rất dễ đắc tội với người khác, vì không lang trung nào thích người khác bình phẩm về đơn thuốc của mình, nhưng ở y quán này, y còn sợ đắc tội với người ta sao? Tiếp theo cứ như vậy mà làm, nhưng cũng không thể quá đáng, không thể hôm nào cũng làm thế, vừa đủ để người khác khó chịu thôi, mấy y sư liền bảo hỏa kế nếu có người bệnh đúng như tờ giấy kia thì dắt vào cho Tả đại nhân, không ai muốn đơn thuốc của mình bị y đánh giá nữa, chẳng may kê đơn sai bị y nói thẳng ra trước mặt bao người thì dấu mặt vào đâu.
Thế nên tới ngày thứ ba thì Tả Thiếu Dương không cần ra đại sảnh chào hàng nữa, có hỏa kế đưa người bệnh tới cho y rồi, bệnh nặng rất ít, toàn là thương phong, do trời lạnh mà ra, ở cái thời một trận ốm có thể giết người ấy, trong mắt bách tính thì bệnh cực nghiêm trọng rồi, nhưng trong mắt Tả Thiếu Dương hiển nhiên chẳng là gì.
Có việc để làm, thời gian trôi qua rất nhanh, tâm trạng cũng vui vẻ, về nhà còn kể lại chuyện ở y quán, cả nhà thấy thế đều yên lòng.
Mấy hôm sau cả nhà lão phụ tới khám lại, khí sắc lão phụ đã tốt hơn, Lưu y chính tình cờ nhìn thấy, vẻ mặt không tệ, hỏi:
- Lão nhân gia, bệnh tình thế nào rồi?
- Khỏe nhiều rồi, người thoải mái lắm, cám ơn đại nhân quan tâm.
- Thế thì tốt, thế thì tốt.
Dù sao không phải bệnh nhân của mình, chỉ là người bệnh cũ thôi, Lưu y chính dẫn lão phụ tới phòng của Tả Thiếu Dương nhờ khám lại.
Tả Thiếu Dương đang vừa đọc sách, vừa cắn hạt dưa, thi thoảng cho Bi Vàng một hạt, hạt dưa đã rang, vỏ giòn, cứ cắn là nát, Bi Vàng không ăn được, cứ cuống lên, nó thích thứ hạt bùi bùi ngậy ngậy này lắm, thi thoảng Tả Thiếu Dương mải đọc sách mà quên phần mình là nó lấy đuôi đập vào mặt bôm bốp.
Tuy có hỏa kế dẫn bệnh nhân cho rồi, nhưng vẫn có người nghi ngại y còn quá trẻ, nên một ngày cũng chỉ có vài người bệnh thôi, Tả Thiếu Dương cũng biết chuyện này cần thong thả, không dễ lấy được lòng tin người bệnh, ung dung ngồi đọc sách giải khuây.
Lão phu không cần dìu đỡ nữa, đi vào thi lễ:
- Đa tạ đại nhân, mấy hôm nay uống thuốc của ngài, người đã tốt hơn nhiều rồi.
Hôm tới đây, lão phụ thậm chí môt tay cầm khăn ôm mũi, mặt mày nhợt nhạt như ma, giờ ai nhìn cũng biết khỏi rồi.
Tả Thiếu Dương bỏ sách xuống, bắt mạch cho lão phụ nói:
- Lão nhân gia tuy đã qua nguy hiểm, nhưng tuổi cao sức yếu, nhất thời khó khôi phục hoàn toàn, cần bồi bổ điều dưỡng, nếu không bệnh lại tái phát.
- Vâng, đa tạ Tả đại nhân.
Lần này Tả Thiếu Dương kê đơn Tứ nghịch thang thêm vào thuốc ích khí, Lão phụ nhận lấy đơn thuốc lại hỏi:
- Tả đại nhân, hôm đó nghe mọi người bàn tán, nói tấm biển của đại nhân ghi chữa trúng phong, giá còn rẻ, đúng thế không?
- Đúng thế.
- Vậy, vậy rẻ là bao nhiêu tiền?
Triều Đường chữa trúng phong cơ bản đều dùng nhân sâm, hơn nữa lượng còn rất lớn, mà nhân sâm là đồ hiếm, chỉ có nhà phú quý mới dùng nổi, chứ nhà bách tính bình thường, chỉ có cách nhận mệnh chờ chết.
- Cũng tùy, song mỗi đơn dao động từ hai mươi tới ba mươi đồng, đắt lắm cũng khó hơn năm mươi đồng.
- Cái gì?
Lưu y chính kinh ngạc:
Lão phụ thì mừng vô cùng:
- Thế thì tốt quá, nam nhân của lão thân trúng phong nằm giường nhiều năm, liệu có thể trị được không?
- Trúng phong càng lâu càng khó chữa, thế này, để ta tới nhà lão nhân gia xem sao.
Lão phụ và đôi phu thê kia rơi nước mắt, quỳ cả xuống tạ ơn.
Theo thông lệ, những y quan có phẩm trật chỉ tới nhà chữa bệnh cho quan viên, còn bách tính muốn mời người tới nhà chữa bệnh, chỉ có cách tới y quán bình thường, ai ngờ vị đại nhân mới tới này còn chưa mời đã chủ động tới nhà chữa bệnh, sao không mừng.
Lưu y chính không tin một đơn thuốc vài chục đồng chữa được trúng phong, ông ta mà kê đơn thì ít nhát phải ba quan, cao hơn gấp trăm lần, có điều Tả Thiếu Dương trước đó dùng phụ tử vượt giới hạn trị được bệnh rồi, nên đề nghị đi cùng.
Người nhà bệnh nhân càng mừng rỡ, không ngờ liền một lúc mời được hẳn hai vị đại nhân tới nhà chữa bệnh, vinh dự này có khi quan lão gia bình thường không có.
Mặc dù đã khai xuân, nhưng xuân sớm tháng hai trời vẫn lạnh căm, Tả Thiếu Dương lúc này đã khác năm ngoái, bên trong mặc áo kép bông tơ, ngoài mặc quan bào hai lớp, chân đi giày ống cao, chẳng sợ lạnh.
Con ngựa rất hiền, nghe lời, phi nước kiệu gì đó không làm được, chứ cưỡi đi thong thả thì không thành vấn đề, làm Tả Thiếu Dương nhớ tới con trâu Đại Hoàng, không biết ở nhà thế nào, bây giờ đã bắt đầu cày cấy gieo mạ, Miêu Bội Lan chắc bận lắm, còn Tiểu Muội nữa, hôm tiễn chân nha đầu ấy cứ tỏ ra cứng cỏi, nhưng khi mình khuất bóng rồi, nhất định sẽ khóc rất thương tâm, nhớ các nàng cồn cào, chỉ muốn bỏ hết mọi việc về Hợp Châu ngay lập tức.
Nhà cửa hai bên đường thấp lè tè, thi thoảng còn thấy những căn nhà lợp mái bằng cỏ, kém xa phường Thanh Long nhà y.
Trò chuyện trên đường mới biết trượng phu của lão phụ họ Ngưu, trước kia đánh xe cho nên người quen đều gọi là Ngưu bả thức.
*** thức là cái đòn ngang ở xe hồi xưa.
Bọn họ đi tới trước căn nhà gần ngõ, chỉ có ba gian, chính giữa đại đường, hai bên để ở, nhà đơn sơ, không có mấy đồ gia dụng, trống vắng, song rất sạch sẽ.
Ngưu lão thái sai nhi tức phụ pha trà, Tả Thiếu Dương xua tay nói khám bệnh quan trọng hơn, liền được dẫn tới sương phòng trái.
Vừa đi qua đã ngửi thấy một mùi thối, mùi này Tả Thiếu Dương quá quen, là mùi cứt đái và da thịt hoại tử trộn vào nhau, những người bị bệnh nằm giường lâu ngày ít nhiều đều có, chỉ cần ngửi mùi đậm nhạt là biết mức độ người đó trong nhà được quan tâm ra sao, mùi này ở Ngưu gia khá nhẹ, nói lên Ngưu bả thức được chăm sóc tốt.
Cái giường đất đặt sát tường có một lão giả đang nằm, mặt phù, da trắng, nhưng từ cổ trở xuống lại gầy như người phơi khô, trừ da ra chẳng thấy thịt đâu, đắp không chỉ có chăn vải sắn, còn có quần áo, đoán chừng có cái gì đắp được là đắp hết lên rồi.
Ngưu lão thái đến bên giường gọi:
- Cha bọn trẻ, có mấy vị đại lão gia y quán tới khám bệnh cho ông đó, nghe thấy không?
Ngưu bả thức cổ họng ọ ẹ, rất nhỏ, hai cái đục ngầu từ từ di chuyển qua, nhìn về phía Tả Thiếu Dương, như đông cứng tại đó, không quay được nữa, âm thanh phát ra từ cổ không biết là muốn nói hay là ho hen.
Nhi tử mang tới hai cái ghế ra hồn duy nhất trong nhà cho Tả Thiếu Dương và Lưu y chính, lấy cái ghế dài cho các y công.
Thần trí Ngưu bả thức còn tỉnh táo, điều này làm Tả Thiếu Dương yên tâm hơi, vừa đưa tay bắt mạch vừa hỏi:
- Lão bá bệnh mấy năm rồi.
- Bẩm đại nhân, hai năm rồi ạ.
Ngưu lão thái mũi cay cay, nhưng không còn nước mắt, hai năm qua khóc quá nhiều.
- Lão bá đổ bệnh ra sao?
- Hôm đó ông ấy được khiêng về nhà thì đã ngất xỉu rồi, lão thân hoảng quá, bảo hài tử mời lang trung tới, hết uống thuốc lại châm cứu, mãi mới tỉnh lại, kết quả bên trái liệt rồi, miệng méo đi, nước dãi chảy suốt. Lang trung châm cứu, cũng có chút tiến triển, khi trời ấm có thể đứng ở đầu giường một chút, nhưng đến mùa đông là nằm liệt giường, mới đầu còn hàm hồ nói được, về sau không nói ra lời nữa.
Danh sách chương