Tả Thiếu Dương còn đang suy nghĩ trong đầu làm sao thuyết phục được Bành Bính cho mình chữa bệnh, thì nghe Bành Bính ảm đạm nói:

- Bệnh của ta ngay Tôn lão cũng không chữa nổi, lần trước thượng triều, ho ngất trên kim điện, bệ hạ cho thái y tới cứu... khụ khụ, sau đó nói ta nên nghỉ dưỡng bệnh thôi, nếu cứ mang bệnh làm việc thế này, không được lâu... Khụ, khụ, ta cũng biết thế, có điều không cam lòng.... Hôm nay tự nhiên đi qua đây, phát bệnh nặng, nghĩ tới ngươi, biết đâu là ông trời xui khiến, nhớ lần trước ngươi nói, đơn thuốc kia của Tôn lão không đủ liều lượng không đủ... Nói vậy ngươi có thể chữa được bệnh của ta? Mặc dù Đường triều có quy định tuổi nghỉ hưu, nhưng thường thì đều làm tới khi cơ thể không nhúc nhích được nữa mới thôi, như Tán kỵ thường Hứa Dận Tông đã chín chục tuổi rồi, vẫn ngày ngày lên triều, cho nên về cơ bản mà nói là chế độ quan chung thân.

Bởi thế khi hoàng đế nói chuyện với Bành Bính, khuyên ông ta nghỉ ngơi dưỡng sức, Bành Bính cuống rồi, chứng tỏ đằng sau chuyện này không đơn giản.

- Đúng thế đại nhân, trước tiên cứ để ti chức bắt mạch đã.

Quả nhiên là ông trời xui khiến, Tả Thiếu Dương cảm giác gần đây mình hơi tin vào mấy thứ như số mệnh thì phải, đưa tay ra, bắt mạch xem lưỡi, tình hình không đơn giản như y nghĩ, trầm ngâm:

- Bệnh này của đại nhân trước tiên phải phải nâng đỡ nguyên dương, trấn áp trọc khí, cái này cần thời gian dài mới thấy hiệu quả, rất tốn thời gian đấy.

Bành Bính hỏi vội:

- Vậy đại khái cần bao nhiêu lâu?

- Ít thì phải ba tháng, nhiều thì nửa năm.

- Lâu vậy à?

Bánh Bính nhắm mắt lại, suy nghĩ một lúc nói:

- Ngươi được Đỗ đại nhân tiến cử, chúng ta xem như người cùng một mạch... Khụ khụ, chuyện này không dấu ngươi, chỉ e nếu thời gian sắp tới bệnh tình không có tiến triển, hoàng thượng hạ … chỉ khiến ta phải thoái lui mất... Ta vốn xuất thân bách tính bình dân, lên được vị trí này rồi, thỏa mãn lắm rồi, chỉ là hiện giờ Đỗ đại nhân đang cần người... Ta không thể lui lúc này... Ngươi có cách nào, giúp bệnh của ta khỏe trong vài ngày không?

Tả Thiếu Dương đoán, hẳn lúc này Đỗ Yểm đang đấu tranh kịch liệt trên triều, lần trước ông ta tống nhiều người vào tù như thế, người ta để yên mới lạ, bỏ đi, mà nghĩ làm quái gì, mình cứ nên tập trung vào chữa bệnh thì hơn, khó xử nói:

- Đại nhân, bệnh của ngài quá nặng rồi, dù thần tiên không cách nào chữa khỏi nhanh tới thế.

Bành Bính gật đầu:

- Ta biết, ta biết … khụ khụ … ý ta là ngươi có cách nào khiến trông ta có vẻ đã khỏi rồi không … nhìn bề ngoài khỏe là được...

- Nếu chỉ nhìn bề ngoài trông khỏe hơn...

Tả Thiếu Dương suy nghĩ một hồi, cầm bút kê đơn:

- Thế thì có, đơn thuốc này có thể áp bệnh xuống, ít nhất nhìn bề ngoài, đại nhân khỏe hơn bảy phần rồi. Chỉ là thiếu một vị thuốc.

Bành Bính nghe tới đó như chế đuối vớ được cọc, ông ta vốn không hi vọng nhiều, vừa rồi chỉ là còn nước còn tát, không ngờ kết quả ngoài kỳ vọng:

- Là thuốc gì, đắt bao nhiêu cũng … không thành vấn đề.

- Vấn đề không phải là tiền.

Tả Thiếu Dương nhíu mày:

- Có một vị thuốc mà chỉ ti chức mới biết, hiệu thuốc không bán, tên là sâm Hoa Sơn, phải lên núi đào.

Sâm Hoa Sơn là một loại thuốc trị ho mà tới thời cận đại mới sử dụng, đặc biệt với người ho lâu ngày không khỏi, có thể giảm ho thời gian ngắn, nhất là suyễn, hiệu quả rõ ràng. Thời Đường này đừng nói tới dùng nó, hẳn chưa bao giờ nghe tới nó luôn.

- Chắc chắn hiệu quả chứ?

- Đại nhân yên tâm, hiệu quả trăm phần trăm, uống thuốc này vào, chỉ cần một canh giờ đại nhân sẽ thấy họng dễ chịu hơn nhiều, trong vòng hai ngày, tùy từng thể trạng, có thể dứt những cơn ho kéo dài... Thế nhưng bệnh của đại nhân là ở bên trong, thứ này không thể trị dứt, vẫn cần điều trị lâu dài, phương thuốc của Tôn lão...

Bành Bính không nghe hết đã kích động đứng dậy:

- Thế là tốt rồi, chỉ cần qua được ải này... Ta tuyệt đối không quên ơn ngươi, sau này … khụ khụ … ngươi cần gì cứ nói, giúp được, ta nhất định sẽ giúp...

Tả Thiếu Dương vốn định nói không cần gì hết, nhưng lời tới miệng ngừng lại, tội gì chứ, khách khí đáp:

- Đại nhân nặng lời rồi, trị bệnh là chức trách của ti chức. Ài, ti chức có không ít bí phương chữa bệnh, song đa phần là thuốc hiếm, gặp phải người bệnh cần, đành phải lên núi hái, lỡ dở trị bệnh, giống như lần này. Định trồng một ít trong nhà phòng khi cần, chỉ là vườn nhỏ như lòng bàn tay, chẳng trồng được mấy.

- Đây là chuyện tốt, tạo phúc bách tính mà.

Bành Bính càng vui vẻ, Tả Thiếu Dương dám nêu điều kiện trước thế này, chứng tỏ y nắm chắc mười phần trị bệnh cho mình, mà thực ra với ông ta thì cái này cũng chẳng thể nói là điều kiện gì, đổi cách xưng hô:

- Ca ca thấy hiền đệ không có thời gian lo chuyện vặt vãnh này, để ta sai người giúp đệ.

Tả Thiếu Dương thấy ông ta thay đổi xưng hô, nhưng y nào dám, chắp tay nói:

- Đa tạ đại nhân.

Bành Bính trừng mắt lên:

- Sao, không muốn xưng huynh gọi đệ với ta à?

- Cái này... Ti chức không dám.

- Nói ra là ta với cao mới đúng, hiền đệ tuổi còn trẻ mà y thuật cao như thế, tương lai không biết còn tiến bộ tới bậc nào... Ha ha, khụ khụ, mắt ta nhìn người chuẩn lắm, cho nên đi trước một bước, mau chóng kết bái huynh đệ, sau này còn được nhờ.

Tả Thiếu Dương còn nói được gì nữa đây:

- Đa tạ đại ca coi trọng.

- Ha ha ha, không cần khách khí, vậy chuyện sâm Hoa Sơn..

Bành Bính quan tâm nhất là chuyện này.

- Đệ lập tức lên đường tới Hoa Sơn đào thuốc.

- Tốt, tốt quá, ta phái người theo đệ, mặc dù xung quanh đây mãnh thú bị diệt hết rồi, song cẩn thận vẫn hơn.

Bành Bính nóng ruột nói:

- Chuyện không thể chậm trễ, chúng ta đi luôn thôi, trước tiên tới phủ của đệ xem xem...

Hai người rời phòng khám bệnh.

Liêu y giám nãy giờ vẫn đứng ngoài cửa đợi,, cửa có hộ vệ của Bành Bính gác, không tới gần được, khổ thân ông già, chân mỏi như rồi thấy Bành Bính và Tả Thiếu Dương đi ra, lập tức cười tươi chạy nhanh tới, không dám tỏ ra chút mỏi mệt nào.

Bành Bính bày ra quan uy mười phần, liếc xéo Liêu y giám:

- Tả đại nhân là huynh đệ của bản quan... bản quan có chút bệnh nhẹ, y muốn ra ngoài đào thuốc trị bệnh, có thể mất vài ngày.

- Vâng ạ.

Liêu y giám toát mồ hôi, may trước kia chưa làm gì Tả Thiếu Dương, nếu không áo quan này khó giữ, chẳng biết y còn có bao nhiêu chỗ dựa, phen này phải tới nhà Vu lão thái y, nói quên chuyện này đi, Vu gia chỉ còn ít nguyên khí thôi, không thể tổn thất thêm.

Cả một đám đông tiễn Bành đại nhân tới tận cổng, khi đội xe đi xa mới xôn xao nghị luận, miệng đầy lời tán thưởng hâm mộ, còn ghen tỵ trong lòng không dám biểu lộ ra nữa.

Tả Thiếu Dương đi ngựa, dẫn đội nhân mã của Bành Bính về nhà, gõ cửa, Hà Tử đi ra mở cửa, thấy Tả Thiếu Dương và vị quan gia nữa, có chút hoảng sợ lùi sang bên.

Kiều Xảo Nhi và Bạch Chỉ Hàn đều ra, Tả Thiếu Dương giới thiệu, hai bên làm lễ ra mắt, hai nàng thấy y đột nhiên có một lão ca là quan lớn thì ngạc nhiên lắm.

Bành Bính nhìn quanh nhà, lắc đầu:

- Hiền đệ mua cái nhà này đúng là nhỏ... Khụ khụ, để ta gọi lý chính tới, hỏi xem nhà nào gần đây muốn bán nhà, như thế tiện hơn.

Huynh đệ với nhau thì tất nhiên không nói tới tiền bạc, lý chính tới nơi rối rít vâng dạ, thật ra chuyện này Tả Thiếu Dương tìm lý chính cũng đủ rồi nữa là quan lớn cả đời lý chính chưa chắc được gặp trực tiếp ra lệnh, hứa sẽ lo xong chuyện này trong thời gian sớm nhất, thậm chí tính bỏ tiền túi mua ngay ngôi nhà sau nhà Tả đại nhân.

Tả Thiếu Dương dặn dò đám Kiều Xảo Nhi có thể đi vài ngày mới về, sau đó mang cả Bi Vàng cùng hai tùy tùng của Bành Bính lên đường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện