Một mảnh yên lặng trong Yên La Cốc. Trong mưa xuân tí tách, sương mù đầy trời bao phủ u cốc ngoài thành Trường An này, Tiêu Duệ đi trong hành lang gấp khúc kéo dài trong Quỳnh Lâm sơn trang, bên tai ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chim hót buồn tẻ. Gió xuân se lạnh vẫn còn vài phần hàn ý, mang theo mưa bụi lất phất quất lên khuôn mặt lặng lẽ của Tiêu Duệ.
Sau khi rời khỏi quảng trường bên ngoài nha môn Lễ bộ, không còn nghe thấy tiếng huyên náo của đám sĩ tử nhà nghèo kia, trong lòng Tiêu Duệ dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn càng ngày càng cảm thấy khó tin: sĩ tử hành động “hàng loạt” như vậy, nhất định phải có người âm thầm đứng đầu tổ chức, nếu không, căn bản nháo không ra chuyện gì. Xem ra, dường như là Trương Cố và mấy sĩ tử ở Ích Châu đứng đầu, nhưng bọn họ nơi nào có đảm lượng như vậy? Chẳng lẽ, mấy người Trương Cố thật sự xuất phát từ cảm kích mình mà bí quá hóa liều?
Ăn ngay nói thật, Tiêu Duệ không thể nào tin được.
Trọng yếu hơn là, “chứng cớ” Trương Cố bọn họ “công kích” Lý Lâm Phủ tử đâu mà đến? Còn nữa, đối với việc bọn họ tụ tập nháo sự, vì cái gì nha môn khắp nơi đều duy trì sự trầm mặc khiến người ta khó tin? Tiêu Duệ mơ hồ cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản, khẳng định sau lưng có người âm thầm thúc đẩy. Mà mấy người Trường Cố, bất quá là con rối bị giật dây mà thôi.
Người kia là ai? Tiêu Duệ nghĩ tới nghĩ lui, có thể có đảm lượng, có năng lực, có động cơ làm ra loại chuyện này, sợ là chỉ có một người ---- Ngọc Chân điện hạ mẹ nuôi của hắn. Cho nên, hắn liền chia tay với Đỗ Phủ và Trịnh Ưởng, mang theo Lệnh Hồ Xung Vũ đến Yên La Cốc. Dựa theo lệ thường, Lệnh Hồ Xung Vũ không thể tiến vào cốc, chỉ có thể chờ ngoài cốc.
Tiêu Duệ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của Ngọc Chân, Ngọc Chân đang ngồi xếp bằng trên giường, ngắm nghĩa một số quân bài tinh mỹ trong tay. Thấy Tiêu Duệ tiến vào, Ngọc Chân nhoẻn miệng cười:
- Đứa nhỏ, tâm tình khá hơn chút nào không?
- Mẫu thân, Tiêu Duệ muốn hỏi một chút, đám sĩ tử nhà nghèo tự tập ngoài nha môn Lễ bộ… Này, này có phải mẫu thân làm hay không?
Tiêu Duệ không muốn hỏi lòng vòng cùng Ngọc Chân, hắn thầm nghĩ phải hỏi cho rõ ràng, sau đó phán đoán chuyện này rốt cuộc có thể hay không liên lụy đến mình.
- Đúng, cũng không đúng.
Ngọc Chân ảm đạm cười:
- Tử Trường, con lại đây bóp bả vai cho mẹ.
Chờ Tiêu Duệ quen tay bóp vai một lúc, Ngọc Chân thật thoải mái thở phào một cái:
- Đứa nhỏ, ta không cam lòng. Rõ ràng là con bị Lý Lâm Phủ bẫy, Trạng Nguyên tới tay lại bay mất… Hừ, cho nên, ta tìm Trương Cố và mấy sĩ tử nhà nghèo kia nói chuyện, hứa hẹn bọn họ bình an và tiến cử. Khiến cho bọn họ dẫn đầu đi nha môn Lễ bộ nháo một trận ầm ĩ.
- Mẫu thân. Mấy trăm sĩ tử nhà nghèo kia làm ầm ĩ như vậy. Nếu Hoàng Thượng phát hỏa, kết cục của bọn họ ---- vì Tiêu Duệ một người, liên lụy nhiều người như vậy. Trong lòng Tiêu Duệ quả thực bất an.
Tiêu Duệ nhíu mày.
- Đứa nhỏ ngốc, nếu ta dám cho bọn họ đi ầm ĩ, là có thể giữ được bình an cho bọn họ.
Ngọc Chân nhún vai:
- Mẹ đã nói với con rồi. Chuyện thâm sâu trong triều đình này, có rất nhiều chuyện con vĩnh viễn không hiểu được ---- con cứ yên tâm. Mẹ dám đánh cuộc với con, Hoàng Thượng không những không trị tội đám sĩ tử nhà nghèo này, còn có thể mở một khoa cử không lâu sau đó, mạnh mẽ lựa chọn một số sĩ tử nhà nghèo làm quan. Đến lúc đó, con vẫn có thể lấy được thứ nhất như cũ.
- Hoàng Thượng?
Tiêu Duệ cả kinh.
- Không ngờ đúng không, đứa nhỏ? Ta chỉ làm chuyện Hoàng Thượng muốn làm mà không thể làm. Cho nên, lúc này Hoàng Thượng đang vụng trộm cười trong cung kìa.
Khóe miệng Ngọc Chân nhếch lên:
- Trong thiên hạ Đại Đường này, còn không có người nào hiểu rõ vị hoàng đế bệ hạ này của chúng ta rõ hơn ta. Cho dù là phi tử của hắn, cũng không có.
- Hoàng Thượng… Hay là Hoàng Thượng muốn lấy cớ khai đao Lý tướng…
Tiêu Duệ trầm ngâm hỏi.
- Cũng không phải. Mọi người nói Lý Lâm Phủ là một lộng thần, lại không biết, Lý Lâm Phủ tuy rằng quyền lực quá lớn, nhưng có vài phần tài cán. Nếu triều đình Đại Đường không có Lý Lâm Phủ tham gia triều chính, bằng vào một vài người bảo thủ như Trương Cửu Linh ồn ào cái gì “giáo hóa” trong triều, triều chính Đại Đường đã sớm ---- cho nên, triều đình Đại Đường và hoàng đế bệ hạ của chúng ta cần một quyền thần như Lý Lâm Phủ đến áp chế đám văn thần và thế gia đại tộc mục nát này. Nếu Lý Lâm Phủ chỉ biết xu nịnh, hắn làm sao có thể có địa vị cao như hôm nay? Đứa nhỏ, nhớ kỹ, Lý Lâm Phủ người này không đơn giản. Hắn hiểu được tùy cơ ứng biến, biết muốn thực hiện được khát vọng quyền lực của mình phải thông qua xu nịnh hoàng đế để hoàn thành. Mà không phải giống như loại lão đầu chỉ biết ăn ngay nói thẳng giống như Trương Cửu Linh…
Ngọc Chân chậm rãi nói:
- Cho nên, Hoàng Thượng chẳng những sẽ không động Lý Lâm Phủ, còn dành cho hắn quyền lực càng lớn. Đạo lý rất đơn giản, quyền uy của Hoàng Thượng cần một con chó dữ biết sủa uông uông giống như Lý Lâm Phủ. Từ sau khi Lý Lâm Phủ lên đài, thế lực của thế gia đại tộc Đại Đường từ từ mỏng manh xuống. Điều này đủ để chứng minh, hoàng đế bệ hạ của chúng ta thông minh cơ trí cỡ nào…
Khóe miệng Ngọc Chân hiện lên một tia trào phúng:
- Cho dù là Lý Lâm Phủ lấy thúng úp voi, hắn vẫn là một con chó của hoàng đế bệ hạ. Hắn cuối cùng vẫn là người trong hoàng tộc. Ha ha.
- Nhưng Hoàng Thượng chắc chắn lại lo lắng Lý Lâm Phủ lên mặt cầm đầu đám quyền quý Đại Đường, đuôi to khó vẫy, tương lai mất đi kiểm soát. Cho nên, bắt đầu từ năm trước, hoàng đế bệ hạ của chúng ta bắt đầu bồi dưỡng bổ nhiệm hàng ngũ chính quy của mình, tính toán tương lai chống lại bè đảng quyền quý. Khoa cử năm trước, Hoàng Thượng còn có ý phải mạnh mẽ chọn lựa sĩ tử nhà nghèo tiến vào triều đình, nhưng đám quyền quý đại thần kiên quyết chống lại, đành từ bỏ. Con ngẫm lại xem, hiện giờ có cớ này, Hoàng Thượng có thể không mượn chuyện này triển khai việc lớn của mình sao?
Ngọc Chân thản nhiên cười:
- Đứa nhỏ, con là người Hoàng Thượng chọn trúng, cho nên ta nói tiền đồ tương lai của con thênh thang, cũng không phải bởi vì có mẫu thân ta ở trong đó.
- Nếu ta đoán không sai, Hoàng Thượng lập tức sẽ mở lại khoa cử, sau đó lựa ra một số sĩ tử nhà nghèo, tăng cường đến nha môn các bộ trong triều đình, thậm chí bổ nhiệm đi châu phủ huyện các nơi. Về phần con, ta phỏng chừng, Hoàng Thượng sẽ đưa con ra ngoài làm một quan huyện, sau đó nhiều nhất một năm sẽ điều con trở về kinh, nhậm chức ở kinh thành.
Ngọc Chân cười:
- Như vậy kỳ thật cũng không tồi, chính là con rời khỏi Trường An, mẫu thân lâu ngày không được gặp con, trong lòng sẽ nhớ mong.
Tiêu Duệ lẳng lặng lắng nghe. Đối với hắn hiện tại mà nói, Ngọc Chân không chỉ là thân nhân đáng giá hắn tín nhiệm, mà còn là người khai thông tư tưởng cho con đường chính trị làm quan của hắn. Mỗi một câu nói của người phụ nữ quyền quý phong vân cả Đại Đường, hắn cần phải cẩn thận nhớ kỹ sau đó cẩn thận làm việc theo chuẩn tắc, có những điều này, hắn không biết có thể tránh thoát bao nhiêu tai họa, ít đi bao nhiêu đường vòng.
- Đứa nhỏ, ta còn phải đặc biệt dặn dò con. Vốn, những lời này nói bây giờ có chút sớm, nhưng mẹ sợ con tuổi trẻ khí thịnh, hỏng đại sự.
Hào quang mẫu tính trong mắt Ngọc Chân lại tràn ra, nàng vươn tay, nắm tay Tiêu Duệ đặt lên đầu vai mình:
- Tương lai cho dù thế nào, con đều phải luôn luôn ghi nhớ trong lòng, con là người của hoàng thượng, cho dù thái tử Lý Anh, Thọ Vương Lý Mạo hay Khánh Vương Lý Tông, con đều phải kiên quyết phân rõ giới hạn với bọn họ. Cho dù là Thịnh Vương đứa nhỏ kia, con cũng không nên quá thân cận với hắn.
Đuôi mày Tiêu Duệ nhảy dựng, hắn cảm thấy kỳ quái, Ngọc Chân sao lại nói như vậy. Chỉ là sợ hắn rơi vào trong vòng xoáy tranh đoạt quyền lực của ba phe cánh vương tử mà không thể tự kiềm chế sao?
Giống như nhìn ra được nghi hoặc trong mắt Tiêu Duệ, Ngọc Chân thở dài:
- Đứa nhỏ, nhớ kỹ lời của mẹ, vị hoàng đế bệ hạ này của chúng ta ham muốn quyền lực, cổ kim hiếm thấy. Phàm là người ảnh hưởng đến hoàng quyền của hắn, cho dù là con hắn, sớm muộn cũng trở thành quân cờ dưới tay hắn, bị vứt bỏ thậm chí đập vỡ. Hoàng Thượng bây giờ tuổi tác đang thịnh, hắn căn bản không có tâm lập thái tử, ai tranh giành làm hoàng đế, người đó chính là địch nhân của hắn, hiểu chưa đứa nhỏ!
Tiêu Duệ hít một hơi lạnh, quả nhiên không ngoại dự đoán của hắn. Chính như một số dã sử ghi lại như vậy, Lý Long Cơ hận không thể hy vọng bản thân mình trường sinh bất lão, quyền lực trong tay đến chết cũng không muốn giao ra. Hoàng đế không có tâm lập thái tử, thái tử Lý Anh hiện tại bất quá chỉ là một đạo cụ che mắt người, đáng thương cho ba hoàng tử cùng thế lực sau lưng họ, vì tranh ngôi thái tử mà ngươi chết ta sống.
Ngọc Chân thở dài, chậm rãi nằm xuống. Bộ ngực sữa đầy đặn hơi phập phồng, xuyên qua một tầng vải mỏng, Tiêu Duệ mở hồ thấy áo ngực màu hồng phấn của nàng nhô ra hai khối hình nụ hoa, sắc mặt hắn đỏ lên, tâm thần rung động, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác. Hai người hiện giờ tuy rằng đã thân cận như mẹ con, nhưng dù sao Tiêu Duệ đang tuổi khí huyết phương cương, mặc dù Ngọc Chân đến tuổi trung niên, nhưng vì được bảo dưỡng rất tốt, nước da trong suốt tựa như thiếu nữ, khuôn mặt quyến rũ tuy rằng mang vài dấu vết năm tháng, nhưng hơi thở thành thục của phụ nhân diễm lệ thường gợi lên bản năng tiềm ẩn dưới đáy lòng của thiếu niên.
Ngọc Chân vô ý khanh khách cười duyên một tiếng, nhưng lập tức ngừng lại, nhớ thiếu thiếu niên này là đứa con mình quan tâm nhất, một ít xao động của Ngọc Chân nhanh chóng tan rã giống như băng tuyết. Nàng đột nhiên ngồi dậy, ho hai tiếng, nghiêm mặt nói:
- Một lát mẹ sai người đưa mấy món ăn đến nơi này, hai mẹ con chúng ta thuận tiện uống vài chén rượu.
Tiêu Duệ ồ một tiếng, một ít xấu hổ và bản năng dục vọng trôi qua nhưng nét hồng trên mặt vẫn tiếp tục lưu lại. Ngọc Chân mỉm cười, nghiền ngẫm nói:
- Đứa nhỏ, con có phải hay không còn chưa có chạm qua nữ nhân?
- A ----
Tiêu Duệ bị đề tài hương diễm trắng trợn này làm cho đỏ bừng cả mặt, mặc cho hắn trầm ổn bình tĩnh thế nào, cũng nhịn không được cúi đầu xuống:
- Không có…
- Còn thẹn thùng với mẹ sao?
Ngọc Chân ha ha cười:
- Nơi này của mẹ có mấy cô gái nhỏ cũng không tệ lắm, vóc người xinh đẹp, vừa hiểu chuyện vừa động lòng người, một lát con chọn hai người mang về phủ đi ---- con cũng tới tuổi cái kia rồi, cũng cần nữ nhân chiếu cố.
Tiêu Duệ hơi mang theo một chút men say rời khỏi Yên La Cốc. Ngọc Chân mang theo một đám thị nữ trang điểm xinh đẹp đưa hắn ra ngoài cốc. Nhìn bóng dáng Tiêu Duệ cưỡi Truy Phong thần câu được hoàng đế ngự thưởng rời đi, khuôn mặt quyến rũ của nàng mang chút cảm giác say, đột nhiên đỏ lên, thở dài, nàng hung hăng véo cánh tay trắng mịn của mình, mạnh mẽ đè ép ý niệm đáng sợ đột nhiên bành trướng nhiều ngày xuống.
- Quay về thôi.
Ngọc Chân hít một hơi thật sâu, xoay người trở lại. Đi không được vài bước, nàng khoát tay áo:
- Lan nhi, mấy người các ngươi nghe cho ta, kể từ hôm nay, các ngươi ai muốn rời cốc lập gia đình, ta sẽ nhanh chóng đưa các ngươi ra ngoài.
Ngọc Chân cô đơn bước đi rồi. Phía sau, mấy thiếu nữ thanh xuân trang điểm xinh đẹp ngơ ngác đứng trên bãi cỏ ướt át sau cơn mưa. thần sắc trở nên cực kỳ phức tạp.
Sau khi rời khỏi quảng trường bên ngoài nha môn Lễ bộ, không còn nghe thấy tiếng huyên náo của đám sĩ tử nhà nghèo kia, trong lòng Tiêu Duệ dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn càng ngày càng cảm thấy khó tin: sĩ tử hành động “hàng loạt” như vậy, nhất định phải có người âm thầm đứng đầu tổ chức, nếu không, căn bản nháo không ra chuyện gì. Xem ra, dường như là Trương Cố và mấy sĩ tử ở Ích Châu đứng đầu, nhưng bọn họ nơi nào có đảm lượng như vậy? Chẳng lẽ, mấy người Trương Cố thật sự xuất phát từ cảm kích mình mà bí quá hóa liều?
Ăn ngay nói thật, Tiêu Duệ không thể nào tin được.
Trọng yếu hơn là, “chứng cớ” Trương Cố bọn họ “công kích” Lý Lâm Phủ tử đâu mà đến? Còn nữa, đối với việc bọn họ tụ tập nháo sự, vì cái gì nha môn khắp nơi đều duy trì sự trầm mặc khiến người ta khó tin? Tiêu Duệ mơ hồ cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản, khẳng định sau lưng có người âm thầm thúc đẩy. Mà mấy người Trường Cố, bất quá là con rối bị giật dây mà thôi.
Người kia là ai? Tiêu Duệ nghĩ tới nghĩ lui, có thể có đảm lượng, có năng lực, có động cơ làm ra loại chuyện này, sợ là chỉ có một người ---- Ngọc Chân điện hạ mẹ nuôi của hắn. Cho nên, hắn liền chia tay với Đỗ Phủ và Trịnh Ưởng, mang theo Lệnh Hồ Xung Vũ đến Yên La Cốc. Dựa theo lệ thường, Lệnh Hồ Xung Vũ không thể tiến vào cốc, chỉ có thể chờ ngoài cốc.
Tiêu Duệ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của Ngọc Chân, Ngọc Chân đang ngồi xếp bằng trên giường, ngắm nghĩa một số quân bài tinh mỹ trong tay. Thấy Tiêu Duệ tiến vào, Ngọc Chân nhoẻn miệng cười:
- Đứa nhỏ, tâm tình khá hơn chút nào không?
- Mẫu thân, Tiêu Duệ muốn hỏi một chút, đám sĩ tử nhà nghèo tự tập ngoài nha môn Lễ bộ… Này, này có phải mẫu thân làm hay không?
Tiêu Duệ không muốn hỏi lòng vòng cùng Ngọc Chân, hắn thầm nghĩ phải hỏi cho rõ ràng, sau đó phán đoán chuyện này rốt cuộc có thể hay không liên lụy đến mình.
- Đúng, cũng không đúng.
Ngọc Chân ảm đạm cười:
- Tử Trường, con lại đây bóp bả vai cho mẹ.
Chờ Tiêu Duệ quen tay bóp vai một lúc, Ngọc Chân thật thoải mái thở phào một cái:
- Đứa nhỏ, ta không cam lòng. Rõ ràng là con bị Lý Lâm Phủ bẫy, Trạng Nguyên tới tay lại bay mất… Hừ, cho nên, ta tìm Trương Cố và mấy sĩ tử nhà nghèo kia nói chuyện, hứa hẹn bọn họ bình an và tiến cử. Khiến cho bọn họ dẫn đầu đi nha môn Lễ bộ nháo một trận ầm ĩ.
- Mẫu thân. Mấy trăm sĩ tử nhà nghèo kia làm ầm ĩ như vậy. Nếu Hoàng Thượng phát hỏa, kết cục của bọn họ ---- vì Tiêu Duệ một người, liên lụy nhiều người như vậy. Trong lòng Tiêu Duệ quả thực bất an.
Tiêu Duệ nhíu mày.
- Đứa nhỏ ngốc, nếu ta dám cho bọn họ đi ầm ĩ, là có thể giữ được bình an cho bọn họ.
Ngọc Chân nhún vai:
- Mẹ đã nói với con rồi. Chuyện thâm sâu trong triều đình này, có rất nhiều chuyện con vĩnh viễn không hiểu được ---- con cứ yên tâm. Mẹ dám đánh cuộc với con, Hoàng Thượng không những không trị tội đám sĩ tử nhà nghèo này, còn có thể mở một khoa cử không lâu sau đó, mạnh mẽ lựa chọn một số sĩ tử nhà nghèo làm quan. Đến lúc đó, con vẫn có thể lấy được thứ nhất như cũ.
- Hoàng Thượng?
Tiêu Duệ cả kinh.
- Không ngờ đúng không, đứa nhỏ? Ta chỉ làm chuyện Hoàng Thượng muốn làm mà không thể làm. Cho nên, lúc này Hoàng Thượng đang vụng trộm cười trong cung kìa.
Khóe miệng Ngọc Chân nhếch lên:
- Trong thiên hạ Đại Đường này, còn không có người nào hiểu rõ vị hoàng đế bệ hạ này của chúng ta rõ hơn ta. Cho dù là phi tử của hắn, cũng không có.
- Hoàng Thượng… Hay là Hoàng Thượng muốn lấy cớ khai đao Lý tướng…
Tiêu Duệ trầm ngâm hỏi.
- Cũng không phải. Mọi người nói Lý Lâm Phủ là một lộng thần, lại không biết, Lý Lâm Phủ tuy rằng quyền lực quá lớn, nhưng có vài phần tài cán. Nếu triều đình Đại Đường không có Lý Lâm Phủ tham gia triều chính, bằng vào một vài người bảo thủ như Trương Cửu Linh ồn ào cái gì “giáo hóa” trong triều, triều chính Đại Đường đã sớm ---- cho nên, triều đình Đại Đường và hoàng đế bệ hạ của chúng ta cần một quyền thần như Lý Lâm Phủ đến áp chế đám văn thần và thế gia đại tộc mục nát này. Nếu Lý Lâm Phủ chỉ biết xu nịnh, hắn làm sao có thể có địa vị cao như hôm nay? Đứa nhỏ, nhớ kỹ, Lý Lâm Phủ người này không đơn giản. Hắn hiểu được tùy cơ ứng biến, biết muốn thực hiện được khát vọng quyền lực của mình phải thông qua xu nịnh hoàng đế để hoàn thành. Mà không phải giống như loại lão đầu chỉ biết ăn ngay nói thẳng giống như Trương Cửu Linh…
Ngọc Chân chậm rãi nói:
- Cho nên, Hoàng Thượng chẳng những sẽ không động Lý Lâm Phủ, còn dành cho hắn quyền lực càng lớn. Đạo lý rất đơn giản, quyền uy của Hoàng Thượng cần một con chó dữ biết sủa uông uông giống như Lý Lâm Phủ. Từ sau khi Lý Lâm Phủ lên đài, thế lực của thế gia đại tộc Đại Đường từ từ mỏng manh xuống. Điều này đủ để chứng minh, hoàng đế bệ hạ của chúng ta thông minh cơ trí cỡ nào…
Khóe miệng Ngọc Chân hiện lên một tia trào phúng:
- Cho dù là Lý Lâm Phủ lấy thúng úp voi, hắn vẫn là một con chó của hoàng đế bệ hạ. Hắn cuối cùng vẫn là người trong hoàng tộc. Ha ha.
- Nhưng Hoàng Thượng chắc chắn lại lo lắng Lý Lâm Phủ lên mặt cầm đầu đám quyền quý Đại Đường, đuôi to khó vẫy, tương lai mất đi kiểm soát. Cho nên, bắt đầu từ năm trước, hoàng đế bệ hạ của chúng ta bắt đầu bồi dưỡng bổ nhiệm hàng ngũ chính quy của mình, tính toán tương lai chống lại bè đảng quyền quý. Khoa cử năm trước, Hoàng Thượng còn có ý phải mạnh mẽ chọn lựa sĩ tử nhà nghèo tiến vào triều đình, nhưng đám quyền quý đại thần kiên quyết chống lại, đành từ bỏ. Con ngẫm lại xem, hiện giờ có cớ này, Hoàng Thượng có thể không mượn chuyện này triển khai việc lớn của mình sao?
Ngọc Chân thản nhiên cười:
- Đứa nhỏ, con là người Hoàng Thượng chọn trúng, cho nên ta nói tiền đồ tương lai của con thênh thang, cũng không phải bởi vì có mẫu thân ta ở trong đó.
- Nếu ta đoán không sai, Hoàng Thượng lập tức sẽ mở lại khoa cử, sau đó lựa ra một số sĩ tử nhà nghèo, tăng cường đến nha môn các bộ trong triều đình, thậm chí bổ nhiệm đi châu phủ huyện các nơi. Về phần con, ta phỏng chừng, Hoàng Thượng sẽ đưa con ra ngoài làm một quan huyện, sau đó nhiều nhất một năm sẽ điều con trở về kinh, nhậm chức ở kinh thành.
Ngọc Chân cười:
- Như vậy kỳ thật cũng không tồi, chính là con rời khỏi Trường An, mẫu thân lâu ngày không được gặp con, trong lòng sẽ nhớ mong.
Tiêu Duệ lẳng lặng lắng nghe. Đối với hắn hiện tại mà nói, Ngọc Chân không chỉ là thân nhân đáng giá hắn tín nhiệm, mà còn là người khai thông tư tưởng cho con đường chính trị làm quan của hắn. Mỗi một câu nói của người phụ nữ quyền quý phong vân cả Đại Đường, hắn cần phải cẩn thận nhớ kỹ sau đó cẩn thận làm việc theo chuẩn tắc, có những điều này, hắn không biết có thể tránh thoát bao nhiêu tai họa, ít đi bao nhiêu đường vòng.
- Đứa nhỏ, ta còn phải đặc biệt dặn dò con. Vốn, những lời này nói bây giờ có chút sớm, nhưng mẹ sợ con tuổi trẻ khí thịnh, hỏng đại sự.
Hào quang mẫu tính trong mắt Ngọc Chân lại tràn ra, nàng vươn tay, nắm tay Tiêu Duệ đặt lên đầu vai mình:
- Tương lai cho dù thế nào, con đều phải luôn luôn ghi nhớ trong lòng, con là người của hoàng thượng, cho dù thái tử Lý Anh, Thọ Vương Lý Mạo hay Khánh Vương Lý Tông, con đều phải kiên quyết phân rõ giới hạn với bọn họ. Cho dù là Thịnh Vương đứa nhỏ kia, con cũng không nên quá thân cận với hắn.
Đuôi mày Tiêu Duệ nhảy dựng, hắn cảm thấy kỳ quái, Ngọc Chân sao lại nói như vậy. Chỉ là sợ hắn rơi vào trong vòng xoáy tranh đoạt quyền lực của ba phe cánh vương tử mà không thể tự kiềm chế sao?
Giống như nhìn ra được nghi hoặc trong mắt Tiêu Duệ, Ngọc Chân thở dài:
- Đứa nhỏ, nhớ kỹ lời của mẹ, vị hoàng đế bệ hạ này của chúng ta ham muốn quyền lực, cổ kim hiếm thấy. Phàm là người ảnh hưởng đến hoàng quyền của hắn, cho dù là con hắn, sớm muộn cũng trở thành quân cờ dưới tay hắn, bị vứt bỏ thậm chí đập vỡ. Hoàng Thượng bây giờ tuổi tác đang thịnh, hắn căn bản không có tâm lập thái tử, ai tranh giành làm hoàng đế, người đó chính là địch nhân của hắn, hiểu chưa đứa nhỏ!
Tiêu Duệ hít một hơi lạnh, quả nhiên không ngoại dự đoán của hắn. Chính như một số dã sử ghi lại như vậy, Lý Long Cơ hận không thể hy vọng bản thân mình trường sinh bất lão, quyền lực trong tay đến chết cũng không muốn giao ra. Hoàng đế không có tâm lập thái tử, thái tử Lý Anh hiện tại bất quá chỉ là một đạo cụ che mắt người, đáng thương cho ba hoàng tử cùng thế lực sau lưng họ, vì tranh ngôi thái tử mà ngươi chết ta sống.
Ngọc Chân thở dài, chậm rãi nằm xuống. Bộ ngực sữa đầy đặn hơi phập phồng, xuyên qua một tầng vải mỏng, Tiêu Duệ mở hồ thấy áo ngực màu hồng phấn của nàng nhô ra hai khối hình nụ hoa, sắc mặt hắn đỏ lên, tâm thần rung động, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác. Hai người hiện giờ tuy rằng đã thân cận như mẹ con, nhưng dù sao Tiêu Duệ đang tuổi khí huyết phương cương, mặc dù Ngọc Chân đến tuổi trung niên, nhưng vì được bảo dưỡng rất tốt, nước da trong suốt tựa như thiếu nữ, khuôn mặt quyến rũ tuy rằng mang vài dấu vết năm tháng, nhưng hơi thở thành thục của phụ nhân diễm lệ thường gợi lên bản năng tiềm ẩn dưới đáy lòng của thiếu niên.
Ngọc Chân vô ý khanh khách cười duyên một tiếng, nhưng lập tức ngừng lại, nhớ thiếu thiếu niên này là đứa con mình quan tâm nhất, một ít xao động của Ngọc Chân nhanh chóng tan rã giống như băng tuyết. Nàng đột nhiên ngồi dậy, ho hai tiếng, nghiêm mặt nói:
- Một lát mẹ sai người đưa mấy món ăn đến nơi này, hai mẹ con chúng ta thuận tiện uống vài chén rượu.
Tiêu Duệ ồ một tiếng, một ít xấu hổ và bản năng dục vọng trôi qua nhưng nét hồng trên mặt vẫn tiếp tục lưu lại. Ngọc Chân mỉm cười, nghiền ngẫm nói:
- Đứa nhỏ, con có phải hay không còn chưa có chạm qua nữ nhân?
- A ----
Tiêu Duệ bị đề tài hương diễm trắng trợn này làm cho đỏ bừng cả mặt, mặc cho hắn trầm ổn bình tĩnh thế nào, cũng nhịn không được cúi đầu xuống:
- Không có…
- Còn thẹn thùng với mẹ sao?
Ngọc Chân ha ha cười:
- Nơi này của mẹ có mấy cô gái nhỏ cũng không tệ lắm, vóc người xinh đẹp, vừa hiểu chuyện vừa động lòng người, một lát con chọn hai người mang về phủ đi ---- con cũng tới tuổi cái kia rồi, cũng cần nữ nhân chiếu cố.
Tiêu Duệ hơi mang theo một chút men say rời khỏi Yên La Cốc. Ngọc Chân mang theo một đám thị nữ trang điểm xinh đẹp đưa hắn ra ngoài cốc. Nhìn bóng dáng Tiêu Duệ cưỡi Truy Phong thần câu được hoàng đế ngự thưởng rời đi, khuôn mặt quyến rũ của nàng mang chút cảm giác say, đột nhiên đỏ lên, thở dài, nàng hung hăng véo cánh tay trắng mịn của mình, mạnh mẽ đè ép ý niệm đáng sợ đột nhiên bành trướng nhiều ngày xuống.
- Quay về thôi.
Ngọc Chân hít một hơi thật sâu, xoay người trở lại. Đi không được vài bước, nàng khoát tay áo:
- Lan nhi, mấy người các ngươi nghe cho ta, kể từ hôm nay, các ngươi ai muốn rời cốc lập gia đình, ta sẽ nhanh chóng đưa các ngươi ra ngoài.
Ngọc Chân cô đơn bước đi rồi. Phía sau, mấy thiếu nữ thanh xuân trang điểm xinh đẹp ngơ ngác đứng trên bãi cỏ ướt át sau cơn mưa. thần sắc trở nên cực kỳ phức tạp.
Danh sách chương