Tôn Tư Mạc quay lại nói với đám đồ tử đồ tôn:

- Ra mắt sư thúc của các ngươi đi.

Một đám nam nữ quỳ xuống đồng thanh hô:

- Đệ tử bái kiến sư thúc/ sư thúc tổ/ thái sư thúc tổ.

Mấy chữ đầu còn hoàn chỉnh, đến đằng sau vì cách xưng hô khác nhau nên có chút hỗn loạn.

Tả Thiếu Dương đưa mắt nhìn, rất nhiều người trung niên, còn có vài vị năm sáu chục tuổi, thế mà quỳ trước mặt mình, rất không tự nhiên, biết thế này cứ cương quyết nhận làm đồ đệ Tôn Tư Mạc cho rồi, ít nhất cùng bối phận, vội vàng vái lại:

- Các vị xin mời đứng lên.

Tôn Tư Mạc kéo y một cái, nói nhỏ:

- Giờ ngươi là trưởng bối bọn họ, nhận lễ bái là đúng.

Tiếp đó mọi người lần lượt lên thi lễ.

Sư môn của Tôn Tư Mạc dựa theo "Bão phác thủ chân, thanh tĩnh vô vi" để xếp bối phận, Tôn Tư Mạc có đạo hiệu là Phác Diệu chân nhân, hai nhi tử của ông hàng chữ "thủ", lấy luôn đạo hiệu làm tên là Tôn Thủ Nhiên và Tôn Thủ Hành.

Ngoại trừ hai huynh đệ bọn họ bình thường lấy danh tính thực xưng hô với bên ngoài, nhưng đồ tử đồ tôn khác lấy đạo hiệu xưng hô.

Tôn Tư Mạc ngồi bên trái, Tả Thiếu Dương ngồi bên phải, lần lượt nhận đám đồ tử đồ tôn lên thi lễ, báo danh báo hiệu, nhưng quá nhiều, chẳng nhớ nổi, gật đầu cho có. Những người đó cũng chẳng có gì là cung kính, ông già năm sáu chục tuổi đã dành đi, đến cả đám thanh niên cũng chỉ chấp lễ qua loa, nếu không phải Tôn Tư Mạc ở bên, có lẽ bọn chẳng thèm chắp tay luôn. Tả Thiếu Dương cũng hiểu, mình còn quá trẻ, bỗng dưng nhảy cái lên làm sư thúc, ngồi lên đầu lên cổ, không ai thoải mái hết, cơ mà dù sao y cũng có muốn làm sư thúc đâu, chỉ muốn học bí thuật kia thôi, mặt càng hất cao, dù sao y thừa biết rồi, với bối phận cao vời vợi này, bọn họ có ghét mình cũng chẳng làm quái gì được, ngược lại mình bảo sao còn phải nghe nấy.

Chỉ một chữ thôi, sướng.

Tiếp đó tới lượt Tả Thiếu Dương lên huấn thoại, y đủng đỉnh đứng dậy, rất ra dáng sư thúc nói sau này là người một nhà, có chuyện gì cần, không cần khách khí, nói với sư thúc đây một tiếng là được.

Theo thông lệ, buổi sáng những người này ở ngoài sân đả tọa luyện tập một hồi.

Hôm nay không ai có tâm trạng nào luyện tập gì nữa, túm tụm một chỗ bàn tán:

- Rốt cuộc họ Tả này lai lịch thế nào, vì sao sư phụ lạy thay sư tổ nhận làm đồ đệ, thế này không phải trò đùa à, người ngoài biết chẳng cười chúng ta sao?

Tôn Thủ Nhiên thở dài:

- Bát đệ, đó là sư thúc của chúng ta, chú ý lời ăn tiếng nói, đệ hẳn biết thời gian trước có vị y quan dùng phương thuốc giá rẻ chữa trúng phong, truyền khắp kinh thành chứ? Đó là sư thúc của chúng ta đấy.

Đồ đệ thứ tám của Tôn Tư Mạc là Thủ Hư Tử là người trẻ nhất, tính tình kiêu ngạo:

- Họ Tả... À sư thúc cho dù có học y từ bụng mẹ chăng nữa thì mới hai mấy năm, còn chẳng bằng đám Chân Huyền tử, mà phương thuốc đó chẳng phải giả sao.

Chân Huyền Tử là đại đồ đệ của Tôn Thủ Nhiên.

- Phương thuốc đó e là thật đấy, hôm qua sư phụ dùng nó chữa có rất nhiều bệnh nhân, dù chưa thấy được hiệu quả, nhưng với tính cách của sư phụ thì mọi người cũng biết rồi, có thể khẳng định phương thuốc đó là đúng, sư phụ đang dùng chính danh tiếng của bản thân đảm bảo cho phương thuốc đó.

Tôn Thủ Nhiên ít nhất đã có một ngày suy nghĩ nên bình tĩnh hơn:

- Ngay cả Hứa lão còn nói "Đó là thằng bé ngoan!".

Cả đám người giật mình, xôn xao truyền tai nhau, ông cụ đã nói câu này, ít nhất không ai dám chất vấn về nhân phẩm của Tả Thiếu Dương nữa, Thủ Hư Tử không khỏi ghen tỵ lẩm bẩm:

- Đúng là bé ngoan.

Chân Huyền Tử tương đối chất phác một chút, vuốt râu nói:

- Sư thúc, có lẽ vị sư thúc tổ này của chúng ta đạo thuận hơn người thì sao? Cho nên sư tổ mới tán thưởng, thu vào sư môn.

Phải nói những người ở đây không là tinh anh trong đạo môn cũng là tinh anh y giới, trẻ tuổi tài cao, kiêu ngạo là điều bình thường, lập tức một đám nhao nhao muốn thỉnh giáo Tả Thiếu Dương, muốn so tài luyện đan, đạo thuật, đủ mọi thứ, nói chung ai sở trường thứ gì muốn đấu với sư thúc tổ cái đó.

Thậm chí quá đáng hơn, có sư tỷ lớn tuổi xúi tiểu sư muội thỉnh giáo sư thúc tổ phòng trung thuật, làm tiểu sư muội đỏ mặt tía tai.

Phòng trung thuật là một nội dung không thể không nói tới trong đạo thuật, không chỉ đơn giản dạy người ta hành phòng thế nào, mà còn biến nó thành một loại phương pháp tu luyện.

Trong đạo giáo có rất nhiều bậc đại sư nghiên cứu thuật phòng trung, ví như Trương Đạo Lăng của Ngũ Đấu mễ đạo là chuyên gia lĩnh vực này, sử sách có ghi, ông ta không chỉ truyền thụ cho đồ chúng của mình, còn dùng nó chữa bệnh. Đại sư y học cũng là đạo sĩ trứ danh thời Tấn là Cát Hồng cũng là nhà lý luận lớn về thuật phòng trung.

Trong Thiên kim yếu phương của Tôn Tư Mạc có nguyên một chương gọi là "phòng trung bổ ích".

Tôn Thủ Nhiên là đại sư huynh, thấy đám sư đệ sư muội, đồ tử đồ tôn muốn tìm vị sư thúc trẻ ngày gây phiền toái thì đau đầu lắm, trầm giọng quát:

- Không được làm bừa, sư thúc là trưởng bối của các ngươi, làm trưởng bối mất mặt, chính là các ngươi mất mặt, còn làm trò cười cho người ngoài, nói chúng ta không biết tôn ti thứ bậc.

- Đại sư ca đừng lo, bọn đệ chỉ muốn xin sư thúc chỉ bảo thôi mà, cũng là để sư thúc thấy bản lĩnh đồ tử đồ tôn của mình, thấy sư môn chúng ta đáng kiêu ngạo thế nào, không làm sư thúc mất mặt đâu.

Tôn Thủ Nhiên tính cách ôn hòa, cho nên đám sư đệ sư muội chẳng sợ, thấy bọn họ quyết tâm như thế chỉ thở dài.

Cùng lúc đó ở trong thảo trường, Tả Thiếu Dương đã được Tôn Tư Mạc truyền thụ xong yếu quyết cơ bản của Phản hư thổ nạp, đúng như cái tên nó, đơn thuần chỉ là cách hít thở, nhưng càng là thứ đơn giản thì tu luyện càng gian nan, tùy thuộc vào ngộ tính mỗi người.

Tôn Tư Mạc thở ra một hơi dài, thu công lại, điều hòa hơi thở về nhịp điệu bình thường, nói:

- Hôm nay học tới đây thôi, nhớ mỗi ngày phải tới đây học đúng giờ, không được ngắt quãng, nếu không phải làm lại từ đầu, ta thì không ở lại Trường An này lâu đâu.

Tả Thiếu Dương ngồi xếp vòng tròn ở phía đối diện, cúi người nói:

- Đa tạ lão nhân gia... À sư huynh, hắc hắc đệ chưa quen mà.

Tôn Tư Mạc hừ một tiếng, đứng dậy rời giường thấp, bỗng nhiên vỗ vai Tả Thiếu Dương một cái, Tả Thiếu Dương tức thì cảm thấy có một luồng sức mạnh như ngựa hoang thoát cương tỏa khắp toàn thân, cảm giác cơ thể giống quả bóng tức tốc bị căng phồng, toàn thân bứt rứt khó chịu, không kìm được ngửa cổ há mồm phát ra tiếng kêu thật lớn, như hổ gầm vang vọng xung quanh.

Ở bên ngoài đám đồ tử đồ tôn chấn kinh, có người không chịu được phải bịt lấy tai, Tôn Thủ Hành đứng bật dậy:

- Thanh Khiếu công! Không phải tiếng sư phụ... Là sư thúc.

Thanh Khiếu công là công phu cơ bản nhất của đạo gia, thực ra là công pháp điều tiết hô hấp, tới trình độ nhất định, có thể liên tục hấp thu khí, hét dài không thôi. Tôn Thủ Hành cũng rướn cổ phát ra tiếng kêu chói tai như rồng ngâm, nhưng không thể nào át được tiếng âm thanh hùng hồn kia, hét được hơn một tuần trà thì kiệt sức, mồ hôi đầm đìa, thở dốc không thôi, phải ngồi xuống điều tức, vậy mà tiếng hét từ trong phòng vẫn tiếp tục..

Nửa tuần trà sau tiếng kêu mới lắng dần, nhưng những người ở ngoài chưa thôi kinh hãi, tim vẫn đập mạnh.

Ở bên trong Tả Thiếu Dương cảm thấy toàn thân như thoát lực, nhưng có sự khoan khoái khác thường, nhất là lúc hét lớn, cảm giác như muốn bay lên vậy, kinh ngạc hết sức, quay người lại nhìn Tôn Tư Mạc, rất nhiều điều muốn hỏi, có điều âm thanh phát ra từ cổ họng khọt khẹt như khỉ kêu, mặt tái đi, chỉ tay vào cái miệng há hốc.

- Không sao, ba ngày nữa là nói lại được thôi. Ra ngoài không cần trả lời chúng, cứ đi làm thẳng là được.

Tôn Tư Mạc nói xong chắp tay bỏ đi rất vô trách nhiệm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện