‎‎Đúng là Dương tam tỷ đến từ Ích Châu, và đương nhiên, cùng đi với Dương tam tỷ còn có ‎Dương mẫu.

Dương Ngọc Hoàn vẫn nhớ mẫu thân già ở Ích Châu. Mặc dù hiện giờ Dương mẫu ở Ích Châu, có ‎Dương tam tỷ chiếu cố và Dương Quát phụng dưỡng, áo mặc đồ ăn sung túc, cuộc sống cũng rất tốt. ‎Cho nên, Dương Ngọc Hoàn từng đề cập qua với Tiêu Duệ, muốn đón mẫu thân tới cùng sống ở ‎Trường An.

Tiêu Duệ đương nhiên sẽ không phản đối, chỉ có điều Tiêu Duệ thật không ngờ, Dương tam tỷ cũng tới ‎cùng, càng thật không ngờ chính, cách ba năm, Dương tam tỷ vẫn không có lập gia đình, vẫn mang theo ‎con sống cùng mẹ già như trước.

Mẫu thân và Dương tam tỷ vào kinh, mấy nữ chủ nhân Tiêu gia tự nhiên là đi ra nghênh đón. Dù sao đây ‎là mẫu thân Dương Ngọc Hoàn, là trưởng bối của các nàng, cho dù là Lý Nghi thân thể không thuận lợi, ‎cũng chống thân dậy tới cửa phủ nghênh đón.

Phủ đệ Tiêu gia rất nhiều viện lạc, rộng lớn tĩnh mịch, Dương Ngọc Hoàn rất nhanh làm cho người ta thu ‎dọn một viện riêng để Dương mẫu và Dương tam tỷ sống một mình, phân công vài thị nữ chiếu cố.

Tiêu Duệ chậm rãi ra khỏi phòng, đi tới tiểu viện Dương mẫu ở lại. Cho dù như thế nào, mẹ vợ đã đến, ‎làm con rể, đi tới vấn an là lễ tiết cơ bản. Chỉ có điều Tiêu Duệ có chút do dự, không biết như thế nào, ‎hắn hơi đau đầu khi gặp Dương tam tỷ. Nghĩ tới gương mặt kiều mỵ câu người kia, và thân thể thiếu phụ ‎thành thục nóng bỏng, hắn rùng mình không rõ lý do.

Cho nên, khi mấy cô gái Dương Ngọc Hoàn nghênh đón vô cùng náo nhiệt, hắn cố ý tránh né.

‎…

‎…

Tiểu viện Dương mẫu náo nhiệt một ngày, liền khôi phục u tĩnh ngày xưa. Lý Nghi mang thai trong người, ‎hàn huyên một chút với Dương mẫu và Dương tam tỷ, liền về phòng nghỉ tạm; Lý Đằng Không vốn ‎không quen Dương mẫu, thấy Lý Nghi rời đi cũng cười cáo từ; chỉ có Chương Cừu Liên Nhi quen biết ‎mẹ con Dương gia khi ở Ích Châu, hiện giờ còn lưu lại trong phòng tán gẫu chút chuyện nhà cũ Ích Châu ‎cùng Dương mẫu và Dương Ngọc Hoàn.

Sau khi đứng do dự thật lâu ngoài cửa viện, cuối cùng Tiêu Duệ vẫn đi vào trong viện.

Tiểu viện này trong nội viện rất gần chỗ Tiêu Duệ và các phu nhân hắn, nguyên bản là phòng khách trước ‎kia lưu lại, mẹ con Dương gia đến vừa lúc vào ở, tiểu viện u tĩnh trong phòng bố trí lịch sự tao nhã, cũng ‎thích hợp tính tình Dương mẫu.

Trong viện có một gốc cây hoa quế, giờ phút này dưới tàng cây hoa quế điêu tàn, một đứa bé hơn bốn ‎tuổi đang ngồi ở đó, hưng trí bừng bừng nhìn xem dọn nhà.

Đứa bé thấy động tĩnh liền khiếp sợ đứng dậy, vội vàng liếc Tiêu Duệ một cái, rồi cúi đầu. Đứa bé này ‎mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng vô cùng đáng yêu, chỉ có điều trong thần sắc cử chỉ có chút “rụt ‎rè”, thoạt nhìn tính cách rất là hướng nội.

Tiêu Duệ đoán được, đây đại khái là con trai của Dương tam tỷ, là đứa con nhà lang quân Bùi gia mồ ‎côi từ trong bụng mẹ.

Tiêu Duệ đi nhanh tới, hạ thấp người, mỉm cười nói:

‎- Bé con, con là Bùi Quân sao?

Tiêu Duệ nắm tay đứa bé một phen, nhưng đứa bé kia rõ ràng lại có chút hoảng loạn, dùng sức rút về ‎vài cái, thấy không động, đôi mắt liền đỏ lên khóc hô một tiếng:

‎- Mẫu thân.

Tiêu Duệ xấu hổ buông lỏng tay ra còn không có kịp dụ dỗ hắn, một làn gió thơm thổi qua, một thiếu ‎phụ dung mạo diễm lệ dáng người nóng bỏng liền vọt ra từ trong phòng, mà đứa bé thì lập tức quay ‎đầu nhào vào trong lòng nàng.

Tiêu Duệ xoa tay, thản nhiên hô:

‎- Tam tỷ, đây là con của tỷ à, ta nói chuyện với nó, không nghĩ tới nó rụt rè như vậy.

Dương tam tỷ không nói gì, hai tay nhẹ nhàng vỗ bả vai Bùi Quân, mà cặp mắt dịu dàng quyến rũ như ‎nước thì nhìn thẳng dừng trên khuôn mặt phóng khoáng từ từ thành thục của Tiêu Duệ, thần sắc có chút ‎phức tạp, cũng có chút mê ly.

Tiêu Duệ không kìm nổi lùi ra sau một bước, cười cười.

Đột nhiên thần sắc trên mặt xinh đẹp Dương tam tỷ thay đổi, khom người thi lễ với Tiêu Duệ, buồn bã ‎nói:

‎- Hơn hai năm không thấy, phong tư muội phu như trước, hiện giờ đã là đại quý nhân trong kinh rồi… ‎Dương tam tỷ mẹ góa con côi, sống nhờ Tiêu gia, mong rằng Tiêu quận vương quan tâm nhiều hơn, mẹ ‎con tam tỷ vô cùng cảm kích.

‎- Quân nhi, tiến lên bái kiến quận vương đi.

Dương tam tỷ nhẹ nhàng nói.

Đứa nhỏ kia lau nước mắt một phen, do dự một hồi, tiến lên phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất theo quy ‎củ, cúi đầu mà hô non nớt:

‎- Bùi Quân bái kiến Tĩnh Nan quận vương.

Tiêu Duệ có chút xấu hổ, vội vàng nâng Bùi Quân dậy, Dương Ngọc Hoàn xuất hiện ở cửa phòng, sẵng ‎giọng:

‎- Tam tỷ, Tĩnh Nan quận vương cái gì, tỷ hẳn là để Quân nhi gọi dượng mới đúng chứ.

Khóe miệng Dương tam tỷ nhướng lên, quay đầu lại cười nói:

‎- Muội tử, Tiêu đại quận vương của chúng ta hiện giờ quyền khuynh triều dã, người gặp người kinh, ‎chúng ta dân chúng đầu trọc này…

Tiêu Duệ nhướn mày, cũng không nói gì nữa, gặp thoáng qua Dương tam tỷ, đã vào nhà thỉnh an ‎Dương mẫu, còn nói vài câu hỏi thăm ân cần, lại vội vàng rời đi.

Nhìn bóng lưng Tiêu Duệ vội vàng quay lại, trong lòng Dương tam tỷ lại càng cô đơn, trong thần sắc lời ‎nói mang theo vài phần si mê ai oán, Dương mẫu xem ở trong mắt, thở dài trong lòng.

Chính mình hiểu rõ con gái mình, lâu như vậy, Dương tam tỷ vẫn không chịu lập gia đình, trong lòng ‎nàng suy nghĩ cái gì, Dương mẫu nào không biết. Nguyên bản, nếu Dương tam tỷ vẫn “khăng khăng một ‎mực”, Dương mẫu cảm thấy nói với Dương Ngọc Hoàn, để hai chị em các nàng cùng nhau cũng không ‎phải chuyện lớn gì. Chỉ có điều hiện giờ Tiêu Duệ quyền cao chức trọng, lấy đều là tiểu thư khuê các cao ‎quý, có thể chấp nhận tam tỷ người quả phụ mang theo đứa nhỏ này sao?

Dương mẫu liếc Dương tam tỷ, ôm Bùi Quân đang sợ hãi vào lòng, thì thào nói một câu:

‎- Đứa bé số khổ.

Cũng không biết là nói Bùi Quân, hay là thở dài vì Dương tam tỷ.

Dương Ngọc Hoàn biết rõ trong lòng, nhưng giả hồ đồ.

Dương tam tỷ yên lặng ngồi bên Dương mẫu, trong tay cầm lấy một chuỗi hạt châu Dương Ngọc Hoàn ‎vừa mới đưa cho nàng, ghé vào ánh trắng xuyên qua cửa sổ cẩn thận đánh giá. Dưới ánh hào quan của ‎viên ngọc châu phản xạ, Dương mẫu rõ ràng thấy được một chút nước mắt ở khóe mắt nàng.

Dương tam tỷ cúi đầu xuống trong tiếng thở dài của Dương mẫu.

Kỳ thật, mấy năm nay, nàng đã muốn dứt khoát gả mình đi. Nhưng, chỉ cần trong lòng vừa sinh ra ý nghĩ ‎này, trong đầu liền hiện ra gương mặt tuấn dật kia của Tiêu Duệ. So sánh với Tiêu gia muội phu tài danh ‎hơn người nổi danh khắp Đại Đường, dường như tất cả nam tử thế gian mà nàng gặp đều giống như gà ‎đất chó sứ.

Dương Ngọc Hoàn cố ý tránh né vấn đề xấu hổ này, nàng đứng dậy cười cười:

‎- Mẫu thân, ngài an tâm ở đây, con gái còn có chút việc vặt vãnh, buổi chiều sẽ lại đến vấn an mẫu thân.

Dương mẫu gật đầu:

‎- Con đi đi, con xử lý việc nhà của một gia đình lớn như vậy, cũng không dễ dàng. Đi thôi đi thôi, không ‎cần lo cho mẹ, bên người mẹ còn có những nha hoàn này, còn có Dương tam tỷ, con cũng không phải ‎quan tâm.

Dương Ngọc Hoàn đi hai bước rồi, đột nhiên lấy tấm chi phiếu từ trong lòng ra đưa cho Dương mẫu:

‎- Mẫu thân, tiền này ngài cùng Tam tỷ thu trước, ngày thường muốn mua những thứ gì, thì phái người đi ‎mua.

Thấy Dương mẫu nhận lấy, lúc này Dương Ngọc Hoàn mới duyên dáng mà đi.

Dương mẫu vỗ bả vai Bùi Quân trong lòng, nhìn Dương tam tỷ cúi đầu không nói:

‎- Dương tam tỷ, Trường An không giống Ích Châu, hiện giờ Tiêu gia nhà lớn nghiệp lớn, trong nhà này, ‎không chỉ có muội muội con, còn có công chúa tiểu thư, về sau con…

Dương tam tỷ run lên trong lòng, lại lạnh nhạt, miễn cưỡng nhịn xuống nước mắt sắp rơi khỏi hốc mắt, ‎quay đầu đi chỗ khác:

‎- Mẹ ngài yên tâm đi, Dương tam tỷ biết chừng mực… Con chẳng qua là thân phận quả phụ đê tiện ‎mang theo con nhỏ, người ta sao có thể coi trong mắt.

Dương mẫu thở dài một tiếng, đưa ánh mắt về phía Bùi Quân trong lòng.

Tâm tình Tiêu Nguyệt gần đây dần dần vui vẻ lên, nhìn biểu hiện, dường như nàng đã ra khỏi bóng ma “ly ‎hôn”.

Có nàng hỗ trợ, Dương Ngọc Hoàn quản lý việc nhà cũng thoải mái rất nhiều, tôi tớ thị nữ Tiêu gia, cũng ‎đều biết Tiêu Nguyệt là tỷ tỷ Tiêu Duệ kính trọng, không ai dám chậm trễ nàng, so sánh ra, thật ra Tiêu ‎Nguyệt ở Tiêu Duệ có “lực uy hiếp” hơn Dương Ngọc Hoàn.

Tú Nhi thấy Tiêu Nguyệt kéo tay áo lên phơi đồ trong viện, không khỏi vội vàng chạy tới cười nói. Vừa ‎muốn tiếp đón lại xấu hổ ngậm miệng lại, nàng luôn xưng hồ Tiêu Nguyệt là “Vương phu nhân”, nhưng ‎hôm nay nàng đã chia đường với Vương Ba, xưng hô kia hiển nhiên không có tiện kêu nữa.

Tiêu Nguyệt tự nhiên là hiểu được Tú Nhi nghĩ gì trong lòng, nàng khẽ mỉm cười:

‎- Tú Nhi, muội cứ gọi ta là tỷ tỷ giống như những người khác đi.

‎- Tú Nhi sao dám…

Tú Nhi có chút vui sướng, lại có chút chần chừ.

‎- Có cái gì không dám, tỷ muội chúng ta sống cùng nhau cũng không ngắn, ta khi nào coi muội như hạ ‎nhân?

Tiêu Nguyệt thò tay gõ trán Tú Nhi.

Tú Nhi cảm kích liêu Tiêu Nguyệt, nhẹ nhàng kéo áo nàng:

‎- Tỷ tỷ, việc này có tôi tớ đến làm, về sau tỷ không cần phải tự mình sờ vào…

Tiêu Nguyệt lắc đầu:

‎- Việc nhấc tay, còn cần người khác tới làm sao? Đúng rồi, Tú Nhi, một lát muội theo giúp ta cùng gặp ‎mẫu thân và tam tỷ Ngọc Hoàn. Họ đến Trường An lại ở nhờ Tử Trường, ta làm tỷ tỷ không tới xem cũng ‎nói quá đi.

‎- Vâng.

Tú Nhi nhu thuận đáp lời, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì không khỏi cười ha ha:

‎- Đúng rồi, tỷ tỷ, hai ngày này trong thành Trường An truyền ra, Thổ Phiên Vương kia thần hồn điên đảo ‎cơm nước không nghĩ vì tỷ tỷ, nghe nói còn nằm trên giường không dậy nổi đâu.

Tiêu Nguyệt nhíu mày, cũng nhớ tới khuôn mặt thanh tú của thanh niên Thổ Phiên ngày đố. Đối với Đô ‎Tùng Mang Bố Kết, Tiêu Nguyệt cũng chỉ có ấn tượng một lần gặp mặt, chưa nói tới tốt, cũng chưa nói ‎tới xấu, chỉ có điều gần đây bỗng nhiên nghe được Thổ Phiên Vương này hình như mê luyến mình điên ‎cuồng, nàng cũng cảm thấy có chút không hiểu ra sao cả.

Nàng sẵng giọng:

‎- Quỷ nha đầu, đừng nghe bọn họ, ta cũng không có khả năng tái giá nữa. Cho dù là lập gia đình, thì như ‎nào lại gả cho người Thổ Phiên.

Tú Nhi mỉm cười ha ha.

Hai nàng đang nói chuyện, một thị nữ vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói bên tai Tú Nhi vài câu. Tú Nhi ngẩn ‎ra tiện, tiếp đó lại cười hì hì:

‎- Tỷ tỷ, thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, công chúa Thổ Phiên Trác Mã muội muội Thổ Phiên ‎Vương kia cầu kiến, đặc biệt nói muốn gặp mặt tỷ tỷ ngài.

Tiêu Nguyệt trừng mắt liếc Tú Nhi:

‎- T ú Nhi, muội trả lời nàng, nói ta không ở trong phủ.

Tú Nhi ồ một tiếng, xoay người đi, lại nghe Tiêu Nguyệt chần chừ nói:

‎- Chẳng qua, Tý Nhi, cuối cùng là công chúa Thổ phiên, muội nói ta trả lời nàng như vậy, có thể mang ‎đến phiền toái cho Tử Trường hay không?‎
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện