Tuy nhiên, hắn chợt ngẫm lại, cảm thấy được điều này cũng rất bình thường: một người là quý tộc nổi danh, một người là nhà thơ nổi danh, nếu như không có chút chuyện xấu, không có chút diễm ngộ, dường như không bao giờ hoàn mỹ được. Tuy rằng Lý Trích Tiên khi còn sống thích nữ nhân, lão bà có bốn, kỹ nữ ghi lại N người, nhưng tựa hồ cũng không đủ tê cay, không đủ sôi động, không đủ du dương, không đủ phóng khoáng, không đủ cấp bậc. Vì thế, sẽ xuất hiện Ngọc Chân cho đủ hương vị.
Cho nên sau khi chết hơn 1300 năm, tại thời đại vui chơi đến liều mạng mà Tiêu Duệ sinh sống, Lý Bạch nhanh chóng được biến thành nhân vật ngôi sao, trước là con gái tướng quốc tiếp theo là bông hoa trong danh kỹ, sau là công chúa Ngọc Chân, tạo ra một chuỗi dài. Chỉ có thể thương Đường Huyền Tông hùng tài thao lược kia, đuổi Lý Bạch đi, lại mang lên đầu cái nón tình phụ của em gái mình vĩnh viễn cũng không bỏ xuống được, thật sự còn oan uổng hơn so với Đậu Nga!
Thấy Tiêu Duệ không phản ứng, sắc mặt vẫn không ngừng biến ảo, Vệ Giáo không kìm được lại gọi một tiếng:
- Công tử gia! A! Tiêu Duệ vừa từ trong chuyện tình như mộng như ảo của Lý Bạch và Ngọc Chân giật mình tỉnh lại, âm thầm khinh bỉ mình suy nghĩ lung tung nhàm chán.
- Công tử gia, sáng sớm ngày mai, ta tới đưa công tử ra ngoài thành dự tiệc.
Vệ Giáo do dự một chút, vẫn là thuật lại lời nói của Lý Kỳ:
- Công tử gia, Vương gia nói, ngày mai công tử phải mang theo một chút lễ vật, không nên tiếc rẻ tiền tài…
Tiêu Duệ bật cười:
- Thì ra ở trong lòng Vương gia, Tiêu Duệ là một tên quỷ keo kiệt? Trời ạ!
Vệ Giáo cũng nhịn không được cười hắc hắc.
----------------------------
Phía Nam, có một u cốc không tên, u cốc nguyên bản không tên. Nhưng sau khi phụ hoàng của Lý Long Cơ rầm rộ xây dựng một tòa quan vũ trang viên liên tục vài dặm trong u cốc cho Ngọc Chân, u cốc này liền có một cái tên: Yên La cốc. Cốc tên Yên La, quan tên Quỳnh Lâm, cư trú là một đám cung nữ xinh đẹp và ca cơ vũ nữ được nhạc phường tuyển chọn kỹ, vây quanh một đám nữ đạo sĩ xinh xắn lẳng lơ.
Đám sương nổi lên rõ ràng, sương mù nặng trĩu từ sơn cốc u tĩnh nhạt dần trên cao, ngọn lửa của thái dương dần dần xuyên qua không gian rậm rạp của rừng sâu, gieo rắc ánh nắng vàng rực rỡ quật cường trong Yên La Cốc. Từ con đường vào cốc vừa hẹp vừa dài. Đi một chút, có thể thấy được một loạt biệt thự xây dựng kiểu mở ở trước mặt, cột trụ điêu khắc bức tranh núi xanh nước biếc thấp thoáng khí thế hào hùng, tráng lệ không thua cung điện nhưng thần vận lại hơn xa cung điện.
Phía trước loạt biệt thự là một mảnh đất phẳng mênh mông, trên mặt đất bằng đã trải lên một tấm thảm màu hồng rất lớn bằng da dê, một đám thị nữ như hoa như ngọc qua lại không ngớt, trên mảnh đất bằng đặt lên mấy chiếc bàn dài bày biện hoa quả, rượu và thức ăn. Đối diện mảnh đất bằng là một sườn núi cao. Trên sườn núi nguyên bản tấm thảm xanh bằng hoa cỏ hiện giờ đã hiu quạnh trong gió thu, hiện lên một mảnh khô vàng. Nhìn ra phía xa hơn, đó là dãy núi Chung Nam liên miên không ngừng tầng tầng lớp lớp.
Tiệc rượu theo lệ cũ của Ngọc Chân mỗi tháng một lần, là một chuyện lớn trong thành Trường An, cũng là một nơi giao tiếp của xã hội thượng lưu trong Đại Đường. Có thể được mời đến Yên La Cốc dự tiệc, là ước muốn cả sĩ tử Đại Đường, bởi người có thể ra vào Yên La Cốc, không ai không là quan lớn, quý tộc hoàng gia và danh sĩ hiện tại. Nổi tiếng khắp kinh sư Vương Duy Vương hữu thừa, danh nhân này chính bắt đầu tại Yên La Cốc.
Nhưng chỉ sợ làm cho mọi người nhìn đến rơi cả mắt là, không ngờ có một người “không biết điều”, không ngờ sau khi yến hội đã mở ra nửa canh giờ mới thong dong đến chậm. Tiêu Duệ cũng không phải cố ý như thế, chỉ có điều kẻ xuyên qua như hắn có thói quen ngủ muộn ngủ nướng, không thể thích ứng tập quán sinh hoạt của người Đường. Nếu không phải Tú Nhi gọi mãi, chỉ sợ hắn còn ngủ thêm một lúc. Sau khi rời giường rửa mặt, làm cho người nhà dẫn xe ngựa đã chuẩn bị tốt mười đàn Ngũ Lương Ngọc Dịch đến, hắn lúc này mới ra khỏi thành chạy tới Yên La Cốc.
Sau khi Tiêu Duệ giao rượu cho hạ nhân Yên La Cốc của Ngọc Chân, sau khi chậm rãi đi tới bãi đất bằng thiết yến, mọi người đã qua ba tuần rượu. Tân khách ngồi đây không phải danh sĩ tức quan lớn quyền quý, sau mười chiếc bàn dài, tất cả đều bày ra những khuôn mặt hoặc tò mò hoặc khinh thường hoặc hờ hững trước mắt hắn, tất cả những ánh mắt chứa đựng những tâm tình khác nhau không làm cho hắn ngượng ngùng, ngược lại khiến hắn càng thêm bình tĩnh.
Cái gọi là không muốn lại được, hắn không có tâm tư và hứng thú luồn cúi trước đám quyền quý lợi dụng thấy người sang bắt quàng làm họ. Chỉ có điều vừa may gặp dịp, đám quý nhân thích mặt mũi mà không chạy tới xã giao mang phiền toái đến cho mình.
Sau chiếc bàn dài ở giữa, một trung niên mỹ phụ mặc áo đạo sĩ màu xanh mỉm cười đơn giản, vừa cười nói với những khách khứa xung quanh, vừa đánh giá thiếu niên chậm rãi bình tĩnh mà đến. Thấy thiếu niên kia áo dài nhẹ nhàng như tiên, mặt như quan ngọc, mắt tựa sao mai, anh tuấn lộ ra thần thái hào hứng, nho nhã thản nhiên, mỹ phụ tức Ngọc Chân công chúa cũng không khỏi âm thầm hô to một tiếng.
Mà một cô gái trẻ xinh đẹp đứng sau lưng nàng, rõ ràng mặc đạo bào nhưng không giống đạo bào, bên ngoài bao một tầng vải mỏng rực rỡ, có vẻ cực kỳ đắc ý ngô chẳng ra ngô, khoai chẳng ra khoai. Chẳng qua, con mắt sáng ngời sâu thẳm của nàng giờ phút này đang đặt trên người Tiêu Duệ, mắt cũng không nháy một cái.
Bất cứ ai cũng không ngờ rằng, Lý Nghi ngồi một bên Ngọc Chân chúa không ngờ đứng lên duyên dáng, khẽ gọi một tiếng:
- Tiêu công tử, đến ngồi bên này cùng bổn cung.
Một bên khác của Ngọc Chân, trên khuôn mặt có vẻ thành thục của thiếu niên Lý Kỳ hiện lên vẻ đắc ý. Hắn bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Tiêu Duệ, còn không nhanh chóng bái kiến Ngọc Chân hoàng cô!
Khách khứa có mặt tại đây chấn động, hai chị em này hành động như vậy không thể nghi ngờ chứng thật chuyện xấu nào đó đồn đại gần đây trong thành Trường An. Mọi người cân nhắc, đều quay đầu nhìn về phía công tử anh tuấn Dương Hồi một mình ngồi trong góc, thấy trên mặt hắn hiện lên vẻ oán giận và đố kỵ không che lấp chút nào, không khỏi trong lòng đều động: có trò hay để xem.
Tiêu Duệ nhìn lướt qua, ngoại trừ Lý Nghi và Lý Kỳ ra, ở đây, hóa ra còn có một người quen cũ --- Trương Húc. Trương Húc ha ha cười, vẫy tay ngồi tại chỗ:
- Tử Trường lão đệ, đã lâu!
Tiêu Duệ gật đầu thi lễ với Trương Húc, đi đến giữa sân trong lúc mọi người căm chú nhìn Dương Hồi đố kị, cúi người thi lễ với ba người Ngọc Chân, Lý Nghi và Lý Kỳ:
- Tiêu Duệ bái kiến ba vị điện hạ!
Lý Nghi và Lý Kỳ tự nhiên không cần nói, Ngọc Chân thản nhiên cười, khoát tay áo:
- Tiêu công tử mời vào chỗ ngồi đi.
Vừa dứt lời, Dương Hồi căm phẫn đứng lên, tức giận nói:
- Tiêu Duệ, ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ áo vải, thấy ba vị điện hạ như nào lại không quỳ bái? Làm càn!
Tiêu Duệ đang muốn ngồi xuống, thình lình nghe được Dương Hồi đứng ra khiêu khích, trên mặt tuy rằng cười dài, nhưng lửa giận bừng bừng cháy trong lòng. Hắn chậm rãi xoay người sang chỗ khác, cười cười, lẳng lặng đứng ở nơi đó, im lìm không nói gì. Ngọc Chân nhướn mày, liếc Dương Hồi một cái, ánh mắt vòng vo chuyển lên người Lý Nghĩ, cười nói:
- Ta sớm đã xuất gia theo đạo, tước vị sớm đã bỏ qua trong hồng trần, hiện giờ chỉ có Ngọc Chân đạo nhân, không có Ngọc Chân công chúa. Tiêu công tử không cần giữ lễ tiết, mời ngồi!
Ngọc Chân đã nói hai lần “mời ngồi”, Dương Hồi tự nhiên không dám nói gì, chỉ có điều oán giận ngồi về chỗ cũ, căm tức Tiêu Duệ. Tiêu Duệ ngồi xuống, âm thầm khinh miệt trong lòng. Hắn đương nhiên hiểu được sự đố kỵ trong lòng Dương Hồi từ đâu mà đến, nhưng lòng đố kị thể hiện rất rõ ràng rằng quá yếu trí, ngược lại có vẻ hắn rất không có phong độ và hàm dưỡng.
Lý Nghi lắc đầu, ngay cả xem Dương Hồi cũng lười liếc mắt một cái, tuy rằng nghiêng người cùng Ngọc Chân công chúa nói chuyện, nhưng ánh mắt mờ ảo kỳ thật hơn phân nửa đều dừng lại trên người Tiêu Duệ. Mà Tiêu Duệ, ánh mắt hắn phân nửa đặt trên người Ngọc Chân công chúa, nhân vật nổi tiếng với các chuyện xấu ở Đại Đường, thấy dung mạo mỹ phụ lúc này thanh nhã, cử chỉ đoan trang, tựa hồ chỉ có nếp nhăn nơi khóe mắt kia làm phai đi chút xuân sắc, nêu ra chút lẳng lơ xinh xắn như không như có.
Vài thị nữ bưng một vò rượu đi tới, một người trong đó nói nhỏ bên tai Ngọc Chân một vài câu. Ngọc Chân nghe xong liếc Tiêu Duệ một cái, ống tay áo giương lên cao giọng nói:
- Chư vị, nghe danh rượu Thanh Hương Ngọc Dịch và Ngũ Lương Ngọc Dịch của tửu đồ Tiêu Duệ đã lậu, ngày hôm nay, Tiêu công tử tặng Ngọc Chân hơn mười đàn rượu ngon, Ngọc Chân nguyện ý lấy ra cùng dùng chung với chư vị!
Tất cả mọi người xì xào bàn tán. Kỳ thật, khách khứa ngồi đây phần đông đều uống qua hai loại rượu ngon Tiêu Duệ làm. Dương Hồi ngồi kia nhạo báng một tiếng:
- Quả nhiên là kẻ phố phường, không ngờ bái kiến Ngọc Chân điện hạ chỉ đem vài hũ rượu, thật là buồn cười quá!
Vài vị khách khứa quanh hắn cũng bịu môi khinh miệt, vài hũ rượu có thể đáng bao nhiêu? Ngọc Chân mở tiệc chiêu đãi là loại vẻ vang nhường nào, nhưng Tiêu Duệ này không ngờ keo kiệt đến tận đây, chỉ đem vài hũ rượu. Mà nhìn chung khách khứa ở đây, bất kể quyền quý hay là sĩ tử, có người nào không bỏ ra món tiền khổng lồ mua hậu lễ? Vàng bạc rất tục, nhưng minh châu đồ cổ vẫn có thể thôi.
Mà ngay cả Lý Kỳ cũng thấy có chút mất mặt, hắn trừng mắt liếc Tiêu Duệ một cái, không kìm nổi than thở một câu:
- Tiêu Duệ ơi Tiêu Duệ, làm cho bổn vương nói ngươi như thế nào, bổn vương cũng sai Vệ Giáo dặn dò ngươi, nhưng ngươi này là ----
Tiêu Duệ mỉm cười.
Sau đó, thị nữ áo hoa của Ngọc Chân bắt đầu rớt rượu cho mọi người, mùi rượu nồng đậm lập tức từ vò rượu tràn ra, trải qua không khí làm loãng, mọi người đứng dậy hít vào cảm thấy thanh sảng kéo dài trở về.
Trương Húc cúi người ngửi một cái thật lâu, không kìm nổi ngửa mặt lên trời thở dài nói:
- Tử Trường lão đệ, sau khi chia tay mấy tháng, mỗ rốt cục lại được uống Ngũ Lương này của ngươi, thật sự là không dễ dàng!
- Chư vị mau mau mời nhấm nháp đi, rượu này không phải Ngũ Lương Ngọc Dịch tầm thường, cực phẩm trăm quán tiền cũng không mua được. Ngày đó mỗ ở Ích Châu, cũng là quấn chặt mới đòi được một vò…
Trương Húc nâng chén mời mọi người.
Rượu Ngũ Lương này của Tiêu Duệ cũng không phải “rượu” bình thường, mà là cực phẩm trong cực phẩm trải qua nhiều lần lên men ---- nếu đem so sánh với Ngũ Lương Ngọc Dịch bình thường là nước khoáng, như vậy rượu Ngũ Lương chính là nước trái cây nồng đậm. Tuy rằng đều là Ngũ Lương Ngọc Dịch, nhưng cách điều chế kỳ thật không giống. Dưới sự tự mình chỉ đạo pha trộn của Tiêu Duệ, tửu phường Tửu Đồ cũng cách một đoạn thời gian mới ủ ra chút ít rượu Ngũ Lương, là Tiêu Duệ chuyên môn dùng đều chiêu đã thân nhân hoặc một mình phẩm rượu.
Một vò rượu như vậy nếu quả thật phải bán, bán hơn trăm quán tiền có chút khoa trương, nhưng hơn mười quán tiền một vò tuyệt đối sẽ làm cho quý tộc xua như xua vịt. Cho nên, nếu dùng cái này cân nhắc, hôm nay Tiêu Duệ đưa lễ cũng không tính quá nhẹ, giá trị trên trăm quán tiền.
Cho nên sau khi chết hơn 1300 năm, tại thời đại vui chơi đến liều mạng mà Tiêu Duệ sinh sống, Lý Bạch nhanh chóng được biến thành nhân vật ngôi sao, trước là con gái tướng quốc tiếp theo là bông hoa trong danh kỹ, sau là công chúa Ngọc Chân, tạo ra một chuỗi dài. Chỉ có thể thương Đường Huyền Tông hùng tài thao lược kia, đuổi Lý Bạch đi, lại mang lên đầu cái nón tình phụ của em gái mình vĩnh viễn cũng không bỏ xuống được, thật sự còn oan uổng hơn so với Đậu Nga!
Thấy Tiêu Duệ không phản ứng, sắc mặt vẫn không ngừng biến ảo, Vệ Giáo không kìm được lại gọi một tiếng:
- Công tử gia! A! Tiêu Duệ vừa từ trong chuyện tình như mộng như ảo của Lý Bạch và Ngọc Chân giật mình tỉnh lại, âm thầm khinh bỉ mình suy nghĩ lung tung nhàm chán.
- Công tử gia, sáng sớm ngày mai, ta tới đưa công tử ra ngoài thành dự tiệc.
Vệ Giáo do dự một chút, vẫn là thuật lại lời nói của Lý Kỳ:
- Công tử gia, Vương gia nói, ngày mai công tử phải mang theo một chút lễ vật, không nên tiếc rẻ tiền tài…
Tiêu Duệ bật cười:
- Thì ra ở trong lòng Vương gia, Tiêu Duệ là một tên quỷ keo kiệt? Trời ạ!
Vệ Giáo cũng nhịn không được cười hắc hắc.
----------------------------
Phía Nam, có một u cốc không tên, u cốc nguyên bản không tên. Nhưng sau khi phụ hoàng của Lý Long Cơ rầm rộ xây dựng một tòa quan vũ trang viên liên tục vài dặm trong u cốc cho Ngọc Chân, u cốc này liền có một cái tên: Yên La cốc. Cốc tên Yên La, quan tên Quỳnh Lâm, cư trú là một đám cung nữ xinh đẹp và ca cơ vũ nữ được nhạc phường tuyển chọn kỹ, vây quanh một đám nữ đạo sĩ xinh xắn lẳng lơ.
Đám sương nổi lên rõ ràng, sương mù nặng trĩu từ sơn cốc u tĩnh nhạt dần trên cao, ngọn lửa của thái dương dần dần xuyên qua không gian rậm rạp của rừng sâu, gieo rắc ánh nắng vàng rực rỡ quật cường trong Yên La Cốc. Từ con đường vào cốc vừa hẹp vừa dài. Đi một chút, có thể thấy được một loạt biệt thự xây dựng kiểu mở ở trước mặt, cột trụ điêu khắc bức tranh núi xanh nước biếc thấp thoáng khí thế hào hùng, tráng lệ không thua cung điện nhưng thần vận lại hơn xa cung điện.
Phía trước loạt biệt thự là một mảnh đất phẳng mênh mông, trên mặt đất bằng đã trải lên một tấm thảm màu hồng rất lớn bằng da dê, một đám thị nữ như hoa như ngọc qua lại không ngớt, trên mảnh đất bằng đặt lên mấy chiếc bàn dài bày biện hoa quả, rượu và thức ăn. Đối diện mảnh đất bằng là một sườn núi cao. Trên sườn núi nguyên bản tấm thảm xanh bằng hoa cỏ hiện giờ đã hiu quạnh trong gió thu, hiện lên một mảnh khô vàng. Nhìn ra phía xa hơn, đó là dãy núi Chung Nam liên miên không ngừng tầng tầng lớp lớp.
Tiệc rượu theo lệ cũ của Ngọc Chân mỗi tháng một lần, là một chuyện lớn trong thành Trường An, cũng là một nơi giao tiếp của xã hội thượng lưu trong Đại Đường. Có thể được mời đến Yên La Cốc dự tiệc, là ước muốn cả sĩ tử Đại Đường, bởi người có thể ra vào Yên La Cốc, không ai không là quan lớn, quý tộc hoàng gia và danh sĩ hiện tại. Nổi tiếng khắp kinh sư Vương Duy Vương hữu thừa, danh nhân này chính bắt đầu tại Yên La Cốc.
Nhưng chỉ sợ làm cho mọi người nhìn đến rơi cả mắt là, không ngờ có một người “không biết điều”, không ngờ sau khi yến hội đã mở ra nửa canh giờ mới thong dong đến chậm. Tiêu Duệ cũng không phải cố ý như thế, chỉ có điều kẻ xuyên qua như hắn có thói quen ngủ muộn ngủ nướng, không thể thích ứng tập quán sinh hoạt của người Đường. Nếu không phải Tú Nhi gọi mãi, chỉ sợ hắn còn ngủ thêm một lúc. Sau khi rời giường rửa mặt, làm cho người nhà dẫn xe ngựa đã chuẩn bị tốt mười đàn Ngũ Lương Ngọc Dịch đến, hắn lúc này mới ra khỏi thành chạy tới Yên La Cốc.
Sau khi Tiêu Duệ giao rượu cho hạ nhân Yên La Cốc của Ngọc Chân, sau khi chậm rãi đi tới bãi đất bằng thiết yến, mọi người đã qua ba tuần rượu. Tân khách ngồi đây không phải danh sĩ tức quan lớn quyền quý, sau mười chiếc bàn dài, tất cả đều bày ra những khuôn mặt hoặc tò mò hoặc khinh thường hoặc hờ hững trước mắt hắn, tất cả những ánh mắt chứa đựng những tâm tình khác nhau không làm cho hắn ngượng ngùng, ngược lại khiến hắn càng thêm bình tĩnh.
Cái gọi là không muốn lại được, hắn không có tâm tư và hứng thú luồn cúi trước đám quyền quý lợi dụng thấy người sang bắt quàng làm họ. Chỉ có điều vừa may gặp dịp, đám quý nhân thích mặt mũi mà không chạy tới xã giao mang phiền toái đến cho mình.
Sau chiếc bàn dài ở giữa, một trung niên mỹ phụ mặc áo đạo sĩ màu xanh mỉm cười đơn giản, vừa cười nói với những khách khứa xung quanh, vừa đánh giá thiếu niên chậm rãi bình tĩnh mà đến. Thấy thiếu niên kia áo dài nhẹ nhàng như tiên, mặt như quan ngọc, mắt tựa sao mai, anh tuấn lộ ra thần thái hào hứng, nho nhã thản nhiên, mỹ phụ tức Ngọc Chân công chúa cũng không khỏi âm thầm hô to một tiếng.
Mà một cô gái trẻ xinh đẹp đứng sau lưng nàng, rõ ràng mặc đạo bào nhưng không giống đạo bào, bên ngoài bao một tầng vải mỏng rực rỡ, có vẻ cực kỳ đắc ý ngô chẳng ra ngô, khoai chẳng ra khoai. Chẳng qua, con mắt sáng ngời sâu thẳm của nàng giờ phút này đang đặt trên người Tiêu Duệ, mắt cũng không nháy một cái.
Bất cứ ai cũng không ngờ rằng, Lý Nghi ngồi một bên Ngọc Chân chúa không ngờ đứng lên duyên dáng, khẽ gọi một tiếng:
- Tiêu công tử, đến ngồi bên này cùng bổn cung.
Một bên khác của Ngọc Chân, trên khuôn mặt có vẻ thành thục của thiếu niên Lý Kỳ hiện lên vẻ đắc ý. Hắn bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Tiêu Duệ, còn không nhanh chóng bái kiến Ngọc Chân hoàng cô!
Khách khứa có mặt tại đây chấn động, hai chị em này hành động như vậy không thể nghi ngờ chứng thật chuyện xấu nào đó đồn đại gần đây trong thành Trường An. Mọi người cân nhắc, đều quay đầu nhìn về phía công tử anh tuấn Dương Hồi một mình ngồi trong góc, thấy trên mặt hắn hiện lên vẻ oán giận và đố kỵ không che lấp chút nào, không khỏi trong lòng đều động: có trò hay để xem.
Tiêu Duệ nhìn lướt qua, ngoại trừ Lý Nghi và Lý Kỳ ra, ở đây, hóa ra còn có một người quen cũ --- Trương Húc. Trương Húc ha ha cười, vẫy tay ngồi tại chỗ:
- Tử Trường lão đệ, đã lâu!
Tiêu Duệ gật đầu thi lễ với Trương Húc, đi đến giữa sân trong lúc mọi người căm chú nhìn Dương Hồi đố kị, cúi người thi lễ với ba người Ngọc Chân, Lý Nghi và Lý Kỳ:
- Tiêu Duệ bái kiến ba vị điện hạ!
Lý Nghi và Lý Kỳ tự nhiên không cần nói, Ngọc Chân thản nhiên cười, khoát tay áo:
- Tiêu công tử mời vào chỗ ngồi đi.
Vừa dứt lời, Dương Hồi căm phẫn đứng lên, tức giận nói:
- Tiêu Duệ, ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ áo vải, thấy ba vị điện hạ như nào lại không quỳ bái? Làm càn!
Tiêu Duệ đang muốn ngồi xuống, thình lình nghe được Dương Hồi đứng ra khiêu khích, trên mặt tuy rằng cười dài, nhưng lửa giận bừng bừng cháy trong lòng. Hắn chậm rãi xoay người sang chỗ khác, cười cười, lẳng lặng đứng ở nơi đó, im lìm không nói gì. Ngọc Chân nhướn mày, liếc Dương Hồi một cái, ánh mắt vòng vo chuyển lên người Lý Nghĩ, cười nói:
- Ta sớm đã xuất gia theo đạo, tước vị sớm đã bỏ qua trong hồng trần, hiện giờ chỉ có Ngọc Chân đạo nhân, không có Ngọc Chân công chúa. Tiêu công tử không cần giữ lễ tiết, mời ngồi!
Ngọc Chân đã nói hai lần “mời ngồi”, Dương Hồi tự nhiên không dám nói gì, chỉ có điều oán giận ngồi về chỗ cũ, căm tức Tiêu Duệ. Tiêu Duệ ngồi xuống, âm thầm khinh miệt trong lòng. Hắn đương nhiên hiểu được sự đố kỵ trong lòng Dương Hồi từ đâu mà đến, nhưng lòng đố kị thể hiện rất rõ ràng rằng quá yếu trí, ngược lại có vẻ hắn rất không có phong độ và hàm dưỡng.
Lý Nghi lắc đầu, ngay cả xem Dương Hồi cũng lười liếc mắt một cái, tuy rằng nghiêng người cùng Ngọc Chân công chúa nói chuyện, nhưng ánh mắt mờ ảo kỳ thật hơn phân nửa đều dừng lại trên người Tiêu Duệ. Mà Tiêu Duệ, ánh mắt hắn phân nửa đặt trên người Ngọc Chân công chúa, nhân vật nổi tiếng với các chuyện xấu ở Đại Đường, thấy dung mạo mỹ phụ lúc này thanh nhã, cử chỉ đoan trang, tựa hồ chỉ có nếp nhăn nơi khóe mắt kia làm phai đi chút xuân sắc, nêu ra chút lẳng lơ xinh xắn như không như có.
Vài thị nữ bưng một vò rượu đi tới, một người trong đó nói nhỏ bên tai Ngọc Chân một vài câu. Ngọc Chân nghe xong liếc Tiêu Duệ một cái, ống tay áo giương lên cao giọng nói:
- Chư vị, nghe danh rượu Thanh Hương Ngọc Dịch và Ngũ Lương Ngọc Dịch của tửu đồ Tiêu Duệ đã lậu, ngày hôm nay, Tiêu công tử tặng Ngọc Chân hơn mười đàn rượu ngon, Ngọc Chân nguyện ý lấy ra cùng dùng chung với chư vị!
Tất cả mọi người xì xào bàn tán. Kỳ thật, khách khứa ngồi đây phần đông đều uống qua hai loại rượu ngon Tiêu Duệ làm. Dương Hồi ngồi kia nhạo báng một tiếng:
- Quả nhiên là kẻ phố phường, không ngờ bái kiến Ngọc Chân điện hạ chỉ đem vài hũ rượu, thật là buồn cười quá!
Vài vị khách khứa quanh hắn cũng bịu môi khinh miệt, vài hũ rượu có thể đáng bao nhiêu? Ngọc Chân mở tiệc chiêu đãi là loại vẻ vang nhường nào, nhưng Tiêu Duệ này không ngờ keo kiệt đến tận đây, chỉ đem vài hũ rượu. Mà nhìn chung khách khứa ở đây, bất kể quyền quý hay là sĩ tử, có người nào không bỏ ra món tiền khổng lồ mua hậu lễ? Vàng bạc rất tục, nhưng minh châu đồ cổ vẫn có thể thôi.
Mà ngay cả Lý Kỳ cũng thấy có chút mất mặt, hắn trừng mắt liếc Tiêu Duệ một cái, không kìm nổi than thở một câu:
- Tiêu Duệ ơi Tiêu Duệ, làm cho bổn vương nói ngươi như thế nào, bổn vương cũng sai Vệ Giáo dặn dò ngươi, nhưng ngươi này là ----
Tiêu Duệ mỉm cười.
Sau đó, thị nữ áo hoa của Ngọc Chân bắt đầu rớt rượu cho mọi người, mùi rượu nồng đậm lập tức từ vò rượu tràn ra, trải qua không khí làm loãng, mọi người đứng dậy hít vào cảm thấy thanh sảng kéo dài trở về.
Trương Húc cúi người ngửi một cái thật lâu, không kìm nổi ngửa mặt lên trời thở dài nói:
- Tử Trường lão đệ, sau khi chia tay mấy tháng, mỗ rốt cục lại được uống Ngũ Lương này của ngươi, thật sự là không dễ dàng!
- Chư vị mau mau mời nhấm nháp đi, rượu này không phải Ngũ Lương Ngọc Dịch tầm thường, cực phẩm trăm quán tiền cũng không mua được. Ngày đó mỗ ở Ích Châu, cũng là quấn chặt mới đòi được một vò…
Trương Húc nâng chén mời mọi người.
Rượu Ngũ Lương này của Tiêu Duệ cũng không phải “rượu” bình thường, mà là cực phẩm trong cực phẩm trải qua nhiều lần lên men ---- nếu đem so sánh với Ngũ Lương Ngọc Dịch bình thường là nước khoáng, như vậy rượu Ngũ Lương chính là nước trái cây nồng đậm. Tuy rằng đều là Ngũ Lương Ngọc Dịch, nhưng cách điều chế kỳ thật không giống. Dưới sự tự mình chỉ đạo pha trộn của Tiêu Duệ, tửu phường Tửu Đồ cũng cách một đoạn thời gian mới ủ ra chút ít rượu Ngũ Lương, là Tiêu Duệ chuyên môn dùng đều chiêu đã thân nhân hoặc một mình phẩm rượu.
Một vò rượu như vậy nếu quả thật phải bán, bán hơn trăm quán tiền có chút khoa trương, nhưng hơn mười quán tiền một vò tuyệt đối sẽ làm cho quý tộc xua như xua vịt. Cho nên, nếu dùng cái này cân nhắc, hôm nay Tiêu Duệ đưa lễ cũng không tính quá nhẹ, giá trị trên trăm quán tiền.
Danh sách chương