Một đám nhạc công bộ dạng phục tùng cụp mắt mang theo nhạc khí của mình vào phòng khách, ngồi xuống vị trí của mình theo thường lệ. Tiêu Duệ lúc này mới phát hiện, hóa ra trong phòng khách của Ngọc Chân, lại có thể sắp xếp chỗ ngồi cho nhạc công tốt như vậy, điều này hiển nhiên là mỗi ngày xem ca vũ đã thành lệ.
Vài ca cơ vũ nữ trang điểm xinh đẹp yên lặng đi đến, tất cả ống tay áo đều bồng bềnh, đầu đội mũ nhiều màu, giống như tiên tử hồn nhiên đến từ thiên cung. Ngay khi Ngọc Chân chuẩn bị phất tay phân phó bắt đầu ca vũ, một thị nữ vội vàng chạy tới, nói là một vũ nữ tên là Tiết Á Tiên mua vào sơn trang gần đây vừa mới treo cổ tự tử, đang cứu giúp vân vân.
Ngọc Chân hốt nhiên biến sắc, vội vàng mang theo một đám thị nữ đứng dậy rời đi.
Tiêu Duệ ngồi trong phòng khách, trong lòng lo lắng và hối hận. Hắn hối hận hôm qua không nên đâm thủng phòng tuyến tâm linh yếu ớt của Tiết Á Tiên kia --- thử cái gì chứ? Người ta nam nữ si tình có quan hệ gì với mình đâu? Vạn nhất Tiết Á Tiên này hương tiêu ngọc vẫn (ngọc nát hương tan), hắn nên đối mặt với Trình Ưởng như thế nào? Lý Nghi đang cùng hắn nói chuyện, thấy thần sắc hắn có chút hoảng hốt, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Tiêu Duệ, ngươi làm sao vậy?
Tiêu Duệ xấu hổ cười:
- Hồi bẩm điện hạ, ta không sao, chỉ là chợt nghe có vũ nữ tự sát, trong lòng có chút thê lương.
Một cái vũ nữ mà thôi, tự sát hay không vốn cũng không nhấc lên hứng thú của công chú Lý Nghi, chẳng qua nghe Tiêu Duệ nói như thế, nàng thật ra có chút mê muội nói:
- Ngọc Chân hoàng cô đối với thị nữ và ca cơ vũ nữ đều rất tốt, đừng nhìn các nàng là hạ nhân, nhưng Ngọc Chân hoàng cô đều chuộc thân cho các nàng, chỉ cần nguyện ý lập gia đình, Ngọc Chân hoàng cô đều tặng của hồi môn hậu hĩnh tự mình đưa ra khỏi cốc. Như nào còn có vũ nữ luẩn quẩn trong lòng như vậy, cần tự sát chứ?
Tiêu Duệ cười gượng hai tiếng, không nói tiếp.
May mà Tiết Á Tiên vẫn được cứu lại. Tiết Á Tiên ở trên giường khóc suốt một đêm, đến khi mới nghe quản sự nói điện hạ cho gọi các nàng ca múa, nàng mới lau khô nước mắt, thay bộ quần áo xinh đẹp nhất của mình, vì nghĩa mà không chùn bước đi lên tuyệt lộ. Cũng may sau khi treo cổ tự tử không lâu liền bị một thị nữ khác phát hiện, cho nên mới kéo dài một hơi trở lại, mới đang đi dạo ở quỷ môn quan thê lương quay đầu đối mặt với sự thật vô tình.
Nếu như lúc trước nàng còn lưu lại một chút may mắn cuối cùng, nhưng hôm qua Tiêu Duệ nói làm tan nát ảo tưởng xinh đẹp của nàng --- đúng vậy, Trịnh lang hấp hối độc thân nằm nơi hoang dã, làm sao có thể còn có đường sống? Nhớ tới nhiều ngày ân ái triền miên, nhớ tới lời thề vĩnh viễn gần nhau sánh cùng thiên địa, nhớ tới Trịnh lang vì mình mất hết tiền tài bị tú bà đuổi khỏi cửa, Tiết Á Tiên rốt cuộc ức chế không được thống khổ và tuyệt vọng thật lớn trong nội tâm, liền quyết tâm kết thúc một đường sinh cơ cuối cùng của mình.
Tiêu Duệ vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đã thấy Ngọc Chân dẫn một đám thị nữ nổi giận đùng đùng đi đến. Đi vào phòng khách, trên mặt Ngọc Chân giận dữ lạnh tựa như sương mỏng. Nhìn Tiêu Duệ chằm chằm một hồi lâu rồi cười lạnh nửa ngày, khiến Tiêu Duệ có chút “sởn tóc gáy”.
- Tiêu Duệ! Ta đời này ghét nhất nam tử vô ơn phụ tình bạc nghĩa. Tiết Á Tiên này là ta chuộc thân lại từ trong Bình Khang, thương nàng cơ khổ ca múa rất tốt nên mới cho gọi đến Yên La Cốc. Ngươi nói thật cho ta, có phải ngày xưa ngươi là thiếu niên phong lưu, ngắt hoa giữa dòng phụ cô gái này, cho nên mới làm cho nàng đau lòng muốn chết cũng không có một chút sinh cơ hay không?
- Ngươi nói thật cho ta, ta tạm tha cho ngươi. Chỉ cần ngươi thành thành thật thật cưới nàng làm vợ, ta cũng thôi. Nếu không…
Trong mắt Ngọc Chân bay ra một chút liệt hỏa.
Lý Nghi đột nhiên chấn động, dùng ánh mắt khó tin phức tạp nhìn Tiêu Duệ, trong lòng thê lương bất lực giống như gió thu cuốn hết là vàng. Hôm qua, nàng tận mắt thấy Tiêu Duệ cùng một vũ nữ “cùng xuất hiện”, hay là bọn họ thực sự có quan hệ gì không thể cho ai biết? … Trời ạ! Máu nóng của công chúa dân lên một hồi, thiếu chút nữa thì ngất xỉu.
Tiêu Duệ cười khổ không được, trên mặt đỏ lên, hiểu lầm lớn rồi.
- Điện hạ, Tiêu Duệ và vũ nữ kia hoàn toàn là người lạ, như thế nào lại tư tình được? Tiêu Duệ có chút tuổi trẻ lông bông, nhưng cho tới bây giờ ----
Tiêu Duệ vốn muốn biện giải nói mình chưa từng có đi kỹ viện chơi gái, đột nhiên nhớ lại vị tiền thân kia của mình chịu không nổi, đành phải câm miệng nuốt nửa câu còn lại.
Ngọc Chân gắt gao nhìn hắn, cười lạnh:
- Cho tới bây giờ cái gì? Chưa từng đi qua kỹ viện tầm hoan tác loạn? Ngươi khi ta không biết dĩ vãng ngươi là tay ăn chơi trong phủ Thừa tướng? Xú nam nhân các ngươi, lời ngon tiếng ngọt gạt nữ nhi người ta, chơi xong thì vỗ mông chạy lấy người. Hừ ---- vừa vô tình lại vô sỉ!
Tiêu Duệ ngạc nhiên, xấu hổ xoa hai tay, cũng vô pháp biện giải, chỉ cười khổ:
- Điện hạ, Tiêu Duệ và vũ nữ kia quả thật không có bất cứ quan hệ nào!
- Ngươi còn muốn nói sao?
Ngọc Chân thất vọng liếc nhìn Tiêu Duệ, khuôn mặt trắng bệnh thân hình hơi run nói với Lý Nghi:
- Hàm Nghi, ngươi nhìn lầm người.
Tiêu Duệ lúc này thật sự nóng nảy, đây không phải việc nhỏ, một khi lan truyền ra ngoài, chắc chắn tổn hại thanh danh hắn vất vả cải tạo:
- Điện hạ, thật không phải giả, giả không phải thật, Tiêu Duệ nguyện ý cùng vũ nữ kia đối chất đương trường.
Ngọc Chân khinh miệt quét nhìn hắn, vung ống tay áo, một phong thư bồng bềnh rơi trước mặt hắn. Tiêu Duệ cúi người nặt lên, thấy trên miếng da làm rất tinh tế đầu thư viết vài chữ nhỏ thanh tú: thân gửi Tiêu công tử.
Tiêu Duệ cười khổ mở thư, thấy trên thư viết rất nhiều tâm sự. Đại ý là Tiết Á Tiên bi thương mang ý chết kính nhờ hắn khẩn cầu Ngọc Chân điện hạ, nếu có thể, đem thi cốt của nàng cùng Trịnh Ưởng hợp táng cùng một chỗ, có thể làm cho bọn ho sống không thể thành vợ chồng, sau khi chết có thể đến âm tào địa phủ làm một đôi uyên ương ân ái.
Tiết Á Tiên tuy không biết quan hệ giữa Trịnh Ưởng và Tiêu Duệ như thế nào, nhưng hắn biết được chuyện tình giữa mình và Trịnh Ưởng, nói vậy quan hệ thân thiết. Nếu Trịnh Ưởng đã chết, chính mình sau khi tự tử có thể gạt được bi thương, hoàn thành nguyện vọng hợp tang của chính mình và Trịnh lang.
Tiêu Duệ mỉm cười, đem thư cho Ngọc Chân và Lý Nghi.
Hiểu lầm đương nhiên không giải mà tiêu. Cũng khó trách Ngọc Chân hiểu lầm, ngươi ngẫm lại xem, trước khi chết Tiết Á Tiên viết tuyệt bút cho Tiêu Duệ, sao không có người hiểu lầm Tiêu Duệ chính là kẻ vô ơn bạc nghĩa vứt bỏ Tiết Á Tiên.
Nghe xong chuyện tình thảm thiết réo rắt giữa Tiết Á Tiên và Trịnh Ưởng, Ngọc Chân và Lý Nghi không khỏi thổn thức. Sau khi than thở thật lâu, Ngọc Chân mới phái người mang Tiết Á Tiên lại đây, từ chính mồm Tiêu Duệ nói cho nàng biết, Trịnh Ưởng không chết, quả thực còn sống tốt, trước mắt còn ở trong phủ Tiêu Duệ, đồng thời cũng chủ động ra hứa hẹn, tương lai chờ Trịnh Ưởng khoa cử có tiến thêm, nàng sẽ ra mặt thành toàn cho các nàng, làm cho người có tình như các nàng được thành thân thuộc.
Không cần phải nói Tiết Á Tiên mừng như điên. Sau khi đợi nàng thiên ân vạn tạ nước mắt chảy ra bái lậy Ngọc Chân và Tiêu Duệ rời khỏi, Ngọc Chân nhẹ nhàng thở dài:
- Thế gian này vẫn có bậc nam nữ si tình, thực là làm người ta than thở. Tiêu Duệ, ngươi làm rất tốt, xem ra ta đây cấp Yên La kim bài không lầm người, Hàm Nghi ngươi cũng không nhìn lầm người.
- Nhìn khắp trong thành Trường An này, đồng ý xuất ra trăm quán tiền tới cứu trị một người qua đường xa lạ. Nói vậy cũng chỉ một người là tửu đồ Tiêu Duệ!
Ngọc Chân duyên dáng đứng dậy. Không ngờ nâng tay ngọc thon thon trắng mịn bảo dưỡng vô cùng tốt lên, vỗ vai Tiêu Duệ:
- Hay cho một thiếu niên lang tài hoa tuyệt thế. Hay cho một tửu đồ coi tiền tài như cặn bã! Ta cả đời này, xem nhẹ nam tử thiên hạ, trừ phụ hoàng và hoàng huynh ra, cũng chỉ có Vương Duy cùng thiếu niên ngươi khiến ta không thể xem nhẹ.
- Ngực lớn mang trời đất, nhật nguyệt trong tay áo.
Ngọc Chân lại than nhẹ:
- Ngươi hôm nay, còn khí khái thanh kỳ hơn so với Vương Duy năm đó, hy vọng ngươi không giống như Vương Duy bị trọc khí thế gian và con đường làm quan quấn lấy ràng buộc lấy ---- tốt lắm, hôm nay ta cũng mệt mỏi, ca múa tạm thời thôi đi, Tiêu Duệ ngươi cũng đi đi. Ngoài cốc, người nhà ngươi đã bồi hồi suốt đêm.
Tiêu Duệ cáo từ rời đi, trong lòng cực kỳ thoải mái. Cũng không phải vì hắn được Ngọc Chân thưởng thức, đạt được Yên La kim bài hằng sĩ tử Đại Đường tha thiết mơ ước, mà bởi vì chuyện tốt của Trịnh Ưởng và Tiết Á Tiên đã thành. Vốn, Tiêu Duệ xem ra, mặc dù Trịnh Ưởng và Tiết Á Tiên có thể ở cùng một chỗ, nhưng cũng không được Trịnh gia thừa nhận, thậm chí gặp phải áp lực cực lớn từ gia tộc. Nên hiểu, Trịnh thị là danh môn đại tộc, sao có thể cho phép con trai nhà mình lấy một nữ tử ca kỹ. Nhưng bây giờ không giống lúc trước, có Ngọc Chân làm chỗ dựa, bằng ảnh hưởng cực lớn của Ngọc Chân với vua và dân Đại Đường, nàng tự mình làm chủ hơn cho Trịnh Ưởng và Tiết Á Tiên, chỉ sợ Trịnh gia cũng không dám nói cái gì.
Tiêu Duệ đi rồi, Ngọc Chân nhẹ nhàng xé tấm vải mỏng trên vai, lộ ra đầu vài gầy yếu trắng nỏn, cười với Lý Nghi:
- Hàm Nghi, ánh mắt ngươi không tồi, hoàng cô ủng hộ ngươi, bực nam nhi tốt như thế này không thể buông tha.
- Hoàng cô…
Lý Nghi xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu xuống
- Ha ha, ở trước mặt hoàng cô, còn thẹn thùng sao? Hàm Nghi, ngươi phải biết rằng, bỏ qua một người dễ dàng, thế gian này cũng không bán thuốc hối hận.
Ngọc Chân làm như nhớ ra tâm sự gì đó, sâu kín thở dài:
- Hoàng cô đã già, nếu như ta năm đó cũng có thể gặp được thanh niên tuyệt vời bực này, ta làm sao còn ở nơi u cư như này?
- Hoàng cô, nhưng, nhưng hắn đã có vị hôn thê, ta…
Tiếng thở dài của Lý Nghi so với Ngọc Chân còn u oán hơn, hay tay vân vê vạt áo:
- Tình yêu đối với vị hôn thê của hắn tựa như ngọc bích, sợ là…
- Thì tính sao? Nam tử thế gian này tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chỉ cần ngươi đồng ý buông đại vị công chúa, hoàng cô nguyện ý ở giữa tác hợp cho các ngươi ---- thà rằng có một lang quân vừa lòng như ý, còn hơn gả cho một nam nhân tầm thường ---- bằng vào thân phận công chúa của ngươi, hắn còn có thể bắt ngươi làm thiếp sao?
Ngọc Chân nhẹ nhàng cười:
- Chẳng qua, chuyện này liên quan đến lễ pháp Đại Đường, chuyện này cũng không gấp được, chờ hoàng cô chậm rãi nghĩ biện pháp cho ngươi, sẽ có một ngày, mộng đẹp của ngươi sẽ trở thành sự thật.
Lý Nghi lắc đầu nhẹ nhàng thở dài. Làm công chúa Đại Đường, có thể cùng nữ tử khác chung nhau thờ một chồng? Nàng đồng ý, nhưng phụ hoàng và hoàng thất Đại Đường cũng không đồng ý. Về phần tương lai, nàng đã sớm quyết định chủ ý, nếu không thể gả cho Tiêu Duệ, cũng lắm là học Ngọc Chân hoàng cô, vào trong Yên La Cốc này, làm một đạo cô thương tình u oán sống nốt quãng đời còn lại.
Tâm tư của Lý Nghi, trong lòng Ngọc Chân hiểu rõ, chỉ có điều không chọn phá hỏng, kéo cánh tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng cầm lên:
- Yên tâm đi, hoàng cô sẽ tìm cách giúp ngươi.
- Điện hạ, ta cũng muốn gả cho Tiêu Duệ. Ta không có băn khoăn như Hàm Nghi tỷ tỷ, ta muốn Tiêu Duệ làm trượng phu của ta.
Thiếu nữ điêu ngoa Lý Đằng Không trầm mặc một bên đột nhiên nói xen vào.
- Ngươi ----
Lý Nghi và Ngọc Chân cùng nhau quay đầu lại, thấy Lý Đằng Không cười dài trên mặt, cho thấy nàng đang nói giỡn, lại cùng nhau cười mắng một câu:
- Nha đầu chết tiệt kia, muốn hồ nháo!
Vài ca cơ vũ nữ trang điểm xinh đẹp yên lặng đi đến, tất cả ống tay áo đều bồng bềnh, đầu đội mũ nhiều màu, giống như tiên tử hồn nhiên đến từ thiên cung. Ngay khi Ngọc Chân chuẩn bị phất tay phân phó bắt đầu ca vũ, một thị nữ vội vàng chạy tới, nói là một vũ nữ tên là Tiết Á Tiên mua vào sơn trang gần đây vừa mới treo cổ tự tử, đang cứu giúp vân vân.
Ngọc Chân hốt nhiên biến sắc, vội vàng mang theo một đám thị nữ đứng dậy rời đi.
Tiêu Duệ ngồi trong phòng khách, trong lòng lo lắng và hối hận. Hắn hối hận hôm qua không nên đâm thủng phòng tuyến tâm linh yếu ớt của Tiết Á Tiên kia --- thử cái gì chứ? Người ta nam nữ si tình có quan hệ gì với mình đâu? Vạn nhất Tiết Á Tiên này hương tiêu ngọc vẫn (ngọc nát hương tan), hắn nên đối mặt với Trình Ưởng như thế nào? Lý Nghi đang cùng hắn nói chuyện, thấy thần sắc hắn có chút hoảng hốt, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Tiêu Duệ, ngươi làm sao vậy?
Tiêu Duệ xấu hổ cười:
- Hồi bẩm điện hạ, ta không sao, chỉ là chợt nghe có vũ nữ tự sát, trong lòng có chút thê lương.
Một cái vũ nữ mà thôi, tự sát hay không vốn cũng không nhấc lên hứng thú của công chú Lý Nghi, chẳng qua nghe Tiêu Duệ nói như thế, nàng thật ra có chút mê muội nói:
- Ngọc Chân hoàng cô đối với thị nữ và ca cơ vũ nữ đều rất tốt, đừng nhìn các nàng là hạ nhân, nhưng Ngọc Chân hoàng cô đều chuộc thân cho các nàng, chỉ cần nguyện ý lập gia đình, Ngọc Chân hoàng cô đều tặng của hồi môn hậu hĩnh tự mình đưa ra khỏi cốc. Như nào còn có vũ nữ luẩn quẩn trong lòng như vậy, cần tự sát chứ?
Tiêu Duệ cười gượng hai tiếng, không nói tiếp.
May mà Tiết Á Tiên vẫn được cứu lại. Tiết Á Tiên ở trên giường khóc suốt một đêm, đến khi mới nghe quản sự nói điện hạ cho gọi các nàng ca múa, nàng mới lau khô nước mắt, thay bộ quần áo xinh đẹp nhất của mình, vì nghĩa mà không chùn bước đi lên tuyệt lộ. Cũng may sau khi treo cổ tự tử không lâu liền bị một thị nữ khác phát hiện, cho nên mới kéo dài một hơi trở lại, mới đang đi dạo ở quỷ môn quan thê lương quay đầu đối mặt với sự thật vô tình.
Nếu như lúc trước nàng còn lưu lại một chút may mắn cuối cùng, nhưng hôm qua Tiêu Duệ nói làm tan nát ảo tưởng xinh đẹp của nàng --- đúng vậy, Trịnh lang hấp hối độc thân nằm nơi hoang dã, làm sao có thể còn có đường sống? Nhớ tới nhiều ngày ân ái triền miên, nhớ tới lời thề vĩnh viễn gần nhau sánh cùng thiên địa, nhớ tới Trịnh lang vì mình mất hết tiền tài bị tú bà đuổi khỏi cửa, Tiết Á Tiên rốt cuộc ức chế không được thống khổ và tuyệt vọng thật lớn trong nội tâm, liền quyết tâm kết thúc một đường sinh cơ cuối cùng của mình.
Tiêu Duệ vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đã thấy Ngọc Chân dẫn một đám thị nữ nổi giận đùng đùng đi đến. Đi vào phòng khách, trên mặt Ngọc Chân giận dữ lạnh tựa như sương mỏng. Nhìn Tiêu Duệ chằm chằm một hồi lâu rồi cười lạnh nửa ngày, khiến Tiêu Duệ có chút “sởn tóc gáy”.
- Tiêu Duệ! Ta đời này ghét nhất nam tử vô ơn phụ tình bạc nghĩa. Tiết Á Tiên này là ta chuộc thân lại từ trong Bình Khang, thương nàng cơ khổ ca múa rất tốt nên mới cho gọi đến Yên La Cốc. Ngươi nói thật cho ta, có phải ngày xưa ngươi là thiếu niên phong lưu, ngắt hoa giữa dòng phụ cô gái này, cho nên mới làm cho nàng đau lòng muốn chết cũng không có một chút sinh cơ hay không?
- Ngươi nói thật cho ta, ta tạm tha cho ngươi. Chỉ cần ngươi thành thành thật thật cưới nàng làm vợ, ta cũng thôi. Nếu không…
Trong mắt Ngọc Chân bay ra một chút liệt hỏa.
Lý Nghi đột nhiên chấn động, dùng ánh mắt khó tin phức tạp nhìn Tiêu Duệ, trong lòng thê lương bất lực giống như gió thu cuốn hết là vàng. Hôm qua, nàng tận mắt thấy Tiêu Duệ cùng một vũ nữ “cùng xuất hiện”, hay là bọn họ thực sự có quan hệ gì không thể cho ai biết? … Trời ạ! Máu nóng của công chúa dân lên một hồi, thiếu chút nữa thì ngất xỉu.
Tiêu Duệ cười khổ không được, trên mặt đỏ lên, hiểu lầm lớn rồi.
- Điện hạ, Tiêu Duệ và vũ nữ kia hoàn toàn là người lạ, như thế nào lại tư tình được? Tiêu Duệ có chút tuổi trẻ lông bông, nhưng cho tới bây giờ ----
Tiêu Duệ vốn muốn biện giải nói mình chưa từng có đi kỹ viện chơi gái, đột nhiên nhớ lại vị tiền thân kia của mình chịu không nổi, đành phải câm miệng nuốt nửa câu còn lại.
Ngọc Chân gắt gao nhìn hắn, cười lạnh:
- Cho tới bây giờ cái gì? Chưa từng đi qua kỹ viện tầm hoan tác loạn? Ngươi khi ta không biết dĩ vãng ngươi là tay ăn chơi trong phủ Thừa tướng? Xú nam nhân các ngươi, lời ngon tiếng ngọt gạt nữ nhi người ta, chơi xong thì vỗ mông chạy lấy người. Hừ ---- vừa vô tình lại vô sỉ!
Tiêu Duệ ngạc nhiên, xấu hổ xoa hai tay, cũng vô pháp biện giải, chỉ cười khổ:
- Điện hạ, Tiêu Duệ và vũ nữ kia quả thật không có bất cứ quan hệ nào!
- Ngươi còn muốn nói sao?
Ngọc Chân thất vọng liếc nhìn Tiêu Duệ, khuôn mặt trắng bệnh thân hình hơi run nói với Lý Nghi:
- Hàm Nghi, ngươi nhìn lầm người.
Tiêu Duệ lúc này thật sự nóng nảy, đây không phải việc nhỏ, một khi lan truyền ra ngoài, chắc chắn tổn hại thanh danh hắn vất vả cải tạo:
- Điện hạ, thật không phải giả, giả không phải thật, Tiêu Duệ nguyện ý cùng vũ nữ kia đối chất đương trường.
Ngọc Chân khinh miệt quét nhìn hắn, vung ống tay áo, một phong thư bồng bềnh rơi trước mặt hắn. Tiêu Duệ cúi người nặt lên, thấy trên miếng da làm rất tinh tế đầu thư viết vài chữ nhỏ thanh tú: thân gửi Tiêu công tử.
Tiêu Duệ cười khổ mở thư, thấy trên thư viết rất nhiều tâm sự. Đại ý là Tiết Á Tiên bi thương mang ý chết kính nhờ hắn khẩn cầu Ngọc Chân điện hạ, nếu có thể, đem thi cốt của nàng cùng Trịnh Ưởng hợp táng cùng một chỗ, có thể làm cho bọn ho sống không thể thành vợ chồng, sau khi chết có thể đến âm tào địa phủ làm một đôi uyên ương ân ái.
Tiết Á Tiên tuy không biết quan hệ giữa Trịnh Ưởng và Tiêu Duệ như thế nào, nhưng hắn biết được chuyện tình giữa mình và Trịnh Ưởng, nói vậy quan hệ thân thiết. Nếu Trịnh Ưởng đã chết, chính mình sau khi tự tử có thể gạt được bi thương, hoàn thành nguyện vọng hợp tang của chính mình và Trịnh lang.
Tiêu Duệ mỉm cười, đem thư cho Ngọc Chân và Lý Nghi.
Hiểu lầm đương nhiên không giải mà tiêu. Cũng khó trách Ngọc Chân hiểu lầm, ngươi ngẫm lại xem, trước khi chết Tiết Á Tiên viết tuyệt bút cho Tiêu Duệ, sao không có người hiểu lầm Tiêu Duệ chính là kẻ vô ơn bạc nghĩa vứt bỏ Tiết Á Tiên.
Nghe xong chuyện tình thảm thiết réo rắt giữa Tiết Á Tiên và Trịnh Ưởng, Ngọc Chân và Lý Nghi không khỏi thổn thức. Sau khi than thở thật lâu, Ngọc Chân mới phái người mang Tiết Á Tiên lại đây, từ chính mồm Tiêu Duệ nói cho nàng biết, Trịnh Ưởng không chết, quả thực còn sống tốt, trước mắt còn ở trong phủ Tiêu Duệ, đồng thời cũng chủ động ra hứa hẹn, tương lai chờ Trịnh Ưởng khoa cử có tiến thêm, nàng sẽ ra mặt thành toàn cho các nàng, làm cho người có tình như các nàng được thành thân thuộc.
Không cần phải nói Tiết Á Tiên mừng như điên. Sau khi đợi nàng thiên ân vạn tạ nước mắt chảy ra bái lậy Ngọc Chân và Tiêu Duệ rời khỏi, Ngọc Chân nhẹ nhàng thở dài:
- Thế gian này vẫn có bậc nam nữ si tình, thực là làm người ta than thở. Tiêu Duệ, ngươi làm rất tốt, xem ra ta đây cấp Yên La kim bài không lầm người, Hàm Nghi ngươi cũng không nhìn lầm người.
- Nhìn khắp trong thành Trường An này, đồng ý xuất ra trăm quán tiền tới cứu trị một người qua đường xa lạ. Nói vậy cũng chỉ một người là tửu đồ Tiêu Duệ!
Ngọc Chân duyên dáng đứng dậy. Không ngờ nâng tay ngọc thon thon trắng mịn bảo dưỡng vô cùng tốt lên, vỗ vai Tiêu Duệ:
- Hay cho một thiếu niên lang tài hoa tuyệt thế. Hay cho một tửu đồ coi tiền tài như cặn bã! Ta cả đời này, xem nhẹ nam tử thiên hạ, trừ phụ hoàng và hoàng huynh ra, cũng chỉ có Vương Duy cùng thiếu niên ngươi khiến ta không thể xem nhẹ.
- Ngực lớn mang trời đất, nhật nguyệt trong tay áo.
Ngọc Chân lại than nhẹ:
- Ngươi hôm nay, còn khí khái thanh kỳ hơn so với Vương Duy năm đó, hy vọng ngươi không giống như Vương Duy bị trọc khí thế gian và con đường làm quan quấn lấy ràng buộc lấy ---- tốt lắm, hôm nay ta cũng mệt mỏi, ca múa tạm thời thôi đi, Tiêu Duệ ngươi cũng đi đi. Ngoài cốc, người nhà ngươi đã bồi hồi suốt đêm.
Tiêu Duệ cáo từ rời đi, trong lòng cực kỳ thoải mái. Cũng không phải vì hắn được Ngọc Chân thưởng thức, đạt được Yên La kim bài hằng sĩ tử Đại Đường tha thiết mơ ước, mà bởi vì chuyện tốt của Trịnh Ưởng và Tiết Á Tiên đã thành. Vốn, Tiêu Duệ xem ra, mặc dù Trịnh Ưởng và Tiết Á Tiên có thể ở cùng một chỗ, nhưng cũng không được Trịnh gia thừa nhận, thậm chí gặp phải áp lực cực lớn từ gia tộc. Nên hiểu, Trịnh thị là danh môn đại tộc, sao có thể cho phép con trai nhà mình lấy một nữ tử ca kỹ. Nhưng bây giờ không giống lúc trước, có Ngọc Chân làm chỗ dựa, bằng ảnh hưởng cực lớn của Ngọc Chân với vua và dân Đại Đường, nàng tự mình làm chủ hơn cho Trịnh Ưởng và Tiết Á Tiên, chỉ sợ Trịnh gia cũng không dám nói cái gì.
Tiêu Duệ đi rồi, Ngọc Chân nhẹ nhàng xé tấm vải mỏng trên vai, lộ ra đầu vài gầy yếu trắng nỏn, cười với Lý Nghi:
- Hàm Nghi, ánh mắt ngươi không tồi, hoàng cô ủng hộ ngươi, bực nam nhi tốt như thế này không thể buông tha.
- Hoàng cô…
Lý Nghi xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu xuống
- Ha ha, ở trước mặt hoàng cô, còn thẹn thùng sao? Hàm Nghi, ngươi phải biết rằng, bỏ qua một người dễ dàng, thế gian này cũng không bán thuốc hối hận.
Ngọc Chân làm như nhớ ra tâm sự gì đó, sâu kín thở dài:
- Hoàng cô đã già, nếu như ta năm đó cũng có thể gặp được thanh niên tuyệt vời bực này, ta làm sao còn ở nơi u cư như này?
- Hoàng cô, nhưng, nhưng hắn đã có vị hôn thê, ta…
Tiếng thở dài của Lý Nghi so với Ngọc Chân còn u oán hơn, hay tay vân vê vạt áo:
- Tình yêu đối với vị hôn thê của hắn tựa như ngọc bích, sợ là…
- Thì tính sao? Nam tử thế gian này tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chỉ cần ngươi đồng ý buông đại vị công chúa, hoàng cô nguyện ý ở giữa tác hợp cho các ngươi ---- thà rằng có một lang quân vừa lòng như ý, còn hơn gả cho một nam nhân tầm thường ---- bằng vào thân phận công chúa của ngươi, hắn còn có thể bắt ngươi làm thiếp sao?
Ngọc Chân nhẹ nhàng cười:
- Chẳng qua, chuyện này liên quan đến lễ pháp Đại Đường, chuyện này cũng không gấp được, chờ hoàng cô chậm rãi nghĩ biện pháp cho ngươi, sẽ có một ngày, mộng đẹp của ngươi sẽ trở thành sự thật.
Lý Nghi lắc đầu nhẹ nhàng thở dài. Làm công chúa Đại Đường, có thể cùng nữ tử khác chung nhau thờ một chồng? Nàng đồng ý, nhưng phụ hoàng và hoàng thất Đại Đường cũng không đồng ý. Về phần tương lai, nàng đã sớm quyết định chủ ý, nếu không thể gả cho Tiêu Duệ, cũng lắm là học Ngọc Chân hoàng cô, vào trong Yên La Cốc này, làm một đạo cô thương tình u oán sống nốt quãng đời còn lại.
Tâm tư của Lý Nghi, trong lòng Ngọc Chân hiểu rõ, chỉ có điều không chọn phá hỏng, kéo cánh tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng cầm lên:
- Yên tâm đi, hoàng cô sẽ tìm cách giúp ngươi.
- Điện hạ, ta cũng muốn gả cho Tiêu Duệ. Ta không có băn khoăn như Hàm Nghi tỷ tỷ, ta muốn Tiêu Duệ làm trượng phu của ta.
Thiếu nữ điêu ngoa Lý Đằng Không trầm mặc một bên đột nhiên nói xen vào.
- Ngươi ----
Lý Nghi và Ngọc Chân cùng nhau quay đầu lại, thấy Lý Đằng Không cười dài trên mặt, cho thấy nàng đang nói giỡn, lại cùng nhau cười mắng một câu:
- Nha đầu chết tiệt kia, muốn hồ nháo!
Danh sách chương