‎‎‎Dương Lăng chậm rãi đứng dậy, thần sắc bình tĩnh tự nhiên rõ ràng nói cho Lý Lâm Phủ, người ‎này cũng không cho là đúng.



Lý Lâm Phủ là loại người lòng dạ thâm trầm ra sao, tuy rằng hắn biết rõ Dương Lăng vẫn sẽ có chút ‎động tác nhỏ, nhưng cũng không muốn đi ngăn trở hắn. Dù sao, mục tiêu của Dương Lăng nhất trí với ‎mưu tính đã lâu của Lý Lâm Phủ hắn.



‎- Lão tiên sinh, muốn đi nơi nào?

Lý Lâm Phủ dù mệt vẫn ung dung nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ.



Dương Lăng khẽ mỉm cười:

‎- Lão phu chuẩn bị đi Trường An im lặng xem biến hóa.



Khóe miệng Lý Lâm Phủ hiện lên một nụ cười cổ quái, khoát tay áo:

‎- Một khi đã như vậy, Lý mỗ sẽ không tiễn, lão tiên sinh đi tốt, lên đường bình an.



‎- Lý tướng, không bao lâu chúng ta sẽ gặp lại ở Trường An ---- tới lúc đó, lão phu hy vọng có thể buông ‎lòng cùng uống ba chén với Lý tướng!

Dương Lăng cúi người thi lễ, thân thể nhoáng một cái, liền ra khỏi cửa phòng, tiếp đó biến mất không ‎thấy.



‎…

‎…



‎- Lão gia…

Lý phu nhân lo lắng đi từ trong ra, đỡ lấy Lý Lâm Phủ đứng không vững một phen, thần sắc vô cùng lo ‎lắng. Từ lúc vào đông, thân thể Lý Lâm Phủ vẫn là ngày càng kém, ban ngày còn tốt một chút, vừa đến ‎buổi tối, không ngừng ho khan, gần như khó có thể ngủ được.



Lý Lâm Phủ thở dài một hơi, liếc trở lại phu nhân mình một cái, tơ máu rõ ràng trong mắt:

‎- Phu nhân, liên lụy nàng chịu khổ với ta.



‎- Lão gia vì sao lại nói thế… Hai ta vợ chồng một thể, tự nhiên là có nạn cùng chịu ---- chỉ có điều lão gia, ‎không phải thiếp thân nói ngài. Trước đó vài ngày, Tiêu Duệ phái người tới đón chúng ta, chúng ta nên ‎đưa cả nhà tới Đồng Quan. Nhưng ngài, cố tình muốn ở lại Trường An ---- nếu không phải Ngọc Chân ‎điện hạ ra mặt, ngay cả Yên La Cốc ngài cũng không chịu đến. Ngài ngẫm lại xem, Lý gia chúng ta từ ‎trước đến nay đều đối nghịch Lý Tông, phản quân Lý Tông công hãm Trường An, một nhà chúng ta có ‎kết quả tốt sao? Cho dù là hiện tại, thiếp thân cũng thật lo lắng, vạn nhất phản quân Lý Tông…



‎- Phu nhân, nàng không hiểu.

Lý Lâm Phủ chậm rãi ngồi xuống dưới sự nâng đỡ của Lý phu nhân, thản nhiên nói:

‎- Sở dĩ lão phu không chịu đi Đồng Quan, chính là vì sự an toàn của Lý gia. Phu nhân nàng không biết ‎được, chuyện Tiêu Duệ làm hiện nay… Tuy rằng lão phu tin tưởng hắn sẽ thành đại sự không có bất trắc, ‎lão phu cũng sợ vạn nhất hỏng việc ---- nếu cuối cùng hắn trở thành tù nhân dưới bậc thềm của hoàng ‎thượng, ông ta tất nhiên sẽ giận chó đánh mèo tới Lý gia, ông ta sẽ cho rằng lão phu khuyến khích Tiêu ‎Duệ…



‎- Chúng ta không đi Đồng Quan trong lúc này chính là một cách biểu lộ thái độ.

Giọng nói của Lý Lâm Phủ dần trở nên âm trầm:

‎- Một khi tương lai, tất nhiên Không nhi chịu liên lụy Lý gia cũng có thể bảo vệ.



‎- Về phần Lý Tông, phu nhân không cần quá lo lắng.

Lý Lâm Phủ cười lạnh một tiếng:

‎- Lý Tông chẳng qua là một đầy tớ nhỏ mà thôi, hắn căn bản không phải đối thủ của hoàng thượng, ‎huống chi còn có Tiêu Duệ ở đó ---- hắn khởi binh phản loạn, bại cục đã định. Lão phi đoán hắn sẽ ‎không quấy rầy Yên La Cốc của Ngọc Chân, cho dù hắn phát hiện lão phu ở nơi này, cũng sẽ không làm ‎gì lão phu. Dù sao hắn muốn chính là thiên hạ Đại Đường mà không phải làm hoàng đế nhất thời… Hắn ‎cần lão phu ổn định đại cục triều chính cho hắn!



Lý phu nhân hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc cúi đầu nói:

‎- Lão gia, Tiêu Duệ đứa bé này cũng quá ---- ai nha, Không nhi đi theo nó, chẳng phải là…



‎- Phu nhân chớ lo.

Lý Lâm Phủ khẽ mỉm cười:

‎- Tiêu Duệ tính tình cẩn thận, nếu hắn dám làm như vậy nhất định đã để lại đường lui, tương lai ngay cả ‎khi thất bại lão phu đoán hắn đại khái cũng sẽ mang cả gia đình lui về Tây Vực tự lập làm vương. Hắn ‎xưng vương xa ở Tây Vực, hoàng thượng không có cách nào khác, sẽ chỉ bảo trì một loại quân thần ‎bên ngoài, cam chịu thân phận Tây Vực Vương của Tiêu Duệ.



‎- Không bằng chúng ta -----

Lý phu nhân thở dài yếu ớt, khuyên nhủ.



‎- Phu nhân, đừng nói vấn đề này.

Lý Lâm Phủ nghiêm mặt:

‎- Lão phu tuyệt đối sẽ không rời khỏi Trường An, đi nơi sỏi đá Tây Vực đó làm kẻ lưu vong. Tiêu Duệ ‎thành, Lý gia chúng ta tự nhiên lại quật khởi, mà Tiêu Duệ bại, Lý gia chúng ta cũng sẽ an phận thủ ‎thường làm ông nhà giàu ở Trường An mà thôi. Chỉ cần còn Tiêu Duệ, hoàng thượng nhất định sẽ không ‎động tới Lý gia.



Lý phu nhân thở phào một cái, cũng không nói gì nữa. Bản tính trượng phu của mình bà cũng hiểu rất rõ, ‎nói dễ nghe gọi là có chủ kiến, nói khó nghe chính là quá mức bảo thủ tự cho là đúng. Chỉ cần chuyện ‎tình hắn nhận định, sẽ không dao động, là loại người thà rằng đâm chết cũng không chịu nhận thua.



‎- Phu nhân, Tết Nguyên Tiêu sắp tới…

Lý Lâm Phủ thì thào tự nói:

‎- Phu nhân, Tết Nguyên Tiêu này không dễ chịu.



‎============================



Tết Nguyên Tiêu này nhất định không dễ chịu. Cách Tết Nguyên Tiêu chỉ một ngày, nhưng ở Trường An ‎hoặc là các phủ huyện xung quanh Trường An, một chút không khí ngày hội đều không có, vắng vẻ thê ‎lương. Nếu là các năm trước, lúc này đã sớm náo nhiệt.



Đồng Quan càng không cần phải nói. Hơn 8 vạn quân Đường tụ tập bên trong quan thành Đồng Quan, ‎đao thương san sát như trước, bên trong đang khẩn trương chuẩn bị chiến tranh. Đại quân Ca Thư Hàn ‎đã lấy Lương Châu, đang chậm rãi tới gần Trường An, mà phản quân của Phu Mông Linh chiếm cứ ở Hà ‎Đông vẫn không có động tĩnh gì như cũ.



Nhưng theo dự đoán của Tiêu Duệ, giờ phút này chắc là Phu Mông Linh đã chuẩn bị tốt phản một lần ‎nữa. Nhiều lắm là qua Tết Nguyên Tiêu này, hắn sẽ lại rời bỏ Lý Tông, một lần nữa tuyên bố xuất binh ‎cần vương. Tuy rằng Phu Mông Linh khởi binh phản loạn lại “trở về”, chưa chắc Lý Long Cơ sẽ tha cho ‎hắn, nhưng cuối cùng tốt hơn so với theo Lý Tông đi lên con đường cụt nhiều lắm. Hiện giờ Phu Mông ‎Linh hẳn là đang hối hận, vốn nghĩ Lý Tông có thể được việc, nhưng hiện giờ xem ra, Lý Tông căn bản là ‎châu chấu nhảy sau mùa thu hoạch.



Hôm nay, tuy rằng không thể giống Tết Nguyên Tiêu dĩ vãng, nhưng Tiêu Duệ vẫn phân phó xuống, cải ‎thiện một chút thức ăn cho đám sĩ tốt trong hai ngày này, thêm mấy món thịt để ăn, cải thiện thức ăn, coi ‎như ăn tết.



Mặc dù như thế, bên trong soái phủ của Tiêu Duệ, mấy cô gái Tiêu gia vẫn tìm vui trong nỗi khổ, xây ‎dựng một không khí ngày hội nhàn nhạt trong phạm vi nhỏ. Ngọc Chân và Lý Nghi tự mình mang theo thị ‎nữ xuống bếp làm đồ điểm tâm và trà bánh dùng trong Tết Nguyên Tiêu, mà tửu phường Tửu Đồ Lạc ‎Dương và sản nghiệp Tiêu gia cũng thông qua các con đường, đưa một đám “vật tư ăn tết” tới. Trừ số ‎lượng Tiêu gia lưu lại dùng, Tiêu Duệ đều phân cho vài tướng lãnh.



Mây đen che kín bầu trời, tuy rằng còn chưa đến lúc chạng vạng, nhưng sắc trời đã tối. Trên quan thành ‎đèn lồng đong đưa trong gió, dưới quan thành một mảnh tối đen, chỉ có soái phủ cách đó không xa là ‎rộng rãi sáng sủa.



Trịnh Lũng đi đầu, mười mấy tướng lãnh quân Đường các cấp chậm rãi đi tới soái phủ. Hôm nay là đêm ‎trước Tết Nguyên Tiêu, các tướng quân nhận được lời mời của Tiêu Duệ, cùng nhau tới soái phủ ẩm yến.



Tiêu Duệ đón tại cửa.



Đám người Trịnh Lũng vội vàng khom người thi lễ:

‎- Tham kiến Quận Vương!



Tiêu Duệ cao giọng nói:

‎- Trịnh bá phụ, các vị tướng quân, hôm nay là ngày hội Nguyên Tiêu, Tiêu mỗ chuẩn bị một chút rượu ‎nhạt cùng uống với các vị!



‎…

‎…



Đám người Trịnh Lũng còn chưa vào chỗ, Lý Kỳ đã tới phòng khách trong vòng vây của vài hộ vệ. Chư ‎tưởng vội vàng khom người bái kiến, lại hàn huyên một phen không đề cập tới. Tuy rằng trong quân ‎doanh phản loạn Lý Tông chưa bình định, nhưng không thể thiếu nói vài câu chúc phúc.



Khiến Trịnh Lũng bất ngờ chính là, sau khi Lý Kỳ vào ngồi liền bảo trì trầm mặc khác thường.



‎- Các vị, mời uống ba chén!

Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy, nâng chén giơ lên cao cao.



‎- Các vị, kết cục thất bại của phản quân Lý Tông đã định, ngày hoàng thượng trở về đế đô Trường An từ ‎đất Thục đã không còn xa…

Tiêu Duệ xoay người buông chén rượu trong tay, ánh mắt đảo qua người tất cả mọi người, thản nhiên ‎nói tiếp:

‎- Quân ta trú đóng ở Đồng Quan, là thế cục định, tuy có công tích kinh sợ phản quân bảo vệ nửa giang ‎sơn Đại Đường, nhưng, cũng không miễn được tội danh chậm chạp cứu giá…



Tiêu Duệ nói tới đây, đột nhiên dừng lại.



Mọi người run lên trong lòng thần sắc trên mặt khác nhau. Đối với điều này, kỳ thật bọn họ đã sớm có lo ‎lắng âm thầm nào đó trong lòng.



Trịnh Lũng thở dài một tiếng. Từ sau khi hắn theo Tiêu Duệ đóng quân ở Đồng Quan, đã đặt toàn bộ tính ‎mạng thân gia lên người Tiêu Duệ, giờ phút này không có lời nào để nói, mặc dù trong lòng có chút bất ‎an.



Dưới Tiêu Duệ thì chức quan của Trịnh Lũng cao nhất, hắn bảo trì trầm mặc, tướng lãnh quân Kiếm Nam ‎thủ hạ của hắn tự nhiên cũng bảo trì trầm mặc. Ba người Lý Tự Nghiệp, Lý Quang Bật và Lệnh Hồ Xung ‎Vũ đến từ quân An Tây càng không có lời. Duy nhất cảm thấy xấu hổ là mấy người Chuyển vận sứ binh ‎mã xuất thân Hà Đông Trương Hách vừa không phải tâm phúc của Tiêu Duệ, lại là bộ hạ cũ của Phu ‎Mông Linh ----



Trương Hách do dự một chút, vẫn đứng dậy cúi người thi lễ:

‎- Quận Vương, mấy người Trương Hách vâng theo chính xác lệnh của Quận Vương!



Tiêu Duệ khoát tay áo:

‎- Trương tướng quân, Phu Mông Linh mưu phản, các ngươi có thể cải tà quy chính nguyện trung thành ‎với thái tử điện hạ, đây cũng là một cơ hội…



Trương Hách đột nhiên tỉnh ngộ lại, trên yến hội này còn có mặt thái tử đương triều. Không có do dự gì, ‎Trương Hách mang theo vài tướng quân thuộc hệ Hà Đông quỳ xuống hành lễ với Lý Kỳ:

‎- Chúng mạt tướng thề sống chết cống hiến cho thái tử điện hạ!



‎…

‎…



‎- Các vị đều là người thông minh, Tiêu mỗ cũng không nói nhiều lời ---- hoàng thượng đã già lẩm cẩm rồi, ‎nếu không sao hoàng thượng có thể buông tha Trường An trốn tới đất Thục… Tuy rằng chúng ta trú ‎đóng ở Đồng Quan không ra, nhưng nếu không phải chúng ta ở đây, Lý Tông đã sớm binh tới Lạc ‎Dương tự lập làm đế địa vị ngang với triều đình… Hoàng thượng có thể đánh tan phản quân Lý Tông ở ‎Kiếm Nam, không thể không có công của quân ta và 5 vạn quân An Tây viễn chinh của Ca Thư Hàn! Các ‎vị, hiện giờ đại loạn thiên hạ đã bình định, chúng ta chỉ có tận tâm tận lực phò tá thái tử điện hạ…. Chờ ‎thái tử điện hạ đăng cơ, chúng ta đều là khai quốc công thần!



‎- Một là vì nước, một là vì mình, đôi bên vẹn toàn.

Tiêu Duệ cao giọng nói, thanh âm lại trầm thấp khác thường.



Mọi người nghe vậy âm thầm hít một ngụm khí lạnh trong lòng, hóa ra, đây không phải ẩm yếu Tết ‎Nguyên Tiêu bình thường gì, mà là một hồi Hồng Môn Yến!



Mọi người đều có tính toán của mọi người, sau khi Tiêu Duệ phá nốt lớp giấy cuối cùng của cửa sổ, ‎ngay cả Trịnh Lũng, cũng âm thầm tính toán lợi và hại. Dù sao, đây chính là chuyện lớn liên quan đến tính ‎mạng người thân.



Thế cục hiện nay, một khi phản quân Lý Tông bình định, đại thế thiên hạ này gần như đều nằm trong bàn ‎tay Tiêu Duệ. Hơn 8 vạn đại quân Đồng Quan, đại quân An Tây 5 vạn của Ca Thư Hàn sắp tới Trường An, ‎mà ở Tây Vực còn có 5 vạn binh mã binh quyền thuộc về Tiêu Duệ. Nếu hắn ---- Trịnh Lũng nghĩ đến đây, ‎không còn chần chừ gì, vô cùng đơn giản mà quỳ xuống hành lễ:

‎- Thần Tiết độ sứ Kiếm Nam Trịnh Lũng thề sống chết nguyện trung thành với thái tử điện hạ.



Phía sau Trịnh Lũng, tiếng phốc phốc quỳ xuống đầy đất.



Lý Kỳ chậm rãi đứng dậy, thoáng quăng cái nhìn cảm kích về phía Tiêu Duệ:

‎- Xin chư vị tướng quân đứng lên.‎
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện