Ô Kê Trại nằm ở chân núi Ô Kê, tên này được đặt theo tên núi.

Nhìn từ xa, Ô Kê Sơn thật sự có điểm giống với một con gà trống đang giương cổ lên gáy lúc bình minh, nhưng mà núi non rõ ràng một màu xanh biếc, tại sao lại đặt tên là Ô Kê.

Ô Kê Trại là một làng nằm ở phía tây, tương đối xa xăm. Xuất phát từ Tây Trại đi chừng mười mấy cây số đường núi là đến, đây mới chính là đường núi chân chính, mặt đường toàn là cát với đá, ghồ ghề, khúc khuỷu, thua xa con đường lót xi măng dẫn đến Tây Trại. May mà xe động cơ jeep của Đặng Thông Thiên mạnh mẽ, gầm xe cũng khá cao, nên bọn họ đi cũng không tốn quá nhiều công sức.

Dọc đường đi, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy máy kéo và xe nông dụng chạy bằng dầu diesel, phát ra tiếng xình xịch ồn ào, chốc chốc lại bốc lên khói đen. Có vẻ trái ngược với chốn non xanh nước biết này, có phần phá đi phong cảnh xinh đẹp an bình nơi phố núi.

Một chiếc xe nhỏ lọt vào tầm mắt.

Yến Đông Lâu cúi xuống nhìn mấy lễ vật mà mình đích thân chuẩn bị, trong lòng vẫn có chút không yên, nói với Tiêu Phàm:

- Tiêu tiên sinh, tính tình Hướng lão có chút quái đản, tôi cũng không biết là mình có thể mời ông ấy hay không... Ngộ nhỡ ông ấy nói ra lời gì đó khó nghe thì mong là tiên sinh đừng có để trong lòng.

Đặng Thông thiên hừ một tiếng, nói:

- Cái gì mà tính tình có chút quái đản chứ, lão ta chính là tảng đá trong hầm xí - vừa thúi vừa cứng. Phải ví như vậy mới đúng với lão đầu đó, một lão già tám mươi tuổi, nhưng tính tình lại thúi như vậy. Nếu như lão ta dám vô lễ với Tiêu tiên sinh thì đừng trách anh mắng cái đầu chó của lão.

Yến Đông Lâu đành phải cười khổ.

Đặng đại ca thật sự có tư cách nói những lời như vậy.

Ở những làng xa xung quanh đây mười dặm, có người nào chưa nghe nói về nhân vật lừng lẫy Đặng Thông Thiên chứ, ngay cả Lương huyện trưởng huyện lý mắc bệnh cũng muốn mời hắn đích thân đến xem bệnh. Còn tên Chu Khánh Nam ngày thường diễu võ giương oai ở chợ, ngông cuồng tự cao tự đại mà đứng trước mặt Đặng đại ca cũng không dám nói lời nào.

Tiêu Phàm mỉm cười, nói:

Đặng đại ca! Chúng ta là đi cầu xin người ta, sao lại mắng chửi người ta được chứ? - Này, Tiêu tiên sinh à! Tại tiên sinh không biết đó thôi, người này chính là một tên quái dị, tiên sinh càng khách khí với hắn thì hắn càng cảm thấy mình rất tài ba... Yên tâm đi, lần này, bất luận thế nào thì tôi cũng phải mời được lão đầu tử kia.

Đặng Thông Thiên tự tin nói.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, nói:

- Đặng đại ca, e rằng hôm nay chúng ta không thể gặp được Hướng lão ở trong trại.

Đặng Thông Thiên có chút khó hiểu, hỏi:

- Vì sao?

- Linh cảm!

Đặng Thông Thiên lập tức im lặng, hắn rất kính trọng hiểu biết về võ thuật của Tiêu Phàm, nhưng không có nghĩa hắn sẽ tin vào cái gọi là "Linh cảm", cái này quá mơ hồ. Tuy nhiên hắn cũng sợ mình sẽ làm mất mặt đại ân nhân Tiêu Phàm, nên hắn không tiện bác bẻ lại, nhưng hắn lấy hành động thực tế để biểu hiện suy nghĩ của mình, trực tiếp lái xe jeep vào Ô Kê Trại.

Diện tích của Ô Kê Trại nhỏ hơn so với Tây Trại, chỉ có chừng hai mươi đến ba mươi gia đình sinh sống, tập hợp thành một cái thôn nhỏ. Đa số đều là nhà gỗ kiểu cũ cùng với nhà sàn bằng trúc rải rác trong núi lớn xanh um tươi tốt, hoàn toàn khác với mấy chục gia đình sống tụ hợp lại, xung quanh được bao bọc bởi hàng rào như ở Tây Trại.

Trước đây, Yến Đông Lâu đã từng đến Ô Kê Trại thăm viếng Hướng lão đầu, muốn lĩnh giáo kỹ xảo câu cá, nên hắn đảm nhận nhiệm vụ đi trước dẫn đường, mọi người đi đến một căn nhà bằng gỗ kiểu xưa, nhưng cửa đã bị khóa chặt, trong nhà cũng rất yên tĩnh.

Yến Đông Lâu ngạc nhiên nói:

- Đặng đại ca, Hướng lão thật sự không ở nhà.

Đặng Thông Thiên liền đứng gãi gãi đầu.

Linh cảm của Tiêu Phàm rất chính xác.

- Đông Lâu, em mau đi hỏi người khác xem hắn đã đâu rồi.

- Ai...

Yến Đông Lâu lập tức chạy đến một gia đình khác, cách đó mười mấy thước hỏi thăm. Hắn vừa hỏi thì người đó liền vui vẻ nói cho hắn biết, sáng sớm Hướng lão đã xách cần câu đi ra khỏi nhà rồi, cũng không biết là lão đi đến nơi nào câu cá nữa.

Tân Lâm hỏi:

- Ông ấy không có người thân khác sao?

Yến Đông Lâu lắc lắc đầu, nói:

- Hướng lão là một lão già cô độc, chưa bao giờ nghe lão nhắc đến người thân nào cả.

Hèn chi Yến Đông Lâu nói tính tình hắn cổ quái, thì ra là có nguyên nhân. Thông thường người nào ở trong tình cảnh của lão đầu mà tính tình tốt mới là lạ.

Đặng Thông Thiên nôn nóng, giậm chân một cái, tức giận nói:

- Cái lão đầu đó sớm không đi câu cá, muộn không đi câu cá, sao cứ khăng khăng đi vào lúc này chứ... Đông Lâu, em đi hỏi lần nữa xem lão thường đi đâu câu cá?

Tiêu Phàm ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này, nhưng ngay cả mặt mũi của Hướng lão cũng không thấy được, mặt mũi của Đặng Thông Thiên đã đen như cái đít nồi rồi.

Kết quả là Yến Đông Lâu vừa hỏi thì người hàng xóm kia đã lắc đầu, biểu thị Hướng lão là một người xuất quỷ nhập thần, không ai biết hắn đi nơi nào cả.

Yến Đông Lâu khó xử nói:

- Tiêu tiên sinh, tính tình Hướng lão là như vậy, hắn chưa bao giờ đi đến chỗ có nhiều người để câu cá. Giống như hồ nước mà có nhiều người đang tắm thì hắn cũng không bao giờ đi. Nghe nói Chu Khánh Nam đã từng muốn bái hắn làm sư phụ, nhưng bị hắn mắng một trận, rồi đuổi đi. Hắn chỉ cùng tôi nói một số chuyện về câu cá thôi.

Từ đó có thể biết được, Yến Đông Lâu có một vị trí rất cao trong lòng của vị lão nhân quái đản đó. Tên Chu Khánh Nam đạt giải ba trong cuộc thi câu cá toàn quốc đến trước mặt lão đầu cũng bị lão mắng té tát.

Tiêu Phàm mỉm cười, nói:

- Nếu như vậy thì chúng ta cứ tùy tiện tìm kiếm chút đi.

- Tùy tiện tìm kiếm?

Đặng Thông Thiên và Yến Đông Lâu nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt bọn họ tràn đầy vẻ kinh ngạc khó hiểu.

Ô Kê Trại này bao lớn chứ, tùy tiện tìm có thể tìm được lão sao?

Cho dù vận khí lớn cũng khó mà tìm được!

Tiêu Phàm không đợi bọn họ trả lời, đã nhấc chân đi về phía trước, đứng lặng yên hồi lâu trước căn nhà gỗ của lão đầu, lại đi vòng quanh một vòng.

Thấy Tiêu Phàm như vậy thì Đặng Thông Thiên và Yến Đông Lâu lại quay sang nhìn nhau, vẻ nghi hoặc trên mặt bọn họ càng đậm hơn.

Thật không biết Tiêu Phàm muốn làm gì?

Tiêu Phàm đã bắt đầu đi về hướng đông.

Tân Lâm theo sát phía sau, Hắc Lân lắc lắc cái đuôi rồi đi theo bên chân Tiêu Phàm. Hôm qua, con mèo mun lớn này rất cao hứng, ăn một chầu cá bạc đến no nê, ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ, tinh thần phấn chấn. Theo như Đặng Thông Thiên nói, cá bạc là do Yến Đông Lâu câu, bình thường không có dùng tới, chỉ có khách quý đến nhà thì hắn mới đem ra đãi khách, nhưng con mèo mun lớn đó lại ăn nhiều nhất.

Mặc dù Đặng Thông Thiên và Yến Đông Lâu không hiểu, nhưng cũng chỉ có thể đi theo sau. Không thể làm chậm trễ hành trình của khách quý được, bất quá thì cùng Tiêu Phàm và Tân Lâm dạo chơi núi non, giải sầu một chút cũng tốt lắm rồi.

Tây Trại được xây ở lưng chừng đồi núi, Ô Kê Trại lại ở chân núi, thung lũng, một dòng suối trong trẻo uốn lượn chảy về phương xa. Toàn bộ đồi núi hầu hết là loại địa hình này, đồi núi kéo dài miên man, khe rãnh tung hoành ngang dọc, giao thông và liên lạc cực kỳ khó khăn. Đây chính là nguyên nhân mà phố núi phía đông nam này luôn là huyện có kinh tế lạc hậu. Duy chỉ có phong cảnh thiên nhiên non xanh nước biết là hấp dẫn lữ khách không thể nào quên, lưu luyến không muốn quay về.

Tiêu Phàm men theo con đường nhỏ bên dòng suối, nhìn tốc độ cậu không nhanh không chậm, nhưng Đặng Thông Thiên và Yến Đông Lâu phải bước rất nhanh mới có thể theo kịp. Đặng Thông Thiên đã biết bản lĩnh thật sự của Tiêu Phàm nên không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng Yến Đông Lâu lại âm thầm chắt lưỡi.

Hai vị này là công tử tiểu thư từ thành phố lớn tới, nhưng bản lĩnh không thua kém ai.

Nửa giờ sau, mọi người đi đến một thác nước, từ xa xa đã thấy một lão đầu gầy còm đang ngồi trên một tảng đá lớn, trong tay cầm một cây cần câu, đang thả câu ở đó.

Yến Đông Lâu tức khắc mừng rỡ, kêu lên:

- Đó chính là Hướng lão...

Đặng Thông Thiên vô cùng ngạc nhiên.

"Tùy tiện tìm một chút" thật sự đã tìm được rồi.

Thậm chí cả nửa bước lệch đường cũng không có, đi thẳng đến nơi này, tựa như Tiêu Phàm đã sớm biết lão đầu ở nơi này câu cá.

Không phải thần kỳ đến như vậy chứ?

- Tiêu tiên sinh, việc này, việc này, tiên sinh có phải là chân thần không?

Đặng Thông Thiên nhịn không được lên tiếng, trong mắt mang theo một chút ý tò mò, hắn rất muốn biết làm sao mà Tiêu Phàm biết Hướng lão ở nơi này?

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

- Chỉ là đoán phương hướng, chỉ là chút kỹ xảo nhỏ thôi, cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng.

- Đây mà là kỷ xảo nhỏ? Cái này phải nói là tài năng to lớn mới đúng!

Trong lòng Đặng Thông Thiên âm thầm kinh ngạc, nhìn Tiêu Phàm, trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ kính nể.

- Hướng lão, Hướng lão...

Chỉ chốc lát đã tìm được Hướng lão đầu, Yến Đông Lâu mừng rỡ như điên, kêu to, chạy nhanh tới, luôn miệng nói:

- Hướng lão đầu, có thể tìm được lão rồi, hắc hắc, sáng sớm đã đến đây câu cá, xem ra thân thể lão nhân gia còn tốt lắm, vậy mà mọi người cứ nói lão là tre già gì chứ...

- Thằng quỷ, gọi gọi làm gì?

Yến Đông Lâu còn chưa có dứt lời thì Hướng lão đầu đã bùng nổ, nặng nề đem cần câu đen thui trong tay để trên tảng đá lớn, điên cuồng phun nước miếng về phía Yến Đông Lâu, đôi mắt kỳ quái trừng to như viên ngọc, tròng mắt đục ngầu tràn đầy lửa giận.

- Hướng lão...

Yến Đông Lâu giật mình, hoảng sợ lùi về sau một bước.

- Cậu còn nói nữa! Vât vả cả buổi mới thấy cá cắn câu, vậy mà bị cậu phá hư rồi!

Hướng lão đầu tức giận giậm chân.

Nhìn dáng dấp, lão đầu này khoảng chừng bảy mươi tuổi, vóc người thấp lùn, gầy khô, nhiều nhất cũng chỉ một mét năm mươi, toàn thân không có chút thịt, cũng không biết nặng đến bốn mươi ký không. Gương mặt của lão lại càng kỳ quái, con mắt già nua, hai lỗ mũi rất nhỏ, ngũ quan nhét chung một chỗ, dưới càm có một chùm râu tựa như dê rừng, tóc lão cũng bạc trắng. Lúc này, râu tóc đều vểnh lênh, có vẻ rất phẫn nộ.

Diện mạo không cân xứng, thực sự không cách nào nhìn thẳng, khó trách hắn độc thân cả đời, thật sự là không có người phụ nữ nào dám gả cho hắn. Ngộ nhỡ nửa đêm tỉnh lại, thình lình nhìn thấy gương mặt như vậy, không chừng sẽ xảy ra án mạng.

Cần câu của Hướng lão đầu không tầm thường.

Bây giờ, kinh tế phát triển, người yêu thích câu cá đều mua sợi thủy tinh và sợ cacbon làm dây câu, có độ bền cao, chịu lực rất tốt, lại rất nhẹ, là vật liệu mà mọi người thường sử dụng. Nhưng Yến Đông Lâu vẫn sử dụng cần câu làm bằng trúc, hôm qua Yến Đông Lâu đã giới thiệu với Tiêu Phàm, nó được chế thành từ trúc tương phi, trước kia chính là cần câu mà ca ca hắn dùng. Sau khi Yến Tây Lâu phát điên thì cần câu được Yến Đông Lâu sử dụng. Nghe khẩu khí của Yến Đông Lâu, trúc tương phi dùng để chế thành cần câu quả thực rất quý giá, lại rất đẹp. Cả huyện Khánh Nam này cũng không thấy được mấy cây như vậy.

Mà cần câu của Hướng lão đầu lại rất ngắn, đen nhánh, dài không tới bốn thước, độ dày hai đầu bằng nhau, tuy một màu đen nhưng rất sáng bóng, thực sự không nhìn ra được nó được làm từ chất liệu gì.

Nhưng mà Yến Đông Lâu sùng bái hắn như vậy, có lẽ cây cần câu này không phải là vật tầm thường.

Đặng Thông Thiên thấy Hướng lão không thèm đếm xỉa tới ba người bọn họ, cứ một mực phát hỏa với Yến Đông Lâu thì nhịn không được, mà bước qua đó, vừa cười lớn vừa nói:

- Lão đầu, lão hống hách với ai đó? Cái sông nhỏ này chỉ rộng khoảng một trượng, nước sâu không tới hai thước, liếc mắt đã nhìn thấy đáy. Chỗ như vậy có thể câu cá sao?

- Lão nói dốc vừa thôi! Mắng chửi cái gì? Ai là thằng quỷ hả?

Ai dè lão đầu không thèm nể mặt của Đặng đại ca chút nào cả, nhàn nhã xoay người, phun một bãi nước bọt lên mặt của Đặng Thông Thiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện