Các tân khách ngồi phía sau bàn, hai mắt khép hờ, lẳng lặng lắng nghe một ca khúc “tiểu lệnh Đoan Ngọ” đám nhạc công mới luyện được gần đây, nhạc luật xoay chuyển nhẹ nhàng, tiếng ca uyển chuyển giống như chim oanh của nữ ca sĩ, đều khiến đám quyền quý Đại Đường này đắm chìm trong làn gió em dịu đầu hạ, hơi có chút say mê.

Theo phong tục trong ẩm yến tết Đoan Ngọ của người Đường không thể không uống rượu cây xương bồ và rượu hùng hoàng, vì cái gọi là trừ tà, trừ ác, giải độc. Rượu cây xương bồ là một loại rượu thuốc được phối chế vì Đoan Ngọ, màu da cam và một chút xanh biếc, trong vắt, mùi hương thơm. Đây là một loại rượu cây xương bồ tự Yên La Cốc phối chế, cũng không có dùng Thanh Hương Ngọc Dịch hoặc là Ngũ Lương Ngọc Dịch do tửu phường Tửu Đồ làm ra, mà là dùng Kiếm Nam Xuân rất bình thường.

Mà rượu hùng hoàng kia thì càng đơn giản, dùng bột hùng hoàng nghiền nát ngâm chế mà thành, rượu gốc thì dùng rượu vàng Giang Nam.

Bọn thị nữ trong Yên La Cốc mặc áo hoa như hoa như ngọc lui tới tiếp thêm một vò rượu cây xương bồ hoặc là rượu hùng hoàng, những loại rượu này tính chất mềm mại, các tân khách uống vào giống như uống trà, không bao lâu, gần như mỗi người đều uống hết một vò rượu.

Tiêu Duệ yên lặng ngồi bên người Ngọc Chân, vò rượu xương bồ trên bàn cũng thấy đáy. Lan nhi kiều kiều mỵ mỵ dâng một vò rượu trong tay, tiến mấy bước tới bàn Tiêu Duệ, đem vò rượu đặt trên bàn này, sau đó đang muốn quay lại, đột nhiên do dự một chút, xoay người trở về yên lặng ngồi bên cạnh hắn, thừa dịp Lý Nghi bên cạnh không có chút ý, nhẹ nhàng lấy khăn thơm ra lau mồ hôi trên trán cho Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ cười, nhìn Lan nhi thật sâu. Từ trong ánh mắt long lanh mềm mại đáng yêu của Lan nhi, hắn đọc được một chút xuân tình tràn ra, hắn cười cười, tùy ý nhéo cánh tay nhỏ bé của nàng, liền cúi người nâng chén rượu như cũ, tự rót tự uống một mình.

Đối diện với hắn, Dương Hồi trong đầu buồn bực uống rượu buồn. Ngẫu nhiên dùng ánh mắt âm trầm thoáng nhìn về phía Tiêu Duệ. Sau khi hắn phát hiện, Tiêu Duệ thờ ơ với sự khiêu khích của hắn, thiếu gia Dương gia ghen ghét dữ dội rốt cuộc kiềm nén không được, ngửa đầu uống cạn rượu hùng hoàng còn thừa trong chén, lung la lung lay đứng dậy đi đến giữa sân. Đang muốn nói gì đó, đột nhiên vẻ mặt y co giật. Thân mình run rẩy kịch liệt, thân thể vặn vẹo vài cái, liền ầm ầm ngã nhào xuống, máu tươi chảy ra từ lỗ mũi bờ môi. Hai chân co rúm vài cái liền đứt khí.

Mặc dù là ở trong Yên La Cốc, nhưng đứa con Lăng Trì công chúa đột nhiên chịu khổ đột tử, vả lại tình trạng tựa như trúng độc, triều đình và dân chúng thành Trường An Đại Đường từ thấp lên cao nổi lên một gợn sóng kinh thiên. Sự tình phát sinh ở trong Yên La Cốc, Lăng Trì công chúa lại một mực chắc chắn rằng có người ác ý hạ độc, dưới cơn tức giận, Lý Long Cơ lúc này hạ chỉ, làm cho Đại Lý tự và Hình bộ cùng nhau tổ kiến “tổ chuyên án”, do Đại Lý tự khanh Hồ Chính nắm giữ ấn soái, dẫn người điều tra vụ án này.

Bởi vì sự tình trọng đại, mặc dù Ngọc Chân địa vị tôn sùng, nhưng Hồ Chính vẫn không dám chậm trễ. Hắn đầu tiên là làm cho bọn nha dịch Đại Lý tự đemgiam giữ một mình tất cả tạp dịch, hạ nhân cùng với cung nữ trong cốc, nhất là mấy người nữ đầu phụ trách phối chế rượu cây xương bồ và rượu hùng hoàn kia.

Trừ những điều này ra, Hồ Chính còn làm cho người ta niêm phong toàn bộ rượu còn thừa trong bếp cất vào kho, đợi tra nghiệm.

Đợi sau khi khám nghiệm tử thi, sau khi nhận định Dương Hồi chết vì trúng độc trạng thái giống như trúng độc thạch tín, Hồ Chính sắc mặt nghiêm chỉnh âm trầm cúi người thi lễ:

- Ngọc Chân điện hạ, hạ quan đắc tội, sự tình trọng đại, Dương gia công tử chết vì đọc thạch tín, mọi người trong cốc, bao gồm cả tân khoa Trạng Nguyên công, cũng khó trốn khỏi hiềm nghi…

Sắc mặt Ngọc Chân âm trầm, trên thịnh yến Đoan Ngọ hôm nay xuất hiện một màn máu tanh như vậy, thực làm cho nàng buồn bực và khó chịu. Nàng tuyệt đối không tin có người hạ độc trong cốc của mình, nhưng sự thật xảy ra trước mặt, Dương Hồi đúng là trúng độc mà chết, điều này làm cho nàng không còn lời nào để nói. Nàng khoát tay áo:

- Hồ đại nhân cứ việc kiểm tra thực hư, nếu tra ra là người trong cốc gây nên, quốc pháp vô tình! Ta tuyệt đối không che chở.

Hai ngày trôi qua. Mặc dù Đại Lý tự và Hình bộ hao hết tâm cơ, vẫn không có tra ra manh mối gì. Trong rượu niêm phong trong cốc không hề có độc tố, mà tất cả bọn thị nữ hạ nhân lại cẩn thận vặn hỏi vài lần, đều không hề có chứng cớ có người hạ độc. Kỳ thật, Hồ Chính mặc dù không cần thẩm tra xử lý, cũng hiểu được, bọn thị nữ hạ nhân trong cốc không oán không cừu với Dương Hồi, sao có thể hạ độc một quý công tử hoàng thân quốc thích chứ? Hết thảy, tất cả ánh mắt ngờ vực vô căn cứ đều chuyển lên người Tiêu Duệ. Chỉ có Tiêu Duệ, mới có chút “ân oán tình cừu” với Dương Hồi ---- nhưng, Tiêu Duệ rõ ràng là người thắng trên tình trường, hắn đã thắng được mỹ nhân về, trước ý chỉ của hoàng thượng, hắn lập tức có thể động phòng hoa chúc, dường như không có lý do gì đi hạ độc Dương Hồi.

Đại Lý tự và Hình bộ bố trí một đại đường đơn giản trong Yên La Cốc. Tiêu Duệ thần sắc thản nhiên đứng ở dưới đường, im lặng không nói gì. Hồ Chính vỗ kinh đường mộc:

- Tiêu Duệ…

Lời tiếp theo còn chưa nói xong, chợt nghe thanh âm lanh lảnh khàn khàn của Cao Lực Sĩ vang lên:

- Hoàng thượng giá lâm, Huệ Phi nương nương giá lâm!

Lý Long Cơ sóng vai Huệ Phi đi vào, đi theo phía sau là Lăng Trì công chúa và Dương Thận Giao mặt đầy nước mắt. Mà sau bốn người, đi vào mấy vị triều thần, trong đó có hai người Lý Lâm Phủ và Hạ Tri Chương.

- Bái kiến hoàng thượng.

Hồ Chính mang theo các quan viên tạp dịch liên quan cùng nhau quỳ xuống đất. Mặt Tiêu Duệ không chút thay đổi quỳ ở một bên, thần sắc thản nhiên như trước. Lý Long Cơ khoát tay áo:

- Bình thân, Hồ ái khánh tiếp tục thẩm án.

Hồ Chính cẩn thận cho người chuẩn bị chỗ ngồi cho hai người Lý Long Cơ, sau đó kính cẩn cúi người thi lễ, lúc này mới trở lại sau bàn của mình. Trước mặt hoàng đế, kinh mộc đường này không thể dùng, liền lấy tay vỗ nhẹ bàn, quát:

- Tiêu Duê, bản quan kiểm tra thực hư mấy ngày, người trong cốc này chỉ có ngươi mới có hiềm nghi hạ độc Dương công tử, ngươi hãy thành thực khai ra!

Tiêu Duệ thản nhiên cười:

- Hồ đại nhân, ngươi không có bằng chứng liền chỉ trích Tiêu Duệ là nghi phạm, có phải không hợp với luật pháp Đại Đường hay không? Bản thân ta muốn thỉnh giáo Hồ đại nhân, cái gì gọi là chỉ có ta có hiềm nghi? Ta sao lại phải hạ độc Dương công tử? Ta cùng Dương công tử vừa không thù mới lại chẳng hận cũ, tại sao đến nỗi phải hại chết mạng người? Lùi một bước nói, mặc dù ta cùng Dương Hồi có thâm cừu đại hận, nếu ta xuống tay với hắn, nói vậy cũng sẽ không hạ độc trước mặt mọi người đi? Dương công tử phát độc tại chỗ, đây không phải ta tự mình rước họa vào thân sao? Còn nữa, ta cùng với các vị đại nhân ẩm yến cùng nhau, rượu uống đều là một loại với Dương công tử, ta dùng cái gì hạ độc, khi nào thì hạ độc? Xin Hồ đại nhân dạy ta.

Hồ Chính nhất thời nói không ra lời.

Tiêu Duệ thản nhiên liếc Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi, trong lòng rất là buông lỏng. Tuy rằng hắn cực kỳ thống hận Dương Hồi, cũng đang có lòng đề phòng Dương Hồi thậm chí cũng nhiều lần nghĩ qua muốn trả thù Dương Hồi, nhưng hắn còn chưa đến tình trạng nhược trí --- hạ độc Dương Hồi trước mặt mọi người như thế.

Hắn cũng không hạ qua độc gì, sợ cái gì? Hắn cũng không tin, Hồ Chính này có thể có bản lĩnh đem người đã biết vô tội tự nhiên thẩm tra thành người bị tình nghi. Không có bất cứ chứng cớ gì chứng minh mình làm, chẳng phải là người mê nói mộng? Không chỉ có luật pháp Đại Đường, chớ đừng nói chi là Ngọc Chân sẽ không đáp ứng, cho dù là hai vợ chồng Lý Long Cơ, cũng sẽ không đáp ứng đi. Hắn đã hạ thánh chỉ, Tiêu Duệ trên thực tế đã là con rể hắn, hắn sao có thể trơ mắt nhìn Tiêu Duệ gặp loại chuyện oan uổng không rõ ràng này.

Quả nhiên, Võ Huệ Phi trầm giọng nói:

- Hồ đại nhân, Tiêu Duệ là môn sinh thiên tử tân khoa Trạng Nguyên công, tiền đồ đang vô lượng, chuyện tốt lại thành đôi --- trước mắt sắp tới ngày thành hôn, hắn như nào lại hạ độc Dương Hồi?

Hồ Chính lau mồ hôi lạnh trên đầu, đứng dậy khom người nói:

- Hồi bẩm nương nương, thần kiểm tra thực hư hồi lâu, chỉ có Trạng Nguyên công và Dương Hồi từng có vài phần hiềm khích, chỉ…

Kỳ thật Hồ Chính cũng là hết cách, cái gọi là “thẩm án” cũng bất quá là làm kiểu dáng, cho vợ chồng Lăng Trì công chúa xem. Chết chính là hoàng thân quốc thích, áp lực từ người nhà của người chết đặc biệt lớn, mà “phạm án” cũng là hoàng thân quốc thích ---- nếu hắn thời gian dài tra không ra được manh mối, vị trí Đại Lý tự Chính Khanh này sợ là đừng nghĩ ngồi nữa. Hắn làm sao không biết Tiêu Duệ không hề có động cơ gây tội, nhưng tra đến tra đi, cũng chỉ có Tiêu Duệ nơi này dường như còn có thể tìm một chút manh mối, hắn đành phải kiên trì liệt Tiêu Duệ vào “nghi phạm”.

Võ Huệ Phi nhíu mày:

- Hồ đại nhân, ngươi thẩm án như vậy sợ là không ổn, ngươi có bằng chứng gì?

Ngọc Chân ngồi một bên cười lạnh:

- Hồ đại nhân, ngày thường ta cũng không rất ưa Dương Hồi, như vậy dựa theo lời của ngươi, ta cũng là hung thủ hạ độc Dương Hồi sao?

Hồ Chính cúi người thi lễ, run giọng nói:

- Hạ quan không dám.

Lăng Trì công chúa nghẹn ngào đi ra quỳ rạp xuống trước mặt Lý Long Cơ, khóc hô:

- Hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho cháu ngoại của ngài, Dương Hồi con trai nhà ta bị chết thật thê thảm mà!

Lý Long Cơ thở dài một tiếng:

- Lăng Trì, ngươi hãy đứng lên, trẫm nhất định sẽ sai người tra ra manh mối. Một khi tra ra hung phạm, vô luận là ai, trẫm nhất định sẽ giết kẻ phạm tội tịch thu tài sản cả nhà hắn.

Lý Lâm Phủ đột nhiên há mồm nói:

- Hồ đại nhân, có thể hay không đem vò rượu còn lại của Dương công tử sau khi phát độc chết ra làm cho bản quan đánh giá?

Hồ Chính vội vàng sai người đem vò rượu còn lại một chút rượu hùng hoàng ngày đó Dương Hồi uống thừa mang tới. Lý Lâm Phủ tiếp nhận, tựa đầu sát vò rượu ngửi một cái thật lâu, nhíu nhíu mày, sau đó dùng tay luồn vào, dùng ngón giữa nhẹ nhàng quết một chút rượu, nhấp một cái bên môi, sắc mặt như trút được gánh nặng, thản nhiên nói:

- Hoàng thượng, trong rượu này đích xác có độc!

Lý Long Cơ trừng mắt liếc hắn một cái, thầm nghĩ còn cần ngươi nói lời thừa, trẫm đương nhiên biết trong rượu này có độc, nếu không Dương Hồi như nào lại chết thảm như thế!

Lý Lâm Phủ dừng một chút, lại cao giọng nói:

- Hoàng thượng, thần nghĩ, thần đã tra ra ai là hung thủ giết Dương Hồi bằng thuốc độc.

Lời vừa nói ra, cả sảnh đường phải sợ hãi. Lăng Trì công chúa lại khóc hô vọt lại, một phen túm ống tay áo Lý Lâm Phủ, nước mắt chảy ra:

- Lý tướng, ngài mau nói, rốt cuộc là kẻ trời đánh nào hạ độc giết chết con ta! Lão nương hôm nay cũng không muốn sống, ta không thể không liều mạng một sống một chết với hung thủ báo thù cho con ta!

Lý Lâm Phủ chán ghét lắc ống tay áo, thản nhiên nói:

- Lăng Trì công chúa, mời an tâm một chút chớ nóng nảy!

Lý Lâm Phủ tiến lên vài bước, ánh mắt chậm rãi liếc qua thân mọi người, cuối cùng dưng lại trên người Hồ Chính:

- Hồ đại nhân, tra án phải tránh ngờ vực vô căn cứ lung tung, ngươi tra án nhiều ngày đã phạm vào tối kỵ.

Lý Long Cơ khoát tay áo:

- Lý ái khanh, khanh hãy nói xem, hung thủ trong lời nói của khanh rốt cuộc là người nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện