Sao Lê Lạc nhìn Tiêu Phàm chỉ từng đó mà tòan bộ người trong sảnh đều đang nhìn anh ta.

Trong mắt Đường Huyên lóe lên một chút lo lắng.

Tiêu Phàm rốt cục vẫn phải xuất thủ.

Không thể nghi ngờ, theo Đường Huyên thì Tiêu Phàm sở dĩ tham gia cạnh tranh chiếc bình bát tạp ngọc này rất rõ ràng là hướng về Lê Lạc. Lê Lạc không ra giá, hắn cũng không ra giá. Lê Lạc vừa ra trận, Tiêu Phàm lập tức theo vào, không chút khách khí đẩy giá lên.

Tỏ rõ muốn khiến Lê Lạc bẽ mặt.

Bởi vậy có thể thấy, Tiêu Phàm khởi điểm “sóng lớn không kinh hãi” đều là giả vờ, kỳ thực trong lòng đã vô cùng khó chịu.

Thiên Thên vẫn là người thích càn quấy, nhưng đừng vì Lê Lạc không hiểu ra sao cả và Tiêu Phàm thực sự thích làm mình làm mẩy này, Đường Huyên lo lắng nhất chính là cái này. Không có sự giúp đỡ của Tiêu Phàm, nếu như sức khỏe của Uyển Thiên Thiên không thể tốt lên được, thì ai sẽ đến quản lý Yên Chi xã.

Trong mắt Uyển Thiên Thiên lại hiện lên vẻ kinh ngạc.

Ý nghĩ của cô và Đường Huyên hòan tòan khác nhau. Tiêu Phàm cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được, bản thân đối với cái người Lê thiếu gì kia, thực tình nửa chút cảm tình cũng không có, có điều chính là đang trêu trọc anh ta một chút cho vui. Cứ như thế, Tiêu Phàm có cái gì đáng để ghen chứ? Lại nói, Tiêu Phàm từ đầu đến cuối chưa từng tỏ vẻ muốn nhận Uyển Thiên Thiên là người con gái của mình, hắn có tư cách gì để ghen? Nhưng tại sao Tiêu Phàm bỗng nhiên tham gia đấu giá làm gì chứ?

Nhưng Uyên Thiên Thiên thật sự không tin Tiêu phàm thực sự coi trọng chiếc bình bát tạp ngọc kia. Với thành tích của Yên Chi xã, trong giới cổ vật, Uyển Thiên Thiên tuyệt đối có thể coi là chuyên gia. Đối với việc đánh giá chiếc bình bát tạp ngọc kia, cô hòan toàn tán thành ý kiến của Nam Thúc Đồng.

Hai ngàn tệ, thật sự là một cái giá rất cao rồi.

Mà Tân Lâm lại không kìm nổi lòng mình, chiếc eo nhỏ mềm mại đứng thẳng lên, trong mắt toát lên vẻ chuyên chú và thần thái kiên nghị. Chỉ có cô trong lòng hiểu rõ, Tiêu Phàm thật sự hứng thú với chiếc bình bát tạp ngọc kia.

Về phần Lê Lạc, Tiêu Phàm ngay từ đầu đã không nghĩ anh ta thực sự có ý nghĩ nghiêm túc.

Có đáng để chơi anh ta không?

Đã bao giờ thấy một giáo sư lại so đo với một học sinh tiểu học đâu?

Lê Lạc vẫn đang hầm hừ nhìn Tiêu Phàm chưa dứt, thì lại có người báo giá rồi. Lại là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi cùng anh ta đến kia, âm thầm cầm lấy tấm biển trên bàn giơ lên.

- Bốn ngàn!

Người đàn ông trung niên âm điệu không cao, vô cùng trầm thấp, mang theo cảm giác mờ ảo không nói ra được, dường như không phải từ trong miệng ông ta phát ra.

Lê Lạc chợt thu ánh mắt lại, nhìn sang phía người đàn ông trung niên, lộ ra vẻ giật mình.

Người đàn ông trung niên cũng giống như Tiêu Phàm, ánh mắt cũng không nhìn anh ta lấy một cái, chỉ chăm chăm nhìn lên chiếc bình bát tạp ngọc trên đài đấu giá, trong mắt mơ hồ lộ ra tia lửa hừng hực.

- Năm ngàn!

Không đợi người nam chủ trì mở miệng, Tiêu Phàm lại lần nữa giơ tấm biển lên.

Nam Thúc Đồng và hai vị giám bảo sư khác liếc nhìn nhau, cười nhẹ lắc đầu.

Xem ra hai bên cứ như vậy đối đầu rồi. Ở trên hội đấu giá, chuyện này cũng không phải là hiếm thấy. Có đôi khi đám công tử lớn nhỏ con nhà giàu mới nổi nhìn nhau không vừa mắt, liền thích tranh giành hơn thua như vậy.

Tiền?

Tiền là cái gì?

Không phải đây mới chỉ có năm ngàn sao?

Chỉ có Mã tiên sinh vẻ mặt đầy vui mừng, thật sự không ngờ tới, vật này trong nháy mắt đã có người ra giá cao tới tận năm ngàn.

- Mười ngàn!

Lê Lạc cầm lấy chiếc biển trong tay người đàn ông trung niên, tay giơ lên cao, miệng hét lớn một tiếng, dường như muốn phun hết những kìm nén trong lòng ra ngoài. Nếu cứ tiếp tục kìm nén xuống thì Lê thiếu sẽ kìm nén đến mức sinh bệnh mất.

Về phần cái bình bát tạp ngọc kia, Lê Lạc cũng không liếc mắt nhìn cái nào.

Không phải là ném tiền sao?

Được, hôm nay ta lấy tiền ném chết ngươi!

Để những kẻ ngoại địa các ngươi rõ ràng rằng, Cổ Đô thành này, rốt cục ai mới là lão đại.

- Hai mươi ngàn!

Tiêu Phàm không thay đổi giọng nói, giơ tấm biển lên.

Không khí đại sảnh giám bảo cuối cùng cũng bắt đầu trở nên khác thường rồi. Những người lười biếng dựa vào ghế ngồi đợi xuất hiện trò hay để kết thúc màn diễn khách quý liền từng người một đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nhìn qua, hai bên thật sự quyết đấu với nhau, không ai chịu nhượng bộ, phải nhìn lại, trận Long Hổ đấu này, cuối cùng ai mới là người thắng. Cũng có vài vị khách không kìm nỗi đánh giá Tiêu Phàm, hình như đối với con người Tiêu Phàm có quan tâm, thế nên càng quan tâm tới kết quả của trận đấu giá này.

Đây là ai vậy?

Sao mà to gan như vậy, dám đối đầu với Lê thiếu tại Cố Đô này?

Không muốn lăn lộn nữa sao?

Xem ra, đây không giống rắn bản địa lắm, quá nửa là rồng qua sông, vẫn chưa được lĩnh giáo sự lợi hại của Lê thiếu của Cố Đô. Người trẻ tuổi bây giờ ý à, một chút cũng không chịu nhường, nhất định phải đánh đến đầu rơi máu chảy, mới rút ra bài học kinh nghiệm được.

- Ha ha, muốn so với ta ai nhiều tiền hơn à? Được, đến đây, hôm nay ta sẽ chơi với các ngươi đến cùng!

Lê thiếu cười nhạt một tiếng, cầm tấm biển trong tay giơ lên.

- Một trăm ngàn!

Giám bảo đại sảnh đang bắt đầu có chút ong ong thì lập tức yên tĩnh lại, đòan người đồng loạt mở to mắt nhìn về phía vị khách mang số một, có chút khó tin. Nam Thúc Đồng liền buông chén trà trong tay xuống, giật mình nhìn Lê thiếu.

Lê công tử, ta biết rằng ngươi tiền, nhưng có tiền cũng không cần phải ném như thế chứ?

Chúng ta phải giảng đạo lý!

Chiếc bình bát mẻ này, dù thế nào cũng không đáng một trăm ngàn mà. Ngươi muốn quyên từ thiện, không cần nói một trăm ngàn, dù có gấp ngàn vạn lần như thế thì cũng không có gì phải nói, nhưng bây giờ không phải đang bán hàng từ thiện đâu.

Ngươi lấy tiền ném cho ai xem vậy?

Tiểu tử sắc mặt tái nhợt từ chỗ khác đến kia không đáng để ngươi điên cuồng như vậy đâu.

Phải biết rằng, Lê thiếu ngươi vừa vô duyên vô cớ đánh mất một triệu hai trăm ngàn đồng rồi, lại muốn thêm một triệu hai trăm ngàn đồng nữa sao?

Đôi mắt của Mã tiên sinh như căng tròn lên, giống như không tin nổi vào tai mình nữa.

Sao lại chưa bao giờ dám nghĩ đến, thứ đồ đáng hai ngàn lại biến thành một trăm ngàn rồi.

Mặc dù là hội đấu giá, cũng có cần thần kỳ như vậy không?

- Một trăm ngàn…

Người nam chủ trì rên lên một tiếng, ngơ ngác nâng chiếc chùy nhỏ trong tay. Xem tư thế này, căn bản không cần anh ta tạo không khí gì, “trận chiến thu Quan” này tối nay nhất định sẽ hết sức sôi động.

Sự thật cũng là như vậy.

Người nam chủ trì còn chưa kịp nói gì, Tiêu Phàm cũng đã giơ tấm biển lên.

- Một trăm năm mươi ngàn!

Giọng điệu bình tĩnh, dường như căn bản không nghe thấy lời nói hung tợn vừa rồi của Lê thiếu.

Uyển Thiên Thiên cũng không nhịn nổi nữa, trợn tròn mắt nhìn Tiêu Phàm, hạ giọng nói:
- Này, bình tĩnh một chút, không đáng làm thế mà…

Cái này, Uyển Thiên Thiên cũng có chút hoài nghi, Tiêu Phàm có thật sự đang ghen rồi. Có vẻ như chỉ có ghen tuông mới có thể khiến một chàng trai trước giờ rất lãnh đạm, bình tĩnh làm những hành động điên cuồng không thể lý giải như bây giờ.

Tiêu Phàm nở một nụ cười nhạt không thành tiếng.

Uyển Thiên Thiên vẫn còn muốn nói, nhưng bỗng nhiên lại quay người nhìn về phía Tân Lâm. Việc Tân Lâm không có bất cứ hành động gì, bằng trực giác, Uyển Thiên Thiên có thể biết được Tân Lâm dường như đang nói ra suy nghĩ của mình.

Quả nhiên, Uyển Thiên Thiên vừa xoay đi chỗ khác, Tân Lâm liền liếc cô một cái, hạ giọng nói:
- Không cần ngắt lời, cô không hiểu.

Uyển Thiên Thiên lập tức nổ đom đóm mắt.

Tôi tại sao lại không hiểu?

Tốt xấu thì tôi cũng là người đứng đầu Yên Chi xã, thứ khác không hiểu còn có thể hiểu được, loại đồ cổ này, các người hiểu hơn tôi được bao nhiêu chứ?

Nhưng thấy Tân Lâm dáng bộ bình tĩnh, Uyển Thiên Thiên trong đầu cũng bắt đầu bồn chồn, có những thứ cũng không thể chắc chắn như vậy được. Tân Lâm đương nhiên không thể hiểu đồ cổ bằng cô, nhưng Tiêu Phàm thì khác.

Bọn họ còn có pháp khí gì!

Điểm này, Uyển Thiên Thiên thật sự không rõ.

Lẽ nào chiếc bình bát tạp ngọc này cũng là một pháp khí.

Nếu quả thực như vậy, pháp khí trên thế giới này cũng hơi có phần tụ tập quá rồi.

- Hai trăm ngàn!

Ngữ khí của Lê Lạc ngược lại lại bình tĩnh trở lại.

Vốn đã quyết tâm dùng tiền đập cho choáng kẻ từ ngoài đến kia, thế thì không cần thiết lại phải tức giận hầm hầm như vậy, tự đánh mất thân phận.

Mã tiên sinh lấy tay che miệng, ngực phập phồng gấp gáp, hổn hển hổn hển, cả mặt đỏ bừng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu đi được.

Nhưng không ai để ý đến ông ta, thậm chí cũng không ai để ý đến chiếc bình bát tạp ngọc bày trơ trọi trên đài đấu giá. Mặc nhiên, ai cũng biết đây là cuộc đấu của hai người trẻ tuổi đang ghen mà thôi.

Với chiếc bình bát tạp ngọc có quan hệ gì?

- Hai trăm năm mươi ngàn!

- Ba trăm ngàn!

- Ba trăm năm mươi ngàn!

Hai người đuổi nhau báo giá, trong khoảnh khắc, chiếc bình bát tạp ngọc đã mang một cái giá cao khó tin.

- Một triệu!

Rốt cục, lại từ miệng Lê Lạc phát ra con số này.

Trong đại sảnh vang lên tiếng “wow” đầy sự ngạc nhiên, thán phục.

Đây là món đồ thứ hai vượt qua giá đấu một triệu trong đêm này, cả hai lần đều vì có Lê Lạc tham dự. Lần đầu tiên còn được, dù sao thì chiếc vòng ngọc Phỉ Thúy đó giá khởi điểm cũng là năm trăm ngàn rồi, cuối cùng là thành một triệu hai trăm ngàn thành giá, cũng chỉ là lật qua lật lại một phen. Trên sàn đấu giá, loại tình thế này vô cùng thông thường, cuối cùng giá bán so với giá khởi điểm chênh lệch nhau đến mấy chục lần, cũng không phải không có tiền lệ.

Nhưng vượt qua năm trăm lần trở lên, thật đúng là hiếm thấy.

Ít nhất mọi người ở đây, chưa ai tận mắt nhìn thấy một chuyện quá điên rồ như vậy.

Chiếc bình bát tạp ngọc giá khởi điểm là hai ngàn đồng, lại có người báo giá “một triệu” cao ngất trời.

Lê Lạc vừa báo vừa nghiến răng nghiến lợi.

Đây đã là giá cao nhất mà hắn có thể chấp nhận được. Cho dù Lê thiếu muốn dùng tiền đập chết cái kẻ công tử bột họ Tiêu kia, nhưng cũng có cực hạn. Nếu thực sự vượt qua cực hạn này, cho dù Lê thiếu tiền nhiều như nước, cũng phải cẩn thận suy xét lại kết quả.

Dù sao thì không lâu trước, y đã bị người ta “hại” mất một triệu hai trăm đồng rồi.

Có tiền thì có tiền, cũng phải tiêu một cách xứng đáng, bị người ta hại mất thì cũng ko thú vị gì rồi.

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Lê Lạc đảo qua nét mặt của gần như lúc nào cũng có thể ngất đi của Mã tiên sinh ngay cạnh đó, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khác thường: không phải mấy tên này cấu kết diễn trò đấy chứ?

Thông đồng cùng nhau, cố ý dẫn tôi vào tròng.

Đằng trước hại tôi một triệu hai trăm ngàn, bây giờ lại muốn dùng cách cũ để hại tôi thêm một triệu đồng sao? Nếu như là người ở Cố Đô, chẳng ai to gan như vậy, dám hại Lê thiếu này, nhưng đây là những kẻ từ ngoài đến nên cũng khó nói được.

Từng kẻ từng kẻ đều diễn rất hay.

Hôm nay lừa được Lê Lạc y rồi, hôm khác sẽ lập tức biến mất, không sợ Lê thiếu ở trong thành Cố Đô tai mắt khắp nơi, ngươi tìm không thấy người ư?

- Một triệu một trăm ngàn đồng!

Tiêu Phàm vẫn không chút do dự giơ tấm biển lên, thản nhiên báo giá cao hơn.

Trong quá trình cạnh tranh này, Lê Lạc còn biến ảo một chút sắc mặt, Tiêu Phàm lại từ đầu đến cuối không hề nao núng, chỉ cứ tiếp tục từng lần một báo giá. Xem điệu bộ này, Tiêu chân nhân bị thu hút bởi chiếc bình bát tạp ngọc nhất định phải có nguyên nhân.

Sắc mặt của Lê Lạc trở nên âm trầm như đáy nước, tay phải không ngừng run rẩy, dường như đang rất cố gắng khống chế cảm xúc của mình, không để tay mình lại cầm lấy tấm biển kia nữa.

Họ Tiêu này đúng là quyết tâm chơi cho Lê thiếu một lần ra trò.

Ngay tại lúc Lê Lạc chần chừ không biết có nên cùng Tiêu Phàm chơi một trận đến cùng không, thì người đàn ông trung niên im lặng hồi kia đã vươn tay ra, nắm lấy tấm biển trước mặt Lê Lạc, không chút do dự giơ lên cao.

- Một triệu hai trăm ngàn đồng!

Giọng nam trầm thấp, mờ ảo, một lần nữa lại một lần nữa vang lên trong đại sảnh giám bảo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện