Trên trận nhãn giữa gian mật thất, đặt một tấm án kỷ bạch ngọc.

Phía trên án kỷ bạch ngọc, đặt cái hộp đen kia.

Những đồ án bên ngoài hộp đen kia, vẫn là lộn xộn, mọi người ở đây, không có ai không phải là người trí nhớ siêu quần, tâm tư kín đáo, đều có thể nhìn ra được, đồ án lộn xộn bên ngoài hộp đen kia đã cho chỗ khác với đồ án mà lúc đầu bọn họ nhìn thấy. Nói cách khác, những đồ án này đã bị người thay đổi vị trí.

Người thay đổi đồ án bên ngoài hộp đen kia dĩ nhiên là Phong Vãn Nương rồi.

Mấy ngày nay, cô tuyệt đại bộ phận tinh lực đều chuyên chú vào mê cung phía trên hộp đen này. Mê cung bề ngoài không phải một chỉnh thể, mà là do rất nhiều ô vuông nhỏ tạo thành, có chút giống với một trò chơi cờ bài trí lực, “Hoa dung đạo”. Đương nhiên mê cung bên ngoài hộp đen này so với “Hoa dung đạo” còn phức tạp hơn nhiều, hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc. Nếu không, với chỉ số thông minh của Tiêu chân nhân, cũng không phải đi cầu viện Trần Dương.

Nếu đã bố trí pháp trận phòng hộ, hộp đen tất nhiên là thuộc vào trận nhẫn, chu đáo vẹn toàn.

Tiêu Phàm khoanh chân ngồi xuống ở một bên án kỷ bạch ngọc, miệng đọc một đoạn chú ngữ cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, trên mặt tái nhợt bảo quang lưu chuyển, bắt đầu kích phát pháp trận phòng hộ. Một lát, một cổ thiên địa linh khí cường đại liền tràn ngập giữa gian mật thất.

Cơ Khinh Sa sắc mặt biến hóa, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.

Thân là thuật sư, cô tự nhiên có thể tinh tường cảm giác được cổ thiên địa linh khí này là hùng mạnh bực nào. Lực pháp trận mà Tiêu Phàm đã bố trí, thật không ngờ rất cao, cảm giác tuyệt không yếu hơn một phân so với "Hà Đồ âm dương ngũ tuyệt trận" trong địa cung ở Tần Quan kia. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, cái này chứng tỏ Tiêu Phàm trên trình độ thuật pháp không dưới vị tiền bối lúc trước bày ra "Hà Đồ âm dương ngũ tuyệt trận" kia.

Đương nhiên, thời gian không gian chênh lệch hơn ngàn năm, rất nhiều tình huống đều có sự biến hóa, tiến hành đơn giản như vậy, chỗ thiếu sót tất nhiều. Dù là như thế, Cơ Khinh Sa đối với sự hùng mạnh của truyền thừa thuật pháp Vô Cực Môn lại nhận thức nhiều hơn một phần.

Cho dù đám người Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên, Phong Vãn Nương, Phạm Nhạc, Đường Huyên đều chưa tu luyện qua thuật pháp, cũng có thể tinh tường cảm giác được không khí bên người dường như nổi lên biến hóa nào đó, một loại biến hóa khiến các cô cảm giác được càng thêm an toàn.

Ấm áp, như tắm gió xuân.

- Tiến sĩ Phong, bắt đầu đi.

Đợi pháp trận phòng hộ hoàn toàn vận chuyển lại, Tiêu Phàm lúc này mới mỉm cười nói với Phong Vãn Nương.

- Được.

Phong Vãn Nương khẽ vuốt cằm, ngồi xuống đối diện với Tiêu Phàm, vươn hai tay tuyết trắng, mười ngón thon dài cực kỳ nhanh di động trên hộp đen, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, không có chút trì trệ nào, lưu loát vô cùng.

Rất nhanh, một bức đồ án hoàn chỉnh hiển hiện ra bên ngoài hộp đen.

“Cùm cụp" một tiếng vang nhỏ.

- Thành rồi...

Uyển Thiên Thiên không kìm nổi kêu lên, trong giọng nói tràn đầy niềm vui bất ngờ.

Phong Vãn Nương mười ngón thay đổi liên tục như bay cũng tại lúc này ngừng lại, ngẩng đầu nhìn phía Tiêu Phàm, hỏi:
- Tiêu đại ca, mở ra sao? Mê cung bên ngoài hộp đen được phá giải, thật cũng không có xuất hiện dị tượng "Hào quang bắn ra bốn phía" như trong truyền thuyết, vẫn là bộ dạng đen kịt.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm.

Phong Vãn Nương một tay bắt lấy mặt ngoài hộp đen, một tay khẽ đẩy, hộp liền dần dần bị đẩy ra. Bên trong hộp cũng là sắc đen kịt, và hoàn toàn nhất trí với sắc bên ngoài.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào phía trên hộp.

Trong thời khắc hộp vừa mới mở ra, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đều tinh tường cảm giác được một cổ sát khí phóng lên cao, đồng nguyên với cổ khí cắn nuốt mà trước kia trên người Uyển Thiên Thiên có.

Sát khí xông thẳng về phía Phong Vãn Nương.

Phong Vãn Nương tự nhiên là không hề hay biết.

Tiêu Phàm hai hàng lông mày nhíu lại, nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, pháp trận phòng hộ điều động thiên địa linh khí, chợt tạo thành một vòng bảo hộ vô hình ở bên cạnh Phong Vãn Nương, cổ sát khí kia vừa chạm vào vòng bảo hộ, lập tức đã bị vòng bảo hộ hút vào. Sát khí lập tức trở nên vô cùng cuồng bạo, ở bên trong vòng bảo hộ tả xung hữu đột, lại bất kể như thế nào cũng xung đột không ra, rất nhanh đã bị đồng hóa.

Dù sao hộp đen đã không ở trong trận nhãn của "Hà Đồ âm dương ngũ tuyệt trận", bị mang rời khỏi môi trường ban đầu đã lâu ngày, cổ sát khí trầm tích ở trong hộp này cũng là nước không nguồn, cây không rễ, kiên trì không được lâu lắm. Tuy nhiên, nếu như không có Tiêu Phàm vị thuật sư lớn này trước tiên bày ra đại trận phòng hộ và bản thân tự trấn thủ, người bình thường tỉnh tỉnh mê mê mở hộp đen này ra, nhất định sẽ gặp đạo nhi.

Cổ sát khí kia lợi hại vô cùng, ngay cả Uyển Thiên Thiên võ công cao cường như vậy đều thiếu chút nữa đã mất mạng nhỏ. Phong Vãn Nương không hề có nền tảng nội công, nếu thật là bị sát khí quấn thân, tình huống tự nhiên sẽ vô cùng bất ổn.

Phong Vãn Nương lại không biết ngay tại giờ khắc vừa rồi y, cô đã tránh thoát một lần mạo hiểm thiên đại, chỉ là chậm rãi đẩy hộp ra.

Một luồng ánh sáng trắng lóng lánh dịu dàng lóe ra.

- Lạc Giáp?

Cơ Khinh Sa bỗng nhiên một tiếng thét kinh hãi, hai tròng mắt xinh đẹp trợn tròn một chút.

Bên trong hộp đen này rõ ràng là một vật gì đó có hình rùa, toàn thân tuyết trắng, bạch quang dịu dàng chính là phát ra từ vật này. Nhìn qua, trái lại có vài phần tương tự với Lạc Giáp- pháp khí bổn mạng của Cơ Khinh Sa.

- Chỉ là có chút giống.

Tân Lâm lập tức nói, giọng điệu vô cùng bình thản.

Mai rùa làm pháp khí, không chỉ có riêng là truyền thừa Hà Lạc phái, rất nhiều trường phái thuật pháp phong thuỷ khác đều là truyền thừa như vậy. Huyền Vũ giáp là một trong ba bảo vật trấn giáo của Vô Cực Môn, cũng là một mai rùa màu trắng.

Cơ Khinh Sa cô cũng không thể đem vật gì đó hình rùa trực tiếp chỉ ra là "Lạc Giáp", sau đó liền danh chính ngôn thuận coi như là bảo vật của truyền thừa Hà Lạc phái. Mọi người quen thuộc thì quen thuộc, tại loại này thời điểm, Tân Lâm lại rất nghiêm túc.

Tiêu Phàm là người khiêm tốn, loại sự tình tranh chấp với người ta này chắc chắn sẽ không làm.

Tân Lâm hiểu rất rõ đối nhân xử thế của Tiêu chưởng giáo.

Cơ Khinh Sa cười cười, cũng không nói nhiều.

Cho dù vật này thật sự là bảo vật của truyền thừa Hà Lạc phái, hiện giờ Tiêu Phàm ở trong này, cuối cùng phải thuộc sở hữu như thế nào, cũng phải do Tiêu Phàm để làm quyết định, cũng không cần thiết đấu võ mồm với Tân Lâm.

Hộp không lớn, bên trong là một vật gì đó hình rùa, không có vật gì khác nữa.

Con rùa kia không biết lấy loại chất liệu nào điêu thành, cả vật thể tuyết trắng, đầu và tứ chi thò ra khỏi mai rùa, chạm trổ cực kỳ tinh xảo, vô cùng xinh đẹp. Cả người hào quang lưu chuyển, tựa như một vật còn sống.

- YAA.A.A.., thật đáng yêu.

Phong Vãn Nương không kìm nổi tán thưởng một tiếng.

Tiêu Phàm vươn tay ra, lấy rùa bạch ngọc từ trong hộp ra, cẩn thận quan sát, mọi người cũng đều tiến gần xem.

- Xem, trên lưng rùa này còn có đồ án, hình như, hình như lại là mê cung...

Uyển Thiên Thiên mắt sắc, chỉ quét thêm vài lần, liền kêu la.

Lưng rùa từ trước cho tới giờ cũng không phải bằng phẳng, rùa bạch ngọc này được điêu khắc trông rất sống động, lưng gập ghềnh, mọi người cũng không quá để ý, chẳng qua là cảm thấy chạm trổ tinh xảo, vô cùng đẹp mà thôi. Nghe Uyển Thiên Thiên vừa nói như vậy, đám người vội vàng nhìn kỹ lại, thật đúng là có chuyện như vậy.

- Đúng là mê cung.

Phong Vãn Nương lập tức gật gật đầu, khẳng định nói.

Mọi người ở đây, nếu bàn về trình độ phá giải mê cung, tự nhiên Phong Vãn Nương là cao nhất, không người nào có thể cao hơn. Cô nếu nói như vậy, cũng được coi là "Giám định" quyền uy.

- Ưu Ưu, cô khẳng định?

Tân Lâm rất chân thành hỏi han, thần sắc có chút ngưng trọng.

Ai ngờ Phong Vãn Nương lại do dự, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm rùa bạch ngọc, miệng thì thào nói:
- Tôi không thể khẳng định, chỉ có điều, có điểm giống, còn phải đi vào nghiên cứu mới có thể xác định có phải hay không...

- Vậy cô khẩn trương nghiên cứu một chút đi, thứ này, tôi xem chừng rất quan trọng đấy.

Uyển Thiên Thiên vội vàng nói.

Mấy cô gái ở một bên líu ríu, Tiêu Phàm bịt tai không thèm nghe, hai ngón tay cái đặt ở phía trên lưng của rùa bạch ngọc, chậm rãi sờ sờ, hai mắt khép hờ, một luồng lực thần niệm, đi vào dò xét.

Lúc giám định đồ cổ, Tiêu Phàm dùng chính là cái biện pháp này, lần nào cũng đúng.

Vừa thấy bộ dạng này của Tiêu Phàm, Tân Lâm dẫn đầu ngậm miệng lại, mấy người khác cũng đều ngậm miệng không nói, rất chú ý mà nhìn về Tiêu Phàm.

Bỗng nhiên lúc đó, Tiêu Phàm "Hừ" một tiếng, trên mặt tái nhợt hồng quang chợt lóe, hai mắt mở mạnh ra, hai ngón tay cái vốn đặt trên lưng rùa bạch ngọc cũng bắn ra dựng lên, dường như gặp lực lượng nào đó đột nhiên tập kích.

- Làm sao vậy?

Tân Lâm trầm giọng hỏi.

Hiện giờ, bất luận cái gì trên thân thể Tiêu Phàm đều có một chút dị biến, đủ để khiến cho Tân Lâm lo lắng.

- Không có gì, lực che đậy rất mạnh.

Hồng quang trên mặt Tiêu Phàm chợt lóe lên, tức thì khôi phục tự nhiên, thở phào nhẹ nhõm, nói, lắc lắc đầu. Hắn vừa rồi khi dùng bí pháp tìm kiếm bí mật bên trong cơ thể rùa bạch ngọc này, thần niệm vừa mới thăm dò vào, lập tức liền gặp phải lực thiên cơ che đậy mãnh liệt phản kích, nếu không phải sớm đã có chuẩn bị, thiếu chút nữa sẽ ăn một thiệt.

- Đây cũng là pháp khí?

Uyển Thiên Thiên giật mình hỏi han. Ở Chỉ Thủy Quan nhiều ngày như vậy, Uyển Thiên Thiên cũng đã được khai trí, đối với thuật pháp, hoặc nhiều hoặc ít có điều hiểu biết, đương nhiên chỉ là hiểu biết sơ sơ, thậm còn chưa tính là biết sơ sơ.

Tiêu Phàm gật gật đầu, nói:
- Vật này chẳng những là pháp khí, hơn nữa là pháp khí cấp bậc rất cao. Chủ nhân năm đó của vật này nhất định là một vị đại sư thuật pháp trình độ đạt tới đỉnh cao. Bằng không, đã nhiều năm như vậy, lực thiên cơ che đậy không đến mức mãnh liệt như vậy.

- Vậy làm sao bây giờ?

Uyển Thiên Thiên không khỏi giận xem líu lưỡi.

Vốn trong giây phút mở hộp đen này ra, người thực sự hưng phấn mong đợi nhất chính là cô. Vì vật này, cô đã chịu không ít khổ đau, thiếu chút nữa mất cả cái mạng nhỏ. Còn nợTiêu Phàm một ân tình lớn như vậy. Bất kể Uyển Thiên Thiên đã quyết định, đem bản thân mình hết thảy đều giao cho Tiêu Phàm. Nhưng nếu như có thể từ trong hộp đen tìm được vật gì đó có chỗ hữu dụng lớn đối với Tiêu Phàm, vậy coi như là trả ân tình của Tiêu Phàm. Sau này khi kết giao với Tiêu Phàm, Uyển cô nương trong đầu càng kiên định hơn. Bằng không, thế nào cũng cảm giác dường như mình chiếm một tiện nghi rất lớn của người này, làm người ta khó chịu.

Ai ngờ trong hộp đen này lại là một rùa bạch ngọc như vậy, còn có cái gì mà lực thiên cơ che đậy.

Chủ nhân năm đó của hộp đen này cũng thật là quá vô vị, thiết lập nhiều chướng ngại như vậy làm gì chứ? Chỉ là phá giải mê cung bên ngoài hộp này, đã tốn không ít tâm tư, không có Phong Vãn Nương hỗ trợ, còn không biết ngày tháng năm nào mới có thể mở hộp ra.

Thoải mái một chút không được sao?

Thật là!

Tiêu Phàm trầm ngâm một chút, nói:
- Trực tiếp thăm dò bí mật bên trong rùa bạch ngọc này, độ khó chỉ sợ không nhỏ. Như vậy đi, tôi thử cách pháp khác xem thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện