- Gian phụ Công Tôn thị, tự lập miếu Ác Ma, thu nữ đồ. Suốt ngày ở cùng Xà yêu, đâm ô tục tĩu, giết người, ảnh hưởng đến thân sĩ Đạo Giang...
Bốn người đi đên trước bố cáo mà huyện nha Đạo Giang phát ra, Tiêu Duệ đưa mắt nhìn. Hắn là người đến từ xã hội văn minh hiện đại, sao có thể tin chuyện quỷ thần yêu quái chứ. Thấy bố cáo của nha môn quá giật gân, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lắc đầu, hắn thở dài một tiếng, ngu muội hại người.
Tú Nhi và Ngọc Hoàn Sớm đã tò mò về vụ án “Xà yêu dâm ô và giết người" Tiêu Duệ không thể không nhỏ giọng giải thích một chút kiến thức khoa học phổ thông cho Ngọc Hoàn và Tú Nhi, khuyên các nàng không nên tin mấy chuyện vớ vẩn này. Thế gian này làm sao có Xà yêu. Càn có người và xà dâm ô? Qúa hoang đường.
- Tiêu lang, theo chàng nói, nữ tử Công Tôn gia chẳng phải bị oan sao? Ai, nàng ấy là...
Ngọc Hoàn nhíu mày thở dài nói.
- Không có cách nào cả. Đi, Ngọc Hoàn, chuyện này chúng ta không quản được, tốt nhất tìm nhà trọ nghỉ ngơi.
Tiêu Duệ khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của Ngọc Hoàn, muốn nàng rời đi.
Một nam tử trung niên mặc trường bào màu lam từ bên cạnh đi tới, trong mắt lóe ra vẻ kích động, túm tay Tiêu Duệ. Tiêu Duệ ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn, trầm giọng nói:
- Lão huynh này, vô duyên vô cớ túm tay tại hạ làm gì? Nam tử kích động đến độ cả người run lên, run giọng nói:
- Vị công tử này, công tử cũng tin nữ nhi của ta không phải bị Xà yêu nhập thể? Khắp thành, từ quan phủ đến dân chúng, không ai tin nữ nhi của ta trong sạch.
Nói xong lời cuối, nam tử khóc, túm chặt tay Tiêu Duệ, kéo đi.
...............
..........
Nam tử đó chính là Công Tôn Cố, phụ thân của Công Tôn Nghiên. Công Tôn Cố là tiến sĩ, từng làm huyện lệnh ở Lĩnh Nam mười năm. Nhưng bởi vì không biết cách đối nhân xử thế, không biết luồn cúi, thấy không có khả năng thăng quan tiến chức, quan lộ vô vọng nên đành từ quan quy ẩn, về quê cũ Đạo Giang huyền làm thân sĩ, cũng khá thanh nhàn.
Công Tôn Cố hiếm hoi, chỉ có người con gái này, từ nhỏ đã yêu quý như hòn ngọc trên tay. Năm mười sáu tuổi thì kén rể, nhưng ai ngờ được hai năm sau con rể gặp bạo bệnh mà mất. Công Tôn Nghiên vô cùng đau khổ, thề thủ tiết vì chồng đã mất, không lấy ai nữa. Nàng ở trong khuê phòng tụng kinh, một năm bốn mùa, không ra khỏi nhà. Công Tôn Cố lúc làm quan ở Lĩnh Nam, thiếu nữ Công Tôn Nghiên từng cứu một con rắn nhỏ, sau đó nuôi bên người. Lúc phải về quê cũ, con rắn nhỏ dần dần lớn lên, trở thành một con cự xà màu trắng dài mấy thước.
Một thị nữ trong Công Tôn gia nhiều lần phát hiện con đại xà đáng sợ kia nằm liền cạnh Công Tôn Nghiên. Tiểu thư nhà mình không ngờ còn lấy tay vuốt ve thân rắn, trong miệng thì thào, giống như đang nói chuyện với cự Xà.
Thị nữ sợ tới mức mất hồn mất vía, vội vàng báo với Công Tôn Cố. Công Tôn Cố biết con gái mình mỗi ngày làm bạn với cự Xà là không ổn, định sai gia nhân mời người bắt rắn đến đuổi hoặc là đánh chết cự Xà. Nhưng Công Tôn Nghiên sống chết không đồng ý. Công Tôn Cố nghĩ con gái thủ tiết trong phòng, cô đơn, buồn bã. Nếu con gái thích làm bạn với cự Xà, nên đã mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng không nghĩ đó lại là một mầm họa.
Công Tôn Nghiêm từ nhỏ đã được đọc Tứ thư Ngũ kinh, Sau khi lấy chồng còn nghiên cứu chu dịch, biết được hung cát, có thể xem bói, cũng có thể xem tướng mạo, cốt cách, xem tay, nghe nói cũng khá linh nghiệm. Hàng xóm, người thân có không ít người bội phục nàng. Nghĩ nàng được Xà Tiên chỉ điểm. Ban đầu Công Tôn gia kiệt lực phủ nhận, nhưng sau đó nhiều người nói vậy cũng không thể cãi lại, đành cam chịu. Danh tiếng Công Tôn Nghiêm càng lúc càng lớn. Sau đó Công Tôn Cố còn sai người đựng một tòa am đường ở ngoại thành, để con gái đến đó tu hành. Trong thành có không ít quả phụ và thiếu nữ si mê Thần Thuật của Công Tôn Nghiên, nên đã đến năn nỉ được ở trong am tu hành với nàng.
Dàn dàn có lời đồn xuất hiện khắp nơi. Xà Tiên hóa thành Xà yêu. Trong thành, ngoài thành đều đồn rằng cứ đến đêm là Xà yêu sẽ hóa thận thành một thiếu niên áo trắng tuấn tú, cùng các nữ tử giao hoan, trời sáng lại hóa thành cự Xà. Còn có truyền thuyết Công Tôn Nghiên là người lưỡng tính, bán nam bán nữ, ngụy trang thành nữ tử để dâm loạn .... lời đồn càng lúc càng quá, được thêm bớt khiến cho càng thêm hoang đường.
Lời đồn tuy rằng là có, nhưng chưa đến mức khiến Công Tôn Nghiêm phải vào đại lao của huyện nha. Nhưng đến sau này khi lời đồn dần dần lặng đi, thì đột nhiên gần am đường của Công Tôn Nghiêm lại liên tục xuất hiện nhiều tử thi rất kinh người. Kết quả tin tức Xà yêu giết người lập tức lan nhanh, dân chúng kích động, huyện lệnh Mạnh Lương Cổ không thể không có hành động.
Nể mặt Công Tôn Cố trước là tiến sĩ, lại từng làm quan, Mạnh Lương Cổ lúc đầu còn nể mặt một chút, bắt Công Tôn Nghiên giao Xà yêu ra là xong. Nhưng Công Tôn
Nghiên chết sống không giao, chỉ nói cự xà sớm đã biến mất không thấy đâu. Mạnh Lương Cổ tức giận, phái nha dịch niêm phong am đường nhưng không tìm được tung tích cự Xà, đành phải giam Công Tôn Nghiên vào đại lao. Lúc này do nhận được lời yêu sach của vạn dân Ðạo Giang huyền, Mạnh huyện lệnh không thể không thuận theo ý dân, nhốt Công Tôn Nghiên vào đại lao để dân chúng bớt căm phẫn.
Sự tình đại khái là như vậy thấy Công Tôn Cố khóc như người bị bệnh tâm thần, Tiêu Duệ cũng có chút không đành lòng. Nghe xong mọi chuyện, hắn mơ hồ đoán được vài phần: “Xà Yêu đương nhiên chỉ là chuyện viển vông, huyễn hoặc. Nhưng cự xà mà Công Tôn Nghiên nuôi đã hại người chỉ sợ là sự thật"
Nhìn ánh mắt đầy thương xót của Ngọc Hoàn và Tú Nhi, Tiêu Duệ nghiến răng, mình đành phải quản đến việc này rồi. Có thể cứu được Công Tôn Nghiên là tốt nhất, không cứu được cũng không còn cách nào. Thở dài một tiếng, hắn đi lên vỗ vỗ vai Công Tôn Cố vẫn đang nghẹn ngào, nói:
- Xà yêu chỉ là lời đồn thôi không có thật. Công Tôn lão gia, mời mang tại hạ đến am đường ngoại thành quan sát một chuyến, được không?
Ở ngoại thành có một am đường mà Công Tôn gia dựng lên ở chân núi. Am đường không lớn, chỉ có một viện, trong viện có ba căn phòng. Đi vào trong am đường, đi dạo một vòng quanh các phòng, thấy trong phòng rất hỗn độn, không nhìn thấy gì khác. Tiêu Duệ liền sai Lệnh Hồ Xung Vũ bảo vệ Ngọc Hoàn và Tú Nhi, một mình đi đến góc tường, đi đến sườn núi cây cối rậm rạp phía sau am đường.
Đứng trong bụi cỏ um tùm, Tiêu Duệ không khỏi mê man. Hoàng hôn dần dần buông xuông, dưới ánh chiều tà, cả sườn núi trở nên vắng vẻ và cô tịch. Bước vài bước tới trước, đột nhiên mũi hắn ngửi thấy một mùi như có như không, ngửi ngửi vài cái, Tiêu Duệ biến sắc, vội vàng xoay người chạy xuống sườn núi.
Nhưng đã muộn, một con cự mãng màu trắng rất to đang lao nhanh tới, trong nháy mắt đã Iướt qua đám cỏ, miệng mở lớn, cái lưỡi đỏ rực thập thò, lao đến Tiêu Duệ.
Trong nháy mắt, Tiêu Duệ hoảng sợ hét lên một tiếng, dùng hết toàn lực nhảy xuống sườn núi, sau đó lăn từ trên sườn núi xuống, người đầy bụi đất và cỏ dại.
Bốn người đi đên trước bố cáo mà huyện nha Đạo Giang phát ra, Tiêu Duệ đưa mắt nhìn. Hắn là người đến từ xã hội văn minh hiện đại, sao có thể tin chuyện quỷ thần yêu quái chứ. Thấy bố cáo của nha môn quá giật gân, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lắc đầu, hắn thở dài một tiếng, ngu muội hại người.
Tú Nhi và Ngọc Hoàn Sớm đã tò mò về vụ án “Xà yêu dâm ô và giết người" Tiêu Duệ không thể không nhỏ giọng giải thích một chút kiến thức khoa học phổ thông cho Ngọc Hoàn và Tú Nhi, khuyên các nàng không nên tin mấy chuyện vớ vẩn này. Thế gian này làm sao có Xà yêu. Càn có người và xà dâm ô? Qúa hoang đường.
- Tiêu lang, theo chàng nói, nữ tử Công Tôn gia chẳng phải bị oan sao? Ai, nàng ấy là...
Ngọc Hoàn nhíu mày thở dài nói.
- Không có cách nào cả. Đi, Ngọc Hoàn, chuyện này chúng ta không quản được, tốt nhất tìm nhà trọ nghỉ ngơi.
Tiêu Duệ khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của Ngọc Hoàn, muốn nàng rời đi.
Một nam tử trung niên mặc trường bào màu lam từ bên cạnh đi tới, trong mắt lóe ra vẻ kích động, túm tay Tiêu Duệ. Tiêu Duệ ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn, trầm giọng nói:
- Lão huynh này, vô duyên vô cớ túm tay tại hạ làm gì? Nam tử kích động đến độ cả người run lên, run giọng nói:
- Vị công tử này, công tử cũng tin nữ nhi của ta không phải bị Xà yêu nhập thể? Khắp thành, từ quan phủ đến dân chúng, không ai tin nữ nhi của ta trong sạch.
Nói xong lời cuối, nam tử khóc, túm chặt tay Tiêu Duệ, kéo đi.
...............
..........
Nam tử đó chính là Công Tôn Cố, phụ thân của Công Tôn Nghiên. Công Tôn Cố là tiến sĩ, từng làm huyện lệnh ở Lĩnh Nam mười năm. Nhưng bởi vì không biết cách đối nhân xử thế, không biết luồn cúi, thấy không có khả năng thăng quan tiến chức, quan lộ vô vọng nên đành từ quan quy ẩn, về quê cũ Đạo Giang huyền làm thân sĩ, cũng khá thanh nhàn.
Công Tôn Cố hiếm hoi, chỉ có người con gái này, từ nhỏ đã yêu quý như hòn ngọc trên tay. Năm mười sáu tuổi thì kén rể, nhưng ai ngờ được hai năm sau con rể gặp bạo bệnh mà mất. Công Tôn Nghiên vô cùng đau khổ, thề thủ tiết vì chồng đã mất, không lấy ai nữa. Nàng ở trong khuê phòng tụng kinh, một năm bốn mùa, không ra khỏi nhà. Công Tôn Cố lúc làm quan ở Lĩnh Nam, thiếu nữ Công Tôn Nghiên từng cứu một con rắn nhỏ, sau đó nuôi bên người. Lúc phải về quê cũ, con rắn nhỏ dần dần lớn lên, trở thành một con cự xà màu trắng dài mấy thước.
Một thị nữ trong Công Tôn gia nhiều lần phát hiện con đại xà đáng sợ kia nằm liền cạnh Công Tôn Nghiên. Tiểu thư nhà mình không ngờ còn lấy tay vuốt ve thân rắn, trong miệng thì thào, giống như đang nói chuyện với cự Xà.
Thị nữ sợ tới mức mất hồn mất vía, vội vàng báo với Công Tôn Cố. Công Tôn Cố biết con gái mình mỗi ngày làm bạn với cự Xà là không ổn, định sai gia nhân mời người bắt rắn đến đuổi hoặc là đánh chết cự Xà. Nhưng Công Tôn Nghiên sống chết không đồng ý. Công Tôn Cố nghĩ con gái thủ tiết trong phòng, cô đơn, buồn bã. Nếu con gái thích làm bạn với cự Xà, nên đã mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng không nghĩ đó lại là một mầm họa.
Công Tôn Nghiêm từ nhỏ đã được đọc Tứ thư Ngũ kinh, Sau khi lấy chồng còn nghiên cứu chu dịch, biết được hung cát, có thể xem bói, cũng có thể xem tướng mạo, cốt cách, xem tay, nghe nói cũng khá linh nghiệm. Hàng xóm, người thân có không ít người bội phục nàng. Nghĩ nàng được Xà Tiên chỉ điểm. Ban đầu Công Tôn gia kiệt lực phủ nhận, nhưng sau đó nhiều người nói vậy cũng không thể cãi lại, đành cam chịu. Danh tiếng Công Tôn Nghiêm càng lúc càng lớn. Sau đó Công Tôn Cố còn sai người đựng một tòa am đường ở ngoại thành, để con gái đến đó tu hành. Trong thành có không ít quả phụ và thiếu nữ si mê Thần Thuật của Công Tôn Nghiên, nên đã đến năn nỉ được ở trong am tu hành với nàng.
Dàn dàn có lời đồn xuất hiện khắp nơi. Xà Tiên hóa thành Xà yêu. Trong thành, ngoài thành đều đồn rằng cứ đến đêm là Xà yêu sẽ hóa thận thành một thiếu niên áo trắng tuấn tú, cùng các nữ tử giao hoan, trời sáng lại hóa thành cự Xà. Còn có truyền thuyết Công Tôn Nghiên là người lưỡng tính, bán nam bán nữ, ngụy trang thành nữ tử để dâm loạn .... lời đồn càng lúc càng quá, được thêm bớt khiến cho càng thêm hoang đường.
Lời đồn tuy rằng là có, nhưng chưa đến mức khiến Công Tôn Nghiêm phải vào đại lao của huyện nha. Nhưng đến sau này khi lời đồn dần dần lặng đi, thì đột nhiên gần am đường của Công Tôn Nghiêm lại liên tục xuất hiện nhiều tử thi rất kinh người. Kết quả tin tức Xà yêu giết người lập tức lan nhanh, dân chúng kích động, huyện lệnh Mạnh Lương Cổ không thể không có hành động.
Nể mặt Công Tôn Cố trước là tiến sĩ, lại từng làm quan, Mạnh Lương Cổ lúc đầu còn nể mặt một chút, bắt Công Tôn Nghiên giao Xà yêu ra là xong. Nhưng Công Tôn
Nghiên chết sống không giao, chỉ nói cự xà sớm đã biến mất không thấy đâu. Mạnh Lương Cổ tức giận, phái nha dịch niêm phong am đường nhưng không tìm được tung tích cự Xà, đành phải giam Công Tôn Nghiên vào đại lao. Lúc này do nhận được lời yêu sach của vạn dân Ðạo Giang huyền, Mạnh huyện lệnh không thể không thuận theo ý dân, nhốt Công Tôn Nghiên vào đại lao để dân chúng bớt căm phẫn.
Sự tình đại khái là như vậy thấy Công Tôn Cố khóc như người bị bệnh tâm thần, Tiêu Duệ cũng có chút không đành lòng. Nghe xong mọi chuyện, hắn mơ hồ đoán được vài phần: “Xà Yêu đương nhiên chỉ là chuyện viển vông, huyễn hoặc. Nhưng cự xà mà Công Tôn Nghiên nuôi đã hại người chỉ sợ là sự thật"
Nhìn ánh mắt đầy thương xót của Ngọc Hoàn và Tú Nhi, Tiêu Duệ nghiến răng, mình đành phải quản đến việc này rồi. Có thể cứu được Công Tôn Nghiên là tốt nhất, không cứu được cũng không còn cách nào. Thở dài một tiếng, hắn đi lên vỗ vỗ vai Công Tôn Cố vẫn đang nghẹn ngào, nói:
- Xà yêu chỉ là lời đồn thôi không có thật. Công Tôn lão gia, mời mang tại hạ đến am đường ngoại thành quan sát một chuyến, được không?
Ở ngoại thành có một am đường mà Công Tôn gia dựng lên ở chân núi. Am đường không lớn, chỉ có một viện, trong viện có ba căn phòng. Đi vào trong am đường, đi dạo một vòng quanh các phòng, thấy trong phòng rất hỗn độn, không nhìn thấy gì khác. Tiêu Duệ liền sai Lệnh Hồ Xung Vũ bảo vệ Ngọc Hoàn và Tú Nhi, một mình đi đến góc tường, đi đến sườn núi cây cối rậm rạp phía sau am đường.
Đứng trong bụi cỏ um tùm, Tiêu Duệ không khỏi mê man. Hoàng hôn dần dần buông xuông, dưới ánh chiều tà, cả sườn núi trở nên vắng vẻ và cô tịch. Bước vài bước tới trước, đột nhiên mũi hắn ngửi thấy một mùi như có như không, ngửi ngửi vài cái, Tiêu Duệ biến sắc, vội vàng xoay người chạy xuống sườn núi.
Nhưng đã muộn, một con cự mãng màu trắng rất to đang lao nhanh tới, trong nháy mắt đã Iướt qua đám cỏ, miệng mở lớn, cái lưỡi đỏ rực thập thò, lao đến Tiêu Duệ.
Trong nháy mắt, Tiêu Duệ hoảng sợ hét lên một tiếng, dùng hết toàn lực nhảy xuống sườn núi, sau đó lăn từ trên sườn núi xuống, người đầy bụi đất và cỏ dại.
Danh sách chương