Tướng mạo của ông lão trong mật thất tại trang viên biệt thự có chút kỳ lạ.

Đầu tiên là tóc lão quăn tít, màu đen, xoắn tự nhiên. Khuôn mặt có chút gầy gò, hốc mắt hõm sâu, con ngươi có màu lam nhạt, mũi như chim ưng, môi khá dày, miệng cũng khá rộng, râu rậm rạp giống hệt tóc của lão, xoăn tự nhiên. Thoạt nhìn cho người ta một cảm giác bị áp bách đến cực độ, dường như không phải đối mặt với một người mà là một đám mãnh thú, bất cứ lúc nào cũng có thể xông đến cắn người. Nếp nhăn trên trán rất sâu, đoán không ra số tuổi thật sự, nói lão sáu mươi tuổi sẽ có người tin, mà nói lão tám mươi tuổi cũng sẽ không có bao nhiêu người hoài nghi, thậm chí nói lão một trăm tuổi cũng có thể.

Ông lão mặc một bộ trường bào màu trắng, có phần giống với phong cách Tây Vực.

Rất rõ ràng lão ta đã phát hiện ra loại dị tượng kinh thiên đó, chỉ cần là người biết về phong thủy thuật pháp, lại có trình độ cao thâm một chút đều có thể phát giác ra. Huống chi từ chỗ lão đang ở cách tứ hợp viện của Ngô Thạc Xương không đến hai mươi km.

Căn mật thất này nhìn qua rất sơ sài, chỉ có vẻn vẹn bốn vách tường, sàn nhà dùng bốn loại đá phiến trắng; đen; vàng; hồng ghép thành. Có thể nhìn ra được là hình vẽ của một loài vật nào đó, nhưng lại không nhìn ra được là loại thú gì, nó đang nhe răng nhếch miệng, hẳn là một con thú dữ. Nơi ông lão mặc áo bào trắng đang ngồi tĩnh tọa chính là cái miệng đang mở to như chậu máu của mãnh thú, lão ngồi xếp bằng ở giữa bốn chiếc răng nanh của mãnh thú.

Ông lão mặc áo bào màu trắng đẩy cửa mật thất, sau đó đi ra ngoài.

- Sư phụ...

Lão mới vừa đi ra khỏi cửa, ngoài cửa có hai vị nam tử đang đợi, nhìn thấy ông lão mặc áo bào màu trắng thì vội vàng vươn tay phải đặt lên ngực, cúi người chào, cung kính kêu lên.

Hai người đàn ông này chờ đợi ở cửa mật thất, gương mặt của người đàn ông đứng bên trái có vài phần giống với ông lão mặc áo bào màu trắng, cũng là tóc uốn quăn màu đen, hốc mắt sâu hoắm, đôi môi dày, có lẽ bọn họ là người cùng chủng tộc. Da dẻ hắn ngăm đen, tuổi khoảng chừng ở giữa bốn mươi tuổi đến năm mươi tuổi. Đương nhiên dù nói hắn bốn mươi tuổi hay năm mươi tuổi đều có người tin.

Người đàn ông đứng bên phải cũng khoảng chừng trên dưới năm mươi tuổi, cũng là gương mặt điển hình của người Hán, lúc hắn nhìn ngó xung quanh, ánh mắt nghiêm nghị có uy, rõ ràng là một vị nắm quyền cao trong tay, là nhân vật lớn thường xuyên quyết định việc đại sự. Mặc dù hắn trước mặt ông lão mặc áo bào màu trắng biểu hiện cung kính lễ độ, nhưng cũng không thể che lấp được khí thế của một vị lãnh đạo.

Chỉ có điều hai vị này cũng có cùng một đặc điểm chính là làn da căng tràn, đầy đặn sáng bóng, không hề tương xứng với độ tuổi của bọn họ. Chỉ nhìn da dẻ thì có lẽ bọn họ nhiều nhất cũng chỉ mới ba mươi tuổi. Rõ ràng hai người đều tu luyện nội công đến đại thành, sức sống tràn đầy, nên mới có tình trạng như thế.

- Sư phụ à! Có người làm phép câu thông tinh tú, dẫn động thiên cơ.

Người đàn ông ngoại tộc có da dẻ xanh đen lập tức lên tiếng.

Ngô Thạc Xương bày ra Tử Vi Phi Tinh Trận, thanh thế to lớn như vậy nên thiên tượng phản ứng cũng vô cùng mạnh mẽ.

Ông lão mặc áo bào màu trắng gật đầu một cái, chậm rãi đi tới sân thượng của biệt thự, ngửa đầu lên quan sát tình hình tinh tú trên bầu trời.

Tử Vi tinh hằng phát ra ánh sáng gấp đôi bình thường, lấp lánh rực rỡ.

- Các ngươi thấy như thế nào? Chỉ quan sát chốc lát thì ông lão mặc áo bào màu trắng cúi đầu, thuận miệng hỏi.

Người đàn ông ngoại tộc trầm ngâm không lên tiếng, người đàn ông người hán mang theo khí thế lãnh đạo nói:

- Sư phụ, dị tượng tử vi tinh hằng rõ ràng như vậy, chắc là có người tinh thông Tử Vi Đấu Sổ phát động trận pháp. Chỉ là... Thiên tượng lớn như vậy, không biết là người này rốt cuộc muốn làm gì?

Ông lão mặc áo bào màu trắng chậm rãi nói:

- Dẫn động thiên tượng lớn như thế, thông thường chỉ có hai loại khả năng, loại thứ nhất là đấu pháp với người khác; loại thứ hai chính là nghịch thiên cải mệnh!

- Không giống như đang đấu pháp... Chỉ có một mình hắn dẫn động thiên tượng.

Nếu như đấu pháp thì chắc chắn phải có đối thủ, muốn đối kháng cùng với người có đẳng cấp cao thủ thuật pháp như thế này mà không dẫn động ra thiên tượng là không thể nào.

- Đó chính là... Nghịch thiên cải mệnh?

Người đàn ông người Hán không nhịn được giật mình nói, sắc mặt thoáng cái trở nên vô cùng khó coi:

- Dẫn động thiên tượng lớn như thế thì chắc chắn là người hắn muốn giúp cải mệnh thật sự không phải là nhân vật đơn giản.

Ông lão mặc áo bào màu trắng hỏi:

- Tình hình của Tiêu gia bên kia thế nào?

Người đàn ông người Hán vội vàng nói:

- Vẫn giống như trước, ông cụ đang nằm trên giường chờ chết, sinh lực càng ngày càng kém... Căn cứ theo thôi diễn của sư phụ thì tuổi thọ của hắn tối đa chỉ còn lại một tháng thôi.

- Không được lơ là thiếu cảnh giác. Hôm qua, Tát Bỉ Nhỉ mới từ thôn Hồng Sơn trở về, Phong Thủy Sát Trận ở phần mộ tổ tiên của Tiêu gia đã bị người khác phá rồi.

Người đàn ông ngoại tộc gật đầu, nói:

- Đúng vậy, sư phụ, con tận mắt nhìn thấy toàn bộ một viên đã được sửa chữa lại. "Ngũ Thánh Tỏa Long Trận" mà chúng ta bày trước kia đã bị người phá sạch sẽ. Con đã thử đi điều tra nhưng lại lập tức bị phản hệ, có người lần nữa bày ra trận pháp phòng hộ ở phần mộ tổ tiên của Tiêu gia, trận pháp đó vô cùng tuyệt diệu, lấy tu vi của con căn bản không thể nào phá được. Thậm chí ngay cả trận pháp mà hắn bày là trận pháp gì mà con cũng không điều tra ra được... Người kia tuyệt đối là cao thủ, ít nhất lợi hại hơn con.

- Có chuyện như vậy sao?

Người đàn ông người Hán ngạc nhiên đến giật nảy người.

Hắn biết rất rõ hành tựu ở mặt thuật pháp của Tát Bỉ Nhĩ sư huynh rất cao, huynh ấy đã nhận được tất cả chân truyền của sư phụ, ngay cả hắn cũng cảm thấy hổ thẹn. Nhưng mà Tát Bỉ Nhĩ lại nói trình độ của người bày trận càng cao hơn huynh ấy.

- Vậy rốt cuộc là người nào đã làm, sư huynh có tra ra được không?

- Nghe nói là một tên Hình đại sư tuổi trung niên.

- Hình đại sư? Chưa từng nghe qua.

Người đàn ông người Hán nhíu mày trầm tư một chút, sau đó liền lắc đầu liên tục.

Tên đó vốn là Tiêu Phàm bịa ra thôi, nếu như hắn nghe nói mới là chuyện lạ lùng.

Ông lão mặc áo bào màu trắng trầm giọng nói:

- Nói như vậy, ít nhất là đã có người nhận ra được chúng ta muốn gây bất lợi cho Tiêu gia. Hắn có thể tự tay phá giải triệt để được Ngũ Thánh Tỏa Long Trận như vậy thì người này quả thực không đơn giản, Tát Bỉ Nhĩ hẳn là thua xa hắn.

- Sư phụ, có nghiêm trọng lắm không?

Người đàn ông người Hán khẩn cấp hỏi, tựa hồ vô cùng quan tâm tới chuyện này.

Ông lão mặc áo bào màu trắng lạnh lùng cười một tiếng, ngạo nghễ nói rằng:

- Cho dù hắn phá được Tỏa Long Trận của ta thì thời gian cũng đã chậm rồi. Người ứng kiếp đã gặp báo ứng, thiên cơ đã sửa đổi, muốn đổi trở lại cũng không dễ dàng như vậy.

- Sư phụ cảm thấy người đang làm phép ở nói đó có phải Hình đại sư kia hay không? Nếu như hắn đã giúp Tiêu gia sửa đổi phong thủy phần mộ tổ tiên thì có lẽ đã nắm chắc có thể giúp Tiêu gia cải biến lại thiên cơ?

Ông lão mặc áo bào màu trắng thản nhiên nói:

- Ngươi đối với trường phái phong thủy tướng thuật của người Hán chắc chắn hiểu rõ hơn so với ta, ngươi có nghe nói truyền nhân của Tử Vi Đấu Sổ có một vị Hình đại sư sao?

Người đàn ông người hán liên tục lắc đầu, nói:

- Sư phụ, người tinh thông Tử Vi Đấu Sổ chỉ có Ngô Thạc Xương, được xưng danh là "Tử Vi Tiên Sư". Thật sự chưa từng nghe nói có người họ Hình... Chẳng lẽ, Hình đại sư đó là do Ngô Thạc Xương giả dạng?

Tát Bỉ Nhĩ lập tức nói:

- Hẳn là không phải, ta đã hỏi qua tên Hình đại sư đó nhiều nhất cũng chỉ mới bốn mươi tuổi, mà Ngô Thạc Xương đã hơn lục tuần rồi. Hơn nữa Ngô Thạc Xương cũng không cần thiết phải cải trang.. Hắc hắc, Tử Vi Tiên Sư, hắn ngược lại không hề có chút khiêm tốn, vô cùng tự phụ.

Giọng điệu của hắn dường như có phần không phục Ngô Thạc Xương.

Ông lão mặc áo bào màu trắng liếc hắn một cái, nói:

- Tử Vi Đấu Sổ vô cùng tinh nghiên, không kém gì bất cứ truyền thừa tướng mệnh phong thủy nào. Bây giờ nhìn lại xem ra Ngô Thạc Xương này cũng không phải hữu danh vô thực, có thể thôi động Tử Vi Thập Bát Phi Tinh Trận, trực tiếp câu thông Tử vi tinh hằng đã rất giỏi rồi.

Tát Bỉ Nhĩ vội vàng gật đầu, không dám phản bác lời của sư phụ.

Sự chú ý của người đàn ông người Hán không đặt ở chuyện này, hắn lo lắng nói:

- Sư phụ, nếu như Ngô Thạc Xương thật sự đang nghịch thiên cải mệnh cho Tiêu Khả Đức thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể ngồi yên được.

Ông lão mặc áo bào màu trắng cười lạnh một tiếng, nói:

- Đó là chuyện đương nhiên, làm sao có thể ngồi yên không quan tâm để hắn câu thông thiên địa tinh tú, cưỡng ép kéo dài tính mạng, cho dù Tử Vi Phi Tinh Đại Trận của hắn có lợi hại hơn nữa thì chúng ta cũng phải toàn lực ứng phó. Thời khắc mấu chốt, chúng ta cho hắn một kích sấm sét, để ta xem hắn làm thế nào để chống đối lại! Tát Bỉ Nhĩ! Lập tức bày trận. Ta ngược lại cũng muốn nhìn xem vị Tử Vi Tiên Sư này đến tột cùng lợi hại đến trình độ nào.

- Dạ, sư phụ!

Tát Bỉ Nhĩ hưng phấn đáp một tiếng, tinh thần hắn vô cùng phấn chấn, dường như rất muốn chứng kiến sư phụ đại chiến với Tử Vi Tiên Sư, hay nói đúng hơn là ôm tâm trạng chờ xem trò hay!

Trên mặt người đàn ông người Hán tràn đầy vẻ cảm kích.

Ông lão mặc áo bào màu trắng vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:

- Ngươi không cần lo lắng. Tiêu gia là kẻ thù chung của chúng ta, nếu như ta đã xuất thủ thì tuyệt đối sẽ không bỏ dỡ nửa chừng. Bất chấp thế nào thì tình hình hiện tại là địch sáng ta tối, quyền chủ động nằm trong tay ta.

- Dạ, tạ ơn sư phụ.

Người đàn ông người Hán cung kính khom lưng hành lễ.

Ông lão mặc áo bào màu trắng phất tay nói:

- Ngươi đi giúp Tát Bỉ Nhĩ, thiên phú của ngươi ở trên hắn, ta vẫn luôn gởi gắm hy vọng đối với ngươi... Ta sẽ ở chỗ này quan sát một chút. Trong binh pháp của người Hán các ngươi có câu - "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!"

- Dạ, sư phụ! Đệ tử đi giúp Tát Bỉ Nhĩ sư huynh.

Được sư phụ khen ngợi, người đàn ông người Hán dường như rất vui vẻ, vội vàng đáp ứng một tiếng rồi vội vã rời khỏi sân thượng.

Dõi mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, trong mắt ông lão mặt áo bào màu trắng thoáng hiện lên một tia tinh quang, khẽ lắc đầu, âm thầm thở dài một tiếng, dùng một giọng nói rất nhỏ chỉ có mình lão nghe được, thầm nhủ:

- Long Hành Hổ Bộ, có tể thần chi tướng. Đáng tiếc lại là một người Hán, không thể truyền y bát của ta được....

Giọng điệu vô cùng tiếc nuối.

Đương nhiên vẻ u buồn đó chỉ thoáng qua rồi lập tức biến mất, sau đó lập tức khôi phục lại vẻ mặt hung ác nham hiểm. Hai tay dấu sau lưng, chậm rãi đi khỏi sân thượng, đi tới trong vườn hoa, giơ tay nhìn trời, không ngừng quan sát Tử vi tinh hằng và sự biến hóa của những tinh tú khác.

Đây là một căn biệt thự được xây dựng hoàn toàn biệt lập, được xây ở giữa sườn núi, diện tích cực kỳ rộng rãi, bốn phía đều là cây cối, căn biệt thự cách nơi này gần nhất cũng cách hơn bốn đến năm trăm thước.

Hiện tại, số lượng những căn biệt thự được xây giữa núi thế này rất ít, giá cả một căn không hề rẻ. Người có thể sở hữu một căn biệt thự giữa núi thế này đều là phú hào cực kỳ xa hoa. Cho dù là nhân tài ẩn dật trong nội thành thủ đô cũng là một nhân vật nhất đẳng.

Ước chừng hai giờ sau, Tát Bỉ Nhĩ cùng với người đàn ông người Hán lần nữa cùng nhau đến, Tát Bỉ Nhĩ khom lưng nói:

- Sư phụ! Đại trận đã được bố trí xong, mời sư phụ làm phép!

- Trước hết cứ chờ một chút, vẫn chưa tới thời điểm, còn sớm mà. Trong binh pháp của người Hán còn có một câu, là "Người đang ở trong nước, hãy để người ta qua giữa sông rồi hãy đột kích". Binh pháp của người Hán đều rất có đạo lý.

Ông lão mặc áo bào màu trắng thản nhiên nói.

Nhìn tướng mạo của hắn chính là một người Tây Vực, nhưng đối với binh pháp nhà Hán lại rất quen thuộc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện