Trong hầm trú, Diêm đại sư lẳng lặng xếp bằng ở giữa “thất tinh cổ đăng”, cảm nhận được tốc độ tập trung nguyên khí thiên địa hợp trận trước kia và bây giờ không giống nhau.

Cái gọi là “ thất tinh xung sát”, chính là mượn sinh linh chi khí, sắp xếp “thất tinh trận” làm đường dẫn ở hầm trú ẩn , cùng “thất tuyệt chi địa” trấn áp hung sát khí.

Trước đó, toàn bộ “thất tinh xung sát đại trận” triệu tập thiên địa nguyên khí, có điều rất khó khăn mới có thể trấn áp được hung sát khí, điều này còn cần Diêm đại sư mỗi ngày đều phải tự mình chủ trì đại trận, không thể rót pháp lực vào bày trận pháp khí bên trong. “Càn khôn lục hợp trận” của Tiêu Phàm được thêm vào một cái, tình thế lập tức xoay chuyển. Tốc độ tập trung thiên địa nguyên khí so với trước kia nhanh hơn 2 lần, hơn nữa thiên địa nguyên khí được tập trung lại không bị dễ dàng tan biến đi.

Cảm nhận được đại trận không giống trước, trong lòng Diêm đại sư cảm thấy thật bình an vui sướng.

Diệp Cô Vũ hiện tại đã đến cửa hầm trú ẩn.

Ngọn đèn của Thất tinh cổ đăng lay động, chợt tối sầm lại. Bảy ngọn lửa giống như bị lực vô hình áp chế, cùng nhau ảm đạm lụi xuống, liều mạng nhảy lên giãy dụa, dường như muốn đối kháng với cỗ vô hình kia, nhưng lại không thể vươn lại lên được.

Diêm đại sư chậm rãi ngẩng đầu, liền thấy Diệp Cô Vũ đang đứng trước cửa hầm trú ẩn.

Diệp Cô Vũ cũng không nhìn ông, mà hứng thú nhìn hai pháp trận ở trong hầm trú ẩn, sau một lúc, khẽ vuốt cằm nói:
- “Thất Tinh xung sát trận” là chính, “Càn Khôn Lục Hợp trận” làm phụ, nhưng thật ra phối hợp không tệ. Lão gia tử, ông đã sớm nghĩ ra cách này, không cần chịu khổ nhiều năm như vậy, “Thiên cương tam thập lục kiếp” hoặc có thể làm một năm hai kiếp. Phải chịu tầm mười năm tra tấn khổ sở là điều không thể tránh khỏi.

Lông mày lão nhân gia nhẹ nhàng động đậy, lông mày tuyết trắng nhếch lên, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.

- Tiên sinh quý tính là gì? - Họ Diệp, nhất Diệp tri, Diệp của mùa thu.

Diệp Cô Vũ không bước vào, cứ đứng mãi ở cửa, thản nhiên đối đáp cùng Diêm đại sư. Khí thế sắc bén đã sớm vô tình tràn ngập khắp căn phòng, bao vây lấy Diêm đại sư.

Loại khí thế uy phong sắc bén này của Diệp Cô Vũ không chỉ là hình thành bẩm sinh, mà còn có liên hệ tới việc đào tạo ngày sau. Từ ý nghĩa này mà nói, đây kì thực cũng là một thủ đoạn khắc chế. Đa số người sẽ hình tành một “ áp lực rất lớn” ở trong nội tâm, sau đó e sợ, sợ cùng Diệp Cô Vũ động thủ so chiêu, mười phần thành công lực chỉ có thể xuất ra bảy tám phần, như vậy đã coi là tốt lắm rồi.

- Diệp tiên sinh tới từ đâu vậy?

- Phương Tây.

Lão nhân gia nâng mí mắt, cẩn thận đánh giá Diệp Cô Vũ vài lần, khẽ gật đầu nói:
- Diệp tiên sinh, sát khí của tiên sinh thật lớn.

- Lão nhân gia cảm nhận được sao?

- Đúng vậy, qua nhiều năm như vậy, đồng đạo ta gặp qua không ít, nhưng sát khí nồng đậm như Diệp tiên sinh đây ta mới lần đầu gặp thấy, khó trách Diệp tiên sinh vừa hiện thân, “Thất Tinh xung sát trận” này liền nơm nớp lo sợ, như lâm vào đại địch.

Nói xong, nhãn thần của lão nhân gia chậm rãi đảo qua bảy ngọn cổ đăng khói lửa ảm đạm kia.

Lão đầu tử có thể tinh tường cảm nhận, thiên địa nguyên khí của “ thất sát chi địa” từ lúc Diệp Cô Vũ xuất hiện liền xuất ra hơn nửa cùng y đối kháng, quay cuồng vây quanh Diệp Cô Vũ, dường như đang nỗ lực muốn trấn áp y.


Diệp Cô Vũ cười nhạt một tiếng, nói:
- Khả năng này và nghề của ta có liên quan tới nhau, mấy năm gần đây, Diệp mỗ ta giết người vì nghiệp. Giết càng nhiều người thì trên người ắt sẽ có thêm vài phần sát khí. Nếu kinh hãi lão gia tử thì chính là Diệp mỗ ta không đúng rồi.

Lời này nói ra rất bình thản, không có chút cố ý nào. Dường như đang cùng người khác nói mấy chuyện linh tinh “thời tiết hôm nay thật tốt”.

- Giết người vì nghiệp ư?

Hai hàng lông mày tuyết trắng của lão nhân tử hơi nhăn lại.

- Diệp tiên sinh đã là người tu pháp, có thể hiểu trên trời có đức hiếu sinh. Diệp tiên sinh sát nghiệt sâu nặng, thật sự có thể làm thiên hòa, chẳng lẽ Diệp tiên sinh không lo, một ngày nào đó sát nghiệt cắn trả, không thể cứu được sao?

Diêm đại sư trầm giọng hỏi.

- Hỗn xược!

Một âm thanh thanh thúy nũng nịu bỗng nhiên vang lên trong hầm trú ẩn, rất hư vô mờ mịt.

- Lão đầu, nói năng phải cẩn thận, đừng có cậy già lên mặt. Ngươi sao có thể vô lễ trước mặt Diệp vương như vậy?

Thanh âm này dường như ở ngay trong hầm trú ẩn, bốn phương tám hướng đều có âm vọng lại, nhưng hầm trú ẩn rộng như vậy, ngoại trừ thất trản cổ đăng, không có bất cứ dụng cụ gia đình nào, có nhiều hơn một người hai không thực không thể nhìn thấy rõ ràng được.

Nhưng trong hầm trú ẩn chỉ có Diêm đại sư, không thể nhìn thấy được kẻ thứ hai.

Diêm đại sư cũng không có biểu hiện quá kinh ngạc, tự nhiên cũng không sợ hãi, chỉ bật cười, lắc đầu, nói:
- Cô nương, lão đầu tử ta năm nay đã tám mươi bảy tuổi, cô còn cảm thấy ta còn gì không dám nói sao?

Về phần cô nương kia rốt cuộc là người phương nào, lão đầu tử không muốn quan tâm.

Diêm đại sư thanh danh hiển hách, tám mươi mấy năm qua, cái gì cổ quái chưa thấy qua chứ, chỉ một chút thuật che mắt và ảo thuật không thể làm Diêm đại sư đây ngạc nhiên được. Diệp Cô Vũ cũng không phải thường nhân, bên người có vài người có khả năng dị thường cũng là điều đương nhiên. Nếu y tới đây một mình mới là chuyện khiến người ta kinh ngạc.

- 87 tuổi ư? Vậy thì sao! Con kiến còn ham sống, ngươi đừng nói rằng ngươi 87 tuổi thì không sợ chết nhé. Nếu quả thực không sợ chết, ngươi tại sao phải trao đổi “Thiên Vương Đan” với người khác?

Thanh âm hư vô mờ mịt kia vẫn tiếp tục ở bốn phía vang lên, mang theo ý châm chọc không nói ra được.

Khóe miệng Diệp Cô Vũ hiện lên nụ cười, dường như cũng không có ý ngăn cản Bạch Tô Tô.

Diêm đại sư cười ha ha, nói:
- Hoa ra hai vị là vì “Thiên Vương Đan” mà tới, thật ngại quá, làm hai vị thất vọng rồi. “Thiên Vương Đan” không phải là đổi cho ta, ta chỉ quy nó về chính chủ.

Nghĩ thôi cũng biết được, Diệp Cô Vũ suốt đêm chạy tới nơi này tuyệt không phải vì muốn cùng người ta nói chuyện phiếm.

Hai hàng lông mày của Diệp Cô Vũ nhẹ nhăn lên, thản nhiên nói:
- Lão gia tử, đêm hôm ta tới đây, muốn nói chuyện với ngươi, đó chính là xem trọng thể diện của thập tam chân nhân, tôn trọng Thủy Kính nhất mạch của các ngươi. Nhưng ngươi muốn nói ngoa khi dễ ta, thì tính tình của Diệp mỗ ta cũng chẳng thuộc loại ôn hòa gì.

Vừa dứt lời, sát khí vốn có ở mọi chỗ trong hầm trú ẩn bỗng đột ngột nồng đậm thêm ba phần.

Lão đầu tử không sợ hãi, liếc Diệp Cô Vũ một cái, bình tĩnh nói:
- Nếu Diệp tiên sinh nói vậy, tôi thay mặt tiên phụ cảm tạ sự tôn trọng của ngươi đối với Thủy Kính nhất mạch của chúng ta. Diệp tiên sinh đêm khuya tới đây, có chuyện gì cứ nói thẳng.

Diệp Cô Vũ gật đầu, nói:
- Được. Mục đích của Diệp mỗ ta rất đơn giản, mời lão gia tử giao ra “Thiên Vương Đan” , “Luân Hồi Tương” và tu luyện khẩu quyết pháp tướng cho ta.

Mặt Diêm đại sư hiện lên chút kinh ngạc, nói:
- Diệp tiên sinh vì “Thiên Vương Đan” mà tới, ta có thể hiểu được, dù sao thì cũng là linh dược khó mà có được. Nhưng “Luân Hồi Tương” và khẩu quyết tu luyện pháp tướng vốn là của Vô Cực Môn. Chẳng lẽ Diệp tiên sinh là người của Vô Cực Môn sao? Thực ra thì tu luyện khẩu quyết và pháp tướng ta đã giao cho quý chưởng giáo Tiêu Phàm Tiêu chân nhân rồi, Diệp tiên sinh có thể đi tới chỗ Tiêu chân nhân mà lấy lại. theo ta được biết, môn quy của Vô Cực Môn cũng không cấm đệ tử trong môn xem trong điển tịch có gì.

Khóe miệng Diệp Cô Vũ khẽ co quắp, thanh âm trở nên lãnh đạm nói:
- Diêm đại sư, Diệp mỗ là truyền nhân phái nào, chuyện này không cần ngươi quan tâm. Hơn nữa ngươi cũng không phải là người của Vô Cực Môn, đối với môn quy của Vô Cực Môn, ngươi có thể hiểu biết được bao nhiêu? “Luân Hồi Tương” và tu luyện khẩu quyết và pháp tướng ngươi đã giao bản gốc cho Tiêu Phàm, không còn bản sao nào khác ư?

- Tu luyện khẩu quyết và pháp tướng không phải là kế thừa của Thủy Kính nhất mạch chúng ta, ta lưu lại bản sao để làm gì chứ?

Diêm đại sư hỏi ngược lại.

Diệp Cô Vũ lạnh lùng, nói”
- Diêm đại sư, tuổi tác ngươi đã cao, không sợ sinh tử, chẳng lẽ không suy nghĩ cho đệ tử, hậu nhân của ngươi sao? Không vì hơn hai trăm miệng ăn của cái thôn này mà suy nghĩ sao? Ngươi hẳn rõ ràng, chỉ cần ta muốn, những người đó đừng hòng nhìn thấy mặt trời ngày mai!

Diêm đai sư cụp mắt xuống, giữ im lặng.

- Xem bản thân lão ta, em xem cũng không phải là thực sự không sợ chết.
Giọng nữ mờ mịt kia lại vang lên.
- Nếu không sợ chết, lão tại sao phải trao đổi “Thiên Vương Đan” với người ta chứ? Không phải là muốn sống thêm vài năm sao? Nơi này bày ra hai trận pháp hỗ trợ nhau, không phải là muốn trấn áp hung sát khí để lão ta trú lại chỗ này thì để làm gì.

Lông mi trắng của Diêm đại sư nhẹ nhàng rung động.

Nghe âm thanh này thì cô gái kia tuổi tác không lớn, nhưng nhãn quang lại độc tới vậy!

- Diệp tiên sinh, một khi đã như vậy, bản sao tu luyện khẩu quyết và pháp tướng ta có thể giao cho ngươi. Nhưng “Thiên Vương Đan” quả thực không có. Ngươi cũng là người đồng đạo, nhìn thấy “càn khôn lục hợp trận” cũng có thể biết, ta không hề nói ngoa khi dễ ngươi.

Lão đầu tử chần chừ không kiên trì được bao lâu, lập tức ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.

Nếu Diệp Cô Vũ đã tìm tới tận cử, lão đầu tử cũng biết việc đêm nay, không thấy chân chính mấy trang giấy đó là không được. Loại người như Diệp Cô Vũ, không thể nói ngoa vài câu là có thể đuổi đi được.

Lão đầu tử cũng tuyệt không nghi ngờ Diệp Cô Vũ này hoàn toàn có thể giết người vì nghiệp.

Sát khí người này tại sao lại không che dấu đi chứ?

- Được!

Diệp Cô Vũ trả lời vô cùng đơn giản, không có nửa điểm vô nghĩa.

Không lâu sau đó, chiếc xe việt dã cỡ lớn kia một trước một sau rời khỏi thôn Lão Hà. Tiểu sơn thôn lại an tĩnh trở lại, không ai có thể phát hiện, không lâu trước đó, trong thôn đã xuất hiện một đám khách không mời, tất cả tình mạng của nam nữ già trẻ trong thôn vừa mới dạo qua cửa Quỷ Môn Quan một dạo.

Chỗ ngồi phía sau lóe lên ánh đèn, Diệp Cô Vũ cầm trong tay ba chương giấy chất lượng khá tốt kia lên, phía trên là chữ Khải nhỏ nhắn xinh đẹp ma mị và sáu bộ mặt pháp tướng dữ tợn, một nụ cười hài lòng tràn ra trên khóe miệng Diệp Cô Vũ.

Bạch Tô Tô liếc khẩu quyết trong tay Diệp Cô Vũ hỏi:
- Vậy “Thiên Vương Đan” thì sao? Cứ như vậy cho qua sao?

- Cô muốn từ trong tay Tiêu Phàm cướp lại ư?

Diệp Cô Vũ hỏi lại một câu.

Bạch Tô Tô không lên tiếng, cô ta tự biết cô ta có chút không đúng. Sớm đã không nghe người ta bắt lấy Uyển Thiên Thiên lại, không tin Tiêu Phàm không dùng Thiên Vương Đan mà đổi lấy nữ nhân của hắn nha.

- Tô Tô, viên “Thiên Vương Đan” này ở trong tay Tiêu Phàm có lẽ còn hữu hiệu hơn trong tay chúng ta, cô phải biết là hiện tại Tiêu Phàm không thể chết được.

Diệp Cô Vũ nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói.

-…

Bạch Tô Tô nghiêng đầu nhìn Diệp Cô Vũ tỏ vẻ khó hiểu.

- Ít nhất thì lần này nếu như không có Tiêu Phàm, chúng ta sẽ không thể thuận lợi mà lấy được khẩu quyết và pháp tướng như vậy. Giá trị mấy thứ này so với Thiên Vương Đan còn cao hơn rất nhiều.

Diệp Cô Vũ vỗ nhẹ lên tập giấy vàng trong tay, mỉm cười nói.

Mặt mày Bạch Tô Tô hơi động một chút, dường như có chút hiểu ý của Diệp cỗ vũ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện