Tiêu Phàm khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười. Dựa vào năng lực của Thập Tam chân nhân, muốn rung rinh một số tiểu quỷ tử vụng về, tự nhiên không phải là việc gì khó. Có thân phận như vậy làm yểm hộ, liên lạc viên tại mảnh đất này khẳng định làm vô cùng thuận lợi.
- Ông cụ, lệnh tôn ThậpTam chân nhân trở thành liên lạc viên ngầm của chi đội du kích, có liên quan gì với khẩu quyết và pháp tướng kia? Tân Lâm chỉ lo tra hỏi đến cùng.
- Có a. Tân cô nương, cô có biết khẩu quyết và pháp tướng này là phát hiện ở nơi nào không?
Tân Lâm lắc lắc đầu.
- Là phát hiện ở đại viện Chúc gia Tam Lý trang đấy. Chủ tịch Chúc tuy rằng không phải sinh ra ở đại viện Chúc gia, nhưng đại viện Chúc gia lại là nơi từ đường họ Chúc, coi như là đất tổ tiên của Chủ tịch Chúc. Đại viện Chúc gia là gia truyền thư hương, tiểu quỷ càn quét vào đại viện Chúc gia, đoạt đi một đống sách cổ và văn vật quý báu. Sau bọn tiểu quỷ lại dự định chuyển những sách cổ và văn vật đó đi, cha ta sau khi nhận được tin tức này, suốt đêm thông báo cho chi đội du kích. Chủ tịch Chúc dẫn theo các đồng chí của chi đội du kích đánh phục kích trên đường, hơn mười tiểu quỷ và một liên Nhị Cẩu Tử toàn quân bị diệt, bị tiêu diệt một cách sạch sẽ. Khẩu quyết và pháp tướng này chính là tìm được ở trong đống sách cổ kia, cha ta liền giữ lại. Cho nên nói, hết thảy đều có định số. Nếu không phải lần đó Chủ tịch Chúc yểm hộ quần chúng lui lại, kết duyên với cha ta, cha ta cũng sẽ không gia nhập chi đội du kích trở thành liên lạc viên ngầm, nói không chừng đống sách cổ và văn vật này liền bị lưu lạc đến Đông Doanh hải ngoại rồi.
Diêm đại sư nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng.
- Đông Doanh hải ngoại?
Tiêu Phàm lại chấn động mạnh một cái, như là bỗng nhiên lúc đó hiểu ra.
- Đúng vậy, tôi như thế nào cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới phương diện này?
- Phương diện nào?
Tân Lâm ở một bên hỏi.
Tiêu Phàm lắc đầu, nói:
- Chúng ta trước kia đều dốc toàn lực chú ý ở trong nước. Hiện tại xem ra, có một số văn chương bị thất lạc vẫn thật sự có khả năng lưu lạc ra nước ngoài. Tựa như Diêm đại sư nói, nếu không phải cơ duyên trùng hợp, có lẽ đống sách cổ kèm theo khẩu quyết và pháp tướng này trong đó đã bị bọn giặc đoạt đi rồi.
Vừa nghĩ đến đây, trong đầuTiêu Phàm lóe lên một ý tưởng, dường như liền nghĩ tới một việc nào đó cực kỳ gấp gáp. Bởi vì trước kia chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này, đối với cái tin tức kia, liền không để mắt đến.
- Ông cụ, nếu lệnh tôn đại nhân nhiều năm trước đã phát hiện ra khẩu quyết và pháp tướng này, lại là bạn tốt với Chỉ Thủy tổ sư, vì sao không đem mấy thứ này trả lại cho Vô Cực Môn chứ? Vật quy nguyên chủ thôi!
Uyển Thiên Thiên lại đang tiến hành không ngừng nỗ lực, muốn rung rinh người khác.
Ông cụ cười nhạt một tiếng, nói:
- Thật giống như Luân Hồi quyết phải quy nguyên chủ đúng vào hôm nay, Thiên Vương đan cũng phải về tay ta vào hôm nay.
- Thiên Vương đan?
Tiêu Phàm và Tân Lâm liếc nhau, đều giật mình kinh hãi.
- Ông cụ, ông có thể xác định, đây là Thiên Vương đan?
Tân Lâm không thể nào do dự, liền từ trong túi mang theo bên người lấy ra một bình ngọc nhỏ tinh xảo, từ bên trong đổ ra thuốc nhỏ màu đỏ tươi, đang quay tròn loạn chuyển trong lòng bàn tay trắng nõn của cô.
Vừa thấy viên thuốc này, Diêm Thái Hoa đứng mạnh lên, hai mắt trợn thật lớn, nhìn chằm chằm viên thuốc trong lòng bàn tay Tân Lâm, giật mình nói:
- Thực sự có viên thuốc này? Là lấy ra từ bình bát tạp ngọc kia sao?
- Như thế nào, ông ngày trước còn chưa tin chuyện này? Vậy ông còn cùng chúng tôi kêu nhiều giá cả như vậy?
Uyển Thiên Thiên lập tức mắt trợn trắng.
Chưa thấy qua như vậy đấy, bên trong bình bát rốt cuộc có đồ vật gì đó, cũng không biết, giơ tấm biển lên liền loạn tăng giá. Nếu không phải Diêm Thái Hoa "Gây sự", Uyển Đại đương gia cần gì phải vì cái bình bát kia bỏ ra hai triệu chứ? Ít nhất có thể tiết kiệm được một nửa tiền. Uyển Đại đương gia trận này không thể "Công tác", đã không có nguồn thu nhập, mỗi ngày sống bằng tiền dành dụm, lập tức cũng cảm giác "Áp lực núi lớn".
Diêm Thái Hoa cười khổ nói:
- Sư phụ chỉ bảo đấy.
- Là vậy sao? Nói như vậy, ông cụ thật đúng là thần tiên à? Người tránh ở trong khe núi này, sự tình xa ngoài ngàn dặm toàn bộ đều biết rõ sao?
Uyển Thiên Thiên lại không tin tưởng lắm loại lời này.
Diêm đại sư liếc mắt nhìn Uyển Thiên Thiên một cái, nói:
- Tiểu cô nương, nhìn ra được. Cô không phải người trong đồng đạo, chúng ta ngành này, đều chú ý 'Vạn pháp đều là duyên'. Cô vận khí không tệ, và Tiêu chân nhân cũng coi như hữu duyên. Tuy nhiên cô phải nhớ kỹ, hết thảy đều phải thuận theo tự nhiên, không cần quá mức chấp nhất. Nếu như quá mức cưỡng cầu, hữu duyên cũng thay đổi thành vô duyên.
Uyển Thiên Thiên trong lòng cả kinh, nhìn vào trong ánh mắt của lão đầu tử, liền hiện lên một tia kính sợ.
Lão nhân này, dường như thật có thể nhìn thấu suy nghĩ trong nội tâm cô.
Uyển Thiên Thiên không tin đây là ông cụ đoán mò, hai bên tuổi tác chênh lệch sáu bảy mươi tuổi, hoàn toàn không phải là người trong cùng một thời đại. Để một ông cụ 80~90 tuổi đi đoán tâm tư của một tiểu cô nương hai mươi tuổi, quả thực chính là người đời cười chê.
- Tiêu chân nhân, ngài tìm được Thiên Vương đan này thế nào?
Diêm đại sư không ngờ cũng lộ ra ý tò mò, cũng không có giơ tay đi lấy viên thuốc kia.
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Ông cụ, như chính lời ngài nói, hết thảy đều có định số, vạn pháp đều là duyên!
Diêm đại sư không khỏi mỉm cười:
- Tiêu chân nhân đây là dĩ tử chi mâu công tử chi thuẫn (gậy ông đập lưng ông) rồi, ta chỉ là tò mò mà thôi.
Nói những lời dài này, ông cụ ngoại trừ thỉnh thoảng thở gấp mấy hơi, uống nước nhuận nhuận hầu, trên tinh thần cũng có chút uể oải, không tỉnh táo như lúc mới gặp như vậy.
Tiêu Phàm cười ha hả, nói:
- Ông cụ, chuyện này, xin mời Diêm tiên sinh nói với ngài đi, ngài ấy cũng là người có kinh nghiệm.
Ông cụ liền nhìn về phía Diêm Thái Hoa đang ngồi ở một bên.
Diêm Thái Hoa vội vàng nói:
- Sư phụ, thứ này thực tại bên trong cái bình bát đó... Những ghi chép mà lúc trước Thập Tam thái công đã xem ở bên trong sách cổ, là sự thật... Bình bát này, tối ngày hôm trước xuất hiện...
Diêm Thái Hoa liền lời ít mà ý nhiều mà đem chuyện phát sinh trong đại hội đấu giá nói rõ một chút.
- Sư phụ, người nói, Thập Tam thái công tại sao lại có thể xác định, viên Thiên Vương đan sẽ rơi vào trong tay truyền nhân Vô Cực Môn, sau đó để chúng ta lấy khẩu quyết và pháp tướng này đi trao đổi?
Không cần nói đến Uyển Thiên Thiên hồn nhiên khó hiểu, cho dù là Diêm Thái Hoa cũng là vẻ mặt vẻ nghi hoặc.
Nhưng y là người đồng đạo, ở bên ngoài, được người tôn xưng vì "Diêm đại sư", ở Thiết Môn có người tôn thờ đối với y. Sau khi đến Cổ Đô, đến Lê thiếu đối với y cũng là vô cùng cung kính, có thể thấy được là y có một bản lãnh thật sự.
Hiện tại y cũng có chút làm không rõ.
Diêm đại sư liếc nhìn y một cái, lông mày tuyết trắng hơi hơi nhăn lại, nói:
- Như thế nào, con cũng hồ đồ rồi sao? Trên quẻ tượng chính là thể hiện như vậy đấy. Lúc trước hình vẽ của bình bát tạp ngọc này và khẩu quyết pháp tướng đặt cùng một chỗ. Sau khi bói, liền có được quẻ tượng như vậy. Sau mấy chục năm, quả là như thế, hoàn toàn ứng với quẻ tượng. Có thể thấy được trong tối tăm đều có thiên ý.
Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên, Đường Huyên liếc nhau, ai cũng đều hoảng sợ.
Rất rõ ràng, ba cô gái cũng nhớ tới cái "quẻ khôn" kia ở Chỉ Thủy Quan, trên quẻ tượng liền biểu hiện: Tây Nam có bằng hữu!
Thật sự là vô cùng tinh chuẩn.
- Tiêu chân nhân, viên thuốc này có thể cho ta xem không?
Diêm đại sư nhìn viên đan dược màu đỏ trong lòng bàn tay Tân Lâm, ngưng thần hỏi.
- Có thể.
Tiêu Phàm khẽ gật đầu.
Tân Lâm liền đưa viên thuốc đến trước mặt Diêm đại sư.
Lão nhân tay run run, vươn ngón cái ngón trỏ, ở trong lòng bàn tay trắng nõn của Tân Lâm, nhặt viên đan dược lên. Thúy Hoa vội vàng thò hai tay ra ngả dưới bàn tay của ông, sợ lão nhân không vững, viên thuốc này sẽ bị rơi xuống đất. Bất kể Thúy Hoa hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng viên thuốc này rất quý báu, cô cũng là rất rõ ràng.
- Ha hả, quả nhiên là Thiên Vương đan, so sánh với màu sắc và kích thước trong sách ghi lại là hoàn toàn giống nhau như đúc.
Diêm đại sư nhìn kỹ viên thuốc một chút, lại đặt ở dưới mũi hít hà, lập tức vẻ mặt mừng rỡ, liên tục gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, nói:
- Tiêu chân nhân, dùng viên Thiên Vương đan này trao đổi khẩu quyết và pháp tướng, ngài thấy sao?
- Ai, chờ một chút!
Uyển Thiên Thiên lại xen mồm vào, giơ tay lắc lắc.
- Tiểu cô nương, cô lại có lời gì muốn nói?
Diêm đại sư tràn đầy hứng thú mà nhìn về Uyển Thiên Thiên, mỉm cười hỏi.
- Đó là đương nhiên, đan dược này là tôi đấu giá giành được. Đổi hay không đổi, chúng ta đợi lát nữa lại thảo luận. Ông cụ, ông trước phải đem tác dụng của viên đan dược này nói cho chúng tôi, để chúng tôi nghĩ kĩ, trao đổi có hợp lý hay không. Buôn bán phải già trẻ không gạt, hai không phân thiệt, đúng không?
Uyển Thiên Thiên chớp mắt to, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
- Ha hả, đương nhiên là có thể. Cho dù cô không đề cập tới, tôi cũng sẽ nói rõ ràng. Từ xưa tương truyền, Thiên Vương đan này là 'Tiên dược'.
Diêm Đại Sư mỉm cười nói.
- Tiên dược? Tiên dược gì?
Uyển Thiên Thiên kêu lên, thần sắc trên mặt hơi cảm thấy lẫn lộn, nhưng càng nhiều hơn lại là sắc mặt vui mừng.
Dám xưng "Tiên dược", chung quy cũng phải thực sự chút linh nghiệm mới được.
Cái gọi là tiên dược, nghe nói là do trí thánh Đông Phương Sóc thời kì tiền Hán Võ Đế tự tay luyện chế. Sau khi ăn vào, chẳng những có thể cường thân kiện thể, loại trừ bách bệnh, còn có thể kéo dài tuổi thọ, phản lão hoàn đồng.
Diêm Đại Sư chính sắc nói.
- Đông Phương Sóc? Thuốc này thật sự là ông ấy luyện?
Uyển Thiên Thiên không khỏi ngây dại, liếc mắt nhìn Đường Huyên một cái, Đường Huyên cũng đầy mặt kinh ngạc.
Không ngờ vòng vo ngoặt ngèo mãi như vậy, việc này thật đúng là lại có liên quan đến Đông Phương Sóc. Có thể thấy được trong tối tăm thật sự đều có thiên ý, nửa phần cũng không khỏi nhân lực.
- Trong sách cổ đã ghi lại như vậy đấy, cho dù có khuyếch đại, nhưng đan dược này hiệu quả tốt lắm, hẳn là khẳng định.
Tân Lâm bỗng nhiên nói:
- Ông cụ, Thiên Vương đan chúng tôi sẽ không đổi.
- Không đổi sao?
Diêm Đại Sư cảm thấy kinh ngạc, hỏi lại một câu.
- Đúng vậy, không đổi.
Tân Lâm khẳng định gật gật đầu.
- Vậy khẩu quyết và pháp tướng kia thì sao? Các ngươi cũng không muốn?
Diêm Thái Hoa lập tức hỏi, sắc mặt trở nên có vài phần khó coi.
Tân Lâm lập tức nói:
- Khẩu quyết và pháp tướng nếu là đồ đạc của Vô Cực Môn, tự nhiên cũng phải vật quy nguyên chủ.
Diêm Thái Hoa liền cười lạnh, châm chọc nói:
- Tân tiểu thư, trên thế giới có chuyện tốt như vậy sao? Chỗ tốt gì đều là của các ngươi?
- Yên tâm, chúng tôi sẽ không lấy không đồ của các ngươi đâu. Ông nói cái giá đi, ngoại trừ viên Thiên Vương đan này, cái khác đều dễ thương lượng. Chỉ cần chúng tôi có thể làm được, tuyệt đối dốc hết toàn lực giúp các người đi làm.
- Ông cụ, Diêm tiên sinh, không phải là chúng tôi lật lọng, thật sự viên đan dược kia đối với chúng tôi cũng vô cùng trọng yếu.
Tân Lâm vô cùng kiên định mà nói
- Ông cụ, lệnh tôn ThậpTam chân nhân trở thành liên lạc viên ngầm của chi đội du kích, có liên quan gì với khẩu quyết và pháp tướng kia? Tân Lâm chỉ lo tra hỏi đến cùng.
- Có a. Tân cô nương, cô có biết khẩu quyết và pháp tướng này là phát hiện ở nơi nào không?
Tân Lâm lắc lắc đầu.
- Là phát hiện ở đại viện Chúc gia Tam Lý trang đấy. Chủ tịch Chúc tuy rằng không phải sinh ra ở đại viện Chúc gia, nhưng đại viện Chúc gia lại là nơi từ đường họ Chúc, coi như là đất tổ tiên của Chủ tịch Chúc. Đại viện Chúc gia là gia truyền thư hương, tiểu quỷ càn quét vào đại viện Chúc gia, đoạt đi một đống sách cổ và văn vật quý báu. Sau bọn tiểu quỷ lại dự định chuyển những sách cổ và văn vật đó đi, cha ta sau khi nhận được tin tức này, suốt đêm thông báo cho chi đội du kích. Chủ tịch Chúc dẫn theo các đồng chí của chi đội du kích đánh phục kích trên đường, hơn mười tiểu quỷ và một liên Nhị Cẩu Tử toàn quân bị diệt, bị tiêu diệt một cách sạch sẽ. Khẩu quyết và pháp tướng này chính là tìm được ở trong đống sách cổ kia, cha ta liền giữ lại. Cho nên nói, hết thảy đều có định số. Nếu không phải lần đó Chủ tịch Chúc yểm hộ quần chúng lui lại, kết duyên với cha ta, cha ta cũng sẽ không gia nhập chi đội du kích trở thành liên lạc viên ngầm, nói không chừng đống sách cổ và văn vật này liền bị lưu lạc đến Đông Doanh hải ngoại rồi.
Diêm đại sư nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng.
- Đông Doanh hải ngoại?
Tiêu Phàm lại chấn động mạnh một cái, như là bỗng nhiên lúc đó hiểu ra.
- Đúng vậy, tôi như thế nào cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới phương diện này?
- Phương diện nào?
Tân Lâm ở một bên hỏi.
Tiêu Phàm lắc đầu, nói:
- Chúng ta trước kia đều dốc toàn lực chú ý ở trong nước. Hiện tại xem ra, có một số văn chương bị thất lạc vẫn thật sự có khả năng lưu lạc ra nước ngoài. Tựa như Diêm đại sư nói, nếu không phải cơ duyên trùng hợp, có lẽ đống sách cổ kèm theo khẩu quyết và pháp tướng này trong đó đã bị bọn giặc đoạt đi rồi.
Vừa nghĩ đến đây, trong đầuTiêu Phàm lóe lên một ý tưởng, dường như liền nghĩ tới một việc nào đó cực kỳ gấp gáp. Bởi vì trước kia chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này, đối với cái tin tức kia, liền không để mắt đến.
- Ông cụ, nếu lệnh tôn đại nhân nhiều năm trước đã phát hiện ra khẩu quyết và pháp tướng này, lại là bạn tốt với Chỉ Thủy tổ sư, vì sao không đem mấy thứ này trả lại cho Vô Cực Môn chứ? Vật quy nguyên chủ thôi!
Uyển Thiên Thiên lại đang tiến hành không ngừng nỗ lực, muốn rung rinh người khác.
Ông cụ cười nhạt một tiếng, nói:
- Thật giống như Luân Hồi quyết phải quy nguyên chủ đúng vào hôm nay, Thiên Vương đan cũng phải về tay ta vào hôm nay.
- Thiên Vương đan?
Tiêu Phàm và Tân Lâm liếc nhau, đều giật mình kinh hãi.
- Ông cụ, ông có thể xác định, đây là Thiên Vương đan?
Tân Lâm không thể nào do dự, liền từ trong túi mang theo bên người lấy ra một bình ngọc nhỏ tinh xảo, từ bên trong đổ ra thuốc nhỏ màu đỏ tươi, đang quay tròn loạn chuyển trong lòng bàn tay trắng nõn của cô.
Vừa thấy viên thuốc này, Diêm Thái Hoa đứng mạnh lên, hai mắt trợn thật lớn, nhìn chằm chằm viên thuốc trong lòng bàn tay Tân Lâm, giật mình nói:
- Thực sự có viên thuốc này? Là lấy ra từ bình bát tạp ngọc kia sao?
- Như thế nào, ông ngày trước còn chưa tin chuyện này? Vậy ông còn cùng chúng tôi kêu nhiều giá cả như vậy?
Uyển Thiên Thiên lập tức mắt trợn trắng.
Chưa thấy qua như vậy đấy, bên trong bình bát rốt cuộc có đồ vật gì đó, cũng không biết, giơ tấm biển lên liền loạn tăng giá. Nếu không phải Diêm Thái Hoa "Gây sự", Uyển Đại đương gia cần gì phải vì cái bình bát kia bỏ ra hai triệu chứ? Ít nhất có thể tiết kiệm được một nửa tiền. Uyển Đại đương gia trận này không thể "Công tác", đã không có nguồn thu nhập, mỗi ngày sống bằng tiền dành dụm, lập tức cũng cảm giác "Áp lực núi lớn".
Diêm Thái Hoa cười khổ nói:
- Sư phụ chỉ bảo đấy.
- Là vậy sao? Nói như vậy, ông cụ thật đúng là thần tiên à? Người tránh ở trong khe núi này, sự tình xa ngoài ngàn dặm toàn bộ đều biết rõ sao?
Uyển Thiên Thiên lại không tin tưởng lắm loại lời này.
Diêm đại sư liếc mắt nhìn Uyển Thiên Thiên một cái, nói:
- Tiểu cô nương, nhìn ra được. Cô không phải người trong đồng đạo, chúng ta ngành này, đều chú ý 'Vạn pháp đều là duyên'. Cô vận khí không tệ, và Tiêu chân nhân cũng coi như hữu duyên. Tuy nhiên cô phải nhớ kỹ, hết thảy đều phải thuận theo tự nhiên, không cần quá mức chấp nhất. Nếu như quá mức cưỡng cầu, hữu duyên cũng thay đổi thành vô duyên.
Uyển Thiên Thiên trong lòng cả kinh, nhìn vào trong ánh mắt của lão đầu tử, liền hiện lên một tia kính sợ.
Lão nhân này, dường như thật có thể nhìn thấu suy nghĩ trong nội tâm cô.
Uyển Thiên Thiên không tin đây là ông cụ đoán mò, hai bên tuổi tác chênh lệch sáu bảy mươi tuổi, hoàn toàn không phải là người trong cùng một thời đại. Để một ông cụ 80~90 tuổi đi đoán tâm tư của một tiểu cô nương hai mươi tuổi, quả thực chính là người đời cười chê.
- Tiêu chân nhân, ngài tìm được Thiên Vương đan này thế nào?
Diêm đại sư không ngờ cũng lộ ra ý tò mò, cũng không có giơ tay đi lấy viên thuốc kia.
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Ông cụ, như chính lời ngài nói, hết thảy đều có định số, vạn pháp đều là duyên!
Diêm đại sư không khỏi mỉm cười:
- Tiêu chân nhân đây là dĩ tử chi mâu công tử chi thuẫn (gậy ông đập lưng ông) rồi, ta chỉ là tò mò mà thôi.
Nói những lời dài này, ông cụ ngoại trừ thỉnh thoảng thở gấp mấy hơi, uống nước nhuận nhuận hầu, trên tinh thần cũng có chút uể oải, không tỉnh táo như lúc mới gặp như vậy.
Tiêu Phàm cười ha hả, nói:
- Ông cụ, chuyện này, xin mời Diêm tiên sinh nói với ngài đi, ngài ấy cũng là người có kinh nghiệm.
Ông cụ liền nhìn về phía Diêm Thái Hoa đang ngồi ở một bên.
Diêm Thái Hoa vội vàng nói:
- Sư phụ, thứ này thực tại bên trong cái bình bát đó... Những ghi chép mà lúc trước Thập Tam thái công đã xem ở bên trong sách cổ, là sự thật... Bình bát này, tối ngày hôm trước xuất hiện...
Diêm Thái Hoa liền lời ít mà ý nhiều mà đem chuyện phát sinh trong đại hội đấu giá nói rõ một chút.
- Sư phụ, người nói, Thập Tam thái công tại sao lại có thể xác định, viên Thiên Vương đan sẽ rơi vào trong tay truyền nhân Vô Cực Môn, sau đó để chúng ta lấy khẩu quyết và pháp tướng này đi trao đổi?
Không cần nói đến Uyển Thiên Thiên hồn nhiên khó hiểu, cho dù là Diêm Thái Hoa cũng là vẻ mặt vẻ nghi hoặc.
Nhưng y là người đồng đạo, ở bên ngoài, được người tôn xưng vì "Diêm đại sư", ở Thiết Môn có người tôn thờ đối với y. Sau khi đến Cổ Đô, đến Lê thiếu đối với y cũng là vô cùng cung kính, có thể thấy được là y có một bản lãnh thật sự.
Hiện tại y cũng có chút làm không rõ.
Diêm đại sư liếc nhìn y một cái, lông mày tuyết trắng hơi hơi nhăn lại, nói:
- Như thế nào, con cũng hồ đồ rồi sao? Trên quẻ tượng chính là thể hiện như vậy đấy. Lúc trước hình vẽ của bình bát tạp ngọc này và khẩu quyết pháp tướng đặt cùng một chỗ. Sau khi bói, liền có được quẻ tượng như vậy. Sau mấy chục năm, quả là như thế, hoàn toàn ứng với quẻ tượng. Có thể thấy được trong tối tăm đều có thiên ý.
Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên, Đường Huyên liếc nhau, ai cũng đều hoảng sợ.
Rất rõ ràng, ba cô gái cũng nhớ tới cái "quẻ khôn" kia ở Chỉ Thủy Quan, trên quẻ tượng liền biểu hiện: Tây Nam có bằng hữu!
Thật sự là vô cùng tinh chuẩn.
- Tiêu chân nhân, viên thuốc này có thể cho ta xem không?
Diêm đại sư nhìn viên đan dược màu đỏ trong lòng bàn tay Tân Lâm, ngưng thần hỏi.
- Có thể.
Tiêu Phàm khẽ gật đầu.
Tân Lâm liền đưa viên thuốc đến trước mặt Diêm đại sư.
Lão nhân tay run run, vươn ngón cái ngón trỏ, ở trong lòng bàn tay trắng nõn của Tân Lâm, nhặt viên đan dược lên. Thúy Hoa vội vàng thò hai tay ra ngả dưới bàn tay của ông, sợ lão nhân không vững, viên thuốc này sẽ bị rơi xuống đất. Bất kể Thúy Hoa hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng viên thuốc này rất quý báu, cô cũng là rất rõ ràng.
- Ha hả, quả nhiên là Thiên Vương đan, so sánh với màu sắc và kích thước trong sách ghi lại là hoàn toàn giống nhau như đúc.
Diêm đại sư nhìn kỹ viên thuốc một chút, lại đặt ở dưới mũi hít hà, lập tức vẻ mặt mừng rỡ, liên tục gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, nói:
- Tiêu chân nhân, dùng viên Thiên Vương đan này trao đổi khẩu quyết và pháp tướng, ngài thấy sao?
- Ai, chờ một chút!
Uyển Thiên Thiên lại xen mồm vào, giơ tay lắc lắc.
- Tiểu cô nương, cô lại có lời gì muốn nói?
Diêm đại sư tràn đầy hứng thú mà nhìn về Uyển Thiên Thiên, mỉm cười hỏi.
- Đó là đương nhiên, đan dược này là tôi đấu giá giành được. Đổi hay không đổi, chúng ta đợi lát nữa lại thảo luận. Ông cụ, ông trước phải đem tác dụng của viên đan dược này nói cho chúng tôi, để chúng tôi nghĩ kĩ, trao đổi có hợp lý hay không. Buôn bán phải già trẻ không gạt, hai không phân thiệt, đúng không?
Uyển Thiên Thiên chớp mắt to, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
- Ha hả, đương nhiên là có thể. Cho dù cô không đề cập tới, tôi cũng sẽ nói rõ ràng. Từ xưa tương truyền, Thiên Vương đan này là 'Tiên dược'.
Diêm Đại Sư mỉm cười nói.
- Tiên dược? Tiên dược gì?
Uyển Thiên Thiên kêu lên, thần sắc trên mặt hơi cảm thấy lẫn lộn, nhưng càng nhiều hơn lại là sắc mặt vui mừng.
Dám xưng "Tiên dược", chung quy cũng phải thực sự chút linh nghiệm mới được.
Cái gọi là tiên dược, nghe nói là do trí thánh Đông Phương Sóc thời kì tiền Hán Võ Đế tự tay luyện chế. Sau khi ăn vào, chẳng những có thể cường thân kiện thể, loại trừ bách bệnh, còn có thể kéo dài tuổi thọ, phản lão hoàn đồng.
Diêm Đại Sư chính sắc nói.
- Đông Phương Sóc? Thuốc này thật sự là ông ấy luyện?
Uyển Thiên Thiên không khỏi ngây dại, liếc mắt nhìn Đường Huyên một cái, Đường Huyên cũng đầy mặt kinh ngạc.
Không ngờ vòng vo ngoặt ngèo mãi như vậy, việc này thật đúng là lại có liên quan đến Đông Phương Sóc. Có thể thấy được trong tối tăm thật sự đều có thiên ý, nửa phần cũng không khỏi nhân lực.
- Trong sách cổ đã ghi lại như vậy đấy, cho dù có khuyếch đại, nhưng đan dược này hiệu quả tốt lắm, hẳn là khẳng định.
Tân Lâm bỗng nhiên nói:
- Ông cụ, Thiên Vương đan chúng tôi sẽ không đổi.
- Không đổi sao?
Diêm Đại Sư cảm thấy kinh ngạc, hỏi lại một câu.
- Đúng vậy, không đổi.
Tân Lâm khẳng định gật gật đầu.
- Vậy khẩu quyết và pháp tướng kia thì sao? Các ngươi cũng không muốn?
Diêm Thái Hoa lập tức hỏi, sắc mặt trở nên có vài phần khó coi.
Tân Lâm lập tức nói:
- Khẩu quyết và pháp tướng nếu là đồ đạc của Vô Cực Môn, tự nhiên cũng phải vật quy nguyên chủ.
Diêm Thái Hoa liền cười lạnh, châm chọc nói:
- Tân tiểu thư, trên thế giới có chuyện tốt như vậy sao? Chỗ tốt gì đều là của các ngươi?
- Yên tâm, chúng tôi sẽ không lấy không đồ của các ngươi đâu. Ông nói cái giá đi, ngoại trừ viên Thiên Vương đan này, cái khác đều dễ thương lượng. Chỉ cần chúng tôi có thể làm được, tuyệt đối dốc hết toàn lực giúp các người đi làm.
- Ông cụ, Diêm tiên sinh, không phải là chúng tôi lật lọng, thật sự viên đan dược kia đối với chúng tôi cũng vô cùng trọng yếu.
Tân Lâm vô cùng kiên định mà nói
Danh sách chương