- Nhưng sư phụ thì sao? Sau một lúc, Abbas lại có chút lo lắng nói.
Tiêu Phàm bị thương không dễ dàng mà khỏi, vậy liên hệ với Dung Thiên Tổ Sư đã lâu như vậy không xuất quan là sao? Thương thế Tiêu Phàm trầm trọng, không có nghĩa Dung Thiên Tổ Sư bình an vô sự.
Tát Bỉ Nhĩ nói:
- Sư phụ đang thận trọng để đạt được mục đích, không muốn lưu lại bất cứ tai họa ngầm nào. Dù sao chúng ta vẫn đang ở trong nước Hán, là thiên hạ của họ, mọi việc đều phải cẩn thận. Không thể chỉ vì vậy mà hỏng toàn bộ kế hoạch được.
Abbas nói:
- Việc bên này không phải có tam sư huynh rồi sao?
Tát Bỉ Nhĩ “hừ” một tiếng, liếc Abbas một cái, dường như đối với lời Abbas nói ra rất bất mãn:
- Tứ đệ, suy nghĩ của đệ vẫn thẳng tắp một đường như vậy.
Abbas dường như có chút khó hiểu, nghi hoặc hỏi:
- Đại sư huynh có ý gì?
- Tứ sư đệ, đệ đừng quên bọn người Hán có một câu thành ngữ- không phải tộc ta, tâm tất dị. Nếu không phải lợi ích của gia tộc mình, lão Tam có tận tâm tận lực vậy không
Trong giọng nói của Tát Bỉ Nhĩ mang theo ý giáo huấn.
Abbas kinh sợ ,chần chừ nói:
- Đại sư huynh, không thể nào? Tam sư huynh mặc dù là người Hán, nhưng cũng là đồ đệ của sư phụ. Sư phụ đã có lệnh, huynh ấy dám không tuân theo sao? Dù thế nào thì huynh ấy cũng sẽ không gây bất lợi cho sư phụ, không gây bất lợi cho Thần Giáo.
Tát Bỉ Nhĩ “hừ” nói:
- Ta cũng không bảo nó sẽ gây bất lợi cho sư phụ, càng không bảo nó gây bất lợi cho Thần Giáo, nó cũng không có gan làm. Nhưng không chứng tỏ nó từng giây từng phút đều đồng lòng cùng chúng ta. Sẽ có nhiều lúc, nó sẽ vì gia tộc của nó mà suy nghĩ. Ví dụ như thị cục phái người mặc thường phục đi giám thị Hoàng Hải Văn Nhị hôm trước đều đã bị triệt bỏ rồi.
- Hả? Vì sao?
Abbas vẫn còn không hiểu rõ tình huống, liền vội vàng hỏi. Dù sao Dung Thiên Tổ Sư trong lúc bế quan, việc giáo vụ đều do Tát Bỉ Nhĩ phụ trách, Abbas chỉ hỗ trợ. Triệt tiêu giám thị Văn Nhị Thái Gia, tam sư huynh chỉ cùng Tát Bỉ Nhĩ nói, nhưng lại không cho Abbas biết.
Tát Bỉ Nhĩ cười lạnh một tiếng, nói:
- Còn không phải muốn tranh đấu chính trị sao? Tên Văn Nhị kia cũng là người của Vô Cực Môn. Theo như Diệp Cô Vũ nói thì gã là sư huynh của Tiêu Phàm. Thị cục phái thường phục đi giám thị gã, Tiêu gia không vừa lòng.
Tát Bỉ Nhĩ tựa hồ đồi với tam sư đệ vô cùng bất mãn, mỗi lần nhắc tới y, không phải kêu rên thì cũng chính là cười nhạt, không cái nào là sắc mặt tốt cả.
Abbas trầm ngâm nói:
- Đại sư huynh, đệ thấy chúng ta nên thông cảm cho tam sư huynh. Chúng ta ở đây lâu vậy rồi, thời gian cũng không ngắn, tất cả hậu cần đều do huynh ấy cung ứng, quan hệ với bên trên cũng là do huynh ấy khơi thông, cũng chẳng dễ dàng gì. Có một số việc huynh ấy hẳn rất khó xử, cũng không nên trách móc nặng nề làm gì.
Nên nói rằng Abbas đang luận rất công bằng, không ngờ Tát Bỉ Nhĩ lại giận tím mắt, mở to hai mắt trừng Abbas, cả giận nói:
- Lão tứ, ý ngươi là gì? Vì sao theo phe nó? Ngươi đừng quên thân phận của ngươi!
Abbas thở dài, nói:
- Đại sư huynh đừng hiểu lầm, đệ không phải theo phe tam sư huynh. Nói về tình cảm, đương nhiên tình cảm chúng ta rất thâm sâu. Chúng đệ tuy không phải cùng một tộc, nhưng cũng là một dân tộc. Đệ gia nhập Thần Giáo, huynh chính là đại sư huynh, tình cảm huynh đệ nhiều năm của chúng ta, huynh còn hoài nghi sao?
Nghe Abbas nói vậy, sắc mặt Tát Bỉ Nhĩ mới dịu đi, khẽ gật đầu.
- Đệ chỉ muốn chúng ta làm thành đại sự, hoàn thành kế hoạch của sư phụ, hoàn thành nghiệp lớn thiên thu của Thần Giáo, chỉ dựa vào chúng ta thì không đủ, còn phải đoàn kết hết tất cả mọi người. Không cần nói tam sư huynh là đệ tử Thần Giáo, kể cả Diệp Cô Vũ là người ngoài, chúng ta cũng phải nỗ lực cùng gã quan hệ cho tốt, ít nhất là bên ngoài phải tỏ ra là vậy. Bằng không, bọn họ cũng sẽ không tận tâm tận lực vì Thần Giáo làm việc.
Ai ngờ vừa nhắc tới Diệp Cô Vũ, thần sắc mới dịu đi của Tát Bỉ Nhĩ lại phẫn nộ trở lại, nổi giận đùng đùng nói:
- Lão tứ, ngươi đừng có hồ đồ. Ngươi tưởng Diệp Cô Vũ là cái loại tốt lành gì đấy hả? Nếu lúc trước y mà không lập huyết khế với sư phụ, không chừng chúng ta đã sớm mỗi người một ngả rồi, thậm chí còn có thể ra tay với chúng ta. Người như vậy, ngươi còn tin tưởng y sao?
Abbas không khỏi ngạc nhiên.
Tát Bỉ Nhĩ vẫn tức giận chưa tiêu, nói:
- Lần đó tới trấn Dương Tây, có bao nhiêu cơ hội tốt đúng không? Diệp Cô Vũ được xưng là vua sát thủ, “lão nhân trong núi” của Mộc Thứ Di, sao y không hiểu chuyện mà bắt lấy cơ hội ngàn năm có một chứ? Không ngờ lại cứ thế để nó trôi đi, ai biết y có tâm tư gì, ngươi về sau tuyệt đối phải đề phòng chút, ngàn vạn lần đừng có tin tưởng y.
Abbas im lặng không nói gì.
Cách nhìn của Tát Bỉ Nhĩ đối với Diệp Cô Vũ có chút kích động, trên đại thể thì cũng không hề ít. Mỗi lần Abbas ở cùng Diệp Cô Vũ trong lòng đều bốc lên một cỗ hàn ý nguy hiểm,cùng Diệp Cô Vũ khách khí, tôn trọng lẫn nhau chẳng qua chỉ là mấy thứ giả vờ này nọ.
Người này mới thực sự là “không phải tộc ta, tất có dị”, cùng với tam sư huynh không phải là một chuyện.
Tam sư huynh dù là người Hán, nhưng Abbas tin mọi người đều nhất tề vì cùng một mục tiêu lớn.
Diệp Cô Vũ thì không chắc lắm.
- Đại sư huynh, trước mắt chúng ta cứ tận lực lợi dụng y đi, dù sao thế lực thiên ưng giáo cũng không hề nhỏ, Diệp Cô Vũ cũng rất lợi hại.
Im lặng một lúc, Abbas thở dài mang theo ý tứ khuyên bảo.
- Đó là điều tất nhiên. Không phải là bất đắc dĩ thì ta cũng không thể cùng y thật sự cạch mặt. Đợi sau khi sư phụ xuất quan, hắn sẽ không dám ngạo khí như vậy nữa.
Abbas liên tục gật đầu, nói:
- Chắc chắn là vậy rồi. Diệp Cô Vũ dù giỏi, nhưng trước mặt sư phụ chúng ta chỉ có thể thành thành thật thật thôi.
Đúng lúc đang nói chuyện, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng xe ô tô, hai đường sáng như tuyết của đèn ô tô rọi thẳng tới đó.
Abbas không kìm nôi đứng dậy, nói:
- Tam sư huynh tới rồi.
Tát Bỉ Nhĩ lạnh lùng “hừ” một tiếng, vững vàng ngồi tại chỗ, cái mông không rời sô pha nửa phần. Bất kể thế nào, gã mới là đại sư huynh Tây Ly giáo, đứng đầu ngũ Đại Vu Thánh. Trừ Dung Thiên Tổ Sư, không ai có địa vị trên gã cả.
Rất nhanh, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm ổn.
Khóe miệng Abbas nhanh chóng toát lên ý cười khó có thể phát hiện.
Tam sư huynh chính là như vậy, vĩnh viễn trầm ổn, không chút hoang mang.
Phong độ của tướng lĩnh!
Ở điểm này, đại sư huynh kỳ thực kém rất xa. Chỉ có điều sư phụ đã đem giáo sự ngày thường giao cho đại sư huynh xử lí, mọi người đương nhiên phải hết sức phối hợp.
- Tam sư huynh!
Cửa phòng khách biệt thự bị đẩy ra. “Thanh thiên Đại Tế Ti” mặc áo jacket màu đen xám đi tới, Abbas vội vàng gật đầu chào hỏi.
- Tứ sư đệ.
Tam sư huynh mỉm cười với Abbas, sau đó lập tức quay sang Tát Bỉ Nhĩ, thần sắc trở nên rất trang trọng.
- Xin chào, đại sư huynh.
- Ừ, đến rồi thì đi thôi.
Lúc này Tát Bỉ Nhĩ mới chậm rãi đứng dậy, thản nhiên gật đầu một cái, lập tức khoát tay, nhấc chân đi tới một bên phòng khách.
Tam sư huynh liền vội vàng hỏi:
- Đại sư huynh, chúng ta đi đâu vậy?
- Gặp sư phụ!
Tát Bỉ Nhĩ không quay đầu lại, chỉ chăm chăm đi về phía trước.
- Gặp sư phụ sao? Sư phụ đã xuất quan rồi ư?
Tam sư huynh chấn động, ngay sau đó, trên mặt liền lộ ra thần sắc vui mừng, ánh mắt không kìm nổi mà nhìn về phía Abbas, dường như muốn y chứng thực tin tức này là thực hay giả.
Abbas nhún nhún vai, lắc đầu ra hiệu mình cũng không rõ ràng.
Tát Bỉ Nhĩ đẩy một cái cửa bên hông phòng khách, đi vào. Tam sư huynh bất đắc dĩ cùng Abbas đuổi theo.
Cánh cửa sườn mở ra, bên trong là một hành lang giống phòng khách, trên hành lang cũng phủ thảm dày vàng óng, được làm thủ công rất tinh xảo. Ngôi biệt thự được phối trí trang hoàng vô cùng xa hoa. Nếu nơi này là nơi “dừng chân” của Dung Thiên Tổ Sư, tam sư huynh tự nhiên muốn tận tâm cung phụng, như phụng dưỡng ân cha mẹ.
Hai bên hành lang đều có hai cửa phòng.
Tát Bỉ Nhĩ đẩy cánh bên phải phòng thứ hai đi vào, tam sư huynh cùng Abbas im lặng đuổi kịp, bất trí nhất từ. Hiển nhiên, bọn họ biết sau khi bước vào cánh cửa đó sẽ thông tới nơi nào.
Xem bên ngoài căn phòng là một phòng ngủ bình thường. Nhưng mở ngăn tủ cửa ngầm không ngờ còn lộ ra một thông đạo.
Ba người cùng bước vào thông đạo ngầm, Abbas rất cẩn thận đem tủ âm tường cửa ngầm giấu đi rất kĩ.
Bộ phận ngầm của biệt thự và bộ phận trên mặt đất xây dựng giống nhau, vô cùng đại khí, thô kệch, chỉ e diện tích tầng hầm ngầm so với diện tích xây dựng trên mặt đất nhỏ hơn nhiều.
Tầng hầm ngầm vô cùng khô ráo, thoáng gió, ánh sáng mờ tỏ, đi ở bên trong không có chút mùi lạ nào.
Ba người Tát Bỉ Nhĩ vừa chuyển qua thông đạo ngầm thứ nhất, lập tức có hai gã áo bào trắng cúi người kính cẩn chào bọn họ:
- Bái kiến ba vị Đại Tế Ti!
Hai gã nam tử này ước chừng ba mươi tuổi, ánh mắt hung ác nham hiểm, vẻ mặt dũng mãnh, bên hông giắt loan đao, tất nhiên chính là cảnh vệ tầng hầm ngầm.
Tát Bỉ Nhĩ tùy ý khoát tay áo coi như đáp lễ.
Abbas vỗ vỗ bả vai hai gã cảnh vệ, lộ ra vẻ tươi cười cổ vũ. Abbas là quản lý “lực lượng vũ trang” của Tây Ly giáo, rất có nghề chỉ huy cấp dưới.
Mấy gã cảnh vệ này quanh năm chỉ được dừng lại tầng hầm ngầm chật hẹp nhỏ bé này của biệt thự, khó tránh khỏi hậm hực. Lúc này cổ vũ một chút thì cũng rất đáng quý.
Ngạo khí cao cao tại thượng của Tát Bỉ Nhĩ , từ sâu trong nội tâm của Abbas rất không ủng hộ.
Quả nhiên, trên mặt của hai gã cảnh vệ liền lộ ra vẻ cảm kích, sẵn sàng vì Đại Tế Ti mà “quên mình phục vụ”.
Tam sư huynh thì không tỏ vẻ đặc biệt gì với hai gã cảnh vệ, chỉ quay đầu liếc Abbas một cái tỏ ý khen ngợi. Rõ ràng ở điểm này bọn họ rất giống nhau.
Tầng hầm ngầm không chỉ có một tầng, ba người vòng qua góc, đi dần xuống thấp. Không giống “tường hòa an nhiên” xây dựng trên mặt đất của biệt thự, tầng hầm ngầm canh phòng rất nghiêm mật, dọc đường ít nhất phải trải qua ba đợt minh trạm canh gác, hai ám đổi, mới đi được tới cuối hành lang, dừng lại trước cửa lớn bằng gỗ lim xem chừng vô cùng nặng.
Vừa tới trước cánh cửa, ngay cả ngạo khí của Abbas cũng phải kiềm chế xuống, đổi thành thần sắc vô cùng kính cẩn, ba người đồng loạt để hai tay giao nhau trước ngực, cúi người thật sâu xuống.
- Bái kiến sư phụ!
Tiêu Phàm bị thương không dễ dàng mà khỏi, vậy liên hệ với Dung Thiên Tổ Sư đã lâu như vậy không xuất quan là sao? Thương thế Tiêu Phàm trầm trọng, không có nghĩa Dung Thiên Tổ Sư bình an vô sự.
Tát Bỉ Nhĩ nói:
- Sư phụ đang thận trọng để đạt được mục đích, không muốn lưu lại bất cứ tai họa ngầm nào. Dù sao chúng ta vẫn đang ở trong nước Hán, là thiên hạ của họ, mọi việc đều phải cẩn thận. Không thể chỉ vì vậy mà hỏng toàn bộ kế hoạch được.
Abbas nói:
- Việc bên này không phải có tam sư huynh rồi sao?
Tát Bỉ Nhĩ “hừ” một tiếng, liếc Abbas một cái, dường như đối với lời Abbas nói ra rất bất mãn:
- Tứ đệ, suy nghĩ của đệ vẫn thẳng tắp một đường như vậy.
Abbas dường như có chút khó hiểu, nghi hoặc hỏi:
- Đại sư huynh có ý gì?
- Tứ sư đệ, đệ đừng quên bọn người Hán có một câu thành ngữ- không phải tộc ta, tâm tất dị. Nếu không phải lợi ích của gia tộc mình, lão Tam có tận tâm tận lực vậy không
Trong giọng nói của Tát Bỉ Nhĩ mang theo ý giáo huấn.
Abbas kinh sợ ,chần chừ nói:
- Đại sư huynh, không thể nào? Tam sư huynh mặc dù là người Hán, nhưng cũng là đồ đệ của sư phụ. Sư phụ đã có lệnh, huynh ấy dám không tuân theo sao? Dù thế nào thì huynh ấy cũng sẽ không gây bất lợi cho sư phụ, không gây bất lợi cho Thần Giáo.
Tát Bỉ Nhĩ “hừ” nói:
- Ta cũng không bảo nó sẽ gây bất lợi cho sư phụ, càng không bảo nó gây bất lợi cho Thần Giáo, nó cũng không có gan làm. Nhưng không chứng tỏ nó từng giây từng phút đều đồng lòng cùng chúng ta. Sẽ có nhiều lúc, nó sẽ vì gia tộc của nó mà suy nghĩ. Ví dụ như thị cục phái người mặc thường phục đi giám thị Hoàng Hải Văn Nhị hôm trước đều đã bị triệt bỏ rồi.
- Hả? Vì sao?
Abbas vẫn còn không hiểu rõ tình huống, liền vội vàng hỏi. Dù sao Dung Thiên Tổ Sư trong lúc bế quan, việc giáo vụ đều do Tát Bỉ Nhĩ phụ trách, Abbas chỉ hỗ trợ. Triệt tiêu giám thị Văn Nhị Thái Gia, tam sư huynh chỉ cùng Tát Bỉ Nhĩ nói, nhưng lại không cho Abbas biết.
Tát Bỉ Nhĩ cười lạnh một tiếng, nói:
- Còn không phải muốn tranh đấu chính trị sao? Tên Văn Nhị kia cũng là người của Vô Cực Môn. Theo như Diệp Cô Vũ nói thì gã là sư huynh của Tiêu Phàm. Thị cục phái thường phục đi giám thị gã, Tiêu gia không vừa lòng.
Tát Bỉ Nhĩ tựa hồ đồi với tam sư đệ vô cùng bất mãn, mỗi lần nhắc tới y, không phải kêu rên thì cũng chính là cười nhạt, không cái nào là sắc mặt tốt cả.
Abbas trầm ngâm nói:
- Đại sư huynh, đệ thấy chúng ta nên thông cảm cho tam sư huynh. Chúng ta ở đây lâu vậy rồi, thời gian cũng không ngắn, tất cả hậu cần đều do huynh ấy cung ứng, quan hệ với bên trên cũng là do huynh ấy khơi thông, cũng chẳng dễ dàng gì. Có một số việc huynh ấy hẳn rất khó xử, cũng không nên trách móc nặng nề làm gì.
Nên nói rằng Abbas đang luận rất công bằng, không ngờ Tát Bỉ Nhĩ lại giận tím mắt, mở to hai mắt trừng Abbas, cả giận nói:
- Lão tứ, ý ngươi là gì? Vì sao theo phe nó? Ngươi đừng quên thân phận của ngươi!
Abbas thở dài, nói:
- Đại sư huynh đừng hiểu lầm, đệ không phải theo phe tam sư huynh. Nói về tình cảm, đương nhiên tình cảm chúng ta rất thâm sâu. Chúng đệ tuy không phải cùng một tộc, nhưng cũng là một dân tộc. Đệ gia nhập Thần Giáo, huynh chính là đại sư huynh, tình cảm huynh đệ nhiều năm của chúng ta, huynh còn hoài nghi sao?
Nghe Abbas nói vậy, sắc mặt Tát Bỉ Nhĩ mới dịu đi, khẽ gật đầu.
- Đệ chỉ muốn chúng ta làm thành đại sự, hoàn thành kế hoạch của sư phụ, hoàn thành nghiệp lớn thiên thu của Thần Giáo, chỉ dựa vào chúng ta thì không đủ, còn phải đoàn kết hết tất cả mọi người. Không cần nói tam sư huynh là đệ tử Thần Giáo, kể cả Diệp Cô Vũ là người ngoài, chúng ta cũng phải nỗ lực cùng gã quan hệ cho tốt, ít nhất là bên ngoài phải tỏ ra là vậy. Bằng không, bọn họ cũng sẽ không tận tâm tận lực vì Thần Giáo làm việc.
Ai ngờ vừa nhắc tới Diệp Cô Vũ, thần sắc mới dịu đi của Tát Bỉ Nhĩ lại phẫn nộ trở lại, nổi giận đùng đùng nói:
- Lão tứ, ngươi đừng có hồ đồ. Ngươi tưởng Diệp Cô Vũ là cái loại tốt lành gì đấy hả? Nếu lúc trước y mà không lập huyết khế với sư phụ, không chừng chúng ta đã sớm mỗi người một ngả rồi, thậm chí còn có thể ra tay với chúng ta. Người như vậy, ngươi còn tin tưởng y sao?
Abbas không khỏi ngạc nhiên.
Tát Bỉ Nhĩ vẫn tức giận chưa tiêu, nói:
- Lần đó tới trấn Dương Tây, có bao nhiêu cơ hội tốt đúng không? Diệp Cô Vũ được xưng là vua sát thủ, “lão nhân trong núi” của Mộc Thứ Di, sao y không hiểu chuyện mà bắt lấy cơ hội ngàn năm có một chứ? Không ngờ lại cứ thế để nó trôi đi, ai biết y có tâm tư gì, ngươi về sau tuyệt đối phải đề phòng chút, ngàn vạn lần đừng có tin tưởng y.
Abbas im lặng không nói gì.
Cách nhìn của Tát Bỉ Nhĩ đối với Diệp Cô Vũ có chút kích động, trên đại thể thì cũng không hề ít. Mỗi lần Abbas ở cùng Diệp Cô Vũ trong lòng đều bốc lên một cỗ hàn ý nguy hiểm,cùng Diệp Cô Vũ khách khí, tôn trọng lẫn nhau chẳng qua chỉ là mấy thứ giả vờ này nọ.
Người này mới thực sự là “không phải tộc ta, tất có dị”, cùng với tam sư huynh không phải là một chuyện.
Tam sư huynh dù là người Hán, nhưng Abbas tin mọi người đều nhất tề vì cùng một mục tiêu lớn.
Diệp Cô Vũ thì không chắc lắm.
- Đại sư huynh, trước mắt chúng ta cứ tận lực lợi dụng y đi, dù sao thế lực thiên ưng giáo cũng không hề nhỏ, Diệp Cô Vũ cũng rất lợi hại.
Im lặng một lúc, Abbas thở dài mang theo ý tứ khuyên bảo.
- Đó là điều tất nhiên. Không phải là bất đắc dĩ thì ta cũng không thể cùng y thật sự cạch mặt. Đợi sau khi sư phụ xuất quan, hắn sẽ không dám ngạo khí như vậy nữa.
Abbas liên tục gật đầu, nói:
- Chắc chắn là vậy rồi. Diệp Cô Vũ dù giỏi, nhưng trước mặt sư phụ chúng ta chỉ có thể thành thành thật thật thôi.
Đúng lúc đang nói chuyện, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng xe ô tô, hai đường sáng như tuyết của đèn ô tô rọi thẳng tới đó.
Abbas không kìm nôi đứng dậy, nói:
- Tam sư huynh tới rồi.
Tát Bỉ Nhĩ lạnh lùng “hừ” một tiếng, vững vàng ngồi tại chỗ, cái mông không rời sô pha nửa phần. Bất kể thế nào, gã mới là đại sư huynh Tây Ly giáo, đứng đầu ngũ Đại Vu Thánh. Trừ Dung Thiên Tổ Sư, không ai có địa vị trên gã cả.
Rất nhanh, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm ổn.
Khóe miệng Abbas nhanh chóng toát lên ý cười khó có thể phát hiện.
Tam sư huynh chính là như vậy, vĩnh viễn trầm ổn, không chút hoang mang.
Phong độ của tướng lĩnh!
Ở điểm này, đại sư huynh kỳ thực kém rất xa. Chỉ có điều sư phụ đã đem giáo sự ngày thường giao cho đại sư huynh xử lí, mọi người đương nhiên phải hết sức phối hợp.
- Tam sư huynh!
Cửa phòng khách biệt thự bị đẩy ra. “Thanh thiên Đại Tế Ti” mặc áo jacket màu đen xám đi tới, Abbas vội vàng gật đầu chào hỏi.
- Tứ sư đệ.
Tam sư huynh mỉm cười với Abbas, sau đó lập tức quay sang Tát Bỉ Nhĩ, thần sắc trở nên rất trang trọng.
- Xin chào, đại sư huynh.
- Ừ, đến rồi thì đi thôi.
Lúc này Tát Bỉ Nhĩ mới chậm rãi đứng dậy, thản nhiên gật đầu một cái, lập tức khoát tay, nhấc chân đi tới một bên phòng khách.
Tam sư huynh liền vội vàng hỏi:
- Đại sư huynh, chúng ta đi đâu vậy?
- Gặp sư phụ!
Tát Bỉ Nhĩ không quay đầu lại, chỉ chăm chăm đi về phía trước.
- Gặp sư phụ sao? Sư phụ đã xuất quan rồi ư?
Tam sư huynh chấn động, ngay sau đó, trên mặt liền lộ ra thần sắc vui mừng, ánh mắt không kìm nổi mà nhìn về phía Abbas, dường như muốn y chứng thực tin tức này là thực hay giả.
Abbas nhún nhún vai, lắc đầu ra hiệu mình cũng không rõ ràng.
Tát Bỉ Nhĩ đẩy một cái cửa bên hông phòng khách, đi vào. Tam sư huynh bất đắc dĩ cùng Abbas đuổi theo.
Cánh cửa sườn mở ra, bên trong là một hành lang giống phòng khách, trên hành lang cũng phủ thảm dày vàng óng, được làm thủ công rất tinh xảo. Ngôi biệt thự được phối trí trang hoàng vô cùng xa hoa. Nếu nơi này là nơi “dừng chân” của Dung Thiên Tổ Sư, tam sư huynh tự nhiên muốn tận tâm cung phụng, như phụng dưỡng ân cha mẹ.
Hai bên hành lang đều có hai cửa phòng.
Tát Bỉ Nhĩ đẩy cánh bên phải phòng thứ hai đi vào, tam sư huynh cùng Abbas im lặng đuổi kịp, bất trí nhất từ. Hiển nhiên, bọn họ biết sau khi bước vào cánh cửa đó sẽ thông tới nơi nào.
Xem bên ngoài căn phòng là một phòng ngủ bình thường. Nhưng mở ngăn tủ cửa ngầm không ngờ còn lộ ra một thông đạo.
Ba người cùng bước vào thông đạo ngầm, Abbas rất cẩn thận đem tủ âm tường cửa ngầm giấu đi rất kĩ.
Bộ phận ngầm của biệt thự và bộ phận trên mặt đất xây dựng giống nhau, vô cùng đại khí, thô kệch, chỉ e diện tích tầng hầm ngầm so với diện tích xây dựng trên mặt đất nhỏ hơn nhiều.
Tầng hầm ngầm vô cùng khô ráo, thoáng gió, ánh sáng mờ tỏ, đi ở bên trong không có chút mùi lạ nào.
Ba người Tát Bỉ Nhĩ vừa chuyển qua thông đạo ngầm thứ nhất, lập tức có hai gã áo bào trắng cúi người kính cẩn chào bọn họ:
- Bái kiến ba vị Đại Tế Ti!
Hai gã nam tử này ước chừng ba mươi tuổi, ánh mắt hung ác nham hiểm, vẻ mặt dũng mãnh, bên hông giắt loan đao, tất nhiên chính là cảnh vệ tầng hầm ngầm.
Tát Bỉ Nhĩ tùy ý khoát tay áo coi như đáp lễ.
Abbas vỗ vỗ bả vai hai gã cảnh vệ, lộ ra vẻ tươi cười cổ vũ. Abbas là quản lý “lực lượng vũ trang” của Tây Ly giáo, rất có nghề chỉ huy cấp dưới.
Mấy gã cảnh vệ này quanh năm chỉ được dừng lại tầng hầm ngầm chật hẹp nhỏ bé này của biệt thự, khó tránh khỏi hậm hực. Lúc này cổ vũ một chút thì cũng rất đáng quý.
Ngạo khí cao cao tại thượng của Tát Bỉ Nhĩ , từ sâu trong nội tâm của Abbas rất không ủng hộ.
Quả nhiên, trên mặt của hai gã cảnh vệ liền lộ ra vẻ cảm kích, sẵn sàng vì Đại Tế Ti mà “quên mình phục vụ”.
Tam sư huynh thì không tỏ vẻ đặc biệt gì với hai gã cảnh vệ, chỉ quay đầu liếc Abbas một cái tỏ ý khen ngợi. Rõ ràng ở điểm này bọn họ rất giống nhau.
Tầng hầm ngầm không chỉ có một tầng, ba người vòng qua góc, đi dần xuống thấp. Không giống “tường hòa an nhiên” xây dựng trên mặt đất của biệt thự, tầng hầm ngầm canh phòng rất nghiêm mật, dọc đường ít nhất phải trải qua ba đợt minh trạm canh gác, hai ám đổi, mới đi được tới cuối hành lang, dừng lại trước cửa lớn bằng gỗ lim xem chừng vô cùng nặng.
Vừa tới trước cánh cửa, ngay cả ngạo khí của Abbas cũng phải kiềm chế xuống, đổi thành thần sắc vô cùng kính cẩn, ba người đồng loạt để hai tay giao nhau trước ngực, cúi người thật sâu xuống.
- Bái kiến sư phụ!
Danh sách chương