Tiêu Duệ ngẩng đầu lên nhìn, thấy trước mặt là một thiếu niên mặc hoa y đang chu môi đứng cách đó không xa, tay phe phẩy một chiếc quạt trúc, mi thanh mắt sáng, dáng người cao gầy, cũng có vẻ vài phần phóng khoáng, phong lưu của sĩ tử Đại Đường.

Dương Hoa Dương Mạnh Dương? Cha hắn là Dương Huyền, từng là thổ tào của phủ Hà Nam. Hắn là thiếu chủ của tửu quán này, là học sinh của Lạc Dương học quán, cũng là người quen biết đã lâu của mình. Trong đầu Tiêu Duệ lập tức hiện ra tư liệu về tên này.

Dừng một chút, hắn bất đắc dĩ đứng dậy, bắt chước cách thi lễ của Đường nhân, cao giọng nói:

- Hóa ra Mạnh Dương huynh, đã lâu không gặp.

Dương Hoa cười lạnh một tiếng

- Đã lâu cái rắm, mới mấy hôm trước còn tìm bản công tử vay ít tiền. Tuy nhiên, bản công tử rất lấy làm lạ. Từ trước tới giờ ngươi không bao giờ uống rượu, sao hôm nay cũng học đòi người ta tới đây uống rượu hả? - Không uống rượu?

Tiêu Duệ hơi hơi sửng sốt. A, vị lão đệ này hình như có một chứng bệnh đối với rượu, chỉ cần uống hai chén nhỏ sẽ lập tức say tới mức cho chó ăn chè.

Tiêu Duệ cười ha hả

- Tại hạ ngẫu nhiên uống chút thôi. Ha ha…

Nói xong, cũng không tiếp tục để ý tới Dương Hoa, tự cầm chén lên uống một hơi cạn sạch.

Mang theo một làn hương rượu thơm ngát vào bụng, Tiêu Duệ khẽ liếm mép, không khỏi nhíu mày.

Dương Hoa cười ha ha đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, trào phúng

- Nhìn xem nào, không đủ sao? Thêm một chén nữa, ngươi sẽ ôm lấy cái bàn mà hôn lấy hôn để như thể đang ôm ấp mỹ nhân vậy đó.

Rượu nhập yết hầu, hương khí vẫn còn lưu lại, còn cả chút cảm giác ngòn ngọt, không phải rượu gạo, mà là rượu mạch. Rượu gạo thuộc loại có vị hăng, còn rượu mạch thuộc loại hương thơm dịu. Tiêu Duệ lập tức phán đoán ra loại rượu. Có điều rượu quá nhẹ gần như vô vị, còn không nặng bằng bia của xã hội hiện đại.

Độ rượu thời cổ đại quả nhiên thấp thật, Tiêu Duệ lại lắc lắc đầu, lẩm bẩm

- Nhạt nhẽo, thật sự là nhạt nhẽo cực kỳ.

Hắn vốn chỉ tự lầm bầm lầu bầu, Dương Hoa nghe thấy không khỏi ung dung cười

- Ngươi thì hiểu cái gì? Bốn điếm bán chính là loại rượu Ngọc Hồ Xuân nổi tiếng Lạc Dương, thậm chí toàn Đại Đường cũng nghe danh, không ngờ ngươi còn nói là nhạt nhẽo? Huỳnh Dương có Thổ Quật Xuân, Phú Bình có Thạch Đống Xuân, Kiếm Nam có Thiêu Xuân, Dĩnh Châu có Phú Thủy Tửu, Ô Trình có Nhược Hạ Tửu, Lĩnh Nam có Linh Khê Tửu, Nghi Thành có Cửu Uấn Tửu, Trường An có Tây thị Khang Tửu, còn có cả Tam Lặc Tương nhập khẩu từ Ba Tư, Mã Lãng Tửu nhập khẩu từ Đại Thực, mà Lạc Dương chúng ta còn có Ngọc Hồ Xuân! Danh tửu đỉnh cao này vào trong miệng ngươi lại thành nhạt nhẽo, vô tri vẫn chỉ là vô tri thôi!

Tiêu Duệ vốn chỉ thuận mồm nói như vậy, cũng không hề có ý chửi bới, chê bai danh tửu của Đại Đường. Đối với quan điểm đánh giá rượu hiện đại của hắn thì rượu Đại Đường quả thực là nhạt nhẽo vô vị. Thịnh thế Đại Đường là một vương triều của thơ, một quốc gia của rượu. Tiêu Duệ đương nhiên cũng hiểu những loại rượu nổi tiếng mà Dương Hoa vừa nói, đại khái ở thời Đường này, những loại đó cũng tương đương với rượu Mao Đài, Ngũ Lương, v.v… của đời sau.

Cổ nhân uống rượu rất chú ý tới tửu khí (đồ đựng): “không tửu khí thì không được uống, tửu khí phải có chừng có độ”. Đường nhân vốn chú ý tới hương vị của đồ ăn, khi uống thì chú ý tới sự tinh mỹ của rượu. Ngọc Hồ Xuân của Dương gia ở thành Lạc Dương vốn là một trong những tửu quán nổi tiếng, đồ uống rượu đương nhiên toàn là những đồ gốm cực kỳ tinh mỹ như chén, bình, v.v…

Tiêu Duệ cười lơ đễnh, không hề để ý tới lời châm chọc của Dương Hoa, chỉ cúi đầu nhìn chiếc chén hai quai hình lục lăng trên tay, hơi lắc lắc chút rượu màu lục trong chén theo thói quen, lại cúi người ngửi ngửi, cười cười, làm như lầm bầm lại làm như đáp lại lời nói khinh thường của Dương Hoa:

- Hơi thiếu độ một chút, nếu như lên men thêm một chút nữa thì hương vị sẽ khá hơn.

Vốn từng học cùng ở Lạc Dương học quán, hiểu biết khá rõ về Tiêu Duệ, thấy hắn “ra vẻ” một tửu khách lão luyện, đánh giá Ngọc Hồ Xuân của nhà mình, trong lời nói còn đầy vẻ “tiếc nuối”, lại thấy hắn có vẻ hờ hững đối với mình, rồi lại nhớ tới trước kia hắn bao lần vô sỉ tới vay tiền mình không trả, Dương Hoa không nhịn nổi càng cười khinh thường:

- Một kẻ bị thịt như ngươi uống rượu này quả thực là uống phí rượu ngon. Nếu không phải đã từng học cùng ngươi một đoạn thời gian, bản công tử đã đá đít ngươi ra khỏi đây từ lâu rồi.

Lần đầu tiên bị người ta coi là bị thịt, Tiêu Duệ vẫn không ngẩng đầu, chỉ cười khổ trong lòng. Liếc mắt nhìn tửu khách xung quanh, hắn thầm thở dài, bưng chén uống một hơi cạn sạch. “Vừa mới tới” đã dính vào rắc rối, bị thịt thì cứ là bị thịt đi. Dù gì cũng có một thân xác, cho dù hắn phạm tội cưỡng gian thì cũng có quan hệ gì tới mình đâu?

Thấy Tiêu Duệ vẫn thần sắc trầm tĩnh, hờ hững bất động, Dương Hoa càng thêm bất mãn, liền đứng đó lải nhải như đàn bà, trách mắng Tiêu Duệ đủ thứ: nào là ăn nhờ ở đậu tại Lưu phủ của Thừa tướng, nào là lừa bịp ba quan tiền của Trương công tử ở Tây phường, nào là bị phát hiện nhìn trộm ca cơ của Ngọc Lâu nên bị ăn đòn…

Những “chuyện cũ” không thể chịu nổi lướt qua đầu, khi qua cái miệng như rắn độc của Dương Hoa liền hóa thành những tràng cười nhạo không dứt của tửu khách xung quanh. Tiêu Duệ rốt cục rốt cuộc không kiềm chế được, giận dữ đứng lên quát:

- Câm miệng!

Dương Hoa đang liến thoắng, đắc ý dạt dào, đột nghe thấy một tiếng hét to, lập tức hoảng sợ. Hắn thấy Tiêu Duệ gân xanh nổi đầy trán, ống tay áo hơi rung động, liền trừng mắt lên:

- Sao? Oan ức cho ngươi lắm à?

Tiêu Duệ đang muốn phất tay bỏ đi, nhưng lại nghĩ giờ mình đã kết hợp với “Tiêu Duệ” này rồi, cứ xem những hành vi của hắn trước đây, mình sẽ còn phải gánh chịu nhiều “nước bọt của dư luận”, giờ mới chỉ chút trêu chọc mà mình đã không chịu nổi thì sau này làm sao có thể sống được. Nghĩ vậy, hắn lập tức hít một hơi thật sâu, ổn định tâm thần, lại chậm rãi ngồi xuống.

Thấy Dương Hoa mặt đỏ tía tai như gà chọi đứng trước mặt, tay vung vẩy quạt không ngừng, Tiêu Duệ cười ảm đạm

- Mạnh Dương huynh, tiểu đệ chỉ muốn uống một chút thật thanh thản, được không?

- Tài học dâng cho đế vương gia, mỹ tửu bán cho người biết hàng. Loại không có chút tửu lượng, không hiểu rượu, không biết thưởng thức rượu như ngươi, uống loại rượu ngon thượng đẳng này quả thực là phí phạm.

Dương Hoa thấy thái độ của Tiêu Duệ có chút mềm mỏng, liền không muốn tiếp tục đôi co với hắn, cười lạnh quay lưng đi vào trong quầy.

Đường đường phẩm tửu sư đỉnh cao trong top-10, thiên tài phẩm rượu “Tam Quan Tửu Đồ”, ngửi hương rượu liền biết hết về rượu, không ngờ bị mắng là “không có chút tửu lượng, không hiểu rượu, không biết thưởng thức rượu”, Tiêu Duệ đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó nhếch miệng nói một câu theo bản năng:

- Nếu ta mà không hiểu rượu thì thế gian này cũng chẳng có mấy người biết về rượu.

Dương Hoa lập tức dừng chân, còn chưa kịp quay người đã nghe ở trong góc quán vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:

- Tiểu tử khẩu khí thật lớn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện