Các quý tộc người Thoán gồm cả Thoán Quy Vương và A Đại trợn mắt há mồm mà đứng ngoài xem hết thảy, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một tiếng. Sự kính sợ trong lòng Thoán Quy Vương ngày càng nặng, thầm nghĩ khâm sai của hoàng đế Đại Đường này quả nhiên lợi hại, thậm chí ngay cả nhân vật nắm thực quyền ở Kiếm Nam Đạo là Tiên Vu Trọng Thông này nói bắt là bắt, tuyệt đối không mập mờ.

Trong lòng người Thoán, Tiên Vu Trọng Thông không phải người bình thường. Chẳng những là Tiết độ phó sứ quyền cao chức trọng tại Kiếm Nam Đạo, còn là thương nhân lớn nhất Kiếm Nam Đạo, gia tài rất nhiều. Không nói gì khác, gần như tất cả vật tư mua bán ở Thoán khu này kỳ thật đều do Tiên Vu Trọng Thông khống chế.

Trong lòng Tiên Vu Trọng Thông lo sợ không yên, nhưng trên mặt lại một mảnh lạnh ngắt, hắn cười ha ha:

- Tiêu Duệ, bản quan là quan to triều đình, không có ý chỉ của hoàng thượng, cho dù là Chương Cừu Kiêm Quỳnh cũng không thể động tới một cọng tóc gáy của bản quan, ngươi thật là to gan!

Tiêu Duệ chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười:

- Tiên Vu Trọng Thông, ngươi xuất phát từ ân toán riêng tư âm thầm cấu kết Thoán Nhận Tiến, ý đồ mưu hại bản quan, điều này cũng không đáng để ta so đo ngươi ---- nhưng là, ngươi tích trữ quân giới riêng, một mình buôn bán vũ khí và muối ăn cho người Thoán và người Nam Chiếu, sao ta có thể tha cho ngươi? Quốc pháp Đại Đường sao có thể tha cho ngươi? Thân mình Tiên Vu Trọng Thông đột nhiên chấn động, run giọng nói:

- Tiêu Duệ, ngươi chớ có ngậm máu phun người! Bản quan làm quan gần 20 năm, luôn luôn trung với triều đình và hoàng thượng, sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế.

- Tiên Vu Trọng Thông, ngươi cũng không ngẫm lại xem, nếu bản quan không nắm được bằng chứng của ngươi, thì sao dám xuống tay với quan to triều đình như ngươi?

Tiêu Duệ cười lạnh nói:

- Tiên Vu Trọng Thông, ngươi ngàn lần không nên vạn lần không nên, không nên xui khiến Thoán Nhật Tiến công kích vùi lấp An Bình thành ---- ngươi cho là trời cao hoàng đế xa, hoàng thượng sẽ không để một cái An Bình thành nho nhỏ vào mắt, càng sẽ không vì Trúc thành sứ của một tòa thành nho nhỏ bị giết mà gây chiến… Ngươi sai lầm rồi, Tiên Vu Trọng Thông, hoàng đế bệ hạ anh minh của chúng ta tuy rằng ở xa tại Trường An, nhưng…

Tiêu Duệ nói tới đây đột nhiên ngừng lại:

- Một khi An Bình thành mở ra An phủ sứ ti, ngươi và người Thoán không cách nào tiến hành buôn lậu thông suốt như trước kia ---- Tiên Vu Trọng Thông, vì tư lợi cá nhân, không ngờ ngươi âm thầm phá hư kế lớn ổn định biên giới của triều đình, quả nhiên là tội ác tày trời! Ngươi không ngờ rằng, bản quan sẽ phụng mật chỉ của hoàng thượng, ngươi càng không ngờ rằng, bản quan hành động nắm An Bình thành bắt giữ Thoán Nhật Tiến!

Thật ra tới giờ phút này Tiên Vu Trọng Thông cũng bình tĩnh lại, hắn lạnh lùng cười:

- Vu khống, ngươi vu hãm bản quan, hẳn là tội chết.

- Chứng cớ?

Tiêu Duệ cười:

- Tiên Vu Trọng Thông, chứng cớ ngươi buôn bán lậu muối và vũ khí bản quan đã sớm nắm giữ, hơn nữa, đã mang về kinh sư. Về phần nhân chứng, ha ha, Thoán Nhật Tiến kia và quản gia Tiên Vu Lương của Tiên Vu gia ngươi ở lại Côn Châu thành Thoán khu chính là nhân chứng. Nhân chứng vật chứng đều có, bản quan thật muốn nhìn, ngươi còn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật như thế nào!

Tiên Vu Trọng Thông đột nhiên nở nụ cười:

- Tiêu Duệ, ngươi có nhân chứng vật chứng thì thế nào? Bản quan đánh cuộc với ngươi, không ngoài ba tháng, thánh chỉ của hoàng thượng sẽ tới, bản quan vẫn sẽ phục nguyên chức quan cũ, vẫn làm Tiết độ phó sứ Kiếm Nam Đạo này như cũ, ngươi tin hay không?

Tiêu Duệ chợt ngẩn ra, chợt nhớ tới Khánh Vương Lý Tông phía sau Tiên Vu Trọng Thông, lạnh lùng cười:

- Tiên Vu Trọng Thông. Nếu Khánh Vương không ra mặt, có lẽ người còn có thể giữ một mạng. Nhưng nếu như Khánh Vương ra mặt, ngươi chắn chắn chết không thể nghi ngờ, điểm này, ngươi lại có tin hay không?

Sắc mặt Tiên Vu Trọng Thông đột biến, lại nghe Tiêu Duệ quát to một tiếng:

- Áp giải Tiên Vu Trọng Thông tới Ích Châu giao cho Chương Cừu Kiêm Quỳnh đại nhân, chờ triều đình xử trí.

Thoán Quy Vương ân cần bày thịnh yến chiêu đãi đám người Tiêu Duệ. Trên yến hội, khi đám man nữ xinh đẹp nhảy xong một khúc vũ đạo tiếp khách của người Thoán khiến người ta hoa mắt, một man nữ cực kỳ quyến rũ diễm lệ mặc man váy hoa lệ, dáng người lại cực kỳ nóng bỏng một bước ba chỗ động đi vào đại sảnh.

Mày liễu như trăng rằm, môi anh đào đỏ tươi nở nụ cười yếu ớt, hai luồng đẫy đà nở ra trước bộ ngực sữa nửa trần đung đưa gần như muốn thoát khỏi sự trói buộc của váy ngắn hở eo. Nàng này không hề để ý ánh mắt phẫn nộ và tràn ngập khinh miệt của A Đại, cũng không để ý nét mặt già nua đỏ lên của Thoán Quy Vương, một chút xuân ý giữa lông mày ngày càng nặng, nàng mang theo một làn gió thơm đi về phía Tiêu Duệ.

Không đợi Tiêu Duệ kịp phản ứng, man nữ này đã ngồi xuống sát cạnh Tiêu Duệ, dùng bộ ngực nhỏ phình lên áp vào cánh tay Tiêu Duệ, cố tình cọ sát, hai nụ hoa gồ dậy lướt qua như có như không, xuyên qua lớp quần áo mỏng của Tiêu Duệ khiến hắn cảm thấy từng đợt khác thường.

- Tiêu đại nhân quả nhiên là tuấn tú lịch sự, giống như trong truyền thuyết kia … Tiểu nữ tử Các Cách Mã, là con gái Nam Chiếu Vương Bì La Các, được nghe Tiêu đại nhân đi vào Nam Ninh Châu, đặc biệt đến kính Tiêu đại nhân một chén rượu.

Các Cách Mã kiều mỵ nói, nâng một chén rượu trước bàn Tiêu Duệ lên, cười khanh khách tự mình uống một nửa, sau đó mị nhãn như tơ đưa nửa chén rượu kia tới bên miệng Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ nhướng mày, không hề do dự rút cánh tay khỏi trước ngực co dãn và kiều diễm của Các Cách Mã, sau đó thản nhiên cười, đẩy chén rượu qua một bên:

- Ngươi là công chúa Nam Chiếu Các Cách Mã được gả tới Nam Ninh Châu?

- Đúng vậy.

Các Cách Mã cười hì hì, toàn bộ thân mình kiều mỵ mềm nhũn gần như nhào vào trong lòng Tiêu Duệ, phong tình vạn chủng uốn éo nói:

- Các Cách Mã ngưỡng mộ Tiêu đại nhân đã lâu, đêm nay…

- Đêm nay, Các Cách Mã nguyện ý bồi đại nhân…

Các Cách Mã đột nhiên cúi người nhỏ giọng nói một câu sát bên tai Tiêu Duệ, khi nàng cúi người xuống bộ ngực no đủ đẫy đà kia nhẹ nhàng lướt qua đầu vai Tiêu Duệ, làm rung động tâm thần của Tiêu Duệ, Các Cách Mã thản nhiên cười vươn cái lưỡi thơm thơ liếm lên ngọn tai Tiêu Duệ.

A Đại bỗng nhiên đứng dậy, giận dữ mắng mở một tiếng:

- Các Cách Mã tẩu tử, ngươi đừng khinh người quá đáng!

Các Cách Mã khanh khách cười duyên cười run rẩy cả người chậm rãi đứng lên nói:

- Ta nói A Đại muội muội, ta khinh người quá đáng như thế nào? Muội phải biết rằng, Tiêu đại nhân là khâm sai hoàng đế Đại Đường phái tới Nam Chiếu chúng ta xem lễ, công chúa Nam Chiếu ta đây biết Tiêu đại nhân đến đây, chẳng lẽ không nên tới mời một chén rượu sao?

- Ngươi… Ngươi là thê tử của ca ta!

Mặt A Đại đỏ lên, lạnh lùng dậm chân:

- Ngươi không nên quá phận, nếu không ta không buông tha cho ngươi!

- Ồ? Muội nói tên ca ca vô dụng kia của muội à ---- hừ, nếu không phải phụ vương ta, ta mới không gả cho kẻ nhu nhược kia, hắn là nam nhân sao? A Đại muội muội, muội rất u mê.

Các Cách Mã nói xong xoay người lại đánh mị nhãn với Tiêu Duệ, bất chấp sự chán ghét ngày càng nặng trong mắt Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ đứng dậy:

- Thoán Quy Vương đại nhân, sắc trời đã tối, bản quan phải ra khỏi thành về doanh trại, cáo từ!

Thoán Quy Vương vội vàng đứng lên nói:

- Tiêu đại nhân, ta đại an bài phòng khách cho Tiêu đại nhân ở trong phủ…

Các Các Mã nhẹ nhàng cười quyến rũ:

- Đúng đó, Tiêu đại nhân, người Đường các ngài không phải có câu gọi đã đến thì phải ổn định sao. Nếu đến đây, như nào còn có thể đi? Ồ, Tiêu đại nhân là lo lắng… Theo tiểu nữ tử xem, Tiêu đại nhân cứ yên tâm đi, lão già kia nịnh bợ Tiêu đại nhân còn không kịp, sao dám…

Các Cách Mã lại cười quyến rũ lên, nét mặt già nua của Thoán Quy Vương rốt cuộc không nhịn được, giận dữ mắng mỏ một tiếng:

- Các Cách Mã, ngươi còn không lui xuống!

Các Cách Mã khinh thường liếc Thoán Quy Vương, cười lạnh:

- Đêm nay ta muốn bồi Tiêu đại nhân, lão già kia, chẳng lẽ ngươi không nguyện ý sao?

Mặt Thoán Quy Vương đỏ lên, tức giận tới nỗi toàn thân đều run lên:

- Các Cách Mã, đừng tưởng ngươi là công chúa Nam Chiếu, ta không dám làm gì ngươi ---- ngươi đã gả cho con ta, chính là thê tử người Thoán chúng ta. Ngươi còn tiếp tục làm mất mặt xấu hổ ở trong này, cẩn thận ta giết ngươi!

Các Cách Mã lỗ mãng cười. Một trận sóng gợn mãnh liệt trước ngực, nàng uốn éo eo nhỏ, bộ ngực nóng bỏng nâng cao nghênh đón, cười lạnh:

- Lão già kia, ngươi giết đi! Nắm loan đao của ngươi, đâm nơi này của lão nương! Không dám đâm, ngươi không phải nam nhân!

Mặt Thoán Quy Vương lúc đỏ lúc trắng thần sắc biến ảo, hơi lui về phía sau một bước. Đúng lúc này, một thanh niên người Thoán sắc mặt tái nhợt xuất hiện ở cửa sảnh, run giọng nói:

- Các Cách Mã, ngươi trở lại cho ta!

- Trở về? Đồ vô dụng, ngươi cũng không phải nam nhân.

Các Cách Mã đột nhiên gào lên cuồng loạn:

- Người Thoán các ngươi cũng không phải người, là súc sinh! Như thế nào, mất hứng? Nếu ta có thể ngủ cùng lão cha súc sinh của ngươi, vậy bồi Tiêu đại nhân thì đã làm sao?

Sắc mặt A Đại trắng bệch, khó tin liếc Thoán Quy Vương, giận dữ xấu hổ che mặt chạy đi. Mà trong đại sảnh, tiếng cười phong tao cùng tiếng rên rỉ của con trai Thoán Quy Vương trộn lại một chỗ, Tiêu Duệ chán ghét liếc đôi cha con người Thoán đáng ghét này, cũng chẳng muốn nghĩ chuyện xấu xa dơ bẩn này của bọn họ, đi nhanh ra khỏi đại sảnh. Mặc Thoán Quy Vương kêu gọi thế nào, cũng không quay đầu trở lại.

Con của Thoán Quy Vương, trượng phu Các Cách Mã Thoán Sùng Đạo thần sắc phẫn nộ đứng trong độc viện của mình, nhìn thẳng vào Các Cách Mã một bước ba nơi động đi ra cửa, run giọng nói:

- Ngươi muốn đi đâu?

Các Cách mã bĩu môi:

- Ta đi đâu thì đi, ai cần ngươi lo!

Thoán Sùng Đạo thở dốc kịch liệt, lủi tới một bước, nắm được bả vai mỹ lệ mềm mại của Các Cách Mã, thở hổn hển nói:

- Không, ngươi không thể rời đi!

- Buông!

Sắc mặt Các Cách Mã lạnh lùng:

- Buông ra!

Sắc mặt Thoán Sùng Đạo đỏ lên, cách tay nắm lấy bả vai Các Cách Mã run lên mãnh liệt:

- Ngươi không nên khinh người quá đáng, ngươi là thê tử của ta, ta không cho phép ngươi đi ----

- Ta phi. Ngươi hiện tại ngược lại là một nam nhân, nhưng khi cái lão súc sinh cha ngươi cường bạo lão nương, ngươi ở đâu? Ngươi tránh ở góc phòng trơ mắt nhìn… Như nào hiện tại hối hận? Hừ, ta cho Thoán Sùng Đạo ngươi biết, đã muộn! Đã quá muộn rồi! Tránh ra, cho ta ra ngoài…

Các Cách Mã dùng sức giãy khỏi cách tay Thoán Sùng Đạo, cười phóng đãng chạy ra ngoài.

Thoán Sùng Đạo si ngốc đứng dưới ánh trăng, mắt nhìn thân ảnh dịu dàng của Các Cách Mã biến mất ở cổng vòm. Sắc mặt hắn dần đỏ lên, dần trắng bệch, bên tai hắn, tiếng kêu buồn bã thả thiết của Các Cách Mã nằm dưới thân Thoán Quy Vương và tiếng rên rỉ phóng đáng của nàng trên người Thoán Quy Vương xen vào một chỗ, khiến hắn không thể chịu đựng được.

Cả người hắn đều run rẩy, chậm rãi cúi người xuống, lấy ra một thanh loan đao sắc bén dưới lòng bàn chân.

Thoán Sùng Đạo run rẩy nâng loan đao kia lên nhìn về phía ánh trắng sáng ngời, bởi vì tay cầm đao run rẩy, mũi loan đao dưới ánh trăng phát ra một ánh sáng mê ly và quỷ dị.

- Lão súc sinh, ngươi đáng chết!

Thoán Sùng Đạo âm trầm lẩm nhẩm nói. Ánh trăng chiếu xuống, thanh niên người Thoán luôn nho nhã yếu ớt, đứa con cả của thủ lĩnh người Thoán, một cỗ âm ngoan sâu tàn đột nhiên tràn ra trong lòng. Hắn cắn chặt răng, giấu chuôi loan đao này ở phía sau, sau đó chậm rãi bước về phía trong hậu hoa viên, thân ảnh Thoán Sùng Đạo lảo đạo chậm rãi bước đi. Trong một góc hành lang âm u, Các Cách Mã mặt không đổi sắc đi ra. Nàng duỗi tay vịn chặt lan can gỗ trước mặt, ngửa đầu nhìn mặt trăng cong như lưỡi câu trên bầu trời cao, cười lạnh một tiếng xa xôi.

- Thoán Sùng Đạo…

Các Cách Mã thì thào tự nói:

- Ngươi vẫn không nhịn được…

Trong nháy mắt, Các Cách Mã cứ âm trầm đứng ở một đầu hành lang trong phủ đệ của thủ lĩnh người Thoán ở Nam Ninh Châu, lẳng lặng chờ nghe tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong nội viện, trước mặt từng màn từng việc hiện lên trước mắt.

Một năm trước, Bì La Các hấp tấp gả nàng tới Nam Ninh Châu này, nàng biết sứ mệnh của mình. Đến nay nàng vẫn còn nhớ rõ, trước khi đi phụ vương Bì La Các của nàng đứng ở ngoài thành Thái Hòa nói một câu bên tai nàng:

- Các Cách Mã, nhớ kỹ, con vĩnh viễn là người Nam Chiếu, là công chúa Nam Chiếu!

- Thoán Nhật Tiến đã chết, nếu Thoán Quy Vương lại chết ---- hừ, Thoán khu này chính là của Nam Chiếu chúng ta.

Trong lòng Các Cách Mã nảy sinh vui mừng thản nhiên, nhưng đột nhiên, sắc mặt vui mừng vừa mới hiện trên mặt nàng ngưng trọng, nàng đột nhiên nhớ tới khâm sai Đại Đường Tiêu đại nhân anh tuấn tuấn tú kia.

Chuyện bố chồng móc nối con dâu ở trong xã hội Đại Đường dân phong cởi mở đều là chuyện tầm thường, huống chi là trong bộ tộc người Thoán còn chưa khai hóa này. Bộ tộc người Thoán mặc dù không có phong tục cổ hủ kế thừa vợ cha như người man di tây bắc, nhưng chuyện bố chồng và con dâu thông gian thực sự không ít. Thoán Quy Vương vốn thèm nhỏ dãi bởi sắc đẹp của Các Cách Mã, sao còn có thể trải qua sự trêu chọc của Các Cách Mã. Vào ngày thứ ba Các Cách Mã tiến vào Thoán gia tộc, hắn liền thừa lúc con mình vắng mặt, nhanh chóng chạy vào tân phòng của Thoán Sùng Đạo, dưới sự ỡm ờ của Các Cách Mã, hoàn thành chuyện tốt. Hôm nay bị Các Cách Mã trước mặt mọi người “vạch trần ra”, Thoán Quy Vương trừ cảm thấy có chút xấu hổ trước mặt khâm sai Đại Đường ra, cũng không có để ở trong lòng.

Về phần Thoán Sùng Đạo, lại cho hắn lấy một mỹ thiếp gọi là bồi thường hắn, Thoán Quy Vương lơ đễnh nghĩ. Đối với đứa con trời sinh tính yếu đuối này, hắn cũng không để ở trong mắt. Thoán Sùng Đạo tiến tới sân nơi Thoán Quy Vương ở. Thoán Quy Vương đang nằm trên thân một thị thiếp hung hăng giải phóng dục vọng, thị thiếp man nữ dưới thân lẳng lơ rên rỉ, từng tiếng đều rơi vào lỗ tai Thoán Sùng Đạo.

Thoán Sùng Đạo cắn chặt răng, thân thể gầy yếu giống như lắc lư trong gió nhẹ. Tiếng rên rỉ của thị thiếp trong phòng Thoán Quy Vương ngày càng lớn, sự phẫn nộ trong mắt Thoán Sùng Đạo ngày càng nặng. Hắn ngẩng đầu lên, lại nhìn mặt trăng như lưỡi câu kia, bên tai vang lên âm thanh tràn đầy trào phúng của Các Cách Mã kiều mỵ đến tận xương kia:

- Thoán Sùng Đạo, ngươi còn là một nam nhân sao?

- Thoán Sùng Đạo, ngươi còn là một nam nhân sao?

Sắc mặt tái nhợt của Thoán Sùng Đạo càng thêm tái nhợt, hắn hơi tiến lên một bước, hai tay nắm chặt lấy loan đao dấu phía sau, sau đó không chùn bước một cước đá văng cửa phòng ngủ của Thoán Quy Vương.

Thân mình Thoán Quy Vương đang nằm trên thân thị thiếp, một tay còn đang vuốt ve bộ ngực đầy đặn của nàng, giận dữ hét:

- Sùng Đạo, ngươi làm gì? Còn không cút ra ngoài cho ta.

Mặt Thoán Sùng Đạo không chút thay đổi, khuôn mặt tái nhợt chậm rãi hiện ra, hơi thở rét căm căm. Hắn bước một bước gần đến Thoán Quy Vương, âm thanh phẫn nộ Thoán Quy Vương quát kia vừa ra khỏi miệng, loan đao lạnh như băng trong tay hắn liền đâm vào ngực Thoán Quy Vương.

Thoán Quy Vương phát ra tiếng hét thảm, máu phun tung tóe, khiến thị thiếp dưới thân kia trở thành một người máu. Trong tiếng hét chói tai cực kỳ hoảng loạn của người thị thiếp kia, loan đao trong tay Thoán Sùng Đạo vung lên, máu nóng lập tức bắn tung tóe toàn thân hắn. Hắn sờ soạn vết máu trên mặt, lại ngoan độc nắm loan đao trong tay cuồng loạn đâm vào ngực đang chảy máu đầm đìa của Thoán Quy Vương.

Thân mình Thoán Quy Vương co giật, vẻ kinh hãi trong mắt còn chưa ngưng tụ, Thoán Sùng Đạo lại chém một đao rụng đầu lâu của hắn.

Thị thiếp Thoán Quy Vương thét lên chói tai, dùng cánh tay đầm đìa máu che mặt la cứu mạng, thiếu chút nữa ngất xỉu.

- Ngươi, lại đây.

Thoán Sùng Đạo nắm loan đao máu trong tay, cúi đầu nói.

Thị thiếp Thoán Quy Vương thét chói tay giương mắt nhìn gương mặt như ác ma của Thoán Sùng Đạo kia, thân mình run rẩy. Thoán Sùng Đạo giống như dã thú nhào qua, nhấc thân thể trần trụi đầy máu của thị thiếp lên, trong miệng đột nhiên phát ra một tiếng rít gào cao vút, loan đao trong tay phốc một tiếng cắm vào trong bụng thị thiếp!

Thoán Sùng Đạo sắc mặt điện cuồng người đầy vết máú, trước mặt A Đại và hai đứa con trai khác của Thoán Quy Vương, ném loan đao trong tay xuống, sau đó bước về phía viện của mình như không có việc gì.

Con trai thứ hai và thứ ba của Thoán Quy Vương dùng ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào huynh trưỏng thường ngày vẫn vô cùng yếu đuối của mình, hồn nhiên quên mất phụ thân của bọn họ đã chết trong thảm kịch giết cha này. Chỉ có A Đại bi thương muốn chết phẫn nộ rống một tiếng:

- Đứng lại! Ngươi kẻ điên này…

Thoán Sùng Đạo đột nhiên xoay người lại, trừng mắt nhìn thẳng vào A Đại, lạnh lùng nói:

- A Đại, lão súc sinh này chiếm nữ nhân của ta, đáng chết! Có phải như vậy hay không? Ngươi nói có ta biết, có phải như vậy hay không?

- Các ngươi nói cho ta biết, có phải như vậy hay không? Ta là ai? Ta là Thoán Sùng Đạo, không phải người nhu nhược!

Thoán Sùng Đạo quơ tay đầy máu vung tới, bắt được A Đại:

- Có phải hay không, ngươi nói cho ta biết!

Sáng sớm đến rất nhanh, thảm kịch giết cha phát sinh trong Phủ thứ sử Nam Ninh Châu này đã bị A Đại gắt gao ép xuống, trừ bỏ mấy đứa con Thoán Quy Vương ra, không có ai biết không ngờ Thoán Quy Vương lại chết dưới đao của Thoán Sùng Đạo. Tin tức Thoán Quy Vương đột nhiên bạo bệnh mà chết truyền ra ngoài thành, Tiêu Duệ nghe xong ngẩn ra, trong lòng vừa động, không biết làm sao, không ngờ trước mắt hiện lên khuôn mặt tái nhợt mà yếu đuối của Thoán Sùng Đạo kia.

Mặc dù Thoán Quy Vương chết, nhưng người Thoán cũng không thể một ngày không chủ. Dưới sự chủ trì của A Đại, trải qua một nghi thức ngắn gọn, Thoán Sùng Đạo trở thành thủ lĩnh mới của người Thoán ở Nam Ninh Châu. Tiêu Duệ mang theo Lệnh Hồ Xung Vũ và mấy thị vệ Võ lâm quân, ngồi một bên thờ ơ lạnh nhạt với hết thảy, cẩn thận đánh giá thanh niên Thoán Sùng Đạo sắc mặt tái nhợt thần sắc chết lặng này

- Tiêu đại nhân, làm phiền đại nhân dâng tấu hoàng đế Đại Đường bệ hạ, cha ta bạo bệnh mà chết, huynh trưởng Thoán Sùng Đạo của ta tiếp vị, hy vọng hoàng đế Đại Đường bệ hạ có thể hạ chỉ sắc phong.

Khuôn mặt quyến rũ của A Đại nhưng trọng, thanh âm có chút khàn khàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện